Trương Khoảng nói: “Nếu như người lấy thư không tin ta đã hạ độc vào thư thì làm sao đây?”

“Huynh viết rõ triệu chứng trúng độc vào trong thư thì hắn tự nhiên sẽ tin, sau đó lại nói cho hắn biết là loại độc này chỉ có huynh mới có thuốc giải. Nếu muốn thuốc giải thì cần đến chỗ nào tìm huynh.” Thanh Đàn nói đến đây thì khựng lại hỏi Giang Tiến Tửu: “Sư phụ, thầy nói xem hẹn hắn tới đâu mới được đây?”

Giang Tiến Tửu suy tư chốc lát rồi nói: “Chi bằng hẹn ở cửa Cao gia đi? Dù sao chúng ta cũng phải xem chim xanh có đưa thư cho Vương thị ở Cao gia hay không mà. Cứ tập trung tất cả nhân thủ ở gần Cao gia đi, không cần chia binh ra làm hai nữa.”

Thanh Đàn nói: “Hôm đó trời vừa tối là bảo bọn họ mai phục gần Cao gia, chuẩn bị sẵn sàng. Xuyên ca đeo mặt nạ, cải trang làm dáng một phen, cứ ở cửa Cao gia đợi hắn.”

Trương Khoảng đột nhiên có chút hồi hộp: “Nếu không phải một người tới mà là một đám người tới thì sao?”

Thanh Đàn buồn cười: “Tiên nhân dĩ nhiên là pháp lực cao cường, một mình đến một mình đi rồi, dẫn một đám người đến đánh nhau thì còn giả làm tiên nhân thế nào được nữa?”

Giang Tiến Tửu gật đầu: “Ta cũng thấy không thể nào là một đám người được, cùng lắm là mang theo hai trợ thủ thôi.”

Trương Khoảng sờ ngực: “Vậy lỡ như có mấy cao thủ tuyệt thế đến, chúng ta có đánh thắng được không?”

Giang Tiến Tửu tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi có thể nào đừng dập tắt chí khí của mình, thêm oai phong cho người khác không?”

Thanh Đàn buồn cười nhìn hắn: “Xuyên ca, huynh là độc vương Chiêu Hồn Xuyên danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ đó. Huynh mang theo bảy tám loại độc trên người thì sợ gì chứ?”

“Nếu như là cao thủ tuyệt thế, còn chưa đợi ta ra tay thì đã khống chế được ta thì sao đây?” Trương Khoảng gượng cười: “Dao kề trên cổ, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn dâng thuốc giải lên đó.”

Thanh Đàn tự tin nói: “Đưa thuốc giải cho hắn cũng không sao, chỉ cần hắn vừa buông huynh ra là bọn ta lập tức ập đến. Ta không tin mười người mà không giữ được hắn?”

Trương Khoảng lại hỏi: “Nếu hắn bắt ta đi thì sao?”

Giang Tiến Tửu nhướn mày: “Đã lấy được thuốc giải rồi còn bắt ngươi làm gì nữa? Cướp sắc à?”

“Tra tấn, ép hỏi sao ta phải hạ độc vào thư, là ai bảo ta làm như vậy?”

Trương Khoảng rất nghiêm túc nhìn Giang Tiến Tửu và Thanh Đàn: “Hai người cũng biết là ta sợ đau lắm mà. Ta lo ta không chịu được cực hình.”

Giang Tiến Tửu: “...”

Ánh mắt Thanh Đàn ẩn chứa ý cười: “Huynh và Thẩm Tòng Lan cùng nhau đến U Thành, đương nhiên người bảo huynh hạ độc là Thẩm Tòng Lan rồi.”

Trương Khoảng ngơ ngẩn.

Giang Tiến Tửu gật đầu: “Không sai, ngươi cứ đẩy hết lên đầu Thẩm Tòng Lan đi. Hắn là mệnh quan triều đình, muốn động vào hắn cũng phải cân nhắc một chút.”

Trương Khoảng nhìn đôi thầy trò rất ăn ý với nhau bằng ánh mắt mờ mịt: “Để Thẩm Tòng Lan làm kẻ đội nồi à?”

Thanh Đàn bật cười: “Xuyên ca, huynh tưởng Thẩm Tòng Lan không âm thầm nhận lệnh sao? Nếu không thì sao ngày đầu tiên hắn đến U Thành liền đi xem tháp Thanh Thiên?”

Trương Khoảng nhìn hai người: “Chẳng lẽ hắn cũng đang âm thầm điều tra tiên nhân trạng.”

Vẻ mặt Thanh Đàn như lẽ đương nhiên: “Chắc chắn là hắn tới U Thành không chỉ để làm Tri huyện.”

Trương Khoảng khó hiểu: “Ngự tiền ti đã phái Phong Hầu đến đây, vì sao Đại lý tự cũng muốn thò một chân vào?”

Giang Tiến Tửu ra vẻ cao thâm cười ha ha: “Việc này thì ngươi không hiểu rồi. Trên triều đình giả dối quỷ quyệt, có vài người muốn dùng tiên nhân trạng của tháp Thanh Thiên để tính kế lớn.”

Trương Khoảng: “Là sao?”

Giang Tiến Tửu nâng chén trà lên uống thấm giọng: “Đương kim thánh thượng sùng đạo, tôn Huyền Nhất chân nhân lên làm Quốc sư. Quốc sư nói gì là thánh thượng nghe nấy. Mấy năm nay Ngụy Vương là người rất được sủng ái trước mặt thánh thượng, còn có qua lại thân cận với Huyền Nhất chân nhân. Người ủng hộ Ngụy Vương đương nhiên là mong chờ trên tháp Thanh Thiên thật sự có thần tiên, để thánh thượng càng tin tưởng Huyền Nhất chân nhân hơn. Người phản đối Ngụy Vương lại hy vọng thần tiên trên tháp Thanh Thiên là trò xiếc lừa gạt nhân dân, nhân cơ hội này khiến thánh thượng tỉnh táo làm cho Huyền Nhất thất sủng. Mọi người mong muốn kết quả khác nhau nên ai mà chẳng muốn điều tra.”

Trương Khoảng bừng tỉnh hiểu ra, tặc lưỡi nói: “Đáng tiếc thật, dưới tay Thẩm Tòng Lan không có trợ thủ đắc lực nào, chỉ sợ cũng không tra được cái gì. Vẫn phải xem bản lĩnh của Phong Hầu chúng ta.”

Ba người bắt đầu bàn bạc chi tiết việc đặt mai phục gần Cao gia như thế nào, ứng phó với tình hình đột ngột ra sao, lúc Trương Khoảng đang giải độc thì sẽ tiện tay hạ Nhuyễn Cốt Tán cho tên bí ẩn kia như thế nào.

Đang nói đến đây, Thanh Đàn nghe thấy trên đường đối diện truyền đến tiếng của An thúc: “Ôi chao nhị nương tử nhà ta cái gì cũng không nhớ. Nương tử đã quên sạch sành sanh những chuyện lúc nhỏ, ngay cả ta mà nương tử cũng không nhận ra.”

“Haiz, cũng không biết là đã bị người ta bỏ thuốc hay là bị đánh hỏng đầu rồi. Thật đúng là nghiệp chướng mà.”

“Nếu như nàng ấy nhớ được, nhớ tên mình, còn nhớ cả cha mẹ quê quán thì không phải tự tìm về nhà lâu rồi à?”

Thanh Đàn thấy hơi kỳ lạ, bình thường An thúc nói chuyện không lớn tiếng như thế. Hơn nữa, tính tình ông ấy thận trọng, không hề khoe khoang, rất ít khi thấy ông ấy lớn tiếng tán gẫu với hàng xóm láng giềng ở trên đường như thế này.

Mắt thấy gần đến giờ rồi, nàng đứng lên nói: “Con về trước đây. Buổi tối con đến tìm hai người.”

Thanh Đàn đi ra khỏi quán trà, cười tủm tỉm nói với An thúc đứng ở ngoài cửa hàng phía đối diện: “An thúc, thúc đang nói xấu gì ta đó?”

An thúc có vẻ hơi xấu hổ, vội vàng đi theo Thanh Đàn về hiệu sách, nhỏ giọng giải thích: “Nhị nương tử, là đại nương tử bảo ta cố ý nói như vậy ở bên ngoài, nương tử đừng trách.”

Liên Ba ư? Thanh Đàn đi đến hậu viện nhìn thấy nàng ấy thì không nhịn được hỏi: “Sao tỷ bảo An thúc nói những lời đó vậy?”

Liên Ba dịu dàng giải thích: “Ngày bái tế phụ thân gặp phải thích khách, ta thấy giống như là chúng nhắm đến muội vậy. Ta sợ bọn bắt cóc năm đó sợ bị muội nhận ra, sẽ giết người diệt khẩu bất cứ lúc nào. Cho nên ta cố ý nói lời như vậy, nói là muội không nhớ gì cả, hy vọng lời này có thể đến tai chúng, loại bỏ suy nghĩ giết người diệt khẩu của chúng.”

Thanh Đàn không kìm lòng được nói: “Tỷ tốt với ta quá.”

Ánh mắt Liên Ba dịu dàng nhìn nàng: “Mấy ngày nay chúng ta sớm chiều ở chung, ta thường xuyên cảm nhận được muội chính là Khê Khách, chính là muội muội của ta.” Nàng dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Cho dù muội không phải, ta cũng sẽ dốc hết sức lực bảo vệ muội chu toàn, tuyệt đối sẽ không để người ta làm hại muội đâu.”

Thanh Đàn nhìn vào đôi mắt thành khẩn, ân cần của Liên Ba, không thể nào không cảm động. Nàng tin lời Liên Ba nói đều là lời thật lòng.

Nếu bên trên có người muốn lấy tiên nhân trạng ra để chèn ép Ngụy Vương, vậy thì người giả làm tiên nhân và người có liên quan đến tiên nhân, từng người một đều sẽ bị hỏi tội, chém đầu và cũng có thể sẽ bị lăng trì. Nếu như việc này thật sự liên quan đến Liên Ba thì sao? Liên Ba phải làm sao đây? Tâm lý Thanh Đàn hiện lên sự do dự, không đành lòng.

Trời vừa tối, Vệ Thông và A Tùng đã lập tức dẫn người đến Cao gia. Tại giao lộ đi đến Cao gia và xung quanh nhà của Cao gia đều được bố trí mai phục. Lần này A Tùng không những mang theo cung tiễn mà còn mang theo hai tấm lưới, nếu như không bắn trúng chim xanh thì tung lưới bắt cũng được.

Giang Tiến Tửu và Thanh Đàn canh giữ bên dưới tháp Thanh Thiên, Trương Khoảng lặng lẽ đi lên đỉnh tháp, lấy tiên nhân trạng của Vương thị ra, nhét thư có rải phấn độc vào. Lần trước hắn khinh địch, chỉ bôi Chiêu Phong Dẫn Điệp lên xích sắt nên chưa thể bắt được người lấy thư. Vì thế lần này hắn dùng độc, không cần chạm tay vào, chỉ cần mở thư ra thì sẽ dính chưởng. Loại độc này có tên là Khiên Hồn Ti, còn nhỏ hơn cả hạt bụi, chỉ cần hít vào thì sẽ trúng độc.

Vì để người lấy thư tin rằng mình thật sự trúng độc nên Trương Khoảng đã cố ý viết rõ ràng. Sau khi trúng độc, ngón tay sẽ biến thành màu đen, sau đó là thất khiếu chảy máu, một canh giờ sau, cả người không thể động đậy cứng như đá. Nếu như không dùng thuốc giải trong vòng hai canh giờ thì chắc chắn sẽ chết.

Cho dù người lấy thư ban đầu không tin nhưng chờ đến khi mười ngón tay hắn ta biến thành màu đen, cơ thể cứng lại thì sẽ biết những gì trong thư nói không phải là giả, đương nhiên sẽ đến tìm “Ngọc Linh Lung” giải độc. “Ngọc Linh Lung” chính là tên mà Trương Khoảng để lại trong thư.

Thật ra với tính tình của Trương Khoảng thì hắn hận không thể bôi độc lên từng viên gạch, cục đá của cả tháp Thanh Thiên, bất kể là cao thủ tuyệt thế gì thì cũng có thể trúng độc, trừ phi hắn ta không phải là người mà là thần tiên thật.

Nhưng mà bây giờ dân chúng U Thành tin tưởng tháp Thanh Thiên là tháp thông với trời, thần tiên sẽ hiển linh ở nơi này nên luôn có người đến bên ngoài tháp thắp nhang quỳ lạy cầu nguyện, còn có người đến đây quét dọn tháp. Giang Tiến Tửu sợ hại nhầm dân chúng, ngoại trừ trộm đổi tiên nhân trạng thì chỉ đồng ý cho Trương Khoảng bỏ Chiêu Phong Dẫn Điệp ở cửa sổ.

Trời đông giá rét, gió giữa đồng trống lạnh như lưỡi dao chém vào mặt. Giang Tiến Tửu đã uống hai ngụm rượu nhỏ, vô cùng phấn khích. Nếu như tối nay bắt được người lấy thư, lại tìm được gốc rễ của “tiên nhân” đứng sau màn, vậy thì thật sự là công lớn.

Ông tràn đầy phấn khởi nói với Thanh Đàn: “Chúng ta cược đi, thầy cược mười lượng bạc là tối nay có thể bắt được hắn.”

Thanh Đàn suy nghĩ một lúc: “Con không cược đâu.”

“Vì sao?”

“Con sợ sư phụ thua cược thì sẽ đau lòng.”

Giang Tiến Tửu: “...”

Thanh Đàn cũng không nắm chắc việc chủ động xuất kích tối nay có thể thành công hay không. Vì đối thủ là “tiên nhân” hư vô mờ mịt, cho đến hôm nay, tất cả phán đoán của nàng đều là dựa vào suy đoán.

Đợi Trương Khoảng sắp xếp thỏa đáng thì ba người lặng lẽ rời khỏi tháp Thanh Thiên, đi đến Cao gia. Thanh Đàn và Giang Tiến Tửu chia ra mai phục ở chỗ gần Trương Khoảng, lỡ như có việc gì, hai người có thể kịp thời giải cứu Trương Khoảng, ứng phó với tình hình đột phát.

Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ chờ người lấy thư đến chui đầu vào lưới.

Thời gian chậm rãi trôi qua, dần dần đến đêm khuya. Mọi người đều căng như dây cung, tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua bên tai mà cứ như là tiếng thét ma quái. Trên cửa chính của Cao gia vẫn còn treo vải trắng, thỉnh thoảng bên trong truyền ra vài tiếng khóc than, quỷ khí dày đặc có chút đáng sợ.

Trương Khoảng mặc áo choàng, khoác một chiếc áo khoác dài màu đỏ sậm, “một mình” trông chừng ở đầu phố trước cửa Cao gia, giống như một miếng mồi bày ra ở bên ngoài. Chờ đợi là mệt mỏi nhất, ban đầu hắn dù bận nhưng vẫn nhàn, sau đó bắt đầu lo lắng bất an, bàn tay giấu trong tay áo chia ra cầm mấy cây kim độc, thậm chí trên áo khoác của hắn cũng có độc.

Giang Tiến Tửu tự nhận bố cục này gần như là không có kẽ hở, tràn đầy tự tin rằng tối nay nhất định sẽ đợi được người lấy thư. Kỳ lạ là, chờ đến khi sắc trời hửng sáng cũng không thấy ai đến cửa Cao gia tìm “Ngọc Linh Lung” lấy thuốc giải.

Độc mà Trương Khoảng hạ không thể nào có người giải được một cách dễ dàng, chẳng lẽ người lấy thư chết rồi ư? Hắn thà chết cũng không chịu để lộ thân phận à?

Thanh Đàn hơi có chút thất vọng nhưng kết quả này lại nằm trong dự đoán. Đối thủ này mạnh mẽ mà thần bí, làm sao có thể bị bắt dễ dàng chứ.

Người lấy thư không tới lấy thuốc giải, vậy thì người đưa thư sẽ tới chứ? Có phải cả hai là cùng một người không?

Đột nhiên, Thanh Đàn cảm thấy thấy trong gió có một luồng khí khác thường, nghiêng đầu thấy một vật thể không rõ phá không mà đến.

Vật đó lấp lánh, nhanh như tia chớp, giống như một đoạn mũi tên bắn thẳng về phía Trương Khoảng. Trương Khoảng giỏi hạ độc nhưng võ công lại bình thường, Thanh Đàn lo hắn không né được, lập tức phi thân từ chỗ ẩn náu ra, dùng một nhát đao đẩy thứ đồ bắn về phía Trương Khoảng ra xa.

Một tiếng lạch cạch vang lên, thứ rơi xuống đất lại là một con chim được điêu khắc từ băng.

Thân thể nó mỏng như cánh ve, nhỏ nhắn long lanh, vô cùng tinh xảo, khiến người ta sợ hãi, thán phục vì trên đời lại có kỹ thuật điêu khắc và đao pháp tinh xảo như vậy. Điều kỳ lạ là lúc chạm tay vào thì con chim băng đó nhanh chóng tan thành một vũng nước.

Một tờ giấy cuộn lại đặt trên thân con chim rơi vào tay Thanh Đàn.

Thanh Đàn mở giấy ra, nhìn ba chữ đỏ như máu, “Cao Vân Thăng”.

Đây là một bức thư của tiên nhân.

Hung thủ sát hại Cao Vân Thăng, là Cao Vân Thăng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện