Sóc Phong kiếm linh rất ức chế.
Từ sau trận chiến giữa Đông Phương Thanh Thương và Chủ nhân chợ yêu, Sóc Phong kiếm bị vùi dưới ngọn núi đổ giữa đồng hoa cỏ. Đông Phương Thanh Thương hiển nhiên không có hứng thú với hắn, chẳng hề có ý đào hắn lên, cõng nương tử vừa bắt được cãi nhau ầm ĩ đi mất.
Sóc Phong kiếm cứ vậy mà bị chôn vùi dưới bùn đất, không thấy mặt trời.
Không biết thời gian ở Nhân thế trôi qua bao lâu, bỗng nhiên một lần trâu nước chuyển mình, khiến ngọn núi đổ giữa đồng hoa cỏ rung chuyển, rồi trời lại mưa mấy ngày, Sóc Phong kiếm thuận theo bùn đã lăn lông lốc, cứ vậy mà thảm hại nằm trên bãi đá nhìn ánh mặt trời soi rọi nhân gian.
Sóc Phong kiếm linh lặng lẽ nằm trên bãi đá lâu thật lâu, nằm đến khi trời sáng, nước rút đi, cỏ bên cạnh cũng mọc lên, cuối cùng Sóc Phong kiếm cũng nảy sinh ra một ý, hắn cảm thấy hắn không thể im lặng sống qua ngày như vậy được.
Xích Địa nữ tử đã chuyển thế, Chủ chợ yêu cũng không còn, Ma Tôn và tiểu nương tử không biết đã tiêu dao ở nơi nào trên thế gian, Thiên giới không ai màng tới hắn, Ma giới không ai tới nhặt hắn, ngay cả chó hoang chạy tới cũng không thèm cắn hắn một miếng. Hắn cảm thấy tôn nghiêm một đời danh kiếm của hắn bị tổn thương nặng nề.
Sóc Phong kiếm linh hạ quyết tâm phải tìm cho mình một chủ nhân khác.
Hắn định ngày mai sẽ hóa thân thành một thanh niên, lang bạt trong Nhân thế.
Nhưng vào buổi chiều trước khi hắn khởi hành, một thiếu nữ dưới núi bò lên, thấy Sóc Phong kiếm lặng lẽ nằm trong bụi cỏ thiếu nữ ngây người: “Đao?”
Ăn nói bừa bãi! Rõ ràng hắn là kiếm!
Sóc Phong kiếm linh hậm hực hừ lạnh, hàn khí tỏa ra, thiếu nữ bị lạnh khẽ rùng mình, nhưng nàng không hề lui lại mà bước lên nắm lấy đốc kiếm. Sóc Phong kiếm linh không muốn tổn thương người khác, lập tức thu lại hàn khí, hắn vốn tưởng thiếu nữ xách không nổi mình, nắm đốc kiếm rồi buông tay, nhưng không ngờ cô nương nhỏ tuổi này...
Sức mạnh cũng lớn lắm...
Thiếu nữ xách hắn đi, chẳng mấy chóc đã nhìn thấy một ông vác một giỏ thuốc: “Gia gia, con nhặt được một thanh đao.”
Đã nói hắn là kiếm mà!
“Dùng được không?”“Được, nhìn cũng mới lắm.” Nói xong thiếu nữ vung cánh tay, chém một kiếm lên cây con bên cạnh, cây con hệt như củ cải, đứt “soạt”, thân cây lóe lên ánh sáng trắng, bị rạch một đường nghiêng nghiêng, nửa bị chém gãy dần dần ngã xuống.
Ông lão nhìn cây đổ vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sao mới phản ứng được: “Nha đầu Bảo Chi, đao này con nhặt ở đâu vậy?”
Là kiếm! Sóc Phong kiếm linh vô cùng tức giận.
“Ở trên núi.” Bảo Chi lại không kinh ngạc mấy, thản nhiên nói, “Vừa khéo cần phải thay đao chẻ củi trong nhà, dùng cái này chẻ được đó.”
Sóc Phong kiếm linh kinh ngạc, chẻ... thứ gì...
Đêm đến, chỉ nghe tiếng chẻ củi từ trong tiểu viện truyền ra.
Mỗi một kiếm chém xuống, Sóc Phong kiếm linh đều cảm thấy ức chế vô cùng. Hắn vốn định nhân lúc hai người ngủ say sẽ len lén chạy đi, nhưng chẳng ngờ tinh thần nha đầu này lại tốt như vậy, sau khi về đến nhà, dọn dẹp xong lập tức xách hắn ra hậu viện chẻ củi!
Hắn đường đường là Sóc Phong kiếm linh, sao có thể làm chuyện này được? Thật sự nhục đến uy danh!
Sóc Phong kiếm linh nổi giận, hàn khí phun ra, Bảo Chi bỗng run tay, hắn liền rơi xuống đất đánh ‘keng’ một tiếng. Ai đó xoa tay, không phí lởi không than thở, lại nhặt hắn lên, tiếp tục vô cảm chẻ củi.
Sóc Phong kiếm vô cùng kinh ngạc, một người phàm nhỏ nhoi, hứng chịu hàn khí của hắn lại có thể yên ổn đứng đây, còn có thể vung tay múa hắn, còn có thể tiếp tục dùng hắn chẻ củi!
Đây thật sự là một chuyện lạ!
Sóc Phong kiếm linh nén kinh ngạc, thăm dò khí tức trên người Bảo Chi, chỉ cảm thấy trong cơ thể thiếu nữ này tràn đầy nhiệt khí, mạnh hơn người phàm khác rất nhiều. Đây... có thể là dị số trời sinh, là người có thể gặp nhưng không thể cầu!
Nếu kể từ bây giờ bắt đầu tu luyện, ngày sau có lẽ sẽ trở thành chủ nhân kế tiếp của hắn, tiếp tục khiến Sóc Phong kiếm oai chấn Tam giới cũng không phải là không thể.
Sóc Phong kiếm linh nảy ra ý này, hắn thầm biết người thể chất như vậy vô cùng hiếm có, bỏ lỡ cơ hội này nói không chừng sẽ không còn cơ hội nào nữa. Tuy lúc đầu nha đầu này dùng hắn chẻ củi có hơi bất kính, nhưng sau này dạy dỗ tử tế, đến khi biết được sự lợi hại của hắn, nha đầu này nhất định sẽ vô cùng ngưỡng mộ hắn, cung phụng hắn, lúc đó hắn lại hướng dẫn cho nha đầu này tu được tiên thân, nói không chừng chỉ mười năm nữa thôi.
Hắn không định đi nữa.
Hôm sau, gà nhà người ta vừa gáy, ông lão đã gọi: “Nha đầu, dậy đi.” Bảo Chi dậy ngay không hề lười biếng, ăn sáng xong bèn cầm Sóc Phong kiếm theo ông lão lên núi.
Lên đến núi, ông lão một mình đi hái thuốc, Bảo Chi vác giỏ đi chẻ củi, Sóc Phong kiếm muốn bày tỏ tâm tư, khi nàng vung kiếm, bỗng nhiên cả một mảng cây phía trước toàn bộ rào rào ngã xuống.
Bảo Chi sửng sốt nhìn Sóc Phong kiếm.
Sóc Phong kiếm nhìn vẻ mặt nàng, lòng thầm đắc ý. Nhưng Bảo Chi nhìn hắn một lúc lâu, lòng Sốc Phong kiếm bỗng thầm nảy ra một cảm giác kỳ lạ, hình như... nha đầu này có thể nhìn thấy kiếm linh như hắn...
Còn chưa kịp xác nhận, đã xách kiếm bước tới, chỗ nào cần thì tỉa, cần chặt thì chặt, không hề lạ lẫm, dùng Sóc Phong kiếm chặt sạch củi bỏ vào giỏ sau lưng, chào hỏi với ông lão rồi về nhà trước.
Nha... nha đầu này không hề cảm nhận được hắn lợi hại sao? Sóc Phong kiếm linh rất tức giận, nhưng mà thôi kệ... Hắn tự an ủi mình, người phàm mà, tầm nhìn lúc nào cũng nông cạn.
Hắn đang nghĩ thì Bảo Chi ngang qua hậu viện của một nhà nông, có mấy người đang đuổi theo một con chó từ bên kia con đường nhỏ chạy tới, lớn tiếng hét: “Nó là chó điên đó! Tránh ra tránh ra!”
Tay cầm Sóc Phong kiếm của Bảo Chi siết lại, hắn lập tức mừng thầm, cơ hội thể hiện lại tới rồi...
Nhưng chỉ tích tắc, Sóc Phong kiếm linh cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, hắn nhìn thấy trời đất xoay chuyển và con chó điên ngày càng gần... Bảo Chi đã ném hắn ra...
Ném... hắn... ra!
Đốc kiếm của hắn chuẩn xác đập vào đầu con chó đánh “ầm”, con chó điên kia kêu “ẳng” một tiếng rồi co giật trên bờ ruộng, sau đó ngất đi.
Sau khi Sóc Phong kiếm đập trúng con chó thì bị văng qua bên cạnh, lăn xuống bờ ruộng đầy bùn đất dơ bẩn.
Sóc Phong kiếm linh nhìn trời qua lớp bùn, chẳng bao lâu, Bảo Chi tới nhặt hắn lên. Nhìn thấy nàng ấy không hề có ý xin lỗi, lòng Sóc Phong kiếm linh ê chề hơn bao giờ hết.
Bảo Chi nhặt kiếm lên, tiện tay bứt mấy lá cỏ chùi chùi rồi để vào chiếc giỏ sau lưng.
Bị củi xung quanh chèn ép, trong lòng Sóc Phong kiếm nước mắt chảy tràn, hắn đường đường là trường kiếm Sóc Phong... mà lại rơi vào tình cảnh này...
Bảo Chi về đến nhà, đổ củi trong giỏ sau lưng ra, nhưng nhìn không thấy bóng dáng Sóc Phong kiếm, Bảo Chi thầm nghĩ chắc đã bị rơi trên đường về nhà, vậy là nàng quay lại tìm.
Ngang qua quán rượu bên đường, bỗng thấy một kẻ say rượu bị chủ quán ném ra ngoài, vẻ mặt hắn chán nản, miệng vẫn còn hét lớn: “Các ngươi đừng đối xử với ta như vậy! Bọn người phàm các ngươi dám xem thường ta!”
“Ta từng nắm tay Chiến thần, từng đánh lên mặt tiên nhân, lúc đói từng lóc thịt yêu quái, từng uống máu Ma tôn, ta là kiếm linh Thượng cổ, ta là thần kiếm... Thượng cổ...” Kẻ say rượu trượt chân ngã trước mặt nàng.
Bảo Chi vẻ mặt vô cảm nhìn hắn.
Sóc Phong kiếm linh nằm dưới đất, chỉ trích nàng: “Con nhóc cô chưa bao giờ cười lấy một lần, muốn dọa ai vậy hả?” Giọng hắn vừa uất ức vừa phẫn nộ, “Ta đối với cô tốt như vậy mà cô lại đối xử với bổn thần kiếm như vậy đó sao? Vô tâm vô phế, lòng lang dạ sói.”
Bảo Chi nhìn hắn một lúc rồi thở dài: “Đừng phá nữa.” Nàng nói, “Ở nhà còn cũi chưa chẻ đó.”
“Ai nói chẻ củi giúp cô cứ, ai cho cô ném ta đi đánh chó!” Sóc Phong kiếm linh uất ức, “Cô đối xử với thần vật ta như vậy, sau này nhất định có báo ứng!”
Bảo Chi khom người xuống: “Chẻ mười ngày thôi.”
“Tại sao?”
“Ngươi ở lại bên cạnh ta, lại cố ý tỏ vẻ lợi hại như vậy, nhất định có ý đồ với ta. Ta phải ở đây mười ngày nữa, mười ngày sau ta sẽ đi với ngươi.”
Lời Bảo Chi vừa rõ ràng vừa thẳng thắn, khiến Sóc Phong kiếm linh nghe đến sửng sốt, hắn chớp mắt nhìn Bảo Chi hồi lâu, tỉnh rượu dần, sau đó mắt trợn ngày càng to: “Cô... cô cô cô... nha đầu cô... không ngờ cô...”Không ngờ cô ta lại biết được thân phận của hắn! Nhìn thấy chân thân của hắn!
“Cô không phải người phàm!”
“Ta là người phàm.” Bảo Chi nói, “Có điều từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ kỳ quặc thôi, thấy nhiều rồi cũng quen.” Mắt nàng không gợn sóng, chỉ nói, “Ngươi có đồng ý đề nghị của ta không?”
Sóc Phong kiếm linh nói không nên lời.
Tại sao... một tiểu nha đầu nhỏ nhoi lại có thể cướp đi quyền chủ động của hắn trong cuộc thương lượng chứ ...
Về đến tiểu viện, Sóc Phong kiếm bay trong không trung, Bảo Chi bên cạnh xếp củi xong, Sóc Phong kiếm chém xuống, hợp tác rất ăn ý. Sóc Phong kiếm linh cũng không than thở nữa, có điều vừa chém hắn vừa hỏi nàng: “Lúc ban đầu cô đã biết thân phận của ta rồi à?”
“Không biết ngươi là ai.” Bảo Chi nói, “Có điều nhìn thấy được ngươi ở trong kiếm.”
“Vậy hiện giờ cô biết ta là ai chưa?”
“Vừa nãy ngươi say có nói rồi.”
“Cô tin ta?”
“Ngươi không có lý do nói dối.”
“…”
Cảm... cảm giác bị áp chế trắng trợn.
Sóc Phong kiếm linh toát mồ hôi, cho dù là lý lẽ hay khí thế của hai người trong lúc nói chuyện, giọng điệu bình thản ung dung của tiểu nha đầu này khiến Sóc Phong kiếm cảm nhận được cảm giác an toàn khi bị không chế mà đã lâu không thấy.
Phải, cảm giác an toàn: Chính vì bị áp chế như vậy mới khiến hắn có mong muốn thần phục
Sóc Phong kiếm càng dốc sức chẻ củi hơn: “Vậy tại sao trước đó cô nói chỉ ở đây mười ngày thôi?”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Bảo Chi thoáng tối đi: “Bên cạnh gia gia có khí tức không tốt. Trước đây ta từng nhìn thấy trên người cha mẹ, không tới mười ngày, cha mẹ liền qua đời.” Giọng điệu nàng vẫn bình thản, nhưng thấp thoáng đè nén cảm giác sợ hãi khó tránh của trẻ con.
Sốc Phong kiếm linh ngây người, hắn không ngờ mắt tiểu cô nương này lại lợi hại như vậy, nếu có bản lĩnh thăm dò khí tức sinh tử, sau này tu luyện, lấy linh khí trong trời đất cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đúng là kỳ tài trời sinh.
“Chuyện này…” Nhìn Bảo Chi im lặng, Sóc Phong kiếm linh cân nhắc lời lẽ, “Sinh lão bệnh tử thiên đạo luân hồi, không ai tránh được chuyện này.”
“Ừm.”
Lời an ủi của Sóc Phong kiếm không hề khiến mắt Bảo Chi sáng lên, nàng chỉ gật đầu cam phận: “Mọi người đều sẽ đi hết.”
Sóc Phong kiếm thoáng im lặng, bỗng nhiên hắn xoay người,thành thanh niên áo trắng đáp xuống trước mặt nàng, tóc dài tới eo, trường bào dài rộng, hàn khí màu lam trên người như một chiếc đèn chiếu sáng mắt nàng.
Hắn quỳ một gối trước mặt Bảo Chi, nhìn vào đôi mắt chín chắn hơn xa những người cùng trang lứa của nàng nói: “Nếu cô bằng lòng làm chủ nhân của Sóc Phong kiếm ta, Sóc Phong kiếm linh nhất định thề chết theo chủ, mãi không xa rời. “
Hai tay hắn nâng trường kiếm Sóc Phong dâng đến trước mặt nàng.
Nàng ngây người nhìn hắn một lúc: “Sóc Phong... “ Nàng đưa tay ra, ngón tay nhẹ vuốt qua thân kiếm Sóc Phong.
Sóc Phong kiếm linh đồng cảm với kiếm, khi ngón tay Bảo Chi lướt qua, Sóc Phong kiếm linh cảm thấy sống lưng ấm nóng, vuốt ve khiến hắn ngứa ngáy.
Hắn nhìn nàng, Bảo Chi đón kiếm: “Bây giờ ta đồng ý thì người là của ta rồi phải không? Sau này không rời bỏ ta nữa phải không?”
Sóc Phong kiếm linh nhẹ cười gật đầu hành lễ: “Chủ nhân. Trừ khi là ý của chủ nhân, nếu không Sóc Phong kiếm mãi không xa rời.”
Bảo Chi nắm kiếm, nhìn Sóc Phong kiếm Linh một lúc rồi gật đầu: “Vậy chẻ hết củi hôm nay trước đi.”
“...Cô không còn việc gì khác để làm sao?”
“Trong bếp có rau phải cắt, ngươi có định làm chuyện đó không?”
“…”