Dạ Côn giơ ngón tay cái lên:

- Ngưu bức, rất chờ mong, sau này làm tốt sẽ đề bạt ngươi.

Phi Tuyết nhìn đoàn người Dạ Côn rời đi, một tay che trán, sao mỗi lần đều thua ở trong tay hai huynh đệ bọn họ. Lần trước bán kiếm pháp lỗ vốn còn phải cõng nồi...

Không phải chỉ muốn đổi một công việc khác thôi ư? Tại sao lại biến thành bán thân.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, không biết cần làm tới khi nào, hơn nữa lại lớn như vậy, còn không bằng ở bên ngoài lừa gạt thêm mấy người, đúng là tự tìm khổ mà.

Dạ Côn dẫn theo mọi người đi tới bãi cát trước phòng nghị sự không xa, lúc này đã sắp đến giữa trưa, mặc dù sắp vào đông, thế nhưng mặt trời giữa trưa vẫn chiếu xuống những tia nắng gay gắt.

- Đại ca, bên kia mát hơn.

Dạ Tần hơi nhắc nhở đại ca, đừng để da thịt trắng nõn của tẩu tẩu nám đen.

Nhưng Côn ca là ai, hắn có thể minh bạch đạo lý trong đó à.

- Đệ đệ, đã lúc nào rồi, trước kia chúng ta từng đổ mồ hôi như mưa dưới ánh mặt trời, một chút này tính là gì.

Nguyên Chẩn đánh giá thấp nói ra:

- Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nhìn thấy Côn ca đổ mồ hôi như mưa.

- Ừm, nhìn bàn tay mềm mại của Côn ca một chút đi, là hảo thủ đánh đàn đấy.

Phong Điền nhịn không được muốn khen Côn ca.

Dạ Tần giang tay ra, đại ca, đây cũng không phải là ta nói, cho tới bây giờ ngươi quả thật chưa từng đổ mồ hôi như mưa qua.

Côn ca chỉ muốn biểu đạt một loại ý cảnh, các ngươi lại chú trọng chi tiết, còn trao đổi thế nào được nữa, giải thể đi.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi trợn mắt nhìn Côn ca, chỉ biết mình dễ chịu, không biết đau lòng cho thê tử, làn da chúng ta rám đen, đối với ngươi có chỗ tốt gì, làn da tốt, còn không phải phu quân ngươi chiếm tiện nghi hay sao, đần muốn chết.

- Lúc đại ca đánh đàn có một loại phong vị khác.

Dạ Tần không thể không cảm thán, xem đại ca đánh đàn quả thực rất có lực trùng kích thị giác, nhất là lúc đại ca đánh đàn nhập cảnh, biểu tình kia phối hợp với cái đầu trọc, trời ạ...

- Phu quân còn biết đánh đàn?

Diệp Ly tò mò hỏi.

Nguyên Chẩn tranh thủ thời gian thay Dạ Côn trả lời:

- Còn không phải sao, Côn ca chúng ta ở nhà tự học cầm kỳ thi họa sáu năm, hiện tại chính là tài tử số một.

- Phu quân!

Nhan Mộ Nhi giậm chân một cái, biểu thị rất tức giận, vì sao chuyện này mình chưa từng nghe nói qua.

Dạ Côn cũng không muốn nói cái gì, gọi các ngươi tới tu luyện, các ngươi lại tán gẫu đến chỗ ta, nếu như mẫu thân có ở đây thì tốt, bọn họ sẽ lập tức đàng hoàng.

- Được được, tối về sẽ nói cho các nàng.

Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.

Dạ Tần một mặt cười xấu xa, mỗi ngày đại ca đều đang chờ màn đêm buông xuống đi.

- Nghiêm túc một chút cho ta, cười cái gì mà cười!

Dạ Côn xụ mặt quát, có phải Côn ca ta ngày thường quá dễ dãi rồi hay không, đó đều là giả vờ, Côn ca ta là nam nhân lãnh ngạo đấy.

Côn ca nổi giận, vẫn có chút uy lực, tất cả mọi người đều không nói nữa.

- Đối với học viện so tài bảy ngày sau, Kiếm Sư bốn người, Kiếm Sĩ ba người, ta tiến hành chọn lựa một chút, Đông Tứ và Đát Từ tham gia Kiếm Sư, đệ đệ cũng thế, còn lại một chỗ trống.

Dạ Côn nhìn về phía Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, hai người đều co rụt cổ lại.

Lấy công phu mèo quào của chúng ta, so tài Kiếm Sư vậy còn không ngỏm củ tỏi sao, Kiếm Sĩ còn chưa chắc thắng được đây.

- Phu quân, để cho ta tới đi.

Diệp Ly nhẹ nói ra.

- Ly Nhi?

- Phu quân, khi còn bé Ly Nhi học qua một chiêu nửa thức, cộng thêm phu quân chỉ bảo, ta tin mình có thể.

Dạ Côn rất ưa thích loại nữ hài tử này:

- Tốt, đúng là nữ nhân của ta.

Nhan Mộ Nhi giận a, tiểu trọc đầu thế mà ở trước mặt mọi người khen ngợi Diệp Ly! Diệp Ly quá biết nắm bắt cơ hội!

Như vậy Mộ Nhi cùng Nguyên Chẩn, Phong Điền ba người tham gia Kiếm Sĩ, liền quyết định như vậy.

- Đại ca, thời gian vội vã như vậy, học viện khác đều xuất ra cao thủ hàng đầu, dù sao cũng là tranh đoạt danh ngạch Kiếm Trủng.

Dạ Côn nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy, đối phương nhất định sẽ phái ra người mạnh nhất, cho nên chúng ta không thể dùng phương thức bình thường đối phó được.

- Côn ca, hình như chúng ta quên mất một chuyện rồi.

Phong Điền bỗng nhiên nói ra.

- Chuyện gì?

- Công văn phê chuẩn học viện còn chưa gửi xuống, bây giờ chúng ta vẫn chưa được tính là học viện.

Phong Điền ngốc ngốc nói ra, vừa rồi làm sao lại quên mất chuyện này cơ chứ.

Nguyên Chẩn kinh hô một tiếng:

- Thật?

- Đúng vậy.

Phong Điền nghiêm túc nói.

Hai người nhất thời ôm nhau reo hò.

Dạ Côn tựa hồ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng vào đúng lúc này, một tên vệ binh nhỏ chạy tới, cung kính dò hỏi:

- Xin hỏi ai là Dạ công tử?

Tất cả mọi người chỉ hướng Dạ Côn.

Đại ca, chẳng lẽ Dạ Tần không phải công tử sao?

- Có chuyện gì không?

Dạ Côn chắp tay hỏi.

- Đây là công văn đã được châu trưởng phê duyệt.

Mọi người:......

Nhìn bóng lưng vệ binh rời đi, Dạ Côn quay đầu nhìn về phía mọi người, phảng phất đang nói, còn có gì chưa nói thì mau nói hết đi.

- Thành thật tu luyện! Đừng nghĩ chuyện dùng bàng môn tà đạo, hiện tại chúng ta vứt kiếm pháp sang một bên, bảy ngày này luyện quyền pháp và bộ pháp!

Đọc sách vẫn hữu dụng, Côn ca ta đọc nhiều sách lắm, có thể xuất kỳ bất ý.

- Côn ca, người khác dùng kiếm, chúng ta dùng nắm đấm?

Nguyên Chẩn làm sao cảm giác thấy Côn ca là vò mẻ không sợ rơi.

- Nếu như phối hợp với bộ pháp xảo diệu vậy sẽ có biến hóa, chỉ cần dựa theo phương pháp của ta tu luyện, cam đoan có thể cầm tới danh ngạch.

Đối với Côn ca, tất cả mọi người đều không có nghi vấn.

Nhìn xem cô vợ trẻ đã đổ mồ hôi tràn trề, dáng vẻ thể lực sắp hết chống đỡ nổi, Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:

- Ly Nhi, Mộ Nhi, các nàng đi nghỉ trước đi, ban đêm ta sẽ dạy các nàng sau.

Ban đêm dạy?

Giáo án của Côn ca hẳn rất đặc biệt đi, Côn tẩu nhất định vô cùng ưa thích.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi bưng lấy cái trán, hơi hơi hướng phía Dạ Côn nghiêng thân, lập tức mang theo bộ pháp hư nhược rời đi.

Đúng là tội nghiệp.

- Rồi rồi, đều nghiêm túc, có muốn một thanh kiếm thuộc về mình hay không? Liền xem bảy ngày này! Bằng không thì lại phải đợi đến sang năm!

Phong Điền sờ lên cằm nghiêm túc nói:

- Ta cảm thấy mà chờ đến sang năm không phải là không thể, dù sao chúng ta còn trẻ, đúng không.

- Có lý, chúng ta cũng không cần vội vã nhất thời, dù sao học viện chúng ta vừa mới thành lập, quá miễn cưỡng cũng không được.

Nguyên Chẩn chững chạc đàng hoàng nói ra.

Dạ Tần không khỏi nhẹ gật đầu:

- Cũng đúng, lần này chúng ta đều không có chuẩn bị sẵn sàng, các tẩu tẩu khi nãy đều đã cố hết sức.

- Đúng vậy, chúng ta vẫn nên đi ngủ đi.

Dạ Côn nhẹ gật đầu.

- Đại ca sáng suốt.

- Côn ca ngưu bức!

Dạ Côn bạch nhãn đều lật ra tới, các ngươi có thái độ như vậy, sang năm cũng đừng hòng lấy được thanh kiếm thuộc về mình.

- Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đến lúc đó nộp tiền phạt nhé.

Dạ Côn từ tốn nói.

Hai người nhất thời giật mình!

Nguyên Chẩn đột nhiên bộc phát ra một cỗ tự tin cường đại:

- Côn ca, mặc dù chỉ còn lại có bảy ngày, nhưng cho dù không thể ngủ, Nguyên Chẩn ta cũng sẽ dốc hết toàn lực!

- Không sai! Chúng ta sao có thể để hương thân phụ lão huyện Thái Tây thất vọng được! Cho dù trên lôi đài bị đánh tè ra quần, chúng ta cũng phải kiên cường đứng lên, chúng ta là sự kiêu ngạo của huyện Thái Tây!

Phong Điền nói lời này, còn có động tác thân thể, phảng phất có thể đầu rơi máu chảy vì huyện Thái Tây.

Dạ Côn rất hài lòng, cuối cùng nhìn về phía đệ đệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện