Thanh Đàn mỉm cười: “Bình thường, không có gì lạ ư? Lý đại phu cũng khiêm tốn quá rồi đó.
Lý Hư Bạch cũng cười: “Quá khen rồi.”
“Sau này chàng có tính toán gì không?”
Lý Hư Bạch không hề giấu giếm: “Quay về Ích Châu bái tế cha mẹ trước, sau đó lại đi Sóc Châu, làm xong chuyện ở đó.”
Thanh Đàn không nhịn được mà trêu chọc hắn: “Xong chuyện gì? Không phải là có nợ tình ở Sóc Châu chứ?”
Nàng vốn chỉ nói đùa mà thôi, Lý Hư Bạch lại lập tức nghiêm túc phủ nhận, sau đó nghiêm túc giải thích với nàng: “Ở chợ trao đổi vẫn còn lại chuyện làm ăn, ta muốn để Vô Cực xem xem có đồng ý tiếp nhận không, nếu hắn không có ý muốn kinh doanh thì bán chuyển nhượng lấy tiền, xử lý sạch sẽ. Ta có chỗ ở tại Sóc Châu, Liên thúc có thể tạm thời sẽ ở Sóc Châu hai năm, có Tiêu Nguyên Thịnh ở đó nên sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thanh Đàn thầm nghĩ chẳng trách hắn lại muốn hẹn nửa năm. Ích Châu và Sóc Châu ở hai nơi nam và bắc, cách nhau rất xa, một lần đi và về, cộng thêm xử lý chuyện làm ăn ở chợ trao đổi cũng cần khoảng nửa năm.
“Chàng bảo Vi thúc trước khi đi thì để hộp sắt lại. Chuyện ngọc tỷ ta sẽ không nói cho sư phụ biết, dù sao ông ấy cũng không biết trong đó có ngọc tỷ. Những thứ khác thì trả lại cho ta là được.”
“Hộp sắt đã được để trong nhà ta rồi. Trong đó ngoại trừ ngọc tỷ thì chính là thuật cơ quan của Mặc gia và nội dung chủ yếu của thủ thành công thành.”
Thanh Đàn lập tức nói: “Vậy bây giờ ta đi lấy ngay.”
Hai người đi xuống khỏi con dốc cao, quay về nhà Lý Hư Bạch. Hộp sắt đặt trong thư phòng của hắn, mặt ngoài đã bị rỉ sét, nhỏ hơn trong trí nhớ Thanh Đàn rất nhiều.
Nàng không tự chủ được mà nói thầm: “Ủa, sao ta nhớ hộp sắt lớn lắm mà.”
Lý Hư Bạch bật cười: “Đó là bởi vì năm ấy nàng vẫn còn là cô bé nhỏ.”
Thanh Đàn mở nắp hộp sắt ra, không nhịn được mà cười lên, trên thư từ và quyển sách cũ đặt một đóa hoa sen được khắc bằng gỗ sinh động như thật, cánh hoa mỏng như cánh ve, xinh đẹp ướt át.
Nàng giơ đóa tịnh đế liên đó lên, cố ý nói: “Không hổ là người làm mua bán ở chợ trao đổi, dùng một miếng gỗ để đổi lấy ngọc tỷ truyền quốc. Đúng là lời lớn rồi.”
Lý Hư Bạch lúng túng cười: “Chờ ta xử lý xong chuyện làm ăn ở chợ trao đổi, ta sẽ dùng tất cả lợi nhuận để bù cho nàng.”
“Vậy thì cũng chưa đủ, ngọc tỷ là bảo vật hiếm có mà.” Thanh Đàn nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghiêm mặt nói: “Chàng phải bồi thường chính mình cho ta.”
Khuôn mặt Lý Hư Bạch ửng đỏ nói: “Ngày mai, mấy người Vi thúc sẽ đi khi trời chưa sáng. Buổi tối nàng đưa Liên Ba đến một chuyến, để cha con bọn họ tạm biệt nhau. Ta sẽ thuận tiện trả đao lại cho nàng.”
Thanh Đàn tò mò hỏi: “Rốt cuộc chàng mượn dùng đao của ta làm gì?”
Lý Hư Bạch thừa nước đục thả câu: “Buổi tối nàng sẽ biết.”
Thanh Đàn thấy hắn không nói thì cũng không ép hỏi nữa, cầm hộp sắt đi thẳng đến tiêu cục Phong Vân.
Giang Tiến Tửu nhìn thấy hộp sắt thì kinh ngạc nói: “Con lấy ở đâu vậy?”
Trên đường tới Thanh Đàn đã nghĩ ra được lý do thoái thác, trả lời là Vi Vô Cực đưa.
Giang Tiến Tửu ngẩn ra: “Vi Vô Cực chính là Phật Ly à?”
Thanh Đàn không tiện nói cho ông biết Lý Hư Bạch mới là Phật Ly, thuận thế gật đầu. Giang Tiến Tửu bừng tỉnh nói: “Chẳng trách tiểu tử này giỏi thuật cơ quan như vậy! Thầy bị chuyện của thần tiên làm cho đầu óc quay cuồng, thần trí không rõ, lại không nghĩ đến hắn!”
Thanh Đàn nói: “Con ở nhà hắn mấy ngày, chung đụng với hắn, cảm thấy con người hắn không xấu, mẫu thân hắn chỉ có một người con trai là hắn thôi. Nghĩ đến hắn vì Thần Lực Đan mà chết sớm, con có chút không đành lòng. Muốn nhờ sư phụ nghe ngóng tung tích của Đoàn Tư Nam.”
Nhắc tới Thần Lực Đan, Giang Tiến Tửu cũng có chút xấu hổ: “Con muốn lấy thuốc giải cho Vi Vô Cực à?”
Thanh Đàn gật đầu: “Trước kia không có thuốc giải, biết đâu mười mấy năm qua đi, Đoàn Tư Nam lại chế ra được thuốc giải thì sao?”
“Được, thầy sẽ đi nhờ người nghe ngóng, có tin tức là sẽ đưa tin cho con ngay.” Giang Tiến Tửu nói xong thì thở dài: “Chuyện ở U Thành đã chấm dứt rồi, thầy và đám Trương Khoảng sắp phải đi rồi.”
Con mèo mà Giang Tiến Tửu nuôi ngông nghênh lắc lư đi vào, vây quanh bên chân Thanh Đàn cọ cọ, giống như biết sắp chia xa, dáng vẻ có chút lưu luyến nàng không rời.
Thanh Đàn khom lưng sờ con mèo trắng, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, thật ra con đã sớm có ý định rời khỏi Phong Hầu rồi, chỉ là vì mãi chưa tìm được hộp sắt nên luôn cảm thấy nợ thầy. Hôm nay cuối cùng cũng trả lại được cho thầy rồi, có thể hoàn toàn buông bỏ chấp niệm này rồi.”
Giang Tiến Tửu hiểu rõ nói: “Thầy biết. Thật ra, con và A Tùng không được xem là Phong Hầu chân chính, thầy không báo tên của hai đứa lên trên.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn ngẩn ra: “Vì sao ạ?”
Giang Tiến Tửu nói: “Thầy từng cứu A Tùng, hắn đi theo thầy làm việc cho thầy chỉ là muốn báo đáp ân tình của thầy, không phải vì phong thưởng và thân phận. Con người hắn vô dục vô cầu, cả ngày không nói tiếng nào, đúng là người cũng như tên, không khác gì một cái cây.”
Thanh Đàn mỉm cười.
“Về phần con…” Giang Tiến Tửu nhìn nàng với tâm trạng phức tạp: “Mấy năm nay con đi theo thầy cũng đã chịu khổ không ít. Thầy suy đi nghĩ lại, cảm thấy để con làm Phong Hầu thì hơi có lỗi với con, lương tâm áy náy. Thầy hy vọng con có thể có nơi trở về tốt, gả cho một lang quân tốt.”
Thanh Đàn bừng tỉnh: “Chẳng trách thầy luôn khuyên con nhường phong thưởng cho Trương Khoảng.”
Giang Tiến Tửu xấu hổ cười: “Thầy biết con không để tâm đến những thứ này, con và A Tùng giống nhau, không quan tâm đến phong thưởng và thân phận.”
Thanh Đàn: “Cho nên, bổng lộc của con và A Tùng đều do thầy tự bỏ tiền túi ra?”
Giang Tiến Tửu đau lòng gật đầu.
Thanh Đàn bĩu môi nói: “Chẳng trách thầy keo kiệt như thế.”
“Keo kiệt ư?” Giang Tiến Tửu trợn mắt: “Không đúng đâu, thầy rõ ràng là hào phóng mà!”
Thanh Đàn đứng lên, chắp tay khom lưng, cúi đầu thật sâu: “Đa tạ sư phụ. Đợi đến lúc sư phụ thành thân, đệ tử nhất định sẽ tặng một món quà lớn, bù lại hết bổng lộc mấy năm nay cho lão nhân gia thầy.”
Giang Tiến Tửu hừ nói: “Lão nhân gia gì chứ, thầy không hề già!”
Thanh Đàn hỏi: “Sư phụ, sau này không có ai chọc giận thầy nữa, liệu thầy có cảm thấy chán không?”
Giang Tiến Tửu nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chán ư? Nói đùa gì vậy, thầy còn định nhận thêm một đồ đệ ngoan ngoãn, nghe lời đây này.”
Thanh Đàn mỉm cười nhìn Giang Tiến Tửu, trong lòng hơi chua xót. Nàng vẫn luôn muốn rời khỏi Phong Hầu, nhưng khi thật sự rời đi thì lại rất khó chịu, vô cùng lưu luyến.
Nàng thường xuyên phỉ nhổ Giang Tiến Tửu keo kiệt, cũng biết Giang Tiến Tửu có lòng riêng, có mưu tính, nhưng nếu như có người muốn ra tay với ông, nàng nhất định sẽ vung đao tiến lên, dốc toàn lực chặn lại thay ông.
Cho nên, nàng cực kỳ hiểu vì sao Vi Trường Sinh khăng khăng muốn báo thù cho các huynh đệ, vì loại tình cảm hoạn nạn có nhau, sinh tử gắn bó đó quá sâu, quá nặng.
Thanh Đàn mang tâm trạng phức tạp rời khỏi tiêu cục Phong Vân, vừa cảm thấy thoải mái, lại cảm thấy cô độc. Giống như có một vài thứ đã rơi ở nơi xa xôi, biết rõ nó ở đâu, nhưng muốn đi lấy lại thì đã không thể nào nữa. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cũng không có cơ hội để quay đầu lại.
Sau khi đêm đến, Thanh Đàn và Liên Ba lặng lẽ đi đến nhà Lý Hư Bạch. Bồng Lai mở cửa cho bọn họ, dẫn bọn họ đến phòng ngủ của Lý Hư Bạch. Liên Ba vào đường ngầm từ tủ quần áo đi gặp Liên Hạc.
Lý Hư Bạch đưa Thanh Đàn đến thư phòng, đưa Phục Kỷ Đao trên bàn cho nàng.
Thanh Đàn nhận lấy, đôi mắt sáng lên, trên chuôi đao khảm một miếng bạch ngọc nhỏ nhắn tinh xảo, khi cầm đao, miếng ngọc đúng lúc nằm dưới ngón tay cái của nàng. Phục Kỷ Đao đẹp mỏng, miếng ngọc cũng nhỏ nhắn nhẹ nhàng, giống như điểm mắt cho rồng vậy.
Hắn dịu dàng hỏi: “Thích không?”
Thanh Đàn vui vẻ gật đầu: “Thích, thích lắm.”
Lý Hư Bạch cúi đầu nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, thầm nghĩ, thích là được, lúc nàng cầm đao nhất định sẽ nghĩ đến hắn, sẽ mãi mãi nhớ hắn.
Thanh Đàn ngẩng đầu, trong mắt chứa sự ái mộ, tán dương nói: “Sao cái gì chàng cũng biết vậy?”
Trong lòng Lý Hư Bạch ngọt ngào, chậm rãi nói: “Triệu Trấn căn bản không xứng đáng có được ngọc tỷ, nếu không phải vì báo thù, ta sẽ không đưa ngọc tỷ cho ông ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui cứ cảm thấy không thoải mái, dứt khoát cạy một góc ra khảm vào chuôi đao cho nàng.”
Thanh Đàn đầu tiên là kinh ngạc, không ngờ miếng ngọc này lại đến từ ngọc tỷ, suy nghĩ lại thì càng hiểu tâm tư của hắn. Trong Tấn có ngọc [*]. Nàng gần như không rời khỏi Phục Kỷ Đao, cho nên hắn đang ám chỉ rằng bản thân sẵn lòng ở bên nàng bất cứ lúc nào.
[*] Tấn (琎) trong Lý Tấn có chứa bộ ngọc (玉).
Rõ ràng là người này có miệng nhưng còn thẹn thùng hơn cả phụ nữ, chỉ biết dùng cách thức khó hiểu này để tỏ tình.
Thanh Đàn nhếch môi cười hỏi: “Khi nào thì chàng khởi hành?”
“Ngày mai.”
Thanh Đàn vừa muốn nói là sớm vậy, lời đến khóe miệng thì lại thu về, đổi thành: “Chàng đi sớm về sớm nhé.”
Lý Hư Bạch ừ một tiếng, do dự một lúc rồi lắp bắp nói: “Nếu như nửa năm sau ta không quay lại, ta sẽ bảo Bồng Lai mang của cải của ta về giao cho nàng.”
Thanh Đàn khó hiểu nói: “Chàng căn bản không có vị hôn thê gì cả, vì sao không quay lại? Đưa hết tiền tài cho ta à? Vậy sau này chàng làm thế nào?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta không cần.”
“Sao lại không cần?”
Lý Hư Bạch nói úp úp mở mở: “Ta không thành thân, giữ lại tiền tài thì cũng vô dụng. Nàng có ơn cứu mạng với ta, tặng cho nàng là thích hợp nhất.”
Thanh Đàn tức giận nói: “Vì sao không cần? Chàng định ở rể cho tiểu nương tử nhà giàu à?”
Lý Hư Bạch thấy nàng tức giận thì vội nói: “Không phải.”
Thanh Đàn lạnh mặt truy hỏi: “Vậy thì là gì?”
Lý Hư Bạch đành phải nói: “Nếu trong vòng nửa năm, ta không thể đột phá cấp mười của Khô Mộc Phùng Xuân thì ta sẽ xuất gia làm hòa thượng.”
“Xuất gia?” Thanh Đàn ngơ ngác nói: “Cho dù chàng không đột phá cấp mười được thì cũng không sao, ta sẽ không ghét bỏ chàng đâu.”
“Nghe nói người dùng Hồng Trành sẽ chết rất khó coi, đều là ói máu mà chết.”
Thanh Đàn tức giận: “Ha, dáng vẻ khó coi nhất của chàng ta đã thấy từ lâu rồi. Chàng ở trong cổ mộ đói như sợi mì nát bị nấu quá giờ vậy, đi cũng không vững, vẫn là ta ôm chàng đó. Không phải chàng quên rồi chứ?”
“Còn nữa, lúc ở trong nhà gỗ trên núi Nhĩ Khổng, chàng đã cởi sạch trước mặt ta…” Khuôn mặt Lý Hư Bạch ửng đỏ, vội vàng che miệng nàng lại: “Bồng Lai đang ở bên ngoài.”
Thanh Đàn thở hổn hển đẩy tay hắn ra: “Chàng sống đến ba mươi sáu tuổi rồi chết cũng không sao, ta mới ngoài ba mươi thôi, tái giá là được mà. Nữ lang trẻ trung xinh đẹp, lưng giắt bạc triệu như ta đây, cứ tùy tiện một chút cũng có thể tìm được tiểu lang quân tuấn tú, không cần chàng lo lắng thay ta.”
Trên mặt Lý Hư Bạch không còn màu ửng đỏ, ảm đạm không nói.
Ánh mắt Thanh Đàn sáng rực: “Nếu chàng không muốn, vậy thì chàng sống lâu hơn ta đi, đến lúc đó chàng có thể cưới tiểu nương tử trẻ trung xinh đẹp, ta cũng sẽ không ghen đâu.”
Vẻ mặt Lý Hư Bạch âm u: “Phép khích tướng không có tác dụng đâu. Vi thúc nói, người có thể luyện đến cấp chín của Khô Mộc Phùng Xuân chỉ lác đác không được mấy người, luyện đến cấp mười gần như không có khả năng.”
Thanh Đàn buột miệng nói: “Luyện không được thì càng nên tận hưởng niềm vui trước mắt chứ, tại sao lại phải xuất gia?”
Lý Hư Bạch muốn nói lại thôi: “...”
Thanh Đàn thốt lên: “Thôi đêm nay cứ để chàng phá sắc giới đi, ta xem chàng còn xuất gia thế nào được.”
“Nàng đừng nói bậy.” Khuôn mặt Lý Hư Bạch lại lần nữa ửng đỏ.
Thanh Đàn túm lấy vạt áo hắn, “hung dữ” nói: “Ta không những muốn miếng ngọc trên đao mà ta còn muốn miếng ngọc là chàng đây.”
Lý Hư Bạch muốn bắt lấy ngón tay nàng, Thanh Đàn còn hành động nhanh hơn hắn, bàn tay trượt xuống đặt trên đai lưng hắn, lạch cạch một tiếng cởi khóa ngọc trên thắt lưng ra, Lý Hư Bạch kinh hoảng biến sắc mà cầm cổ tay nàng, khuôn mặt đỏ bừng: “Nàng mà còn như vậy thì ta sẽ hô cứu mạng đấy.”
Thanh Đàn bật cười, khiêu khích nhìn hắn: “Chàng hô đi, ta xem ai tới cứu chàng.”
Lý Hư Bạch bị khích tướng đến mức này, đành phải làm bộ muốn hô, yếu ớt chỉ nói ra một chữ “Cứu” thì Thanh Đàn đã nhón chân chặn môi hắn lại.
Hai tay Lý Hư Bạch giống như bị mất lực, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà buông cổ tay Thanh Đàn ra, cánh tay không nghe sai khiến mà ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng một cách ý loạn tình mê.
Trong đêm xuân hàn se lạnh này, sau khi báo thù rửa hận, hắn chợt muốn phóng túng một lát, không nghĩ gì cả, chỉ muốn ôm nàng, hôn nàng, có được nàng.
Răng môi giống như cũng có ký ức, kết hợp với nhau còn ngọt ngào hài hòa hơn lần ở núi Nhĩ Khổng, hơi thở hai người quấn lấy nhau, không phân biệt rõ của ai với ai, thời gian trôi qua không biết bao lâu, giống như một cái chớp mắt, cũng giống như một canh giờ.
“Lang quân, đại nương tử ra rồi.” Bồng Lai ở bên ngoài hô một tiếng, Lý Hư Bạch giống như tỉnh lại từ một giấc mộng xuân, buông nữ lang trong lòng ra.
Ánh đèn nhỏ như hạt đậu, ánh sáng ấm áp như mùa xuân. Thanh Đàn hơi ngẩng đầu nhìn hắn, sắc dục khiến khuôn mặt hắn như hoa đào, mặt mày đầy tình ý, càng thêm tuấn tú vô cùng.
Trong mắt hắn, Thanh Đàn cũng giống như hoa hải đường ngủ xuân, xinh đẹp không gì sánh bằng, giờ phút này không biết hắn đang thấy may mắn hay là tiếc nuối, vừa rồi vì sao mình không điên cuồng thêm một chút.
Thanh Đàn nhéo sau lưng hắn, giọng điệu bướng bỉnh lại khiêu khích: “Không tin thì chàng thử xem, xuất gia rồi thì ta cũng sẽ khiến chàng phá giới.”
Lý Hư Bạch áp chế ham muốn trong lòng, yên lặng nhìn nàng, trong lòng nói với nàng, nếu như sau này còn gặp lại, ta nguyện vì nàng mà phá giới.
Nếu như sau này không gặp lại, hy vọng nàng vẫn còn nhớ có một người từng thích nàng tên là Lý Tấn.
Lý Hư Bạch cũng cười: “Quá khen rồi.”
“Sau này chàng có tính toán gì không?”
Lý Hư Bạch không hề giấu giếm: “Quay về Ích Châu bái tế cha mẹ trước, sau đó lại đi Sóc Châu, làm xong chuyện ở đó.”
Thanh Đàn không nhịn được mà trêu chọc hắn: “Xong chuyện gì? Không phải là có nợ tình ở Sóc Châu chứ?”
Nàng vốn chỉ nói đùa mà thôi, Lý Hư Bạch lại lập tức nghiêm túc phủ nhận, sau đó nghiêm túc giải thích với nàng: “Ở chợ trao đổi vẫn còn lại chuyện làm ăn, ta muốn để Vô Cực xem xem có đồng ý tiếp nhận không, nếu hắn không có ý muốn kinh doanh thì bán chuyển nhượng lấy tiền, xử lý sạch sẽ. Ta có chỗ ở tại Sóc Châu, Liên thúc có thể tạm thời sẽ ở Sóc Châu hai năm, có Tiêu Nguyên Thịnh ở đó nên sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thanh Đàn thầm nghĩ chẳng trách hắn lại muốn hẹn nửa năm. Ích Châu và Sóc Châu ở hai nơi nam và bắc, cách nhau rất xa, một lần đi và về, cộng thêm xử lý chuyện làm ăn ở chợ trao đổi cũng cần khoảng nửa năm.
“Chàng bảo Vi thúc trước khi đi thì để hộp sắt lại. Chuyện ngọc tỷ ta sẽ không nói cho sư phụ biết, dù sao ông ấy cũng không biết trong đó có ngọc tỷ. Những thứ khác thì trả lại cho ta là được.”
“Hộp sắt đã được để trong nhà ta rồi. Trong đó ngoại trừ ngọc tỷ thì chính là thuật cơ quan của Mặc gia và nội dung chủ yếu của thủ thành công thành.”
Thanh Đàn lập tức nói: “Vậy bây giờ ta đi lấy ngay.”
Hai người đi xuống khỏi con dốc cao, quay về nhà Lý Hư Bạch. Hộp sắt đặt trong thư phòng của hắn, mặt ngoài đã bị rỉ sét, nhỏ hơn trong trí nhớ Thanh Đàn rất nhiều.
Nàng không tự chủ được mà nói thầm: “Ủa, sao ta nhớ hộp sắt lớn lắm mà.”
Lý Hư Bạch bật cười: “Đó là bởi vì năm ấy nàng vẫn còn là cô bé nhỏ.”
Thanh Đàn mở nắp hộp sắt ra, không nhịn được mà cười lên, trên thư từ và quyển sách cũ đặt một đóa hoa sen được khắc bằng gỗ sinh động như thật, cánh hoa mỏng như cánh ve, xinh đẹp ướt át.
Nàng giơ đóa tịnh đế liên đó lên, cố ý nói: “Không hổ là người làm mua bán ở chợ trao đổi, dùng một miếng gỗ để đổi lấy ngọc tỷ truyền quốc. Đúng là lời lớn rồi.”
Lý Hư Bạch lúng túng cười: “Chờ ta xử lý xong chuyện làm ăn ở chợ trao đổi, ta sẽ dùng tất cả lợi nhuận để bù cho nàng.”
“Vậy thì cũng chưa đủ, ngọc tỷ là bảo vật hiếm có mà.” Thanh Đàn nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghiêm mặt nói: “Chàng phải bồi thường chính mình cho ta.”
Khuôn mặt Lý Hư Bạch ửng đỏ nói: “Ngày mai, mấy người Vi thúc sẽ đi khi trời chưa sáng. Buổi tối nàng đưa Liên Ba đến một chuyến, để cha con bọn họ tạm biệt nhau. Ta sẽ thuận tiện trả đao lại cho nàng.”
Thanh Đàn tò mò hỏi: “Rốt cuộc chàng mượn dùng đao của ta làm gì?”
Lý Hư Bạch thừa nước đục thả câu: “Buổi tối nàng sẽ biết.”
Thanh Đàn thấy hắn không nói thì cũng không ép hỏi nữa, cầm hộp sắt đi thẳng đến tiêu cục Phong Vân.
Giang Tiến Tửu nhìn thấy hộp sắt thì kinh ngạc nói: “Con lấy ở đâu vậy?”
Trên đường tới Thanh Đàn đã nghĩ ra được lý do thoái thác, trả lời là Vi Vô Cực đưa.
Giang Tiến Tửu ngẩn ra: “Vi Vô Cực chính là Phật Ly à?”
Thanh Đàn không tiện nói cho ông biết Lý Hư Bạch mới là Phật Ly, thuận thế gật đầu. Giang Tiến Tửu bừng tỉnh nói: “Chẳng trách tiểu tử này giỏi thuật cơ quan như vậy! Thầy bị chuyện của thần tiên làm cho đầu óc quay cuồng, thần trí không rõ, lại không nghĩ đến hắn!”
Thanh Đàn nói: “Con ở nhà hắn mấy ngày, chung đụng với hắn, cảm thấy con người hắn không xấu, mẫu thân hắn chỉ có một người con trai là hắn thôi. Nghĩ đến hắn vì Thần Lực Đan mà chết sớm, con có chút không đành lòng. Muốn nhờ sư phụ nghe ngóng tung tích của Đoàn Tư Nam.”
Nhắc tới Thần Lực Đan, Giang Tiến Tửu cũng có chút xấu hổ: “Con muốn lấy thuốc giải cho Vi Vô Cực à?”
Thanh Đàn gật đầu: “Trước kia không có thuốc giải, biết đâu mười mấy năm qua đi, Đoàn Tư Nam lại chế ra được thuốc giải thì sao?”
“Được, thầy sẽ đi nhờ người nghe ngóng, có tin tức là sẽ đưa tin cho con ngay.” Giang Tiến Tửu nói xong thì thở dài: “Chuyện ở U Thành đã chấm dứt rồi, thầy và đám Trương Khoảng sắp phải đi rồi.”
Con mèo mà Giang Tiến Tửu nuôi ngông nghênh lắc lư đi vào, vây quanh bên chân Thanh Đàn cọ cọ, giống như biết sắp chia xa, dáng vẻ có chút lưu luyến nàng không rời.
Thanh Đàn khom lưng sờ con mèo trắng, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, thật ra con đã sớm có ý định rời khỏi Phong Hầu rồi, chỉ là vì mãi chưa tìm được hộp sắt nên luôn cảm thấy nợ thầy. Hôm nay cuối cùng cũng trả lại được cho thầy rồi, có thể hoàn toàn buông bỏ chấp niệm này rồi.”
Giang Tiến Tửu hiểu rõ nói: “Thầy biết. Thật ra, con và A Tùng không được xem là Phong Hầu chân chính, thầy không báo tên của hai đứa lên trên.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn ngẩn ra: “Vì sao ạ?”
Giang Tiến Tửu nói: “Thầy từng cứu A Tùng, hắn đi theo thầy làm việc cho thầy chỉ là muốn báo đáp ân tình của thầy, không phải vì phong thưởng và thân phận. Con người hắn vô dục vô cầu, cả ngày không nói tiếng nào, đúng là người cũng như tên, không khác gì một cái cây.”
Thanh Đàn mỉm cười.
“Về phần con…” Giang Tiến Tửu nhìn nàng với tâm trạng phức tạp: “Mấy năm nay con đi theo thầy cũng đã chịu khổ không ít. Thầy suy đi nghĩ lại, cảm thấy để con làm Phong Hầu thì hơi có lỗi với con, lương tâm áy náy. Thầy hy vọng con có thể có nơi trở về tốt, gả cho một lang quân tốt.”
Thanh Đàn bừng tỉnh: “Chẳng trách thầy luôn khuyên con nhường phong thưởng cho Trương Khoảng.”
Giang Tiến Tửu xấu hổ cười: “Thầy biết con không để tâm đến những thứ này, con và A Tùng giống nhau, không quan tâm đến phong thưởng và thân phận.”
Thanh Đàn: “Cho nên, bổng lộc của con và A Tùng đều do thầy tự bỏ tiền túi ra?”
Giang Tiến Tửu đau lòng gật đầu.
Thanh Đàn bĩu môi nói: “Chẳng trách thầy keo kiệt như thế.”
“Keo kiệt ư?” Giang Tiến Tửu trợn mắt: “Không đúng đâu, thầy rõ ràng là hào phóng mà!”
Thanh Đàn đứng lên, chắp tay khom lưng, cúi đầu thật sâu: “Đa tạ sư phụ. Đợi đến lúc sư phụ thành thân, đệ tử nhất định sẽ tặng một món quà lớn, bù lại hết bổng lộc mấy năm nay cho lão nhân gia thầy.”
Giang Tiến Tửu hừ nói: “Lão nhân gia gì chứ, thầy không hề già!”
Thanh Đàn hỏi: “Sư phụ, sau này không có ai chọc giận thầy nữa, liệu thầy có cảm thấy chán không?”
Giang Tiến Tửu nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chán ư? Nói đùa gì vậy, thầy còn định nhận thêm một đồ đệ ngoan ngoãn, nghe lời đây này.”
Thanh Đàn mỉm cười nhìn Giang Tiến Tửu, trong lòng hơi chua xót. Nàng vẫn luôn muốn rời khỏi Phong Hầu, nhưng khi thật sự rời đi thì lại rất khó chịu, vô cùng lưu luyến.
Nàng thường xuyên phỉ nhổ Giang Tiến Tửu keo kiệt, cũng biết Giang Tiến Tửu có lòng riêng, có mưu tính, nhưng nếu như có người muốn ra tay với ông, nàng nhất định sẽ vung đao tiến lên, dốc toàn lực chặn lại thay ông.
Cho nên, nàng cực kỳ hiểu vì sao Vi Trường Sinh khăng khăng muốn báo thù cho các huynh đệ, vì loại tình cảm hoạn nạn có nhau, sinh tử gắn bó đó quá sâu, quá nặng.
Thanh Đàn mang tâm trạng phức tạp rời khỏi tiêu cục Phong Vân, vừa cảm thấy thoải mái, lại cảm thấy cô độc. Giống như có một vài thứ đã rơi ở nơi xa xôi, biết rõ nó ở đâu, nhưng muốn đi lấy lại thì đã không thể nào nữa. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cũng không có cơ hội để quay đầu lại.
Sau khi đêm đến, Thanh Đàn và Liên Ba lặng lẽ đi đến nhà Lý Hư Bạch. Bồng Lai mở cửa cho bọn họ, dẫn bọn họ đến phòng ngủ của Lý Hư Bạch. Liên Ba vào đường ngầm từ tủ quần áo đi gặp Liên Hạc.
Lý Hư Bạch đưa Thanh Đàn đến thư phòng, đưa Phục Kỷ Đao trên bàn cho nàng.
Thanh Đàn nhận lấy, đôi mắt sáng lên, trên chuôi đao khảm một miếng bạch ngọc nhỏ nhắn tinh xảo, khi cầm đao, miếng ngọc đúng lúc nằm dưới ngón tay cái của nàng. Phục Kỷ Đao đẹp mỏng, miếng ngọc cũng nhỏ nhắn nhẹ nhàng, giống như điểm mắt cho rồng vậy.
Hắn dịu dàng hỏi: “Thích không?”
Thanh Đàn vui vẻ gật đầu: “Thích, thích lắm.”
Lý Hư Bạch cúi đầu nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, thầm nghĩ, thích là được, lúc nàng cầm đao nhất định sẽ nghĩ đến hắn, sẽ mãi mãi nhớ hắn.
Thanh Đàn ngẩng đầu, trong mắt chứa sự ái mộ, tán dương nói: “Sao cái gì chàng cũng biết vậy?”
Trong lòng Lý Hư Bạch ngọt ngào, chậm rãi nói: “Triệu Trấn căn bản không xứng đáng có được ngọc tỷ, nếu không phải vì báo thù, ta sẽ không đưa ngọc tỷ cho ông ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui cứ cảm thấy không thoải mái, dứt khoát cạy một góc ra khảm vào chuôi đao cho nàng.”
Thanh Đàn đầu tiên là kinh ngạc, không ngờ miếng ngọc này lại đến từ ngọc tỷ, suy nghĩ lại thì càng hiểu tâm tư của hắn. Trong Tấn có ngọc [*]. Nàng gần như không rời khỏi Phục Kỷ Đao, cho nên hắn đang ám chỉ rằng bản thân sẵn lòng ở bên nàng bất cứ lúc nào.
[*] Tấn (琎) trong Lý Tấn có chứa bộ ngọc (玉).
Rõ ràng là người này có miệng nhưng còn thẹn thùng hơn cả phụ nữ, chỉ biết dùng cách thức khó hiểu này để tỏ tình.
Thanh Đàn nhếch môi cười hỏi: “Khi nào thì chàng khởi hành?”
“Ngày mai.”
Thanh Đàn vừa muốn nói là sớm vậy, lời đến khóe miệng thì lại thu về, đổi thành: “Chàng đi sớm về sớm nhé.”
Lý Hư Bạch ừ một tiếng, do dự một lúc rồi lắp bắp nói: “Nếu như nửa năm sau ta không quay lại, ta sẽ bảo Bồng Lai mang của cải của ta về giao cho nàng.”
Thanh Đàn khó hiểu nói: “Chàng căn bản không có vị hôn thê gì cả, vì sao không quay lại? Đưa hết tiền tài cho ta à? Vậy sau này chàng làm thế nào?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ta không cần.”
“Sao lại không cần?”
Lý Hư Bạch nói úp úp mở mở: “Ta không thành thân, giữ lại tiền tài thì cũng vô dụng. Nàng có ơn cứu mạng với ta, tặng cho nàng là thích hợp nhất.”
Thanh Đàn tức giận nói: “Vì sao không cần? Chàng định ở rể cho tiểu nương tử nhà giàu à?”
Lý Hư Bạch thấy nàng tức giận thì vội nói: “Không phải.”
Thanh Đàn lạnh mặt truy hỏi: “Vậy thì là gì?”
Lý Hư Bạch đành phải nói: “Nếu trong vòng nửa năm, ta không thể đột phá cấp mười của Khô Mộc Phùng Xuân thì ta sẽ xuất gia làm hòa thượng.”
“Xuất gia?” Thanh Đàn ngơ ngác nói: “Cho dù chàng không đột phá cấp mười được thì cũng không sao, ta sẽ không ghét bỏ chàng đâu.”
“Nghe nói người dùng Hồng Trành sẽ chết rất khó coi, đều là ói máu mà chết.”
Thanh Đàn tức giận: “Ha, dáng vẻ khó coi nhất của chàng ta đã thấy từ lâu rồi. Chàng ở trong cổ mộ đói như sợi mì nát bị nấu quá giờ vậy, đi cũng không vững, vẫn là ta ôm chàng đó. Không phải chàng quên rồi chứ?”
“Còn nữa, lúc ở trong nhà gỗ trên núi Nhĩ Khổng, chàng đã cởi sạch trước mặt ta…” Khuôn mặt Lý Hư Bạch ửng đỏ, vội vàng che miệng nàng lại: “Bồng Lai đang ở bên ngoài.”
Thanh Đàn thở hổn hển đẩy tay hắn ra: “Chàng sống đến ba mươi sáu tuổi rồi chết cũng không sao, ta mới ngoài ba mươi thôi, tái giá là được mà. Nữ lang trẻ trung xinh đẹp, lưng giắt bạc triệu như ta đây, cứ tùy tiện một chút cũng có thể tìm được tiểu lang quân tuấn tú, không cần chàng lo lắng thay ta.”
Trên mặt Lý Hư Bạch không còn màu ửng đỏ, ảm đạm không nói.
Ánh mắt Thanh Đàn sáng rực: “Nếu chàng không muốn, vậy thì chàng sống lâu hơn ta đi, đến lúc đó chàng có thể cưới tiểu nương tử trẻ trung xinh đẹp, ta cũng sẽ không ghen đâu.”
Vẻ mặt Lý Hư Bạch âm u: “Phép khích tướng không có tác dụng đâu. Vi thúc nói, người có thể luyện đến cấp chín của Khô Mộc Phùng Xuân chỉ lác đác không được mấy người, luyện đến cấp mười gần như không có khả năng.”
Thanh Đàn buột miệng nói: “Luyện không được thì càng nên tận hưởng niềm vui trước mắt chứ, tại sao lại phải xuất gia?”
Lý Hư Bạch muốn nói lại thôi: “...”
Thanh Đàn thốt lên: “Thôi đêm nay cứ để chàng phá sắc giới đi, ta xem chàng còn xuất gia thế nào được.”
“Nàng đừng nói bậy.” Khuôn mặt Lý Hư Bạch lại lần nữa ửng đỏ.
Thanh Đàn túm lấy vạt áo hắn, “hung dữ” nói: “Ta không những muốn miếng ngọc trên đao mà ta còn muốn miếng ngọc là chàng đây.”
Lý Hư Bạch muốn bắt lấy ngón tay nàng, Thanh Đàn còn hành động nhanh hơn hắn, bàn tay trượt xuống đặt trên đai lưng hắn, lạch cạch một tiếng cởi khóa ngọc trên thắt lưng ra, Lý Hư Bạch kinh hoảng biến sắc mà cầm cổ tay nàng, khuôn mặt đỏ bừng: “Nàng mà còn như vậy thì ta sẽ hô cứu mạng đấy.”
Thanh Đàn bật cười, khiêu khích nhìn hắn: “Chàng hô đi, ta xem ai tới cứu chàng.”
Lý Hư Bạch bị khích tướng đến mức này, đành phải làm bộ muốn hô, yếu ớt chỉ nói ra một chữ “Cứu” thì Thanh Đàn đã nhón chân chặn môi hắn lại.
Hai tay Lý Hư Bạch giống như bị mất lực, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà buông cổ tay Thanh Đàn ra, cánh tay không nghe sai khiến mà ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng một cách ý loạn tình mê.
Trong đêm xuân hàn se lạnh này, sau khi báo thù rửa hận, hắn chợt muốn phóng túng một lát, không nghĩ gì cả, chỉ muốn ôm nàng, hôn nàng, có được nàng.
Răng môi giống như cũng có ký ức, kết hợp với nhau còn ngọt ngào hài hòa hơn lần ở núi Nhĩ Khổng, hơi thở hai người quấn lấy nhau, không phân biệt rõ của ai với ai, thời gian trôi qua không biết bao lâu, giống như một cái chớp mắt, cũng giống như một canh giờ.
“Lang quân, đại nương tử ra rồi.” Bồng Lai ở bên ngoài hô một tiếng, Lý Hư Bạch giống như tỉnh lại từ một giấc mộng xuân, buông nữ lang trong lòng ra.
Ánh đèn nhỏ như hạt đậu, ánh sáng ấm áp như mùa xuân. Thanh Đàn hơi ngẩng đầu nhìn hắn, sắc dục khiến khuôn mặt hắn như hoa đào, mặt mày đầy tình ý, càng thêm tuấn tú vô cùng.
Trong mắt hắn, Thanh Đàn cũng giống như hoa hải đường ngủ xuân, xinh đẹp không gì sánh bằng, giờ phút này không biết hắn đang thấy may mắn hay là tiếc nuối, vừa rồi vì sao mình không điên cuồng thêm một chút.
Thanh Đàn nhéo sau lưng hắn, giọng điệu bướng bỉnh lại khiêu khích: “Không tin thì chàng thử xem, xuất gia rồi thì ta cũng sẽ khiến chàng phá giới.”
Lý Hư Bạch áp chế ham muốn trong lòng, yên lặng nhìn nàng, trong lòng nói với nàng, nếu như sau này còn gặp lại, ta nguyện vì nàng mà phá giới.
Nếu như sau này không gặp lại, hy vọng nàng vẫn còn nhớ có một người từng thích nàng tên là Lý Tấn.
Danh sách chương