Edit: Cát

Beta: Mun

Khương Triết nói với Tưởng Diễn và Triệu Vũ là anh muốn cùng Tô Anh đi riêng để về thành phố C.

Anh làm việc chưa bao giờ cần lấy cớ, đối mặt với nghi hoặc của Tưởng Diễn và Triệu Vũ, anh nhướng mày, dáng vẻ không chút để ý: "Thế giới của hai người, không được à?"

Ha ha.

Triệu Vũ cười lạnh một tiếng, nhưng không nói hai lời, buổi sáng cùng ngày liền khởi hành rời đi, Tưởng Diễn sờ sờ mũi, chỉ có thể rời đi với Triệu Vũ.

Chỉ là thật ra bọn họ nghe nói đêm qua Tưởng Nghị đã mang thi thể Tưởng Hiểu Hiểu trở về thành phố C.

Vô thanh vô tức, làm người thở dài.

Triệu Vũ và Tưởng Diễn đi rồi, đúng là hai người Tô Anh và Khương Triết an tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả vệ sĩ thường xuyên đi theo phía sau cũng ít hơn chỉ còn có Dương Lỗi và hai người đàn ông khác đi cùng để bảo đảm an toàn.

Cho dù như vậy, Tô Anh vẫn có chút không yên tâm, cây xương rồng còn ổn, chỉ là lông xanh và lông hồng có hình thù kì lạ, cô lo lắng sẽ làm mọi người chú ý.

Khương Triết lại nói: "Nhát gan, cho dù anh mang tảng đá trở về, cũng sẽ không có người cảm thấy kỳ quái..."

Tô Anh bĩu môi: "Sao lại không cảm thấy kỳ quái?"

Mang hai cái cây vốn kỳ quái, huống hồ chúng nó còn.... đặc sắc như vậy.

Khương Triết nhàn nhạt: "Bởi vì anh là Khương Triết."

Tô Anh: "......"

Một câu, làm cô nói không ra lời.

Có lẽ đúng là trong lòng cô có quỷ, nghĩ quá nhiều, cho nên làm chuyện gì cô cũng đều cho rằng sẽ dẫn tới ánh mắt khác thường của người khác, chỉ là nếu cô thật sự thả lỏng thì sẽ thấy không phải tất cả mọi người đặt ánh trên người cô, chỉ chân chính quan tâm đến tài năng của cô.

Hơn nữa......

Cô không còn gì đặc biệt, cho dù bị người chú ý tới thật ra cũng không có gì, bởi vì cô không có gì để giấu giếm.

Hiện tại điều duy nhất cô có thể làm là bảo vệ chúng nó, để chúng nó có thể sống vô ưu vô lo.

"Sao lại không vui?"

Ngón tay thô ráp của người đàn ông nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô gái nhỏ, để cô ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt vẫn không nhìn anh.

Anh liếc cô, thấp giọng nói: "Anh Anh, anh vẫn chưa từng hỏi em, thân thể của em... Có phải ổn hết rồi không?"

Tô Anh gật đầu, nói: "Ổn cả rồi."

Cho đến đến giờ phút này, Khương Triết mới nhẹ nhàng thở ra: "Về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, mặc kệ là vì ai, đều không cho phép."

Tô Anh cười khổ nói: "Sẽ không mà, cho dù em muốn cũng không được."

Khương Triết hơi hơi nheo hai mắt lại, Tô Anh nói: "Cái gì em cũng chưa nói."

Khương Triết trầm mặc, cười một chút: "Chẳng lẽ bởi vì chuyện này cho nên vẫn luôn không vui?"

Tô Anh cắn môi, gật gật đầu: "Tuy rằng những cái đó vốn không thuộc về em, là em may mắn mới có thể có được, nhưng sau khi thật sự mất đi, em cũng sẽ cảm thấy mất mát, khổ sở, luyến tiếc... Rõ ràng nó đã cứu anh và em, nhưng em lại ích kỉ luôn muốn có được nó...."

Trong lòng cô hơi chua chát: "Là em quá tham lam, có phải không?"

Khương Triết xoa xoa đầu cô gái nhỏ: "Chúng ta có thể có hôm nay, đã là lòng tham lớn nhất của anh. Còn những việc khác, cứ thuận theo tự nhiên đi, thuộc về em, cuối cùng sẽ trở về."

Tô Anh rũ mắt, nhỏ giọng ừ một tiếng, trong lòng cô biết, hiện giờ như vậy, cô đã không thể cưỡng cầu điều gì, chỉ là nhịn không được sẽ khổ sở mà thôi.

Anh nhịn không được hôn hôn cái trán ấm áp của cô gái nhỏ: "Cô bé đáng thương."

Tô Anh cong cong môi, khẽ hừ nhẹ.

Cô nắm lấy vạt tay áo của người đàn ông di chuyển lên trên, ôm cổ anh: "Anh nói rất đúng, có thể giống như bây giờ đã rất tốt rồi. Em không thể quá tham lam".

Khương Triết "ừ" một tiếng.

Tô Anh hỏi: "Khi nào chúng ta trở về? Anh định làm thế nào với cây của em?"

Khương Triết suy tư trong đầu, chớp mắt một cái, đôi mắt lại không tự chủ được dừng trên cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô gái: "Còn đau không?"

Tô Anh nghi hoặc chớp mắt một cái, một lúc mới phản ứng lại, cô liếm môi, mặt đỏ ửng nói lẫy: "Em đang nói với anh chuyện chính sự! Cây của em rất lớn, em sợ mấy chiếc xe con đó không thể vừa được, phải mất mấy ngày để xe lớn đến chở về? Có phải rất lâu không?"

Khương Triết nói giọng khàn khàn: "Không cần lo lắng, anh sẽ thu xếp ổn thỏa."

Tô Anh nghiêng nghiêng đầu, lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông đã ấn ở trên cánh môi cô, thong thả vuốt ve, ánh mắt anh thoạt nhìn rất nguy hiểm, như là cực lực khắc chế mãnh thú kia trong lòng anh, muốn phóng túng điên cuồng!

Cô bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh khi ở bờ sông, mềm cả người, đầu cúi thấp tựa vào ngực người đàn ông.

Anh bật cười một tiếng, sờ khuôn mặt nhỏ nóng bỏng của cô gái nhỏ.

"Anh Anh ngốc."

- --

Một ngày sau Tô Anh và Khương Triết mới khởi hành trở lại thành phố C. Tô Anh cũng không biết sắp xếp cụ thể của Khương Triết, sáng sớm cô đã bị anh dựng dậy từ trên giường, cô còn chưa tỉnh ngủ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời còn chưa sáng lên, còn xám xịt.

Đã rất lâu Tô Anh không cảm nhận được cảm giác buồn ngủ, từ khi có tâm của thực vật, cho dù mệt mỏi, chỉ cần ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy trong người đã tràn ngập năng lượng, tinh thần đầy đủ hơn, hiện giờ cô thức dậy quá sớm, nên có cảm giác chưa tỉnh ngủ.

Cô ôm ly sữa bò, quơ quơ đầu mơ màng, hỏi: "Sao lại sớm như vậy?"

Cô nhìn Khương Triết đã ăn mặc chỉnh tề, cả người anh đều màu đen, áo gió dài đến mắt cá chân, dưới chân đi một đôi giày da màu đen, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng trầm ổn ngày xưa, ngược lại có một loại khinh cuồng tùy ý khó lòng giải thích, chỉ là nhìn một cái khiến cho người khác không thể dời ánh mắt đi.

Khương Triết nói: "Mặc quần áo đi, anh ở bên ngoài chờ em."

Tô Anh ngoan ngoãn: "Dạ."

Thời điểm cô thay xong quần áo bước ra cửa, thấy người đàn ông đó đang dựa vào trước xe hút thuốc, đôi mắt anh hơi cụp xuống, sườn mặt tuấn mỹ như ẩn như hiện dưới bầu trời màu xanh xám.

Dường như anh nghe được cô tới gần, nâng đôi mắt lên, đáy mắt kia vẫn sắc bén và lạnh lùng như cũ làm người khác sợ hãi.

"Anh Anh, lại đây."

Tô Anh đến gần, lại thấy phía sau anh là chiếc xe cực kì hoành tráng, cô giật mình đến tỉnh cả ngủ: "Khương Triết, anh dùng cái này kéo cây của em sao?"

Khương Triết nói: "Em xem cái này có thể chứa được không?"

Tô Anh há miệng thở dốc, khẳng định có thể chứa được nha, xe dài ít nhất cúng phải tám mét? Tuy rằng đầu lông xanh nhỏ rất dài, nhưng cành lá cũng không rậm rạp lắm, nằm bên trong dư dả.

Cô không nghĩ tới cái Khương Triết gọi là chuẩn bị lại chính là cái này, chẳng lẽ anh chuẩn bị đi xe tải lớn về sao thành phố C? Dường như chứng minh cho suy nghĩ của Tô Anh, anh nhanh chóng đưa cô vào bên trong xe, quả nhiên, bên trong đầy đủ mọi thứ, đồ ngủ, lò sưởi, tủ lạnh, tủ bát, bàn ăn, điều hòa, TV... vân vân, hoàn toàn chính là một ngôi nhà nhỏ.

Khương Triết nói: "Anh đã cho người dùng tấm ngăn tách ra một phòng, cây của em, để chúng nó ở bên này."

Tô Anh vâng vâng gật đầu, không cần hỏi, cô cũng biết xương rồng sẽ rất vui vẻ, lông xanh nhỏ sẽ kích động đong đưa lá xanh nhỏ của nó, cột lông hồng sẽ bình tĩnh nhất...

Đây là lần đầu tiên cô trông thấy loại nhà di động như này, tò mò không nhịn được nhìn cái này sờ cái kia, cho đến khi bị người đàn ông nào đó không kiễn nhẫn kéo lại ngồi trên đùi anh. Tô Anh ôm lấy cổ anh, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn."

Khương Triết nhàn nhạt ừ một tiếng, cười khẽ hỏi: "Tạ ơn như thế nào?"

"Hả? Đặc biệt cảm ơn!"

"Bé hoa nhài, nhắm mắt lại."

"......"

Anh nâng khuôn mặt của cô gái nhỏ lên hôn vào cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô, cô nhanh chóng bị anh hôn đến thần trí mê mang, mềm thành một khối, cho đến khi cảm giác bàn tay đang xoa ngực mở cúc áo, sự lạnh lẽo của sáng sớm và bàn tay nóng bỏng của người đàn ông làm cô rùng mình thì Tô Anh mới miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút, đè mu bàn tay người đàn ông lại, âm thanh khàn khàn nỉ non: "...... Có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?"

Mặt mày lạnh lùng của người đàn ông nhíu chặt, mút thật mạnh một cái trên miệng cô gái nhỏ, hai tay buông ra, cài từng nút cúc áo anh đã mở ra trở lại, da thịt tuyết trắng kia lại lần nữa trốn tránh dưới tầng vải mỏng, vải dệt kia với anh mà nói không tính là gì, nếu anh muốn, có thể xé rách dễ dàng như trở bàn tay.

Giọng anh trầm thâp sâu kín, âm thanh khàn khàn: "Bé hoa nhài, cẩn thận về sau... Anh sẽ làm em muốn khóc cũng không khóc được..."

Tô Anh: "......"

Cô cắn môi, nhảy xuống khỏi đầu gối người đàn ông, hấp tấp chạy ra xa, giống như phía sau có mãnh thú đang đuổi theo.

Khương Triết nhìn thân ảnh nhỏ xinh của cô gái bỏ trốn mất dạng, bất giác liếm môi dưới, hừ một cái cười lạnh.

- --

Tô Anh đứng trên đỉnh ngọn núi bên ngoài thị trấn chờ bọn cột lông xanh, trong tay cô kéo một chiếc xe đồ chơi mới, bởi vì suy xét đến việc lông xanh nhỏ lại cao lên rất nhiều, người nó cũng nặng thêm, cho nên lúc trước cô đã đặc biệt chọn xe ô tô mới lớn hơn cái trước rất nhiều cho nó.

Quả nhiên dáng vẻ của lông xanh nhỏ rất vui vẻ, chu chu hai miệng rồi nhảy vào xe đồ chơi, còn cực kì hợp với tình hình kéo xương rồng đi vào, đưa vào rất nhiều bùn đất, xe con sạch sẽ đẹp đẽ nhanh chóng bị bẩn, cô cũng bật cười, nhưng cũng cảm thấy rất đáng yêu.

Cô vỗ vỗ lông xanh nhỏ, nói: "Đợi chút nữa chúng ta sẽ lêm đường về nhà, Khương Triết chuẩn bị cho chúng ta một chiếc xe thật lớn, đến lúc đó các em có thể ở trong xe chơi đùa, không cần phải trốn tránh người khác mỗi ngày."

Cô thấy lá cây của lông xanh nhỏ lại run lên, cây xương rồng an an tĩnh tĩnh, trong lòng cô thở dài, đẩy ô tô nhỏ đi ra ngoài.

Bởi vì lo lắng bị người khác nhìn thấy, Tô Anh đặc biệt dặn Khương Triết chạy xe đến phía con đường an tĩnh lại hẻo lánh, phía sau cũng không để bọn Dương Lỗi đi theo, chỉ là thời điểm Khương Triết thấy Tô Anh đẩy hai cây đại thụ đi ra, bình tĩnh như anh cũng không nhịn được hơi hơi mở to hai mắt, dáng vẻ có chút khiếp sợ.

Anh dựa vào trên thân xe, người đứng thẳng, cuối cùng cũng không nói gì, anh kéo cửa xe ra, đi đến phòng điều khiển.

Tô Anh thở phào nhẹ nhõm, đưa cột ông xanh và cột lông hồng lên xe, ngồi trong xe ô tô nhỏ ở trên xe cũng không thích hợp, chúng nó tự mình chui ra, còn rất thông minh chạy đến nằm xuống trên tầng hai sát cửa sổ, cô cũng đặt xương rồng ở một bên cửa sổ xe.

Làm xong mọi chuyện, cô mới đi đến ghế phụ.

Cô gãi gãi ót, lại bị Khương Triết duỗi bàn tay tới cầm lấy bàn tay, ngón tay anh thon dài đan vào khe hở ngón tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Không biết vì sao, ban đầu tâm tình cô còn có chút khẩn trương và thấp thỏm, giờ phút này liền hoàn toàn thả lỏng.

Cô biết, là cô có thể tin tưởng anh.

Cô rũ mắt, nắm chặt lấy bàn tay ấm áp mạnh mẽ của anh.

- --

Một đường này của bọn họ đi đi dừng dừng, gặp được thị trấn sẽ đi vào mua vài thứ nguyên liệu nấu ăn, phần lớn thời gian vẫn là tìm nơi dân cư thưa thớt mà đi, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, cũng sẽ đi một ít nơi nổi danh một chút, buổi tối ngủ trong xe, nếu ngẫu nhiên gặp được cảnh ở xung quanh khá đẹp thì Khương Triết sẽ dựng lều đóng quân dã ngoại ở đó.

Tới ban đêm, lông xanh nhỏ không chịu ngồi yên, cõng lông hồng và xương rồng chạy loạn chơi đùa trong núi, đôi khi còn mang về một ít quả dại và rau dại, có lẽ là nhìn cô và Khương Triết thường xuyên nấu cơm, biết bọn họ cần mấy thứ này, cho nên mới mang về.

Khương Triết cũng đã quen với sự tồn tại cùng đặc thù của chúng, có lẽ là có kinh ngạc và tò mò nhưng trước sau vẫn không hề hỏi cô một câu nào, chỉ là yên lặng bảo mấy người Dương Lỗi đi theo sau bọn họ xa thêm một đoạn.

Ngược lại là Tô Anh, sau khi qua vài ngày, lúc cô và Khương Triết nằm trên mặt đất nhìn bầu trời đầy sao, lặng lẽ nói cho anh: "Lông xanh nhỏ và lông hồng nhỏ là do em trồng ra, em mua hạt giống ở một quán ven đường, em cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy. Lúc chúng nó đứng im, thoạt nhìn có phải cực kì giống cây giả đúng không?"

Còn phải nói, đúng là rất giống, chưa nói đến chuyện lông xanh và lông hồng chưa bao giờ rụng lá, ngay cả lá cây cũng không phải có thể dùng ngón tay ngắt được, cực kì dai, nhìn không rõ, còn tưởng rằng là đồ nhựa.

Tô Anh nói: "Em không muốn chúng nó bị coi như quái vật rồi lại bị bắt đi, mặc kệ là nghiên cứu hay làm cảnh, em đều không muốn, tuy rằng chúng nó cực kì đặc biệt, nhưng không nguy hiểm, lần này chúng nó tới cũng là vì tìm em..."

Khương Triết nói: "Không cần lo lắng, anh sẽ bảo vệ mọi người chu toàn."

Tô Anh: "Thật ra chúng ta cẩn thận một chút, sẽ không bị phát hiện, lúc trước chúng nó ở trong tiệm hoa của em cũng chưa từng bị người phát hiện."

Cô mím miệng cười trộm.

Tiếng cười yêu kiều của cô gái nhỏ làm tâm Khương Triết sinh ý đồ, anh xoay người nằm nghiêng, hai tròng mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm cô. Tô Anh bị nhìn đến ngượng ngùng: "Anh nhìn ngôi sao kia kìa, đừng nhìn em..."

Khương Triết: "Bé hoa nhài của anh đẹp hơn."

Anh cúi người đè ép qua, môi mỏng chuẩn xác hôn lên cánh môi non mềm của cô gái, hết sức triền miên.

Tô Anh ôm lấy cổ người đàn ông, cảm nhận được đầu lưỡi của anh xâm lược vào không gian giữa môi răng cô, cô cẩn thận hôn lại, đầu lưỡi quấn lấy anh...

Hơn nữa cô phát hiện gần đây anh giống như rất thích hôn môi cô, không khắc chế giống như lúc trước, dường như chỉ là một ánh mắt vô ý, là anh có thể kéo cô vào trong lòng ngực, cùng cô ôm hôn, mà mỗi một lần, anh đều nhiệt tình chân thành tha thiết dường như muốn ăn cô vào bụng...

Trước kia anh không như vậy, cho dù hôn môi cũng mang theo lạnh lùng và khắc chế, trong trầm mê cũng có vài phần thanh tỉnh.

Nhưng hiện giờ, mỗi lần tiếng thở dốc nặng nề gợi cảm thoát ra từ cổ họng anh thì cô biết rằng anh đang "khó chịu"; mỗi lần anh cất tiếng gọi bên tai cô đều như muốn nói hết với cô, anh đã trầm luân, không thể tự kềm chế...

Tô Anh đã trải qua hai lần sinh tử, bây giờ, cô đã nhìn thấy rõ ràng hơn rất nhiều, cô không thể lại chấp nhất với những bối rối và thống khổ đã từng trải qua, nếu không thì thật lãng phí cuộc sống và thời gian, cô hy vọng mỗi ngày trong tương lai đều vui vẻ, hạnh phúc, cùng với những hoa hoa cỏ cỏ đó, vô ưu vô lự.

Tương lai như vậy, là niềm vui cô hướng đến.

Lông xanh nhỏ và xương rồng chơi đến hừng đông mới trở về, còn mang về mấy quả còn tươi, hai quả đào lông còn chưa chín hoàn toàn, nói chung là để cho cô và Khương Triết ăn, tuy rằng dáng vẻ nhìn qua không quá đẹp, sau khi rửa sạch vẫn còn lông, cố ăn cũng không thể ăn, nhưng cô cười tủm tỉm nói cảm ơn, sau đó cất vào túi quần áo chuẩn bị biến nó trở thành đồ gia truyền.

Ngay cả Khương Triết bắt được đào lông cũng không nhịn được cười một tiếng: "Cảm ơn, nhìn qua rất đáng yêu."

Tô Anh: "......"

Lông xanh nhỏ vui vẻ xoay mình trên tầng hai, lá xanh nhỏ loạt xoạt rung lên, dường như rất kích động, chắc chắn là đang hận không thể lập tức chạy trở lại trong núi mang một đống trở về!

Tô Anh có chút khẩn trương, lôi kéo ống tay áo Khương Triết, lặng lẽ nói: "Anh đừng có luôn cổ vũ nó, lần sau nó sẽ muốn mang về thật nhiều, lúc đó anh ăn hết đi nha?"

Khương Triết nhéo nhéo miệng nhỏ chu chu của cô gái, đột nhiên anh thở dài: "Có chút hối hận khi trở về chậm rì rì như thế này với em."

Lẽ ra anh nên cùng cô trực tiếp bay trở về, mang thêm hai cây kia cũng không phải là vấn đề gì.

Tuy rằng một đường đi này cảm giác rất tốt, anh và cô chưa bao giờ cùng trải qua, huống hồ khó có được thời gian ngày đêm đều ở chung như vậy, chỉ là, nhịn đến quá vất vả, dùng tay giải quyết cũng không thể thỏa mãn được, ngược lại càng thêm áp lực và khát vọng...

Tô Anh không biết Khương Triết suy nghĩ gì, chỉ là đột nhiên nghe anh nói như vậy, tươi cười trên mặt cô giảm đi, mày nhăn lại nhìn anh.

Khương Triết liếc mắt một cái liền biết cô hiểu sai rồi, anh cười nhẹ một tiếng, lôi kéo tay của cô gái nhỏ ấn dưới bụng anh: "Không tiện."

Tô Anh: ".............................."

Anh thấy cô đột nhiên rụt tay về, giấu ở sau người, mềm mại đáng yêu, làm người thương yêu.

Thật ra anh không nghĩ sẽ giải thích gì, nếu là lúc trước, anh sẽ hôn lên trán hoặc môi cô, mà không phải giống như vậy, chỉ là anh đã hiểu, nhiều khi, nói thẳng ra ngược lại càng có thể giải thích suy nghĩ của anh hơn là hành động, cũng càng làm cô hiểu rõ hơn suy nghĩ trong lòng anh.

Bởi vì im lặng, mà anh và cô đều mất đi quá nhiều.

Anh không thể lại im lặng.

- --

Cột lông xanh đã được cổ vũ, quả nhiên càng thích mang nhiều thứ trở về, càng khủng bố hơn là thậm chí có khi nó sẽ kéo về một ít thi thể động vật chết, nhìn dáng vẻ không giống như là nó giết, giống như là hậu quả thua cuộc từ một trận vật lộn nào đó giữa hai loại động vật hơn, dáng vẻ bị xé rách kia thật sự khó coi, làm Tô Anh bị chán ăn mất ngấy ngày. Cô chưa nói gì, nhưng lông xanh nhỏ lại cảm giác được tâm trạng của cô, không dám mang lung tung về nữa, Tô Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi lớn.

Đúng là cô sợ nó tiếp tục mang thi thể động vật trở về, thật sự cô không cần nó chăm sóc mà!

Có thể là trong khoảng thời gian này nó làm cha làm mẹ chăm sóc cột lông hồng và xương rồng nên đã hoàn toàn không còn giống nhóc đáng yêu hoạt bát lúc trước, hiện giờ nó giống như có ý thức trách nhiệm, muốn chăm sóc mọi người.

Ý thức trách nhiệm này thật đúng là làm Tô Anh vui mừng lại sợ hãi.

Chỉ là sau khi lông xanh nhỏ không mang theo thi thể động vật trở về, thỉnh thoảng nó sẽ kéo từ trong núi về một ít rương có hình thù kỳ quái, nhìn qua có chút lịch sử, có gỉ sét, bên trong leng keng leng keng, thoạt nhìn như là đồ cổ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện