Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu, hai đứa nhỏ này tới với cô là duyên phận, cô cũng không hối hận mang thai vào lúc này, còn chuyện tạm thời không múa được, cũng không có gì cả. Trên đời này cũng không có ai quy định sinh con rồi thì không được đi múa nữa, cũng có không ít thầy dạy vũ đạo sau khi sinh con xong vẫn tỏa sáng trên sân khấu.

Hiện tại cô đối với vũ đạo chỉ là một cảm giác thích thuần túy, cũng không phải vì hoa tươi và vỗ tay trên sân khấu, cũng không phải vì huy chương và thanh danh, chỉ là khi cô nhảy múa, cô sẽ cảm thấy vui vẻ.

Có thể nhận được một phần tiền lương từ công việc mà mình yêu thích, đã là một chuyện rất may mắn, trên đời này có không ít người thậm chí cả đời cũng không tìm được chuyện mà mình yêu thích, vì sinh tồn mà làm một công việc mà không thể nói là mình thích cũng chẳng thể than là không thích, hết thảy chỉ là sống tạm để nuôi gia đình.

Một chuyện dùng để tự kiếm niềm vui.

“Chị Hiểu Mạn à, em hâm mộ chị quá đi mất……” Tiểu Đinh lúc nãy vừa tiếc hận vì cô giờ lại sửa miệng biến thành hâm mộ.

Sống ở trên đời này có thể tìm được một đối tượng mà mình thích để kết hôn cũng chẳng dễ dàng gì, càng không nói tới người kia đối xử với mình cực kỳ tốt. Và quan trọng nhất là…… người đàn ông nhà chị Hiểu Mạn còn đẹp trai như vậy nữa!

Hai người một xinh đẹp một tuấn tú, chẳng biết đứa con tương lai của vợ chồng họ sẽ đẹp đến mức nào nữa!

Đổi thành cô thì cô cũng chờ mong đứa nhỏ này ra đời.

“Em cũng bắt đầu muốn mau chóng kết hôn sinh con rồi đấy……”

Tô Hiểu Mạn: “????”

“Chị Hiểu Mạn à, chẳng biết con của chị và anh rể sẽ đẹp đến mức nào nhỉ? Nếu mà em có con thì em nhất định sẽ kết thông gia với nhà chị.”

“Anh rể ưu tú đến như vậy, còn là sinh viên nữa……”

“A a a tiếc lắm luôn ấy.”

Những người khác trong đoàn hát nhảy vừa nghe Tiểu Đinh nói như vậy xong thì đều tò mò chồng Tô Hiểu Mạn trông như thế nào. Trước đó các cô cũng chưa từng tìm hiểu kỹ, chỉ nghe nói là vợ chồng hai người kết hôn ở nông thôn chứ không hỏi nhiều hơn.

“Chồng của chị Hiểu Mạn cực kỳ cực kỳ đẹp trai luôn.”

Tôn Y Y hiện tại đang là trụ cột hàng đầu của đoàn hát nhảy che miệng cười, “Tiểu Đinh à, chồng cô ấy trông đẹp mắt tới mức nào thế? Chẳng lẽ còn đẹp trai hơn cả Ôn Bạch Thụ trong đội chúng ta nữa à?”

Ôn Bạch Thụ trong miệng Tôn Y Y chính nam diễn viên nổi tiếng nhất trong đội nhảy của bọn họ, nam chính bằng xương bằng thịt. Ôn Bạch Thụ chính là tình nhân trong mộng của không ít các cô gái trong đội nhảy.

Rất nhiều cô gái đều mơ ước được diễn chung một vở kịch cùng với anh.

Hơi thở anh tuấn ưu nhã trên người anh khiến người khác say mê, khuôn mặt anh giống như là thiên thần vậy, diện mạo đó quả thực chính là là trời cao ban ơn. Tôn Y Y vẫn chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai hơn Ôn Bạch Thụ cả.

Ôn Bạch Thụ ở trên sân khấu lộng lẫy loá mắt như vậy, ngay cả khi cô đứng bên cạnh anh cũng không nhịn nổi thẹn thùng mà phải cúi đầu.

Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, làm gì có ai có thể so được với anh cơ chứ? Những người đàn ông gặp được trong cuộc sống ngày thường phần lớn là vừa nặng nề lại vừa mộc mạc, luôn mặc quần áo màu xanh lam, màu xám hoặc màu đẹn tựa như một con kiến nhỏ bé không thu hút nổi sự chú ý của người khác. Còn Ôn Bạch Thụ thì là công tử dịu dàng như lan trong sách cổ, là ngôi sao chói mắt nhất trong cả một biển sao trời dày đặc, trên sân khấu trông anh cực kỳ mê người.

Lúc này Tôn Y Y cho rằng so sánh chồng Tô Hiểu Mạn với Ôn Bạch Thụ hoàn toàn là đánh giá chồng Tô Hiểu Mạn quá cao rồi.

“Đúng vậy, chẳng lẽ còn đẹp trai hơn cả Bạch Thụ chắc?” Giọng nói của một cô gái khác bên cạnh chen vào, là một trụ cột khác của đoàn hát nhảy bọn họ, Phí Thư Oánh.

Tôn Y Y và Phí Thư Oánh đều đã từng làm bạn diễn của Ôn Bạch Thụ, quan hệ cạnh tranh giữa hai người vô cùng gay gắt. Hai cô không chỉ đơn giản là đấu đó nhau vì một vai nữ chính mà càng là vì Ôn Bạch Thụ, cả hai người đều nhắm tới Ôn Bạch Thụ.Cảm thấy người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú như vậy nên thuộc về mình.

Lần này Tô Hiểu Mạn gia nhập đoàn hát nhảy Kinh Nghệ, cô gái xinh đẹp này khiến cho cả hai người bọn họ đều có lòng phòng bị. Sau khi Ôn Bạch Thụ nhìn thấy Tô Hiểu Mạn xinh đẹp động lòng người thì thậm chí đã nhìn cô nhiều thêm vài lần.

May mắn là Tô Hiểu Mạn đã kết hôn từ trước rồi.

Lúc này, một cô gái đứng sau lưng Phí Thư Oánh cũng cười cười mở miệng. Cô cực kỳ thoải mái hào phóng mà nói: “Nếu mà trên đời này thực sự có một người đàn ông đẹp trai hơn Ôn Bạch Thụ thật thì tôi cũng chẳng thèm hát thèm nhảy làm gì cho mệt, trực tiếp về nhà kết hôn sinh con với anh ấy là được rồi, ngày ngày ở nhà diễn kịch cho anh ấy xem.”

Sau khi cô ấy vừa nói xong thì mấy người Tôn Y Y và Phí Thư Oánh đều che miệng cười, mỗi người đều có một tâm tư riêng khác nhau.

Nếu người kia là Ôn Bạch Thụ thì có khi các cô cũng tình nguyện về nhà kết hôn sinh con thật.

Mặt Tôn Y Y chợt đỏ lên.

Tiểu Đinh nhìn thấy mấy người các cô cười đùa như vậy cười thì cực kỳ không phục mà cãi lại, “Chồng của Tô Hiểu Mạn thực sự vô cùng đẹp trai, so với nam diễn viên của đoàn chúng ta thì mỗi người mỗi vẻ, chẳng có điểm nào không bằng cả.”

Ngoài miệng Tiểu Đinh nói như vậy nhưng trên thực tế thì cô cảm thấy Tạ Minh Đồ còn đẹp trai hơn Ôn Bạch Thụ nhiều, chẳng qua cô không dám nói mấy lời đắc tội đám người Tôn Y Y mà thôi. Bình thường những người này nâng niu Ôn Bạch Thụ như nâng niu sao trên trời vậy.

Nghe thấy Tiểu Đinh nói vậy, đám người Tôn Y Y và Phí Thư Oánh hoàn toàn không tin chút nào, thậm chí Phí Thư Oánh còn cười nhạo một tiếng.

“Hiểu Mạn, cô cũng gặp qua Bạch Thụ rồi phải không? Cô thử nói xem, chồng cô với Bạch Thụ trông ai đẹp trai hơn?”

Tô Hiểu Mạn cười cười, dùng một loại giọng điệu trêu đùa đáp lại: “Muốn tôi trả lời thì đương nhiên là tôi cho rằng chồng mình đẹp trai nhất rồi, nếu trong mắt tôi anh ấy trông khó coi thì còn lâu tôi mới thèm gả cho anh ấy.”

Mấy cô gái xung quanh đều cười.

“Đúng đúng.”

“Có một câu nói của người xưa nói như thế nào ấy nhỉ? Đúng là người tình trong mắt hoá Tây Thi mà.”

……

Mấy cô gái nhỏ trẻ tuổi đang vui vẻ trò chuyện thì bỗng nhiên phía sau các cô có một giọng nam vang lên: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”

Là giọng của Ôn Bạch Thụ?!

Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Ôn Bạch Thụ đang đứng ở phía sau các cô. Trên người anh mặc một bộ trang phục của diễn viên, không trang điểm, dáng người không tính là quá cao, phải thêm vài centimet nữa mới đến 1 mét 8, mày rậm mắt to, là dáng vẻ của một thanh niên truyền thống.

“Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến mà.”

“Bạch Thụ, mấy người chúng em vừa mới nói về anh xong đấy.”

……

“Thật vậy sao?” Ôn Bạch Thụ cười cười bước tới. Giọng nói của anh vừa sang sảng vừa dễ nghe, cách nói chuyện giống như nam MC vậy, đều là giọng điệu vô cùng trôi chảy.

Ánh mắt Ôn Bạch Thụ không nhịn được mà dừng lại trên người Tô Hiểu Mạn. Mấy nữ diễn viên của đoàn hát nhảy đang ngồi trước mặt mỗi người mỗi vẻ, Tôn Y Y duyên dáng yêu kiều, Phí Thư Oánh thanh tú động lòng người…… Thế nhưng hấp dẫn tầm mắt của người khác nhất lại chính là Hiểu Mạn đang ngồi lẫn trong đám người.

Lần đầu tiên Ôn Bạch Thụ nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy cô có một loại sức hút đặc biệt nhất trong đám người đang thi nhau trổ hết tài năng này. Loại mỹ nhân sức hút này không cần phải làm gì nhiều, cho dù Tô Hiểu Mạn có đứng im lặng trong đoàn hát nhảy với dàn mỹ nhân như mây này thì cô vẫn là người khiến cho người ta chú ý nhất.

Trên người cô có một loại khí chất độc đáo cực kỳ hấp dẫn người khác, khiến người ta phải say mê vì cô.

Chỉ tiếc rằng mỹ nhân đã gả cho người khác, nếu không thì…… Vốn dĩ ban đầu Ôn Bạch Thụ đã muốn theo đuổi nữ diễn viên mỹ lệ mới tới này rồi.

Anh có thể tưởng tượng ra được dáng múa của cô hoa mỹ lộng lẫy đến mức nào, sẽ hoàn hảo giống như tiên nữ trên trời vậy.

Ôn Bạch Thụ rất chờ mong tới ngày được diễn chung một vở kịch cùng với cô.

Tôn Y Y giành trả lời trước: “Chúng em đang nói chuyện về chồng của Hiểu Mạn, cô ấy mang thai rồi mà.”

Ôn Bạch Thụ sửng sốt, vậy mà mỹ nhân tuyệt diễm động lòng người trước mặt đã mang thai rồi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện