Chương 111

Tràn Nhất Hồ lập tức nắm lấy cằm Diệp Như Hà, để cho côn ngắng đầu nàn thẳng hắn ta, ngón tay đụng tới làn da non mêm trăng mịn, cho dù gương mặt kia đang dính đầy tro bụi, nhưng đôi mắt trong veo sáng ngời kia vẫn khiến người ta không thê rời mắt.

Người phụ nữ này, thật là xinh đẹp.

Trần Nhất Hỗ đè thấp giọng nói: “Cô đi theo tôi, đã theo tôi thì chính là người phụ nữ của tôi. Tôi sẽ không giêt người nhà của mình, vậy cũng không tính là phản bội người thuê, yên tâm, có chết tôi cũng sẽ che chở.

Mấy đàn em đi theo bên cạnh cũng đều trợn mắt há hốc mồm, nhưng lát sau lại cảm thầy bình thường, người phụ nữ này đúng là rất có sức sông, kiểu người khó hiểu phong tình như đại ca của chúng cũng thây rung động.

Diệp Như Hề ghê tởm thiếu chút nữa đã nôn ra, cô cô găng nhịn xuống, trong ánh mắt mang, theo ngọn lửa nhỏ, cô nói: “Ngài nói đùa rôi, sao tôi có thể xứng đôi với anh được chứ”

Trần Nhất Hồ cười nhạo một tiếng, nói: “Tại sao cô lại không Xứng cơ?

chứ? Cô đã có thê khiến người như Tạ Trì Thành điều động nhiều nhân lực như thê để cứu mình, làm sao lại không xứng cho được.”

Diệp Như Hề mở to hai mắt nhìn, nói: ˆŸY của anh là sao? Là, là Tạ Trì Thành ử?”

Không phải là Lục Tư Viễn sao?

Người tới cứu cô, lại là Tạ Trì Thành?!

Có lẽ là Diệp Như Hề bị một cú sốc quá lớn, điều này khiến Trần Nhát Hồ càng thêm tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy kích thích, hắn cho răng cái đề nghị kia thật sự không thẻ tốt hơn được nữa.

Tạ Trì Thành , tên tuổi như sấm đánh bên tai, “Trần Nhất Hỗ ở lăn lộn trên giang hồ đã lâu như thé, tiếp nhận vô SỐ nhiệm vụ, tất nhiên là đã thăm dò qua thế lực của Tạ Trì Thành, dưới tay người này còn có thế lực rất lớn, không lộ ra ánh sáng.

Cho nên rất nhiều kẻ có tiền bọn hắn đều dám bắt cóc, nhưng lại không bao giờ dám động vào người nhà họ Tạ chính là vì nguyên nhân này.

Càng nghĩ càng giận, lật thuyền trong rãnh nước! Vôn tưởng răng chỉ là một nhiệm vụ nhỉ, người thuê lại ra giá cao, Trần Nhất Hỗ mới thuận tay làm chuyện này, không chuẩn bị nhần lực nhiễu hơn, hiện tại chẳng khác nào ba ba trong rọ.

Tuy nhiên…… khi nghĩ đến bản thân lại có thể chiêm được người phụ nữ của Tạ Trì Thành, trong lòng Trần Nhất Hồ liền cảm thấy hưng phần.

“Có thể khiến Tạ Trì Thành không ngại công khai thế lực đề Cứu cô, xem ra cô cũng là người rất quan trọng đối với hắn .”

Diệp Như Hề bối rối, cô đang nghĩ xem là ai tới cứu mình, duy chỉ không có nghĩ tới sẽ là Tạ Trì Thành.

Tại sao anh lại tới cứu cô nhỉ?

Rõ ràng bọn họ vốn dĩ không có mối liên quan nào cả?

“Suy nghĩ thế nào rồi, chỉ cần cô trở thành người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không giết cô. “

Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, dùng hết sức lực đề ổn định tâm trạng lúc này, mặc kệ Tạ Trì Thành vì sao lại chạy tới cứu cô, quan trọng nhất chính là, đám người này đêu sợ hãi Tạ Trì Thành.

Cho nên, cần phải kéo dài! Kéo dài thời gian! Chờ người của Tạ Trì Thành tới đây! Bây giờ, những người này không dám giêt cô.

Cuối cùng , sau khi đã cân nhắc kỹ càng Diệp Như Hề cũng an tâm hơn nhiêu.

“Anh cho tôi chút thời gian suy nghĩ.”

Diệp Như Hề lộ ra dáng vẻ Suy yếu _ Sợ hãi.

Trần Nhát Hồ còn muốn tỏ vẻ một chút, lại bị đàn em kéo lại về hiện thực.

“Đại ca, hiện tại đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta mau đi thổi!”

Tràn Nhất Hỗ cắn răng một cái, nói: “Cô có thời gian 30 phút để cân nhắc.Đi thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện