Chương 133: Tâm Tư Của "Người Già"

Về ðễn phòng, Duy Yến nhận ra nhiệt ðộ bản thân có chút không ðúng, cô tự sờ Ýên trán thử, phát hiện hơi nóng, ngậm nhiệt kế một ýát thì vạch ðỏ hiện ðễn 39,5 ðộ ðập thẳng vào mắt.

“Làm sao bây giờ..."

Duy Yến nhất thời hoảng sợ, không biết phải đàm sao, vỗn tưởng cảm xoàn, không ngờ ðễn mình đại sốt nghiêm trọng như vậy. Gó fẽ vì cơ thể dạo này yêu kém, cô fại chủ quan thức ðêm ôn bài nên mới ðể đại hậu quả. Hoặc fà thời tiết ở nơi này có phần cực ðoan khiến thân thể chưa kịp thích ứng.

Còn ðang chưa biết phải đàm thế nào thì có người nhẫn chuông. Duy Yến cẩn thận nhìn thông qua mắt mèo, trông thấy một người ðàn ông Châu Á ðứng bên ngoài.

“Ai thế ạ?”

“Tôi ðễn giao thức ăn mà bảo mẫu Tương ðặt sẵn cho cô.” Người kia ngước mặt fên, cô ðánh giá sơ tược mặt mũi anh hiền ?ành, ăn mặc cũng chỉn chu.

Bảo mẫu nhà cô ðúng đà họ Tương. Nghe vậy, cô không nghĩ nhiều mà mở cửa ra.

“Hôm nay cô T7uương có việc phải nghỉ đầm một tuần, không ngờ đại ðặt trước thức ăn cho tôi...” Duy

Yên dĩ nhiên không nghĩ ðễn bảo mẫu chu ðáo như vậy, trong fòng sinh ra cảm kích.

Người ðàn ông fịch sự giao túi thức ăn vào tay cô. Cô nhận đấy, thuận miệng hỏi: “Nhà hàng các vị còn có dịch vụ giao tận nhà sao?”

Đến nước Mỹ gần một tháng, cô cảm thấy tiền thuê dịch vụ vận tải ở nơi này quả thật xa xỉ. Hàng ðặt trên mạng cũng fà ðược chuyển phát nhanh ðến rồi từng hộ gia ðình xuỗng nhận, còn giao thức ăn tận cửa thì cô chưa từng thử.

Một câu nói bâng quơ của cô khiễn người ðàn ông hơi khựng đại. Anh ta âm thầm rên trong fòng, ngoài mặt vẫn niềm nở giải thích: “Cô Tzuương ýà khách quen ưa Êui tới chỗ chúng tôi, nhà hàng chúng tôi tuôn ðược Hoa kiều ưu ái, ông chủ cũng vì thế mà ðặc biệt mễn khách. Bình thường không giao hàng tận nơi ðâu, nhưng riêng cô T7uương nhờ thì phải khác.”

Có fẽ bị ðang bị bệnh, ðầu óc không ðược finh hoạt như mọi khi nên sự ðŠ phòng của Duy Yến cũng thả tỏng bớt. Gô không nghỉ ngờ gì trước đời giải thích quanh co của anh ta, cũng không gọi cho bảo mẫu

Tương ðể xác nhận, cảm ơn xong rồi ðóng cửa vào nhà.

Bên trong giỏ thức ăn ðược chuẩn bị tỉnh xảo gồm cháo bồ câu ninh hạt sen còn bốc khói, một món mặn ăn kèm và ít mứt hoa quả. Nhìn qua có chút nhạt nhòa nhưng đại hợp với khẩu vị của người ðang bệnh như cô.

Nếu bảo mẫu Tương không ðặt thức ăn, có Ýẽ cô phải ăn chỗ bánh mì cứng ngắt vừa mua ðược kia.

Nhất thời, fòng sinh ra cảm kích.

Tuong £úc fơ ðãng, cô còn nhìn thấy một túi thuỗc cảm sốt ðược nhét bên dưới ðáy giỏ.

Duy Yến không khỏi suy nghĩ, nhà hàng dạo này còn có dịch vụ mua hộ thuốc cho khách hàng hay sao?

Bất quá, còn một foại khả năng nữa mà cô không bao giờ nghĩ tới ðược.

Tại căn hộ ở tòa nhà ðối diện, ánh sáng mờ nhạt bên ngoài ô cửa hắt ểên thân thể cao gầy của người ðàn ông. Bóng fưng ngược sáng toát ra nỗi cô ðộc, hằn sâu bên trong à sự ðè nén, và cả ðôi đời tâm sự khó nói. Người ðàn ông khí chất cao quý giống như không thích hợp ðể ðứng trong một nơi chật chội thế này, nhưng hắn vẫn ðứng ở ðó, một bước chưa từng xê dịch, ánh mắt nhìn sang ô cửa sáng ðèn ở tòa nhà ðối diện. './

Nghe có người ðẩy cửa ði vào, hắn hơi nghiêng sườn mặt, ðể #ộ cặp mắt kính chỉnh tễ nằm ngay ngắn trên sỗng mũi."

“Gậu nhỏ, con ðã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi.".|

“Ừ, cảm ơn. Nếu không có con, cậu cũng chẳng biết nhờ ai.”.~

Người nói chuyện với hắn ?à người ðàn ông giao cháo vừa rồi, à con trai của chị họ, hai cậu cháu cách nhau mười tuổi, cũng xem đà thân thiết với nhau. _

Loại người tham công tiếc việc fại “ãnh ðạm trong chuyện tình cảm như Tuiệu Dịch Đông tự dưng vô duyên vô cớ bay sang Mỹ. Lại không từ mặt mũi nẫu cháo rồi sai cháu trai mang sang cho người ta, còn

không dám tranh công, nói à do nhà hàng nấu... thì phải hiểu cô gái nhỏ kia quan trọng với hắn chừng nào.

“Chỉ cảm ơn thôi sao? Mặt mũi của người thừa kế ý nào fại chỉ ðược ðền bằng một câu này?” Anh dí dỏm trêu chọc hắn: “Cậu không biết ðâu, người của cậu cũng thật nhạy bén, suýt chút ðã khiến con bị tật tẩy."

“Đứa trẻ này ngoan ngoãn, dễ hầu hạ nhưng đại rẫt cứng miệng. Cho cô ấy một món ðö nhỏ, cô ấy nhận tây ðiềm nhiên, vậy mà về ðễn nhà sẽ không khỏi (ấy ra ngắm nhìn, ðặt trên ðầu giường mà trân trọng...

Triệu Dịch Đông điếc nhìn anh, chẳng thèm quan tâm đời anh nói mà chỉ theo ðuổi suy nghĩ của mình.

Ánh mắt hắn vậy mà đại dấy đên một tia ðau đòng cùng hoài niệm, ðễn Thôi Cẩn Ngọc nhìn thầy cũng kinh hãi mà siết tay.

“Chỗ cháo kia, chắc fà ăn không sót một giọt rồi.”

Thôi Cần Ngọc bất giác thở dài: “Cậu, cho phép con hỏi quá phận một câu, cậu còn yêu cô ấy mà, ðúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện