Nghe thấy câu ấy, một tia sáng lóe lên trong mắt Hoắc Bất Nghi, sau đó chàng buông rèm, vẻ mặt không chút thay đổi, dứt khoát xoay người rời đi, rèm cửa đung đưa rất mạnh, suýt đã đập trúng Trình Thiếu Cung.
Thiếu Thương nhìn bào huynh đang đi tới: “… Chàng ấy giận rồi sao.”
Thiếu Cung nén cười lắc đầu, hỏi: “Muội không đuổi theo y à?”
Thiếu Thương gãi tai, ngẩng đầu nói: “Đợi lát nữa đi.” Khoai đỏ nướng sắp chín rồi, nàng phải lấy nó ra lò phủi sạch tro chứ.
Đang định tiếp tục diễn cảnh đáng thương với gã ngu kia thì rèm cửa lại được vén lên, Hoắc Bất Nghi sải bước đi vào như gió quét, không nói không năng kéo nàng ra ngoài. Trình Thiếu Cung cười tít mắt ngồi xuống, không đoái hoài tới gã ngu há to miệng đủ nhét một quả trứng, cậu vừa đấm bắp đùi mỏi nhừ vừa cân nhắc nên viết thư nhà như thế nào.
Thiếu Thương bị kéo loạng choạng, mấy lần trán suýt đập vào tay Hoắc Bất Nghi, tốp ba tốp năm thị vệ phủ binh trông thấy hai người thì tức khắc tránh xa, như thể né tránh lão yêu Hắc Sơn. Phù Đăng định tiến tới giúp nữ công tử nhà mình, nhưng chưa lại gần đã bị Lương Khưu Phi kéo tay lôi đi.
Ở nơi xa, đội ngũ của Hoắc Bất Nghi đã tiếp quản công việc đóng quân, các quân y ngồi dưới giàn che đơn sơ chữa trị cho thương binh, một nhóm lính hậu cần thân hình béo múp đang bắt gà vịt chạy tứ tác, bắc nồi nấu cơm, ngoài ra còn có nhóm bịt mũi xử lý thi thể…
Thiếu Thương cố giùng giằng, nhưng tay chàng như được hèn thép đông đặc, không hề nhúc nhích.
“Ta không đi! Muốn giết muốn lóc chàng cứ nói một câu!” Thiếu Thương thở dốc.
Nghe thế, Hoắc Bất Nghi lập tức xoay người lại, Thiếu Thương đề phòng chống một tay lên ngực chàng, ngạo nghễ nói: “Chàng có gì thì nói nhanh lên, ta đang bận lắm!”
“Bận cái gì, bận khóc lóc bảo mình số khổ sao chổi?” Hoắc Bất Nghi sầm mặt.
Thiếu Thương lúng túng: “… Khụ khụ, thực ra ta ta ta đang thẩm vấn phạm nhân, ta muốn tra hỏi tung tích của Lạc Tế Thông…!”
Hoắc Bất Nghi hừ lạnh: “Thẩm vấn phạm nhân mà còn phải khóc lóc kể lể?”
“Không phải khóc lóc kể lể, mà là kế sách! Kế sách!”
“Kế sách gì? Xuống nước cầu xin, nể tình em ngớ ngẩn không biết ăn nói mà nhận tội?” Thực ra Hoắc Bất Nghi không giận, khóe môi nhếch nhẹ khó nhận ra.
Thiếu Thương thẹn quá hóa giận, nàng đẩy Hoắc Bất Nghi ra, hét lớn: “Ai ngớ ngẩn không biết ăn nói hả! Có chàng mới ngớ ngẩn không biết ăn nói, chàng sinh ra đã ngớ ngẩn, ngớ ngẩn cả đời! Chàng thì biết cái gì, chỉ cần gã ngu kia chịu tin ta và Lạc Tế Thông hiểu lầm nên mới xích mích và ta thực sự có ý tốt muốn đi theo tạ tội bù đắp ân huệ thì như thế hắn sẽ nói ra nơi Lạc Tế Thông dừng chân chàng có hiểu không! Không cần roi da que hàn ghế hùm không cần móc mắt cắt tai khoét đầu gối, chỉ cần nhẹ nhàng vẫn lừa được nếu ta không giả vờ thì sao hắn tin ta! Đấy là chiêu ‘không đánh vẫn khuất phục’ cao thâm nhất trong binh pháp, là ‘vô chiêu thắng hữu chiêu’ ảo diệu nhất trong thuật pháp Đạo gia… Chàng không biết gì mà còn dám cười nhạo ta ư! Chàng chàng… Chàng không được cười… Không được cười!”
Hoắc Bất Nghi cười ngất trên vai nàng, hai tay vòng lấy cô gái, vùi vào hõm cổ nàng cười không dừng nổi, hơi thở ngọt ngào ấm áp quen thuộc đã lấn chiếm mùi máu tanh trên người, len lỏi vào mũi. Chàng nhớ lại mùa hè năm ấy, cô gái trồng trong đình của Tuyên hậu một loại dưa ngọt không biết tên, đợi tới kỳ dưa chín phân chia, trong điện nô nức tiếng cười nói và hương thơm say đắm.
Chàng cười rất khoái trá, Thiếu Thương lại giận cực kỳ, nhưng đẩy nửa ngày cũng không đẩy ra được, khi bên tai nóng lên và mềm ra bởi hơi thở cố nín cười của chàng, nàng nghe chàng mơ hồ nói ‘nếu em không thú vị như vậy thì hay quá’…
Chẳng đợi nàng nghe rõ, Hoắc Bất Nghi đã ngẩng đầu lên, lắc lư hộp gấm trên tay, cười nói: “Đã đói chưa?”
Thiếu Thương tức tối: “Không đói!”
Hoắc Bất Nghi mở hé hộp gấm: “… Thật? Vậy ta đem cho Thiếu Cung, vừa nãy hắn cứ luôn mồm kêu đói.”
Thiếu Thương đã ngửi thấy mùi sữa đậm đà ngọt ngào, bụng càng thêm cồn cào.
Hoắc Bất Nghi liếc nàng: “Không ăn thật à?”
“Không ăn!” Chết đói cũng không ăn! Lửa giận của Thiếu Thương đã át cơn đói, nàng phẫn nộ quay người bỏ đi; Hoắc Bất Nghi cười to níu nàng lại, như ôm một chú cá bơn hai má phồng to, sải bước đi tới lều chính vừa được dựng xong – ừ, con cá bơn này quả là quá đáng yêu.
Lương Khưu Khởi ở cách đó không xa quay người trốn cạnh cột lều, lén lút nhìn về bên này, Lương Khưu Phi ném Phù Đăng cho quân y đã quay lại, thấy vậy thì hỏi đã có chuyện gì, Lương Khưu Khởi thở dài: “Bao năm qua, huynh chưa thấy thiếu chúa công cười vui như vậy lần nào.”
Lương Khưu Phi nhìn hai người đi vào lều, sắc mặt ủ dột.
Lều của Hoắc Bất Nghi được trang bị theo tiêu chuẩn của tướng soái hành quân, vừa nghỉ ngơi thoải mái mà cũng đủ chỗ cho ít nhất mười phó tướng cùng bàn bạc. Trong lều đã thắp đèn, quầng sáng màu cam nhạt dịu dàng bao trùm căn lều, cô gái ngồi cạnh một chiếc bàn lớn vốn dùng để trải bản đồ, hì hục ăn bánh ngọt trong tay, Hoắc Bất Nghi ngồi một bên rót nước vỗ lưng cho nàng, khuyên nàng ăn từ từ kẻo nghẹn.
Lấy phạm vi cả thiên hạ, tính tới tính lui số người để Hoắc Bất Nghi đích thân hầu hạ ăn uống không vượt quá ba, Hoàng lão bá là người đầu tiên, Thôi Hầu là người thứ hai, người thứ ba chính là tiểu thư Tiểu Trình.
“… Vì sao hôm ấy em không đến tìm ta?” Hoắc Bất Nghi nhìn nàng, chợt lên tiếng.
Thiếu Thương ngẩn ra: “Ngày nào?”
“Ngày hôm sau khi Viên Thận ra khỏi Đình Úy, đến Vĩnh An cung tìm em.”
Thiếu Thương đặt bánh xuống, không trả lời.
“Sau đó ta đã hỏi cung nữ, trước khi rời Vĩnh An cung Viên Thận đã nói chuyện với em. Lẽ nào y không nói cho em biết?” Ý của Hoắc Bất Nghi là chuyện chàng mạo danh phụ thân Viên Thận giết Công Tôn Hiến.
Thiếu Thương dùng mu bàn tay lau vụn bánh bên môi, im lặng một lúc rất lâu. Hoắc Bất Nghi cũng không thúc giục, lặng lẽ chờ đợi.
“… A Thận nói hết rồi.” Thiếu Thương nhỏ giọng nói, “Vì em, chàng đã giết nhóm Công Tôn Hiến thay Viên Châu mục, thực ra hôm ấy em đã muốn đi tìm chàng, nhưng rồi vẫn kìm nén. Em nấp sau cột nhìn lén chàng, chỉ là không đi tới.”
“Tại sao.”
“Bởi em hy vọng, nếu mai này em lấy chàng thì sẽ là vì em muốn lấy chàng, chứ không phải tham lam quyền thế, bị bắt ép hay là cảm kích tình ý của chàng. Chỉ đơn giản vì em thích chàng.”
Giọng nàng rất bình bình, nhưng vào tai Hoắc Bất Nghi lại khiến sóng lòng dâng cao, như lội qua băng tuyết vô tận, trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng đến được ốc đảo ấm áp ngọt ngào. Giọng chàng run run: “Em… không còn giận ta nữa sao.”
Suy nghĩ của Thiếu Thương xoay chuyển luân hồi, cuối cùng hóa thành một câu: “Em nào dám giận chàng, em sợ chàng giận mình còn chẳng kịp.”
Hoắc Bất Nghi giang tay, ôm siết cô gái vào lòng.
Mùi hương nam tính hòa lẫn mùi thảo dược rót ngập đáy lòng Thiếu Thương, nàng bất giác giơ tay ôm chàng, cười chảy nước mắt: “Chàng còn nói nữa hả! Là ai dây vào Lạc Tế Thông hả, nếu không phải em tài hoa thông minh thì đã không toàn thây rồi! Cũng may người của chàng theo sát em, đuổi đến kịp thời, nên thôi quên đi!”
Hoắc Bất Nghi cầm lấy nắm đấm nhỏ của nàng, thoáng im lặng: “Thực ra lần này không phải ta theo sát em.”
“Cái gì?!” Thiếu Thương đẩy chàng ra.
Hoắc Bất Nghi xoa đầu nàng, bất đắc dĩ nói: “Ta rủ em đi cùng ta, em không chịu, ta muốn đưa thị vệ cho em, em cũng không muốn. Chẳng những thế, em còn không cho ta phái người đi theo em, nếu không cả đời này sẽ không để ý tới ta… Nên ta đành phái người theo dõi Lạc Tế Thông. Ở Duyễn Châu ta nghe tin Lạc Tế Thông đã biến mất khỏi trang viên, lập tức phát giác không ổn nên lập tức lần theo tung tích đến.”
Thiếu Thương không vui: “… Nếu đã nhắc đến thì chúng ta nói rõ luôn đi. Chính chàng nhẹ nhàng bỏ qua cho Lạc Tế Thông nên hôm nay mới hại em suýt mất mạng, chàng nói đi, có phải chàng còn tình ý với cô ta không!” Nhớ tới năm năm bọn họ ở Tây Bắc, nàng chỉ thấy bực bội.
Hoắc Bất Nghi cười khổ: “Lần này là ta đã thất sách, Lạc Tế Thông đã cứu A Phi một mạng, ta lại dùng nàng ta làm bia đỡ đạn mấy năm, vì thế mới tha cho cô ta một lần, coi như chấm dứt. Ta cứ tưởng Lạc Tân hiểu chuyện, biết con gái độc ác thì nên xử lý ra sao…” Chàng dừng lại, “Làm gia chủ cần quyết đoán lại không quyết đoán, xem ra Lạc gia thực sự quá vô dụng.”
“Đừng có đổi chủ đề!” Thiếu Thương tức tối, “Chàng chấm dứt với cô ta, nhưng còn em suýt đã gặp nạn rồi đó!”
Hoắc Bất Nghi bình tĩnh nhìn nàng, cười nói: “Có ‘bom dầu’ của em, đội ngũ bình thường nào làm gì được em hả. Lúc nãy ta đã kiểm tra dấu vết sau cuộc chiến, chắc hẳn em còn có thứ chưa đem ra đúng không.”
“Sao chàng biết?” Thiếu Thương ngạc nhiên, “Em còn không nói cho phụ thân mẫu thân mà.”
Hoắc Bất Nghi ôm nàng ngồi lên đùi, dịu dàng nói: “Ba năm trước, em muốn tìm một loại ngòi lửa kỳ lạ nhưng không được, cuối cùng đã tìm được từ một thương nhân đến từ Tây Vực.”
Thiếu Thương ngạc nhiên: “Đó, đó là do chàng tìm?” Ngòi lửa ấy được nàng dùng làm kíp nổ.
“Đương nhiên.” Hoắc Bất Nghi tiến sát lại gần, cọ mũi mình vào chóp mũi mềm mại của cô gái, “Dù thứ kia có thể dẫn hỏa nhưng không thể đốt cháy tia lửa, rất khó châm, người bình thường cần làm gì, thương nhân bán thứ đó cho ai hả. Rồi cả muối diêm đen nghiền thành bột nữa, ta từng thấy bách tính gom lượm nó để nhóm lửa, nhưng tính chất không tốt, ta phải sai người đào đến tận nơi cũ của tiền triều mới tìm được loại thích hợp.”
Thiếu Thương che mũi, lòng xót xa, buồn bã nói: “Hóa ra chàng vẫn luôn dõi theo em.”
“… Ta không biết bao giờ mình mới có thể trở về, ta muốn em yên ổn lấy người khác, ta âm thầm bảo vệ em suốt đời là đủ.” Giọng Hoắc Bất Nghi nhỏ dần.
Thiếu Thương nghĩ tới nỗi tuyệt vọng cô đơn của chàng lúc ấy, lồng ngực đau nhói, nhưng vẫn nén nước mắt mà trêu: “Ý kiến này rất hay, vì sao chàng không thực hiện tiếp đi.”
“Nhưng vừa gặp em thì ta đổi ý.”
Thiếu Thương cười chảy nước mắt, lúc cất tiếng lại nghẹn ngào: “Mất chừng ấy năm em mới hiểu rõ lòng chàng. Chàng thích em chỉ vì em là em, sẽ có người xinh đẹp hơn em, thông minh hơn em, gây chuyện hơn em, nhưng chàng không hề quan tâm tới người ta, em hy vọng mình cũng có thể báo đáp chàng như thế.”
“Mai sau có người quyền thế hơn chàng cũng mặc, có người tốt với em hơn chàng cũng kệ, toàn thiên hạ hay trong bốn biển, thậm chí là khắp cả mười ba châu, em chỉ có chàng, riêng mình chàng mà thôi. Dẫu gió mưa biến động, thế cục đổi thay, thì em cưới chàng cũng chỉ vì em thích chàng.”
Không lời nào đủ để diễn tả nỗi xúc động của Hoắc Bất Nghi, chàng chỉ biết càng ôm nàng thật chặt, nói năng lộn xộn: “… Cô mẫu ta, ngày trước bà ấy không điên, ban đầu chỉ giả vờ. Lăng Ích giỏi luồn cúi, lại có nhiều công lao, nhưng chỉ cần bà nổi điên, bệ hạ sẽ mãi mãi ghét bỏ gia tộc Lăng thị. Bà ấy yêu con trai như tính mạng, mỗi lần nhớ đến lại đau như khoét tim thấu xương, dần dà bà cũng điên thật. Khi không có người ngoài, bà liên tục nguyền rủa nhắc nhở, bảo ta tuyệt đối không được quên trả thù rửa hận!”
Đấy là một kiểu hận thù méo mó cực kỳ cấp thiết, để rồi tới cuối cùng, chính Hoắc Quân Hoa cũng không biết rốt cuộc mình hận ai, là chồng trước không bằng cầm thú hay là bản thân có mắt không tròng. Nhưng dù là vế nào đi chăng nữa, cuối cùng tất cả đã dồn lên đầu Hoắc Bất Nghi còn nhỏ.
“Em hiểu, em hiểu mà.” Thiếu Thương vuốt ve mặt chàng, “Em hiểu cả.”
Con người nào phải cỏ cây, không bao giờ có chuyện luôn lý trí bình tĩnh không phạm lỗi, quân vương anh minh cơ trí tới đâu, đến khi về già cũng mê muội lẩm cẩm, quyền thần lôi kéo tới đâu cũng sẽ bị ma quỷ ám ảnh, hạ một bước sai.
Sự ăn năn sợ hãi ngày lại ngày, hận thù khắc cốt ghi tâm năm này qua tháng nọ, đồ sát Lăng thị đã biến thành chấp niệm của cô cháu hai người họ. Cái chết của Hoắc Quân Hoa chính là tiếng kèn thúc giục Hoắc Bất Nghi nhanh chóng hành động bước cuối. Con giun xéo lắm cũng oằn, thế là chàng đã làm liều bất chấp.
…
Khi Trình Thiếu Cung im lặng tiến vào lều, trông thấy bào muội ngủ say trên giường mềm, trán thấm mồ hôi, đắp áo khoác huyền vũ kim ty của Hoắc Bất Nghi. Hoắc Bất Nghi ngồi bên cạnh nhẹ nhàng quạt mát cho nàng, nhìn cô gái chẳng hề chớp mắt, vẻ mặt thỏa mãn.
Thiếu Cung chợt nhớ lại có một hôm khi bào muội đang ngủ trưa, Hoắc Bất Nghi đột ngột tới thăm, đúng lúc song thân đi vắng, A Trữ ảo não bảo cậu giải quyết chuyện này. Khi cậu chạy tới, trùng hợp thấy khung cảnh y hệt lúc này: không quan tâm tới ánh mắt sợ hãi bất an của các tỳ nữ trong phòng, Hoắc Bất Nghi ngồi lặng bên giường, nhẹ nhàng phẩy quạt cho cô gái.
Trình Thiếu Cung mềm lòng, thấp giọng nói: “Niệu Niệu đã không ngủ một ngày một đêm. Nó là người như vậy đấy, càng bất an càng mất ngủ.”
Hoắc Bất Nghi ừ một tiếng rất nhẹ, ánh mắt nhìn người con gái dạt dào yêu thương.
Đêm hôm đó, để tránh cô nam quả nữ ngủ chung qua đêm, Trình Thiếu Cung đề nghị trải đệm ngủ dưới đất ngay trong lều, ai dè lại bị Hoắc Bất Nghi ôn tồn lễ độ ‘xách’ ra ngoài, thế là cậu chạy đi tìm nơi viết thư nhà.
“Kính gửi mẫu thân: Hai huynh muội con vẫn rất ổn, không gây rắc rối, cũng không ăn uống qua loa, luôn đi đường chính an toàn, chỉ là hai ngày nay có xảy ra chút chuyện. Gặp một toán thổ phỉ, bọn con giết được hơn một trăm tên địch, đả thương hơn một trăm tên địch, cũng bắt được hơn một trăm tên địch. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, mẫu thân chớ lo, chi tiết lúc về con trai sẽ bẩm báo. À còn chuyện nữa, hôm nay Hoắc Hầu đã đuổi kịp chúng con, từ giờ trở đi, mọi chuyện của ấu muội mời mẫu thân cứ hỏi Hoắc Hầu khắc rõ, con trai đã cố hết sức nhưng lực bất tòng tâm. Dừng bút kính bái.”
Thiếu Thương nhìn bào huynh đang đi tới: “… Chàng ấy giận rồi sao.”
Thiếu Cung nén cười lắc đầu, hỏi: “Muội không đuổi theo y à?”
Thiếu Thương gãi tai, ngẩng đầu nói: “Đợi lát nữa đi.” Khoai đỏ nướng sắp chín rồi, nàng phải lấy nó ra lò phủi sạch tro chứ.
Đang định tiếp tục diễn cảnh đáng thương với gã ngu kia thì rèm cửa lại được vén lên, Hoắc Bất Nghi sải bước đi vào như gió quét, không nói không năng kéo nàng ra ngoài. Trình Thiếu Cung cười tít mắt ngồi xuống, không đoái hoài tới gã ngu há to miệng đủ nhét một quả trứng, cậu vừa đấm bắp đùi mỏi nhừ vừa cân nhắc nên viết thư nhà như thế nào.
Thiếu Thương bị kéo loạng choạng, mấy lần trán suýt đập vào tay Hoắc Bất Nghi, tốp ba tốp năm thị vệ phủ binh trông thấy hai người thì tức khắc tránh xa, như thể né tránh lão yêu Hắc Sơn. Phù Đăng định tiến tới giúp nữ công tử nhà mình, nhưng chưa lại gần đã bị Lương Khưu Phi kéo tay lôi đi.
Ở nơi xa, đội ngũ của Hoắc Bất Nghi đã tiếp quản công việc đóng quân, các quân y ngồi dưới giàn che đơn sơ chữa trị cho thương binh, một nhóm lính hậu cần thân hình béo múp đang bắt gà vịt chạy tứ tác, bắc nồi nấu cơm, ngoài ra còn có nhóm bịt mũi xử lý thi thể…
Thiếu Thương cố giùng giằng, nhưng tay chàng như được hèn thép đông đặc, không hề nhúc nhích.
“Ta không đi! Muốn giết muốn lóc chàng cứ nói một câu!” Thiếu Thương thở dốc.
Nghe thế, Hoắc Bất Nghi lập tức xoay người lại, Thiếu Thương đề phòng chống một tay lên ngực chàng, ngạo nghễ nói: “Chàng có gì thì nói nhanh lên, ta đang bận lắm!”
“Bận cái gì, bận khóc lóc bảo mình số khổ sao chổi?” Hoắc Bất Nghi sầm mặt.
Thiếu Thương lúng túng: “… Khụ khụ, thực ra ta ta ta đang thẩm vấn phạm nhân, ta muốn tra hỏi tung tích của Lạc Tế Thông…!”
Hoắc Bất Nghi hừ lạnh: “Thẩm vấn phạm nhân mà còn phải khóc lóc kể lể?”
“Không phải khóc lóc kể lể, mà là kế sách! Kế sách!”
“Kế sách gì? Xuống nước cầu xin, nể tình em ngớ ngẩn không biết ăn nói mà nhận tội?” Thực ra Hoắc Bất Nghi không giận, khóe môi nhếch nhẹ khó nhận ra.
Thiếu Thương thẹn quá hóa giận, nàng đẩy Hoắc Bất Nghi ra, hét lớn: “Ai ngớ ngẩn không biết ăn nói hả! Có chàng mới ngớ ngẩn không biết ăn nói, chàng sinh ra đã ngớ ngẩn, ngớ ngẩn cả đời! Chàng thì biết cái gì, chỉ cần gã ngu kia chịu tin ta và Lạc Tế Thông hiểu lầm nên mới xích mích và ta thực sự có ý tốt muốn đi theo tạ tội bù đắp ân huệ thì như thế hắn sẽ nói ra nơi Lạc Tế Thông dừng chân chàng có hiểu không! Không cần roi da que hàn ghế hùm không cần móc mắt cắt tai khoét đầu gối, chỉ cần nhẹ nhàng vẫn lừa được nếu ta không giả vờ thì sao hắn tin ta! Đấy là chiêu ‘không đánh vẫn khuất phục’ cao thâm nhất trong binh pháp, là ‘vô chiêu thắng hữu chiêu’ ảo diệu nhất trong thuật pháp Đạo gia… Chàng không biết gì mà còn dám cười nhạo ta ư! Chàng chàng… Chàng không được cười… Không được cười!”
Hoắc Bất Nghi cười ngất trên vai nàng, hai tay vòng lấy cô gái, vùi vào hõm cổ nàng cười không dừng nổi, hơi thở ngọt ngào ấm áp quen thuộc đã lấn chiếm mùi máu tanh trên người, len lỏi vào mũi. Chàng nhớ lại mùa hè năm ấy, cô gái trồng trong đình của Tuyên hậu một loại dưa ngọt không biết tên, đợi tới kỳ dưa chín phân chia, trong điện nô nức tiếng cười nói và hương thơm say đắm.
Chàng cười rất khoái trá, Thiếu Thương lại giận cực kỳ, nhưng đẩy nửa ngày cũng không đẩy ra được, khi bên tai nóng lên và mềm ra bởi hơi thở cố nín cười của chàng, nàng nghe chàng mơ hồ nói ‘nếu em không thú vị như vậy thì hay quá’…
Chẳng đợi nàng nghe rõ, Hoắc Bất Nghi đã ngẩng đầu lên, lắc lư hộp gấm trên tay, cười nói: “Đã đói chưa?”
Thiếu Thương tức tối: “Không đói!”
Hoắc Bất Nghi mở hé hộp gấm: “… Thật? Vậy ta đem cho Thiếu Cung, vừa nãy hắn cứ luôn mồm kêu đói.”
Thiếu Thương đã ngửi thấy mùi sữa đậm đà ngọt ngào, bụng càng thêm cồn cào.
Hoắc Bất Nghi liếc nàng: “Không ăn thật à?”
“Không ăn!” Chết đói cũng không ăn! Lửa giận của Thiếu Thương đã át cơn đói, nàng phẫn nộ quay người bỏ đi; Hoắc Bất Nghi cười to níu nàng lại, như ôm một chú cá bơn hai má phồng to, sải bước đi tới lều chính vừa được dựng xong – ừ, con cá bơn này quả là quá đáng yêu.
Lương Khưu Khởi ở cách đó không xa quay người trốn cạnh cột lều, lén lút nhìn về bên này, Lương Khưu Phi ném Phù Đăng cho quân y đã quay lại, thấy vậy thì hỏi đã có chuyện gì, Lương Khưu Khởi thở dài: “Bao năm qua, huynh chưa thấy thiếu chúa công cười vui như vậy lần nào.”
Lương Khưu Phi nhìn hai người đi vào lều, sắc mặt ủ dột.
Lều của Hoắc Bất Nghi được trang bị theo tiêu chuẩn của tướng soái hành quân, vừa nghỉ ngơi thoải mái mà cũng đủ chỗ cho ít nhất mười phó tướng cùng bàn bạc. Trong lều đã thắp đèn, quầng sáng màu cam nhạt dịu dàng bao trùm căn lều, cô gái ngồi cạnh một chiếc bàn lớn vốn dùng để trải bản đồ, hì hục ăn bánh ngọt trong tay, Hoắc Bất Nghi ngồi một bên rót nước vỗ lưng cho nàng, khuyên nàng ăn từ từ kẻo nghẹn.
Lấy phạm vi cả thiên hạ, tính tới tính lui số người để Hoắc Bất Nghi đích thân hầu hạ ăn uống không vượt quá ba, Hoàng lão bá là người đầu tiên, Thôi Hầu là người thứ hai, người thứ ba chính là tiểu thư Tiểu Trình.
“… Vì sao hôm ấy em không đến tìm ta?” Hoắc Bất Nghi nhìn nàng, chợt lên tiếng.
Thiếu Thương ngẩn ra: “Ngày nào?”
“Ngày hôm sau khi Viên Thận ra khỏi Đình Úy, đến Vĩnh An cung tìm em.”
Thiếu Thương đặt bánh xuống, không trả lời.
“Sau đó ta đã hỏi cung nữ, trước khi rời Vĩnh An cung Viên Thận đã nói chuyện với em. Lẽ nào y không nói cho em biết?” Ý của Hoắc Bất Nghi là chuyện chàng mạo danh phụ thân Viên Thận giết Công Tôn Hiến.
Thiếu Thương dùng mu bàn tay lau vụn bánh bên môi, im lặng một lúc rất lâu. Hoắc Bất Nghi cũng không thúc giục, lặng lẽ chờ đợi.
“… A Thận nói hết rồi.” Thiếu Thương nhỏ giọng nói, “Vì em, chàng đã giết nhóm Công Tôn Hiến thay Viên Châu mục, thực ra hôm ấy em đã muốn đi tìm chàng, nhưng rồi vẫn kìm nén. Em nấp sau cột nhìn lén chàng, chỉ là không đi tới.”
“Tại sao.”
“Bởi em hy vọng, nếu mai này em lấy chàng thì sẽ là vì em muốn lấy chàng, chứ không phải tham lam quyền thế, bị bắt ép hay là cảm kích tình ý của chàng. Chỉ đơn giản vì em thích chàng.”
Giọng nàng rất bình bình, nhưng vào tai Hoắc Bất Nghi lại khiến sóng lòng dâng cao, như lội qua băng tuyết vô tận, trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng cũng đến được ốc đảo ấm áp ngọt ngào. Giọng chàng run run: “Em… không còn giận ta nữa sao.”
Suy nghĩ của Thiếu Thương xoay chuyển luân hồi, cuối cùng hóa thành một câu: “Em nào dám giận chàng, em sợ chàng giận mình còn chẳng kịp.”
Hoắc Bất Nghi giang tay, ôm siết cô gái vào lòng.
Mùi hương nam tính hòa lẫn mùi thảo dược rót ngập đáy lòng Thiếu Thương, nàng bất giác giơ tay ôm chàng, cười chảy nước mắt: “Chàng còn nói nữa hả! Là ai dây vào Lạc Tế Thông hả, nếu không phải em tài hoa thông minh thì đã không toàn thây rồi! Cũng may người của chàng theo sát em, đuổi đến kịp thời, nên thôi quên đi!”
Hoắc Bất Nghi cầm lấy nắm đấm nhỏ của nàng, thoáng im lặng: “Thực ra lần này không phải ta theo sát em.”
“Cái gì?!” Thiếu Thương đẩy chàng ra.
Hoắc Bất Nghi xoa đầu nàng, bất đắc dĩ nói: “Ta rủ em đi cùng ta, em không chịu, ta muốn đưa thị vệ cho em, em cũng không muốn. Chẳng những thế, em còn không cho ta phái người đi theo em, nếu không cả đời này sẽ không để ý tới ta… Nên ta đành phái người theo dõi Lạc Tế Thông. Ở Duyễn Châu ta nghe tin Lạc Tế Thông đã biến mất khỏi trang viên, lập tức phát giác không ổn nên lập tức lần theo tung tích đến.”
Thiếu Thương không vui: “… Nếu đã nhắc đến thì chúng ta nói rõ luôn đi. Chính chàng nhẹ nhàng bỏ qua cho Lạc Tế Thông nên hôm nay mới hại em suýt mất mạng, chàng nói đi, có phải chàng còn tình ý với cô ta không!” Nhớ tới năm năm bọn họ ở Tây Bắc, nàng chỉ thấy bực bội.
Hoắc Bất Nghi cười khổ: “Lần này là ta đã thất sách, Lạc Tế Thông đã cứu A Phi một mạng, ta lại dùng nàng ta làm bia đỡ đạn mấy năm, vì thế mới tha cho cô ta một lần, coi như chấm dứt. Ta cứ tưởng Lạc Tân hiểu chuyện, biết con gái độc ác thì nên xử lý ra sao…” Chàng dừng lại, “Làm gia chủ cần quyết đoán lại không quyết đoán, xem ra Lạc gia thực sự quá vô dụng.”
“Đừng có đổi chủ đề!” Thiếu Thương tức tối, “Chàng chấm dứt với cô ta, nhưng còn em suýt đã gặp nạn rồi đó!”
Hoắc Bất Nghi bình tĩnh nhìn nàng, cười nói: “Có ‘bom dầu’ của em, đội ngũ bình thường nào làm gì được em hả. Lúc nãy ta đã kiểm tra dấu vết sau cuộc chiến, chắc hẳn em còn có thứ chưa đem ra đúng không.”
“Sao chàng biết?” Thiếu Thương ngạc nhiên, “Em còn không nói cho phụ thân mẫu thân mà.”
Hoắc Bất Nghi ôm nàng ngồi lên đùi, dịu dàng nói: “Ba năm trước, em muốn tìm một loại ngòi lửa kỳ lạ nhưng không được, cuối cùng đã tìm được từ một thương nhân đến từ Tây Vực.”
Thiếu Thương ngạc nhiên: “Đó, đó là do chàng tìm?” Ngòi lửa ấy được nàng dùng làm kíp nổ.
“Đương nhiên.” Hoắc Bất Nghi tiến sát lại gần, cọ mũi mình vào chóp mũi mềm mại của cô gái, “Dù thứ kia có thể dẫn hỏa nhưng không thể đốt cháy tia lửa, rất khó châm, người bình thường cần làm gì, thương nhân bán thứ đó cho ai hả. Rồi cả muối diêm đen nghiền thành bột nữa, ta từng thấy bách tính gom lượm nó để nhóm lửa, nhưng tính chất không tốt, ta phải sai người đào đến tận nơi cũ của tiền triều mới tìm được loại thích hợp.”
Thiếu Thương che mũi, lòng xót xa, buồn bã nói: “Hóa ra chàng vẫn luôn dõi theo em.”
“… Ta không biết bao giờ mình mới có thể trở về, ta muốn em yên ổn lấy người khác, ta âm thầm bảo vệ em suốt đời là đủ.” Giọng Hoắc Bất Nghi nhỏ dần.
Thiếu Thương nghĩ tới nỗi tuyệt vọng cô đơn của chàng lúc ấy, lồng ngực đau nhói, nhưng vẫn nén nước mắt mà trêu: “Ý kiến này rất hay, vì sao chàng không thực hiện tiếp đi.”
“Nhưng vừa gặp em thì ta đổi ý.”
Thiếu Thương cười chảy nước mắt, lúc cất tiếng lại nghẹn ngào: “Mất chừng ấy năm em mới hiểu rõ lòng chàng. Chàng thích em chỉ vì em là em, sẽ có người xinh đẹp hơn em, thông minh hơn em, gây chuyện hơn em, nhưng chàng không hề quan tâm tới người ta, em hy vọng mình cũng có thể báo đáp chàng như thế.”
“Mai sau có người quyền thế hơn chàng cũng mặc, có người tốt với em hơn chàng cũng kệ, toàn thiên hạ hay trong bốn biển, thậm chí là khắp cả mười ba châu, em chỉ có chàng, riêng mình chàng mà thôi. Dẫu gió mưa biến động, thế cục đổi thay, thì em cưới chàng cũng chỉ vì em thích chàng.”
Không lời nào đủ để diễn tả nỗi xúc động của Hoắc Bất Nghi, chàng chỉ biết càng ôm nàng thật chặt, nói năng lộn xộn: “… Cô mẫu ta, ngày trước bà ấy không điên, ban đầu chỉ giả vờ. Lăng Ích giỏi luồn cúi, lại có nhiều công lao, nhưng chỉ cần bà nổi điên, bệ hạ sẽ mãi mãi ghét bỏ gia tộc Lăng thị. Bà ấy yêu con trai như tính mạng, mỗi lần nhớ đến lại đau như khoét tim thấu xương, dần dà bà cũng điên thật. Khi không có người ngoài, bà liên tục nguyền rủa nhắc nhở, bảo ta tuyệt đối không được quên trả thù rửa hận!”
Đấy là một kiểu hận thù méo mó cực kỳ cấp thiết, để rồi tới cuối cùng, chính Hoắc Quân Hoa cũng không biết rốt cuộc mình hận ai, là chồng trước không bằng cầm thú hay là bản thân có mắt không tròng. Nhưng dù là vế nào đi chăng nữa, cuối cùng tất cả đã dồn lên đầu Hoắc Bất Nghi còn nhỏ.
“Em hiểu, em hiểu mà.” Thiếu Thương vuốt ve mặt chàng, “Em hiểu cả.”
Con người nào phải cỏ cây, không bao giờ có chuyện luôn lý trí bình tĩnh không phạm lỗi, quân vương anh minh cơ trí tới đâu, đến khi về già cũng mê muội lẩm cẩm, quyền thần lôi kéo tới đâu cũng sẽ bị ma quỷ ám ảnh, hạ một bước sai.
Sự ăn năn sợ hãi ngày lại ngày, hận thù khắc cốt ghi tâm năm này qua tháng nọ, đồ sát Lăng thị đã biến thành chấp niệm của cô cháu hai người họ. Cái chết của Hoắc Quân Hoa chính là tiếng kèn thúc giục Hoắc Bất Nghi nhanh chóng hành động bước cuối. Con giun xéo lắm cũng oằn, thế là chàng đã làm liều bất chấp.
…
Khi Trình Thiếu Cung im lặng tiến vào lều, trông thấy bào muội ngủ say trên giường mềm, trán thấm mồ hôi, đắp áo khoác huyền vũ kim ty của Hoắc Bất Nghi. Hoắc Bất Nghi ngồi bên cạnh nhẹ nhàng quạt mát cho nàng, nhìn cô gái chẳng hề chớp mắt, vẻ mặt thỏa mãn.
Thiếu Cung chợt nhớ lại có một hôm khi bào muội đang ngủ trưa, Hoắc Bất Nghi đột ngột tới thăm, đúng lúc song thân đi vắng, A Trữ ảo não bảo cậu giải quyết chuyện này. Khi cậu chạy tới, trùng hợp thấy khung cảnh y hệt lúc này: không quan tâm tới ánh mắt sợ hãi bất an của các tỳ nữ trong phòng, Hoắc Bất Nghi ngồi lặng bên giường, nhẹ nhàng phẩy quạt cho cô gái.
Trình Thiếu Cung mềm lòng, thấp giọng nói: “Niệu Niệu đã không ngủ một ngày một đêm. Nó là người như vậy đấy, càng bất an càng mất ngủ.”
Hoắc Bất Nghi ừ một tiếng rất nhẹ, ánh mắt nhìn người con gái dạt dào yêu thương.
Đêm hôm đó, để tránh cô nam quả nữ ngủ chung qua đêm, Trình Thiếu Cung đề nghị trải đệm ngủ dưới đất ngay trong lều, ai dè lại bị Hoắc Bất Nghi ôn tồn lễ độ ‘xách’ ra ngoài, thế là cậu chạy đi tìm nơi viết thư nhà.
“Kính gửi mẫu thân: Hai huynh muội con vẫn rất ổn, không gây rắc rối, cũng không ăn uống qua loa, luôn đi đường chính an toàn, chỉ là hai ngày nay có xảy ra chút chuyện. Gặp một toán thổ phỉ, bọn con giết được hơn một trăm tên địch, đả thương hơn một trăm tên địch, cũng bắt được hơn một trăm tên địch. Chỉ là chuyện nhỏ thôi, mẫu thân chớ lo, chi tiết lúc về con trai sẽ bẩm báo. À còn chuyện nữa, hôm nay Hoắc Hầu đã đuổi kịp chúng con, từ giờ trở đi, mọi chuyện của ấu muội mời mẫu thân cứ hỏi Hoắc Hầu khắc rõ, con trai đã cố hết sức nhưng lực bất tòng tâm. Dừng bút kính bái.”
Danh sách chương