Edit: Shye
Lúc từ phòng 202 đi ra, bầu trời đã sẩm tối hơn, mùi thơm của bữa cơm nhà từ phòng 204 sát vách bay tới làm hai người thèm nhỏ dãi.
Quan Yếm dừng chân trước cửa: "Chắc nhóm Trần Yến còn chưa về đâu, tôi lo lỡ như chờ thêm một lát lại bỏ lỡ giờ cơm của nhà họ, thôi thì gõ cửa trước xem sao?"
Long Ân: "Hay là mang số đồ ăn vặt còn thừa lên?"
"Được, để tôi đi cho."
Cô nói xong thì đi xuống tầng, khi đi xuống bậc thang cuối cùng lúc đụng góc tường, cô nhìn thấy có một bóng người lùn tịt đứng trong hành lang.
Trong hành lang tối tăm mơ hồ, ông ta đứng ở đó giống như một con rối gỗ, bóng người bị ánh sáng ngoài cửa chính chiếu vào kéo ra thật dài, như đang nhe nanh múa vuốt trên mặt đất.
Mặc dù không nhìn thấy dáng người của ông ta, nhưng dáng người đó ở chỗ này chỉ có một, đó là chủ nhà đã chết kia.
Ánh mắt Quan Yếm bình tĩnh lướt qua người ông ta, sau đó xem như không thấy gì đẩy cửa vào.
Đồ ăn vặt còn thừa đều để trên bàn ở phòng khách, cô lấy xong thì xoay người đi ra ngoài, phát hiện chủ nhà chắn trước cửa.
Đôi mắt của ông ta còn lồi hơn trước rất nhiều, nhô lên giống như mắt ếch, phần lòng đen quá ít và tròng trắng quá nhiều làm gương mặt vừa ma quái vừa buồn cười. wattpad_tichha_
Quan Yếm nhìn thẳng ông ta, nở nụ cười bình tĩnh: "Có chuyện gì sao chủ nhà?"
Ông ta chuyển động tròng mắt, nói chậm rãi: "Giữa tháng bảy... Lúc đốt tiền giấy phải cẩn thận một chút, không được đốt nhà..."
Quan Yếm gật đầu: "Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận, ông đúng là một người chủ nhà vừa có tâm lại có tầm."
Người đã chết mà còn lo lắng nhà bị cháy.
Ông ta không nói chuyện nữa, xoay người bước đi.
Chờ giây lát, Quan Yếm mới đi ra cửa, bên ngoài không còn bóng dáng của đối phương.
Long Ân thấy cô đi lên thì nghi ngờ, nói: "Sao đi lâu vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Quan Yếm: "Cũng không có gì đâu, chỉ là nhìn thấy chủ nhà..."
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên nhíu mày.
Long Ân vội la lên: "Chủ nhà làm sao?"
"Tôi nhìn thấy chủ nhà, ông ta nhắc nhở tôi lúc đốt giấy tiền không được đốt nhà."
Quan Yếm nói: "Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề, nếu tên béo và chủ nhà sau khi chết vẫn còn lấy hình hài con người để xuất hiện, vậy vì sao chúng ta chưa từng gặp Cầu Nhã Như?"
Từ lúc bắt đầu thấy nhúm tóc, sau đó Trần Yến thấy bóng người màu đen, rồi bị ma nhập đưa ra yêu cầu...
Từ trước tới giờ, Cầu Nhã Như chưa từng lấy hình hài con người để xuất hiện.
Mà tên béo đã chết được nửa năm kia, thậm chí bọn họ cũng không nhìn ra anh ta không phải là người.
Long Ân vỗ đầu: "Cô nói vậy quá đúng!"
Quan Yếm nói: "Giờ không nói cái này nữa, chúng ta gõ cửa."
Khi họ nói chuyện, trong phòng 204 vẫn luôn có âm thanh vang lên, tuy nghe không rõ ràng lắm, nhưng quả thật có một nam một nữ.
Long Ân gõ cửa, rất nhanh đã có người đi ra.
"Lạch cạch" một tiếng, cửa phòng bị mở ra hơn phân nửa, phía sau là một người phụ nữ xa lạ.
Cô ta cảnh giác đánh giá hai người, cho đến khi ánh mắt dừng trên đống đồ ăn trên tay Quan Yếm, vẻ mặt mới dịu đi không ít, mở miệng nói: "Ai da, có phải hai người chính là khách trọ đã khá nhiều tặng kẹo cho con trai tôi đúng không? Cảm ơn hai người rất nhiều, bình thường đứa nhỏ nhà tôi hay chạy tới chạy lui trong nhà, không quấy rầy hai người chứ?"
"Không có không có," Long Ân cười ha hả, nói: "Chào chị, chúng tôi lên đây là có một số việc muốn hỏi thăm nhà mình, không biết chị có thời gian hay không?"
Anh ta nói xong thì Quan Yếm đưa đồ ăn vặt qua.
Người phụ nữ nhận đồ, quay đầu lại gọi lớn: "Lạc Lạc, mau tới đây cảm ơn anh chị này!"
Thằng nhóc đáp lời, "cộc cộc cộc" chạy tới, vừa vui vẻ vừa lễ phép cảm ơn, so với lần trước tựa như hai người khác nhau.
"Chuyện gì đấy?" Trong phòng vang lên tiếng đàn ông trưởng thành hỏi chuyện.
Quan Yếm và Long Ân đứng ở bên ngoài không thấy người, nhưng ít ra có thể xác định, quả nhiên đôi vợ chồng này tới giờ cơm mới xuất hiện.
Người phụ nữ cười nói: "Hai người hỏi đi, nếu chúng tôi biết thì nhất định sẽ nói."
Quan Yếm hỏi: "Mọi người có biết chủ nhà đã chết hay chưa?"
Cô ta sửng sốt: "Cái gì? Cái tên già mê gái đó đã chết ư? Hừ, thật đáng đời!"
"Chúng tôi phát hiện trong phòng của chủ nhà một cuốn sổ sách, có phải nửa năm rồi mà nhà mình không đóng tiền nhà đúng không? Tôi có thể hỏi lý do không?"
Quan Yếm thấy cô ta giống như không muốn nói, khuyên: "Dù sao bây giờ chủ nhà đã chết rồi, về sau cũng không có ai thu tiền nữa, mọi người sợ gì mà không nói chứ?"
Người phụ nữ nghĩ cũng phải, nhún vai: "Nói cho hai người biết cũng không có gì, thật ra nửa năm trước, tôi đi ra cửa đổ rác thì thấy chủ nhà cầm cái gì đó thở nặng nhọc đi lên tầng, sau đó nghe thấy trên tầng có động tĩnh, tôi tò mò mà, nên lặng lẽ đi lên xem..."
Cô ta đi lên tầng thì nghe thấy trong phòng 303 có âm thanh mắng chửi, kề tai lên nghe thì nghe được mấy chữ linh tinh, gì mà "Nhã Như", "bánh quy", "độc".
Sau đó, bỗng nhiên bên trong vang lên một âm thanh hỗn loạn, rồi im bặt.
Rồi cô ta nghe thấy có người đi ra cửa nên chạy nhanh xuống tầng, khép hờ cửa phòng nhìn lén, một lát sau phát hiện chủ nhà dính đầy máu trên tay đi xuống.
Cô ta cũng bạo gan, nhân lúc chủ nhà đi rồi lặng lẽ đi lên xem, thấy tên béo phòng 303 đã chết nằm trên mặt đất, trên ngực cắm một con dao.
Cô ta sợ hãi, vội vàng trốn về nhà bàn bạc với chồng mình, cuối cùng hai người quyết định dùng chuyện này uy hiếp chủ nhà.
Người phụ nữ nói: "Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, nuôi con trẻ tôn quá nhiều tiền, có thể tiết kiệm được thì tốt."
Long Ân truy hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó gì? Còn sau đó gì nữa?" Cô ta nói mù mờ: "Sau đó chúng tôi không cần đóng tiền nhà, tên già dê xòm kia cũng không dám đòi tiền!"
Có vẻ cô ta không ý thức được, cả hai vợ chồng đều đã chết.
Quan Yếm lại hỏi: "Chị có biết trong chung cư này có ai thù oán với ai không? Là kiểu thù hận sẽ giết chết đối phương ấy."
"Cái này..."
Người phụ nữ nghĩ ngợi, cười: "Tên đồ tể tầng ba là đồ hèn nhát, là kẻ thù với quỷ nghèo làm gái ở sát vách phòng chúng tôi? Còn có bà cụ là quỷ hẹp hòi ở trên tầng cũng ồn ào với tên đồ tể đó!"
Quan Yếm mới biết, thì ra cô đoán ngược giữa quỷ nghèo và quỷ hẹp hòi.
Không ngờ rằng, tiền thuê nhà một tháng chỉ cần 300 đồng, thế mà người phụ nữ dám bỏ ra hơn một trăm đồng để mua quần áo mới là "quỷ nghèo".
Long Ân cũng vô cùng bất ngờ: "Bà lão kia với đồ tể có chuyện gì ồn ào đâu?"
"Haiz, cũng có một tí chuyện nhỏ đấy chứ."
Có vẻ người phụ nữ này rất thích mấy chuyện buôn dưa lê này, đôi mắt còn sáng hơn vừa rồi.
Cô ta nói, người đàn ông đồ tể lúc nào cũng chặt thịt đùng đùng trong phòng, mỗi ngày lại cãi nhau qua cửa sổ với người phụ nữ tầng dưới, những tiếng ồn này làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ của bà lão.
Tất nhiên bà lão sẽ cãi nhau với gã, chẳng qua sau vài lần ầm ĩ mà đối phương vẫn không chịu sửa, còn cầm dao phay ra cãi nhau với bà ta, nên bà ta không dám ồn ào nữa.
"Tên quỷ nhát gan kia chính là mềm nắn rắn buông*! Sợ người phụ nữ ở tầng dưới, vậy là đi hù họa bà lão kia! Chỉ là bà lão này rất hẹp hòi, đặc biệt hay ghi thù lắm!"
*Ví thái độ tuỳ theo từng đối tượng, từng trường hợp mà xử sự, với kẻ tỏ ra yếu đuối thì lấn át, bắt nạt, nhưng với người tỏ ra cứng cỏi thì lại mềm mỏng, nhân nhượng.
Mặt người phụ nữ hớn hở, nói: "Hồi trước tôi nhặt được mấy tờ giấy thùng dưới tầng bị bà ta thấy, cứ nằng nặc nói tôi lấy đồ của bà ta, vừa khóc vừa gào trước cửa phòng chúng tôi! Sau đó tôi đưa cho bà ta rồi mà mỗi lần thấy tôi, bà ta vẫn trừng tôi."
Nói cách khác, tuy rằng khó chịu bị đối phương ức hiếp, không xảy ra tình huống cãi nhau, nhưng có khả năng trong lòng bà cụ vẫn luôn ghi thù chuyện này.
Dựa theo lời nói của gã đồ tể thì người phụ nữ làm bánh quy đặt trước cửa phòng gã, vậy là trước khi gã nhìn thấy hộp bánh thì bà lão ở đối diện mang về bỏ độc vào hay không? Hung thủ là bà ta sao?
Quan Yếm suy nghĩ, hỏi một vấn đề cuối cùng: "Hồi chiều này hai vợ chồng đã làm gì? Chủ nhà đã chết, chúng tôi đi lên thông báo cho hai người, gõ cửa rất lâu mà không có ai ra mở cửa."
Lời nói vừa thốt ra, người phụ nữ giật mình.
Cô ta bắt đầu nhớ lại, nhẹ nhàng lầm bầm: "Làm cái gì ấy nhỉ... Làm cái gì vậy ta... Sao tôi nghĩ mãi mà vẫn không nhớ được?"
Cơ thể cô ta bắt đầu trở nên trong suốt không thấy rõ cùng với giọng nói càng ngày nghi ngờ.
Quan Yếm cắt ngang cô ta: "Không có việc gì đâu, tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi, quên rồi thì thôi bỏ đi."
Người phụ nữ bỗng nhiên ngẩng đầu, cơ thể lúc ẩn lúc hiện lập tức khôi phục lại.
Cô ta giống như mới bừng tỉnh từ một giấc mộng dài, xoay người nói: "Được rồi, không tiếp chuyện mọi người được nữa, tôi phải vào ăn cơm đây... Nếu cứ nói nữa thì không có thời gian rửa chén."
Nói xong, cô ta đóng cửa lại.
Hai người ngoài cửa nhìn nhau, Long Ân nói: "Đến tìm bà lão kia thôi."
Quan Yếm nhìn về cửa sổ nhỏ duy nhất ở cuối dãy hành lang: "Trời sắp tối rồi mà bà ta vẫn chưa về."
Đúng vào lúc này, dưới tầng vang lên tiếng bước chân.
Hai người đi qua thì thấy một mình Vệ Ung chạy lên.
Quan Yếm lập tức hỏi: "Tại sao anh đi một mình? Trần Yến đâu?"
Trái lại, vẻ mặt Vệ Ung thay đổi, nói với tốc độ cực nhanh: "Hai người không thấy cô ấy sao? Chúng tôi đang ở ngoài chợ nhìn thấy bà lão tầng ba có cử chỉ rất cổ quái, nên Trần Yến lặng lẽ đi theo bà ta về trước."
Nghe vậy, trong lòng Quan Yếm có cảm giác nặng nề.
Đừng nói là Trần Yến, họ còn chưa nhìn thấy bà lão kia.
Vệ Ung xoay người chạy lên tầng ba: "Đi lên xem!"
Hai người theo sát, chạy như bay lên tầng, đi thẳng tới trước cửa phòng 301.
Vệ Ung tới trước cố gắng gõ cửa, một hồi âm thanh vang vọng nhưng không có tiếng gì đáp lại.
Anh ta quay đầu nhìn hai người: "Đá không?"
Quan Yếm: "Đá!"
Anh ta lùi về sau một bước, nhấc chân lên, dùng toàn lực đá lên cánh cửa.
Cửa phòng bị đá văng vang lên một tiếng "đùng", bên trong tối mù như mực.
Vốn dĩ ánh sáng ngoài hành lang đã tối tăm mà giống như bị thứ gì đó ở trong cánh cửa hút đi, không thể chiếu sáng vào trong.
Quan Yếm đưa tay lên công tắc cạnh tường, ấn liên tục vài lần, cuối cùng đèn điện mới sáng lên.
Ánh đèn dây tóc mờ nhạt chiếu sáng toàn bộ phòng khách, có một mùi lạ âm ỉ cũng chui vào trong xoang mũi mỗi người.
Quan Yếm dẫn đầu đi vào, nhìn bao quát phòng khách rồi đi vào phòng ngủ gần nhất.
Cửa phòng khép hờ, cô đẩy nhẹ vào, từ cánh cửa ánh sáng tràn vào trong phạm vi gần hai mét.
Mà nơi giao giữa sáng tối có một thứ gì đó khô khô, vàng vọt gầy nhom, móng tay cong lại nằm trên mặt đất.
Quan Yếm nhìn nó chằm chằm, từ từ sờ công tắc, "cạch" một tiếng, đèn trong phòng ngủ được mở lên.
Cùng lúc đó, một cỗ thi thể không biết đã chết bao lâu đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cô không kịp đề phòng.
Thi thể không phân hủy mà biến thành một cỗ thây khô. Nhìn sơ qua có lẽ là bà lão kia.
Đầu tóc hoa râm lộn xộn, tay trái vươn về phía trước khấu trên mặt đất, tay phải nắm chặt ở bên cạnh.
Chân trái mang giày, một chiếc khác bị rơi phía sau mép giường, hình như là do không cẩn thận nên té ngã, vì thế nên bất ngờ qua đời.
"Bà ta cũng đã chết từ lâu rồi sao..." Tiếng hít thở của Long Ân hơi nặng nề: "Chung cư này trừ chúng ta ra, thật sự còn người sống sao?"
Không thể nào. Nếu bà ta đã chết từ trước, vậy thì người ở phòng 301 trong sổ sách là ai?
Ánh mắt Quan Yếm trầm lắng nhìn thi thể chăm chú, bỗng nhiên bước đi qua, nắm bàn tay phải của thây khô đang nắm chặt.
Sau đó cô ngẩng đầu, biểu cảm bình tĩnh: "Cậu sai rồi, người này không phải bà lão kia."
Long Ân sửng sốt: "Cái gì?"
"Nó nắm một vậy trong tay." Cô nghiêng người, để người phía sau có thể thấy đồ trong tay phải của thây khô.
Hai ngón tay bị Quan Yếm bẻ ra, lộ ra món đồ bên trong là... Một chuỗi Phật châu.
Tất cả mọi người đều biết món đồ này.
Biểu cảm của Long Ân trở nên rất khó coi trong nháy mắt, một hồi lâu mới quát: "Con mẹ nó, cái này là Trần Yến?!"
Tuy rằng lúc trước bị con ma nhập người yêu cầu Trần Yến không được để kinh Phật và trầm hương lại, nhưng vì cô ấy nhát gan nên vẫn để mang chuỗi Phật châu này bên người.
Hiện giờ chuỗi Phật châu nằm trong tay của thây khô, thân phận của nó cũng rõ ràng rồi.
Quan Yếm đứng lên, lấy tấm thẻ ra: "Tôi có đạo cụ, không biết có thể cứu cô ấy hay không."
Đây là vật phẩm khen thưởng mà cô rút được, tên là "Ngoan ngoãn nghe lời, không được chết", nhưng trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, có thể hồi sinh một khách quý đã chết trong vòng sáu giờ, nhưng chủ sở hữu đạo cụ không thể sử dụng.
Quan Yếm giữ lại đạo cụ thì cũng không có cách cứu mình, giờ có người chết trước mắt, nhìn chung không thể thấy chết mà không cứu.
Chỉ là bây giờ Trần Yến đã biến thành một cỗ thây khô, cô không chắc chắn còn cơ hội cứu sống hay không.
Vệ Ung nói: "Chắc hẳn là không thành vấn đề, thử xem. Yên tâm, nếu thất bại thì đạo cụ không bị trừ đi."
Quan Yếm gật đầu, nhìn thây khô trên mặt đất, trong lòng im lặng suy nghĩ phải dùng đạo cụ cứu người.
Sau đó, đạo cụ trong tay biến mất không thấy tăm hơi, trong lúc ba người quan sát thì cỗ thây khô nhanh chóng phồng lên.
Trong vài giây ngắn ngủn, làn da và máu thịt đã khôi phục sự sống lần nữa trở nên trắng trẻo mịn màng. Đầu tóc hoa râm khô quắc cũng bắt đầu chuyển sang đen rất nhanh chóng.
Cho đến lúc này, cỗ thi thể này mới thật sự là Trần Yến.
Qua vài giây sau, hai mắt cô ấy đang nhắm chặt hơi giật giật, sau đó bỗng nhiên la lên một tiếng "a", đột nhiên xoay người ngồi dậy, trong miệng còn đang la: "Cứu mạng với! Đừng giết tôi!"
Quan Yếm ở gần cô ấy nhất, lập tức ngồi xổm xuống đè vai cô ấy lại, trấn an nói: "Đừng sợ, tụi chị đây, em an toàn rồi, không sao đâu!"
Lúc cô đang nói chuyện, Trần Yến vẫn còn giãy giụa kịch liệt, sau đó mới có phản ứng lại, ngơ ngác nhìn cô một hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông ở phía sau, cuối cùng mới "oa" một tiếng òa khóc, lập tức bổ nhào vào lòng Quan Yếm, ôm cô rất chặt, khóc đến nỗi khàn giọng.
Lúc này, cửa phòng 302 ở phía đối diện phát ra một âm thanh nhỏ, hơi hé cửa ra.
Vệ Ung đứng ở phía sau nhạy bén phát hiện được, quay đầu lại liếc mắt một cái, đối phương lập tức đóng cửa lại.
Anh ta đẩy mắt kính: "Đưa cô ấy về rồi nói tiếp."
Long Ân nói: "Quá thê thảm... Để tôi cõng cô ấy cho."
Bốn người xuống tầng trở về phòng, an ủi một hồi, Trần Yến mới bước từ bóng ma kia ra mới hơi bình tĩnh lại.
Cô ấy ngồi cạnh Quan Yếm, đôi tay run rẩy vô cùng, nói chuyện đứt quãng, phối hợp với lời kể của Vệ Ung để nói cho mọi người cùng biết chuyện vừa trải qua.
Lúc đầu, cô ấy và Vệ Ung nhìn thấy bà lão ở ngoài chợ, đối phương cần nhang đèn giấy tiền trong tay, vào một cửa hàng trong chợ mua đồ gì đó rất lén lút, nhìn sơ qua vô cùng cổ quái.
Vì thế cô ấy xung phong nhận việc muốn theo dõi bà lão, Vệ Ung cho rằng căn cứ theo sổ sách của chủ nhà có thể biết được ai là người ai là ma quỷ, cho nên tính nguy hiểm cũng không cao, nên cho cô ấy đi.
Sau đó, bà lão đi ra khỏi chợ nhưng không trở về chung cư, mà là tới một cửa hiệu bán thịt ở ngoài chợ, gọi ông chủ tới nói thì thầm gì đó, còn đưa cho đối phương một lọ thuốc.
Nghe đến đó, theo như lời nói của chị vợ nhiều chuyện thì suy đoán của Quan Yếm lúc trước đã có bằng chứng.
Bà cụ thù dai nhất định đã bỏ độc trong bánh quy.
Trần Yến nói, cô ấy muốn tới gần xem coi đó là thuốc gì, nhưng không ngờ bà lão bỗng nhiên quay đầu lại, cách một khoảng rất xa mà vẫn thấy cô ấy lẫn trong đám người.
Cô ấy hơi sợ hãi, nghĩ đến việc nhanh chóng nói chuyện này cho mọi người biết nên chạy một mình về chung cư.
Sau đó...
"Tôi mới vào tới cửa chính thì thấy chủ nhà!"
Tuy rằng chuyện đã qua, lúc Trần Yến kể lại người vẫn run rẩy: "Dáng vẻ của ông ta rất thật đáng sợ, đôi mắt giống như trái bóng bàn, đứng trước cửa nhìn tôi chằm chằm rồi cười... Tôi sợ muốn chết, ngay cả về cũng không dám về! Cũng may sao người phụ nữ ở phòng 202 đi xuống..."
Nghe đến đó, Long Ân và Quan Yếm nhìn lướt qua nhau, hai người ăn ý không nói gì.
Trần Yến nói tiếp tục: "Chị ta thấy tôi sợ hãi, đi tới kéo tay tôi, đưa tôi về phòng 104..."
Nhưng cô ấy rõ ràng đã bước tới cửa phòng 104 thì phát hiện tất cả đồ trang trí trong phòng đã thay đổi trong nháy mắt.
Mặt của người phụ nữ đi sau cô ấy đột nhiên xanh lét, nhào thẳng vào người cô ấy.
Mặt Trần Yến đầy nước mắt: "Sau đó tôi không còn biết gì nữa."
Sau khi cô ấy nói xong, Long Ân hướng mắt ra hiệu với Vệ Ung, gọi anh ta vào phòng ngủ, hạ giọng nói chuyện người phụ nữ đã chết và manh mối tra được cho anh ta biết.
Bây giờ là lúc tinh thần của Trần Yến yếu ớt nhất, những việc không thích hợp như thế này không cần nói cô ấy biết.
Quan Yếm an ủi cô ấy một hồi, nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân khe khẽ, vừa quay đầu thì phát hiện bà lão đã mang theo nhang đèn quay lại.
Mắt bà ta nhìn thẳng đi ngang qua cửa, chậm rãi đi lên tầng.
Vất vả lắm mới dỗ dành được Trần Yến, giờ bị sợ hãi tiếp tục khóc thút thít.
Quan Yếm yên lặng nhìn cô ấy, trong lòng tự hỏi.
Khi người phụ nữ phòng 202 còn sống thì hầu như không ra ngoài, người Trần Yến nhìn thấy nhất định là ma quỷ, nhưng vì sao người phụ nữ đó muốn giết cô ấy?
Nếu hận bọn họ hại chị ta ăn trúng bánh quy có độc... Đừng nói trước đó chị ta một vừa hai phải đòi ăn, cho dù hận thật thì cũng nên tìm Quan Yếm và Long Ân báo thù mới đúng, dù thế nào thì cũng không thể đi tìm Trần Yến.
Hoặc là, người chị ta oán hận không phải bọn họ, hơn nữa có phải nguyên nhân cuối cùng khiến chị ta tử vong là do gã đồ tể ở tầng ba không?
Nếu là thế thì cũng có lý.
Bà lão đưa độc cho ông chủ cửa hiệu bán thịt, trùng hợp là gã kia giết heo, đại khái liên quan đến vấn đề ích lợi.Ví dụ như, chủ tiệm thịt không vừa ý gã đồ tể cướp mối làm ăn, cho nên bằng lòng hợp tác với bà lão hạ độc gã ta.
Mà người phụ nữ đã chết kia ghét nhất chính là gã đồ tể phòng 302, cho dù chị ta giống với mấy người chết kia quên mất nguyên nhân mình đã chết, có lẽ nghĩ rằng mình vẫn còn sống, nên đối với chuyện xấu kia chị ta sẽ cảm thấy vui mừng.
Chị ta không muốn Trần Yến phá hư kế hoạch nên tìm cơ hội ra tay giết cô ấy...
Lúc này, hai người nam đã đi ra, Vệ Ung vén màn cửa lên nhìn rồi nói: "Trời sắp tối rồi, ăn đồ ăn trước đã, sợ là đêm nay không yên ổn đâu."
Ban nãy anh ta không chỉ đi mua nhang đèn giấy tiền mà còn mua đồ ăn và hai cái đèn pin.
Trần Yến không đói bụng, miễn cưỡng ăn một chút.
Trái lại, ba người kia ăn rất no nê, để tránh lúc gặp nguy hiểm không có sức chạy trốn.
Lúc ăn cơm, Quan Yếm chỉnh sửa lại tình huống trước mắt, cũng đưa ra một giả thuyết: "Không vô duyên vô cớ gì mà nhiệm vụ sắp đặt thời gian trúng ngay ngày giữa tháng bảy, cho nên tôi có một suy đoán, mấy người đã tử vong không biết mình đã chết sẽ nhớ lại tất cả trong đêm nay."
Long Ân như đang suy tư gật đầu, hỏi: "Vậy chuyện đó là ma quỷ cũng có thể hoạt động giống như con người, vậy tại sao Cầu Nhã Như không được?"
"Nguyên nhân tử vong không giống nhau."
"Chung chung là do nguyên nhân cái chết..."
Quan Yếm và Vệ Ung cùng trả lời, cô dừng lại, ý bảo anh ta nói tiếp.
Anh ta nói: "Trước mắt xem ra, về cách thức tử vong của Cầu Nhã Như có thể xác định là ăn trúng bánh quy có độc. Mặc kệ người bỏ độc là ai, vốn dĩ mục tiêu của hung thủ nhất định không phải là cô ta, cho nên cô ta chết là do ngoài ý muốn, nhưng những người khác thì không như vậy."
Cặp vợ chồng phòng 204 đã xác nhận tên béo bị chủ nhà giết chết, mà anh ta không có ý thức được mình đã tử vong.
Cho đến khi Quan Yếm và Long Ân đào ra thi thể của anh ta.
Khi thi thể lộ ra ánh mặt trời, chủ nhà bỗng nhiên xuất hiện, hai người ở tầng một không nhìn thấy ông ta đi lên, chứng minh lúc đó ông ta cũng đã chết.
Khéo một cái, lúc đó ông ta làm việc quá sức nên tử vong?
Nói là trùng hợp, chứ thật ra nên nói là, lúc bọn Quan Yếm đào được đống xương trắng của tên béo nên anh ta phát hiện sự thật vì sao mình tử vong.
Sau đó, anh ta nhớ lại tất cả, giết chết chủ nhà khi đang làm chuyện kia.
Nét mặt trên thi thể của chủ nhà lúc đó, hai mắt trừng lớn miệng nhếch lên, có thể lý giải vì đang vô cùng sung sướng, cũng có thể lý giải là vì quá mức sợ hãi.
Có lẽ một khắc đó, ông ta đã thấy được cái làm ông ta sợ hãi tới chết.
Về phần cặp vợ chồng nọ, bọn họ từng dùng chuyện chủ nhà giết chết tên béo để uy hiếp đối phương để miễn tiền thuê nhà, có khả năng thời điểm đó đã bị giết hại.
Nếu có thể vào phòng của họ, biết đâu có thể tìm ra sự thật.
Tóm lại, chỉ có Cầu Nhã Như là có thể chắc chắn do ăn bánh quy có độc nên tử vong. Không có bất kỳ kẻ nào muốn hại cô ta, nhưng cô ta quá xui xẻo nên cuối cùng trở thành người bị hại.
Trần Yến hỏi: "Vậy trong hai người còn lại, ai mới tính là hung thủ?"
Không biết có phải lúc trước bị sợ hãi đến tột cùng hay không, giờ cô ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Giống như đã chết đi một lần, cuối cùng chào mừng sự lột xác của riêng mình.
Quan Yếm nghĩ ngợi, nói: "Chung cư Vượng Phát đã xảy ra tất cả sự việc, tuy rằng nhìn sơ qua hơi rối loạn, nhưng ngọn nguồn bắt đầu chỉ có một, đó chính là gã đồ tể phòng 302. Chỉ là, bà lão bỏ độc cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn tới sự kiện phát triển thành như bây giờ, không có bà ta sẽ không có chết người."
"Theo phương diện pháp luật mà nói, bà lão mới là hung thủ. Nhưng ở cái chỗ thế này, tranh luận luật pháp với quỷ quái thì hơi buồn cười, chúng ta không thể loại trừ khả năng gã đồ tể bị bọn họ thù hận."
"Đêm nay là ngày giữa tháng bảy, theo truyền thuyết thì đêm nay cửa địa ngục sẽ mở ra, tất cả linh hồn đều có thể tự do hành động. Tới lúc đó sợ rằng những con quỷ trong chung cư Vượng Phát đều sẽ đi báo thù, họ cũng sẽ không giết một người."
Tuy rằng tên béo và cặp vợ chồng bị chủ nhà giết chết, nhưng bây giờ chủ nhà cũng đã chết, cho nên những con quỷ này nhất định sẽ mang thù hận của tất cả mọi chuyện xảy ra trút lên người gã đồ tể và bà lão.
"Trước đó đã thảo luận qua, Cầu Nhã Như không giống những con quỷ khác, khi họ có thể tự do hoạt động, cô ta chỉ có thể dùng cách nhập xác để tìm kiếm sự giúp đỡ."
Quan Yếm nói: "Tôi nghĩ đây là đang nhắc nhở chúng ta, cho dù tới ngày giữa tháng bảy, một con quỷ tử vong ngoài ý muốn như cô ta cũng không thể đi báo thù. Có thể nói rằng, nếu những con quỷ khác giết hai người họ, cô ta không thể báo thù được nữa, nhiệm vụ của chúng ta chỉ có thể kết thúc trong thất bại."
Vẻ mặt Trần Yến trở nên khó coi: "Chẳng lẽ đêm nay chúng ta phải bảo vệ hai người kia sao?"
Vệ Ung cười, gỡ mắt kính xuống, ung dung lau kính: "Chuyện này thì không cần đâu, chúng ta chỉ còn một manh mối cuối cùng, nếu những người khác không thể cung cấp cho chúng ta, vậy thì tìm Cầu Nhã Như."
Hàng lông mày rậm rạp của Long Ân nhướng lên: "Để ma nhập xác một lần nữa sao?"
Quan Yếm đứng lên: "Thật ra có một biện pháp khác, đưa hai người kia tới đây để cô ta giết luôn. Nhưng có thể không thực hiện được, nếu không nhiệm vụ này đã dùng bạo lực để qua cửa ngay từ đầu, không cần tìm bất kỳ manh mối gì nữa. Vẫn nên đảm bảo thì hơn, lần này để tôi."
"Không..." Trần Yến giữ chặt tay cô, trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời lộ sự sợ hãi, rồi tràn ngập can đảm: "Để em cho, em... Em không sợ."
Cô ấy vẫn luôn cho rằng, trong nhiệm vụ này cô ấy chưa đóng góp bất cứ cống hiến nào cả, lúc nào cũng khóc lóc làm vướng víu người ta.
Trước đó, nhiệm vụ theo dõi bà lão cũng không dễ dàng gì có được lại bị cô ấy làm nát bét, còn liên lụy Quan Yếm dùng đạo cụ cứu cô ấy, loại đạo cụ chết đi sống lại này vô cùng quý giá đó!
Bây giờ đã có chỗ để cô ấy làm, mặc kệ đáng sợ cỡ nào, cô ấy nhất định phải hỗ trợ!
Quan Yếm thấy ánh mắt kiên định của cô ấy thì không tranh giành, gật đầu nói: "Cũng đúng, chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm gì, chúng ta đều ở đây mà."
Trần Yến cười, rút một tờ khăn giấy lau mặt, đi vào nhà vệ sinh.
Lúc sắp đi vào, cô ấy nghe thấy Quan Yếm nói: "Thật ra cũng nhờ vào em, nếu em không mua nhang trầm và kinh Phật thì Cầu Nhã Như sẽ không ra, có thể bây giờ chúng ta cũng không biết nhiệm vụ lần này rốt cuộc ra sao nữa."
Cô ấy dừng lại, quay đầu cười với cô: "Cảm ơn chị Quan."
Thật ra không phải vậy, cô ấy biết. Cho dù không có khúc nhạc đệm chó ngáp phải ruồi này thì họ nhất định sẽ có cách khác tìm hiểu tất cả.
Nhưng có người không chê cô ấy nhát gan, còn như vậy an ủi cô ấy như thế. Thật sự làm cô ấy càng can đảm hơn.
Trần Yến không bật đèn, đứng ngoài nhà vệ sinh hít một hơi thật sâu, đi vào khép cửa lại.
Một năng lượng kỳ lạ bao lấy cô ấy, khiến cô ấy có thêm gan dạ nhìn vào khoảng tối tăm trước mặt, bình tĩnh nói những lời cần nói: "Cầu Nhã Như, cô ở đâu? Tới đây nhập vào xác tôi đi, chúng tôi có điều muốn hỏi cô."
Cô ấy nói xong, vẫn không nhịn được nhắm chặt hai mắt lại.
Tâm đập bịch bịch, cảm giác lạnh lẽo xung quanh làm cô ấy muốn xoay người chạy, nhưng lý trí ấn chặt cô ấy ở lại chỗ này.
Đột nhiên, một loại cảm giác không thể giải thích ập tới, Trần Yến cảm thấy cái ót của mình đột nhiên nặng hơn rồi không còn phản ứng nữa.
Quan Yếm đã chờ ngoài cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng té ngã thì lập tức đẩy cửa ra.
Vệ Ung và Long Ân nặng nề nâng cô gái về phòng lần nữa, Quan Yếm lấy khăn lông lau mặt cho cô ấy như cũ.
Một lát sau, "Trần Yến" mở to mắt, ánh mắt khác hẳn nhìn bọn họ.
Vệ Ung mở miệng đầu tiên: "Chúng tôi điều tra được nguyên nhân cái chết của cô có liên quan tới bánh quy, cô ăn bánh quy chủ nhà đưa cho, còn nhớ rõ hay không?"
Cầu Nhã Như chớp mắt từ từ rồi nhíu mày, bỗng nhiên "a" một tiếng: "Tôi nhớ ra rồi... Là ăn bánh quy. Vậy thì chủ nhà giết tôi sao?" wattpad_tichha_
Vệ Ung lắc đầu: "Không, ông ta không biết bánh quy có độc."
Long Ân vội hỏi: "Bây giờ cô nhớ ra chuyện này rồi, vậy cô nghĩ lại xem, lúc ấy có chuyện gì xảy ra nữa hay không? Có chuyện nào làm cô có ấn tượng thì cô cứ nói ra, không được để sót bất cứ việc nhỏ nào."
Cầu Nhã Như cúi đầu cố gắng nhớ lại, tay trái theo bản năng đưa lên vén tóc bên tai, nhưng không sờ trúng.
Trần Yến buộc tóc đuôi ngựa, tóc không xõa qua tai.
Cô ta ngơ ngác nhìn tay của "chính mình", rồi cười khổ sở.
Qua vài phút, cô ta mới bắt đầu nói: "Tôi còn nhớ... Tôi là thu ngân siêu thị, chiều hôm đó ba giờ chiều đã tan làm. Khi trở về chung cư, ở trước cửa, tôi gặp anh Lục đang khiêng nửa khúc thịt heo đi ra ngoài.
"Máu heo dính lên quần áo của tôi, anh ấy xin lỗi tôi, chủ nhà nghe thấy tiếng nói chuyện nên đi ra, cười tủm tỉm cầm một cái hộp bánh quy tặng cho tôi ăn. Tôi vốn không muốn nhận, anh Lục cũng nói giúp tôi, nhưng chủ nhà nói không nhận sẽ thu thêm tiền thuê nhà, tôi chỉ có thể nhận lấy."
"Đúng lúc trưa hôm đó ăn chưa no, nên về nhà ăn một ít bánh quy... Tôi nhớ ra rồi!"
Cô ta nói tới đây, vẻ mặt lộ ra vẻ vô cùng khổ sở, thậm chí không hề có điềm báo trước mà phun ra một đống máu.
Cô ta đưa tay cố che bụng lại: "Bụng tôi đau quá! Đau quá! Tôi còn hộc máu... Sau đó tôi không còn biết gì nữa. Tới lúc tỉnh lại thì tôi đã biến thành quỷ, ở mãi trong căn phòng này không ra được! Tôi đã chờ rất rất lâu, cuối cùng mới chờ được mấy người!"
Cô ta kích động, đưa tay nắm lấy tay Quan Yếm, cố gắng lay: "Giúp tôi với! Giúp tôi tìm được hung thủ, tôi muốn báo thù!"
Quan Yếm gật đầu, đang định mở miệng, đột nhiên, một luồng gió lạnh óc không biết từ đâu thổi tới, làm mỗi người đều nổi da gà.
Dường như ngay lúc đó, Trần Yến đang ngồi bỗng hôn mê, ngã xuống giường.
Sau đó, ngoài hành lang vang lên luồng âm thanh âm u ma quái.
"Hừ... hừ... hừ"
Âm thanh giống như cái ống thổi gió chỉ còn lại hơi tàn, vừa giống như người già sắp chết thở hổn hển không ngừng.
Tiếng vang quái dị khàn khàn phóng đại trong dãy hành lang dài vô tận, quanh quẩn tới lui không dứt.
Trừ bỏ Trần Yến hôn mê, ba người khác đều đi ra phòng ngủ, nhìn cánh cửa phòng chưa được đóng kín.
Hành lang đã tối đen, chỉ có một mảng ánh sáng từ trong phòng hắt ra, nhưng trong khu vực này không có gì cả.
"Đùng..."
Quan Yếm nhanh chóng ngẩng lên nhìn trên đỉnh đầu.
Trên tầng vang lên tiếng bóng cao su đập lên mặt đất, sau đó là rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Mỗi ngày, tiếng động chỉ xuất hiện vào giờ cơm mà bây giờ đã xuất hiện.
"Chúng nó tới rồi..." Long Ân vội la lên: "Làm sao bây giờ? Chúng ta đi ra ngoài sao?"
Cửa phòng 303 bị một bóng dáng vô cùng mập mạp phá đi, vang lên âm thanh rất lớn.
Nó không hề dừng lại mà đi từ cửa ra, hơi cứng đờ xoay người, đi từng bước một tới phòng 301 sát vách.
Mỗi khi nó dậm chân lên mặt đất sẽ vang lên tiếng "đùng", giống tiếng trống trận ngày càng quyết liệt trên chiến trường.
Khi khoảng cách giữa cửa phòng cách vách còn một nửa thì ngừng lại, bởi vì phía sau vang lên giọng phụ nữ "hừ" rất thong thả.
Giọng điệu quái dị mà chói tai giống như kèn bầu tấu nhạc trong tang lễ, nó mang giày cao gót màu đỏ, từ cửa cầu thang từ từ bước tới, tiếng bước chân "cạch cạch cạch" tựa như đếm ngược thời khắc tử vong của con mồi.
Tên béo nhếch môi cười với nó, mỡ trên mặt chen chúc thành một đống, càng cố đẩy nhãn cầu rơi ra khỏi hốc mắt.
Tên béo vội vàng vươn tay tiếp được con mắt, bởi vì biên độ động tác quá lớn nên trước ngực toát ra một mùi máu tươi.
Lúc ngẩng đầu lên thì tên béo đã biến thành một con quỷ máu me khủng bố.
Người phụ nữ khinh thường cong môi, bước chân không hề dừng lại, đi từng bước một tới phòng 302.
Mỗi khi đi một bước, khóe miệng sẽ chảy ra một chút máu, dần dần cái cằm nhuốm đầy máu.
Cùng lúc đó, Quan Yếm xoay người chạy vào trong cầm máy phát kinh Phật và nhang trầm, đốt nhang lên và ấn mở máy, hô: "Lên lầu!"
Vệ Ung cũng đã bật hai cái đèn pin, đưa cho Long Ân một cái, theo sát Quan Yếm xông ra ngoài.
Tiếng tụng kinh liên tục nhanh chóng áp đảo tiếng động ồn ào ma quái.
Nhưng mọi người đều biết, cái này cũng không thể thật sự ngăn cản những con quỷ đó.
Ba người chạy lên tầng với tốc độ nhanh nhất.
Máu tươi đã làm toàn thân tên béo ướt đẫm, nó vươn tay ta đẩy cửa phòng 301.
Rõ ràng đã khóa cửa rất chặt, thế mà dưới lực đẩy của nó, cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Trong phòng tối đen như mực không bật đèn, nhưng lúc nó đi vào thì phát hiện trong phòng khách đốt một đống lửa.
Ngay sau đó, hương vị nhang đèn giấy tiền ập vào mặt làm tên quỷ béo hơi đờ đẫn.
Nó không nhịn nổi liếm môi, không chịu theo sự khống chế đi tới đám hương khói kia.
Bà lão núp trong bóng tối, cả người run rẩy co rúm lại thành một cục, trong miệng không ngừng nhắc mãi: "Ăn xong mời đi mau, ăn xong mời đi mau..."
"Đùng... đùng...đùng"
Một trái bóng rổ từ cửa cầu thang bay tới, đập vài cái xuống hành lang.
"Hi hi hi..."
Một cái đầu bé trai lõm xuống dính đầy máu trên mặt vội đuổi theo phía trước rồi dừng lại, quay đầu dùng giọng nói non nớt gọi: "Ba ơi, mẹ ơi!"
Một cặp vợ chồng trên mặt không biểu cảm đã đi tới.
Trên người họ không có bất kỳ vết thương nào, mặt mày bầm đen rất đáng sợ, môi màu tím sậm, mắt đen sì, nhìn thấy đôi lòng trắng kia làm người ta sợ run người.
Gã đồ tể phòng 302 trốn phía sau cửa, run như cầy sấy.
Cơ thể không ngừng run rẩy rồi thân dưới của gã nóng lên, một dòng nước ấm theo đùi chảy đầy đất.
"Cốc...cốc...cốc"
Đột nhiên, cửa phòng sau lưng vang lên tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.
Cả người gã run lên ngay lập tức, hai chân không khống chế được mềm nhũn, ngã ngồi một cái "bịch" lên mặt đất.
Mồ hôi túa ra như thác nước rơi xuống không ngừng, mới có một khoảng thời gian ngắn mà cả người ướt đẫm giống như mới vớt từ trong nước ra.
Lý trí còn sót lại định cầu xin, nhưng sự sợ hãi tột cùng làm gã không lên tiếng nổi.
Chỉ có sự run rẩy không ngừng, càng ngày run lên mãnh liệt.
Ngay sau đó, một sức mạnh khổng lồ không thể chống lại từ phía sau cửa đẩy tới.
Cửa đã khóa lại, thế nhưng đẩy ra dễ dàng giống như tờ giấy...
Toàn bộ phần cằm và trước ngực đều dính đầy máu tươi, tâm trạng của người phụ nữ đang rất vui, nó đã thấy được đôi chân run rẩy đằng sau cánh cửa kia rồi.
Nó "hừ" một tiếng chói tai, tay mở cửa ra, cuối cùng cũng đẩy người phía sau cánh cửa ra nốt.
Ngay sau đó, nó nhấc chân muốn bước vào bên trong cánh cửa.
Nhưng vào lúc này, tiếng kinh Phật trang nghiêm từ chỗ cầu thang vang lên liên tục, kéo dài toàn bộ hành lang, giống như sấm sét vang vọng toàn bộ tầng ba!
Hình dung vẻ mặt đáng sợ của nó biến đổi, phát ra một tiếng thét thê lương thảm thiết.
Bên trong phòng 301, tên béo đang ghé vào đống nhang đèn bên cạnh chợt run người, mặt mũi đầy máu thịt nhanh chóng tan ra như kem.
Trong hành lang, một nhà ba người âm u xoay người lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc gâm lên người Quan Yếm, chỉ có thể không cam lòng nhanh chóng lùi lại.
Quan Yếm thấy thế hô lớn: "Mau lên, mang người đàn ông phòng 302 ra!"
Không sai, cho dù chuyện xảy ra trong chung cư Vượng Phát có phức tạp ly kỳ tới cỡ nào, thì đối với Cầu Nhã Như mà nói, hung thủ thật sự giết cô ta chỉ có một, đó là gã đồ tể phòng 302.
Chứng cứ đó là lúc Cầu Nhã Như nói câu "Anh Lục cũng nói giúp tôi".
Ba người chạy tới phòng 302, Quan Yếm giơ nhang trầm đang đốt và cái máy đang niệm kinh không ngừng chủ động đến gần người phụ nữ máu chảy đầm đìa.
Đối phương đau khổ không thôi, ôm đầu thét chói tai, trong ánh mắt toàn là sự hận thù.
Long Ân và Vệ Ung nhân cơ hội chạy vào, một trái một phải dìu tay gã đồ tể, kéo người chạy ra ngoài.
Mà trong khoảng thời gian ngắn này, những con quỷ chịu sự khổ sở bởi máy niệm kinh và trầm hương bắt đầu dần dần thích ứng tất cả.
Bọn họ vẫn đau đớn, nhưng tình trạng rõ ràng đã đỡ giảm rất nhiều.
Quan Yếm đi sau ba người, thúc giục nói: "Nhanh lên đi, bọn nó đỡ hơn rồi!"
Hai người cắn răng, liếc nhau, buông gã đồ tể ra, chỉ nắm lấy cánh tay gã giống như kéo bao tải chạy nhanh về phía trước.
Quan Yếm cản trở ở phía sau, cố gắng lắc nhang trầm để nó đốt ra nhiều khói hơn, nhưng hiệu quả quá thấp.
Khi họ vất vả chạy xuống chỗ gần cầu thang, mấy con quỷ phía sau đều đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Mà ngay lúc này, hai người phía trước bỗng nhiên ngừng lại.
Quan Yếm quay đầu nhìn lướt qua...
Dưới cầu thang, chủ nhà âm u đứng đó, đèn pin của Long Ân rọi trúng mặt nó, xung quanh tối đen, tựa như nước nào đó đang làm Lễ khai mạc Thế vận hội trong sự âm u và đáng sợ.
Phía sau, năm con quỷ với vẻ ngoài khác nhau làm người ta sợ hãi đã nhanh chóng đến gần.
Quan Yếm khẽ cắn môi, đi vài bước về phía trước lướt qua hai người, đột nhiên dí máy phát kinh Phật vào mặt chủ nhà.
Trước đó đối phương không ở tầng trên, không bị kinh Phật tra tấn, vì thế phản ứng lúc này vô cùng mãnh liệt.
Nó rú lên quái dị, hai con mắt nhảy ra khỏi hốc mắt rơi xuống đất, cùng lúc đó cơ thể chợt ngửa ra sau, tựa lên vách tường.
Không đợi Quan Yếm ra tiếng, Vệ Ung và Long Ân đã nhanh chóng phản ứng, tiếp tục kéo gã đồ tể lao xuống.
Quan Yếm không có thời gian quay đầu lại, vòng qua chủ nhà sắp khôi phục, chạy thục mạng xuống tầng.
Trái lại, phía trước không có ma quỷ chặn đường, bọn họ thuận lợi chạy về phòng 104, đóng cửa lại thật mạnh.
Long Ân hô: "Nhanh lên! Nhanh lên! Mang tới cho Cầu Nhã Như giết gã báo thù!"
Quan Yếm kéo một cái kế chặn sau cửa, đặt máy phát kinh Phật và nhang trầm lên trên: "Hai người đi mau đi, tôi chặn tụi nó!"
Long Ân nói: "Cô cẩn thận quá!"
Khi nói chuyện, bọn họ đã kéo người vào nhà vệ sinh. wattpad_tichha_
Vệ Ung chạy tới phòng ngủ, thấy Trần Yến còn chưa tỉnh, nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy.
Anh ta bế người lên, bước đi như bay, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Cùng lúc đó, cách một lớp cửa phòng mỏng manh, những âm thanh âm nguy hiểm đã tới gần.
Một mình Quan Yếm đứng cạnh cửa, trán tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Chúng nó sẽ vào được ngay lập tức, nhưng đợi Cầu Nhã Như nhập vào người cho đến lúc tỉnh còn cần một khoảng thời gian.
Đăng tải tại Wattpad _tichha_ và Wordpress
Lúc từ phòng 202 đi ra, bầu trời đã sẩm tối hơn, mùi thơm của bữa cơm nhà từ phòng 204 sát vách bay tới làm hai người thèm nhỏ dãi.
Quan Yếm dừng chân trước cửa: "Chắc nhóm Trần Yến còn chưa về đâu, tôi lo lỡ như chờ thêm một lát lại bỏ lỡ giờ cơm của nhà họ, thôi thì gõ cửa trước xem sao?"
Long Ân: "Hay là mang số đồ ăn vặt còn thừa lên?"
"Được, để tôi đi cho."
Cô nói xong thì đi xuống tầng, khi đi xuống bậc thang cuối cùng lúc đụng góc tường, cô nhìn thấy có một bóng người lùn tịt đứng trong hành lang.
Trong hành lang tối tăm mơ hồ, ông ta đứng ở đó giống như một con rối gỗ, bóng người bị ánh sáng ngoài cửa chính chiếu vào kéo ra thật dài, như đang nhe nanh múa vuốt trên mặt đất.
Mặc dù không nhìn thấy dáng người của ông ta, nhưng dáng người đó ở chỗ này chỉ có một, đó là chủ nhà đã chết kia.
Ánh mắt Quan Yếm bình tĩnh lướt qua người ông ta, sau đó xem như không thấy gì đẩy cửa vào.
Đồ ăn vặt còn thừa đều để trên bàn ở phòng khách, cô lấy xong thì xoay người đi ra ngoài, phát hiện chủ nhà chắn trước cửa.
Đôi mắt của ông ta còn lồi hơn trước rất nhiều, nhô lên giống như mắt ếch, phần lòng đen quá ít và tròng trắng quá nhiều làm gương mặt vừa ma quái vừa buồn cười. wattpad_tichha_
Quan Yếm nhìn thẳng ông ta, nở nụ cười bình tĩnh: "Có chuyện gì sao chủ nhà?"
Ông ta chuyển động tròng mắt, nói chậm rãi: "Giữa tháng bảy... Lúc đốt tiền giấy phải cẩn thận một chút, không được đốt nhà..."
Quan Yếm gật đầu: "Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận, ông đúng là một người chủ nhà vừa có tâm lại có tầm."
Người đã chết mà còn lo lắng nhà bị cháy.
Ông ta không nói chuyện nữa, xoay người bước đi.
Chờ giây lát, Quan Yếm mới đi ra cửa, bên ngoài không còn bóng dáng của đối phương.
Long Ân thấy cô đi lên thì nghi ngờ, nói: "Sao đi lâu vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Quan Yếm: "Cũng không có gì đâu, chỉ là nhìn thấy chủ nhà..."
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên nhíu mày.
Long Ân vội la lên: "Chủ nhà làm sao?"
"Tôi nhìn thấy chủ nhà, ông ta nhắc nhở tôi lúc đốt giấy tiền không được đốt nhà."
Quan Yếm nói: "Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề, nếu tên béo và chủ nhà sau khi chết vẫn còn lấy hình hài con người để xuất hiện, vậy vì sao chúng ta chưa từng gặp Cầu Nhã Như?"
Từ lúc bắt đầu thấy nhúm tóc, sau đó Trần Yến thấy bóng người màu đen, rồi bị ma nhập đưa ra yêu cầu...
Từ trước tới giờ, Cầu Nhã Như chưa từng lấy hình hài con người để xuất hiện.
Mà tên béo đã chết được nửa năm kia, thậm chí bọn họ cũng không nhìn ra anh ta không phải là người.
Long Ân vỗ đầu: "Cô nói vậy quá đúng!"
Quan Yếm nói: "Giờ không nói cái này nữa, chúng ta gõ cửa."
Khi họ nói chuyện, trong phòng 204 vẫn luôn có âm thanh vang lên, tuy nghe không rõ ràng lắm, nhưng quả thật có một nam một nữ.
Long Ân gõ cửa, rất nhanh đã có người đi ra.
"Lạch cạch" một tiếng, cửa phòng bị mở ra hơn phân nửa, phía sau là một người phụ nữ xa lạ.
Cô ta cảnh giác đánh giá hai người, cho đến khi ánh mắt dừng trên đống đồ ăn trên tay Quan Yếm, vẻ mặt mới dịu đi không ít, mở miệng nói: "Ai da, có phải hai người chính là khách trọ đã khá nhiều tặng kẹo cho con trai tôi đúng không? Cảm ơn hai người rất nhiều, bình thường đứa nhỏ nhà tôi hay chạy tới chạy lui trong nhà, không quấy rầy hai người chứ?"
"Không có không có," Long Ân cười ha hả, nói: "Chào chị, chúng tôi lên đây là có một số việc muốn hỏi thăm nhà mình, không biết chị có thời gian hay không?"
Anh ta nói xong thì Quan Yếm đưa đồ ăn vặt qua.
Người phụ nữ nhận đồ, quay đầu lại gọi lớn: "Lạc Lạc, mau tới đây cảm ơn anh chị này!"
Thằng nhóc đáp lời, "cộc cộc cộc" chạy tới, vừa vui vẻ vừa lễ phép cảm ơn, so với lần trước tựa như hai người khác nhau.
"Chuyện gì đấy?" Trong phòng vang lên tiếng đàn ông trưởng thành hỏi chuyện.
Quan Yếm và Long Ân đứng ở bên ngoài không thấy người, nhưng ít ra có thể xác định, quả nhiên đôi vợ chồng này tới giờ cơm mới xuất hiện.
Người phụ nữ cười nói: "Hai người hỏi đi, nếu chúng tôi biết thì nhất định sẽ nói."
Quan Yếm hỏi: "Mọi người có biết chủ nhà đã chết hay chưa?"
Cô ta sửng sốt: "Cái gì? Cái tên già mê gái đó đã chết ư? Hừ, thật đáng đời!"
"Chúng tôi phát hiện trong phòng của chủ nhà một cuốn sổ sách, có phải nửa năm rồi mà nhà mình không đóng tiền nhà đúng không? Tôi có thể hỏi lý do không?"
Quan Yếm thấy cô ta giống như không muốn nói, khuyên: "Dù sao bây giờ chủ nhà đã chết rồi, về sau cũng không có ai thu tiền nữa, mọi người sợ gì mà không nói chứ?"
Người phụ nữ nghĩ cũng phải, nhún vai: "Nói cho hai người biết cũng không có gì, thật ra nửa năm trước, tôi đi ra cửa đổ rác thì thấy chủ nhà cầm cái gì đó thở nặng nhọc đi lên tầng, sau đó nghe thấy trên tầng có động tĩnh, tôi tò mò mà, nên lặng lẽ đi lên xem..."
Cô ta đi lên tầng thì nghe thấy trong phòng 303 có âm thanh mắng chửi, kề tai lên nghe thì nghe được mấy chữ linh tinh, gì mà "Nhã Như", "bánh quy", "độc".
Sau đó, bỗng nhiên bên trong vang lên một âm thanh hỗn loạn, rồi im bặt.
Rồi cô ta nghe thấy có người đi ra cửa nên chạy nhanh xuống tầng, khép hờ cửa phòng nhìn lén, một lát sau phát hiện chủ nhà dính đầy máu trên tay đi xuống.
Cô ta cũng bạo gan, nhân lúc chủ nhà đi rồi lặng lẽ đi lên xem, thấy tên béo phòng 303 đã chết nằm trên mặt đất, trên ngực cắm một con dao.
Cô ta sợ hãi, vội vàng trốn về nhà bàn bạc với chồng mình, cuối cùng hai người quyết định dùng chuyện này uy hiếp chủ nhà.
Người phụ nữ nói: "Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, nuôi con trẻ tôn quá nhiều tiền, có thể tiết kiệm được thì tốt."
Long Ân truy hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó gì? Còn sau đó gì nữa?" Cô ta nói mù mờ: "Sau đó chúng tôi không cần đóng tiền nhà, tên già dê xòm kia cũng không dám đòi tiền!"
Có vẻ cô ta không ý thức được, cả hai vợ chồng đều đã chết.
Quan Yếm lại hỏi: "Chị có biết trong chung cư này có ai thù oán với ai không? Là kiểu thù hận sẽ giết chết đối phương ấy."
"Cái này..."
Người phụ nữ nghĩ ngợi, cười: "Tên đồ tể tầng ba là đồ hèn nhát, là kẻ thù với quỷ nghèo làm gái ở sát vách phòng chúng tôi? Còn có bà cụ là quỷ hẹp hòi ở trên tầng cũng ồn ào với tên đồ tể đó!"
Quan Yếm mới biết, thì ra cô đoán ngược giữa quỷ nghèo và quỷ hẹp hòi.
Không ngờ rằng, tiền thuê nhà một tháng chỉ cần 300 đồng, thế mà người phụ nữ dám bỏ ra hơn một trăm đồng để mua quần áo mới là "quỷ nghèo".
Long Ân cũng vô cùng bất ngờ: "Bà lão kia với đồ tể có chuyện gì ồn ào đâu?"
"Haiz, cũng có một tí chuyện nhỏ đấy chứ."
Có vẻ người phụ nữ này rất thích mấy chuyện buôn dưa lê này, đôi mắt còn sáng hơn vừa rồi.
Cô ta nói, người đàn ông đồ tể lúc nào cũng chặt thịt đùng đùng trong phòng, mỗi ngày lại cãi nhau qua cửa sổ với người phụ nữ tầng dưới, những tiếng ồn này làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ của bà lão.
Tất nhiên bà lão sẽ cãi nhau với gã, chẳng qua sau vài lần ầm ĩ mà đối phương vẫn không chịu sửa, còn cầm dao phay ra cãi nhau với bà ta, nên bà ta không dám ồn ào nữa.
"Tên quỷ nhát gan kia chính là mềm nắn rắn buông*! Sợ người phụ nữ ở tầng dưới, vậy là đi hù họa bà lão kia! Chỉ là bà lão này rất hẹp hòi, đặc biệt hay ghi thù lắm!"
*Ví thái độ tuỳ theo từng đối tượng, từng trường hợp mà xử sự, với kẻ tỏ ra yếu đuối thì lấn át, bắt nạt, nhưng với người tỏ ra cứng cỏi thì lại mềm mỏng, nhân nhượng.
Mặt người phụ nữ hớn hở, nói: "Hồi trước tôi nhặt được mấy tờ giấy thùng dưới tầng bị bà ta thấy, cứ nằng nặc nói tôi lấy đồ của bà ta, vừa khóc vừa gào trước cửa phòng chúng tôi! Sau đó tôi đưa cho bà ta rồi mà mỗi lần thấy tôi, bà ta vẫn trừng tôi."
Nói cách khác, tuy rằng khó chịu bị đối phương ức hiếp, không xảy ra tình huống cãi nhau, nhưng có khả năng trong lòng bà cụ vẫn luôn ghi thù chuyện này.
Dựa theo lời nói của gã đồ tể thì người phụ nữ làm bánh quy đặt trước cửa phòng gã, vậy là trước khi gã nhìn thấy hộp bánh thì bà lão ở đối diện mang về bỏ độc vào hay không? Hung thủ là bà ta sao?
Quan Yếm suy nghĩ, hỏi một vấn đề cuối cùng: "Hồi chiều này hai vợ chồng đã làm gì? Chủ nhà đã chết, chúng tôi đi lên thông báo cho hai người, gõ cửa rất lâu mà không có ai ra mở cửa."
Lời nói vừa thốt ra, người phụ nữ giật mình.
Cô ta bắt đầu nhớ lại, nhẹ nhàng lầm bầm: "Làm cái gì ấy nhỉ... Làm cái gì vậy ta... Sao tôi nghĩ mãi mà vẫn không nhớ được?"
Cơ thể cô ta bắt đầu trở nên trong suốt không thấy rõ cùng với giọng nói càng ngày nghi ngờ.
Quan Yếm cắt ngang cô ta: "Không có việc gì đâu, tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi, quên rồi thì thôi bỏ đi."
Người phụ nữ bỗng nhiên ngẩng đầu, cơ thể lúc ẩn lúc hiện lập tức khôi phục lại.
Cô ta giống như mới bừng tỉnh từ một giấc mộng dài, xoay người nói: "Được rồi, không tiếp chuyện mọi người được nữa, tôi phải vào ăn cơm đây... Nếu cứ nói nữa thì không có thời gian rửa chén."
Nói xong, cô ta đóng cửa lại.
Hai người ngoài cửa nhìn nhau, Long Ân nói: "Đến tìm bà lão kia thôi."
Quan Yếm nhìn về cửa sổ nhỏ duy nhất ở cuối dãy hành lang: "Trời sắp tối rồi mà bà ta vẫn chưa về."
Đúng vào lúc này, dưới tầng vang lên tiếng bước chân.
Hai người đi qua thì thấy một mình Vệ Ung chạy lên.
Quan Yếm lập tức hỏi: "Tại sao anh đi một mình? Trần Yến đâu?"
Trái lại, vẻ mặt Vệ Ung thay đổi, nói với tốc độ cực nhanh: "Hai người không thấy cô ấy sao? Chúng tôi đang ở ngoài chợ nhìn thấy bà lão tầng ba có cử chỉ rất cổ quái, nên Trần Yến lặng lẽ đi theo bà ta về trước."
Nghe vậy, trong lòng Quan Yếm có cảm giác nặng nề.
Đừng nói là Trần Yến, họ còn chưa nhìn thấy bà lão kia.
Vệ Ung xoay người chạy lên tầng ba: "Đi lên xem!"
Hai người theo sát, chạy như bay lên tầng, đi thẳng tới trước cửa phòng 301.
Vệ Ung tới trước cố gắng gõ cửa, một hồi âm thanh vang vọng nhưng không có tiếng gì đáp lại.
Anh ta quay đầu nhìn hai người: "Đá không?"
Quan Yếm: "Đá!"
Anh ta lùi về sau một bước, nhấc chân lên, dùng toàn lực đá lên cánh cửa.
Cửa phòng bị đá văng vang lên một tiếng "đùng", bên trong tối mù như mực.
Vốn dĩ ánh sáng ngoài hành lang đã tối tăm mà giống như bị thứ gì đó ở trong cánh cửa hút đi, không thể chiếu sáng vào trong.
Quan Yếm đưa tay lên công tắc cạnh tường, ấn liên tục vài lần, cuối cùng đèn điện mới sáng lên.
Ánh đèn dây tóc mờ nhạt chiếu sáng toàn bộ phòng khách, có một mùi lạ âm ỉ cũng chui vào trong xoang mũi mỗi người.
Quan Yếm dẫn đầu đi vào, nhìn bao quát phòng khách rồi đi vào phòng ngủ gần nhất.
Cửa phòng khép hờ, cô đẩy nhẹ vào, từ cánh cửa ánh sáng tràn vào trong phạm vi gần hai mét.
Mà nơi giao giữa sáng tối có một thứ gì đó khô khô, vàng vọt gầy nhom, móng tay cong lại nằm trên mặt đất.
Quan Yếm nhìn nó chằm chằm, từ từ sờ công tắc, "cạch" một tiếng, đèn trong phòng ngủ được mở lên.
Cùng lúc đó, một cỗ thi thể không biết đã chết bao lâu đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cô không kịp đề phòng.
Thi thể không phân hủy mà biến thành một cỗ thây khô. Nhìn sơ qua có lẽ là bà lão kia.
Đầu tóc hoa râm lộn xộn, tay trái vươn về phía trước khấu trên mặt đất, tay phải nắm chặt ở bên cạnh.
Chân trái mang giày, một chiếc khác bị rơi phía sau mép giường, hình như là do không cẩn thận nên té ngã, vì thế nên bất ngờ qua đời.
"Bà ta cũng đã chết từ lâu rồi sao..." Tiếng hít thở của Long Ân hơi nặng nề: "Chung cư này trừ chúng ta ra, thật sự còn người sống sao?"
Không thể nào. Nếu bà ta đã chết từ trước, vậy thì người ở phòng 301 trong sổ sách là ai?
Ánh mắt Quan Yếm trầm lắng nhìn thi thể chăm chú, bỗng nhiên bước đi qua, nắm bàn tay phải của thây khô đang nắm chặt.
Sau đó cô ngẩng đầu, biểu cảm bình tĩnh: "Cậu sai rồi, người này không phải bà lão kia."
Long Ân sửng sốt: "Cái gì?"
"Nó nắm một vậy trong tay." Cô nghiêng người, để người phía sau có thể thấy đồ trong tay phải của thây khô.
Hai ngón tay bị Quan Yếm bẻ ra, lộ ra món đồ bên trong là... Một chuỗi Phật châu.
Tất cả mọi người đều biết món đồ này.
Biểu cảm của Long Ân trở nên rất khó coi trong nháy mắt, một hồi lâu mới quát: "Con mẹ nó, cái này là Trần Yến?!"
Tuy rằng lúc trước bị con ma nhập người yêu cầu Trần Yến không được để kinh Phật và trầm hương lại, nhưng vì cô ấy nhát gan nên vẫn để mang chuỗi Phật châu này bên người.
Hiện giờ chuỗi Phật châu nằm trong tay của thây khô, thân phận của nó cũng rõ ràng rồi.
Quan Yếm đứng lên, lấy tấm thẻ ra: "Tôi có đạo cụ, không biết có thể cứu cô ấy hay không."
Đây là vật phẩm khen thưởng mà cô rút được, tên là "Ngoan ngoãn nghe lời, không được chết", nhưng trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, có thể hồi sinh một khách quý đã chết trong vòng sáu giờ, nhưng chủ sở hữu đạo cụ không thể sử dụng.
Quan Yếm giữ lại đạo cụ thì cũng không có cách cứu mình, giờ có người chết trước mắt, nhìn chung không thể thấy chết mà không cứu.
Chỉ là bây giờ Trần Yến đã biến thành một cỗ thây khô, cô không chắc chắn còn cơ hội cứu sống hay không.
Vệ Ung nói: "Chắc hẳn là không thành vấn đề, thử xem. Yên tâm, nếu thất bại thì đạo cụ không bị trừ đi."
Quan Yếm gật đầu, nhìn thây khô trên mặt đất, trong lòng im lặng suy nghĩ phải dùng đạo cụ cứu người.
Sau đó, đạo cụ trong tay biến mất không thấy tăm hơi, trong lúc ba người quan sát thì cỗ thây khô nhanh chóng phồng lên.
Trong vài giây ngắn ngủn, làn da và máu thịt đã khôi phục sự sống lần nữa trở nên trắng trẻo mịn màng. Đầu tóc hoa râm khô quắc cũng bắt đầu chuyển sang đen rất nhanh chóng.
Cho đến lúc này, cỗ thi thể này mới thật sự là Trần Yến.
Qua vài giây sau, hai mắt cô ấy đang nhắm chặt hơi giật giật, sau đó bỗng nhiên la lên một tiếng "a", đột nhiên xoay người ngồi dậy, trong miệng còn đang la: "Cứu mạng với! Đừng giết tôi!"
Quan Yếm ở gần cô ấy nhất, lập tức ngồi xổm xuống đè vai cô ấy lại, trấn an nói: "Đừng sợ, tụi chị đây, em an toàn rồi, không sao đâu!"
Lúc cô đang nói chuyện, Trần Yến vẫn còn giãy giụa kịch liệt, sau đó mới có phản ứng lại, ngơ ngác nhìn cô một hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông ở phía sau, cuối cùng mới "oa" một tiếng òa khóc, lập tức bổ nhào vào lòng Quan Yếm, ôm cô rất chặt, khóc đến nỗi khàn giọng.
Lúc này, cửa phòng 302 ở phía đối diện phát ra một âm thanh nhỏ, hơi hé cửa ra.
Vệ Ung đứng ở phía sau nhạy bén phát hiện được, quay đầu lại liếc mắt một cái, đối phương lập tức đóng cửa lại.
Anh ta đẩy mắt kính: "Đưa cô ấy về rồi nói tiếp."
Long Ân nói: "Quá thê thảm... Để tôi cõng cô ấy cho."
Bốn người xuống tầng trở về phòng, an ủi một hồi, Trần Yến mới bước từ bóng ma kia ra mới hơi bình tĩnh lại.
Cô ấy ngồi cạnh Quan Yếm, đôi tay run rẩy vô cùng, nói chuyện đứt quãng, phối hợp với lời kể của Vệ Ung để nói cho mọi người cùng biết chuyện vừa trải qua.
Lúc đầu, cô ấy và Vệ Ung nhìn thấy bà lão ở ngoài chợ, đối phương cần nhang đèn giấy tiền trong tay, vào một cửa hàng trong chợ mua đồ gì đó rất lén lút, nhìn sơ qua vô cùng cổ quái.
Vì thế cô ấy xung phong nhận việc muốn theo dõi bà lão, Vệ Ung cho rằng căn cứ theo sổ sách của chủ nhà có thể biết được ai là người ai là ma quỷ, cho nên tính nguy hiểm cũng không cao, nên cho cô ấy đi.
Sau đó, bà lão đi ra khỏi chợ nhưng không trở về chung cư, mà là tới một cửa hiệu bán thịt ở ngoài chợ, gọi ông chủ tới nói thì thầm gì đó, còn đưa cho đối phương một lọ thuốc.
Nghe đến đó, theo như lời nói của chị vợ nhiều chuyện thì suy đoán của Quan Yếm lúc trước đã có bằng chứng.
Bà cụ thù dai nhất định đã bỏ độc trong bánh quy.
Trần Yến nói, cô ấy muốn tới gần xem coi đó là thuốc gì, nhưng không ngờ bà lão bỗng nhiên quay đầu lại, cách một khoảng rất xa mà vẫn thấy cô ấy lẫn trong đám người.
Cô ấy hơi sợ hãi, nghĩ đến việc nhanh chóng nói chuyện này cho mọi người biết nên chạy một mình về chung cư.
Sau đó...
"Tôi mới vào tới cửa chính thì thấy chủ nhà!"
Tuy rằng chuyện đã qua, lúc Trần Yến kể lại người vẫn run rẩy: "Dáng vẻ của ông ta rất thật đáng sợ, đôi mắt giống như trái bóng bàn, đứng trước cửa nhìn tôi chằm chằm rồi cười... Tôi sợ muốn chết, ngay cả về cũng không dám về! Cũng may sao người phụ nữ ở phòng 202 đi xuống..."
Nghe đến đó, Long Ân và Quan Yếm nhìn lướt qua nhau, hai người ăn ý không nói gì.
Trần Yến nói tiếp tục: "Chị ta thấy tôi sợ hãi, đi tới kéo tay tôi, đưa tôi về phòng 104..."
Nhưng cô ấy rõ ràng đã bước tới cửa phòng 104 thì phát hiện tất cả đồ trang trí trong phòng đã thay đổi trong nháy mắt.
Mặt của người phụ nữ đi sau cô ấy đột nhiên xanh lét, nhào thẳng vào người cô ấy.
Mặt Trần Yến đầy nước mắt: "Sau đó tôi không còn biết gì nữa."
Sau khi cô ấy nói xong, Long Ân hướng mắt ra hiệu với Vệ Ung, gọi anh ta vào phòng ngủ, hạ giọng nói chuyện người phụ nữ đã chết và manh mối tra được cho anh ta biết.
Bây giờ là lúc tinh thần của Trần Yến yếu ớt nhất, những việc không thích hợp như thế này không cần nói cô ấy biết.
Quan Yếm an ủi cô ấy một hồi, nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân khe khẽ, vừa quay đầu thì phát hiện bà lão đã mang theo nhang đèn quay lại.
Mắt bà ta nhìn thẳng đi ngang qua cửa, chậm rãi đi lên tầng.
Vất vả lắm mới dỗ dành được Trần Yến, giờ bị sợ hãi tiếp tục khóc thút thít.
Quan Yếm yên lặng nhìn cô ấy, trong lòng tự hỏi.
Khi người phụ nữ phòng 202 còn sống thì hầu như không ra ngoài, người Trần Yến nhìn thấy nhất định là ma quỷ, nhưng vì sao người phụ nữ đó muốn giết cô ấy?
Nếu hận bọn họ hại chị ta ăn trúng bánh quy có độc... Đừng nói trước đó chị ta một vừa hai phải đòi ăn, cho dù hận thật thì cũng nên tìm Quan Yếm và Long Ân báo thù mới đúng, dù thế nào thì cũng không thể đi tìm Trần Yến.
Hoặc là, người chị ta oán hận không phải bọn họ, hơn nữa có phải nguyên nhân cuối cùng khiến chị ta tử vong là do gã đồ tể ở tầng ba không?
Nếu là thế thì cũng có lý.
Bà lão đưa độc cho ông chủ cửa hiệu bán thịt, trùng hợp là gã kia giết heo, đại khái liên quan đến vấn đề ích lợi.Ví dụ như, chủ tiệm thịt không vừa ý gã đồ tể cướp mối làm ăn, cho nên bằng lòng hợp tác với bà lão hạ độc gã ta.
Mà người phụ nữ đã chết kia ghét nhất chính là gã đồ tể phòng 302, cho dù chị ta giống với mấy người chết kia quên mất nguyên nhân mình đã chết, có lẽ nghĩ rằng mình vẫn còn sống, nên đối với chuyện xấu kia chị ta sẽ cảm thấy vui mừng.
Chị ta không muốn Trần Yến phá hư kế hoạch nên tìm cơ hội ra tay giết cô ấy...
Lúc này, hai người nam đã đi ra, Vệ Ung vén màn cửa lên nhìn rồi nói: "Trời sắp tối rồi, ăn đồ ăn trước đã, sợ là đêm nay không yên ổn đâu."
Ban nãy anh ta không chỉ đi mua nhang đèn giấy tiền mà còn mua đồ ăn và hai cái đèn pin.
Trần Yến không đói bụng, miễn cưỡng ăn một chút.
Trái lại, ba người kia ăn rất no nê, để tránh lúc gặp nguy hiểm không có sức chạy trốn.
Lúc ăn cơm, Quan Yếm chỉnh sửa lại tình huống trước mắt, cũng đưa ra một giả thuyết: "Không vô duyên vô cớ gì mà nhiệm vụ sắp đặt thời gian trúng ngay ngày giữa tháng bảy, cho nên tôi có một suy đoán, mấy người đã tử vong không biết mình đã chết sẽ nhớ lại tất cả trong đêm nay."
Long Ân như đang suy tư gật đầu, hỏi: "Vậy chuyện đó là ma quỷ cũng có thể hoạt động giống như con người, vậy tại sao Cầu Nhã Như không được?"
"Nguyên nhân tử vong không giống nhau."
"Chung chung là do nguyên nhân cái chết..."
Quan Yếm và Vệ Ung cùng trả lời, cô dừng lại, ý bảo anh ta nói tiếp.
Anh ta nói: "Trước mắt xem ra, về cách thức tử vong của Cầu Nhã Như có thể xác định là ăn trúng bánh quy có độc. Mặc kệ người bỏ độc là ai, vốn dĩ mục tiêu của hung thủ nhất định không phải là cô ta, cho nên cô ta chết là do ngoài ý muốn, nhưng những người khác thì không như vậy."
Cặp vợ chồng phòng 204 đã xác nhận tên béo bị chủ nhà giết chết, mà anh ta không có ý thức được mình đã tử vong.
Cho đến khi Quan Yếm và Long Ân đào ra thi thể của anh ta.
Khi thi thể lộ ra ánh mặt trời, chủ nhà bỗng nhiên xuất hiện, hai người ở tầng một không nhìn thấy ông ta đi lên, chứng minh lúc đó ông ta cũng đã chết.
Khéo một cái, lúc đó ông ta làm việc quá sức nên tử vong?
Nói là trùng hợp, chứ thật ra nên nói là, lúc bọn Quan Yếm đào được đống xương trắng của tên béo nên anh ta phát hiện sự thật vì sao mình tử vong.
Sau đó, anh ta nhớ lại tất cả, giết chết chủ nhà khi đang làm chuyện kia.
Nét mặt trên thi thể của chủ nhà lúc đó, hai mắt trừng lớn miệng nhếch lên, có thể lý giải vì đang vô cùng sung sướng, cũng có thể lý giải là vì quá mức sợ hãi.
Có lẽ một khắc đó, ông ta đã thấy được cái làm ông ta sợ hãi tới chết.
Về phần cặp vợ chồng nọ, bọn họ từng dùng chuyện chủ nhà giết chết tên béo để uy hiếp đối phương để miễn tiền thuê nhà, có khả năng thời điểm đó đã bị giết hại.
Nếu có thể vào phòng của họ, biết đâu có thể tìm ra sự thật.
Tóm lại, chỉ có Cầu Nhã Như là có thể chắc chắn do ăn bánh quy có độc nên tử vong. Không có bất kỳ kẻ nào muốn hại cô ta, nhưng cô ta quá xui xẻo nên cuối cùng trở thành người bị hại.
Trần Yến hỏi: "Vậy trong hai người còn lại, ai mới tính là hung thủ?"
Không biết có phải lúc trước bị sợ hãi đến tột cùng hay không, giờ cô ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Giống như đã chết đi một lần, cuối cùng chào mừng sự lột xác của riêng mình.
Quan Yếm nghĩ ngợi, nói: "Chung cư Vượng Phát đã xảy ra tất cả sự việc, tuy rằng nhìn sơ qua hơi rối loạn, nhưng ngọn nguồn bắt đầu chỉ có một, đó chính là gã đồ tể phòng 302. Chỉ là, bà lão bỏ độc cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn tới sự kiện phát triển thành như bây giờ, không có bà ta sẽ không có chết người."
"Theo phương diện pháp luật mà nói, bà lão mới là hung thủ. Nhưng ở cái chỗ thế này, tranh luận luật pháp với quỷ quái thì hơi buồn cười, chúng ta không thể loại trừ khả năng gã đồ tể bị bọn họ thù hận."
"Đêm nay là ngày giữa tháng bảy, theo truyền thuyết thì đêm nay cửa địa ngục sẽ mở ra, tất cả linh hồn đều có thể tự do hành động. Tới lúc đó sợ rằng những con quỷ trong chung cư Vượng Phát đều sẽ đi báo thù, họ cũng sẽ không giết một người."
Tuy rằng tên béo và cặp vợ chồng bị chủ nhà giết chết, nhưng bây giờ chủ nhà cũng đã chết, cho nên những con quỷ này nhất định sẽ mang thù hận của tất cả mọi chuyện xảy ra trút lên người gã đồ tể và bà lão.
"Trước đó đã thảo luận qua, Cầu Nhã Như không giống những con quỷ khác, khi họ có thể tự do hoạt động, cô ta chỉ có thể dùng cách nhập xác để tìm kiếm sự giúp đỡ."
Quan Yếm nói: "Tôi nghĩ đây là đang nhắc nhở chúng ta, cho dù tới ngày giữa tháng bảy, một con quỷ tử vong ngoài ý muốn như cô ta cũng không thể đi báo thù. Có thể nói rằng, nếu những con quỷ khác giết hai người họ, cô ta không thể báo thù được nữa, nhiệm vụ của chúng ta chỉ có thể kết thúc trong thất bại."
Vẻ mặt Trần Yến trở nên khó coi: "Chẳng lẽ đêm nay chúng ta phải bảo vệ hai người kia sao?"
Vệ Ung cười, gỡ mắt kính xuống, ung dung lau kính: "Chuyện này thì không cần đâu, chúng ta chỉ còn một manh mối cuối cùng, nếu những người khác không thể cung cấp cho chúng ta, vậy thì tìm Cầu Nhã Như."
Hàng lông mày rậm rạp của Long Ân nhướng lên: "Để ma nhập xác một lần nữa sao?"
Quan Yếm đứng lên: "Thật ra có một biện pháp khác, đưa hai người kia tới đây để cô ta giết luôn. Nhưng có thể không thực hiện được, nếu không nhiệm vụ này đã dùng bạo lực để qua cửa ngay từ đầu, không cần tìm bất kỳ manh mối gì nữa. Vẫn nên đảm bảo thì hơn, lần này để tôi."
"Không..." Trần Yến giữ chặt tay cô, trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời lộ sự sợ hãi, rồi tràn ngập can đảm: "Để em cho, em... Em không sợ."
Cô ấy vẫn luôn cho rằng, trong nhiệm vụ này cô ấy chưa đóng góp bất cứ cống hiến nào cả, lúc nào cũng khóc lóc làm vướng víu người ta.
Trước đó, nhiệm vụ theo dõi bà lão cũng không dễ dàng gì có được lại bị cô ấy làm nát bét, còn liên lụy Quan Yếm dùng đạo cụ cứu cô ấy, loại đạo cụ chết đi sống lại này vô cùng quý giá đó!
Bây giờ đã có chỗ để cô ấy làm, mặc kệ đáng sợ cỡ nào, cô ấy nhất định phải hỗ trợ!
Quan Yếm thấy ánh mắt kiên định của cô ấy thì không tranh giành, gật đầu nói: "Cũng đúng, chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm gì, chúng ta đều ở đây mà."
Trần Yến cười, rút một tờ khăn giấy lau mặt, đi vào nhà vệ sinh.
Lúc sắp đi vào, cô ấy nghe thấy Quan Yếm nói: "Thật ra cũng nhờ vào em, nếu em không mua nhang trầm và kinh Phật thì Cầu Nhã Như sẽ không ra, có thể bây giờ chúng ta cũng không biết nhiệm vụ lần này rốt cuộc ra sao nữa."
Cô ấy dừng lại, quay đầu cười với cô: "Cảm ơn chị Quan."
Thật ra không phải vậy, cô ấy biết. Cho dù không có khúc nhạc đệm chó ngáp phải ruồi này thì họ nhất định sẽ có cách khác tìm hiểu tất cả.
Nhưng có người không chê cô ấy nhát gan, còn như vậy an ủi cô ấy như thế. Thật sự làm cô ấy càng can đảm hơn.
Trần Yến không bật đèn, đứng ngoài nhà vệ sinh hít một hơi thật sâu, đi vào khép cửa lại.
Một năng lượng kỳ lạ bao lấy cô ấy, khiến cô ấy có thêm gan dạ nhìn vào khoảng tối tăm trước mặt, bình tĩnh nói những lời cần nói: "Cầu Nhã Như, cô ở đâu? Tới đây nhập vào xác tôi đi, chúng tôi có điều muốn hỏi cô."
Cô ấy nói xong, vẫn không nhịn được nhắm chặt hai mắt lại.
Tâm đập bịch bịch, cảm giác lạnh lẽo xung quanh làm cô ấy muốn xoay người chạy, nhưng lý trí ấn chặt cô ấy ở lại chỗ này.
Đột nhiên, một loại cảm giác không thể giải thích ập tới, Trần Yến cảm thấy cái ót của mình đột nhiên nặng hơn rồi không còn phản ứng nữa.
Quan Yếm đã chờ ngoài cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng té ngã thì lập tức đẩy cửa ra.
Vệ Ung và Long Ân nặng nề nâng cô gái về phòng lần nữa, Quan Yếm lấy khăn lông lau mặt cho cô ấy như cũ.
Một lát sau, "Trần Yến" mở to mắt, ánh mắt khác hẳn nhìn bọn họ.
Vệ Ung mở miệng đầu tiên: "Chúng tôi điều tra được nguyên nhân cái chết của cô có liên quan tới bánh quy, cô ăn bánh quy chủ nhà đưa cho, còn nhớ rõ hay không?"
Cầu Nhã Như chớp mắt từ từ rồi nhíu mày, bỗng nhiên "a" một tiếng: "Tôi nhớ ra rồi... Là ăn bánh quy. Vậy thì chủ nhà giết tôi sao?" wattpad_tichha_
Vệ Ung lắc đầu: "Không, ông ta không biết bánh quy có độc."
Long Ân vội hỏi: "Bây giờ cô nhớ ra chuyện này rồi, vậy cô nghĩ lại xem, lúc ấy có chuyện gì xảy ra nữa hay không? Có chuyện nào làm cô có ấn tượng thì cô cứ nói ra, không được để sót bất cứ việc nhỏ nào."
Cầu Nhã Như cúi đầu cố gắng nhớ lại, tay trái theo bản năng đưa lên vén tóc bên tai, nhưng không sờ trúng.
Trần Yến buộc tóc đuôi ngựa, tóc không xõa qua tai.
Cô ta ngơ ngác nhìn tay của "chính mình", rồi cười khổ sở.
Qua vài phút, cô ta mới bắt đầu nói: "Tôi còn nhớ... Tôi là thu ngân siêu thị, chiều hôm đó ba giờ chiều đã tan làm. Khi trở về chung cư, ở trước cửa, tôi gặp anh Lục đang khiêng nửa khúc thịt heo đi ra ngoài.
"Máu heo dính lên quần áo của tôi, anh ấy xin lỗi tôi, chủ nhà nghe thấy tiếng nói chuyện nên đi ra, cười tủm tỉm cầm một cái hộp bánh quy tặng cho tôi ăn. Tôi vốn không muốn nhận, anh Lục cũng nói giúp tôi, nhưng chủ nhà nói không nhận sẽ thu thêm tiền thuê nhà, tôi chỉ có thể nhận lấy."
"Đúng lúc trưa hôm đó ăn chưa no, nên về nhà ăn một ít bánh quy... Tôi nhớ ra rồi!"
Cô ta nói tới đây, vẻ mặt lộ ra vẻ vô cùng khổ sở, thậm chí không hề có điềm báo trước mà phun ra một đống máu.
Cô ta đưa tay cố che bụng lại: "Bụng tôi đau quá! Đau quá! Tôi còn hộc máu... Sau đó tôi không còn biết gì nữa. Tới lúc tỉnh lại thì tôi đã biến thành quỷ, ở mãi trong căn phòng này không ra được! Tôi đã chờ rất rất lâu, cuối cùng mới chờ được mấy người!"
Cô ta kích động, đưa tay nắm lấy tay Quan Yếm, cố gắng lay: "Giúp tôi với! Giúp tôi tìm được hung thủ, tôi muốn báo thù!"
Quan Yếm gật đầu, đang định mở miệng, đột nhiên, một luồng gió lạnh óc không biết từ đâu thổi tới, làm mỗi người đều nổi da gà.
Dường như ngay lúc đó, Trần Yến đang ngồi bỗng hôn mê, ngã xuống giường.
Sau đó, ngoài hành lang vang lên luồng âm thanh âm u ma quái.
"Hừ... hừ... hừ"
Âm thanh giống như cái ống thổi gió chỉ còn lại hơi tàn, vừa giống như người già sắp chết thở hổn hển không ngừng.
Tiếng vang quái dị khàn khàn phóng đại trong dãy hành lang dài vô tận, quanh quẩn tới lui không dứt.
Trừ bỏ Trần Yến hôn mê, ba người khác đều đi ra phòng ngủ, nhìn cánh cửa phòng chưa được đóng kín.
Hành lang đã tối đen, chỉ có một mảng ánh sáng từ trong phòng hắt ra, nhưng trong khu vực này không có gì cả.
"Đùng..."
Quan Yếm nhanh chóng ngẩng lên nhìn trên đỉnh đầu.
Trên tầng vang lên tiếng bóng cao su đập lên mặt đất, sau đó là rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn.
Mỗi ngày, tiếng động chỉ xuất hiện vào giờ cơm mà bây giờ đã xuất hiện.
"Chúng nó tới rồi..." Long Ân vội la lên: "Làm sao bây giờ? Chúng ta đi ra ngoài sao?"
Cửa phòng 303 bị một bóng dáng vô cùng mập mạp phá đi, vang lên âm thanh rất lớn.
Nó không hề dừng lại mà đi từ cửa ra, hơi cứng đờ xoay người, đi từng bước một tới phòng 301 sát vách.
Mỗi khi nó dậm chân lên mặt đất sẽ vang lên tiếng "đùng", giống tiếng trống trận ngày càng quyết liệt trên chiến trường.
Khi khoảng cách giữa cửa phòng cách vách còn một nửa thì ngừng lại, bởi vì phía sau vang lên giọng phụ nữ "hừ" rất thong thả.
Giọng điệu quái dị mà chói tai giống như kèn bầu tấu nhạc trong tang lễ, nó mang giày cao gót màu đỏ, từ cửa cầu thang từ từ bước tới, tiếng bước chân "cạch cạch cạch" tựa như đếm ngược thời khắc tử vong của con mồi.
Tên béo nhếch môi cười với nó, mỡ trên mặt chen chúc thành một đống, càng cố đẩy nhãn cầu rơi ra khỏi hốc mắt.
Tên béo vội vàng vươn tay tiếp được con mắt, bởi vì biên độ động tác quá lớn nên trước ngực toát ra một mùi máu tươi.
Lúc ngẩng đầu lên thì tên béo đã biến thành một con quỷ máu me khủng bố.
Người phụ nữ khinh thường cong môi, bước chân không hề dừng lại, đi từng bước một tới phòng 302.
Mỗi khi đi một bước, khóe miệng sẽ chảy ra một chút máu, dần dần cái cằm nhuốm đầy máu.
Cùng lúc đó, Quan Yếm xoay người chạy vào trong cầm máy phát kinh Phật và nhang trầm, đốt nhang lên và ấn mở máy, hô: "Lên lầu!"
Vệ Ung cũng đã bật hai cái đèn pin, đưa cho Long Ân một cái, theo sát Quan Yếm xông ra ngoài.
Tiếng tụng kinh liên tục nhanh chóng áp đảo tiếng động ồn ào ma quái.
Nhưng mọi người đều biết, cái này cũng không thể thật sự ngăn cản những con quỷ đó.
Ba người chạy lên tầng với tốc độ nhanh nhất.
Máu tươi đã làm toàn thân tên béo ướt đẫm, nó vươn tay ta đẩy cửa phòng 301.
Rõ ràng đã khóa cửa rất chặt, thế mà dưới lực đẩy của nó, cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Trong phòng tối đen như mực không bật đèn, nhưng lúc nó đi vào thì phát hiện trong phòng khách đốt một đống lửa.
Ngay sau đó, hương vị nhang đèn giấy tiền ập vào mặt làm tên quỷ béo hơi đờ đẫn.
Nó không nhịn nổi liếm môi, không chịu theo sự khống chế đi tới đám hương khói kia.
Bà lão núp trong bóng tối, cả người run rẩy co rúm lại thành một cục, trong miệng không ngừng nhắc mãi: "Ăn xong mời đi mau, ăn xong mời đi mau..."
"Đùng... đùng...đùng"
Một trái bóng rổ từ cửa cầu thang bay tới, đập vài cái xuống hành lang.
"Hi hi hi..."
Một cái đầu bé trai lõm xuống dính đầy máu trên mặt vội đuổi theo phía trước rồi dừng lại, quay đầu dùng giọng nói non nớt gọi: "Ba ơi, mẹ ơi!"
Một cặp vợ chồng trên mặt không biểu cảm đã đi tới.
Trên người họ không có bất kỳ vết thương nào, mặt mày bầm đen rất đáng sợ, môi màu tím sậm, mắt đen sì, nhìn thấy đôi lòng trắng kia làm người ta sợ run người.
Gã đồ tể phòng 302 trốn phía sau cửa, run như cầy sấy.
Cơ thể không ngừng run rẩy rồi thân dưới của gã nóng lên, một dòng nước ấm theo đùi chảy đầy đất.
"Cốc...cốc...cốc"
Đột nhiên, cửa phòng sau lưng vang lên tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.
Cả người gã run lên ngay lập tức, hai chân không khống chế được mềm nhũn, ngã ngồi một cái "bịch" lên mặt đất.
Mồ hôi túa ra như thác nước rơi xuống không ngừng, mới có một khoảng thời gian ngắn mà cả người ướt đẫm giống như mới vớt từ trong nước ra.
Lý trí còn sót lại định cầu xin, nhưng sự sợ hãi tột cùng làm gã không lên tiếng nổi.
Chỉ có sự run rẩy không ngừng, càng ngày run lên mãnh liệt.
Ngay sau đó, một sức mạnh khổng lồ không thể chống lại từ phía sau cửa đẩy tới.
Cửa đã khóa lại, thế nhưng đẩy ra dễ dàng giống như tờ giấy...
Toàn bộ phần cằm và trước ngực đều dính đầy máu tươi, tâm trạng của người phụ nữ đang rất vui, nó đã thấy được đôi chân run rẩy đằng sau cánh cửa kia rồi.
Nó "hừ" một tiếng chói tai, tay mở cửa ra, cuối cùng cũng đẩy người phía sau cánh cửa ra nốt.
Ngay sau đó, nó nhấc chân muốn bước vào bên trong cánh cửa.
Nhưng vào lúc này, tiếng kinh Phật trang nghiêm từ chỗ cầu thang vang lên liên tục, kéo dài toàn bộ hành lang, giống như sấm sét vang vọng toàn bộ tầng ba!
Hình dung vẻ mặt đáng sợ của nó biến đổi, phát ra một tiếng thét thê lương thảm thiết.
Bên trong phòng 301, tên béo đang ghé vào đống nhang đèn bên cạnh chợt run người, mặt mũi đầy máu thịt nhanh chóng tan ra như kem.
Trong hành lang, một nhà ba người âm u xoay người lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc gâm lên người Quan Yếm, chỉ có thể không cam lòng nhanh chóng lùi lại.
Quan Yếm thấy thế hô lớn: "Mau lên, mang người đàn ông phòng 302 ra!"
Không sai, cho dù chuyện xảy ra trong chung cư Vượng Phát có phức tạp ly kỳ tới cỡ nào, thì đối với Cầu Nhã Như mà nói, hung thủ thật sự giết cô ta chỉ có một, đó là gã đồ tể phòng 302.
Chứng cứ đó là lúc Cầu Nhã Như nói câu "Anh Lục cũng nói giúp tôi".
Ba người chạy tới phòng 302, Quan Yếm giơ nhang trầm đang đốt và cái máy đang niệm kinh không ngừng chủ động đến gần người phụ nữ máu chảy đầm đìa.
Đối phương đau khổ không thôi, ôm đầu thét chói tai, trong ánh mắt toàn là sự hận thù.
Long Ân và Vệ Ung nhân cơ hội chạy vào, một trái một phải dìu tay gã đồ tể, kéo người chạy ra ngoài.
Mà trong khoảng thời gian ngắn này, những con quỷ chịu sự khổ sở bởi máy niệm kinh và trầm hương bắt đầu dần dần thích ứng tất cả.
Bọn họ vẫn đau đớn, nhưng tình trạng rõ ràng đã đỡ giảm rất nhiều.
Quan Yếm đi sau ba người, thúc giục nói: "Nhanh lên đi, bọn nó đỡ hơn rồi!"
Hai người cắn răng, liếc nhau, buông gã đồ tể ra, chỉ nắm lấy cánh tay gã giống như kéo bao tải chạy nhanh về phía trước.
Quan Yếm cản trở ở phía sau, cố gắng lắc nhang trầm để nó đốt ra nhiều khói hơn, nhưng hiệu quả quá thấp.
Khi họ vất vả chạy xuống chỗ gần cầu thang, mấy con quỷ phía sau đều đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Mà ngay lúc này, hai người phía trước bỗng nhiên ngừng lại.
Quan Yếm quay đầu nhìn lướt qua...
Dưới cầu thang, chủ nhà âm u đứng đó, đèn pin của Long Ân rọi trúng mặt nó, xung quanh tối đen, tựa như nước nào đó đang làm Lễ khai mạc Thế vận hội trong sự âm u và đáng sợ.
Phía sau, năm con quỷ với vẻ ngoài khác nhau làm người ta sợ hãi đã nhanh chóng đến gần.
Quan Yếm khẽ cắn môi, đi vài bước về phía trước lướt qua hai người, đột nhiên dí máy phát kinh Phật vào mặt chủ nhà.
Trước đó đối phương không ở tầng trên, không bị kinh Phật tra tấn, vì thế phản ứng lúc này vô cùng mãnh liệt.
Nó rú lên quái dị, hai con mắt nhảy ra khỏi hốc mắt rơi xuống đất, cùng lúc đó cơ thể chợt ngửa ra sau, tựa lên vách tường.
Không đợi Quan Yếm ra tiếng, Vệ Ung và Long Ân đã nhanh chóng phản ứng, tiếp tục kéo gã đồ tể lao xuống.
Quan Yếm không có thời gian quay đầu lại, vòng qua chủ nhà sắp khôi phục, chạy thục mạng xuống tầng.
Trái lại, phía trước không có ma quỷ chặn đường, bọn họ thuận lợi chạy về phòng 104, đóng cửa lại thật mạnh.
Long Ân hô: "Nhanh lên! Nhanh lên! Mang tới cho Cầu Nhã Như giết gã báo thù!"
Quan Yếm kéo một cái kế chặn sau cửa, đặt máy phát kinh Phật và nhang trầm lên trên: "Hai người đi mau đi, tôi chặn tụi nó!"
Long Ân nói: "Cô cẩn thận quá!"
Khi nói chuyện, bọn họ đã kéo người vào nhà vệ sinh. wattpad_tichha_
Vệ Ung chạy tới phòng ngủ, thấy Trần Yến còn chưa tỉnh, nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy.
Anh ta bế người lên, bước đi như bay, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Cùng lúc đó, cách một lớp cửa phòng mỏng manh, những âm thanh âm nguy hiểm đã tới gần.
Một mình Quan Yếm đứng cạnh cửa, trán tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Chúng nó sẽ vào được ngay lập tức, nhưng đợi Cầu Nhã Như nhập vào người cho đến lúc tỉnh còn cần một khoảng thời gian.
Đăng tải tại Wattpad _tichha_ và Wordpress
Danh sách chương