Editor: May
Mấy ngày nay, lục tục có thuyền nước ngoài về nước, nhưng lại không có một chiếc thuyền có thể đi ra thành phố X.
Cho nên anh có thể làm, đó là để cho chính mình còn sống.
“Tôi cho là quân Nhậy sẽ............” Từ Ngang ở nơi đó, phân tích đơn giản, mặt Dịch Giản không chút thay đổi ngồi ở trên ghế, thản nhiên nghe, trong đầu anh, thong thả chậm rãi phiêu tán, nghĩ cũng là Chung Tình, thậm chí, trên những văn kiện để ở trước mặt anh kia, bày ra đều là ảnh chụp của Chung Tình.
Cố Viên hủy diệt rồi.
Trước khi anh đi, lại chỉ mang theo ảnh chụp của cô.
Anh cúi đầu, nhìn ảnh chụp này, nghiễm nhiên đã muốn hoàn toàn không có nghe được lời nói của Từ Ngang.
“Báo cáo thiếu tướng.........”
Ngoài cửa truyền đến một đạo âm thanh.
Lời nói của Từ Ngang bị cắt đứt, nghiêng đầu, nhìn người tới, hỏi: “Chuyện gì?”
“Thiếu tướng phu nhân đã tới.”
Từ Ngang ngây ra một lúc, nghiễm nhiên là bộ dáng không tin.
Thiếu tướng phu nhân đã đi Anh quốc, có đám người Bạc Địch trông chừng, sao thiếu tướng phu nhân có thể trở về chứ?Nhưng, Từ Ngang lại theo bản năng nhìn Dịch Giản, nhiều ngày như vậy, không có bất luận kẻ nào dám nhắc tới bốn chữ thiếu tướng phu nhân này ở trước mặt thiếu tướng, bởi vì lúc đầu, có người vô ý nói ra bốn chữ này, chọc cho thiếu tướng liên tiếp tính khí không tốt thật lâu!
Từ Ngang cũng biết, bốn chữ này, sẽ làm đáy lòng Dịch Giản nhấc lên bao nhiêu quay cuồng không bình tĩnh.
Dịch Giản vốn là nhìn chằm chằm ảnh chụp của Chung Tình thất thần, chợt nghe được có người nói như vậy, anh mới thản nhiên nâng mí mắt lên, bắn về phía người báo cáo tin tức kia.
Người báo cáo tin tức, toàn thân theo bản năng đánh rùng mình một cái, sau đó kiên định nhìn thiếu tướng, lớn tiếng nói: “Thiếu tướng, thiếu tướng phu nhân đã tới! Chờ ở ngay bên ngoài!”
Từ Ngang nhìn người này, không giống như là nói dối, chẳng lẽ là thật?
Anh theo bản năng nhìn Dịch Giản.
Quả thực Dịch Giản đã muốn soạt lập tức đứng lên từ trên chỗ ngồi, ngón tay đều có chút run run: “Chú nói cái gì? Ai tới?”
“Thiếu tướng phu nhân đã tới!”
Sau một lúc lâu Dịch Giản cũng không có động, chỉ đứng ở nơi đó, Từ Ngang ngược lại dẫn đầu đi từng bước đến ngoài cửa.
Từ Ngang ra cửa, quả thực nhìn thấy Chung Tình im lặng ngồi ở chỗ kia, có người đã muốn pha trà cho cô uống.
Sườn mặt xinh đẹp, sạch sẽ mà mềm mại, không phải thiếu tướng phu nhân, thì có thể là ai?
Từ Ngang vẫn luôn cảm thấy như là nằm mơ, âm thầm nắm quyền, lại phát hiện trong lòng bàn tay thật sự có chút đau, anh đạp bước chân, đi về phía Chung Tình.
Mấy ngày nay, lục tục có thuyền nước ngoài về nước, nhưng lại không có một chiếc thuyền có thể đi ra thành phố X.
Cho nên anh có thể làm, đó là để cho chính mình còn sống.
“Tôi cho là quân Nhậy sẽ............” Từ Ngang ở nơi đó, phân tích đơn giản, mặt Dịch Giản không chút thay đổi ngồi ở trên ghế, thản nhiên nghe, trong đầu anh, thong thả chậm rãi phiêu tán, nghĩ cũng là Chung Tình, thậm chí, trên những văn kiện để ở trước mặt anh kia, bày ra đều là ảnh chụp của Chung Tình.
Cố Viên hủy diệt rồi.
Trước khi anh đi, lại chỉ mang theo ảnh chụp của cô.
Anh cúi đầu, nhìn ảnh chụp này, nghiễm nhiên đã muốn hoàn toàn không có nghe được lời nói của Từ Ngang.
“Báo cáo thiếu tướng.........”
Ngoài cửa truyền đến một đạo âm thanh.
Lời nói của Từ Ngang bị cắt đứt, nghiêng đầu, nhìn người tới, hỏi: “Chuyện gì?”
“Thiếu tướng phu nhân đã tới.”
Từ Ngang ngây ra một lúc, nghiễm nhiên là bộ dáng không tin.
Thiếu tướng phu nhân đã đi Anh quốc, có đám người Bạc Địch trông chừng, sao thiếu tướng phu nhân có thể trở về chứ?Nhưng, Từ Ngang lại theo bản năng nhìn Dịch Giản, nhiều ngày như vậy, không có bất luận kẻ nào dám nhắc tới bốn chữ thiếu tướng phu nhân này ở trước mặt thiếu tướng, bởi vì lúc đầu, có người vô ý nói ra bốn chữ này, chọc cho thiếu tướng liên tiếp tính khí không tốt thật lâu!
Từ Ngang cũng biết, bốn chữ này, sẽ làm đáy lòng Dịch Giản nhấc lên bao nhiêu quay cuồng không bình tĩnh.
Dịch Giản vốn là nhìn chằm chằm ảnh chụp của Chung Tình thất thần, chợt nghe được có người nói như vậy, anh mới thản nhiên nâng mí mắt lên, bắn về phía người báo cáo tin tức kia.
Người báo cáo tin tức, toàn thân theo bản năng đánh rùng mình một cái, sau đó kiên định nhìn thiếu tướng, lớn tiếng nói: “Thiếu tướng, thiếu tướng phu nhân đã tới! Chờ ở ngay bên ngoài!”
Từ Ngang nhìn người này, không giống như là nói dối, chẳng lẽ là thật?
Anh theo bản năng nhìn Dịch Giản.
Quả thực Dịch Giản đã muốn soạt lập tức đứng lên từ trên chỗ ngồi, ngón tay đều có chút run run: “Chú nói cái gì? Ai tới?”
“Thiếu tướng phu nhân đã tới!”
Sau một lúc lâu Dịch Giản cũng không có động, chỉ đứng ở nơi đó, Từ Ngang ngược lại dẫn đầu đi từng bước đến ngoài cửa.
Từ Ngang ra cửa, quả thực nhìn thấy Chung Tình im lặng ngồi ở chỗ kia, có người đã muốn pha trà cho cô uống.
Sườn mặt xinh đẹp, sạch sẽ mà mềm mại, không phải thiếu tướng phu nhân, thì có thể là ai?
Từ Ngang vẫn luôn cảm thấy như là nằm mơ, âm thầm nắm quyền, lại phát hiện trong lòng bàn tay thật sự có chút đau, anh đạp bước chân, đi về phía Chung Tình.
Danh sách chương