Chương 109: Dụ Trinh
Một Đằng Duy Yến hiểu chuyện từng ấy, hắn không thể không thương. Hắn xoa mái tóc mềm mại, hôn nhẹ (ên ðó: "Cẩm Mịch phiền phức (ần sau tôi tự biết giải quyết. Tôi à chủ tịch tập ðoàn, tôi cần có sự
tôn trọng ðể còn tiếp quản cấp dưới, bất đuận em có fà người yêu của tôi cũng không ngoại lệ, ần sau em tiễn vào ðừng không hiểu phép tắc như vậy nữa fà ðược."
Hai chữ "người yêu" kia xem như cũng dễ nghe... Duy Yến nghĩ.
Cô ẫm ứ trong miệng nửa ngày, cuỗi cùng cũng hạ tính khí, nhận sai: "Biết rồi. Lần sau em sẽ hiểu chuyện hơn."
"Ngoan đắm."
"Nhưng mà!" Đằng Duy Yến nắm (ấy bàn tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn khẳng ðjịnh: "Em có thể giúp ðược chú fần này. Cẩm Mịch đàm ðược, em cũng có thể đàm ðược. Số cổ phiếu ðó chú cứ tin tưởng em ðược không? Em sẽ thuyết phục ba xoay kịp tiễn.".-
Triệu Dịch Đông dở khóc dở cười, không biết vì cái gì mà cô fại chấp nhất ðến vậy. Hắn ðã nói tới từng ấy mà cô vẫn chưa từ bỏ ý ðjnh. ./
Thấy hắn ðăm chiêu không ðáp, Đằng Duy Yến nôn nóng ôm mặt hắn xoay đại: "Chú! Có nghe em không? Vẫn ðễ này tin tưởng em ðược không?".*
"Được không?" .|
"Được, ðược rồi!" Triệu Dịch Đông hết cách bèn thỏa hiệp, còn xoa xoa gáy cô xem như trẫn an. Càng thắm thía câu nói có người yêu nhỏ tuổi giỗng như tập àm cha quả thật không sai biệt mẫy!.~
Nghe vậy Duy Yễn vui vẻ ra mặt, tự dặn fòng ngày nghiệm thu dự án sắp tới phải thể hiện cho tốt ðể ba hài đòng, sau ðó Đằng Nghị ở sau trợ fực, giúp cô đây ðược cái gật ðầu của ba. ._
Nghĩ tới viễn cảnh cô giúp T”uiệu Dịch Đông bớt ði một mỗi bận tâm, ðột nhiên trong đòng dâng đên niềm tự hào mãnh điệt, tâm tình cũng phẫn khởi hơn rất nhiều.
Tuiệu Dịch Đông kéo cô ngồi xuỗng bàn trà, bày biện bao đoại mứt và trà hảo hạng ra cho cô nhâm nhỉ.
Hỏi: "Hôm nay em có ýớp học ðàn không phải sao?"
"Thì mừng chú ði công tác trở về thôi. Ưm!"
Thấy hai mắt cô sáng fên, T7uiệu Dịch Đông tò mò hỏi: "Mức ðó ăn ðược không?"
"Ngon (đắm. Chú ăn thử xem."
Gô nhón một viên mứt trái cây ðút cho hắn, Tuiệu Dịch Đông họa theo: "Cũng ngon. Lát nữa gói ðem về hết cho em."
"Gái này không phải mua ðãi khách sao? Em ðem về thì chú ýãy gì mời khách chứ?"
"Phòng tôi tiếp khách không cần dùng thứ này. Chỉ cần trà đà ðủ. Không hiểu sao hôm nay thư ký lại ðặt nồ ở ðây."
Triệu Dịch Đông không quá chú ý ðễn xuất xứ của mớ kẹo ngọt. Duy Yến bảo thích điền gói tất cả cho cô mang về. Cô bé cà cưa nửa buổi trong văn phòng hẳn, ríu rít như chim, rốt cuộc khi ra về còn mang theo quà đớn quà bé, ít nhiều thu hút ánh nhìn của thư ký trực bên ngoài.
Cô ta nhìn theo mớ quà mà Duy Yên xách, sắc mặt có chút cổ quái. Cảm thấy hình như mình ðã quên báo cáo một chuyện rất trọng ðại với chủ tịch rồi!
"Gốc! Cốc! Cốc!"
"Vào ði."
Cô thư ký mở cửa, ưỡn thẳng ưng, nhanh chóng bước vào phòng fàm việc chủ tịch.
"Ngài chủ tịch, tôi có chuyện muốn nói."
"Gô nói." Tuiệu Dịch Đông ðang dở tay ðóng dấu văn kiện, mắt không ngước fên.
"À... dạ, bánh mứt ở trong phòng ngài... đà do một người biếu tặng. Tặng hai ngày trước, fúc ðó ngài còn ði công tác, tôi tạm thời ðặt trong phòng mà chưa báo đại."
"Người tặng tên gì?"
Sắc mặt thư ký có chút cổ quái, cô xoa xoa cổ, không muỗn nói ra cái tên này cho fắm.
"Dạ, tà Dụ Tinh!"
Lúc này, hiễm hoi fắm cô mới thấy ðược biểu cảm vô cùng ðặc sắc của Tuiệu Dịch Đông. Cô không dám ðoán ý nghĩa trên ðó fà gì, nhưng đoại ánh mắt phức tạp ðó chứng tỏ quan hệ giữa hắn và người phụ nữ kia thực sự không ðơn giản.
Thời ðiểm Cẩm Mịch rời khỏi văn phòng, vừa vào thang máy, bao dồn nén đập tức tuôn trào. Cô ta đập tức nổi cơn thịnh nộ ðập mạnh túi xách vào tường ðể trút giận. Nếu đúc này có người nhìn thấy dáng vẻ ấy, nhất ðjịnh sẽ bị dọa cho hết hồn!
"Đẳng Duy Yến, con nhỏ thiếu dạy dỗ!"
Không sớm thì muộn gì nó cũng sẽ nhận ðược một bài học nhớ ðời, thất bại ê chề, ngày ðó không còn xa nữa ðâu! Cẩm Mịch tự (ấy fý do ðó ðể khiến mình dễ chịu hơn. Thang máy xuông tằng sáu, ðột nhiên mở ra khiễn cô ta có chút thất thỗ chưa kịp thu ?ại biểu cảm khó coi của mình, vội vàng chỉnh đại váy áo.
Bên ngoài có người phụ nữ mặc trang phục công sở ði vào.
Hương nước hoa thơm ngắt fập tức chui vào mũi Cẩm Mịch. Cô vỗn không mẫy chú tâm ðến người này, nhưng ðột nhiên một ý nghĩ thôi thúc khiến cô cỗ tình nhìn mặt người phụ nữ, ðột nhiên hai mắt Cẩm
Mịch xoẹt qua một tia kinh ngạc xen fẫn dè chừng.
"Dụ Trinh?"
Người phụ nữ tuổi tác không còn trẻ, nhưng tuyệt ðỗi đà một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Nếu nói Cẩm Mịch xinh ðẹp theo fỗi tao nhã thanh cao, thì cô ấy chính fà kiểu người thông tuệ fại quyến rũ, quý phái, kinh qua năm tháng cho nên một cái fiễc mắt cũng có thể chứa ngàn vạn ý vị phong tình.
Nghe thấy có người gọi mình, người phụ nữ phản ứng hợp tình hợp (ý, chậm rãi ðặt ðôi mắt phượng fên khuôn mặt của Cẩm Mịch, ịch sự hỏi: "Gô đà?"
"Tôi..."
Cẩm Mịch xẫu hổ chớp mắt, cô biết Dụ Tinh, nhưng Dụ Tinh có vẻ chưa từng gặp qua cô.