Giây phút cánh cửa khép lại, Ân Thiếu Trình mới thả cô ra.

Chử Đồng quay người hỏi anh ta: “Anh làm gì đấy?”

Ân Thiếu Trình cúi xuống, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với cô: “Cô bé này, toàn chọn đánh vào những chỗ yếu, từng luyện võ sao?”

“Biết tôi từng luyện võ, anh còn chọc vào tôi?”

Ân Thiếu Trình đứng thẳng dậy, chặn trước cửa, nở một nụ cười lập lờ: “Hình như cô quên mất tôi là ai rồi, dám ăn nói với tôi như vậy, cẩn thận tôi khiến cô không làm ăn được gì trong giới giải trí nữa!”

Một câu nói quả thực đã khiến Chử Đồng cứng họng. Ánh mắt cô ngập tràn sự không phục, nhưng lại không dám lên tiếng. Cảm giác này khiến Ân Thiếu Trình thấy cực kỳ sảng khoái.

Ngoài cửa vẫn còn tiếng của Giang Ý Duy. Chử Đồng giơ tay chỉ: “Tôi tới để chụp cô ta.”

“Làm sao cô biết cô ấy tới đây?”

“Chúng tôi dĩ nhiên sẽ có ngõ ngách của mình.”

Ân Thiếu Trình xoay người lại, kéo ra một khe nhỏ. Giang Ý Duy vẫn chưa từ bỏ, ánh mắt anh ta trở nên nặng nề, tầm nhìn giằng co trên người cô gái. Chử Đồng định ra ngoài nhưng bị anh ta ấn chặt bả vai: “Đứng yên!”

“Lẽ nào cậu Ân không ra ngoài gặp mặt?”

Ân Thiếu Trình quay đi, trong ánh mắt có thêm một sự ám muội: “Bây giờ tôi lại chỉ có hứng thú với cô.”

Chử Đồng gạt bàn tay trên vai mình ra. Ân Thiếu Trình liếc qua chân cô, lập tức không rời đi nữa. Lúc đi ra ngoài cô còn chưa kịp thay quần áo, đôi chân trần cứ thể lộ ra. Ân Thiếu Trình đưa tay nới lỏng cà vạt, trong con ngươi đen tối tựa hồ như có một ngọn lửa chỉ chực phun trào.

Yết hầu anh ta khẽ lăn, bước chân cứ thế thẳng thừng dồn ép. Chử Đồng biết trước giờ Ân Thiếu Trình là kẻ háo sắc. Cô trốn ra phía sau một cái bàn: “Đừng có lại đây!”

“Chẳng phải cô từng chửi tôi là ba ba sao? Bé con, chúng ta cùng tính cả nợ cũ và nợ mới.”

Chử Đồng nắm chặt bàn tay đang để bên mình: “Anh không sợ tôi hét lên sao?”

“Hừ, Ân Thiếu Trình này chỉ sợ phụ nữ hét không đủ vang, không đủ sung sướng mà thôi.”

Chử Đồng vòng theo mép bàn trốn tránh anh ta. Ân Thiếu Trình chống nửa người trên, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng sẽ ăn cô sạch sẽ vậy. Chử Đồng liếc nhìn ô cửa sổ sau lưng mình. Mới ngẩn ra một lúc, Ân Thiếu Trình đã đến bên cạnh cô, lòng bàn tay suýt nữa thì chạm tới đôi chân cô.

Chử Đồng co cẳng chạy tới cửa. Cánh cửa không hề được đóng kín, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy mấy phóng viên nấp bên ngoài.

Nếu cứ xông ra ngoài như vậy thì cô và Ân Thiếu Trình cả đời này cũng đừng hòng được trong sạch. Chử Đồng ép bản thân bình tĩnh lại, lùi về phía trước chiếc bàn duy nhất trong phòng: “Anh cởi áo trên ra đã.”

Ngón tay Ân Thiếu Trình móc vào cà vạt, kéo hẳn nó ra, đầu ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo một. Tận mắt chứng kiến anh ta cởi sơ mi ra, để lộ ra cả mảng ngực tráng kiện, Chử Đồng lùi ra tới trước cửa sổ, đôi môi khẽ mấp máy: “A... Cậu Ân...”

Người đàn ông nhíu mày rất chặt. Chử Đồng vừa hét lên, tinh thần đã xôn xao.

“Cậu Ân, đừng mà, lát nữa sẽ bị người ta nhìn thấy đấy... A... đừng như vậy, đừng cởi quần áo của tôi!”

Ân Thiếu Trình nheo mắt lại, khẽ vuốt ngón cái lên môi. Anh ta đang định tiến lên thì nhìn thấy Chử Đồng bất ngờ quay người mở cửa sổ ra, ngay sau đó cơ thể mạnh mẽ trèo ra ngoài. Ân Thiếu Trình chạy mấy bước đuổi theo nhưng chỉ nhìn thấy bóng Chử Đồng men theo ống thoát nước bò xuống mặt đất.

Cô đeo máy ảnh trên lưng, hai tay vẫy vẫy, miệng mấp máy hai từ 'bye bye'.

Đồng thời lúc này, cánh cửa chưa đóng chặt bị đẩy ra, Giang Ý Duy xông vào trước, phía sau là đám phóng viên không còn lén la lén lút. Cả mảng ngực của Ân Thiếu Trình lộ ra, anh ta quay người lại, từ tốn cài cúc áo, trong đầu vẫn còn vang vọng giọng nói mềm mại mê người đó.

Chử Đồng nhanh chóng rời khỏi khu Tây Giao, về cơ bản cũng đã hiểu rõ đại chiến chỉ là cái cớ để dụ các phóng viên tới. Chắc chắn Giang Ý Duy nghĩ rằng Ân Thiếu Trình và cô minh tinh kia ở đây nên mới nghe lời xúi bẩy của mấy người không danh tính kia mà tới đây, còn cô sống chết bám lấy tin tức này cũng đủ giúp nó lên trang nhất.

Chử Đồng thật lòng cảm thấy vô vị nhưng cô là phóng viên giải trí, không săn tin như vậy thì chẳng được một bài nào hết.

Ngày hôm sau.

Chử Đồng đánh răng rửa mặt đi xuống nhà, vì thời gian gấp gáp nên cô vơ vội miếng bánh mỳ trên mặt bàn nhét vào miệng, quay người định đi luôn.

Giản Trì Hoài đặt tờ báo trong tay xuống: “Đợi đã.”

“Sao vậy?”

Ngón tay người đàn ông khẽ gõ lên mặt báo: “Cái bóng người dây dưa với Ân Thiếu Trình này, sao tôi thấy giống em thế?”

Chử Đồng ghé mắt lại nhìn. Hôm qua cô chạy đủ nhanh nhưng vẫn bị đám phóng viên kia chụp được cái bóng mờ mờ. Sao cô có thể thừa nhận, lắc đầu nguầy nguậy: “Anh đừng có dọa em, em là một người phụ nữ có chồng đứng đắn, sao có thể qua lại với tên quỷ đó.”

Giản Trì Hoài thấy cô vội đi: “Hôm nay về sớm nhé.”

“Vì sao vậy?”

“Bảo em về sớm thì cứ về sớm đi.”

Chử Đồng 'ồ' một tiếng, không nghĩ gì nhiều, quay người đi lấy xe.

Hôm nay khôn tăng ca, Chử Đồng nhớ tới lời của Giản Trì Hoài, trở về Bán Đảo Hào Môn sớm. Khi vào phòng khách, bên trong loáng thoáng có tiếng tivi vọng ra. Chử Đồng đi vào trong nhìn thấy bố mẹ đã ngồi trên sofa, cô tùy tiện đặt túi xuống: “Bố mẹ!”

Trên chiếc bàn uống nước rộng lớn còn bày một chiếc bánh gato hai tầng.

“Hôm nay là sinh nhật ai ạ?”

Lý Tịnh Hương đứng dậy, kéo tay con gái: “Trì Hoài gọi điện cho bố mẹ, nói là sinh nhật của con. Chắc là nó nhìn theo ngày ghi trên chứng minh thư. Nó có lòng, con cứ đón sinh nhật vào ngày hôm nay đi, đừng vạch trần.”

“Tổ chức cho con?” Chử Đồng cảm thấy khó tin. Cô đi xuyên qua phòng khách, nhìn thấy bóng người giúp việc đang bận bịu dưới bếp, còn vị trí gần sát cửa sổ, có bóng người đàn ông cao lớn đang thái rau. Chử Đồng mỉm cười bước đến, đứng bên cạnh Giản Trì Hoài: “Làm gì vậy?”

“Mỳ sốt Jajangmyoen.”

“Giản Trì Hoài, em thật sự có chút bất ngờ đấy.”

“Lẽ nào lúc em ở nhà chưa ai tổ chức sinh nhật cho em?”

Chử Đồng tựa bên cạnh anh. Sinh nhật, dĩ nhiên là cô từng đón, chỉ có điều một ngày sinh nhật khiến tim cô đập thình thịch thế này quả thực là lần đầu tiên.

“Tôi chưa bao giờ nấu ăn cho người khác đâu, em có phúc rồi.” Giản Trì Hoài nhấn mạnh.

Chử Đồng bất giác mỉm cười. Giản Trì Hoài bảo cô ra ngoài đợi. Khi trở về phòng khách, cô nhìn thấy Chử Cát Bằng cầm mấy bao thuốc đút vào trong chiếc túi mang theo bên mình. Chử Đồng không thể tiếp tục cười được nữa: “Bố!”

Chử Cát Bằng quay đầu lại, nét mặt không chút ngượng ngập. Ông cười hì hì: “Đồng Đồng à, bố thấy Trì Hoài đối xử với con rất tốt, vừa hay có một chuyện lát nữa ăn cơm bố muốn bàn bạc với nó một chút.”

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện