Nhưng mà bậc thang đầu tiên còn ổn, lực cản còn kém xa lắm mới có thể làm khó hắn.
Bậc thứ hai.
Bậc thứ ba.
…
Mãi cho đến bậc thứ tám, bước chân của Nam Cung Lưu Vân mới chậm dần.
Bậc này có một lực cản mạnh mẽ che trời lấp đất, giống như phong ba sóng lớn mãnh liệt bao phủ cả người hắn.
Cái trán trơn bóng như ngọc của Nam Cung Lưu Vân xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn dừng một chút, bước chân chậm rãi bước lên, sau đó vững vàng mà đứng trên bậc thang thứ chín.
Đứng trên bậc thang thứ chín, Nam Cung Lưu Vân rõ ràng cảm nhận được lực cản ở nơi này muốn gấp đôi bậc thang thứ tám.
Mới đứng yên được một cái chớp mắt, mà tầng mồ hôi mỏng trên trán Nam Cung Lưu Vân đã ngưng tụ thành những giọt mồ hôi lớn, đua nhau lăn xuống. Trước ngực, sau lưng đều thấm đẫm một mảng mồ hôi lớn.
Nam Cung Lưu Vân thở dốc vài cái, hít sâu một hơi, sau đó ngưng tụ linh lực xuống lòng bàn chân.
Nhưng hắn lại phát hiện, lực cản mạnh kia nặng như núi Thiên Sơn, dường như chặn cả người hắn tiến lên phía trước. Bàn chân hắn dường như bị dính chặt trên mặt đất, cố gắng hết sức mới nâng chân lên cao được một tấc.
Mắt thấy Nam Cung Lưu Vân nâng chân lên rồi lại hạ xuống, ánh mắt của mọi người ở dưới đài chiến đấu bỗng dưng có chút ngưng trọng.
Tô Lạc hai tay nắm chặt, thấp giọng nỉ non: “Những khó khăn này đối với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là con hổ giấy, Nam Cung Lưu Vân, ngươi nhất định có thể làm được.”
Trong lòng Tử Nghiên có chút khẩn trương, nàng không dám tăng thêm áp lực trong lòng Tô Lạc nữa, liền lôi kéo Bắc Thần Ảnh, gấp giọng nói: “Tam sư huynh giống như… đang cố hết sức ấy.”
Đôi mắt Bắc Thần Ảnh gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, khẩn trương đến mức vầng trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi.
Hắn trịnh trọng gật đầu: “Không sao đâu, chắc chắn sẽ không có việc gì. Từ nhỏ đến lớn, ngươi có từng thấy Nam Cung bị bất cứ chuyện gì làm khó hay chưa?”
“Nhưng mà…” Tử Nghiên còn chưa nói hết, đã bị lời nói của Tô Lạc cản lại.
“Không có nhưng nhị gì cả. Hắn tuyệt đối có thể làm được!” Tô Lạc nói chắc như đinh đóng cột, không có chút nghi ngờ nào.
Tử Nghiên gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Tô Lạc.
Bậc thang.
Chỉ còn một bậc cuối cùng.
Nam Cung Lưu Vân nhấc chân lên rồi hạ xuống, nhấc lên hạ xuống, liên tục ba lần nhưng vẫn chưa thành công, ngược lại, mồ hôi trên trán hắn lại thi nhau lăn xuống.
Ánh mắt hắn thoáng nhìn đến nén hương kia, hắn còn khoảng nửa nén hương nữa. Sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lẽo như ngưng kết băng sương.
Nam Cung Lưu Vân hít sâu một hơi, giải phóng toàn bộ suy nghĩ, toàn thân thả lỏng, uyển chuyển nhẹ nhàng như lông chim, ngưng tụ toàn bộ linh lực dưới chân! Thân thể mất đi linh lực bảo hộ, ngay lập lức bị lực cản mạnh mẽ như phong ba bão tố bao vây, dường như muốn nghiền nát cả người. Nhưng Nam Cung Lưu Vân cắt chặt răng, dưới chân ra sức hung hăng bước lên!
“Bộp bộp!” Nam Cung Lưu Vân mồ hôi chảy ròng ròng, thân thể mỏi mệt vô cùng, nhưng rốt cuộc hắn cũng thành công bước lên đài chiến đấu.
“Oa! Tam sư huynh thành công, huynh ấy thành công rồi!” Tử Nghiên kích động mà múa may quay cuồng, miệng hô lên không ngừng.
Bắc Thần Ảnh gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Hắn thành công rồi! Quá tuyệt vời!”
Trên mặt Tô Lạc rốt cuộc cũng nở một nụ cười như trút được gánh nặng, nụ cười của nàng sáng lạn như hoa mùa hè, đẹp không sao tả siết.
Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười của nàng liền cứng đờ treo trên khoé miệng.
“Đây… đây là chuyện gì vậy?” Cả người Tô Lạc cứng đờ như tảng băng, lời nói cũng ngắt quãng.
Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên mới vừa rồi còn hưng phấn mãnh liệt, bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng nhìn lại Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân lúc này rất không ổn.
Không! Là vô cùng, vô cùng không ổn.
Vốn tưởng rằng bước lên đài chiến đầu có nghĩa là đã thắng lợi, nhưng không ai ngờ, mọi chuyện như chỉ mới bắt đầu.
“Trời ạ! Chuyện gì đang xảy ra thế này! Tam sư huynh sao lại, sao lại có thể…” Đôi mắt của Tử Nghiên trợn trừng như muốn lọt ra ngoài.
Bậc thứ hai.
Bậc thứ ba.
…
Mãi cho đến bậc thứ tám, bước chân của Nam Cung Lưu Vân mới chậm dần.
Bậc này có một lực cản mạnh mẽ che trời lấp đất, giống như phong ba sóng lớn mãnh liệt bao phủ cả người hắn.
Cái trán trơn bóng như ngọc của Nam Cung Lưu Vân xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn dừng một chút, bước chân chậm rãi bước lên, sau đó vững vàng mà đứng trên bậc thang thứ chín.
Đứng trên bậc thang thứ chín, Nam Cung Lưu Vân rõ ràng cảm nhận được lực cản ở nơi này muốn gấp đôi bậc thang thứ tám.
Mới đứng yên được một cái chớp mắt, mà tầng mồ hôi mỏng trên trán Nam Cung Lưu Vân đã ngưng tụ thành những giọt mồ hôi lớn, đua nhau lăn xuống. Trước ngực, sau lưng đều thấm đẫm một mảng mồ hôi lớn.
Nam Cung Lưu Vân thở dốc vài cái, hít sâu một hơi, sau đó ngưng tụ linh lực xuống lòng bàn chân.
Nhưng hắn lại phát hiện, lực cản mạnh kia nặng như núi Thiên Sơn, dường như chặn cả người hắn tiến lên phía trước. Bàn chân hắn dường như bị dính chặt trên mặt đất, cố gắng hết sức mới nâng chân lên cao được một tấc.
Mắt thấy Nam Cung Lưu Vân nâng chân lên rồi lại hạ xuống, ánh mắt của mọi người ở dưới đài chiến đấu bỗng dưng có chút ngưng trọng.
Tô Lạc hai tay nắm chặt, thấp giọng nỉ non: “Những khó khăn này đối với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là con hổ giấy, Nam Cung Lưu Vân, ngươi nhất định có thể làm được.”
Trong lòng Tử Nghiên có chút khẩn trương, nàng không dám tăng thêm áp lực trong lòng Tô Lạc nữa, liền lôi kéo Bắc Thần Ảnh, gấp giọng nói: “Tam sư huynh giống như… đang cố hết sức ấy.”
Đôi mắt Bắc Thần Ảnh gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, khẩn trương đến mức vầng trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi.
Hắn trịnh trọng gật đầu: “Không sao đâu, chắc chắn sẽ không có việc gì. Từ nhỏ đến lớn, ngươi có từng thấy Nam Cung bị bất cứ chuyện gì làm khó hay chưa?”
“Nhưng mà…” Tử Nghiên còn chưa nói hết, đã bị lời nói của Tô Lạc cản lại.
“Không có nhưng nhị gì cả. Hắn tuyệt đối có thể làm được!” Tô Lạc nói chắc như đinh đóng cột, không có chút nghi ngờ nào.
Tử Nghiên gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Tô Lạc.
Bậc thang.
Chỉ còn một bậc cuối cùng.
Nam Cung Lưu Vân nhấc chân lên rồi hạ xuống, nhấc lên hạ xuống, liên tục ba lần nhưng vẫn chưa thành công, ngược lại, mồ hôi trên trán hắn lại thi nhau lăn xuống.
Ánh mắt hắn thoáng nhìn đến nén hương kia, hắn còn khoảng nửa nén hương nữa. Sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lẽo như ngưng kết băng sương.
Nam Cung Lưu Vân hít sâu một hơi, giải phóng toàn bộ suy nghĩ, toàn thân thả lỏng, uyển chuyển nhẹ nhàng như lông chim, ngưng tụ toàn bộ linh lực dưới chân! Thân thể mất đi linh lực bảo hộ, ngay lập lức bị lực cản mạnh mẽ như phong ba bão tố bao vây, dường như muốn nghiền nát cả người. Nhưng Nam Cung Lưu Vân cắt chặt răng, dưới chân ra sức hung hăng bước lên!
“Bộp bộp!” Nam Cung Lưu Vân mồ hôi chảy ròng ròng, thân thể mỏi mệt vô cùng, nhưng rốt cuộc hắn cũng thành công bước lên đài chiến đấu.
“Oa! Tam sư huynh thành công, huynh ấy thành công rồi!” Tử Nghiên kích động mà múa may quay cuồng, miệng hô lên không ngừng.
Bắc Thần Ảnh gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Hắn thành công rồi! Quá tuyệt vời!”
Trên mặt Tô Lạc rốt cuộc cũng nở một nụ cười như trút được gánh nặng, nụ cười của nàng sáng lạn như hoa mùa hè, đẹp không sao tả siết.
Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười của nàng liền cứng đờ treo trên khoé miệng.
“Đây… đây là chuyện gì vậy?” Cả người Tô Lạc cứng đờ như tảng băng, lời nói cũng ngắt quãng.
Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên mới vừa rồi còn hưng phấn mãnh liệt, bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng nhìn lại Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân lúc này rất không ổn.
Không! Là vô cùng, vô cùng không ổn.
Vốn tưởng rằng bước lên đài chiến đầu có nghĩa là đã thắng lợi, nhưng không ai ngờ, mọi chuyện như chỉ mới bắt đầu.
“Trời ạ! Chuyện gì đang xảy ra thế này! Tam sư huynh sao lại, sao lại có thể…” Đôi mắt của Tử Nghiên trợn trừng như muốn lọt ra ngoài.
Danh sách chương