Edit: Shye

Nếu bạn có mang đi nơi khác vui lòng ghi rõ tên dịch giả/dẫn link Wattpad, đừng cắt cre của mình. Đó là lịch sự tối thiểu. Xin chân thành cảm ơn!

_________________________________________________

Cuối cùng Quan Yếm vẫn tiếp nhận Phó Tri "mới" này.

Cô nằm xuống lần nữa, ngáp một cái: "Sao bây giờ cô mới về vậy? Tối hôm qua tôi lo lắng cho cô nên định đi tìm cô, nhưng không hiểu sao mệt mỏi không dậy được giống như ăn phải thuốc ngủ vậy, thể nên ngủ một mạch cho tới giờ."

Đối phương đứng cạnh cửa, nhìn cô rất lâu, mới nói: "Có thể ban ngày làm việc quá mệt mỏi, không có gì nghiêm trọng đâu, anh Bào Lập tìm tôi có việc nên mới về trễ."

Quan Yếm ừ một tiếng: "Vậy tôi ngủ thêm một lát nữa nha."

"Phó Tri" không trả lời, qua vài giây sau, đột nhiên hỏi: "Này Tiểu Quan, ngày hôm qua tôi có nói lời gì kỳ quái với cô hay không?"

Nghe vậy, trong lòng Quan Yếm lay động. wattpad_tichha_

Cô suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không có, hôm qua chúng ta cũng chưa nói chuyện nhiều lắm."

"Ra là vậy..." Đối phương kéo dài âm cuối, nói chậm rãi: "Có thể là tôi nhớ nhầm rồi, không có việc gì đâu, cô ngủ đi."

Quan Yếm lập tức nhắm mắt lại.

Cô thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, kéo lê một thi thể hơn trăm cân mà còn dọn dẹp hiện trường, quả thực hao tổn rất nhiều sức lực.

Xem ra làm sát nhân cũng không dễ dàng gì cho cam...

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào đánh thức Quan Yếm lần nữa.

Còn chưa mở mắt nhưng cô đã đoán được, chắc hẳn thi thể ở cầu thang đã bị người ta phát hiện.

Do điều kiện có hạn, cô không có cách nào để hủy thi diệt tích tốt hơn. Một là đẩy cái xác xuống từ cửa sổ hoặc là tìm một nơi thích hợp để xuống.

Bàn từ cách đẩy từ cửa sổ xuống, người khác có thể lần theo vị trí cái xác mà nhìn lên trên sẽ xác định được mấy phòng ký túc xá tình nghi.

Mà đặt ở cầu thang thì mọi người đều bị hoài nghi.

"Phó Tri" không ở trong ký túc xá, chắc hẳn đã đi qua cầu thang bên kia.

Quan Yếm chà rửa sạch sẽ cây gậy dò đường - cũng là hung khí, rồi vịn theo bức tường tìm đến đám đông ở cầu thang.

Thi thể bị ném ở giữa cầu thang từ tầng ba đến tầng bốn, nơi đó bu đầy người, tuy rằng không nhìn thấy thế nhưng không có ý định rời đi.

Bọn họ đang thảo luận xem rốt cuộc người chết là ai.

Quan Yếm không chen chúc vào trong, chỉ đứng phía ngoài cùng đợi một lát, thì nhìn thấy Bảo Lập và Hồ Doanh và hai người đàn ông giết chết Tiểu Dương chiều qua đang vội vàng chạy lại đây.

Khi sắp lên tầng, bọn họ mới đi chậm lại, gõ gậy dò đường giả bộ mù.

Chỉ có Hồ Doanh quang minh chính đại chạy lên, lớn tiếng hỏi: "Chỗ này đã xảy ra chuyện gì?! Nghe nói chỗ này có người chết ư? Mọi người nhường cho tôi qua để tôi nhìn kỹ xem!"

Nhóm người mù nghe thấy giọng của giáo chủ, rối rít tách thành hai bên lộ ra thi thể người đàn ông.

Bây giờ trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu lên tất cả mọi thứ vô cùng rõ nét.

Tư thế của thi thể vô cùng quỷ dị, đầu hướng xuống đất còn cơ thể nằm nghiêng trên cầu thang. Hai hốc mắt thối rữa đầy máu đỏ au, máu chảy từ trán xuống, chảy trên bậc thang tạo thành một mảng rễ cây uốn lượn.

Gương mặt kia ngập tràn nỗi sợ hãi và khốn khổ, thoại nhìn vừa cổ quái vừa ớn người.

Hồ Doanh thấy cảnh tượng như vậy thì hơi dừng chân, sau đó mới tiếp tục tiến lên để kiểm tra.

Lúc hắn ta đang ngồi xổm bên cạnh xác chết để quan sát cẩn thận, yết hầu của Quan Yếm lăn lên lăn xuống, tim đập không đều.

Cô chợt lý giải vì sao có rất nhiều hung thủ sau khi gây án sẽ trở lại hiện trường.

Đám người Bào Lập cũng đi tới chậm rãi, bọn họ nhìn thi thể rồi nhìn nhau, ngay sau đó lập tức quay đầu lại, ánh mắt quét qua từng gương mặt của nhóm người mù, tựa như đang nhìn xem liệu có người nào bất thường.

Quan Yếm khẩn trương đến mức tim đập kịch liệt, nhưng nét mặt vẫn đờ đẫn.

Thật ra cô có đến 90% niềm tin, chắc chắn bọn họ không thể tìm thấy hung thủ, dẫu sao chỗ này không có dụng cụ gì để tra vết máu nghiệm dấu vân tay.

Nhưng mà lòng tin vẫn là lòng tin, cô chỉ là một người bình thường, làm ra chuyện thế này thì làm sao có thể bình tĩnh không sợ hãi.

Cũng may mắn, dù trong lòng hoảng loạn thế nào thì cô vẫn khống chế được biểu cảm trên mặt đạt tiêu chuẩn.

Vài phút sau, đám Bào Lập không biết đang xì xào thương lượng cái gì, sau đó Hồ Doanh gọi người hỗ trợ khiêng cái xác xuống tầng, hứa hẹn nói: "Mọi người đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra manh mối của chuyện này, tuyệt đối sẽ không để hung thủ tiếp tục hại người! Giải tán đi thôi, một hồi nhớ đến nhà ăn lấy điểm tâm nhé!"

Hắn ta nói xong rồi vỗ tay, đám Bào Lập đen mặt nâng xác chết lên từ từ rời đi.

Quan Yếm yên lặng thở phào nhẹ nhõm, xoay người chống gậy dò đường đi từng bước một trở về phòng.

Sau khi trở về phòng, cô bắt đầu cân nhắc bước hành động kế tiếp.

Căn cứ theo manh mói hiện có thì có thể xác định: Nhiệm vụ "Sống sót một tuần" cũng không phải dựa vào việc giả mù để lừa dối trong một tuần để sống đến ngày cuối cùng. Ngày đó, tất cả người mù tại đây sẽ bị giết chết, cô cần điều tra rõ ràng cái chuyện hiến tế là thế nào trước thời hạn đến.

Thời khắc sống còn giả làm "Người mù" dưới mí mắt người khác cũng không dễ dàng.

"Tiểu Quan à, chúng ta đi xuống nhà ăn không?" Phó Tri giả thò đầu vào cửa dò xét, hô to.

Lúc này ả ta không giả mù, đôi mắt trong suốt nhìn Quan Yếm. wattpad_tichha_

Quan Yếm đáp "được" rồi duỗi tay sờ gậy dò đường, cố ý sờ soạng trong không trung, một hồi lâu sau mới chạm tới cây gậy rồi đi theo đối phương tới nhà ăn.

Nhân viên làm việc ở trước cửa sổ nhà ăn không phải người mù, nhưng Quan Yếm không dừng ở đây để quan sát bọn họ. Nhìn chung thì có lẽ những người này đều ở lại tầng hai của nhà ăn, không tham dự vào mấy hoạt động khác.

Bữa sáng là cháo và màn thầu, sau khi được mở mang về "Nước thánh" hồi tối qua, thật sự Quan Yếm không muốn ăn mấy thứ này. Còn phải đợi ở nơi nãy đợi vài ngày nữa, không thể nào để bụng đói, đành phải nhắm mắt nuốt xuống.

Đang ăn, "Phó Tri" bỗng nhiên hạ giọng hỏi cô: "Này, cô có ngửi thấy trong nhà ăn có một mùi gì đó lạ lạ không?"

Đuôi lông mày Quan Yếm giật giật: "Hửm? Nào có mùi gì đâu?"

"Mùi kiểu như mùi thịt thối ấy... Từ trên đỉnh đầu của chúng ta tỏa ra." Ả nhìn chằm chằm đôi mắt Quan Yếm nói: "Tôi nghi ngờ rằng có thứ gì đó treo ở phía trên, chắc không phải là xác người đâu ha?"

Quan Yếm bật cười: "Phó Tri này, sức tưởng tượng của cô cũng thật là phong phú. Tuy rằng chúng ta bị mù nhưng giáo chủ vẫn có thể nhìn thấy kìa. Nếu thực sự có cái gì đó thì anh ấy đã nói cho chúng ta biết rồi. Đừng tự hù dọa chính mình nữa, nghe cô nói vậy làm tôi ăn cơm không vô."

Đối phương nghe vậy cũng cười một tiếng, rồi không nói chuyện nữa.

Quan Yếm cúi đầu húp cháo, đôi mắt cụp xuống khẽ trầm lắng.

Phó Tri nhất định đã biết gì đó, những người đó nghi ngờ cô ấy đã nói gì đó với cô nên mới phái cái ả Phó Tri giả này tới đây để thử cô.

Ngày hôm qua Phó Tri mới vừa tới ký túc xá, Bào Lập còn dặn dò Quan Yếm dắt cô ấy tới nhà ăn, nên hiển nhiên ngày hôm qua cô ấy cũng không ở đây.

Mà ban ngày hai người hầu như cũng không hề tách ra, như vậy xem ra sau khi đại hội cầu nguyện kết thúc thì rốt cuộc cô ấy đã biết chuyện gì? Không thì đêm nay cô cũng về muộn một chút, nói không chừng sẽ có phát hiện.

Nửa buổi sáng còn lại, hình như nhóm người mù không cần làm việc, sau khi ăn xong đi tới quảng trường tản bộ nói chuyện phiếm, nhìn sơ qua thì vô cùng nhẹ nhàng sung sướng.

Quan Yếm không ngủ đủ giấc, ăn xong đi thẳng về ký túc xá, mới vừa đi lên cửa tầng một thì thấy đám Bào Lập đang lục soát từng phòng.

Phó Tri giả mới đầu nói sẽ đi cùng cô trở về phòng, ả thấy vậy thì lập tức dừng lại tìm cái cớ: "Tiểu Quan, tôi không về đâu, chỉ tưởng tượng đến việc có người chết ở đó thì tôi thấy sợ quá, tôi đi lòng vòng bên ngoài một chút."

Đương nhiên Quan Yếm ước gì cô ta đừng đi theo, lập tức gật đầu: "Được chứ, vậy cô đi cẩn thận đấy, còn chưa bắt được hung thủ đâu."

Lúc này hai người tách ra, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đối phương muốn nhân cơ hội này đi cùng với đám Bào Lập để nói gì đó.

Quan Yếm cảm thấy cô chắc hẳn không bị lòi đuôi, rất yên tâm đi lên tầng ba.

Sau đó nghe thấy trên cầu thang đi thông lên tầng bốn vang lên tiếng động "sột sột soạt soạt"

Cô hơi dừng chân, đang muốn giả bộ chưa phát hiện bất cứ thứ gì vội tránh ra, nhưng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua một vũng máu còn mới.

Đi theo từng nấc thang, máu tươi đọng lại nhiều hơn trước.

Cổ Quan Yếm cứng đờ, không dám ngẩng đầu lên nữa, xoay người muốn chạy trốn.

Một giây kế tiếp, phía trên vang lên tiếng bước chân "lộc cộc"

Vậy thì không có cách nào giả vờ không biết rồi...

Quan Yếm thầm thở dài trong lòng, ngoảng đầu lại, ánh mắt đờ đẫn làm tư thế nghiêng người lắng tai nghe: "Có người ở đó sao? Ai đang ở trên cầu thang đấy?"

Cô nói xong thì tựa như có phản ứng lui về phía sau hai bước, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nói lắp bắp: "Gay to rồi, chẳng lẽ là hung thủ... Đừng giết tôi, tôi chỉ là một người mù, tôi không thấy gì cả!"

Cô vừa nói vừa lui về sau, bởi vì khoảng cách được kéo giãn ra nên tầm nhìn càng thêm trống trải, rốt cuộc nhìn thấy tình hình của phần trên cầu thang.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân thon dài thuộc về người đàn ông nào đó.

Cặp chân kia, một chân đạp lên cầu thang, một chân khác đạp lên... Ngực của một xác chết.

Điều làm người ta kinh ngạc là tư thế của thi thể giống y chang gã đàn ông Quan Yếm giết chết trước đó.

Khác biệt ở chỗ, vết thương trí mạng của người chết này không nằm ở đôi mắt mà trên cổ có một vết đâm vừa sâu vừa lớn.

Bên cạnh tử thi là một mảnh vải nhuốm đầy máu tươi, nhìn chung là do hung thủ sợ cắt yết hầu máu sẽ bắn tung toé không dễ xử lý, vì thế trước khi động thủ lấy mảnh vải che lại.

Bây giờ, cho dù là vách tường hay là cặp chân thon dài kia đều sạch sẽ không dính một giọt máu, phần lớn lượng máu theo cầu thang chảy xuống tầng ba.

Quan Yếm không dám ngước mắt lên xem nữa, mặc dù cảnh tượng ở trước mắt làm người ta vô cùng bất ngờ, cô vẫn cẩn trọng giả mù, ngoại trừ lúc sợ hãi ban nãy thì trên mặt vẫn không lộ ra bất cứ thứ gì.

Đương nhiên cô cũng không sợ hãi thật sự. Hiện tại đang ban ngày ban mặt, tầng trệt không quá cao, cô chỉ cần gọi một tiếng thì bọn Bào Lập sẽ xông lên bắt người.

"Lộc cộc lộc cộc".

Chân đang đạp lên thi thể cử động, bước xuống cầu thang.

Cô hít sâu một hơi, định hô to ngay lập tức để gọi người lên.

Ngay khi cô vừa định thốt ra chữ đầu tiên, trong nháy mắt nghe thấy đối phương nói một câu nhàn nhạt.

"Sợ cái gì, không phải cô cũng giết một người sao?"

Quan Yếm sửng sốt, chữ kia cắm nửa vời trong cổ họng, đột nhiên cô bị sặc bắt đầu ho khan.

Cùng lúc đó, người đàn ông tiếp tục đi xuống, cuối cùng cả người xuất hiện trong tầm mắt cô.

Đây là một người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, nhưng khí chất trên người vừa áp lực vừa âm u, nhếch khóe miệng cười rất hưng phấn, toàn thân không giấu được vẻ phấn khích. Hơn nữa phía sau hắn là một cái xác đầm đìa máu tươi, cảnh tượng vô cùng sống động... Một tên sát nhân biến thái điên cuồng.

Chính là lời trên mặt chữ, sát nhân biến thái điên cuồng.

Hắn dừng ở tầng thứ ba, nhìn Quan Yếm từ trên cao xuống. wattpad_tichha_

Sau đó chậm rãi ném cái liềm trong tay vào góc tường, mí mắt giống như đang híp lại không mở ra được, không vừa ý nghiêng đầu: "Đêm qua âm thanh ồn ào từ phòng của cô truyền tới làm tôi ngủ không ngon cả đêm."

Tác giả có lời muốn nói: Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Đăng tải tại Wattpad _tichha_ và Wordpress
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện