- Không có việc gì, ở phía dưới phát hiện một món bảo bối, cho ngươi.
Dạ Côn trực tiếp gỡ chiếc nhẫn ngón trên ngón tay xuống, thả trong lòng bàn tay Dạ Tần.
Mọi người thấy động tác của Dạ Côn, bị chấn toàn thân run lên, nói thật, bọn họ có một loại xúc động muốn xông lên cướp.
Thế nhưng bên cạnh còn có Dạ Minh đang nhìn chằm chằm.
Dạ Tần bị đại ca làm mộng bức, bất quá rất nhanh kịp phản ứng:
- Đại ca, ta không muốn.
- Vì sao? Đây chính là Thần Kiếm đó.
- Ta muốn bằng thực lực của mình thu được, mà không phải đại ca cho.
Dạ Côn nghe xong sững sờ, đột nhiên vịn bả vai đệ đệ trêu ghẹo nói:
- Đại ca chỉ tùy tiện nói đùa, ngươi đều tưởng thật.
- Đại ca!!!
Dạ Minh và Đông Môn Mộng đều cười, hai huynh đệ vẫn hòa hợp như vậy, rất an tâm.
- Phu quân ~
Nhan Mộ Nhi trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Côn ca, đúng là thê tử điển hình.
Diệp Ly thầm nghĩ Nhan Mộ Nhi xảo quyệt, cũng tranh thủ thời gian bổ nhào vào trong ngực Côn ca nũng nịu.
Du Lương Hiên nhìn thấy Dạ Côn, đố kỵ chi tâm đã bạo rạp!
Cha ngưu bức coi như xong! Mẹ còn ngưu bức! Mẹ ngưu bức coi như xong! Bản thân mình còn ngưu bức!
Trước đó còn đang ước ao có được Thiên Huyền pháp khí, bây giờ nhìn xem, người ta đã sớm thoát ly trình độ Thiên Huyền pháp khí, đã cầm lấy Thần Kiếm chơi rồi.
Đồng dạng là mười sáu tuổi! Mình chơi thế quái nào?
Đồng dạng là mười sáu tuổi! Người ta song mỹ trong ngực cầu ái, mình có gì? Năm ngón tay?
Đồng dạng là mười sáu tuổi! Người ta là viện trưởng, mình lại là cái gì...
Vì sao lão thiên lại ưu ái tên đầu trọc kia như vậy! Là bởi vì hắn không có tóc, cho nên mới đền bù tổn thất cho hắn sao!!!
Dạ Côn nhanh chóng an ủi tốt thê tử, thật là quá dính người, liền ưa thích loại tiểu yêu tinh dính người này ~
- Dạ Côn.
Đạo Đức Tử lên tiếng hô.
Dạ Côn quay người chắp tay:
- Đạo Đức Tử tiền bối.
- Phía dưới xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn dĩ nhiên muốn nói, thế nhưng nói tương đối đơn giản một chút, thậm chí còn phản nói, mình cầm lấy Thiên Huyền pháp khí điên cuồng tác chiến với ba con yêu thú, trong lúc sắp thất bại, Thần Kiếm đột nhiên xuất hiện mới vãn hồi tính mệnh.
Về việc Cổ Sâm Thụ gia cố lòng đất, đương nhiên là dùng Thần Kiếm uy hiếp, sau khi giải quyết mới đi lên.
Trải qua Côn ca thêm mắm thêm muối, tràng diện đánh nhau miêu tả vô cùng kỹ càng, nhất là lúc bên bờ sinh tử, mọi người nghe thấy liên tục gật đầu, không hổ là người trẻ tuổi ưu tú.
Trong lòng Dạ Minh và Đông Môn Mộng đều thở dài, Côn Côn lúc nào biết khoác lác như thế.
Dạ Côn nói như vậy cũng là bất đắc dĩ, chẳng lẽ hiện tại nói Nguyên Tôn Kiếm Đế là tên súc sinh khi sư diệt tổ, mà Cổ Sâm Thụ là yêu tốt, vì bảo toàn An Khang châu mà hi sinh chính mình.
Lời nói này ra ngoài, người khác tin sao?
Thậm chí còn có thể nói chính mình vu oan Nguyên Tôn Kiếm Đế, tại Thái Kinh, vu oan Nguyên Tôn Kiếm Đế chính là tội chết.
Mặc dù không sợ, nhưng không đáng.
Huống hồ, Nguyên Tôn Kiếm Đế không chết, mà đang ở ngay An Khang châu, vừa rồi hiện thân chính là muốn cho Nguyên Tôn Kiếm Đế nhìn một chút, dễ chịu không?
- Dạ Côn, tốt, chuyện này ta sẽ bẩm báo lại Thái Kinh, ngươi lập công lớn, Thánh Nhân chắc chắn sẽ khen ngợi.
Ký Văn Sơn án lấy hai vai Dạ Côn, hết sức xúc động, nếu không phải Dạ Côn giải quyết chuyện này, mình sẽ gánh tội thất trách.
Hiện tại xem như đem công lao chống đỡ qua...
Ba Đài khẽ cười nói:
- Không hổ là người trẻ tuổi ưu tú nhất huyện Thái Tây, đi tới chỗ nào đều cũng phát sáng phát sáng.
Dạ Côn chắp tay:
- Các vị nâng đỡ... nâng đỡ...
- A... Dạ Thiếu Long bị sao thế?
Quan Thanh từ tốn nói:
- Dạ Thiếu Long giẫm đạp miệng giếng, bị liệt diễm đốt bị thương.
Dạ Côn ai nha một tiếng:
- Thúc phụ, Thiếu Long làm sao không cẩn thận như vậy, thật có lỗi, về sau nhất định phải quan tâm Thiếu Long.
Dạ Chiếu gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Côn, hận không thể lập tức bóp nát cổ Dạ Côn.
- Châu trưởng, ta khảo hạch này tính là thông qua chứ?
- Đó là đương nhiên, thông qua, thông qua...
- Đạo Đức Tử tiền bối, ta về nhà trước, có chút mệt mỏi.
Dạ Côn chắp tay nói ra.
Đạo Đức Tử chắp tay cười nói:
- Được.
Đối với động tác chắp tay của Đạo Đức Tử, mọi người không nói gì, chủ nhân Thần Kiếm, Đạo Đức Tử cũng phải tôn kính.
Dạ Côn có được Thần Kiếm cũng vô cùng bình tĩnh, người xung quanh cũng rất hâm mộ.
Hiện tại Thái Kinh xuất hiện thanh Thần Kiếm thứ hai.
Đều ở cùng một nhà, cho dù Thánh Nhân cũng phải cân nhắc một chút đi.
Trên đường về nhà, Nhan Mộ Nhi vẫn kề cận Dạ Côn, đều không tị hiềm, nhìn Côn ca ta mê người cỡ nào.
Diệp Ly khá tốt.
Về đến nhà, Đông Môn Mộng cũng không nói gì, bảo Dạ Côn nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói.
Đông Tứ và Đát Từ giữ nhà nhìn lão sư, làm sao cảm giác lão sư thay đổi, hình như lại mạnh lên...
Đến cùng lão sư tu luyện thế nào, đi ra ngoài một ngày, trở về liền bộ dáng này?
Đều là mẫu thân của lão sư a, bảo hai người mình thủ nhà, còn có hai người khác, bằng không đã có thể tới hiện trường học tập phương pháp tu luyện của lão sư.
Phương pháp tu luyện gì đó lão sư các ngươi không biết, thế nhưng nhảy, đích thị là nhảy phi thường tốt.
Nhảy xuất kỳ tích.
- Đại ca, nghỉ ngơi thật tốt.
- Được, đệ đệ ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Dạ Côn mang theo hai thê tử chạy vào phòng.
Chuyện này khiến Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi một mặt đỏ bừng, tiểu trọc đầu này, thật sự là đáng ghét chết đi được, trước kia sao không thấy ngươi nóng lòng như thế.
Hiện tại biết gấp, khai khiếu không dễ dàng a.
Làm thê tử Côn ca thật là quá khó khăn.
Dạ Côn nhanh đóng cửa lại, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi tim đập bình bịch, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tiểu trọc đầu hình như muốn phát uy.
Đóng cửa lại, Dạ Côn nắm tay thê tử liền lên giường, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi giống như đều nhận mệnh, nhắm chặt hai mắt, chờ đợi vận mệnh buông xuống.
- Các nàng nhắm mắt lại làm gì?
Dạ Côn nhìn hai thê tử nghi hoặc hỏi.
- Chán ghét ~ phu quân khi dễ người ~
Nhan Mộ Nhi nũng nịu nói ra, đúng là tên đại bại hoại, mắc cỡ chết người rồi ~
Dạ Côn không hiểu ra sao:
- Ly Nhi, mặt nàng làm sao đỏ như vậy, cảm phong hàn à?
Diệp Ly nắm thật chặt nắm tay nhỏ, rất muốn đấm phu quân một quyền, xem ra mình cả nghĩ quá rồi, này nào giống là khai khiếu, còn tệ hại hơn!
Tiểu hỗn đản!
- Hỏi các nàng một chuyện, lúc ta không có ở trên, phản ứng của người phía trên như thế nào? Có ai rời đi không?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Nhan Mộ Nhi bạch nhãn đều lật ra tới, phu quân à, để ý tình huống một chút có được không?
Chẳng lẽ ngươi không muốn hưởng thụ thê tử yêu thương...
- Ta bị người mưu hại, người kia chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế!
Dạ Côn trầm giọng nói ra, chuẩn bị nói chuyện này cho thê tử nghe.
Quả nhiên, Dạ Côn vừa nói thế, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều trở nên nghiêm túc.
- Phu quân, ngươi ở phía dưới rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Dạ Côn cũng không có giấu diếm, nói mọi chuyện cho thê tử nghe, xem ra Côn ca đã bắt đầu tín nhiệm thê tử.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe xong cũng rất khiếp sợ, ngàn vạn lần không nghĩ tới, Nguyên Tôn Kiếm Đế được thế nhân kính ngưỡng lại là loại tiểu nhân này.
Đối với Cổ Sâm Thụ đại nghĩa càng khâm phục không thôi.
Dạ Côn trực tiếp gỡ chiếc nhẫn ngón trên ngón tay xuống, thả trong lòng bàn tay Dạ Tần.
Mọi người thấy động tác của Dạ Côn, bị chấn toàn thân run lên, nói thật, bọn họ có một loại xúc động muốn xông lên cướp.
Thế nhưng bên cạnh còn có Dạ Minh đang nhìn chằm chằm.
Dạ Tần bị đại ca làm mộng bức, bất quá rất nhanh kịp phản ứng:
- Đại ca, ta không muốn.
- Vì sao? Đây chính là Thần Kiếm đó.
- Ta muốn bằng thực lực của mình thu được, mà không phải đại ca cho.
Dạ Côn nghe xong sững sờ, đột nhiên vịn bả vai đệ đệ trêu ghẹo nói:
- Đại ca chỉ tùy tiện nói đùa, ngươi đều tưởng thật.
- Đại ca!!!
Dạ Minh và Đông Môn Mộng đều cười, hai huynh đệ vẫn hòa hợp như vậy, rất an tâm.
- Phu quân ~
Nhan Mộ Nhi trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Côn ca, đúng là thê tử điển hình.
Diệp Ly thầm nghĩ Nhan Mộ Nhi xảo quyệt, cũng tranh thủ thời gian bổ nhào vào trong ngực Côn ca nũng nịu.
Du Lương Hiên nhìn thấy Dạ Côn, đố kỵ chi tâm đã bạo rạp!
Cha ngưu bức coi như xong! Mẹ còn ngưu bức! Mẹ ngưu bức coi như xong! Bản thân mình còn ngưu bức!
Trước đó còn đang ước ao có được Thiên Huyền pháp khí, bây giờ nhìn xem, người ta đã sớm thoát ly trình độ Thiên Huyền pháp khí, đã cầm lấy Thần Kiếm chơi rồi.
Đồng dạng là mười sáu tuổi! Mình chơi thế quái nào?
Đồng dạng là mười sáu tuổi! Người ta song mỹ trong ngực cầu ái, mình có gì? Năm ngón tay?
Đồng dạng là mười sáu tuổi! Người ta là viện trưởng, mình lại là cái gì...
Vì sao lão thiên lại ưu ái tên đầu trọc kia như vậy! Là bởi vì hắn không có tóc, cho nên mới đền bù tổn thất cho hắn sao!!!
Dạ Côn nhanh chóng an ủi tốt thê tử, thật là quá dính người, liền ưa thích loại tiểu yêu tinh dính người này ~
- Dạ Côn.
Đạo Đức Tử lên tiếng hô.
Dạ Côn quay người chắp tay:
- Đạo Đức Tử tiền bối.
- Phía dưới xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn dĩ nhiên muốn nói, thế nhưng nói tương đối đơn giản một chút, thậm chí còn phản nói, mình cầm lấy Thiên Huyền pháp khí điên cuồng tác chiến với ba con yêu thú, trong lúc sắp thất bại, Thần Kiếm đột nhiên xuất hiện mới vãn hồi tính mệnh.
Về việc Cổ Sâm Thụ gia cố lòng đất, đương nhiên là dùng Thần Kiếm uy hiếp, sau khi giải quyết mới đi lên.
Trải qua Côn ca thêm mắm thêm muối, tràng diện đánh nhau miêu tả vô cùng kỹ càng, nhất là lúc bên bờ sinh tử, mọi người nghe thấy liên tục gật đầu, không hổ là người trẻ tuổi ưu tú.
Trong lòng Dạ Minh và Đông Môn Mộng đều thở dài, Côn Côn lúc nào biết khoác lác như thế.
Dạ Côn nói như vậy cũng là bất đắc dĩ, chẳng lẽ hiện tại nói Nguyên Tôn Kiếm Đế là tên súc sinh khi sư diệt tổ, mà Cổ Sâm Thụ là yêu tốt, vì bảo toàn An Khang châu mà hi sinh chính mình.
Lời nói này ra ngoài, người khác tin sao?
Thậm chí còn có thể nói chính mình vu oan Nguyên Tôn Kiếm Đế, tại Thái Kinh, vu oan Nguyên Tôn Kiếm Đế chính là tội chết.
Mặc dù không sợ, nhưng không đáng.
Huống hồ, Nguyên Tôn Kiếm Đế không chết, mà đang ở ngay An Khang châu, vừa rồi hiện thân chính là muốn cho Nguyên Tôn Kiếm Đế nhìn một chút, dễ chịu không?
- Dạ Côn, tốt, chuyện này ta sẽ bẩm báo lại Thái Kinh, ngươi lập công lớn, Thánh Nhân chắc chắn sẽ khen ngợi.
Ký Văn Sơn án lấy hai vai Dạ Côn, hết sức xúc động, nếu không phải Dạ Côn giải quyết chuyện này, mình sẽ gánh tội thất trách.
Hiện tại xem như đem công lao chống đỡ qua...
Ba Đài khẽ cười nói:
- Không hổ là người trẻ tuổi ưu tú nhất huyện Thái Tây, đi tới chỗ nào đều cũng phát sáng phát sáng.
Dạ Côn chắp tay:
- Các vị nâng đỡ... nâng đỡ...
- A... Dạ Thiếu Long bị sao thế?
Quan Thanh từ tốn nói:
- Dạ Thiếu Long giẫm đạp miệng giếng, bị liệt diễm đốt bị thương.
Dạ Côn ai nha một tiếng:
- Thúc phụ, Thiếu Long làm sao không cẩn thận như vậy, thật có lỗi, về sau nhất định phải quan tâm Thiếu Long.
Dạ Chiếu gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Côn, hận không thể lập tức bóp nát cổ Dạ Côn.
- Châu trưởng, ta khảo hạch này tính là thông qua chứ?
- Đó là đương nhiên, thông qua, thông qua...
- Đạo Đức Tử tiền bối, ta về nhà trước, có chút mệt mỏi.
Dạ Côn chắp tay nói ra.
Đạo Đức Tử chắp tay cười nói:
- Được.
Đối với động tác chắp tay của Đạo Đức Tử, mọi người không nói gì, chủ nhân Thần Kiếm, Đạo Đức Tử cũng phải tôn kính.
Dạ Côn có được Thần Kiếm cũng vô cùng bình tĩnh, người xung quanh cũng rất hâm mộ.
Hiện tại Thái Kinh xuất hiện thanh Thần Kiếm thứ hai.
Đều ở cùng một nhà, cho dù Thánh Nhân cũng phải cân nhắc một chút đi.
Trên đường về nhà, Nhan Mộ Nhi vẫn kề cận Dạ Côn, đều không tị hiềm, nhìn Côn ca ta mê người cỡ nào.
Diệp Ly khá tốt.
Về đến nhà, Đông Môn Mộng cũng không nói gì, bảo Dạ Côn nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói.
Đông Tứ và Đát Từ giữ nhà nhìn lão sư, làm sao cảm giác lão sư thay đổi, hình như lại mạnh lên...
Đến cùng lão sư tu luyện thế nào, đi ra ngoài một ngày, trở về liền bộ dáng này?
Đều là mẫu thân của lão sư a, bảo hai người mình thủ nhà, còn có hai người khác, bằng không đã có thể tới hiện trường học tập phương pháp tu luyện của lão sư.
Phương pháp tu luyện gì đó lão sư các ngươi không biết, thế nhưng nhảy, đích thị là nhảy phi thường tốt.
Nhảy xuất kỳ tích.
- Đại ca, nghỉ ngơi thật tốt.
- Được, đệ đệ ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Dạ Côn mang theo hai thê tử chạy vào phòng.
Chuyện này khiến Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi một mặt đỏ bừng, tiểu trọc đầu này, thật sự là đáng ghét chết đi được, trước kia sao không thấy ngươi nóng lòng như thế.
Hiện tại biết gấp, khai khiếu không dễ dàng a.
Làm thê tử Côn ca thật là quá khó khăn.
Dạ Côn nhanh đóng cửa lại, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi tim đập bình bịch, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tiểu trọc đầu hình như muốn phát uy.
Đóng cửa lại, Dạ Côn nắm tay thê tử liền lên giường, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi giống như đều nhận mệnh, nhắm chặt hai mắt, chờ đợi vận mệnh buông xuống.
- Các nàng nhắm mắt lại làm gì?
Dạ Côn nhìn hai thê tử nghi hoặc hỏi.
- Chán ghét ~ phu quân khi dễ người ~
Nhan Mộ Nhi nũng nịu nói ra, đúng là tên đại bại hoại, mắc cỡ chết người rồi ~
Dạ Côn không hiểu ra sao:
- Ly Nhi, mặt nàng làm sao đỏ như vậy, cảm phong hàn à?
Diệp Ly nắm thật chặt nắm tay nhỏ, rất muốn đấm phu quân một quyền, xem ra mình cả nghĩ quá rồi, này nào giống là khai khiếu, còn tệ hại hơn!
Tiểu hỗn đản!
- Hỏi các nàng một chuyện, lúc ta không có ở trên, phản ứng của người phía trên như thế nào? Có ai rời đi không?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Nhan Mộ Nhi bạch nhãn đều lật ra tới, phu quân à, để ý tình huống một chút có được không?
Chẳng lẽ ngươi không muốn hưởng thụ thê tử yêu thương...
- Ta bị người mưu hại, người kia chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế!
Dạ Côn trầm giọng nói ra, chuẩn bị nói chuyện này cho thê tử nghe.
Quả nhiên, Dạ Côn vừa nói thế, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều trở nên nghiêm túc.
- Phu quân, ngươi ở phía dưới rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Dạ Côn cũng không có giấu diếm, nói mọi chuyện cho thê tử nghe, xem ra Côn ca đã bắt đầu tín nhiệm thê tử.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe xong cũng rất khiếp sợ, ngàn vạn lần không nghĩ tới, Nguyên Tôn Kiếm Đế được thế nhân kính ngưỡng lại là loại tiểu nhân này.
Đối với Cổ Sâm Thụ đại nghĩa càng khâm phục không thôi.
Danh sách chương