Hoa Lan nhỏ và Đông Phương Thanh Thương nghỉ ngơi tại chỗ ba ngày. Vào đêm thứ hai, Hoa Lan nhỏ vào rừng hái trái cây ăn.

Thật ra cơ thể nàng hiện giờ không cần thức ăn, nhưng Hoa Lan nhỏ luôn cảm thấy mình nên làm những chuyện con người phải làm, nếu không nàng không hề cảm thấy mình đang sống một cách chân thực.

Hoa Lan nhỏ đi đến bên sông uống mấy ngụm nước, mặt trời đã dần ngã bóng, nàng ngẩng đầu, dường như nhìn thấy cả phía đối diện bờ sông có một bóng đen nhảy qua, nhưng lại không nhìn thấy kĩ, chỉ có thể đoán được chắc đó là một con vật.

Ở đây hai ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy một vật sống trong rừng. Hoa Lan nhỏ quay đầu, quên mất chuyện này đi.

Chính Ngọ ngày thứ ba, toàn thân Đông Phương Thanh Thương dần dần kết băng như cũ, trước đó Hoa Lan nhỏ đã đốt lửa bên cạnh hắn, bao vây cơ thể hắn bên trong.

Nhưng nàng làm vậy không phải để cơ thể Đông Phương Thanh Thương ấm hơn, dù sao cũng đã qua ba ngày, Hoa Lan nhỏ đã hiểu ra, cho dù đốt lửa thế nào, Đông Phương Thanh Thương vẫn bị đóng băng, nàng đốt lửa quanh hắn chỉ để hàn khí trên người hắn không tản ra ngoài.

Sau khi bị lệ khí dưới Tru tiên đài xâm hại, tuy Hoa Lan nhỏ không bị thương ngoài da, nhưng sức đề kháng với hàn khí dường như yếu hơn rất nhiều.

Đông Phương Thanh Thương nói vì hắn bị thương nặng, vào lúc chính Ngọ trong ba ngày sẽ biến thành như vậy. Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, Hoa Lan nhỏ ngồi bên cạnh gác đầu lên gối, ngây người nhìn hắn.

Sau khi tỉnh lại, hắn sẽ đưa nàng đi làm gì đây?

Ma giới đã bị hủy hoại, e là người của Ma giới rất khó tiếp nhận Đông Phương Thanh Thương nữa. Thiên giới nhất định cũng tìm kiếm nàng và hắn khắp nơi, còn nàng cũng không thể quay vê Thiên giới.

Đông Phương Thanh Thương muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử, tuy hiện giờ Hoa Lan nhỏ vẫn mang Cốt lan trong áo, nhưng hồn phách Xích Địa nữ tử dường như cũng bị ảnh hưởng không nhỏ lúc dưới Tru tiên đài. Bắt đầu từ lúc đó, Xích Địa nữ tử chưa hề xuất hiện trong đầu nàng, Cốt lan cũng im lặng như đã chết.

Kiếp nạn Tru tiên đài dường như giết chết tất cả mọi thứ xung quanh Hoa Lan nhỏ… bao gồm cả hi vọng của nàng.

Hoa Lan nhỏ cũng không định vùng vẫy vì tính mạng này nữa, nàng muốn ngoan ngoãn theo Đông Phương Thanh Thương, ngoan ngoãn biến thành một dải sinh cơ trong cơ thể này, đến hôm nay, nàng không thể không thừa nhận, đúng là Đông Phương Thanh Thương nói không sai, như vậy đối với nàng là cách chết nhân từ nhất.

Hoa Lan nhỏ ngửa đầu nhìn mặt trời, cảm thấy giờ Ngọ cuối cùng khiến Đông Phương Thanh Thương bị đóng băng sắp qua, nhưng vào lúc này, nàng bỗng cảm thấy mặt đất chấn động. Ban đầu Hoa Lan nhỏ còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng tiếp đó một hồi chấn động nữa lại truyền tới khiến ngọn lửa cũng nhảy nhót xung quanh, chỉ là chưa kịp nhìn ra ẩn tình gì thì bỗng nhiên ở nơi cách Hoa Lan nhỏ chưa đầy ba trượng, một bóng người thình lình từ dưới đất chui lên.

Hoa Lan nhỏ mở to hai mắt, là… Quân sư Khổng Tước của Ma giới tới tìm nữa rồi!

“Ma tôn khiến tiểu nhân tìm vất vả quá.” Khổng Tước cười liếc mắt nhìn Hoa Lan nhỏ, sau đó ánh mắt rơi trên người Đông Phương Thanh Thương đang bị đóng băng, trong đôi mắt phụng yêu mị cực độ là ham muốn báo thù điên cuồng, “Nghe nói sau khi Ma tôn thân mang trọng thương rời khỏi Ma giới đã tới Thien giới, ta vốn tưởng Ma tôn không muốn sống nữa, không ngờ là Ma tôn lên Thiên giới vì đuổi theo tiểu nha đầu này.

Ánh mắt Khổng Tước dừng trên mặt Hoa Lan nhỏ cười lạnh, “Đường đường là Ma tôn lại chìm đắm trong ân oán cá nhân thời Thượng cổ, thật sự khiến bọn ta thất vọng vô cùng. Hồi sinh Ma tôn là sai lầm của bọn ta, giờ hãy để ta kết liễu nó đi.”

Vừa dứt lời, Khổng Tước lấy quạt che mặt, quanh người tụ khí đen, Hoa Lan nhỏ gần như không có thời gian suy nghĩ, vô thức đá củi lửa bên cạnh Đông Phương Thanh Thương đi, ngay lập tức nhào lên người hắn.

Động tác của nàng không hề do dự, khiến Khổng Tước không phản ứng kịp, đòn của gã đánh lên vai Hoa Lan nhỏ, nàng bật ra tiếng hự, chỉ cảm thấy đau đớn thấu tim, nhưng sau khi trải qua khoảnh khắc sinh tử dưới Tru tiên đài, Hoa Lan nhỏ cảm thấy đau đớn này nàng nghiến răng là có thể nhịn được.

Vì cho dù nàng kêu đau, cho dù nàng yếu mềm cũng đâu có ai nhìn thấy.

Hiện giờ nàng là người không nơi nương tựa, cũng bị định sẵn là một quân cờ bị bỏ rơi.

“Buồn cười thật, rõ ràng chỉ là một món đồ phục chế nặn từ Tức nhưỡng, vậy mà lại cứu Ma tôn sao?” Khổng Tước cười lạnh sau lưng nàng, “Cũng được, nếu Ma tôn muốn ngươi ở bên cạnh, vậy giết ngươi trước rồi để Ma tôn đi cùng ngươi.”

Hoa Lan nhỏ nhìn chiếc bóng trên mặt đất, thấy băng trên mặt Đông Phương Thanh Thương bắt đầu chậm rãi rút đi.

Nàng nghiến răng, mặc kệ đau đớn trên lưng, che đầu Đông Phương Thanh Thương lại, quay người nhìn Khổng Tước, thấy trên tay hắn ngưng tụ khí đen, Hoa Lan nhỏ nói: “Tuy không biết tại sao ngươi tìm tới đây được, nhưng bây giờ bên cạnh ngươi chắc là không có ai nhỉ. Nếu không với khí thế của ngươi lúc trước, ngươi không thể nào đích thân tới ra tay với Đông Phương Thanh Thương. Bóng đen ta nhìn thấy bên sông hôm qua thật ra là ngươi phải không, ngươi phát giác được khí tức trên người đại ma đầu yếu đi, bởi vậy mới dám xuất hiện, đúng không?”

Nàng nhìn Khổng Tước nói: “Ngươi nhất định rất sợ đại ma đầu, bởi vậy cho dù hôm qua nhìn thấy ta một mình, nhưng biết Đông Phương Thanh Thương cũng ở đây, nên ngươi không dám ra tay với ta…” Hoa Lan nhỏ khựng lại, “Cảm giác bị ghim trên bia đá để thị chúng chắc không dễ chịu nhỉ.”

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Khổng Tước thoáng sầm xuống.

Hoa Lan nhỏ biết, bị treo trên bia đá như một con búp bê rách nát trong thời gian dài như vậy, bất luận thế nào, đây là thất bại lớn nhất trong đời đối với người quen ở trên cao như Khổng Tước: “Ngươi rất sợ đại ma đầu, bởi vậy chỉ dám tới đánh lén, sử dụng thủ đoạn không sáng sủa như vậy thôi.”

Khổng Tước nhếch môi cười lạnh: “Nha đầu thối vẫn còn muốn kéo dài thời gian.” Nói xong, gã thôi không chần chừ nữa, vung tay lên, một luồng khí đen lướt qua bên cạnh Hoa Lan nhỏ, đánh thẳng lên bụng Đông Phương Thanh Thương sau lưng nàng.

Đột nhiên phát ra tiếng rắc, Hoa Lan nhỏ quay đầu, thấy trên vùng bụng vẫn còn kết băng của Đông Phương Thanh Thương nứt ra một đường, rồi từ vết nứt dần dần phân ra nhiều đường nhỏ chi chít. Hoa Lan nhỏ thầm hoảng sợ, song vẫn muốn lên tiếng dẫn dụ sự chú ý của Khổng Tước. Nhưng Khổng Tước đã hoàn toàn triển khai tấn công, nàng thấy trên tay gã nàng ngày càng nhiều khí đen, Hoa Lan nhỏ tái mặt, chắn phía trước Đông Phương Thanh Thương.

Ánh mắt nàng xuyên qua khí đen trên tay Khổng Tước, nhìn thấy đối mắt gã cười nham hiểm: “Tạm biệt, Ma tôn.” Nói xong, khí đen như một con rồng, cuốn lấy khí tức xung quanh xông thẳng về phía Đông Phương Thanh Thương.

Hoa Lan nhỏ chắn trước mặt hắn không hề dời bước, có điều nàng sợ hãi nhắm nghiền mắt. Nhưng vào lúc này, nàng bỗng cảm thấy eo bị siết chặt, một bức tường lửa mọc lên từ dưới đất. Khí đen của Khổng Tước bị đốt cháy trong không trung.

Hoa Lan nhỏ vừa cúi đầu thì nhìn thấy một cánh tay mạnh mẽ trên eo mình, lưng đang áp sát vào một vòm ngực chắc chắn.

Nàng thầm thở phào, cuối cùng Đông Phương Thanh Thương cũng tỉnh rồi. Thật ra đến phút giây này, dường như Hoa Lan nhỏ đã mất đi cảm giác vui mừng khi may mắn thoát khỏi cái chết, vì thoát chết nhiều lần cũng chán…

Nhưng đối với sự bảo vệ, chiếm hữu của Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ ngày càng không thể khống chế được mà dựa dẫm một cách lạ lùng, thậm chí có thể nói là mê đắm như bị nghiện.

Nàng yêu hắn thật rồi.

Vì lần nào trong thời khắc then chốt hắn cũng xuất hiện, hắn mạnh mẽ, tuấn tú, là chỗ dựa nàng khao khát nhất trong tưởng tượng, nhưng điểm không tốt duy nhất của Đông Phương Thanh Thương là muốn giết nàng.

Nhưng Hoa Lan nhỏ cảm thấy điểm không tốt duy nhất này đã không còn quan trọng. Vì ai cũng muốn giết nàng, vậy chết trong tay một người luôn bảo vệ mình xem ra cũng chả thiệt thòi lắm.

Trong thời gian Hoa Lan nhỏ lơ đãng trong vòng tay Đông Phương Thanh Thương. Đông Phương Thanh Thương thản nhiên nhìn Khổng Tước: “Bổn tọa vẫn chưa đi tìm ngươi thì ngươi đã tự đâm đầu tới, bớt được công sức của bổn tọa.”

Hắn bật cười lộ ra răng nanh bén nhọn: “Bổn tọa rất thích những kẻ chủ động tìm cái chết như ngươi.”

Khổng Tước biến sắc, hiển nhiên Ma Tôn này đã để lại một nỗi ám ảnh không nhỏ đối với gã, gã sa sầm mặt, toàn thân nổi khí đen toan trốn chạy. Đông Phương Thanh Thương chỉ hừ lạnh, ngọn lửa vẫn cháy xung quanh hệt như binh sĩ nghe được mệnh lệnh của tướng quân, đồng loạt ùn ùn ùa tới, thiêu đốt kẻ địch.

Khổng Tước nhờ khí đen quanh người miễn cưỡng chống đỡ, cuối cũng cả người đều chìm vào trong làn khí đen đó.

Đông Phương Thanh Thương khẽ chau mày, ngọn lửa xung quanh lập tức yếu đi, khí đen bỗng biến mất. Hắn buông Hoa Lan nhỏ ra, vẻ mặt khinh miệt: “Tạm tha cho hắn một mạng.”

Đông Phương Thanh Thương thở hắt ra, Hoa Lan nhỏ quay đầu lại nhìn, có thể nhìn ra thương thế của hắn chưa lành hẳn, sử dụng pháp lực vẫn rất vất vả. Đây chắc là lý do hắn không đuổi theo Khổng Tước.

“Tối qua ta nhìn thấy một bóng đen bên sông, tưởng là con thú nào đó, không ngờ là hắn.”

Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt nghỉ một lúc, “Nơi này là vùng đất bổn tọa nghỉ ngơi thời Thượng cổ, trận chiến giữa bổn tọa và Xích Địa nữ tử cũng bắt đầu từ đây, cho dù đến hiện giờ, nhưng nơi này vẫn còn sót lại đấu khí của bổn tọa và Xích Địa nữ tử, rất có lợi cho người Ma tộc dưỡng thương, Khổng Tước xuất hiện ở đây cũng không kỳ lạ.”

Hoa Lan nhỏ gật đầu, Đông Phương Thanh Thương nhíu mày: “Vai bị thương rồi à?”

“Ừm, nhưng hình như không đau nữa, hiện giờ không còn cảm giác gì hết.”

“Tức nhưỡng quanh vết thương biến thành màu xám rồi.” Hắn nhíu mày, “Bị thương quá nhiều, phải dùng Tức nhưỡng đắp lại.”

Hoa Lan nhỏ im lặng. Đông Phương Thanh Thương nhất thời cũng không lên tiếng, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Nếu có lần sau, gặp lại yêu vật Khổng Tước này, bổn tọa nhất định sẽ bắt hắn hồn phi phách tán trong Tam giới.”

Hoa Lan nhỏ không tiếp lời hắn, nàng chỉ nói “Nhưng Tức nhưỡng không còn nữa.”

Đông Phương Thanh Thương im lặng một đoạn rồi lên tiếng: “Bổn tọa không có nhưng có người vẫn còn.”

Hoa Lan nhỏ mới đột nhiên nhớ lại, lúc đó rời khỏi núi Thiên Ẩn, tất cả Tức nhưỡng của Thiên Ẩn lang quân đều dùng làm cơ thể của nàng, nhưng vẫn còn một ít Tức nhưỡng còn sót lại.

Ý Đông Phương Thanh Thương là… Họ lại đi cướp núi Thiên Ẩn một lần nữa sao…

Hoa Lan nhỏ bỗng cảm thấy Thiên Ẩn lang quân cũng rất tội nghiệp…

Thân mang bảo vật… nhưng không thể bảo vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện