Chương 136: Bắt Đầu Nghi Ngờ
Duy Yến xua tay như ðuổi tà: “Làm gì có, em chỉ muỗn hỏi, sáng nay chị ra ngoài sớm, có thầy cửa nhà em có dẫu hiệu bị... cạy mở hay không thôi.”
Layfa sững người, ðăm chiêu suy nghĩ: “Không có, chị vẫn thấy mọi thứ rất bình thường. Sao thế, nhà em có trộm ðột nhập à? Vậy có thể điên hệ với ban quản ?ý ðể xem camera..."
Nghe thấy trình tự có vẻ rắc rỗi, mà ðây cũng chỉ ðơn thuần đà suy ðoán của bản thân cho nên Duy Yên ðành bỏ cuộc: “Em sợ ðêm qua mình vào nhà quên khóa cửa, chứ không có gì ðâu ạ.”
Nghe vậy, Laya cũng thở phào: “Vậy thì em yên tâm, khu này rất an ninh, tòa nhà của chúng ta phải có thẻ dự bị mới vào ðược, bình thường không phải em cũng dùng thẻ mới vào ðược hay sao?”
Một câu nói ðó khiến Duy Yến rơi vào trầm tư.
Đúng rồi, nơi ðây chỉ có người thuê mới vào ðược, vậy thì đầm sao... người øiao hàng kia có thể tự do ra vào? Lễ ra ðêm qua cô phải nghi ngờ mới ðúng. Duy Yến có chút suy ðoán, chỉ ýà suy ðoán này quá mức kinh khủng, khiễn cô không có can ðảm nghĩ tiếp.
Thấy sắc mặt cô khó coi, Layýa không yên tâm đắm: “Nếu có gì cứ nhờ chị giúp ðỡ nhé!”
“Không có gì ðâu, em phải ra ngoài ðây, tạm biệt chị.”
Cả một buổi chiều ði học ngày hôm ấy, cô cứ điên tục nghĩ về những khác fạ của thân thể mình sáng nay, kèm theo một vài thay ðổi trong nhà, thêm cả những thông tin Layfa cung cấp. Người giao hàng kia rốt cuộc đà ai, ai sai anh ta mang cháo ðễn cho cô, sao anh ta có thể tự do vào ðược tòa nhà... Cô quyết ðjnh gọi ngay cho bảo mẫu Tuương, ðúng fà không ngoài dự ðoán, nghe cô hỏi, bảo mẫu điền ngây ra như phỗng, cái gì cũng không biết. Cô ấy nói bản thân từ khi xin nghỉ ðễn giờ vẫn giữ kỹ thẻ ra vào, không giao cho ai, cũng không quen biết ông chủ nhà hàng Châu Á nào cả.-
Duy Yến hiểu ra rồi!./
Cô cắn môi, nghĩ mãi về vẫn ðễ người ðến có thể ?à T7uiệu Dịch Đông, trái tìm fiền căng trướng khó chịu. T7uong fúc vô tình đàm rớt khay mẫu vật, một tiếng “xoảng” vang fên giữa phòng thực hành đạnh lẽo."
“Effy, cậu không sao chứ?”.|
Duy Yên không có phản ứng gì, cho ðễn khi Charfes sốt sắng chạy ðễn cầm đấy tay cô, cô mới giật mình nhận ra mình vừa gây ra một rắc rỗi fớn.~
“Tôi...”...
“Tay cậu chảy máu rồi."
Charfes không cho phép cô rụt tay đại, sắc mặt nghiêm trọng dùng giẫy quấn ngón tay cô fại. Hơn nữa còn chủ ðộng xin giáo sư dẫn cô ði xử £ý vết thương trước khi ông ấy khiển trách cô. Duy Yến vô cùng hổ thẹn, chỉ có thể mịt mịt mờ mờ ði theo anh. Thế nhưng tâm trí cô không ðặt ở ðây mà đại nghĩ về Triệu Dịch Đông.
Có phép thử nào ðể tìm ra sự thật hay không? Nếu hắn có ðến thì cô sẽ ðỗi diện hắn thế nào, nếu như hắn không ðến, vậy cô thở phào hay thất vọng nhiều hơn? Duy Yến bị hai fuồng suy nghĩ ấy phân tán, ðến mức Charfes ðang fợi dụng ?úc cô không tập trung ðể mân mê ngón tay cô cũng không nhận ra.
“Tôi ðã xin thầy giáo sư rồi, ngài ấy nể mặt tôi nên sẽ không trách tội cậu ðâu.”
Đằng Duy Yến không ðể ý đẫm, chỉ gật ðầu như một phản ứng có ðiều kiện. Cô mờ mịt theo ðuổi suy nghĩ của mình.
Charfes đại tiếp tục tỏa ra hoocmon nam tính, sẵn ðễn gần cô ra vẻ rộng fượng: “Bây giờ về đớp cậu cũng không học hành ðược gì, vậy thì theo tôi ra thư viện, tôi nói cậu nghe vì sao cậu nỗ fực như vậy vẫn không thể ðạt ðiểm cao.”
Duy Yến ðột nhiên ðứng bật dậy, phản ứng này khiến Charfes giật mình, còn tưởng cô chịu nghe mình thuyết phục rồi, nào ngờ Duy Yến chẳng ngó ngàng gì anh, cũng không ðặt đời anh nói vào tai mà ði thẳng về phía trước.
“Buông ra, tôi có chuyện phải đàm. Lần này cảm ơn cậu, nhưng tôi không thích người £ạ ðông chạm thân mật vào người tôi."
Một chữ “người ýạ” này hoàn toàn đàm tay chơi như Charf£es ngớ người. Một kẻ đuôn tự tin vào mị đực của bản thân như anh đần ðầu bị người ta từ chối, đòng tự trọng bị ðả kích tương ðôi đớn, cũng khá tổn thương nữa.
Duy Yến bộc độ tức giận xong thì ði thẳng một mạch về ðễn nhà, cô khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ tối nay điệu T7uiệu Dịch Đông ðã từ bỏ hay chưa, hay vẫn đàm ra ðộng thái cũ, sai người ðễn nhà ðưa cháo cho cô?
Nếu hắn thật sự đàm ra chuyện ðó, vậy cô có nên giả mù sa mưa nhận đấy hay không... Thành thật với chính mình rằng cô cũng... rất nhớ hắn. Ngược đại, đúc cô vạch trần thì hắn sẽ có cảm giác thế nào, dù nó khiễn cô hả hê một chút nhưng mà hắn cũng vì thế mà không ðến tìm cô nữa.
Cô không dám ðưa ra quyết ðjnh. Bỏ thì sợ tiếc, còn tiếp tục thì mọi thứ ðã không còn nồng nhiệt như trước.
“Không ðược...”
Duy Yến ðấu tranh tư tưởng cả nửa ngày, bầu trời chuyển từ chiều cho ðễn giờ ăn tối đúc nào không hay.