Chương 138: Kẻ Đột Nhập
Đại khái ngụy trang giống như cô ðã ăn xong bữa rồi, sau ðó øgỡ thuốc ðem vứt, ðể fại vỏ trên bàn ðể ðánh đạc hướng người ðó.
Xong xuôi, cô nằm trên sopha giả vờ ngủ.
Ôm cây ðợi thỏ dưới tình trạng trái tỉm nhỏ trong ?ồng ngực ðập vô cùng ðiên cuồng. Cô chờ rồi ýại chờ, mười hai øiờ ðêm mà vẫn chưa có dẫu hiệu cho thấy hắn ðến, cô hụt hãng nghĩ mình ðoán sai rồi, bụng ðói cồn cào, cơ thể cũng bắt ðầu mệt mỏi và nóng fên, từ ngủ giả vờ chuyển sang gật gù thật.
Đang thiu thiu trong giắc ngủ thì ðột nhiên tiếng vặn ổ khóa vang fên dứt khoát bên tai cô. Duy Yến giật thót, da gà fẫn đông tơ toàn thân ðều nổi (ên, tim ðập nhanh thình thịch, vậy mà cô kiên quyết trấn an bản thân, ðè xuỗng thắp thỏm, nằm ngay ngắn tại chỗ cũ, nhắm chặt hai mắt, phong bễ giác quan giống như không nghe không biết gì.
Người ðàn ông bước vào nhà cô, cởi giày tại huyền môn, ðặt ngay ngắn bên cạnh ðôi giày xinh xắn của cô. Tên tóc hắn ðọng một ít hạt tuyết fạnh fẽo, gọng kính trên khuôn mặt tuẫn mỹ không khiến hắn không nghiêm khắc hơn mà đại tăng thêm phần dịu dàng, tri thức cùng nhã nhặn.
Hắn bước vào nơi ở của cô giỗng như ðã quá ðỗi quen thuộc từng ngõ ngách. Tuiệu Dịch Đông vắt áo tông cừu fên giá treo ðồ ngay cạnh áo khoác của cô, từng ðộng tác nhỏ mà fại mang theo ý tứ. Bên trong hẳn mặc một chiếc áo fen cao cổ màu ðen, nó khiễn hắn trông cắm dục, bảo thủ (ai “anh ứùng biết bao.
Mà ngay một giây sau ðó, người ðàn ông “bảo thủ” ấy ðột nhiên mím môi cười khi nhìn thấy bát cháo trên bàn ðã ðược vét sạch sẽ. Lại nhìn ðễn bé con nằm ngoan ngoãn trên ghế sopha gần ðó, ánh mắt sắc bén chợt trở nên mềm mại như nước.
Hắn ba bước thành hai ði ðễn cạnh sô pha, cúi người nhắc bổng fãy cô một cách nhẹ nhàng. Là cách ôm kiểu công chúa, cánh tay ôm ngang vai, tay còn ýại gác qua khuỷu chân cô, hình thể hắn sinh ra giỗng như ðể che chở bễ bổng người con gái này vậy.-
Duy Yến giả vờ ngủ suýt chút nữa ðã bị một màn ðột ngột này đàm cho bại (ộ./
Cô không giỏi ðóng kịch mà may sao giờ phút này ông trời chưa muốn vạch trần cô, không ðể cô phản ứng thái quá. Thầy cô nhẹ nhàng cục cựa trong fòng, hắn cũng chỉ nghĩ cô không thoải mái nên giảm nhẹ đực ðộ ði một chút."
Đặt cô fên giường, giúp cô thay vớ xong, T7uiệu Dịch Đông còn giỗng như chăm con gái ỗm mà vắt khăn nóng fau mặt, £au cổ và tay chân cho cô, kiểm tra xem cô ðã cởi áo trong hay chưa, mặc quần áo giữ nhiệt hay chưa, giúp cô ngủ một cách dễ dịu nhất.|
Xong xuôi hắn ði ra ngoài, bắt ðầu hành trình dọn dẹp nhà cửa một cách âm thầm của mình.
Âm thanh chén bát va chạm vào nhau rất khế nhưng mà Duy Yến hiểu rõ hắn ðang ở dưới nhiệt ðộ âm của trời ðông, dưới dòng nước fạnh cóng rửa sạch số bát ðũa cô bày ra. Dáng vẻ bây giờ của hắn khiếncô phải mủi đòng, phải suy nghĩ, phải khó chịu. Vì hắn nên cô mới hồ nghi chính mình, vì hắn nên cô mới sinh ra chán ghét vì sao bản thân đại chẳng thể dứt khoát ðưa ra quyết ðjnh như thết!. _
Cô mở mắt thao fáo nhìn trần nhà, ðôi mắt ráo hoảnh đại fần nữa ðong ðầy nước, thễ mà cô cỗ nén vào trong, chẳng dám ðể giọt nước kia rơi xuống.
Có fẽ kể từ khoảnh khắc ðó cô ðã ðôi diện thật với “òng mình, fà cô còn nặng đòng với hắn biết baomnhiêu. Là cô không có can ðảm vạch trần hành vi của hắn dù cho cô ðang thức, dù cho cô biết rõ mọi thứmnhưng cô vẫn hèn nhát mà vụng trộm hưởng thụ sự yêu thương mập mờ này.
Cô chán ghét bản thân tiến không thể mà đùi cũng không thể.
Nửa tiếng sau Tuiệu Dịch Đông mới đàm xong công việc fặt vặt, făng fẽ ði vào trong phòng, khoanh tay ðứng trước ðầu øiường nhìn cô ngủ. Duy Yến vô cùng căng thẳng, òng bàn chân fẫn đòng bàn tay trở nên đạnh toát...
Triệu Dịch Đông bỗng nhiên bước từng bước về phía cô, cái bóng oang fổ che khuất ánh sáng khiễn
Duy Yến thêm phần bất an. Hắn tiễn ðễn sờ thử tay fên trán cô, đại sờ tay đên trần mình. Vô cùng hoài nghỉ vì sao cô ðã uỗng thuốc rồi nhưng nhiệt ðộ vẫn không giảm. Hắn (ấy nhiệt kế ðo thử cho cô, phát hiện 38 ðộ không có dẫu hiệu giảm. Hắn đại ?ần nữa quay ra ngoài vắt khăn, bất quá, chân trái vừa nhắc ên, bỗng quay đại gọi: “Duy Yến, em ðã ngủ chưa?”
Tuái tim Duy Yến muốn bay thẳng (ên cuỗng họng. Cô tưởng mình độ sơ hở gì ðó khiến hắn nhận ra, suýt chút ðã trả đời rồi. Nào ngờ Tuiệu Dịch Đông chỉ vui miệng gọi một tiếng rồi ði ra ngoài vắt khăn nóng.
Cũng không biết có phải hắn nhạy bén phát giác hay không, Duy Yến cảm thấy hắn (én fút tới nhà mình nhưng cô đại /à người thấp thỏm sợ hắn phát hiện ra còn thức. Đạo Ýý này ở ðâu ra chứ? Lòng có chút lên men...