- Này… này… -Lão nhân được xưng "Tần hội trưởng" kia há hốc mồm, lộ ra mấy chiếc răng tàn tạ sắp rụng hết, đầu óc gần như sắp ngừng vận chuyển rất lâu đều không xoay nổi một vòng, đám mấy lão nhân ngồi ngay ngắn ở đó tương tử cũng dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Diệp Vô Thần.
- Ồ? Đệ đệ nhỏ như vậy đã lợi hại thế cơ à? Ta rất bội phục đó…
Thanh âm một cô gái từ bầy người bồng bềnh truyền tới, Diệp Vô Thần nhất thời cảm thấy toàn thân tê tê, phảng phất như ngay cả xương cốt đều mềm đi mấy phần. Bầy người xung quanh càng biểu hiện không chịu nổi. Có vài người toàn thân thậm chí run cầm cập vài cái. Tuy Diệp Vô Thần tới Thiên Thần đại lục không lâu nhưng từng gặp qua vài tuyệt đại giai nhân người thường không thể với tới, thanh âm cùng khuôn trăng của các nàng đẹp không sao tả xiết. Hoa Thủy Nhu đẹp dịu dàng, Diệp Thủy Dao lạnh lùng thanh thoát, Thủy Mộng Thiền mông lung mờ ảo. Mà thanh âm này… chỉ cần nghe thấy thanh âm này thì sẽ biết thế nào gọi là dịu dàng êm dịu thấu xương, vài âm phù đơn giản gần như có thể câu hồn người ta vậy, như có ma lực kích thích thần kinh… và lửa dục trên dưới toàn thân nam nhân.
Cô gái phát ra thanh âm chầm chậm đi ra từ trong bầy người, hấp dẫn ánh mắt của mỗi một người. Nhất thời, từng đôi mắt như bị chặt chẽ hấp dẫn tập trung lên người cô gái, ngay cả Diệp Vô Thần cũng ngơ ngẩn.
Gót sen say lòng người, cái đầu ngẩng lên tao nhã, mang theo một nụ cười khiêu khích nhìn Diệp Vô Thần ở trên đài. Mà ánh mắt đầu tiên của mọi người không rơi lên khuôn mặt nàng, mà đọng lại trên thân thể nàng, rất lâu không thể dời đi.
Đây là cô gái có thanh âm mê muội, có thân thể yêu kiều như ma quỷ. Trong số cô gái Diệp Vô Thần từng thấy không một ai có đường cong ngạo nhân có thể sánh vai với nàng. Nhìn thấy nàng, mới biết cái gì gọi là ngực to mông nở. Một bộ ngực ngạo nghễ cao đầy chân chính, căng chật cả tuyết y cao cao trước ngực, khiến người ta lo nó sẽ tùy lúc phá áo bật ra, một bờ mông to tròn chân chính, khiến người ta có thể tưởng tượng được sự mềm mại và co giãn kinh người của nàng. Ấy thế mà vòng eo của nàng lại nhỏ xinh như liễu, phối hợp lẫn nhau chẳng những không hề mất cân đối, mà thả ra quyến rũ như ma quỷ.
Nàng nhón gót sen mê người đi lên trên, đường cong cơ thể đẫy đà nhấp nhô lên xuống theo bước chân, khi lắc lư càng đẹp đến mức khiến ta người thót tim, làm đường cong thân thể vốn dĩ đã hết sức động người càng thêm kinh tâm động phách, làm chứng minh tốt nhất cho khái niệm dáng người ma quỷ.
Diệp Vô Thần nhìn có chút đờ đẫn, mà trong bầy người tràn ngập những tiếng hô hấp nặng nề không đồng nhất. Ánh mắt Diệp Vô Thần gian gian dời đi khỏi thân thể nàng, di dời lên gương mặt nàng. Đây là một khuôn mặt người con gái trẻ tuổi bình thường, trên dưới hai mươi lăm, ngũ quan đều đúng quy đúng củ như thế, không có xiêu lòng người như dáng người kia. Diệp Vô Thần ngược lại thở phào một hơi, nếu cô gái này có cả dung mạo hoàn mỹ nữa, thì hắn không thể tưởng tượng được còn có ai có thể vượt qua sự quyến rũ của nàng.
Mà cô gái này chính là chủ nhân của luồng ánh mắt mà Diệp Vô Thần vừa mới cảnh giác.
Nàng như coi không có người đi lên đài, không một ai lên tiếng ngăn trở.
Cách càng gần, đường cong thân thể ngạo thị thế gian kia càng thêm dẫn lửa câu dẫn người, bộ ngực to tròn ngạo nghễ phảng phất như ở ngay trước mắt, khiến hắn không tự chủ được muốn nhìn chằm chằm nó. Mà ánh mắt của nàng như được che một tầng hơi nước, mang theo tràn đầy ý cười trong đôi mắt câu hồn khiến người ta mê say nhìn hắn. Diệp Vô Thần dời ánh mắt, hỏi:
- Vị đại tỷ này, có gì chỉ bảo?
Cô gái cong mày liễu, hết sức dịu dàng bật cười:
- Hì hì hì hì, tiểu đệ đệ, gọi tỷ tỷ hay hơn mà, gọi đại tỷ chẳng hay cho lắm, lẽ nào tỷ tỷ rất lớn ư?
Nụ cười này của nàng, khuôn mặt vốn bình phàm liền tràn trề quyến rũ, yêu mị nói không thành lời. Thanh âm đó nghe qua không mềm mại như cô nương nhỏ tuổi, vừa mượt mà vừa có phần lười nhác, trong uyển chuyển lại mang theo vẻ kiêu ngạo và yêu mị sẵn có, làm tâm thần người ta bay bổng, linh hồn đều phảng phát như muốn thoát xác ra, đi theo thanh âm đó.
Toàn thân Diệp Vô Thần lại rã rời vài phần, hắn tức tốc dời tâm thần, thầm hít nhẹ một hơi.
Diệp Vô Thần không muốn dây dưa tiếp với vấn đề nàng lớn hay không này nữa. Tuy nàng vốn dĩ rất lớn. Cho dù hắn là kẻ ngốc thì cũng nên nìn ra, cô gái trên dưới toàn thân lộ quỷ dị này cố ý nhằm vào hắn.
Là người ra sao... Thuộc thế lực nào?
- Thế xin hỏi phương danh vị tỷ tỷ này là?
- Hèm, vị tiểu đệ đệ này thật vô lễ, nào có kiểu vừa gặp mặt đã trực tiếp hỏi tên người ta như vậy. –Cô gái che miệng cười khẽ, trong đôi mắt đẹp đang cong lên cùng mang vẻ khiêu khích và chọc ghẹo.
Nếu là cô gái bình thường làm ra tư thế như vậy, nét mặt giọng điệu như vậy, cảm giác mang cho người ta duy nhất chỉ có buồn nôn mắc ói. Mà ở trên người cô gái này, dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp, thanh âm câu hồn nhiếp phách lại là tự nhiên như thế, khiến người ta không cảm thấy một tia cảm giác cố ý tạo ra nào cả, phảng phất như nàng trời sinh đã là như thế.
Yêu nữ… Thâm tâm Diệp Vô Thần đặt cho cô gái này một cái tên tạm thời. Thần thái, thanh âm của nàng kết hợp với dáng người như ma quỷ, đã chứng minh sự yêu mị không gì sánh bằng. Nếu nàng có một khuôn mặt hoàn mỹ mị hoặc như yêu tinh nữa, thì ắt sẽ là tuyệt thế yêu cơ, hồng nhan họa thủy một nụ cười xiêu đổ thiên hạ.
Ánh mắt Thủy Nam Hạc vẫn luôn quan sát tường tận yêu nữ, lúc này sáp tới gần, vẻ mặt trịnh trọng đè thấp thanh âm nói:
- Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi, còn nhớ lão già ta bị cô đả thương năm đó không?
Đả thương Thủy Nam Hạc? Diệp Vô Thần động tâm, đôi mày nhíu lên khó có thể biết, lại thêm cảnh giác vài phần với yêu nữ này. Có thể đánh bại Thủy Nam Hạc – người của Nam Hoàng tông, thực lực tuyệt đối không hề tầm thường.
- Hả? –Đôi mắt hoa đào của yêu nữ đảo tròn, quan sát Thủy Nam Hạc, nhìn cho lão già tuổi đã gần trăm này cả người không được tự nhiên.
- Hí hí hí hí, vị lão nhân gia này thật biết nói đùa, ngài chính là Dược Tiên gia gia khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ, tiểu nữ hôm nay mói xem như có phúc gặp mặt. Tiểu nữ chỉ hơi hiểu chút y thuật, tay trói gà không chặt, sao có thể đả thương Dược Tiên gia gia chứ.
Thủy Nam Hạc nhìn chằm chặp nàng rất lâu, không phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào, lắc đầu nói:
- Ôi chao, là lão già ta hoa mắt nhận nhầm người rồi. Tiểu cô nương xin chớ trách.
Yêu nữ này cùng cô gái thần bí đánh bại ông năm năm trước, bất kể là thanh âm, tổng thể dung mạo, cùng dáng người đều hoàn toàn khác, ông chỉ loáng thoáng nhận ra một tia cảm giác quen thuộc không biết tồn tại ở đâu, vì thế buông lời thăm dò, lúc này đã vững tin quả thật là mình nhận nhầm người.
- Tiểu nữ sao dám trách tội Dược Tiên gia gia chứ. Chỉ là nghe Dược Tiên gia gia nói y thuật của tiểu đệ đệ này lại còn cao hơn ngài, tiểu nữ thật sự là không bội phục chút nào đâu. –Nàng tràn đầy tươi cười đảo ánh mắt lên trên mặt Diệp Vô Thần, đôi mắt mù sương không hề che giấu "ngắm nhìn" khuôn mặt hắn. Ánh mắt trần trụi khiến hắn mấy lần chịu không nổi muốn tránh đi.
Chưa cần nói quan niệm đạo đức ở Thiên Thần đại lục tương đối bảo thủ, dẫu là quốc gia Hoa Hạ trong trí nhớ của hắn cũng hiếm khi có nữ nhân dám nhìn một nam nhân vừa mới gặp mặt một cách không kiêng nể gì như thế.
- Cho nên, cô muốn tỉ thí y thuật với ta đúng không? –Diệp Vô Thần bất lực nói. Sự khiêu khích của nàng đã viết rõ lên mặt, kẻ ngốc đều biết nàng muốn làm gì.
- Tiểu đệ đệ thật là thông minh, liệu có dám đấu một trận với tỷ tỷ không? Nếu thắng tỷ tỷ, thì sẽ có phần thường đó. –Nàng tao nhã xoay người, nói với "Tần hội trưởng" đang phát mộng:
- Vị lão gia gia này, tiểu nữ có thể đấu một trận với tiểu đệ đệ trước được không? Hôm nay vốn chính là Tái Y Hội mà.
- Điều này... –Tần lão nhân ấp úng một hồi, lúc này mới trấn định nói:
- Tái Y Hội hiện giờ còn chưa bắt đầu, làm như vậy có chút phá quy củ....
Chưa chờ y nói xong, Thủy Nam Hạc liền vội vã cướp lời:
- Tần hội trưởng, nếu vị cô nương này có ý, hơn nữa đã đi lên rồi, thì cứ cho họ đấu một trận thì đã sao. Y thuật của tiểu huynh đệ lão già ta tuyệt đối không nói ngoa, mà tiểu cô nương này dám chủ động đi lên, thiết nghĩ cũng không phải hạng tầm thường, cuộc so đấu của hai thiếu niên, nói không chừng sẽ vượt xa dự liệu của chúng ta. Tiểu cô nương nói không sai, hôm nay vốn chính là Tái Y Hội, hãy nhường họ đấu trước một trận đi.
Mục đích Thủy Nam Hạc gọi Diệp Vô Thần lên chẳng qua là muốn tận khả năng kiến thức y thuật của hắn, yêu nữ rõ ràng thân mang tuyệt kỹ này chủ động khiêu khích y há chịu bỏ qua. Thấy Tần lão nhân có xu hướng ngăn cản, ông tức tốc buông lời ngăn lại.
Dược Tiên lên tiếng, Tần lão nhân này há dám không tuân theo, lập tức đáp ứng. Nói đúng ra, y sao không muốn kiến thức Diệp Vô Thần được Thủy Nam Hạc khen ngợi như thế rốt cuộc có y thuật khiếp người cỡ nào.