Tề Phong lúc này, cũng nhìn thuộc hạ nhà mình chăm chăm: “Ngươi nói đi.”

“…”

“Không lẽ khi nãy… là ngươi đã cố tình nhìn lén ư?”

Với gương mặt đầy đắc ý của đồng bọn và thái độ đầy khó chịu của chủ nhân, dĩ nhiên hắn có đôi chút lo lắng.

“Không phải, là ta suy đoán thôi, trước nay bản thân nhị hoàng tử yêu thích mỹ nhân, ai mà không rõ.

Hắn ta lựa chọn đầu tiên là Vương tiểu thư, rồi đến Lạc tiểu thư, cuối cùng mới đến Hàn Nguyệt tiểu thư…”

Đang nói, hắn nhìn qua chủ nhân nhà mình, thì lập tức im lặng, với kinh nghiệm hầu hạ cho chủ nhân xưa nay, hắn biết chủ nhân đang cực kỳ không vui.

“Sao ngươi không nói nữa?”

Người ta nói không sai, không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội không ăn ý, haiz… hắn ta là có đang quan sát và nắm bắt được tình hình hay không vậy? “…”

“Ngươi…”

Lục Hoài ra sức nháy mắt làm tín hiệu, hắn dường như đã dùng hết kiến thức biểu cảm của mình, cuối cùng tên kia cũng hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, do đó liền im lặng như tờ.

Tề Phong: “Sao không nói nữa, ta thấy ngươi đang phân tích rất tốt kia mà.

Chẳng bằng sau này, khi về lại thành Dạ Hàn, cho ngươi vào phòng văn thư, phụ trách ghi chép vậy.”

Lục Hoài nghe đến đây, liền than khóc: “Chủ nhân đừng mà, thuộc hạ chỉ muốn đi cùng chủ nhân.”

Mấy công việc ghi chép tốn sức kia, ta thật sự không thích hợp để làm.

Ưm… về vấn đề này, Lục Hoài có chút không đúng a, đối với hắn công việc văn thư là tốn sức, vậy đi ra ngoài làm việc và bảo vệ chủ nhân là nhẹ nhàng???

Có phải là quá không hợp lý rồi không?

Tề Phong: “…”

Lục Hoài: “Sau này, thuộc hạ không nhắc đến nhị hoàng tử xấu xa kia nữa.”

Tề Phong: “…”

Y cảm thấy, dáng vẻ của Lục Hoài bây giờ, chẳng khác một vị tiểu thiếp mỏng manh là mấy, liền thở dài dùng tay xoa trán đầy mệt mỏi…

Nhưng không được bao lâu, ánh mắt Tề Phong lại càng thâm trầm hơn nữa, bây giờ đến lượt Bách Thuần run sợ.

Bách Thuần: “Chúng thuộc hạ biết lỗi, vì đã bàn luận những chuyện không nên nói.”

Tề Phong: “Ngươi biết sai ở đâu.”

Bách Thuần phán đoán: “Là không được phép… đánh giá dung mạo của người khác.”

Tề Phong gật đầu, sắc mặt cũng tốt hơn khi nãy khá nhiều: “Xem như các ngươi biết lỗi, ta tạm thời tha cho lần này, nhớ kĩ, không được tái phạm.”

Bách Thuần và Lục Hoài đồng thanh: “Nghe theo lệnh chủ nhân.”

Hai người cúi thấp đợi cho đến khi Tề Phong đi xa, mới dám ngẩng đầu. Bách Thuần nhìn Lục Hoài thở dài: “Ngươi đó, sau này cẩn trọng một chút đi.”

Lục Hoài: “Nhưng ta là không biết đã sai ở đâu?”

Bách Thuần: “???”

Lục Hoài: “…”

Bách Thuần và Lục Hoài là hai thuộc hạ thân cận và tài giỏi nhất của Tề Phong, trong số các thị vệ theo hầu, hai người họ là xuất sắc nhất, ở bên cạnh Tề Phong lâu nhất, chỉ là hai người họ hoàn toàn không nắm bắt được suy nghĩ của Tề Phong, dù là đơn giản nhất.

Lục Hoài là người giỏi quan sát tình hình và cảm xúc của người khác, nhưng hiểu vấn đề không sâu sắc, còn Bách Thuần thì ngược lại, hắn có thể nhận ra được vấn đề cốt lõi ở đâu.

Bách Thuần: “Ngươi… haiz… còn không biết sao, rõ ràng chủ nhân yêu thích Hàn Nguyệt tiểu thư.

Hôm nay nhị hoàng tử đòi ban hôn với Hàn tiểu thư, vốn dĩ chủ nhân đã không vui.

Ngươi nói gì không nói, tại sao cứ phải sắp xếp thứ tự của Hàn Nguyệt tiểu thư ở sau cùng đây.”

Lục Hoài thản nhiên: “Thì theo thứ tự bọn họ được nhị hoàng tử cầu thân thôi mà, có ảnh hưởng gì chứ?”

Bách Thuần: “Ta hỏi ngươi, nhị hoàng tử yêu thích mỹ nhân đúng không?”

Lục Hoài gật đầu: “Đúng”

Bách Thuần: “Vậy theo ngươi, người như hắn, tại sao lại chọn Vương tiểu thư trước.”

Lục Hoài khảng khái: “Còn phải hỏi sao, tất nhiên là Vương tiểu thư xinh đẹp nhất rồi đi, khi nãy ta vừa nói xong, ngươi không chú tâm nghe qua à?”

Bách Thuần: “Đã hiểu ra chưa?”

Lục Hoài đi qua, đi lại hai vòng: “Ta vẫn chưa hiểu.”

Bách Thuần bắt đầu mất kiên nhẫn: “Ta hỏi ngươi có phải nhị hoàng tử đang theo cách làm của rất nhiều người, đó là đứng trước nhiều sự lựa chọn, thì con người ta sẽ chọn cái họ thích nhất.

Trong trường hợp này có nghĩa là Vương tiểu thư xinh đẹp nhất, Lạc tiểu thư xếp thứ 2, và Hàn Nguyệt tiểu thư xếp thứ 3”

Lục Hoài: “Hàn Nguyệt tiểu thư xếp thứ 3, thì lại là chuyện gì?”

Bách Thuần: “Hàn Nguyệt tiểu thư, chẳng phải là người chủ nhân yêu thích sao?”

Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn trở lại vấn đề ban đầu, giống như Bách Thuần chưa từng giải thích qua cho Lục Hoài vậy, hắn cơ bản là không hiểu a.

Bách Thuần cũng tức giận rời đi, có được huynh đệ như vậy, hắn từ chối nhận, sau này ra ngoài làm việc, đừng nói là người của Nam Thanh Vương phủ, khiến chủ nhân mất thể diện.

Lục Hoài đứng trơ ra suy nghĩ thêm nửa canh giờ, mới ngộ ra chân lý, hắn liền đuổi theo muốn nói với Bách Thuần rằng hắn ta đã hiểu được vấn đề, có điều là chắc gì đã đúng, haha… và lúc đó, Bách Thuần đang ở đâu rồi không biết.

Tề Phong quay lại phòng ngủ của mình, thì liền nghĩ ngay đến Hàn Nguyệt, người mà y đã thầm thích từ rất lâu, rất lâu trước đó, nhiều năm như vậy rồi…

Hôm nay nhị hoàng tử hành động như thế, làm ta không hề đồng tình, về sau sẽ chấn chỉnh lại hắn ta mới được.

Và còn, những người hôm nay ở bữa tiệc đứng xem chuyện vui kia, cũng không thể yên ổn.

Người đêm nay yên giấc mộng đẹp nhất chắc chắn là Lãnh Hiên, không suy nghĩ gì ắt thoải mái tinh thần, vô lo vô nghĩ, là phúc a.

Ngoài ra, hầu phủ hôm nay không có Lạc My, y càng thêm tự do, haha… nhưng đợi đi, ngày tháng như vậy cũng nhanh chóng kết thúc, khi Lạc My quay về mà thôi.

Phủ tướng quân.

Xuyên qua nội phủ, Lý Tiêu Minh đã đứng trước lối vào vườn hoa của Mị Kính các, tâm trạng bồn chồn, y vừa tiến thêm vài bước thì liền quay lại, cứ như vậy, không biết bao nhiêu lần, đến cuối y vẫn là chọn không bước vào.

Sáng hôm sau, trên bàn ăn sáng của phủ tướng quân, Vương Lam và Lạc My đều có thể dễ dàng nhận thấy, sự mất ngủ trên gương mặt của Lý Tiêu Minh.

Lạc My hoang mang: “Ca ca, huynh sao vậy? Đêm qua ngủ không đủ giấc sao?”. Truyện Thám Hiểm

Vương Lam gật đầu: “Đúng đó, sắc mặt của ca ca hôm nay, thật là không có tươi tắn như mọi khi.”

Lý Tiêu Minh khó chịu: “Các muội nghĩ, đêm qua ta có thể ngủ ngon à?”

Vương Lam ngơ ngác: “…”

Lạc My càng ngơ ngác không kém: “…”

Lý Tiêu Minh thở dài: “Haiz… phủ ta có hai vị nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần như đây, không biết ta có thể bảo vệ hai muội đến khi nào.”

Vương Lam cười thầm, thì ra là vấn đề này cơ à: “Ca ca có vấn đề gì làm huynh lo nghĩ, nói ra cho muội và Lạc My cùng giải quyết.”

Lạc My đã bớt ngây ngốc, chuyển qua trạng thái hào hứng: “Phải đó, bọn muội rất muốn biết.”

Lý Tiêu Minh bất lực: “Hôm qua, hai muội đã thấy thái độ của nhị hoàng tử.

Sau này phải đặc biệt cẩn trọng và để ý đến hắn ta, nếu không sẽ dễ dàng bị hắn lừa gạt.”

Vương Lam thắc mắc: “Lừa gạt, hắn thì có thể lừa gạt bọn muội về chuyện gì chứ?”

Lạc My đứng dậy: “Là lừa gạt tình cảm sao? Không đúng hắn làm gì có sức hấp dẫn đó.

Hay là lừa gạt quyền lực, càng không hắn không có năng lực.

Tiền bạc ư? Hắn so với ca ca cũng không giàu có hơn bao nhiêu đâu.

A… không lẽ hắn định gây cản trở cho công việc của chúng ta sắp đến?”

Lý Tiêu Minh bây giờ mới cảm thấy trí tuệ của Lạc My không tệ, những đáp án mà Lạc My đưa ra, đều nằm trong suy nghĩ của Lý Tiêu Minh, chỉ là…

Lý Tiêu Minh: “Những việc đó thì không thể tránh khỏi, ý của ta chính là, hắn sẽ không buông bỏ dự định ép hôn hai người các muội.”

Lạc My khó hiểu: “Bọn muội có hoàng thượng làm chủ.”

Lý Tiêu Minh: “Tất nhiên hoàng thượng sẽ làm chủ cho bọn muội, nhưng cũng trừ một vài trường hợp nhất định.”

Vương Lam trầm tư: “Vậy thì có chút đáng lo.”

Lý Tiêu Minh gật đầu: “Ừm”

Lạc My: “Ca ca, tỉ tỉ, hai người đừng mất ý chí như thế, ba người chúng ta thì phải hơn được mình hắn ta chứ, có đúng không?”

Vương Lam ngước nhìn Lạc My: “Muội đã quên, hắn ta còn có thái tử và tam hoàng tử sao?”

Lạc My nhẹ nhàng ngồi xuống ghế trở lại: “Hai người đó, thì có liên quan gì đến chuyện này chứ?”

Lý Tiêu Minh: “Bề ngoài đúng chất không có liên quan, nhưng lợi ích giữa hoàng tộc là xen lẫn các thế lực với nhau.

Không trừ tình thế, bọn họ liên kết lại để đạt được mục đích.”

Lạc My hốt hoảng: “Nghĩa là sao?”

Lý Tiêu Minh kiên nhẫn phân tích: “Nhị hoàng tử là hoàng đệ cùng mẫu phi với thái tử, cả hai tất nhiên thân thiết hơn so với các vị hoàng tử khác.

Nói sao đi nữa, thái tử nếu không giúp nhị hoàng tử, thì cũng sẽ không hại hắn, trường hợp này cho thấy nhị hoàng tử được thái tử che chở.”

Lạc My hóng hớt: “Còn tam hoàng tử?”

Lý Tiêu Minh trầm tư nói: “Tam hoàng tử lại là một chuyện khác, mẫu phi của tam hoàng tử là quý phi tiền nhiệm.

Hiện tại ở hoàng triều, tam hoàng tử có lẽ chỉ dựa vào phe của thái tử, do đó muội hiểu rồi chứ?”

Lạc My gật gật: “Có chút chút a”

Vương Lam nghiêm mặt: “Nghĩa là, nhị hoàng tử muốn làm gì thì làm, trước mắt không ai có thể quản chế hắn, ngoài hoàng thượng và hoàng hậu.”

Lạc My vỗ vỗ ngực: “Cũng may là vẫn còn người có thể thu thập hắn, nếu không, với cái suy nghĩ luôn muốn thành thân với chúng ta, thì rất mệt mỏi.”

Lý Tiêu Minh: “Yên tâm, có ta ở đây, hắn cũng không thể hành động bát nháo được.”

Lạc My: “Vâng”

Lý Tiêu Minh lặng lẽ nhìn qua Vương Lam: “…”

Vương Lam tinh ý, bắt gặp ánh mắt của biểu ca, liền lên tiếng trấn an: “Ca ca, muội tin tưởng huynh.

Nhưng là phàm việc gì quá khó khăn, huynh cứ việc nói ra, chúng ta cùng bàn bạc.

Một người như nhị hoàng tử thì không sao, ở đây lại có thêm hai người kia.

Ai biết được, mấy cái tên đó lại tìm thêm đồng minh, như vậy thì một mình ca ca, làm sao có thể đối phó.”

Lạc My phụ họa: “Đúng vậy, bên phía bọn họ người đông thế mạnh, tất nhiên chúng ta cũng không hề thua kém a.

Hơn nữa…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện