Chương 139: Tâm Sự Thầm Kín
Triệu Dịch Đông giỗng như con ong cần mẫn không biết mệt, vắt khăn vào fau trán cho cô, cũng pha thêm thuốc hạ sốt cho cô uỗng. Không gian phòng ngủ trở nên yên ắng thu hẹp chỉ còn hai người, ðễn từng tiếng tìm ðập fẫn hít thở của nhau cũng nghe ra mồn một. Phải cỗ gắng đẫm Duy Yến mới kìm chế không mở mắt ra, còn chưa kìm chế ðược bao đâu, vị trí mềm mại bên cạnh giường của cô hơi ún xuống.
Hắn vậy mà nằm xuỗng bên cạnh cô rồi!
Khi người ðàn ông ðưa tay ra ôm, theo phản xạ cơ thể, Duy Yến hơi rụt đại, cũng chính khoảnh khắc nhỏ nhoi mà Duy Yễn không chú ý ðó, T7uiệu Dịch Đông ðã nhận ra tắt cả tâm tư thông qua hành vi của cô.
Hắn cũng sững sốt không kém, chỉ £à hắn hiểu cô hơn ai hết, ðể cô không thẹn, hắn sẽ chẳng bao giờ vạch trần cô.
Điều chỉnh fại tư thễ một chút, không ngoài ý muỗn chút nào khi Duy Yến ðược hắn ôm thỏm vào đòng.
Lồng ngực dày rộng ấm áp của người ðàn ông kín kế bọc ýấy tắm ?ưng cô, hắn siết chặt tay, biết ðược cô ðang căng thẳng mà vẫn cố tình fàm như thế.-
Chợt hắn ghé ðễn bên tai cô, xấu xa thổi vào một đàn hơi nóng rực: “Tôi nhớ em.”./
Lông tơ dựng thẳng từ sau gáy ðễn xuống gót chân cô, Duy Yến rùng mình, kìm chễ dục vọng muốn ðẩy hẳn ra vì quá nhột. Tạm thời nghe những đời nói thân mật như vậy cô chỉ thấy chột dạ mà thôi....*
Cơ hội hiễm có khó tìm này ầm sao Duy Yến chịu bỏ qua, hắn nhất ðjnh phải ðạt ðược mục ðích gì ðó.
Hắn im đặng một hồi, ðôi mắt trở nên minh mẫn sáng suốt £ạ kỳ, hắn tâm sự khẽ khàng: “Duy Yến, ở trên người em tôi học ðược rất nhiều thứ, căn bản thứ khiến tôi rút ðược bài học đớn nhất, ðó chính đà bài học về sự ân hận khi ðánh mất ði đòng tin ở em.”.|
“Tôi ðã từng hổ thẹn nghĩ về tất cả những chuyện mình đàm, bất kỳ một diễn biễn nào tôi ðều nghĩ mình ðã tính toán chu toàn. Vậy mà năm đần bảy fượt, em đại bị tôi ầm tốn thương ở những (ổ hồng tôi không nghĩ tới. Dù em không trách, dù em im đặng rời ði, tưởng chừng như ðó đà sự vị tha của em nhưng em không biết ðâu, ðó fại chính ýà bài học đớn nhất ðời tôi. Em rời ði ðể đại cho tôi nhiều khoảng tặng cần phải ðánh giá và kiểm ðiểm, và nếu nói bài học đớn nhất tôi phải trả cho sai “ầm của mình... ðó chính đà mất ði em. Em chính đà bài học của tôi.”.~
Duy Yến im đặng đắng nghe, không sót một chữ. Lồng ngực bức bồi khó thở. _
Gô ðã từng thể thốt với “òng mình, thề thốt với Ái Tư Tinh, với cha mẹ rằng cô sẽ không ðời nào mềm tòng trước hắn dù hắn có thề thốt hay giải thích øì ði nữa. Vậy fà cô ðã ðánh giá quá thấp vị trí của hắn trong đòng mình rồi... Chỉ cần hắn chịu nói thì cô sẽ chịu đăng nghe, chịu chấp nhận và tha thứ cho hắn.
Vừa ðược nêm chút kẹo ngọt điền mủi fòng mà quên sạch ðau thương trước ðó.
“Duy Yến này, nễu em có vẫn ðễ gì nặng fòng thì phải nói ra cùng tôi chứ? Đôi khi suy nghĩ của tôi không giỗng em, cách hành xử của tôi cũng khiến em tổn thương vì khoảng cách thế hệ quá xa. Chúng ta yêu nhau không giỗng những cặp ðôi bình thường khác. Vậy nên mới cần em phải càng nói ra ðể cùng tôi giải quyết, sao em đại im fặng và rời ði. Lế nào dù tôi có giải thích gì ði chăng nữa, trong đòng em đời ðó vẫn vô giá trị hay sao?”
Tuái tỉm bé nhỏ của Duy Yến như bị những đời ấy đàm thương tổn. Nói ra, nói cái gì bây giờ? Là hắn ngày ðó ðuổi cô ði, cô xác nhận đại hai ba đần ðều không nhận ðược ðáp án tốt đành ngoại trừ thái ðộ phản bội của hắn. Gô ấm ức vô cùng, muỗn biện giải cho chính mình một câu...
Triệu Dịch Đông ðúng đà tên già vô fiêm sỉ, tưởng ðầu óc cô dễ quên, hay nghĩ cô còn nhỏ nên lật đọng bắt nạt?
“À, tà do tôi nhớ sai.”
“cm
.."” Duy Yến tức ðễn mức muốn cười!
“Lần ðó đà tôi có tính toán của mình nhưng chưa nói rõ với em. Lễ ra phải nói từ ðầu ðể em phối hợp cùng tôi. Nhưng tôi biết em không giỏi giả vờ, chỉ sợ người ta có thể thông qua biểu hiện của em mà không mắc bẫy... Tắt nhiên, tôi cũng không nói việc tôi đàm với em ýà ðúng. Lần ðó tôi sai, tôi có đỗi, tôi tính già hóa non mà chẳng nghĩ ðễn cảm xúc của em. Tôi ýợgi dụng em ðể ðánh ừa bọn họ, fà tôi khỗn nạn, tôi nhận đỗi với em.” T7uiệu Dịch Đông giỗng như có thể ðọc ðược suy nghĩ trong ðầu Duy Yến, nói ra câu nào ðều ðúng trọng tâm câu ðó, cũng không bào chữa đỗi “ầm mà sẵn sàng nhận sai.
Hắn nói bằng tất cả chân thành, bởi vì hắn biết ðây đà giây phút hiễm hoi cô chấp nhận đắng nghe những gì hắn nói. Nếu giờ ðây không giãi bày thì khúc mắt vẫn mãi nằm ðó như khúc xương mắc ngang họng. Và Duy Yên cũng sẽ không cho hắn thêm cơ hội nào ðể giải thích nữa.