Chương 966

Cô đi không xong.

Cho dù ngày hôm nay, cô chạy đi, cô sông sót, nhưng, cô căn bản không thê bước ra giới hạn này, cô sẽ nhớ kỹ cả đời, thiêu nợ anh cả đời.

Diệp Như Hệ nhìn về phía những người đang xúm lại đây, đột nhiên . chà đôi mắt, lau sạch nước mắt, nói: “Các người muôn đoán thạch sao?”

Những lời này vừa ra, toàn trường trở nên an tĩnh lại.

“Tôi am hiểu đoán thạch, vận may cũng không tệ lắm, lần trước mở ra một khối phỉ thúy kính hồ ,già, nêu các người tin tưởng tÔI, cÓ thể cho tôi thử một lân, tôi tuyệt đổi không có mây quỷ kế cắt thịt lây máu gì đó.”

Tất cả lời nói đều không có sức thuy yết phục bằng một tiếng ‘phỉ thúy kính hồ già’.

Lão đạo bang Hồng Lĩnh bán tín bán nghỉ nói: ‘Gồ thật sự giải ra phỉ thúy kỉnh hồ già?”

“Đúng vậy, ông có thể. điều tra một chút, camera theo dõi ở chợ đá thô có thê chứng minh.”

Tên độc nhãn trầm tư một chút, thật đúng đã gọi một cuộc điện thoại, sau khi dò hỏi một phen, thật đúng là đã xác định được đáp án, ánh mắt độc nhãn nhìn Diệp Như Hề đều đã thay đổi.

“Thật là cô giải ra?”

“Đúng vậy, thật sự là tôi.”

“Cô có thể bảo đảm làn sau còn mở ra phỉ thúy kính hỗ già?”

“Không, tôi không thể bảo đảm.”

“Vậy cô nói cái rắm.”

Diệp Như Hề cười cười, nói: “Nhưng tôi cảm thấy, hắn, cũng chưa chắc CÓ thể bảo đảm mở ra phỉ thúy kính hỗ già. Nếu ông không tin năng lực của tôi, ông có thể để chúng tôi so một hồi.”

“SG /äï¡ “Đúng vậy, so một hồi.”

Diệp Như Hề nhìn về phía vị đại sư nào đó còn lẳng lặng đứng ở một bên tỏ vẻ cao cao tại thượng, trong miệng nói ra lời nói đã thay đổi âm điệu, không phải là tiếng Tung “Chúng ta so một hồi, đoán thạch.”

Là loại ngôn ngữ vùng Trung Đông hẻo lánh bên kia, nhưng Diệp Như Hề nói câu chữ rõ ràng, không có chút gượng ép nào.

Đám người đều khiếp sợ nhìn cô.

Ngay cả Tạ Trì Thành cũng không nghĩ tới, cô am hiểu tiếng vùng Trung Đông.

Đại sư hé miệng, nói nói: “Cô là thầy đoán thạch ư? Cô muốn cùng ta so?”

“Đúng vậy, chúng ta so tài. Ông sợ sao?”

Đại sự tựa hồ có chút tức giận, nói: “Cô muốn so như thế nào?”

“Tỷ lệ thắng.”

Sắc mặt Đại sư nghiêm túc lên, “Được.”

Lão đại bang Hồng Lĩnh cũng có chút sốt ruột, quát phiên dịch một câu: “Nhanh nhạnh phiên dịch một chút cho tôi! Thất thần làm cái gì!”

Phiên dịch vội vàng phiên dịch lại màn đối thoại kia một lần.

Lão đại bang Hồng Lĩnh cảm thấy hứng thú, cười nói: “Tiêu thư, cô cũng rât tự tin nhỉ? Cô biết vị đại sư này tôi đã phải bỏ số tiền lớn thế nào mời về không? Ông ta ở vùng Trung Đông cũng khá có danh tiêng, lân này nêu bị thua, cô liền không còn cơ hội.”

Diệp Như Hề kìm nén sự sợ hãi, hít sâu một hơi, nói: “Nhưng nêu tôi thắng, ông phải thả chúng tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện