Hành lý đã bị Vi Vô Cực và Bồng Lai mang đi, may mà hai bộ chăn nệm vẫn còn ở trong nhà gỗ. Hai người mỗi người đắp một bộ, vẫn mặc áo, gối ai nấy nằm. Nghĩ đến ngày mai là có thể lên đường về nhà, Thanh Đàn có chút hưng phấn, hồi lâu cũng không ngủ được.
Đêm yên tĩnh, núi vắng vẻ, từng tiếng động nhỏ trong nhà gỗ đều có vẻ vô cùng rõ ràng, bao gồm cả hơi thở khác với thường ngày của Lý Hư Bạch. Thanh Đàn có thiên phú tập võ rất cao, lại có sự nhạy bén trời sinh. Nàng cẩn thận lắng nghe, phát hiện ra hơi thở của hắn chầm chậm, lại chậm hơn trước kia hai lần.
“Có phải chàng không thoải mái không?” Thanh Đàn lập tức ngồi dậy, khom lưng đưa tay muốn sờ trán hắn.
Lý Hư Bạch giơ tay lên chặn tay nàng lại, giọng nói hơi gấp gáp: “Ta không sao, chỉ là đang vận công thôi.”
Vận công ư? Thanh Đàn không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, ta luôn rất tò mò chàng tập tâm pháp nội công gì vậy, sao ta không thăm dò được nội lực của chàng?”
Lý Hư Bạch ngừng lại một lúc rồi mới trả lời nàng: “Khô Mộc Phùng Xuân.”
Thanh Đàn tò mò nói: “Ta hành tẩu giang hồ đã lâu nhưng chưa bao giờ nghe nói đến tâm pháp này. Sư phụ ta cũng chưa từng đề cập đến, đoán chừng ngay cả ông ấy cũng không biết, cái này rốt cuộc là công phu gì vậy?”
Lý Hư Bạch trả lời: “Đây là một môn nội công đã thất truyền, cho nên trên giang hồ gần như không có ai biết.”
“Có phải là Vi Trường Sinh truyền cho chàng không? Ta còn nhớ chàng từng nói, lúc ông ấy và Phong Hầu thủ hạ bị hạ độc chết chỉ có ông ấy tránh được một kiếp. Chẳng lẽ người từng luyện Khô Mộc Phùng Xuân thì có thể bách độc bất xâm à?”
“Không phải bách độc bất xâm mà là tốc độ phát tác của độc trong cơ thể sẽ chậm hơn người thường mấy chục lần, cho dù là loại độc như Kiến Huyết Phong Hầu thì cũng sẽ không lập tức phát độc chết ngay.”
Thanh Đàn càng thêm tò mò: “Vì sao Vi Trường Sinh lại tốt với chàng như vậy? Ông ấy còn ruyền cho chàng võ công đã thất truyền trên giang hồ nữa.”
Bình thường người luyện võ đều xem võ công thất truyền và bí kíp như báu vật, nàng thường xuyên nghe được chuyện một vài người trong giang hồ vì một thanh bảo đao, một quyển bí kíp mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, giữa các môn phái thì càng đề phòng lẫn nhau, sợ bị người ta trộm mất công phu bản môn. Cho dù nàng và Trương Khoảng tình như huynh đệ thì Trương Khoảng tuyệt đối cũng không nói cho nàng biết cách phối độc dược độc môn của mình. Vì sao Vi Trường Sinh lại rộng lượng như vậy? “Bởi vì cái chết của cha mẹ ta có liên quan đến ông ấy.”
Lý Hư Bạch nằm yên trong bóng đêm kể lại chuyện cũ: “Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp không thể tưởng tượng nổi. Trước khi làm Phong Hầu, Vi Trường Sinh là một đao khách giang hồ nghèo túng. Phụ thân ta đã cứu mạng ông ấy trong tay một đám du côn. Mười năm sau, phụ thân ta đến Ích Châu nhậm chức Tri châu. Vi Trường Sinh cũng đúng lúc trở thành thủ lĩnh Phong Hầu phủ Ích Châu. Ông ấy nhận lệnh âm thầm điều tra vụ án tiền dẫn, phát hiện ra người in ấn tiền dẫn riêng là Thái Nguyên, lúc báo cáo với Ngự tiền ti thì cũng nói cho phụ thân ta biết. Ông ấy vốn có ý tốt, cảm động nhớ đến ơn cứu mạng năm đó của phụ thân ta, muốn phụ thân ta đề phòng Thái Nguyên. Nhưng không ngờ rằng Thái Nguyên phát hiện phụ thân ta biết chuyện, bèn đẩy hết tất cả tội lỗi cho phụ thân ta, giết cha mẹ ta để tạo ra cảnh sợ tội tự sát. Vi Trường Sinh luôn rất tự trách về cái chết của phụ thân ta. Ông ấy cho rằng chính ông ấy đã hại chết cha mẹ ta.”
Thanh Đàn nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy.”
Lý Hư Bạch nói: “Nàng ngủ trước đi, ta vận công còn phải mất hồi lâu.”
Thanh Đàn lại lần nữa nằm xuống, bất giác ngủ mất, nhưng không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên tỉnh táo trở lại. Ổ chăn bên cạnh trống không, vì đêm nay hai người không ngủ chung một chăn, Lý Hư Bạch lặng lẽ rời khỏi lúc nào, nàng không hề hay biết.
Nàng đột nhiên kinh ngạc, tập trung lắng nghe, bên ngoài có tiếng động nhỏ, còn có một mùi thơm kỳ quái, là mùi gỗ và mùi thịt hòa lẫn với nhau.
Thanh Đàn lẳng lặng đi tới cửa, bất ngờ mở cửa gỗ ra, thấy Lý Hư Bạch ngồi ngoài nhà gỗ, lò nổi lửa giống như đang nướng gì đó.
“Chàng đang làm gì vậy?”
“Ta đói nên nướng ít đồ để ăn, đánh thức nàng à.” Lý Hư Bạch đưa lưng về phía nàng, không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cơ thể lại bất giác căng cứng. Thanh Đàn là người tập võ, rõ ràng cảm nhận được hắn đang ở trong trạng thái đề phòng, sẵn sàng tấn công.
“Nướng cái gì vậy?” Thanh Đàn cảm thấy có điểm là lạ, đi thẳng về phía hắn.
Đi đến trước mặt, nàng phát hiện ra trên lò nướng một miếng thịt mỡ, mỡ nhỏ xuống mảnh ngói bên dưới, đây là mấy miếng thịt mỡ còn dư lại từ con thỏ bị bắt để ăn tối. Cho dù Lý Hư Bạch đói thì cũng không đến mức phải ăn cái này.
Kỳ lạ hơn nữa là dầu nhỏ xuống miếng ngói có màu đen nhạt, không phải là màu vàng óng. Thanh Đàn càng nổi lên lòng nghi ngờ, dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nói: “Ta cũng đói rồi.”
Bàn tay Lý Hư Bạch đặt trên đầu gối, dùng tay áo phủ lên mu bàn tay, ngón tay cuộn lại. Loại cảm giác đề phòng từng xuất hiện trên người hắn khi hai người mới quen biết lần nữa thoáng qua. Thanh Đàn đã lâu rồi chưa cảm nhận được.
Nàng bình tĩnh hỏi: “Thịt mỡ ăn thế nào?”
Giọng điệu Lý Hư Bạch trấn định: “Tóp mỡ rất thơm, nàng từng thử chưa?”
Rõ ràng là hắn đang nói dối, mấy miếng thịt mỡ này có thể nướng ra được mấy miếng tóp mỡ chứ? Nếu như thật sự đói bụng thì thứ này chẳng lót dạ được, có thời gian để nướng mỡ thì đi bắt ít thỏ về còn hơn.
Thanh Đàn làm bộ giúp hắn lật thịt mỡ lại, chợt kéo ống tay áo hắn. Động tác của nàng nhanh như chớp nhưng phản ứng của Lý Hư Bạch nhanh hơn. Dù nàng không kéo hết ống tay áo hắn lên nhưng vẫn nhìn thoáng qua mu bàn tay hắn.
Thị lực của nàng hơn người, chỉ với chút ánh sáng yếu ớt của lò lửa, nàng đã phát hiện ra trên mu bàn tay hắn có rất nhiều chấm đỏ dày đặc, giống như bị kim đâm vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lòng Thanh Đàn chấn động, ngay sau đó toàn thân giống như bị rút cạn máu, một luồng hơi lạnh thấu xương xông lên từ lòng bàn chân, nàng không nhúc nhích mà nhìn hắn.
Lý Hư Bạch nói: “Làn da ta khá mỏng, dễ nứt nẻ chảy máu.”
Thanh Đàn ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, giọng nói lạnh đến mức hơi run lên: “Tại sao chàng phải gạt ta?”
“Không ta cố ý muốn gạt nàng đâu, chỉ là nói đến thì hơi xấu hổ.” Lý Hư Bạch lúng túng nói: “Hành lý bị Vi Vô Cực mang đi rồi, ta muốn nấu chút dầu bôi tay.”
Chuyện xảy ra đột ngột, hắn chỉ lo nghĩ xem làm thế nào mới có thể cứu Vi Trường Sinh và Liên Hạc mà không để lộ dấu vết, nhất thời chủ quan nên hoàn toàn quên chuyện lấy cao dưỡng theo.
Thanh Đàn gằn từng chữ: “Lừa gạt mà ta nói không phải là chuyện này.”
Giọng nói Lý Hư Bạch hơi yếu ớt: “Là gì?”
“Đến bây giờ chàng vẫn không chịu nói ư?” Thanh Đàn vô cùng tức giận, vung bàn tay qua, Lý Hư Bạch có thể tránh nhưng lại không tránh.
Bàn tay Thanh Đàn chậm rãi nắm lại, dừng bên cạnh khuôn mặt hắn, bởi vì cũng có thể lờ mờ nhìn thấy chấm đỏ dày đặc trên cổ hắn.
Nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, sạch sẽ không tì vết của hắn, ánh mắt hận không thể đâm vào lòng hắn, vạch mở tất cả bí mật và ngụy trang của hắn ra.
Nàng đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh, suýt nữa nghẹn rơi nước mắt: “Trong thư phòng của chàng có rất nhiều sách thuốc kỳ lạ, còn có một vài phương thuốc bí truyền lộn xộn. Mấy ngày chàng đi Kinh Thành ta đã đến thư phòng chàng, tìm thấy một bản chép tay về y thuật giang hồ, trên đó viết người từng sử dụng cỏ Hồng Trành thì làn da sẽ nứt nẻ chảy máu, cuối cùng thì thổ huyết mà chết.”
Sắc mặt Lý Hư Bạch đột nhiên thay đổi, căng thẳng đến mức không dám nhìn vào mắt nàng. Nàng thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, cho nên trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc bị nàng nhìn thấu, hắn vẫn căng thẳng, hoảng loạn, không biết giải thích như thế nào.
Thanh Đàn nghiến răng nói: “Vì sao chàng không nói cho ta biết, chàng mới là Phật Ly?”
Lý Hư Bạch thấp giọng nói: “Ta sợ ta nói ra, nàng sẽ hận ta, nàng đã nói…”
Thanh Đàn ngắt lời hắn: “Lúc ta cho rằng Vi Vô Cực là Phật Ly, ở trong đường ngầm ta đã từng nói với chàng là ta đã không còn hận hắn nữa.”
Đây là điều khiến nàng tức giận nhất, nàng đã bày tỏ với hắn thái độ của mình dành cho Phật Ly, vậy mà hắn vẫn giấu giếm không nói thật với nàng.
“Nàng đã tìm ta mười mấy năm, trong lòng tích tụ rất nhiều oán khí. Ta không biết liệu nàng có đổi ý lấy lại ngọc tỷ hay không. Không có ngọc tỷ thì sẽ mất hết tất cả.”
“Ta đã từng nói là tặng ngọc tỷ cho các chàng. Chàng cho rằng ta là người lật lọng, nói không giữ lời sao?”
Thanh Đàn cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn, đau đến khó thở, nàng chợt đứng dậy, còn chưa kịp đi thì Lý Hư Bạch cũng đã đứng lên theo, đưa tay cầm lấy cổ tay nàng.
Hắn bình tĩnh lại sau khi hoảng loạn vì đột nhiên bị nhìn thấu. Hắn không thể không đối mặt với nàng, nói ra lời thật lòng mà hắn khó có thể mở miệng: “Ta không muốn để nàng biết ta không sống được lâu.”
Biết rõ mình sẽ chết sớm mà vẫn đồng ý hôn sự thì có phần hèn hạ quá, cho nên hắn rối rắm khó xử, chậm chạp không thể đưa ra quyết định, hắn chỉ có thể cho nàng lời hứa hẹn nửa năm.
Trái tim Thanh Đàn giống như bị dao đâm trúng, đau đến mức khoang mũi nàng ê ẩm. Lúc tưởng lầm Vi Vô Cực là người đã dùng Thần Lực Đan thì nàng chỉ tiếc nuối áy náy, nhưng khi nàng biết người sống không quá ba mươi sáu tuổi là Lý Hư Bạch thì nàng cảm thấy trái tim mình như rách ra một lỗ.
Nàng nhìn về phía rừng tùng u ám nơi xa, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu biết chàng là Phật Ly thì ta sẽ không nói cho chàng biết.”
Nàng đã tàn nhẫn nói thẳng trước mặt hắn là hắn cùng lắm chỉ còn mười mấy năm tuổi thọ. Nàng không có cách nào tưởng tượng được tâm trạng lúc đó của hắn, uổng cho hắn còn có thể bình tĩnh trấn định như vậy, giống như người không liên quan vậy.
Lý Hư Bạch lặng lẽ cười khổ: “Không sao, thật ra ta đã sớm biết rồi.”
Thanh Đàn ngạc nhiên.
“Rời khỏi cổ mộ chưa được bao lâu thì ta đã cảm thấy cơ thể không bình thường. Chỉ cần ta dùng nội lực một lúc thì da sẽ nứt ra. Sau đó, nội lực của ta càng mạnh, làn da càng dễ nứt, toàn thân đều sẽ nứt nẻ chảy máu.”
“Vi Trường Sinh từng làm Phong Hầu, hiểu sâu biết rộng, ông ấy cũng biết nhiều về mấy thứ không chính đáng trên giang hồ. Ông ấy đoán được Thần Lực Đan mà ta dùng được làm từ cỏ Hồng Trành nên đã tìm kiếm tung tích con cháu Đoàn thị ở khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một người. Người đó không phải tên Đoàn Tư Nam. Người đó nói Thần Lực Đan quả thật được làm từ Hồng Trành, người dùng nó không sống quá ba mươi sáu tuổi.”
“Sau khi Tiêu Vinh biết được thì đã đi tìm danh y khắp nơi nhưng tất cả đều bó tay hết cách. Rơi vào đường cùng, ông ấy dứt khoát đưa ta đến Linh Hạc Cốc bái thầy học y, muốn ta có thể tự cứu lấy mình. Sau này ông ấy thăm dò được Hoài Thiện đường thời tiền triều từng có chút liên quan đến Miêu Thần Cốc. Người Bạch gia có một bộ Quy Nhất Châm Pháp là bí mật bất truyền, có thể ngăn chặn bệnh tật phát tác, bèn nhờ người để lão đường chủ thu ta làm đồ đệ.”
“Ta đã từng nói bóng nói gió, nghe ngóng từ lão đường chủ về Hồng Trành. Ông ấy nói nguyên lý dùng Hồng Trành để tăng công lực giống như nông dân chuyên trồng hoa dùng lửa than giục hoa nở vào mùa đông vậy. Hoa nở sớm thì đương nhiên cũng sớm tàn. Nếu như có thể kéo tốc độ cơ thể suy giảm chậm lại thì có thể tránh chết sớm. Đúng lúc Khô Mộc Phùng Xuân là một môn công phu như vậy. Năm đó Vi Trường Sinh trúng độc, độc ở trong cơ thể phát tác chậm chạp cho nên ông ấy mới có cơ hội để chạy trốn.”
Thanh Đàn che ngực, tựa như đang chặn lỗ rách đó lại. Nàng an ủi chính mình, hắn đã khổ như thế, ông trời sẽ không để hắn chết sớm đâu. Quy Nhất Châm Pháp và Khô Mộc Phùng Xuân nhất định có thể giúp hắn có cơ hội sống. Hơn nữa hắn đã làm hòa thượng nhiều năm, Phật tổ cũng sẽ phù hộ cho hắn nhỉ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tại sao chàng lại xuất gia?”
Lý Hư Bạch nói: “Vi Trường Sinh biết phụ thân ta và Tiêu Vinh là bạn tốt nên đã đưa ta đến Sóc Châu muốn để Tiêu Vinh bảo vệ ta. Tiêu phu nhân sợ bị liên lụy, không dám thu nhận ta nên đã đưa ta đến chùa Hồng Nghiệp. Vận khí của ta không tệ, trong chùa có một vị pháp sư vốn là Hoàng tử Nam Việt, ông ấy cũng chính là người cho ta Tịch Tà Châu. Trước khi mất, ông ấy nói cho ta biết về nhà mồ Nam Việt Vương và chuyện của Triệu Tê. Lúc đó ta không biết trong hộp sắt có ngọc tỷ mà ta chỉ muốn lấy thuật cơ quan và thuật thủ thành của Mặc gia đưa cho Tiêu Vinh. Ta hy vọng ông ấy có thể cho ta tòng quân lập công để một ngày nào đó ta có thể báo thù cho cha mẹ.”
Thanh Đàn nói: “Chẳng trách ban đầu khi nhìn thấy ta thì chàng đã vô thức đề phòng ta, chàng sợ ta nhận ra chàng.”
Lý Hư Bạch cúi đầu nhìn nàng: “Ta vẫn luôn nhớ nàng. Trên trán nàng có hình đóa hoa mai.”
Thanh Đàn khàn giọng nói: “Chàng biết không. Khi ta cho rằng Vi Vô Cực là Phật Ly, ta không hề hận hắn chút nào, nhưng khi biết chàng là Phật Ly, ta lại hận chàng.”
Trong lòng Lý Hư Bạch vừa chua chát vừa ngọt ngào, bởi vì có yêu thì mới có hận.
Hắn cầm tay nàng, chậm rãi nói: “Trước khi ta luyện Khô Mộc Phùng Xuân, mỗi lần vận dụng nội lực, làn da sẽ nứt ra chảy máu, đau đến mức không thể chịu được. Khi ta uyện đến cấp năm, lòng bàn tay, gan bàn chân và trên mặt không nứt ra nữa. Luyện đến cấp bảy thì vết thương hở biến thành tơ máu, khi đến cấp chín thì chỉ có một chút chấm đỏ nhỏ xíu. Chờ ta luyện đến cấp mười thì da sẽ không chảy máu nữa, Hồng Trành sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì tới ta nữa.”
Thanh Đàn nghe đến đây, trong lòng sinh ra chút vui mừng sau khi rơi vào tuyệt vọng. Nàng muốn hỏi xem có phải khi luyện đến cấp mười thì có thể sống lâu trăm tuổi không nhưng lời đến khóe miệng rồi nàng lại không dám hỏi, nàng sợ biết được đáp án.
“Mỗi lần chảy máu bôi cao dưỡng lên thì có thể lành à?”
“Nhất định phải bỏ thêm Ngọc Long Khương. Đây là một loại bí dược của Linh Hạc Cốc, có thể khiến vết thương nhanh chóng khép miệng, cầm máu, giảm đau.” Lý Hư Bạch giơ cổ tay lên, để lộ ra chuỗi hạt gỗ mà Thanh Đàn từng tò mò. Hắn làm Ngọc Long Khương thành vòng tay đeo trên người cũng là để hóa giải Chiêu Phong Dẫn Điệp của Trương Khoảng.
Thanh Đàn chỉ vào dầu trên miếng ngói: “Cái đó có đủ không?” Chẳng trách hắn lại dùng chăn màu đen, bởi vì da hắn chảy máu, bôi cao dưỡng lên thì sẽ bị dính vào chăn mền, vải màu đen sẽ không hiện dấu vết, cũng dễ giặt tẩy.
“Đủ rồi.”
“Vào trong phòng bôi thuốc đi.”
Lý Hư Bạch do dự nói: “Ta ở bên ngoài là được.”
Thanh Đàn tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Chàng cứ ngượng ngùng có thấy phiền không? Trong phòng tối đen ta có thể nhìn thấy gì được?”
Lý Hư Bạch cúi đầu, muốn nói lại thôi.
Thanh Đàn cầm lấy phần dầu đã đông lại thành khối trên miếng ngói rồi đi vào nhà gỗ, nói bằng giọng điệu không cho phép xen vào: “Cởi áo ra. Ta bôi sau lưng cho chàng trước.”
Lý Hư Bạch đóng cửa lại, chậm chạp cởi áo, ngồi ở mép giường.
Thanh Đàn đứng sau lưng hắn, cầm lấy miếng mỡ Ngọc Long Khương đó, bôi lên da thịt sau lưng hắn, chậm rãi trượt từ trên xuống. Nơi nào ngón tay nàng đi qua, cơ thịt hắn trở nên căng cứng, hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề hơn, giống như đang cố gắng kiềm chế chịu đựng.
Thanh Đàn đau lòng: “Có phải đau lắm không?”
“Không đau lắm.” Hắn dừng lại một chút: “Mấy vết thương nứt ra trước kia, mới đau.”
Thanh Đàn nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở tiệm Tiểu Hương Sơn, trông hắn giống như công tử cao quý không nhiễm khói lửa nhân gian, nàng thậm chí còn oán thầm hắn điệu đà, ghét bỏ mùi son phấn của hắn. Đâu có nghĩ đến hắn đã chịu nhiều đau khổ như vậy.
“Nỗi khổ tâm khiến chàng bảo ta chờ chàng nửa năm chính là việc này sao? Sợ ta nhìn thấy chấm đỏ đầy người chàng thì sẽ ghét bỏ chàng à?”
Lý Hư Bạch không lên tiếng. Không hoàn toàn là vậy. Hắn không muốn lừa dối nàng, nhưng cũng không thể nói ra sự thật.
Thanh Đàn thở dài: “Con người chàng thích cái đẹp thật đấy. Ta còn nhớ năm đó trong cổ mộ, chàng thà chết đói chứ cũng không muốn chết đuối trong thác nước, nói xác ngâm nước sẽ nở ra rất xấu, rất đáng sợ. Ta và chàng không giống nhau đâu.”
Nàng khựng lại trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Nếu nửa năm sau chàng không luyện đến cấp mười cũng không sao. Ta không để ý.”
Lý Hư Bạch vẫn không lên tiếng, hô hấp lại nhanh hơn một chút, nặng hơn một chút, vì nàng đã bôi đến bên hông. Khi ngón tay chạm vào bên eo hắn, một loại xúc động không có cách nào hình dung dâng lên trong thân thể, hắn vội vàng nắm lấy tay nàng, căng thẳng nói: “Ta tự làm.”
Sau lưng truyền đến giọng nói ngập ngừng: “Ta thấy chàng cứ làm hòa thượng tiếp đi thì hơn.”
Hắn không biết trả lời như thế nào, căng thẳng đến mức cổ họng phát khô: “Đưa hỏa chiết tử cho ta.”
Thanh Đàn cười ha ha: “Có phải chàng sợ ta nhìn lén không? Chàng xem ta là người háo sắc sao?”
Lý Hư Bạch lúng túng phủ nhận, nhưng rõ ràng chính là lo lắng mà.
Thanh Đàn không thèm mà hứ một tiếng: “Có gì để xem đâu chứ, không phải sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy à.”
Giọng nói Lý Hư Bạch khàn khàn: “Vậy ta đi ra ngoài.”
Thanh Đàn ném hỏa chiết tử cho hắn, nói: “Chưa thấy người đàn ông nào lại thẹn thùng, dễ xấu hổ như chàng.”
Dừng lại một lúc lâu mới nghe thấy tiếng sột soạt, cuối cùng hắn cũng chịu cởi đồ rồi.
Thanh Đàn cố ý nói: “Chàng và ta đã ngủ chung với nhau mấy ngày, lại còn cởi sạch đồ trước mặt ta, không khác mất trinh là mấy đâu.”
Hô hấp của người đàn ông trong bóng tối khựng lại.
Thanh Đàn nín cười: “Sau này cưới người khác cũng không ổn. Ta thấy chàng vẫn nên trọn đời bên ta thì hơn, ngoan ngoãn đi theo ta đi.”
Đêm yên tĩnh, núi vắng vẻ, từng tiếng động nhỏ trong nhà gỗ đều có vẻ vô cùng rõ ràng, bao gồm cả hơi thở khác với thường ngày của Lý Hư Bạch. Thanh Đàn có thiên phú tập võ rất cao, lại có sự nhạy bén trời sinh. Nàng cẩn thận lắng nghe, phát hiện ra hơi thở của hắn chầm chậm, lại chậm hơn trước kia hai lần.
“Có phải chàng không thoải mái không?” Thanh Đàn lập tức ngồi dậy, khom lưng đưa tay muốn sờ trán hắn.
Lý Hư Bạch giơ tay lên chặn tay nàng lại, giọng nói hơi gấp gáp: “Ta không sao, chỉ là đang vận công thôi.”
Vận công ư? Thanh Đàn không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, ta luôn rất tò mò chàng tập tâm pháp nội công gì vậy, sao ta không thăm dò được nội lực của chàng?”
Lý Hư Bạch ngừng lại một lúc rồi mới trả lời nàng: “Khô Mộc Phùng Xuân.”
Thanh Đàn tò mò nói: “Ta hành tẩu giang hồ đã lâu nhưng chưa bao giờ nghe nói đến tâm pháp này. Sư phụ ta cũng chưa từng đề cập đến, đoán chừng ngay cả ông ấy cũng không biết, cái này rốt cuộc là công phu gì vậy?”
Lý Hư Bạch trả lời: “Đây là một môn nội công đã thất truyền, cho nên trên giang hồ gần như không có ai biết.”
“Có phải là Vi Trường Sinh truyền cho chàng không? Ta còn nhớ chàng từng nói, lúc ông ấy và Phong Hầu thủ hạ bị hạ độc chết chỉ có ông ấy tránh được một kiếp. Chẳng lẽ người từng luyện Khô Mộc Phùng Xuân thì có thể bách độc bất xâm à?”
“Không phải bách độc bất xâm mà là tốc độ phát tác của độc trong cơ thể sẽ chậm hơn người thường mấy chục lần, cho dù là loại độc như Kiến Huyết Phong Hầu thì cũng sẽ không lập tức phát độc chết ngay.”
Thanh Đàn càng thêm tò mò: “Vì sao Vi Trường Sinh lại tốt với chàng như vậy? Ông ấy còn ruyền cho chàng võ công đã thất truyền trên giang hồ nữa.”
Bình thường người luyện võ đều xem võ công thất truyền và bí kíp như báu vật, nàng thường xuyên nghe được chuyện một vài người trong giang hồ vì một thanh bảo đao, một quyển bí kíp mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, giữa các môn phái thì càng đề phòng lẫn nhau, sợ bị người ta trộm mất công phu bản môn. Cho dù nàng và Trương Khoảng tình như huynh đệ thì Trương Khoảng tuyệt đối cũng không nói cho nàng biết cách phối độc dược độc môn của mình. Vì sao Vi Trường Sinh lại rộng lượng như vậy? “Bởi vì cái chết của cha mẹ ta có liên quan đến ông ấy.”
Lý Hư Bạch nằm yên trong bóng đêm kể lại chuyện cũ: “Trên đời này có rất nhiều sự trùng hợp không thể tưởng tượng nổi. Trước khi làm Phong Hầu, Vi Trường Sinh là một đao khách giang hồ nghèo túng. Phụ thân ta đã cứu mạng ông ấy trong tay một đám du côn. Mười năm sau, phụ thân ta đến Ích Châu nhậm chức Tri châu. Vi Trường Sinh cũng đúng lúc trở thành thủ lĩnh Phong Hầu phủ Ích Châu. Ông ấy nhận lệnh âm thầm điều tra vụ án tiền dẫn, phát hiện ra người in ấn tiền dẫn riêng là Thái Nguyên, lúc báo cáo với Ngự tiền ti thì cũng nói cho phụ thân ta biết. Ông ấy vốn có ý tốt, cảm động nhớ đến ơn cứu mạng năm đó của phụ thân ta, muốn phụ thân ta đề phòng Thái Nguyên. Nhưng không ngờ rằng Thái Nguyên phát hiện phụ thân ta biết chuyện, bèn đẩy hết tất cả tội lỗi cho phụ thân ta, giết cha mẹ ta để tạo ra cảnh sợ tội tự sát. Vi Trường Sinh luôn rất tự trách về cái chết của phụ thân ta. Ông ấy cho rằng chính ông ấy đã hại chết cha mẹ ta.”
Thanh Đàn nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy.”
Lý Hư Bạch nói: “Nàng ngủ trước đi, ta vận công còn phải mất hồi lâu.”
Thanh Đàn lại lần nữa nằm xuống, bất giác ngủ mất, nhưng không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên tỉnh táo trở lại. Ổ chăn bên cạnh trống không, vì đêm nay hai người không ngủ chung một chăn, Lý Hư Bạch lặng lẽ rời khỏi lúc nào, nàng không hề hay biết.
Nàng đột nhiên kinh ngạc, tập trung lắng nghe, bên ngoài có tiếng động nhỏ, còn có một mùi thơm kỳ quái, là mùi gỗ và mùi thịt hòa lẫn với nhau.
Thanh Đàn lẳng lặng đi tới cửa, bất ngờ mở cửa gỗ ra, thấy Lý Hư Bạch ngồi ngoài nhà gỗ, lò nổi lửa giống như đang nướng gì đó.
“Chàng đang làm gì vậy?”
“Ta đói nên nướng ít đồ để ăn, đánh thức nàng à.” Lý Hư Bạch đưa lưng về phía nàng, không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cơ thể lại bất giác căng cứng. Thanh Đàn là người tập võ, rõ ràng cảm nhận được hắn đang ở trong trạng thái đề phòng, sẵn sàng tấn công.
“Nướng cái gì vậy?” Thanh Đàn cảm thấy có điểm là lạ, đi thẳng về phía hắn.
Đi đến trước mặt, nàng phát hiện ra trên lò nướng một miếng thịt mỡ, mỡ nhỏ xuống mảnh ngói bên dưới, đây là mấy miếng thịt mỡ còn dư lại từ con thỏ bị bắt để ăn tối. Cho dù Lý Hư Bạch đói thì cũng không đến mức phải ăn cái này.
Kỳ lạ hơn nữa là dầu nhỏ xuống miếng ngói có màu đen nhạt, không phải là màu vàng óng. Thanh Đàn càng nổi lên lòng nghi ngờ, dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nói: “Ta cũng đói rồi.”
Bàn tay Lý Hư Bạch đặt trên đầu gối, dùng tay áo phủ lên mu bàn tay, ngón tay cuộn lại. Loại cảm giác đề phòng từng xuất hiện trên người hắn khi hai người mới quen biết lần nữa thoáng qua. Thanh Đàn đã lâu rồi chưa cảm nhận được.
Nàng bình tĩnh hỏi: “Thịt mỡ ăn thế nào?”
Giọng điệu Lý Hư Bạch trấn định: “Tóp mỡ rất thơm, nàng từng thử chưa?”
Rõ ràng là hắn đang nói dối, mấy miếng thịt mỡ này có thể nướng ra được mấy miếng tóp mỡ chứ? Nếu như thật sự đói bụng thì thứ này chẳng lót dạ được, có thời gian để nướng mỡ thì đi bắt ít thỏ về còn hơn.
Thanh Đàn làm bộ giúp hắn lật thịt mỡ lại, chợt kéo ống tay áo hắn. Động tác của nàng nhanh như chớp nhưng phản ứng của Lý Hư Bạch nhanh hơn. Dù nàng không kéo hết ống tay áo hắn lên nhưng vẫn nhìn thoáng qua mu bàn tay hắn.
Thị lực của nàng hơn người, chỉ với chút ánh sáng yếu ớt của lò lửa, nàng đã phát hiện ra trên mu bàn tay hắn có rất nhiều chấm đỏ dày đặc, giống như bị kim đâm vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lòng Thanh Đàn chấn động, ngay sau đó toàn thân giống như bị rút cạn máu, một luồng hơi lạnh thấu xương xông lên từ lòng bàn chân, nàng không nhúc nhích mà nhìn hắn.
Lý Hư Bạch nói: “Làn da ta khá mỏng, dễ nứt nẻ chảy máu.”
Thanh Đàn ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, giọng nói lạnh đến mức hơi run lên: “Tại sao chàng phải gạt ta?”
“Không ta cố ý muốn gạt nàng đâu, chỉ là nói đến thì hơi xấu hổ.” Lý Hư Bạch lúng túng nói: “Hành lý bị Vi Vô Cực mang đi rồi, ta muốn nấu chút dầu bôi tay.”
Chuyện xảy ra đột ngột, hắn chỉ lo nghĩ xem làm thế nào mới có thể cứu Vi Trường Sinh và Liên Hạc mà không để lộ dấu vết, nhất thời chủ quan nên hoàn toàn quên chuyện lấy cao dưỡng theo.
Thanh Đàn gằn từng chữ: “Lừa gạt mà ta nói không phải là chuyện này.”
Giọng nói Lý Hư Bạch hơi yếu ớt: “Là gì?”
“Đến bây giờ chàng vẫn không chịu nói ư?” Thanh Đàn vô cùng tức giận, vung bàn tay qua, Lý Hư Bạch có thể tránh nhưng lại không tránh.
Bàn tay Thanh Đàn chậm rãi nắm lại, dừng bên cạnh khuôn mặt hắn, bởi vì cũng có thể lờ mờ nhìn thấy chấm đỏ dày đặc trên cổ hắn.
Nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, sạch sẽ không tì vết của hắn, ánh mắt hận không thể đâm vào lòng hắn, vạch mở tất cả bí mật và ngụy trang của hắn ra.
Nàng đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh, suýt nữa nghẹn rơi nước mắt: “Trong thư phòng của chàng có rất nhiều sách thuốc kỳ lạ, còn có một vài phương thuốc bí truyền lộn xộn. Mấy ngày chàng đi Kinh Thành ta đã đến thư phòng chàng, tìm thấy một bản chép tay về y thuật giang hồ, trên đó viết người từng sử dụng cỏ Hồng Trành thì làn da sẽ nứt nẻ chảy máu, cuối cùng thì thổ huyết mà chết.”
Sắc mặt Lý Hư Bạch đột nhiên thay đổi, căng thẳng đến mức không dám nhìn vào mắt nàng. Nàng thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, cho nên trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc bị nàng nhìn thấu, hắn vẫn căng thẳng, hoảng loạn, không biết giải thích như thế nào.
Thanh Đàn nghiến răng nói: “Vì sao chàng không nói cho ta biết, chàng mới là Phật Ly?”
Lý Hư Bạch thấp giọng nói: “Ta sợ ta nói ra, nàng sẽ hận ta, nàng đã nói…”
Thanh Đàn ngắt lời hắn: “Lúc ta cho rằng Vi Vô Cực là Phật Ly, ở trong đường ngầm ta đã từng nói với chàng là ta đã không còn hận hắn nữa.”
Đây là điều khiến nàng tức giận nhất, nàng đã bày tỏ với hắn thái độ của mình dành cho Phật Ly, vậy mà hắn vẫn giấu giếm không nói thật với nàng.
“Nàng đã tìm ta mười mấy năm, trong lòng tích tụ rất nhiều oán khí. Ta không biết liệu nàng có đổi ý lấy lại ngọc tỷ hay không. Không có ngọc tỷ thì sẽ mất hết tất cả.”
“Ta đã từng nói là tặng ngọc tỷ cho các chàng. Chàng cho rằng ta là người lật lọng, nói không giữ lời sao?”
Thanh Đàn cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn, đau đến khó thở, nàng chợt đứng dậy, còn chưa kịp đi thì Lý Hư Bạch cũng đã đứng lên theo, đưa tay cầm lấy cổ tay nàng.
Hắn bình tĩnh lại sau khi hoảng loạn vì đột nhiên bị nhìn thấu. Hắn không thể không đối mặt với nàng, nói ra lời thật lòng mà hắn khó có thể mở miệng: “Ta không muốn để nàng biết ta không sống được lâu.”
Biết rõ mình sẽ chết sớm mà vẫn đồng ý hôn sự thì có phần hèn hạ quá, cho nên hắn rối rắm khó xử, chậm chạp không thể đưa ra quyết định, hắn chỉ có thể cho nàng lời hứa hẹn nửa năm.
Trái tim Thanh Đàn giống như bị dao đâm trúng, đau đến mức khoang mũi nàng ê ẩm. Lúc tưởng lầm Vi Vô Cực là người đã dùng Thần Lực Đan thì nàng chỉ tiếc nuối áy náy, nhưng khi nàng biết người sống không quá ba mươi sáu tuổi là Lý Hư Bạch thì nàng cảm thấy trái tim mình như rách ra một lỗ.
Nàng nhìn về phía rừng tùng u ám nơi xa, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu biết chàng là Phật Ly thì ta sẽ không nói cho chàng biết.”
Nàng đã tàn nhẫn nói thẳng trước mặt hắn là hắn cùng lắm chỉ còn mười mấy năm tuổi thọ. Nàng không có cách nào tưởng tượng được tâm trạng lúc đó của hắn, uổng cho hắn còn có thể bình tĩnh trấn định như vậy, giống như người không liên quan vậy.
Lý Hư Bạch lặng lẽ cười khổ: “Không sao, thật ra ta đã sớm biết rồi.”
Thanh Đàn ngạc nhiên.
“Rời khỏi cổ mộ chưa được bao lâu thì ta đã cảm thấy cơ thể không bình thường. Chỉ cần ta dùng nội lực một lúc thì da sẽ nứt ra. Sau đó, nội lực của ta càng mạnh, làn da càng dễ nứt, toàn thân đều sẽ nứt nẻ chảy máu.”
“Vi Trường Sinh từng làm Phong Hầu, hiểu sâu biết rộng, ông ấy cũng biết nhiều về mấy thứ không chính đáng trên giang hồ. Ông ấy đoán được Thần Lực Đan mà ta dùng được làm từ cỏ Hồng Trành nên đã tìm kiếm tung tích con cháu Đoàn thị ở khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một người. Người đó không phải tên Đoàn Tư Nam. Người đó nói Thần Lực Đan quả thật được làm từ Hồng Trành, người dùng nó không sống quá ba mươi sáu tuổi.”
“Sau khi Tiêu Vinh biết được thì đã đi tìm danh y khắp nơi nhưng tất cả đều bó tay hết cách. Rơi vào đường cùng, ông ấy dứt khoát đưa ta đến Linh Hạc Cốc bái thầy học y, muốn ta có thể tự cứu lấy mình. Sau này ông ấy thăm dò được Hoài Thiện đường thời tiền triều từng có chút liên quan đến Miêu Thần Cốc. Người Bạch gia có một bộ Quy Nhất Châm Pháp là bí mật bất truyền, có thể ngăn chặn bệnh tật phát tác, bèn nhờ người để lão đường chủ thu ta làm đồ đệ.”
“Ta đã từng nói bóng nói gió, nghe ngóng từ lão đường chủ về Hồng Trành. Ông ấy nói nguyên lý dùng Hồng Trành để tăng công lực giống như nông dân chuyên trồng hoa dùng lửa than giục hoa nở vào mùa đông vậy. Hoa nở sớm thì đương nhiên cũng sớm tàn. Nếu như có thể kéo tốc độ cơ thể suy giảm chậm lại thì có thể tránh chết sớm. Đúng lúc Khô Mộc Phùng Xuân là một môn công phu như vậy. Năm đó Vi Trường Sinh trúng độc, độc ở trong cơ thể phát tác chậm chạp cho nên ông ấy mới có cơ hội để chạy trốn.”
Thanh Đàn che ngực, tựa như đang chặn lỗ rách đó lại. Nàng an ủi chính mình, hắn đã khổ như thế, ông trời sẽ không để hắn chết sớm đâu. Quy Nhất Châm Pháp và Khô Mộc Phùng Xuân nhất định có thể giúp hắn có cơ hội sống. Hơn nữa hắn đã làm hòa thượng nhiều năm, Phật tổ cũng sẽ phù hộ cho hắn nhỉ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tại sao chàng lại xuất gia?”
Lý Hư Bạch nói: “Vi Trường Sinh biết phụ thân ta và Tiêu Vinh là bạn tốt nên đã đưa ta đến Sóc Châu muốn để Tiêu Vinh bảo vệ ta. Tiêu phu nhân sợ bị liên lụy, không dám thu nhận ta nên đã đưa ta đến chùa Hồng Nghiệp. Vận khí của ta không tệ, trong chùa có một vị pháp sư vốn là Hoàng tử Nam Việt, ông ấy cũng chính là người cho ta Tịch Tà Châu. Trước khi mất, ông ấy nói cho ta biết về nhà mồ Nam Việt Vương và chuyện của Triệu Tê. Lúc đó ta không biết trong hộp sắt có ngọc tỷ mà ta chỉ muốn lấy thuật cơ quan và thuật thủ thành của Mặc gia đưa cho Tiêu Vinh. Ta hy vọng ông ấy có thể cho ta tòng quân lập công để một ngày nào đó ta có thể báo thù cho cha mẹ.”
Thanh Đàn nói: “Chẳng trách ban đầu khi nhìn thấy ta thì chàng đã vô thức đề phòng ta, chàng sợ ta nhận ra chàng.”
Lý Hư Bạch cúi đầu nhìn nàng: “Ta vẫn luôn nhớ nàng. Trên trán nàng có hình đóa hoa mai.”
Thanh Đàn khàn giọng nói: “Chàng biết không. Khi ta cho rằng Vi Vô Cực là Phật Ly, ta không hề hận hắn chút nào, nhưng khi biết chàng là Phật Ly, ta lại hận chàng.”
Trong lòng Lý Hư Bạch vừa chua chát vừa ngọt ngào, bởi vì có yêu thì mới có hận.
Hắn cầm tay nàng, chậm rãi nói: “Trước khi ta luyện Khô Mộc Phùng Xuân, mỗi lần vận dụng nội lực, làn da sẽ nứt ra chảy máu, đau đến mức không thể chịu được. Khi ta uyện đến cấp năm, lòng bàn tay, gan bàn chân và trên mặt không nứt ra nữa. Luyện đến cấp bảy thì vết thương hở biến thành tơ máu, khi đến cấp chín thì chỉ có một chút chấm đỏ nhỏ xíu. Chờ ta luyện đến cấp mười thì da sẽ không chảy máu nữa, Hồng Trành sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì tới ta nữa.”
Thanh Đàn nghe đến đây, trong lòng sinh ra chút vui mừng sau khi rơi vào tuyệt vọng. Nàng muốn hỏi xem có phải khi luyện đến cấp mười thì có thể sống lâu trăm tuổi không nhưng lời đến khóe miệng rồi nàng lại không dám hỏi, nàng sợ biết được đáp án.
“Mỗi lần chảy máu bôi cao dưỡng lên thì có thể lành à?”
“Nhất định phải bỏ thêm Ngọc Long Khương. Đây là một loại bí dược của Linh Hạc Cốc, có thể khiến vết thương nhanh chóng khép miệng, cầm máu, giảm đau.” Lý Hư Bạch giơ cổ tay lên, để lộ ra chuỗi hạt gỗ mà Thanh Đàn từng tò mò. Hắn làm Ngọc Long Khương thành vòng tay đeo trên người cũng là để hóa giải Chiêu Phong Dẫn Điệp của Trương Khoảng.
Thanh Đàn chỉ vào dầu trên miếng ngói: “Cái đó có đủ không?” Chẳng trách hắn lại dùng chăn màu đen, bởi vì da hắn chảy máu, bôi cao dưỡng lên thì sẽ bị dính vào chăn mền, vải màu đen sẽ không hiện dấu vết, cũng dễ giặt tẩy.
“Đủ rồi.”
“Vào trong phòng bôi thuốc đi.”
Lý Hư Bạch do dự nói: “Ta ở bên ngoài là được.”
Thanh Đàn tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Chàng cứ ngượng ngùng có thấy phiền không? Trong phòng tối đen ta có thể nhìn thấy gì được?”
Lý Hư Bạch cúi đầu, muốn nói lại thôi.
Thanh Đàn cầm lấy phần dầu đã đông lại thành khối trên miếng ngói rồi đi vào nhà gỗ, nói bằng giọng điệu không cho phép xen vào: “Cởi áo ra. Ta bôi sau lưng cho chàng trước.”
Lý Hư Bạch đóng cửa lại, chậm chạp cởi áo, ngồi ở mép giường.
Thanh Đàn đứng sau lưng hắn, cầm lấy miếng mỡ Ngọc Long Khương đó, bôi lên da thịt sau lưng hắn, chậm rãi trượt từ trên xuống. Nơi nào ngón tay nàng đi qua, cơ thịt hắn trở nên căng cứng, hô hấp của hắn cũng trở nên nặng nề hơn, giống như đang cố gắng kiềm chế chịu đựng.
Thanh Đàn đau lòng: “Có phải đau lắm không?”
“Không đau lắm.” Hắn dừng lại một chút: “Mấy vết thương nứt ra trước kia, mới đau.”
Thanh Đàn nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở tiệm Tiểu Hương Sơn, trông hắn giống như công tử cao quý không nhiễm khói lửa nhân gian, nàng thậm chí còn oán thầm hắn điệu đà, ghét bỏ mùi son phấn của hắn. Đâu có nghĩ đến hắn đã chịu nhiều đau khổ như vậy.
“Nỗi khổ tâm khiến chàng bảo ta chờ chàng nửa năm chính là việc này sao? Sợ ta nhìn thấy chấm đỏ đầy người chàng thì sẽ ghét bỏ chàng à?”
Lý Hư Bạch không lên tiếng. Không hoàn toàn là vậy. Hắn không muốn lừa dối nàng, nhưng cũng không thể nói ra sự thật.
Thanh Đàn thở dài: “Con người chàng thích cái đẹp thật đấy. Ta còn nhớ năm đó trong cổ mộ, chàng thà chết đói chứ cũng không muốn chết đuối trong thác nước, nói xác ngâm nước sẽ nở ra rất xấu, rất đáng sợ. Ta và chàng không giống nhau đâu.”
Nàng khựng lại trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Nếu nửa năm sau chàng không luyện đến cấp mười cũng không sao. Ta không để ý.”
Lý Hư Bạch vẫn không lên tiếng, hô hấp lại nhanh hơn một chút, nặng hơn một chút, vì nàng đã bôi đến bên hông. Khi ngón tay chạm vào bên eo hắn, một loại xúc động không có cách nào hình dung dâng lên trong thân thể, hắn vội vàng nắm lấy tay nàng, căng thẳng nói: “Ta tự làm.”
Sau lưng truyền đến giọng nói ngập ngừng: “Ta thấy chàng cứ làm hòa thượng tiếp đi thì hơn.”
Hắn không biết trả lời như thế nào, căng thẳng đến mức cổ họng phát khô: “Đưa hỏa chiết tử cho ta.”
Thanh Đàn cười ha ha: “Có phải chàng sợ ta nhìn lén không? Chàng xem ta là người háo sắc sao?”
Lý Hư Bạch lúng túng phủ nhận, nhưng rõ ràng chính là lo lắng mà.
Thanh Đàn không thèm mà hứ một tiếng: “Có gì để xem đâu chứ, không phải sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy à.”
Giọng nói Lý Hư Bạch khàn khàn: “Vậy ta đi ra ngoài.”
Thanh Đàn ném hỏa chiết tử cho hắn, nói: “Chưa thấy người đàn ông nào lại thẹn thùng, dễ xấu hổ như chàng.”
Dừng lại một lúc lâu mới nghe thấy tiếng sột soạt, cuối cùng hắn cũng chịu cởi đồ rồi.
Thanh Đàn cố ý nói: “Chàng và ta đã ngủ chung với nhau mấy ngày, lại còn cởi sạch đồ trước mặt ta, không khác mất trinh là mấy đâu.”
Hô hấp của người đàn ông trong bóng tối khựng lại.
Thanh Đàn nín cười: “Sau này cưới người khác cũng không ổn. Ta thấy chàng vẫn nên trọn đời bên ta thì hơn, ngoan ngoãn đi theo ta đi.”
Danh sách chương