" Vậy phu quân của Phi Y là ai?" Mộ Cửu truy hỏi.

" Không biết." Hồ Vương lại nhấp một ngụm trà, " Ta cũng là năm đó đến núi Côn Lôn, nghe chúng tiên bàn luận thì mới biết. Thế nhưng không ai biết phu quân của Phi Y là ai. Sau khi Thanh Bình Tinh Quân nhảy xuống Tru Tiên Đài, ngày này năm sau, cũng vào đúng thời gian đó, Phi Y cũng lặng lẽ đi đến Tru Tiên Đài nhảy theo."

Mộ Cửu sửng sốt: " Cũng nhảy? Rốt cục là nàng có yêu hay không yêu Thanh Bình?"

Hồ Vương lắc đầu: " Chuyện như vậy ai mà biết được?"

Mộ Cửu trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nhìn Hồ Vương cười vô hại: " Hồ Vương biết rất nhiều tin tức nha."

Hồ Vương xì một tiếng: " Lục giới này, phàm là chuyện có chút tiếng tăm, chuyện nào mà không có chút bát quái? Ta nói với ngươi này, tuy rằng ta ít khi lên Thiên Đình, nhưng tin tức biết cũng không ít. Khi khác có thời gian, ta sẽ bát quái nhiều hơn với ngươi."

Bát quái cái p a!

Trước kia nàng vẫn luôn nghĩ những vị thượng thần này, thần tộc này sống chính kinh cực kì, mỗi ngày không phải truyền kinh Nho giáo thì chính là nghiên cứu đạo pháp, không ngờ trên thực tế ai cũng giống như bà thím trong chợ, trong bụng những thứ khác thì không nhiều, nhiều nhất là bát quái!

Mộ Cửu còn đang muốn nói chuyện, Lục Áp chợt kéo vai nàng lại gần: " Nàng hỏi hắn còn không bằng hỏi ta. Ít nhất dung mạo của ta so với hắn thì thuận mắt hơn."

Hồ Vương nghẹn, phun trà từ lỗ mũi, không thể làm gì khác ngoài việc tự tìm cho mình bậc thang xuống: " Bây giờ thế nào thì ta không tõ, nhưng sau khi hắn được phong là Vũ Đức Chân Quân, còn rất nhiều người gọi hắn là Tinh Quân, vì đã quen miệng rồi."

Nếu Vũ Đức Chân Quân có một đoạn chuyện cũ như vậy, lại vẫn còn được gọi là Tinh Quân, đây là nói có thể liệt hắn vào danh sách kẻ tình nghi rồi hả? Nghĩ tới đây, Mộ Cửu vội vàng gọi Thượng Quan Duẩn: " Ngươi lại đến Bắc Thiên Môn kiểm tra xem, có ghi chép xuất nhập cảnh của Vũ Đức Chân Quân không!"

Vũ Đức Chân Quân là Đô Đốc Hoàng Anh vệ, tư cách đủ, bản lĩnh cũng đủ, mặc dù động cơ gây án không rõ ràng nhưng ít nhất cũng có điều kiện gây án, kiểm tra một chút cho chắc chắn.

Lục Áp liền hắng giọng một cái.

Hồ Vương nhìn hắn, lại nhìn Thượng Quan Duẩn, bất đắc dĩ vô cùng: " Vẫn là để lão phu đi thôi, đỡ phải để tiểu tử Thượng Quan gia đi rồi lại gây ra động tĩnh."

" Vậy ta sẽ đi chuẩn bị cơm!"

Thượng Quan Duẩn cao hứng vỗ tay một cái, nhảy ra khỏi cửa.

Mộ Cửu thấy Hồ Vương chủ động xin đi gϊếŧ giặc cũng không có ý kiến, cũng đứng dậy thì dọn bát đũa. Vừa vặn Doãn Tuyết Như cũng quay về, Mộ Cửu giới thiệu với nàng Hồ Vương là sư thúc của Lục Áp, nàng cũng không nghi ngờ. Hồ Vương chiếm được tiện nghi của Lục Áp, cao hứng không ngậm mồm vào được.

Sau khi ăn xong, Hồ Vương liền giả vờ nói muốn nghỉ ngơi, đi vào phòng Lục Áp, rồi độn thân đến Thiên Môn.

Mộ Cửu trong khi chờ tin về liền bảo Tiểu Tinh đến bái kiến Trường Diễn Tinh Quân, nói có khách tới nhà, còn mình thì vừa rửa bát vừa chờ đợi.

Lục Áp có lẽ là vì rảnh rỗi quá nên đau mông, bỗng nhiên vuốt vuốt tay áo, đi đến bên cạnh, nói với nàng: " Nàng đừng nghe lão hồ ly nói mò. Chuyện lập gia đình trên Tiên giới không đáng sợ như vậy."

" A?"

Tâm tư của Mộ Cửu rõ ràng không đặt vào hắn.

Lục Áp ghé sát đầu đến, nói: " Loại chuyện mà hắn nói, căn bản sẽ không phát sinh với ta và nàng."

Vốn sẽ không phát sinh a, đầu hắn bị cửa kẹp sao? Nói cái gì không biết!"

Nàng suy nghĩ một chút, xoa xoa tay rồi nói: " Nếu ngài thực sự rảnh rỗi đến sợ, không bằng giúp ta dạy dỗ A Phục sống vệ sinh đi. Ngài nhìn xem, nó suốt ngày ôm xương đi ngủ, không cảm thấy bị cộm cằm sao? Dù gì nó cũng là Bạch Hổ a, làm sao lại sống giống hệt con cún vậy chứ!"

Nói tới đây, nàng không thể không cảm thấy phục Thượng Quan Duẩn, nhân gia hắn tuy rằng mồm miệng không tốt, nhưng trên phương diện vệ sinh thì rất chu đáo, mỗi ngày không chỉ thu dọn giường cho A Phục mà còn chủ động tìm Tiểu Tinh giúp việc nhà, kết quả là ngay cả sàn bếp cũng có thể nằm xuống được, A Phục chính là vì không ai quản giáo nên mới trở thành như vậy.

" Đấy là bản tính của nó, không phải thuần." Lục Áp nói xong, lại phủi phủi tay áo tiêu sái quay đi.

Mộ Cửu cũng lười tranh cãi cùng một tên thượng thần.

Tốc độ của Hồ Vương lần này nhanh hơn, Mộ Cửu rửa xong bát, rửa mặt xong cho A Phục, lão đã quay lại.

Mộ Cửu nhanh chóng ôm A Phục đến phòng Lục Áp, Hồ Vương cũng đã để ghi chép lấy được bày ra đầy bàn.

" Nửa năm gần đây, Vũ Đức Chân Quân tổng cộng từng ra khỏi Thiên Đình 32 lần, trong đó đến những nơi cụ thể có thể điều tra được là 13 lần, du ngoạn 10 lần, 9 lần thăm bạn, nhưng không ghi rõ hướng đi cụ thể. Ban ngày hắn ra ngoài 18 lần, buổi tối 14 lần. Trước sau vụ án Phạm Khâu Sơn hắn ra ngoài 3 lần, trước khi Thanh Khâu xảy ra huyết án hắn cũng có hạ giới. Mà lần gần đây nhất, là chiều hôm qua. Những lần hắn ra khỏi Thiên Đình gần thời gian huyết án xảy ra cũng không ghi lại hướng đi cụ thể!"

Trong thanh âm của Hồ Vương mang theo sự phẫn nộ, sắc mặt so với trước khi đi quả thực như hai người khác nhau.

Mộ Cửu sau khi nghe lão nói xong cũng khiếp sợ, cầm lên xem kĩ, quả thực không sai chút nào!

Không khí trong phòng trầm xuống.

Xem ra, Vũ Đức Chân Quân này không chỉ có hiềm nghi, mà còn hiềm nghi không nhỏ!

Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện Lục Áp đã nhìn thấy quá trình ngộ hại trong thần thức của tiểu hồ ly, càng không nghĩ đến chuyện tiểu hồ ly sau khi mất đi hồ đan còn có thể tỉnh dậy, phun ra hai chữ "Tinh Quân", vậy nên cũng sẽ không đến các Thiên Môn xóa đi những lần ghi chép để tránh bị hoài nghi!

Khi Thanh Xà tinh bị sát hại, Càn Khôn Kính không nhìn thấy hung thủ, ngoại trừ trường hợp hung thủ có bản lĩnh cao cường thì cũng chỉ có khả năng là Càn Khôn Kính đã bị động tay động chân. Vũ Đức Chân Quân là Đô Đốc Hoàng Anh vệ, quan lớn của Thiên Tướng Doanh, hắn đương nhiên có khả năng tiến vào Thiên Tướng Doanh, đóng Càn Khôn Kính! Thanh Xà tinh chết, cứ như vậy trở thành án treo.

" Vậy động cơ của hắn là gì?" Mộ Cửu thắc mắc. Coi như tất cả chứng cứ đều chứng minh Vũ Đức Chân Quân là hung thủ gϊếŧ người, vậy động cơ của hắn là gì? Hắn và Xiển giáo, cuối cùng có cừu hận gì?

" E là có quan hệ với chuyện xưa của hắn."

Lục này, Lục Áp vẫn đang ngồi thảnh thơi uống trà liền mở miệng nói chuyện: " Năm đó hắn chết vì tình, chuyện này không dễ bỏ qua như vậy. Nếu ta đoán không sai, phu quân của nữ tử kia hẳn là môn đồ Xiển giáo, người ngoài không biết hắn là ai, càng có thể nói rõ rằng địa vị của hắn trong Xiển giáo không lớn."

" Có lý!" Mộ Cửu gật đầu, " Nhưng chúng ta tìm ra người này như thế nào đây?"

Vũ Đức Chân Quân đương nhiên sẽ không nói ra. Theo như Hồ Vương nói, lần thành tiên thứ hai này của hắn đã kéo dài vài ngàn năm, mấy ngàn năm này không liên quan đến scandal khi trước, người không quan tâm cũng đều đã quên. Vì thế, Vũ Đức Chân Quân đương nhiên cũng sẽ không đồng ý đề cập lại chuyện này, nếu vụ án này thực sự là hắn làm, vậy hắn lại càng không có lí do tiết lộ.

" Cũng không phải không có cách nào." Lục Áp nói, " Nàng nghĩ cách đến phủ của Vũ Đức, lấy tóc của hắn về đây."

Mộ Cửu hơi sững lại, nhất thời tỉnh ngộ, sao nàng lại quên được nơi này còn có một vị đại thần?

Hắn có thể nhìn ra tình cảnh của tiểu hồ ly khi còn sống, đương nhiên có thể nhìn ra chấp niệm này của Vũ Đức Chân Quân!

%;mso-as��#�/@

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện