Sắc mặt Tưởng Hoa lạnh lùng, ngồi bất động, chỉ có đôi mắt nhìn quét qua Lí Vị Ương..

So với bộ mặt dữ tợn không chút che giấu thì vẻ sâu không thấy đáy như màn đêm trong rừng rậm càng làm người khác thấy sợ hãi hơn, bởi vì vĩnh viễn không đoán ra hắn muốn gì, cũng như vĩnh viễn không biết bước tiếp theo hắn sẽ có hành động bất ngờ gì. Bình thản xem xét, Lí Vị Ương rất thưởng thức nam nhân trước mắt bởi vì hắn giống nàng, tàn độc quá mức.

Nếu chưa từng có thù hận với Tưởng gia, có lẽ nàng sẽ thưởng thức sự giỏi giang quả quyết khi hắn làm việc, nhưng mà điều kiện là hắn không nên khí thế bức người, khinh người quá đáng. Lí Vị Ương không thích thái độ độc chiếm mọi sự ưu việt của người Tưởng gia, phảng phất như tất cả mọi người nên cúi đầu dưới bàn chân bọn họ, chỉ hơi phản kháng đã đáng chết vạn lần. Điều này —— thật sự làm người khác không thoải mái!

“Tam công tử đại giá quang lân, đúng là vẻ vang cho hàn xá của kẻ hèn này.” Lí Vị Ương mỉm cười ngồi xuống, nha đầu lập tức dâng trà, Lí Vị Ương nhẹ nhàng cầm lên, không chạm môi mà mở miệng nói.

Tưởng Đại phu nhân chạy về Tưởng gia, chỉ nói trên đường gặp phải đám người điên, cũng may Tưởng Hải cùng hộ vệ liều chết bảo vệ mới may mắn thoát nạn, nhưng đám người kia đã bắt Tưởng Hải rồi biến mất không thấy bóng dáng. Tưởng gia đã báo với Kinh Triệu Doãn, hơn nữa xuất động toàn bộ lực lượng đi tìm, mà nhóm người kia đến vô ảnh đi vô tung, không thu hoạch được gì. Tưởng Hoa thật vất vả mới từ phủ Thái tử về, vừa nghe chuyện này đã lập tức nghĩ đến việc tìm Tưởng Thiên, phát hiện đệ ấy đã mất tích, nhanh chóng kết nối hai sự kiện, lửa giận bùng bùng trong lòng hắn không có chỗ phát tiết, đi thẳng đến Lí gia, vốn định giống như Lí Vị Ương âm thầm xâm nhập, thẳng tay giết chết Lí Vị Ương, không ngờ đối phương hình như sớm đoán được tâm tư hắn, điều động toàn bộ hộ vệ đi, bày ra tư thế đón khách, chỉ thiếu chờ ở cửa lớn nghênh đón.

Lí Vị Ương càng làm thế Tưởng Hoa càng cảm thấy bất thường, nghĩ đối phương đã sớm chuẩn bị, muốn đánh lén ám sát chắc chắn không thành công, dứt khoát cho tử sĩ Tưởng gia lui, nghênh ngang từ cửa chính vào.

Lí Vị Ương ngồi cách hắn không xa, thậm chí còn nói: “Sao vậy, Tam công tử đi đường xa mà không muốn uống trà ư?”

Trong lòng Tưởng Hoa luôn kìm nén lửa giận, nhưng hắn càng tức giận tươi cười trên mặt càng nhiều, cho nên hắn cầm ly trà nhấp một ngụm.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Đây là trà Vân Vụ quý hiếm nhất trong Lí phủ, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý. Không biết Tam công thử thấy thế nào?”

Tưởng Hoa nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ý đồ tìm ra vẻ sự hãi hoặc bất an, đáng tiếc hắn thất vọng rồi, trong mắt Lí Vị Ương không thấy được điều gì. Từ nhỏ hắn tâm trí xuất chúng, thường ngày làm việc gì cũng thuận lợi, nhưng lần này trở về gặp Lí Vị Ương lại phát hiện mình như bó chân trói tay, thua dưới tay nàng. Trên chiến trường thường có câu Binh bất yếm trá (nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng), thân chủ soái mà không thể nhìn rõ mọi việc thì bại là xứng đáng, thật sự không có tư cách chỉ trích đối phương. May mà trước giờ hắn chưa từng thua, nhưng hiện tại, tình hình hoàn toàn trái ngược, người thua hình như biến thành hắn. Vốn tưởng rằng giải quyết nàng rất đơn giản, nhưng mà nhìn xem hắn đã để lại cho bản thân phiền toái lớn cỡ nào.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Tưởng Hoa, chậm rãi cất lời: “Còn chưa hỏi, hôm nay Tam công tử tới đây là có chuyện gì?”

Tưởng Hoa đột nhiên đứng lên, chỉ vào bàn cờ bên cạnh nói: “Có thể chơi một ván?”

Chơi cờ sao?! Trên mặt Lí Vị Ương xẹt qua ý cười không dễ phát hiện. Nếu là người bình thường, chuyện đầu tiên sau khi xông đến sẽ hỏi nàng Tưởng Thiên ở đâu, mà người trước mắt rõ ràng có tâm tư khác.

Lí Vị Ương cười lạnh, nếu luận thi họa vũ đạo, nàng thật sự không thể so với các tiểu thư khác, nhưng nói đến cờ thì vô cùng đặc biệt. Chơi cờ không phải luyện từ nhỏ là được, đây là một trận chém giết đấu trí đấu dũng, binh đối binh, tướng đấu tướng, giương cung bạt kiếm tạo dựng uy phong. Nàng tin tưởng, mình không phải là dê non mặc cho người khác xâm lược. Chậm rãi đứng lên đi đến cạnh bàn, tiện tay đặt một quân cờ ở chính giữa.

Tưởng Hoa cười nâng tay đáp lại một quân, ra tay nhanh như gió, phong cách chơi cờ giống như bản thân hắn, rất thận trọng.

“Chuyện hôm nay ta có lời muốn hỏi.” Tưởng Hoa nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, nói rõ ràng từng chữ.

“Tam công tử trả lời ta một vấn đề, ta sẽ trả lời công tử một vấn đề.” Lí Vị Ương mỉm cười.

“Không, Huyện chủ hỏi, ta lựa chọn trả lời.” Tưởng Hoa gật đầu, lại hạ một quân cờ xuống, “Cũng vậy, vấn đề ta hỏi, Huyện chủ có thể lựa chọn không trả lời.”

Lí Vị Ương mỉm cười, nháy mắt hiểu tâm tư đối phương: “Trận ám sát hôm nay, Tưởng gia cùng Thác Bạt Chân đạt được hiệp nghị gì? Ngũ Hoàng tử có nhược điểm gì trong tay các ngươi? Tưởng gia định liên lụy chuyện gì đến Thất Hoàng tử?”

Là ba câu hỏi.

Cờ trong tay Tưởng Hoa dừng lại, hắn đang suy xét ba vấn đề, nên lựa chọn trả lời câu nào.

Thực ra trong mỗi câu hỏi của Lí Vị Ương đều cất giấu cạm bẫy, nếu hắn trả lời một câu trong đó Lí Vị Ương sẽ chứng thực được đáp án hai vấn đề còn lại. Đầu tiên Lí Vị Ương tin tưởng Tưởng gia có tham gia vào hành động lần này, tiếp theo nàng đã biết mục đích nhằm vào Thác Bạt Duệ và Thác Bạt Ngọc, nếu như hắn trả lời vấn đề đầu tiên, chẳng khác nào bại lộ ước định của Tưởng gia và Thác Bạt Chân, vấn đề này hiển nhiên bản thân Lí Vị Ương đã có đáp án, chỉ muốn xác định từ chỗ hắn.

Câu hỏi thứ hai, hắn cũng không thể trả lời, nói ra đáp án tương đương đặt nhược điểm Ngũ Hoàng tử vào tay Lí Vị Ương, hắn không thể để Lí Vị Ương khẳng định dự đoán trong lòng, còn hiểu rõ hành động của Tưởng gia, để bệ hạ biết trong tay Tưởng gia có gì đó tất nhiên sẽ làm bệ hạ nghi ngờ lý do thật sự khiến Ngũ Hoàng tử đột nhiên hành động ngu xuẩn. Về câu thứ ba, càng không thể trả lời, liên quan đến bước tiếp theo của đại cục Tưởng gia bố trí, một khi bại lộ hắn sẽ không còn cách nào tiến hành tiếp.

Tưởng Hoa nắm quân cờ trong tay, hắn rất muốn biết Tưởng Hải và Tưởng Thiên có ở trong tay nàng ta hay không, bọn họ thế nào rồi, còn sống hay đã chết, làm thế nào Lí Vị Ương mới giao bọn họ ra!

Đây là một kiểu tự mình tra tấn rất đáng sợ, trong lòng Tưởng Hoa suy nghĩ liên lục, lại phủ định liên tục, tuy hắn cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ nên trả lời câu nào và có nên lừa đối phương không, không thể, Lí Vị Ương không phải là người dễ bị lừa gạt, nàng ta đã đưa ra vấn đề này thì sẽ phán đoán được lời nói của hắn là thật hay giả, nếu hắn nói dối, rất có khả năng Tưởng Hải và Tưởng Thiên chỉ còn đường chết.

Tốc độ đánh cờ của Tưởng Hoa rõ ràng chậm đi, hai quân đen trắng chém giết kịch liệt, đấu tranh không ngừng. Ván cờ trong bẫy có bẫy, phức tạp vô cùng. Lí Vị Ương lại đặt một quân xuống, cười nhàn nhạt: “Bố cục Tam thiếu gia sắp đặt rất hoàn mỹ, một bước đã lấy được rất nhiều quân cờ người khác, chỉ tiếc không biết quyết định nhanh chóng, đại sự khó thành.”

Trong nháy mắt Tưởng Hoa lựa chọn trả lời câu hỏi thứ nhất.

“Nếu Thác Bạt Chân đăng cơ, Tưởng gia sẽ có được binh quyền, cùng sự khống chế hoàn toàn mười ba quận phía nam Đại Lịch.” Hắn cười, nói ra những lời này.

Lí Vị Ương mỉm cười, đã nằm trong dự đoán của nàng.

________________

“Hai người bọn họ có trong tay ngươi không?” Tưởng Hoa lạnh lùng thốt, “Ngươi đã sớm cấu kết với Thác Bạt Ngọc? Kế sách của Tam Hoàng tử thất bại, có phải quá nửa xuất phát từ tay ngươi?”

Lí Vị Ương chỉ cười nhạt: “Đúng, ta và Thác Bạt Ngọc sớm kết minh.” Nàng lựa chọn trả lời câu thứ hai, tuy nàng hiểu rõ đối phương muốn biết đáp án câu đầu tiên nhất. Nhưng chính hắn lựa chọn ba vấn đề để ra vẻ thần bí, không trách được nàng.

Tưởng Hoa lại hạ một quân cờ xuống, phá hoại đường lui của Lí Vị Ương, chậm rãi nói: “Liên phi có phải người của ngươi? Đan dược Chu Thiên Thọ dâng cho Hoàng đế có độc không? Ngươi thật sự muốn đưa Thác Bạt Ngọc lên làm Hoàng đế?”

Ba vấn đề này nhìn qua rất đơn giản nhưng thực ra Lí Vị Ương trả lời câu nào cũng rất nguy hiểm. Nhất là câu cuối cùng, Tưởng Hoa biết rõ nàng và Thác Bạt Ngọc kết minh, lại còn đưa ra câu hỏi nàng thật sự nâng đối phương lên làm Hoàng đế, muốn biết át chủ bài chưa lật của nàng là gì, thật sự trợ giúp Thác Bạt Ngọc hay chỉ lợi dụng. Nếu là lợi dụng, người Tưởng gia có thể thừa cơ chen vào, tìm cơ hội đánh bại nàng.

“Liên phi là người của ta.” Lí Vị Ương hạ một quân cờ xuống, thật ra đối phương đã sớm biết đáp án vấn đề này, chỉ không có chứng cớ, nàng thoải mái hóa giải bố cục đường cùng trên bàn cờ, “Đến lượt ta đặt câu hỏi.” Nàng khẽ cười, vẻ mặt trấn định tự nhiên, giọng nói uyển chuyển mà ngân nga, âm sắc dễ nghe như một tấm mạng nhện chặt chẽ bắt giữ con mồi, “Các ngươi đưa Tưởng Nam đi đâu? Lí Mẫn Phong ở chỗ nào? Thân thể Tưởng Quốc công ra sao?”

Tưởng Hoa hơi ngừng tay, đây là một trò chơi, mà khắc nghiệt đến không thể nói là trò chơi đơn thuần. Lí Vị Ương căn cứ theo câu trả lời của hắn, phân tích hắn, hiểu biết hắn rồi tìm ra nhược điểm. Theo bản chất, đây là trận công tâm chiến, bất giác đã đấu ngươi sống ta chết, máu bay tứ phía, những gì nàng làm vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Nếu hắn trả lời Tưởng Nam ở đâu, tương đương đặt nhược điểm trí mạng vào tay Lí Vị Ương, về phần Lí Mẫn Phong, Lí Vị Ương muốn tính mạng đối phương, nếu nói ra chính là đẩy hắn vào chỗ chết. Còn thân thể Tưởng Quốc công… hiện giờ người đã sáu mươi lăm tuổi, Lí Vị Ương quan tâm đến tình trạng thân thể người không cần nói cũng biết có chỗ dụng tâm. Nữ nhân chết tiệt, không buông lỏng nửa điểm nào! Hắn cầm quân cờ lật tới lật lui, đang suy nghĩ những lời Lí Vị Ương nói, trước mắt dần mơ hồ, cờ trắng cờ đen trên bàn dường như đều hóa thành sĩ tốt tướng soái, ngươi vây quanh ta, ta bao vây ngươi, chém giết nhau thảm thiết.

Lí Vị Ương thấy đối phương đã động tâm ma, tay đưa về phía bàn cờ, lại nói: “Tam công tử Tưởng gia tự khoe thông minh vô cùng, mưu lược xuất chúng, nhưng trên bàn cờ, ngay cả một người kém cỏi như ta còn không xử trí được thì nói gì đến tung hoành chém giết, kiến công lập nghiệp trên chiến trường –” Trong nháy mắt nàng lại hạ một quân cờ, Tưởng Hoa trơ mắt nhìn quân của mình đã bị đối phương bao vây, hắn định đột phá vòng vây mà vẫn bị nhốt ở góc đông bắc, càng lúc càng sốt ruột, khí huyết trong ngực bốc lên, trước mắt trở nên mơ hồ.

Thời gian trôi đi từng chút một, hồng chí của Tưởng Hoa tiên diễm đẹp đẽ, hắn hận đến cả hai mắt đỏ bừng, quân cờ trong tay muốn hạ xuống giải vây, lại phát hiện tuy cờ trắng có biện pháp phá vây nhưng phải giết lui quân cờ đen bên cạnh, liên lụy rất nhiều đến xung quanh, thật sự khó quyết định.

Lí Vị Ương hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn: “Tam công tử, đừng chỉ tập trung chơi cờ, công tử còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

“Chúng ta giấu Lí Mẫn Phong ở Điển trấn tại Vân quận ——” Tưởng Hoa bị bắt đưa ra quyết định, nhưng vừa nói xong đột nhiên ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm lớn, vội ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.

“Hoá ra tình trạng thân thể Tưởng Quốc công không tốt lắm!” Lí Vị Ương mỉm cười.

Tưởng Hoa nghe được câu nói dịu dàng này của Lí Vị Ương, bỗng trước mắt tối đen như mực, cổ họng dâng lên vị tanh, nôn ra máu tươi.

Khi quân cờ đối phương từng bước ép sát, hắn đã phạm phải một sai lầm, một sai lầm trí mạng, hắn không nên tránh né vấn đề thứ ba không đáp, bởi vì hắn tránh né, lựa chọn hy sinh Lí Mẫn Phong tương đương nói với Lí Vị Ương, Tưởng Quốc công bị bệnh, hơn nữa tình trạng thân thể không tốt, cho nên lễ tang phu nhân Quốc công ông không gấp trở về, thậm chí có khả năng không chống đỡ được bao lâu. Thật ra bản thân Tưởng Hoa cũng không biết tương lai sẽ thế nào, tuổi tổ phụ càng lớn tính tình càng kỳ quái dễ giận, hơn nữa bị thương, thậm chí thường xuyên ngất đi, cần phải tĩnh dưỡng, nhưng Tưởng gia thật sự không thể chấp nhận Tưởng Quốc công ngã xuống, thế gia hùng mạnh trở lại đều cần nhân vật đầu lĩnh, bọn họ cần ông! Nhưng hôm nay trong thời khắc mấu chốt mình đã tiết lộ bí mật quan trọng nhất! Hắn quá ngu ngốc! Quá ngu xuẩn!

Đầu óc Tưởng Hoa như biến thành một miếng hồ dán, hỗn độn, hỗn loạn, quay cuồng… Câu hỏi lúc trước của Lí Vị Ương biến thành thanh dao sắc bén nhất, đâm phá những câu nói lấy lệ cùng nói dối hắn có khả năng nói. Hắn mơ hồ cảm thấy đối phương đã biết rõ tất cả!

Trong câu trả lời của hắn lúc nào cũng trộn lẫn lời nói dối vào sự thật, nhưng phần lớn đều là thật, nhưng hiện tại hắn đột nhiên hiểu ra, Lí Vị Ương hỏi mấy vấn đề không phải thật sự muốn nhận được đáp án mà là muốn mượn cơ hội ép lấy tin tức nàng muốn, không, thậm chí là đánh vào sự tự tin của hắn!

Lí Vị Ương thương hại nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: “Tam công tử, nhận thua đi.”

“Không, ta không thua!” Tưởng Hoa lau vết máu trên môi, giọng nói lạnh lùng. Hắn lại hỏi ba vấn đề, sau đó Lí Vị Ương trả lời, tiếp theo cứ vậy tuần hoàn, thậm chí còn chạm đến thế lực và thân tín của Thác Bạt Ngọc, chạm đến át chủ bài của Lí Vị Ương, nói đến những bí mật không muốn đối phương biết nhất, nhưng bọn họ đều rõ ràng, câu trả lời của đối phương nửa thật nửa giả, trong thật có giả, cần phải suy nghĩ rành mạch mới lấy được tinh hoa từ trong cặn bã. Suy nghĩ của Tưởng Hoa càng thêm hỗn loạn, hắn vốn có thể căn cứ câu trả lời của Lí Vị Ương phán đoán ra tình thế chuẩn xác nhất, phán đoán ra thật giả trong lời nàng nói, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy đau đầu kịch liệt.

Lí Vị Ương quan sát đối phương, thông qua mấy vấn đề này, nàng tinh tường nắm giữ biến hóa nội tâm cùng nhược điểm đối phương, thậm chí từng bước tiếp cận càng nhiều bí mật Tưởng gia không muốn người khác biết, rõ ràng mượn cơ hội phân tích tâm tư Tưởng Hoa, nghiên cứu, suy tính hành động tiếp theo của bọn họ.

Tưởng Hoa lại nôn ra máu, thế cục trên bàn cờ đã bị vây khốn.

Lí Vị Ương nhìn thẳng hắn không hề chớp mắt, khẽ thở dài, “Sức người chung quy không thể thắng ý trời, mệnh là do trời, Tam công tử, ta quá thất vọng, người như công tử sao xứng được xưng anh tài.”

Lời này dịu dàng êm tai, mà trong đó tràn ngập cảm xúc thương cảm tiếc hận. Từ nhỏ Tưởng Hoa đã mạnh mẽ hiếu thắng, mắt thấy đại thế đã mất, nổi giận, tâm mạch rung kịch liệt, hận không thể đập đầu chết tại chỗ!

Mà ngay tại lúc này, một con chim đột nhiên vỗ cánh bay lên cao, tiếng động bỗng chốc phá hủy ma chướng của Tưởng Hoa, từ trong phẫn uất hắn bừng tỉnh, nhìn về phía Lí Vị Ương, kinh hoảng nhận ra đối phương từng bước khiến hắn rơi vào tâm ma, tự sát mà chết!

Hiểu ra điều này, trong mắt Tưởng Hoa tràn ngập phẫn nộ cùng oán hận, thiếu nữ trước mắt quả nhiên bụng dạ nham hiểm, mình nhất thời sơ sẩy, thiếu chút nữa đã chết không rõ ràng trên tay nàng ta, chỉ dựa vào lời nói đã làm người khác nhập vào tâm ma.

Lí Vị Ương thấy hắn bừng tỉnh, cười có chút tiếc nuôi: “Tam công tử nên vứt túi hương bên người đi. Đôi khi dụng tâm quá mức ngược lại hại người hại mình.”

Tưởng Hoa sửng sốt, lập tức hiểu ra điều gì. Hắn vốn định mượn ván cờ làm mối dẫn, ám chỉ đấu tranh giành thiên hạ, làm Lí Vị Ương nhập ma. Hơn nữa Tưởng Thiên từng tặng hắn Mê Mông thảo, mùi hương độc đáo có thể làm người ngửi dần mất thần trí, từng bước rơi vào cạm bẫy của hắn, Tưởng Hoa vô cùng tự phụ, hơn nữa trước đó đã uống giải dược, cho nên không chút úy kỵ. Chờ hắn bố trí thành công, đến lúc đó Lí Vị Ương tự nhiên sẽ nói hết ra, thậm chí giao trả huynh đệ hắn, cùng với át chủ bài chưa lật, hắn muốn biết tiếp theo nàng định đối phó với Tưởng gia như thế nào! Nhưng hắn không ngờ đối phương cũng là cao thủ đánh cờ, thậm chí xuyên thấu trò xảo trá của hắn sớm hơn một bước!

Đặt nặng thắng thua là điểm tối kỵ khi chơi cờ. Tưởng Hoa muốn thắng cho nên dốc hết khả năng, quá mức chấp nhất, cho nên thành ma chướng, ngược lại bị Lí Vị Ương lợi dụng!

____________________________________

Hắn thở dài, vứt túi hương luôn đeo trên người: “Lí Vị Ương, ngươi là một đối thủ đáng kính trọng.” Đâu chỉ đáng kính trọng, đối thủ như vậy, cả đời khó gặp, thật sự là mạnh đến đáng sợ, không thể không trừ khử!

Lí Vị Ương nở nụ cười, đường nét trên mặt nàng như họa, những năm gần đây vẻ trẻ con dần biến mất, khuôn mặt vốn thanh tú đã rèn luyện ra một loại khí chất tuyệt hảo, nhướng mày nhìn phong thái nổi trội, trong con ngươi ánh sáng lạnh đến thấu xương.

“Quá khen.” Lí Vị Ương tự mình biết mình, nếu như hôm nay là ở trên chiến trường bày mưu tính kế, đi nước cờ hiểm thì mình đã chết không biết bao nhiêu lần, nhưng một khi ở Kinh đô, Tưởng Hoa giỏi mưu chiến giống mãnh hổ lạc trong sa mạc, không có nhiều sức lực, chung quy chỉ có thể khát chết. Mỗi một người phải ở lĩnh vực mình hiểu biết cùng địa bàn quen thuộc mới bách chiến bách thắng, Tưởng Hoa rời khỏi Kinh đô nhiều năm, đã quen với việc ra kế sách, dùng mưu lược luôn giành chiến thắng, bởi vì được Tưởng Quốc công bảo vệ cùng coi trọng, mỗi một sách lược của hắn trên chiến trường đều được thi hành, hắn chỉ cần suy nghĩ ứng đối với kẻ địch, nhưng tại đây, thứ phải suy nghĩ không chỉ như thế.

Thân người Tưởng Hoa hơi lung lay, lùi lại mấy bước, vị máu tươi trong miệng rất nồng, hắn ngồi xuống bên cạnh, nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, nước trà ấm áp rót vào lòng mới thấy đỡ hơn. Lí Vị Ương, hiện tại hắn mới phát hiện, nàng ta làm hắn hưng phấn, kích động, mỗi kế sách hắn lập ra đều trong dự đoán của đối phương, nhất cử nhất động đối phương hắn cũng có thể hiểu ra trước nhất, người như vậy nếu không gặp được chính là tiếc nuối cả đời. Theo một mặt nào đó, nàng ta là tri kỷ của hắn, hiểu hắn hơn cả phụ huynh, thậm chí là Quốc công hắn luôn ngưỡng mộ, những năm gần đây, hắn tâm tâm niệm niệm tìm một tri kỷ, lại không ngờ người ở ngay trước mặt hắn, lại còn là kẻ thù toàn Tưởng gia.

“Ngươi nóikhông sai, một năm trước lúc tuần tra biên quan tổ phụ ta bị mai phục, ngực trúng một tên, không lâu sau bắt đầu ho ra máu. Mời rất nhiều Thái y mới miễn cưỡng sống sót.” Tưởng Hoa chậm rãi nói, “Nhưng mà, chống đỡ ba năm năm năm không thành vấn đề.”

“Ồ, ba năm năm năm? Lúc đó Tưởng Quốc công đã bảy mươi tuổi.” Tươi cười của Lí Vị Ương ấm áp vô hạn.

Tưởng Hoa cắn răng, cố chịu đựng cơn nhộn nhạo trong bụng, đứng lên một lần nữa, trở về nhìm chằm chằm bàn cờ, lại đi một quân: “Đến lúc đó kỳ hiếu tang của ta đã qua.”

Gió lạnh thổi tới, thấm vào lòng hai người, một người cúi đầu nhìn bàn cờ, ý hận ngập trời, một người buông mắt như đăm chiêu, chỉ riêng hô hấp là rõ ràng.

“Chỉ sợ, thánh tâm khó dò.” Cuối cùng Lí Vị Ương mỉm cười nói ra câu này.

Vừa rồi vốn có thể bức chết Tưởng Hoa, đáng tiếc, thật đáng tiếc, trong lòng nàng tiếc hận cực kỳ, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu Tưởng Hoa bị mình tức chết thì cũng không liên quan đến nàng, hơn nữa hắn đeo túi hương đến vốn không có ý tốt, nếu không phải nàng từng ngửi mùi này thì chắc chắn sẽ không nghi ngờ.

Tưởng Hoa liều mạng kiềm chế máu nóng sôi trào toàn thân, hôm nay hắn đến, một tin tức hữu dụng chưa hỏi được, ngược lại lộ ra rất nhiều tin tức bí mật, tuy trong mỗi câu hắn có trộn lẫn vài phần nói dối, nhưng hắn tin tưởng Lí Vị Ương nhất định có thể phân biệt rõ ràng. Lại cầm cờ lên, tay hắn đang run run.

“Bạch Chỉ, thêm trà cho Tam công tử.” Lí Vị Ương mỉm cười nói.

“Không cần!” Tưởng Hoa quả quyết thốt, hạ nước cờ cuối cùng.

Lí Vị Ương nhìn hắn, cười nhẹ, không chút hoang mang hạ cờ, Tưởng Hoa sắc mặt đại biến, “Ta thua.” Lại nôn ra máu. Hắn đau đến không chịu nổi, vừa ngã đã không thể đứng lên.

“Ai da, sao lại thế này? Bạch Chỉ còn không đỡ Tam công tử đứng lên.” Lí Vị Ương phảng phất như vô cùng kinh ngạc.

Bạch Chỉ thấy thật kỳ quái, chỉ chơi cờ sao có thể biến thành như vậy, mà nàng không biết rằng, đầu tiên Tưởng Hoa hại người trước, sau đó sốt ruột giành thắng, lại rơi vào bẫy của Lí Vị Ương, hiện tại hắn không phải tức giận vì Lí Vị Ương, hắn giận chính mình, ngay cả cờ cũng thua trắng tay.

Sao có thể! Hất tay nha đầu đến đỡ, hắn tiếng nói lạnh lùng: “Không nhọc đưa tiễn.” Nói xong không hỏi một câu an nguy huynh đệ Tưởng gia, bước nhanh ra ngoài.

Bạch Chỉ càng khó hiểu nhìn Lí Vị Ương, nàng lại chỉ cười nhẹ: “Thu dọn bàn cờ đi.”

Bạch Chỉ gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu thư —— “

Lí Vị Ương tiện tay khảy mấy quân cờ: “Nếu hôm nay hắn gióng trống khua chiêng đến điều tra, ngược lại ta sẽ rơi xuống thế yếu, chỉ tiếc người này đa nghi, cứ thích ra vẻ thần bí, mới để ta may mắn thắng một ván.”

Bạch Chỉ vẫn không hiểu, nhưng Lí Vị Ương không hề có ý định giải thích. Nàng biết Tưởng Hoa trở về nghe được một tin tức, nhất định sẽ bệnh nặng, sau này có thể vực dậy không thì phải xem chính hắn.

Người tâm cao khí ngạo như vậy không chịu nổi thất bại, Lí Vị Ương lại khác hắn, nhiều năm sống trong lãnh cung làm nàng biết, không có người vĩnh viễn thất bại, quan trọng nhất là lúc thất bại có thể nhẫn nại, biết ngủ đông, nam nhân Tưởng gia, ưu tú đúng là rất ưu tú, đáng tiếc quá thuận buồm xuôi gió, tốt quá hóa dở, y như đạo lý cây cao vượt rừng gặp gió quật.

Tưởng Hoa ra khỏi Lí phủ, rời đi ngay cả ngựa cũng không cần, làm hộ vệ Tưởng gia sợ hãi, vội an bày kiệu đến đón hắn, trở lại Tưởng phủ, vừa mới đi đến cửa phòng đã thấy Tưởng Húc bi thương đầy mặt trừng mắt với mình: “Con đi đâu?”

“Con…” Tưởng Hoa miễn cưỡng ổn định tâm trí, vừa định nói chuyện lại nghe thấy Tưởng Húc gằn từng chữ, “Đại ca con bị người ta phát hiện chết ở Ỷ Thúy các.”

Tưởng Hoa nghe tin dữ, cảm thấy cả trái tim sắp tan nát, khả năng tự kiềm chế vốn tự hào đã vứt đến chín tầng mây, khuôn mặt lạnh lẽo: “Sao có thể!” Lí Vị Ương nàng ta sao dám!

Mày Tưởng Húc nhíu chặt, hiển nhiên đang giận dữ: “Trên phố lưu truyền tin đồn Đại ca con thân mật với nhất đẳng ca kỹ Lưu Vân, hôm nay từ phủ Thái tử đi ra, không biết sao lại đến chỗ kia, vô số người tận mắt thấy nó đi vào, sau đó say rượu, tranh chấp với khách khác, người kia nhân lúc say rượu thiêu chết nó ở Ỷ Thúy các…”

“Đã chết… lại còn bị thiêu chết…” Có nghĩa không để lại chứng cớ gì, ngoại trừ lời đồn đãi đầy trời! Tưởng Hoa không dám tin, vô số người nhìn thấy Đại ca đi vào là thế nào!

Tưởng Húc đã bi thương cực điểm, lệ già tung hoành: “Không chỉ thế, hiện tại toàn Kinh đô đều nói Đại công tử Tưởng gia tầm hoa vấn liễu trong tang kỳ tổ mẫu, say rượu ở thanh lâu, chính là con cháu bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, rất đáng chết!”

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Hay! Hay cho một câu đáng chết! Lí Vị Ương, trên đời không có nữ tử nào độc ác hơn ngươi, Tưởng Hoa đột nhiên cười to, tiếng cười hoảng hốt, phảng phất như một con chim diều bị người ta bóp cổ, Tưởng Húc hoảng sợ, “Hoa nhi! Con sao thế?!”

Tưởng Hoa cười không ngừng, như muốn cười ra cả lục phủ ngũ tạng, không đợi Tưởng Húc đến đỡ, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời ngã xuống.

“Hoa nhi!”

Tưởng Húc kinh hoảng, vội vàng đưa tay đỡ, đáng tiếc chậm một bước, cả người Tưởng Hoa rơi từ trên bậc thềm xuống đất…

_____________________________________

Đối với Tưởng Nguyệt Lan mà nói, nàng vô cùng kinh ngạc khi Lí Vị Ương có thể bình an trở về, đồng thời rất không cam lòng, vì sao nàng ta không chết? Rõ ràng làm nhiều chuyện như vậy mà đối phương vẫn cứ lông tóc vô thương —— nàng kiên định lại, tự mình sai người làm điểm tâm rồi đi thăm Lí Mẫn Đức. Làm bá mẫu, nàng tỏ vẻ quan tâm vị Tam thiếu gia này là điều đương nhiên, mà càng quan trọng hơn, mỗi lần nhìn dung mạo đối phương, trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm xúc khó có thể hình dung.

Nha đầu đi vào thông báo, Tưởng Nguyệt Lan vuốt vuốt tóc, có chút khẩn trương căn thẳng.

“Mẫu thân?” Lí Thường Tiếu cười mang vẻ kỳ quái nhìn nàng.

“Không có gì.” Tưởng Nguyệt Lan cười bình thản trả lời, nàng không muốn bất cứ kẻ nào nhìn ra tâm tư mình. Gọi Lí Thường Tiếu đến chỉ vì tránh bị nghi ngờ, miễn cho người ta nói nàng vị bá mẫu trẻ tuổi đặc biệt chạy đến thăm, nghe rất không xuôi tai. Mà dù sao, Tưởng Nguyệt Lan vẫn tự tin mình trong sạch, không có gì cho người ta xem.

Lí Mẫn Đức đang bệnh, mà Lí Vị Ương đã đến Hà Hương viện, xưa nay hắn không thích quá nhiều người trong phòng cho nên đuổi hết nha đầu đi, một mình nghỉ ngơi. Ba ngày qua tuy hắn không còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng vì trọng thương mà sốt không ngừng, hơn nữa thời tiết nóng bức miệng vết thương cứ vỡ ra khó lành, Lí Vị Ương thường xuyên đến chăm mà hắn sốt nhiều, lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, lão phu nhân và Lí Tiêu Nhiên cũng đến vài lần nhưng đều lúc hắn đang hôn mê.

Lúc Tưởng Nguyệt Lan đi vào vừa hay gặp đại phu chẩn bệnh, Lí Thường Tiếu quan tâm đến thương thế Lí Mẫn Đức, đứng tại cửa hỏi thêm vài câu, nha đầu dẫn Tưởng Nguyệt Lan đi vào.

Cách lớp mành lụa, Tưởng Nguyệt Lan chỉ mơ hồ thấy cảnh tượng bên trong, căn bản không nhìn rõ mặt đối phương, theo bản năng nàng phân phó nha đầu: “Ta có mấy câu muốn nói với Tam thiếu gia, các ngươi lui ra trước đi.”

Hai nha đầu nhìn nhau, nhưng nghĩ xung quanh phòng có ám vệ, không ai dám làm gì Lí Mẫn Đức, cho nên không nhiều lời, lặng lẽ lui ra.

Tưởng Nguyệt Lan thấy bọn họ rời đi, ma xui quỷ khiến lại kéo mành lụa, cẩn thận nhìn Lí Mẫn Đức vẫn đang hôn mê, trong lòng khẽ động, mấy ngày không gặp, lúc này tóc đen của hắn bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính lên cần cổ hơi lộ ra, trắng đen nổi bật lẫn nhau, đúng là đẹp không nói nên lời. Nếu là người bình thường thì đều sắc mặt trắng bệch, chật vật yếu ớt, mà khuôn mặt này vẫn cố tình trong sáng tuấn dật như trước, tái nhợt vì mất máu ngược lại hiện ra chút yếu ớt làm người khác đau lòng, hận không thể nói lời dịu dàng gọi hắn tỉnh lại, trái tim Tưởng Nguyệt Lan đập loạn không ngừng.

Mười tám tuổi nàng gả cho Lí Tiêu Nhiên, tuy phong thái đối phương vẫn như trước, nhưng chung quy tuổi lớn, cho dù vô cùng sủng ái nàng mà thường ngày cũng chỉ nói chút chuyện vặt bình thường, đừng nói đến thầm thì bên gối, mà lời nói nhẹ nhàng ấm áp cũng cực ít. Lí Tiêu Nhiên mở miệng ngậm miệng đều là thời cuộc, tôn ti, đạo sĩ mười phần. Tưởng Nguyệt Lan đương nhiên biết trước mặt thiếp thất Lí Tiêu Nhiên là dạng gì, trước mặt ca cơ phong lưu ra sao, nhưng trước mặt bản thân, ông ta vĩnh viễn mang uy nghiêm của trượng phu, làm nàng kính trọng sợ hãi, mà không thể hôn không thể yêu.

Năm đó lúc chưa gả, nàng tâm niệm là hầu hạ mẹ kế, chăm sóc đệ muội còn nhỏ, khổ sở kinh doanh, chỉ để mẫu thân không tùy tiện gả nàng đi, chỉ vì phụ thân có thể niệm tình nàng vất vả tặng cho tiền đồ tốt đẹp, ai ngờ cuối cùng lại bị gả cho Lí Tiêu Nhiên, làm kiếp sống một quân cờ. Ở Lí gia, lão phu nhân nghi ngờ nàng, Lí Tiêu Nhiên kiêng kị nàng, nàng vẫn sống dè dặt cẩn thận y như lúc trước khi xuất giá. Mọi thứ nàng có thể chịu đựng, dù sao ai cũng vậy, nhưng mà vì sao Lí gia còn có một An Bình Huyện chủ? Rõ ràng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ hèn mọn, vì sao có thể hoành hành vô kị trong nhà, còn được hưởng tôn vinh Huyện chủ?! Thậm chí ngay cả đám người Thác Bạt Ngọc còn chạy theo như vịt, chỉ ước đón nàng ta về làm phi tử! Mà Tưởng Nguyệt Lan nàng, tuy mẹ đẻ mất sớm, dù sao cũng là trưởng nữ Tưởng gia, lại phải sống dè dặt cẩn trọng, ngay cả kết hôn cũng bị người ta quản chế!

Nàng không muốn ghen tị Lí Vị Ương, nhưng không thể khống chế được bản thân mình, từ lúc bước vào cửa, từng bước một xem Lí Vị Ương làm việc, từng bước một xem nàng ta ngang ngạnh, trong mắt Tưởng Nguyệt Lan gần như phun ra nọc độc. Nhưng nàng biết mình phải khống chế bản thân, chờ đến thời cơ thích hợp. Cho nên lúc Lí Trường Nhạc đến nịnh nọt, nàng tiếp nhận, khi Lí Trường Nhạc yêu cầu nàng phối hợp hạ độc nàng cũng đáp ứng mà làm bộ như không tình nguyện, thậm chí Tưởng gia bảo nàng cố ý bỏ lại Lí Vị Ương để thích khách đến tàn sát nàng cũng đáp ứng.

Khi đó, nàng chỉ cho rằng mình ghen tị Lí Vị Ương cái gì cũng có, hiện tại nhìn thấy Lí Mẫn Đức, đột nhiên phát hiện con rắn độc trong lòng nói cho nàng biết, thứ nàng ghen tị với Lí Vị Ương nhất không phải địa vị hay sự tôn vinh, lại càng không phải phong cách không kiêng nể ai, mà chuyện nàng ghen tị là, mặc kệ Lí Vị Ương làm gì nói gì, càng không quản nàng ta độc ác cỡ nào, bên cạnh luôn có người bảo vệ nàng ta.

Người này chính là Tam thiếu gia tuấn mỹ, Lí Mẫn Đức.

“Vì sao, cho dù là tên độc của thích khách, chàng cũng muốn chắn cho nàng ta? Đáng giá sao?” Tưởng Nguyệt Lan nhẹ giọng nói. Lí Vị Ương là kẻ không có trái tim, chàng nhìn nàng ta cười tươi như hoa, lại không nhìn thấy nàng ta căn bản không có nhân tính? Nàng biết rõ kết cục của Tưởng Hải, lại càng biết hiện giờ Tưởng Hoa đau ốm không dậy nổi.

Triều đình biến hóa bất ngờ, Ngũ Hoàng tử bị tra ra mưu nghịch tạo phản, mưu sát Thái tử, lại liên lụy vô số người, trong thời gian ngắn ai ai ở Kinh đô cũng cảm thấy bất an. Thác Bạt Ngọc vốn cũng bị liên lụy, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, lúc Thái tử có ý đồ tố cáo hắn cấu kết với Ngũ Hoàng tử thì phát hiện tấu sớ cáo trạng Thác Bạt Duệ của Thác Bạt Ngọc đã sớm nằm trên bàn của Hoàng đế, còn đi trước hắn một bước, mà từ lúc gặp chuyện không may mới chỉ qua năm canh giờ, Thái tử vận hết sức chờ thời cơ có lợi, đáng tiếc thời cơ có lợi đã bị Thác Bạt Ngọc cướp đi rồi.

Thái tử không còn cách nào khác, đành nhìn chằm chằm Ngũ Hoàng tử, ý đồ đẩy hắn vào chỗ chết, cuối cùng vây cánh của Ngũ Hoàng tử đều bị phán tử hình, thậm chí Vĩnh Ninh hầu vừa mới được làm nhạc phụ Ngũ Hoàng tử cũng không may mắn thoát khỏi, phán lưu đày ba ngàn dặm. Nhưng mà, người Thái tử muốn trử khử nhất, người cần phải trừ khử nhất lại không làm gì được, không thể không nói, lần ám sát này quy mô khổng lồ, hao hết tâm tư, cuối cùng hiệu quả lại làm người ta quá mức thất vọng, quả thật là thất bại thảm hại. Loại trừ được Ngũ Hoàng tử căn bản không ảnh hưởng gì đến đại cục, lại còn lãng phí nhiều tử sĩ như vậy…

Thác Bạt Ngọc không ở Kinh đô, lại rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, phát sinh ám sát không lâu đã lập tức bình tĩnh lại, bắt được hướng gió, danh tác như vậy ngoại trừ Lí Vị Ương còn có thể là ai? Tưởng Nguyệt Lan thở dài, một nữ tử chơi trò chơi chính trị, cho dù thanh tú động lòng người thì dịu dàng được bao nhiêu với nam tử? Đã không dịu dàng thì tính là nữ nhân sao? Lí Mẫn Đức nhất định không biết điểm này mới khăng khăng một mực với Lí Vị Ương như vậy.

Tuy không biết hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng theo trực giác Tưởng Nguyệt Lan cảm thấy tình cảm Lí Mẫn Đức với An Bình Huyện chủ có chỗ bất thường… Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng hai mắt nàng cứ bất giác quan tâm đến Lí Mẫn Đức, từ từ thật sự nhìn ra khác biệt. Có lẽ, không phải nhìn ra mà là cảm giác thấy. Trực giác của nữ nhân đôi khi thật đáng sợ.

Lí Mẫn Đức mở mắt, hắn không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng như bị thiêu cháy, miễn cưỡng chống người dậy định tìm nước uống. Người bên cạnh vội cầm chén nước ấm qua, Lí Mẫn Đức uống hai ngụm, thấy đỡ hơn nhiều, cho rằng là Lí Vị Ương, giọng nói mềm yếu: “Vết thương của ta rất đau —— “

Giọng điệu mềm yếu, hoàn toàn khác sự đạm mạc thường ngày, dáng vẻ như đang làm nũng.

Lí Mẫn Đức nói một câu lại ho khan kịch liệt, người đó vội vàng nhận lấy ly trà, tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, vất vả lắm Lí Mẫn Đức mới ngừng ho khan, đột nhiên nhớ ra Lí Vị Ương đi Hà Hương viện, sao có thể trở về nhanh như vậy, ngẩng đầu lên, hóa ra là Tưởng Nguyệt Lan vẻ mặt dịu dàng, chán ghét dâng lên trong lòng, lập tức đẩy nàng ta ra, tức giận nói: “Người bên ngoài đâu rồi?!”

Chỉ có điều hắn bị thương nặng, giọng nói khàn đặc, người bên ngoài không nghe thấy. Tưởng Nguyệt Lan vội vàng nói: “Làm sao thế? Trà của ta uống không nổi ư?” Giọng nói dịu dàng vô cùng, quả thật như sắp chảy ra nước.

Tưởng Nguyệt Lan đặt ly trà sang bên cạnh, mềm giọng: “Vị Ương đi đến chỗ lão phu nhân, Tam thiếu gia lại tha thiết trông mong làm gì? Ta không thể chăm sóc sao?” Nàng trước nay luôn tự phụ, không hề đi nhầm một bước, nhưng trước khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi như vậy, không nhịn được đỏ mặt tim đập nhanh, gần như không khống chế được thốt ra.

Lí Mẫn Đức lại tránh như tránh rắn rết, vừa liên tục xua tay bảo nàng ta ra ngoài, vừa ho khan không ngừng. Sắc mặt Tưởng Nguyệt Lan trắng bệch, cố gắng tự kiềm chế: “Tam thiếu gia, tuy ta vào nhà không lâu, lại nhìn ra rất nhiều chuyện. Hôm nay ta không đề phòng nói lời chân thành với Tam thiếu gia, Lí Vị Ương là Đường tỷ của thiếu gia, dù thế nào hai người cũng không có khả năng, không bằng chết tâm đi, đừng uổng phí tâm cơ, thiếu gia ngẫm lại xem, nếu chuyện này bị người ngoài biết được, cả hai sẽ thân bại danh liệt—— “

Nàng nói rõ ràng từng chữ, cẩn thận quan sát biến hóa trên mặt Lí Mẫn Đức, nàng muốn tấn công hắn, tại lúc hắn yếu ớt nhất. Nàng không tin Lí Mẫn Đức sẽ không rõ hậu quả, nàng không tin, Lí Mẫn Đức biết hậu quả là thân bại danh liệt mà còn quyết giữ ý mình. Hắn chỉ vì tuổi quá trẻ, quá thuần khiết mới bị yêu nữ Lí Vị Ương mê hoặc thôi.

Nam nhân trên đời, không phải đều thích nữ tử dịu dàng biết chăm sóc sao? Nếu luận cầm kỳ thư họa, nữ hồng nhu tình, có điểm nào nàng kém hơn Lí Vị Ương? Đều là tình cảm không thể chạm vào, vì sao nàng không thể ——

Giọng nói của nàng càng lúc càng ấm áp: “Ta biết tâm tư của chàng, chàng chỉ rất tịch mịch cô đơn, giống như ta…” Nếu hắn có chút mềm lòng, nàng nhất định có thể đả động hắn. Lí Tiêu Nhiên là cái thá gì, Lí gia là cái thá gì, chỉ cần nàng nguyện ý, hoàn toàn có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay. Tựa như nàng luôn đứng từ một nơi bí mật nhìn Lí Vị Ương và Tưởng gia đấu đến ngươi chết ta sống, nàng nhất định sẽ thành công!

Đầu Lí Mẫn Đức càng lúc càng nóng, choáng váng giãy dụa muốn đứng lên lại không có sức lực, chỉ cảm thấy mùi hương trên người nữ tử kia càng lúc càng gần, thời tiết giữa hè, hương nồng trộn lẫn với mùi mồ hôi bay vào mũi, càng tới gần hắn càng chán ghét, làm hắn gần như muốn nôn —— nàng ta là cái gì! Dám so sánh với Vị Ương! Không biết sức lực từ đâu hắn đẩy mạnh cánh ta nàng ta đi, mạnh tay đến mức làm Tưởng Nguyệt Lan ngã lăn ra đất.

Trâm cài trên đầu bỗng chốc rối loạn, mềm mại đầy mặt biến thành phẫn nộ: “Ngươi ——” nàng vội vàng đứng lên, giơ tay gạt ly trà, ly trà vỡ tan tạo ra âm thanh thanh thúy: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không làm gì được ngươi! Ta còn rất nhiều biện pháp để ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta!”

“Ồ? Phải không?” Từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói như gió thổi.

Tưởng Nguyệt Lan sợ hãi kinh hoảng, quay đầu lại thấy Lí Vị Ương đứng sau mành lụa cách đó mấy bước, cười như có như không nhìn mình.

—— Lời tác giả ——

Hôm nay Tiểu Tần khởi hành đi Tây An, cảm tạ các tình yêu một mực vote cho Tiểu Tần O(∩_∩)O ha ha ~

Chương sau từ trong kho lấy ra, mọi người cứ nhắn lại, chờ ta trở về sẽ trả lời, cám ơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện