Cửa nhà Sở gia đóng chặt, bên ngoài cửa có ba nha dịch canh giữ, bọn họ vốn nhàn nhã ngồi tán gẫu với nhau nhưng vừa nhìn thấy Thanh Đàn thì lập tức đề phòng đứng lên, chỉnh tề chắn cửa nhà Sở gia lại.
Tề Phi đỡ đao trên eo, dáng vẻ giải quyết việc chung mà hỏi thăm: “Sở nương tử có chuyện gì vậy?”
Thanh Đàn biết bọn họ lo mình tới cửa trả thù, điềm đạm nói: “Các vị yên tâm, ta không đến trả thù đâu, chỉ là có việc muốn gặp Sở viên ngoại, có thể châm chước một chút không.”
Tề Phi lộ vẻ mặt khó xử, nói xin lỗi: “Sở nương tử à, đại nhân đã dặn dò bọn ta trông coi ở đây, cố ý nói rõ không để người ngoài gặp Sở viên ngoại, nhất là người trong mấy nhà như nương tử.”
Thanh Đàn bị từ chối thì không hề bất ngờ, rộng lượng cười cười: “Ta không vào trong cũng được nhưng có thể gọi Sở Tử Trường ra đây không. Ta đứng ngoài cửa xem tướng mạo ông ta thôi.”
Tề Phi khó hiểu nói: “Vì sao phải xem tướng mạo của ông ta?”
Thanh Đàn chỉ vào Lý Hư Bạch đứng bên cạnh mình: “Chắc hẳn các vị đều biết vị Lý đại phu này. Từ khi ta quay về U Thành, mẹ ta đã mời hắn khám bệnh chữa trị cho ta. Lý đại phu quả nhiên có y thuật cao minh, trong mấy ngày ngắn ngủi đã khiến ta khôi phục ký ức, ta cũng nhớ ra diện mạo của bọn cướp rồi. Trên thư tiên nhân chỉ rõ Sở viên ngoại là hung thủ, ta chỉ cần nhìn xem dáng dấp Sở viên ngoại ra sao là biết ông ta có phải là bọn cướp năm đó không.”
Ba người nghe xong đều cảm thấy hứng thú, nếu như Thanh Đàn thật sự có thể nhận ra thì vụ án này sẽ có thể nhanh chóng kết thúc, bọn họ cũng không cần sớm tối trông coi ở đây nữa.
Thanh Đàn thấy vẻ mặt Tề Phi thả lỏng thì tiếp tục nói: “Cho dù Sở viên ngoại thật sự là bọn cướp năm đó thì ta cũng sẽ không ra tay. Dù sao đây cũng là vụ án lớn, Thẩm đại nhân đương nhiên sẽ làm chủ thay bọn ta. Triều đình cũng có luật lệ, quy tắc, ta sẽ không tùy tiện xúc động báo thù riêng. Xin các vị hãy yên tâm.”
Nói xong, nàng một lần nữa chỉ vào Lý Hư Bạch bên cạnh: “Lý đại phu cũng ở đây, hắn có thể đảm bảo thay ta, ta tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho Sở viên ngoại. Đúng không, Lý đại phu?”
Lý Hư Bạch nhận được ánh mắt ra hiệu của Thanh Đàn, lập tức ừ một tiếng, nói với Tề Phi: “Sở nương tử sẽ không trả thù đâu, chỉ là đến nhận dạng chút thôi.”
Thanh Đàn rất hài lòng với biểu hiện của “người thành thật” này, hắn mặt không đổi sắc hợp tác diễn kịch với nàng, cũng rất giống thật.
Tề Phi thấy Thanh Đàn bình tĩnh ôn hòa, trên mặt không có vẻ hung hăng và hận thù, đứng bên cạnh nàng là Lý đại thiện nhân tuấn lãng tao nhã, bèn cảm thấy yêu cầu của nàng cũng không có gì nguy hiểm. Dù sao thì nàng chỉ đứng ngoài cửa nhìn Sở Tử Trường thôi, chẳng lẽ chỉ nhìn thôi thì cũng chết người hay sao? Thế là hắn ta bèn thấp giọng bàn bạc với hai người còn lại, bảo bọn họ trông chừng Thanh Đàn, đừng để nàng xông vào, sau đó hắn ta tự mình đi vào gọi Sở Tử Trường ra.
Chẳng mấy chốc, Tề Phi đã đi ra từ hậu viện rồi nói với Thanh Đàn: “Sở viên ngoại nói ông ta không muốn gặp khách.”
Là ông ta không dám gặp nhỉ.
Thanh Đàn cũng không bất ngờ về việc này, vẻ mặt ôn hòa nói: “Vậy thì làm phiền huynh lại vào trong nói với ông ta một tiếng, nói ta đã nhớ ra chuyện khi còn nhỏ. Hơn nữa, trong tay ta còn có hai bản giấy tờ Sở Định Khôn tìm cha ta vay tiền.”
Tề Phi một lần nữa vào trong gọi người. Không lâu sau, nàng nhìn thấy bốn người đi từ hậu viện ra, Sở Tử Trường đi theo Tề Phi, hai hộ vệ canh giữ cửa phòng ông ta vào đêm đó đứng ở bên cạnh ông ta không rời một tấc.
Thanh Đàn thầm nghĩ: quả nhiên là trong lòng Sở Tử Trường có quỷ, nghe được hai câu mà Tề Phi truyền lời vào thì không thể không ra đây gặp nàng, thăm dò thực hư.
Tề Phi bước ra khỏi cánh cửa, cùng hai nha dịch khác trông coi cổng chính, ngăn cách Thanh Đàn và Sở Tử Trường.
Sở Tử Trường cố gắng bình tĩnh đứng bên trong cánh cửa, nhìn Thanh Đàn: “Nghe nói Sở nhị nương tử muốn gặp ta, không biết là vì chuyện gì?”
Thanh Đàn không trả lời, nhìn chằm chằm Sở Tử Trường, đôi mắt nàng chứa sự lạnh lẽo nhìn ông ta từ đầu tới chân một lần. Cái thứ không bằng cầm thú tội ác tày trời này, nếu như ánh mắt có dao, nàng hận không thể lăng trì ông ta một trận trước.
Sở Tử Trường bị Thanh Đàn nhìn chằm chằm đến mức đứng ngồi không yên, bất chấp khó khăn mở miệng lần nữa: “Nhị nương tử nhắc tới giấy nợ là có ý gì? Muốn bảo ta trả tiền thay xá đệ sao?”
Thanh Đàn áp chế thù hận trong lòng, lạnh lùng nói: “Sở viên ngoại không muốn gặp ta, là sợ ta nhận ra ông chính là hung thủ nhỉ.”
Sở Tử Trường bình tĩnh nói: “Nhị nương tử đừng dễ dàng tin vào thư tiên nhân quá, ta chưa từng bắt cóc trẻ con càng chưa từng giết người. Năm Hồng Anh thứ bảy ta ở huyện Thanh Thành, căn bản chưa từng quay về đây. Nhị nương tử không tin thì có thể đến Thanh Thành kiểm chứng!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn lạnh mặt, chậm rãi nói: “Thư tiên nhân chưa bao giờ đổ oan cho ai. Vì thế hôm nay ta đến gặp ông chính là muốn nhận dạng khuôn mặt này của ông.”
Thái độ Sở Tử Trường cứng rắn: “Ta thật sự oan quá, ta chưa từng làm.”
“Ông đừng vội ngụy biện, nghe ta nói hết đã.” Thanh Đàn chỉ vào Lý Hư Bạch ở bên cạnh: “Vị này là Lý đại phu của Hoài Thiện đường và hắn cũng là đệ tử cuối cùng của lão đường chủ, chắc hẳn ông đã từng nghe tên hắn rồi. Mẹ ta vừa tìm thấy ta thì đã mời hắn châm kim trị liệu cho ta. Lý đại phu có y thuật cao minh, trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã dùng bí phương khôi phục lại trí nhớ của ta. Là ai bắt cóc ta, ta đã nhớ lại tất cả.”
Sắc mặt Sở Tử Trường cuối cùng cũng hiện ra vẻ kinh hoảng: “Không, không, nhất định là nhị nương tử nhớ nhầm rồi, bọn cướp thật sự không phải ta.”
Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Ngay cả chiếc ghế hoa hồng dùng để trói ta lại trong Quỷ Viên mà ta cũng còn nhớ, ta làm sao có thể nhớ nhầm khuôn mặt này của ông chứ.”
Vốn dĩ Sở Tử Trường còn có chút bán tín bán nghi về việc Thanh Đàn đã khôi phục ký ức, nhìn thấy Lý Hư Bạch thì tin bảy tám phần, giờ phút này nghe đến “ghế hoa hồng trong Quỷ Viên”, ông ta đã thật sự tin tưởng việc Thanh Đàn khôi phục ký ức.
Trong lòng ông ta hỗn loạn, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Nhị nương tử có điều không biết, ta còn có một đệ đệ sinh đôi, tên là Sở Định Khôn, dáng dấp hắn giống ta như đúc. Nếu nhị nương tử nhớ không lầm, vậy thì kẻ cướp chắc chắn là Sở Định Khôn, tuyệt đối không phải là ta đâu.”
Thanh Đàn thấy ông ta đã mắc câu thì lạnh giọng ha một tiếng: “Ông nói mà không có bằng chứng, ta dựa vào cái gì để tin? Trừ phi ông tìm Sở Định Khôn ra đây!”
Sở Tử Trường làm vẻ mặt đau khổ: “Xá đệ đã nhảy sông tự vẫn, ta làm sao tìm được nó chứ.”
Thanh Đàn cười lạnh: “Sở Định Khôn chết rồi, cho nên ông đẩy hết mọi thứ cho ông ta sao? Các ông đã giống nhau như đúc, vậy thì ông cũng có thể bảo ông ta đến Thanh Thành giả làm ông, rồi ông lại lẻn về U Thành gây án.”
Sở Tử Trường vừa vội vừa sợ: “Chuyện này làm sao có thể chứ?”
Thanh Đàn trợn mắt: “Sao lại không thể? Nếu không thì sao tiên nhân trên tháp Thanh Thiên lại chỉ ra ông là hung thủ chứ!”
Vẻ mặt nôn nóng của Sở Tử Trường trắng bệch, giơ tay chỉ lên trời: “Ta có thể thề với trời, thật sự không phải là ta, nhất định là Sở Định Khôn làm!”
“Thề thốt cũng vô dụng.” Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Nếu như ông muốn tự chứng minh trong sạch, vậy thì hãy tìm ra chứng cứ Sở Định Khôn là hung thủ đi. Người mất để lại dấu vết, chim nhạn bay qua để lại tiếng kêu, ta không tin trong nhà cũ Sở gia không có dấu vết để lại. Chẳng lẽ trước khi chết ông ta còn hủy hết chứng cứ phạm tội của mình rồi đi tìm chết sao?”
Sở Tử Trường nhất thời nghẹn lời.
“Nếu như ông không tìm được bằng chứng, chứng minh hung thủ là Sở Định Khôn, vậy thì ta chỉ có thể nhận định hung thủ chính là ông thôi.” Thanh Đàn khoanh tay, không hề khách sáo mà nói: “Dù sao ta cũng chỉ nhận cái khuôn mặt này của ông.”
Dứt lời, nàng ngước cằm lên với Lý Hư Bạch: “Lý đại phu, chúng ta đi.”
Sở Tử Trường nôn nóng vội vã kêu lên: “Nhị nương tử xin dừng bước, giấy nợ của xá đệ, ta bằng lòng trả tiền thay nó.”
Muốn lấy lại bằng chứng à? Nằm mơ đi.
Thanh Đàn không muốn đánh rắn động cỏ, không mặn không nhạt nói: “Không vội. Đợi vụ án khép lại, chúng ta sẽ tính sổ chuyện này sau.”
Sở Tử Trường đưa mắt nhìn Thanh Đàn rời khỏi tầm mắt, toàn thân giống như thoát lực, có chút đứng không vững.
Thư tiên nhân xác định ông ta là hung thủ, mặc dù ông ta cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn không đến mức lo lắng hãi hùng, vì có công danh hộ thân, không có bằng chứng thì ai dám động đến ông ta? Nhưng Thanh Đàn đã khôi phục ký ức, làm nhân chứng một mực chắc chắn hung thủ chính là ông ta, cái này thì phiền rồi.
Đi đến nơi không người, Thanh Đàn mới trịnh trọng nói lời cảm tạ Lý Hư Bạch: “Đã làm phiền Lý đại phu đi cùng ta cả buổi sáng, hơn nữa còn cùng ta diễn kịch, ta cảm kích khôn cùng.”
“Chuyện dễ như trở bàn tay thôi, không đáng để nhắc đến.” Ánh mắt Lý Hư Bạch lộ vẻ kính phục: “Nhị nương tử thật sự thông minh hơn người, bảo ông ta đi tìm chứng cứ Sở Định Khôn giết người. Nếu ông ta không tìm được, có lẽ sẽ nghĩ cách, cũng sẽ tạo ra chút ít bằng chứng để chứng minh mình trong sạch.”
Thanh Đàn mỉm cười: “Vẫn là nhờ phúc của Lý đại phu mới khiến ông ta tin tưởng ta thật sự đã nhớ lại hết. Lý đại thiện nhân thích làm việc thiện, nhân phẩm là hạng nhất, không nói dối ai, đứng bên cạnh ta chính là một sự cam đoan hình người.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Hư Bạch lúng túng cười: “Có thể giúp đỡ nhị nương tử tìm được hung phạm, nói dối mấy câu cũng không có gì.”
“Ta về trước, Lý đại phu cũng mau về đi.” Thanh Đàn thấy thời gian không còn sớm, sợ Lâm thị lo lắng nên vội vã cáo từ, nhanh chóng về nhà.
Lý Hư Bạch: “...”
Hừ, dùng xong là vứt, ngay cả một bữa cơm cũng không mời. Không hổ là đồ đệ của Giang Tiến Tửu, nàng kế thừa y chang phong cách keo kiệt của ông ta.
Thanh Đàn quay về hiệu sách, Liên Ba đang ở cửa chính đợi nàng, thấy nàng về thì hỏi: “Sao muội đi lâu vậy, mẹ chờ muội ăn cơm mà không thấy đâu, đang muốn bảo Tiểu Hổ đi tìm muội đó.”
Thanh Đàn kéo cánh tay Liên Ba: “Bởi vì muội chạy từ đông thành đến tây thành, không chỉ đến chùa Phổ Độ mà còn đi gặp Sở Tử Trường nữa.”
Liên Ba kinh ngạc nói: “Muội không làm gì ông ta chứ, không phải Thẩm Tòng Lan không cho ông ta gặp khách sao?”
“Muội gặp ông ta cách cánh cửa, nói cho ông ta biết là muội đã nhớ lại hết rồi.”
“Ông ta tin à?”
“Muội đưa Lý Hư Bạch đi cùng, nói hắn đã khiến muội khôi phục ký ức.” Thanh Đàn chớp mắt với Liên Ba: “Danh tiếng của Lý đại thiện nhân tốt lắm, y thuật cao minh, ai có thể nghĩ tới chính nhân quân tử chững chạc đàng hoàng như hắn lại nói dối chứ.”
Liên Ba không biết nên khóc hay cười: “Lý Hư Bạch thật sự đã bị muội gây khó dễ đến mức không có sức chống đỡ rồi đó.”
Thanh Đàn mỉm cười, không sai, hắn từ không tình nguyện cho đến tình trong như đã mặt ngoài còn e, đến tích cực chủ động, tiến bộ rất nhanh, có thể là vì nhận ra sự phản kháng ở trước mặt nàng không có hiệu quả nhỉ.
“Tỷ tỷ, buổi chiều gặp Thẩm Tòng Lan, tỷ đã nghĩ ra được cách để hắn tin chưa?”
Liên Ba bối rối nói: “Tỷ chưa nghĩ ra. Tỷ cũng không muốn gặp hắn. Chờ hắn đến, tỷ sẽ bảo Tiểu Hổ đi nói cho hắn biết tất cả đều do muội tự chủ trương, tỷ không có hẹn gặp hắn.”
Thanh Đàn cười tủm tỉm: “Vậy lần sao muội sẽ bảo hắn trực tiếp tới nhà tìm tỷ.”
Liên Ba cuống lên: “Bị người ta nhìn thấy thì sẽ nói lời gièm pha đó.”
Thanh Đàn chớp mắt: “Được rồi, buổi chiều muội cùng tỷ đi gặp hắn, đúng lúc muội có chuyện muốn nói với hắn. Chờ muội nói xong, tỷ ở lại nói chuyện riêng với hắn một lúc đi.”
Liên Ba bất đắc dĩ ừ một tiếng, chỉ sợ Thanh Đàn sẽ dẫn Thẩm Tòng Lan tới nhà. Nàng không quan tâm đến danh dự của mình, nhưng không thể không bận tâm đến danh dự của Thẩm Tòng Lan.
Sau khi Thẩm Tòng Lan tan làm thì sắc trời đã tối mịt, bước vào phòng riêng trong quán trà đối diện hiệu sách Khê Khác, đẩy cửa ra nhìn thấy Thanh Đàn và Liên Ba ngồi cùng nhau, y không khỏi ngẩn ra.
Liên Ba và y liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, ánh mắt Thẩm Tòng Lan lưu luyến không rời mà dời khỏi khuôn mặt nàng ấy, y tưởng là Liên Ba hẹn riêng y đến đây nên đã trông ngóng cả buổi chiều.
Thanh Đàn nhìn ra được chút thất vọng từ trong mắt y, không khỏi thầm buồn cười, đứng lên nói: “Thẩm đại nhân, ta tới đưa vật chứng. Đây là hai bản giấy nợ mà Sở Định Khôn viết, Thẩm đại nhân có thể đối chiếu với chữ viết trong danh sách của chùa Phổ Độ.”
Thẩm Tòng Lan nhận lấy giấy nợ, vừa thấy còn có dấu tay thì vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Thanh Đàn nói tiếp: “Hôm nay ta đã đi gặp Sở Tử Trường, nói cho ông ta biết Lý Hư Bạch đã khiến ta khôi phục ký ức. Ta nhận ra ông ta chính là hung thủ năm đó.”
Ánh mắt Thẩm Tòng Lan sáng lên: “Ông ta phản ứng ra sao?”
Thanh Đàn cười nhạt: “Đương nhiên là ông ta lập tức đẩy tất cả tội lỗi lên đầu Sở Định Khôn. Nhấn mạnh rằng năm đó ông ta ở Thanh Thành, căn bản không có thời gian gây án. Ta đã cố ý một mực chắc chắn chính là ông ta, trừ phi ông ta có thể tìm ra được chứng cứ Sở Định Khôn gây án, chứng minh việc bắt cóc giết người đều do Sở Định Khôn làm. Nếu không ta sẽ xác nhận ông ta là hung thủ khi ở trên công đường.”
Thẩm Tòng Lan lập tức hiểu được dụng ý của Thanh Đàn, không khỏi khen ngợi: “Nhị nương tử thật sự là trí dũng song toàn, thông minh hơn người.”
“Thẩm đại nhân quá khen. Tỷ tỷ ta còn có vài lời muốn nói riêng với Thẩm đại nhân, ta đi trước một bước.” Thanh Đàn nháy mắt với Liên Ba rồi nhanh chóng rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh.
Không có người thứ ba, Thẩm Tòng Lan không chút kiêng kỵ mà nhìn Liên Ba, dịu dàng nói: “Nàng gầy đi rồi, có phải trời lạnh nên ngủ không ngon không?”
Tề Phi đỡ đao trên eo, dáng vẻ giải quyết việc chung mà hỏi thăm: “Sở nương tử có chuyện gì vậy?”
Thanh Đàn biết bọn họ lo mình tới cửa trả thù, điềm đạm nói: “Các vị yên tâm, ta không đến trả thù đâu, chỉ là có việc muốn gặp Sở viên ngoại, có thể châm chước một chút không.”
Tề Phi lộ vẻ mặt khó xử, nói xin lỗi: “Sở nương tử à, đại nhân đã dặn dò bọn ta trông coi ở đây, cố ý nói rõ không để người ngoài gặp Sở viên ngoại, nhất là người trong mấy nhà như nương tử.”
Thanh Đàn bị từ chối thì không hề bất ngờ, rộng lượng cười cười: “Ta không vào trong cũng được nhưng có thể gọi Sở Tử Trường ra đây không. Ta đứng ngoài cửa xem tướng mạo ông ta thôi.”
Tề Phi khó hiểu nói: “Vì sao phải xem tướng mạo của ông ta?”
Thanh Đàn chỉ vào Lý Hư Bạch đứng bên cạnh mình: “Chắc hẳn các vị đều biết vị Lý đại phu này. Từ khi ta quay về U Thành, mẹ ta đã mời hắn khám bệnh chữa trị cho ta. Lý đại phu quả nhiên có y thuật cao minh, trong mấy ngày ngắn ngủi đã khiến ta khôi phục ký ức, ta cũng nhớ ra diện mạo của bọn cướp rồi. Trên thư tiên nhân chỉ rõ Sở viên ngoại là hung thủ, ta chỉ cần nhìn xem dáng dấp Sở viên ngoại ra sao là biết ông ta có phải là bọn cướp năm đó không.”
Ba người nghe xong đều cảm thấy hứng thú, nếu như Thanh Đàn thật sự có thể nhận ra thì vụ án này sẽ có thể nhanh chóng kết thúc, bọn họ cũng không cần sớm tối trông coi ở đây nữa.
Thanh Đàn thấy vẻ mặt Tề Phi thả lỏng thì tiếp tục nói: “Cho dù Sở viên ngoại thật sự là bọn cướp năm đó thì ta cũng sẽ không ra tay. Dù sao đây cũng là vụ án lớn, Thẩm đại nhân đương nhiên sẽ làm chủ thay bọn ta. Triều đình cũng có luật lệ, quy tắc, ta sẽ không tùy tiện xúc động báo thù riêng. Xin các vị hãy yên tâm.”
Nói xong, nàng một lần nữa chỉ vào Lý Hư Bạch bên cạnh: “Lý đại phu cũng ở đây, hắn có thể đảm bảo thay ta, ta tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho Sở viên ngoại. Đúng không, Lý đại phu?”
Lý Hư Bạch nhận được ánh mắt ra hiệu của Thanh Đàn, lập tức ừ một tiếng, nói với Tề Phi: “Sở nương tử sẽ không trả thù đâu, chỉ là đến nhận dạng chút thôi.”
Thanh Đàn rất hài lòng với biểu hiện của “người thành thật” này, hắn mặt không đổi sắc hợp tác diễn kịch với nàng, cũng rất giống thật.
Tề Phi thấy Thanh Đàn bình tĩnh ôn hòa, trên mặt không có vẻ hung hăng và hận thù, đứng bên cạnh nàng là Lý đại thiện nhân tuấn lãng tao nhã, bèn cảm thấy yêu cầu của nàng cũng không có gì nguy hiểm. Dù sao thì nàng chỉ đứng ngoài cửa nhìn Sở Tử Trường thôi, chẳng lẽ chỉ nhìn thôi thì cũng chết người hay sao? Thế là hắn ta bèn thấp giọng bàn bạc với hai người còn lại, bảo bọn họ trông chừng Thanh Đàn, đừng để nàng xông vào, sau đó hắn ta tự mình đi vào gọi Sở Tử Trường ra.
Chẳng mấy chốc, Tề Phi đã đi ra từ hậu viện rồi nói với Thanh Đàn: “Sở viên ngoại nói ông ta không muốn gặp khách.”
Là ông ta không dám gặp nhỉ.
Thanh Đàn cũng không bất ngờ về việc này, vẻ mặt ôn hòa nói: “Vậy thì làm phiền huynh lại vào trong nói với ông ta một tiếng, nói ta đã nhớ ra chuyện khi còn nhỏ. Hơn nữa, trong tay ta còn có hai bản giấy tờ Sở Định Khôn tìm cha ta vay tiền.”
Tề Phi một lần nữa vào trong gọi người. Không lâu sau, nàng nhìn thấy bốn người đi từ hậu viện ra, Sở Tử Trường đi theo Tề Phi, hai hộ vệ canh giữ cửa phòng ông ta vào đêm đó đứng ở bên cạnh ông ta không rời một tấc.
Thanh Đàn thầm nghĩ: quả nhiên là trong lòng Sở Tử Trường có quỷ, nghe được hai câu mà Tề Phi truyền lời vào thì không thể không ra đây gặp nàng, thăm dò thực hư.
Tề Phi bước ra khỏi cánh cửa, cùng hai nha dịch khác trông coi cổng chính, ngăn cách Thanh Đàn và Sở Tử Trường.
Sở Tử Trường cố gắng bình tĩnh đứng bên trong cánh cửa, nhìn Thanh Đàn: “Nghe nói Sở nhị nương tử muốn gặp ta, không biết là vì chuyện gì?”
Thanh Đàn không trả lời, nhìn chằm chằm Sở Tử Trường, đôi mắt nàng chứa sự lạnh lẽo nhìn ông ta từ đầu tới chân một lần. Cái thứ không bằng cầm thú tội ác tày trời này, nếu như ánh mắt có dao, nàng hận không thể lăng trì ông ta một trận trước.
Sở Tử Trường bị Thanh Đàn nhìn chằm chằm đến mức đứng ngồi không yên, bất chấp khó khăn mở miệng lần nữa: “Nhị nương tử nhắc tới giấy nợ là có ý gì? Muốn bảo ta trả tiền thay xá đệ sao?”
Thanh Đàn áp chế thù hận trong lòng, lạnh lùng nói: “Sở viên ngoại không muốn gặp ta, là sợ ta nhận ra ông chính là hung thủ nhỉ.”
Sở Tử Trường bình tĩnh nói: “Nhị nương tử đừng dễ dàng tin vào thư tiên nhân quá, ta chưa từng bắt cóc trẻ con càng chưa từng giết người. Năm Hồng Anh thứ bảy ta ở huyện Thanh Thành, căn bản chưa từng quay về đây. Nhị nương tử không tin thì có thể đến Thanh Thành kiểm chứng!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn lạnh mặt, chậm rãi nói: “Thư tiên nhân chưa bao giờ đổ oan cho ai. Vì thế hôm nay ta đến gặp ông chính là muốn nhận dạng khuôn mặt này của ông.”
Thái độ Sở Tử Trường cứng rắn: “Ta thật sự oan quá, ta chưa từng làm.”
“Ông đừng vội ngụy biện, nghe ta nói hết đã.” Thanh Đàn chỉ vào Lý Hư Bạch ở bên cạnh: “Vị này là Lý đại phu của Hoài Thiện đường và hắn cũng là đệ tử cuối cùng của lão đường chủ, chắc hẳn ông đã từng nghe tên hắn rồi. Mẹ ta vừa tìm thấy ta thì đã mời hắn châm kim trị liệu cho ta. Lý đại phu có y thuật cao minh, trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã dùng bí phương khôi phục lại trí nhớ của ta. Là ai bắt cóc ta, ta đã nhớ lại tất cả.”
Sắc mặt Sở Tử Trường cuối cùng cũng hiện ra vẻ kinh hoảng: “Không, không, nhất định là nhị nương tử nhớ nhầm rồi, bọn cướp thật sự không phải ta.”
Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Ngay cả chiếc ghế hoa hồng dùng để trói ta lại trong Quỷ Viên mà ta cũng còn nhớ, ta làm sao có thể nhớ nhầm khuôn mặt này của ông chứ.”
Vốn dĩ Sở Tử Trường còn có chút bán tín bán nghi về việc Thanh Đàn đã khôi phục ký ức, nhìn thấy Lý Hư Bạch thì tin bảy tám phần, giờ phút này nghe đến “ghế hoa hồng trong Quỷ Viên”, ông ta đã thật sự tin tưởng việc Thanh Đàn khôi phục ký ức.
Trong lòng ông ta hỗn loạn, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Nhị nương tử có điều không biết, ta còn có một đệ đệ sinh đôi, tên là Sở Định Khôn, dáng dấp hắn giống ta như đúc. Nếu nhị nương tử nhớ không lầm, vậy thì kẻ cướp chắc chắn là Sở Định Khôn, tuyệt đối không phải là ta đâu.”
Thanh Đàn thấy ông ta đã mắc câu thì lạnh giọng ha một tiếng: “Ông nói mà không có bằng chứng, ta dựa vào cái gì để tin? Trừ phi ông tìm Sở Định Khôn ra đây!”
Sở Tử Trường làm vẻ mặt đau khổ: “Xá đệ đã nhảy sông tự vẫn, ta làm sao tìm được nó chứ.”
Thanh Đàn cười lạnh: “Sở Định Khôn chết rồi, cho nên ông đẩy hết mọi thứ cho ông ta sao? Các ông đã giống nhau như đúc, vậy thì ông cũng có thể bảo ông ta đến Thanh Thành giả làm ông, rồi ông lại lẻn về U Thành gây án.”
Sở Tử Trường vừa vội vừa sợ: “Chuyện này làm sao có thể chứ?”
Thanh Đàn trợn mắt: “Sao lại không thể? Nếu không thì sao tiên nhân trên tháp Thanh Thiên lại chỉ ra ông là hung thủ chứ!”
Vẻ mặt nôn nóng của Sở Tử Trường trắng bệch, giơ tay chỉ lên trời: “Ta có thể thề với trời, thật sự không phải là ta, nhất định là Sở Định Khôn làm!”
“Thề thốt cũng vô dụng.” Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Nếu như ông muốn tự chứng minh trong sạch, vậy thì hãy tìm ra chứng cứ Sở Định Khôn là hung thủ đi. Người mất để lại dấu vết, chim nhạn bay qua để lại tiếng kêu, ta không tin trong nhà cũ Sở gia không có dấu vết để lại. Chẳng lẽ trước khi chết ông ta còn hủy hết chứng cứ phạm tội của mình rồi đi tìm chết sao?”
Sở Tử Trường nhất thời nghẹn lời.
“Nếu như ông không tìm được bằng chứng, chứng minh hung thủ là Sở Định Khôn, vậy thì ta chỉ có thể nhận định hung thủ chính là ông thôi.” Thanh Đàn khoanh tay, không hề khách sáo mà nói: “Dù sao ta cũng chỉ nhận cái khuôn mặt này của ông.”
Dứt lời, nàng ngước cằm lên với Lý Hư Bạch: “Lý đại phu, chúng ta đi.”
Sở Tử Trường nôn nóng vội vã kêu lên: “Nhị nương tử xin dừng bước, giấy nợ của xá đệ, ta bằng lòng trả tiền thay nó.”
Muốn lấy lại bằng chứng à? Nằm mơ đi.
Thanh Đàn không muốn đánh rắn động cỏ, không mặn không nhạt nói: “Không vội. Đợi vụ án khép lại, chúng ta sẽ tính sổ chuyện này sau.”
Sở Tử Trường đưa mắt nhìn Thanh Đàn rời khỏi tầm mắt, toàn thân giống như thoát lực, có chút đứng không vững.
Thư tiên nhân xác định ông ta là hung thủ, mặc dù ông ta cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn không đến mức lo lắng hãi hùng, vì có công danh hộ thân, không có bằng chứng thì ai dám động đến ông ta? Nhưng Thanh Đàn đã khôi phục ký ức, làm nhân chứng một mực chắc chắn hung thủ chính là ông ta, cái này thì phiền rồi.
Đi đến nơi không người, Thanh Đàn mới trịnh trọng nói lời cảm tạ Lý Hư Bạch: “Đã làm phiền Lý đại phu đi cùng ta cả buổi sáng, hơn nữa còn cùng ta diễn kịch, ta cảm kích khôn cùng.”
“Chuyện dễ như trở bàn tay thôi, không đáng để nhắc đến.” Ánh mắt Lý Hư Bạch lộ vẻ kính phục: “Nhị nương tử thật sự thông minh hơn người, bảo ông ta đi tìm chứng cứ Sở Định Khôn giết người. Nếu ông ta không tìm được, có lẽ sẽ nghĩ cách, cũng sẽ tạo ra chút ít bằng chứng để chứng minh mình trong sạch.”
Thanh Đàn mỉm cười: “Vẫn là nhờ phúc của Lý đại phu mới khiến ông ta tin tưởng ta thật sự đã nhớ lại hết. Lý đại thiện nhân thích làm việc thiện, nhân phẩm là hạng nhất, không nói dối ai, đứng bên cạnh ta chính là một sự cam đoan hình người.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lý Hư Bạch lúng túng cười: “Có thể giúp đỡ nhị nương tử tìm được hung phạm, nói dối mấy câu cũng không có gì.”
“Ta về trước, Lý đại phu cũng mau về đi.” Thanh Đàn thấy thời gian không còn sớm, sợ Lâm thị lo lắng nên vội vã cáo từ, nhanh chóng về nhà.
Lý Hư Bạch: “...”
Hừ, dùng xong là vứt, ngay cả một bữa cơm cũng không mời. Không hổ là đồ đệ của Giang Tiến Tửu, nàng kế thừa y chang phong cách keo kiệt của ông ta.
Thanh Đàn quay về hiệu sách, Liên Ba đang ở cửa chính đợi nàng, thấy nàng về thì hỏi: “Sao muội đi lâu vậy, mẹ chờ muội ăn cơm mà không thấy đâu, đang muốn bảo Tiểu Hổ đi tìm muội đó.”
Thanh Đàn kéo cánh tay Liên Ba: “Bởi vì muội chạy từ đông thành đến tây thành, không chỉ đến chùa Phổ Độ mà còn đi gặp Sở Tử Trường nữa.”
Liên Ba kinh ngạc nói: “Muội không làm gì ông ta chứ, không phải Thẩm Tòng Lan không cho ông ta gặp khách sao?”
“Muội gặp ông ta cách cánh cửa, nói cho ông ta biết là muội đã nhớ lại hết rồi.”
“Ông ta tin à?”
“Muội đưa Lý Hư Bạch đi cùng, nói hắn đã khiến muội khôi phục ký ức.” Thanh Đàn chớp mắt với Liên Ba: “Danh tiếng của Lý đại thiện nhân tốt lắm, y thuật cao minh, ai có thể nghĩ tới chính nhân quân tử chững chạc đàng hoàng như hắn lại nói dối chứ.”
Liên Ba không biết nên khóc hay cười: “Lý Hư Bạch thật sự đã bị muội gây khó dễ đến mức không có sức chống đỡ rồi đó.”
Thanh Đàn mỉm cười, không sai, hắn từ không tình nguyện cho đến tình trong như đã mặt ngoài còn e, đến tích cực chủ động, tiến bộ rất nhanh, có thể là vì nhận ra sự phản kháng ở trước mặt nàng không có hiệu quả nhỉ.
“Tỷ tỷ, buổi chiều gặp Thẩm Tòng Lan, tỷ đã nghĩ ra được cách để hắn tin chưa?”
Liên Ba bối rối nói: “Tỷ chưa nghĩ ra. Tỷ cũng không muốn gặp hắn. Chờ hắn đến, tỷ sẽ bảo Tiểu Hổ đi nói cho hắn biết tất cả đều do muội tự chủ trương, tỷ không có hẹn gặp hắn.”
Thanh Đàn cười tủm tỉm: “Vậy lần sao muội sẽ bảo hắn trực tiếp tới nhà tìm tỷ.”
Liên Ba cuống lên: “Bị người ta nhìn thấy thì sẽ nói lời gièm pha đó.”
Thanh Đàn chớp mắt: “Được rồi, buổi chiều muội cùng tỷ đi gặp hắn, đúng lúc muội có chuyện muốn nói với hắn. Chờ muội nói xong, tỷ ở lại nói chuyện riêng với hắn một lúc đi.”
Liên Ba bất đắc dĩ ừ một tiếng, chỉ sợ Thanh Đàn sẽ dẫn Thẩm Tòng Lan tới nhà. Nàng không quan tâm đến danh dự của mình, nhưng không thể không bận tâm đến danh dự của Thẩm Tòng Lan.
Sau khi Thẩm Tòng Lan tan làm thì sắc trời đã tối mịt, bước vào phòng riêng trong quán trà đối diện hiệu sách Khê Khác, đẩy cửa ra nhìn thấy Thanh Đàn và Liên Ba ngồi cùng nhau, y không khỏi ngẩn ra.
Liên Ba và y liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, ánh mắt Thẩm Tòng Lan lưu luyến không rời mà dời khỏi khuôn mặt nàng ấy, y tưởng là Liên Ba hẹn riêng y đến đây nên đã trông ngóng cả buổi chiều.
Thanh Đàn nhìn ra được chút thất vọng từ trong mắt y, không khỏi thầm buồn cười, đứng lên nói: “Thẩm đại nhân, ta tới đưa vật chứng. Đây là hai bản giấy nợ mà Sở Định Khôn viết, Thẩm đại nhân có thể đối chiếu với chữ viết trong danh sách của chùa Phổ Độ.”
Thẩm Tòng Lan nhận lấy giấy nợ, vừa thấy còn có dấu tay thì vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Thanh Đàn nói tiếp: “Hôm nay ta đã đi gặp Sở Tử Trường, nói cho ông ta biết Lý Hư Bạch đã khiến ta khôi phục ký ức. Ta nhận ra ông ta chính là hung thủ năm đó.”
Ánh mắt Thẩm Tòng Lan sáng lên: “Ông ta phản ứng ra sao?”
Thanh Đàn cười nhạt: “Đương nhiên là ông ta lập tức đẩy tất cả tội lỗi lên đầu Sở Định Khôn. Nhấn mạnh rằng năm đó ông ta ở Thanh Thành, căn bản không có thời gian gây án. Ta đã cố ý một mực chắc chắn chính là ông ta, trừ phi ông ta có thể tìm ra được chứng cứ Sở Định Khôn gây án, chứng minh việc bắt cóc giết người đều do Sở Định Khôn làm. Nếu không ta sẽ xác nhận ông ta là hung thủ khi ở trên công đường.”
Thẩm Tòng Lan lập tức hiểu được dụng ý của Thanh Đàn, không khỏi khen ngợi: “Nhị nương tử thật sự là trí dũng song toàn, thông minh hơn người.”
“Thẩm đại nhân quá khen. Tỷ tỷ ta còn có vài lời muốn nói riêng với Thẩm đại nhân, ta đi trước một bước.” Thanh Đàn nháy mắt với Liên Ba rồi nhanh chóng rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh.
Không có người thứ ba, Thẩm Tòng Lan không chút kiêng kỵ mà nhìn Liên Ba, dịu dàng nói: “Nàng gầy đi rồi, có phải trời lạnh nên ngủ không ngon không?”
Danh sách chương