Chương 112

Bị tai nạn xe một lần đổi lấy cuộc sống ngày thường hạnh phúc như thế này, Lê Nhược Vũ cảm thấy mình không bị thiệt thòi.

Nhưng tới giờ vẫn chưa điều tra ra được hung thủ gây tai nạn.

Chuyện này rất kỳ quái, dựa vào tình huống camera theo dõi của thành phố Hà Nội và năng lực của nhà họ Lâm, tuyệt đối không có chuyện tới bây giờ vẫn chưa điều tra ra được chủ xe kia là ai.

Không đợi cô suy nghĩ rõ ràng việc này thì một tin tức động trời ập đến.

Tiêu đề viết quan hệ của cô và Lâm Minh đã dịu lại, tiếp xúc thân mật, cuộc hôn nhân vỏ rỗng giằng co ba năm này đã có dấu hiệu chuyền biến tốt đẹp.

Từ khi cô xuất viện tới nay, những tin tức như vậy thỉnh thoảng cũng có lọt ra ngoài, nhưng số lượng không nhiều lắm, vì thế cô cũng không quá để ý. Nhưng mấy ngày gần đây tần suất lên trang bìa lại khá nhiều, cô không đề ý cũng không được.

Nhà họ Lâm căn bản không cần phải làm chuyện như vậy, tin tức này chỉ khiến mình và nhà họ Lê có lợi, cô lập tức nghĩ đến cha mình. Cha cô đang muốn lợi dụng con cờ là cô để vớt một số tiền lớn từ nhà họ Lâm.

Ngoại trừ khả năng này ra, cô không còn nghĩ được điều gì khác.

Vì việc này, cô cảm thấy trong lòng vô cùng uất ức, nhưng người nhà họ Lâm lại rất độ lượng, hoàn toàn không để trong lòng.

Sự khoan dung của người nhà họ Lâm khiến cô càng thêm áy náy.

Tin tức mới trong phút chốc ùn ùn kéo đến tràn ngập thành phố Hà Nội, Hạ Tư Duệ cũng nhìn thấy tin tức này, cô cười híp mắt gọi điện thoại chúc mừng Lê Nhược Vũ.

“Cậu xem, tớ đã nói với cậu rồi, có cơ hội thì nên cưới trước đi rồi yêu sau, vậy mà cậu lại không tin tớ. Có lời tiên đoán và ban phước như thần của tớ, cậu quả nhiên là càng ngày càng hạnh phúc hơn nha. Bà Lâm thật là tốt, đối xử với cậu như con gái ruột thịt, người bình thường sợ nhất là vấn đề con dâu mẹ chồng, nhưng ở chỗ cậu thì nó lại không phải vấn đề, may mà nhờ có cái miệng ngọt của tớ, nói cái gì linh cái đấy.”

“Đúng vậy, cậu quả thực rất lợi hại.”

“Tớ lợi hại như vậy, có phải cậu nên mời tớ ăn một bữa cơm để cảm ơn hay không nha.”

Lê Nhược Vũ nhớ tới tình hình của mình, nên từ chối cô ấy: “Lúc khác nhé, gần đây tớ đi đứng không được tiện cho lắm, vẫn là đề sau này bàn tiếp đi.” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Vậy được rồi, tớ sẽ đợi chân cậu hồi phục lại vậy.” Hạ Tư Duệ có chút thất vọng, nhưng không ép buộc cô ấy thêm nữa, sau đó hiểu chuyện tắt điện thoại.

Hoàng Ánh bưng một chén canh bồ câu hầm cho cô: “Nhược Vũ, con nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

Nếu như trên thế giới có một cuộc thi dành cho các bà mẹ chồng thì xếp hạng nhất chính là Hoàng Ánh. Từ sau khi bị gãy xương, mỗi ngày Hoàng Ánh đều tìm cách nấu những món canh hầm bổi bổ cho cô, mong cô sớm ngày hồi phục, không muốn đề cho cô phải chịu khổ.

“Mẹ à, là bạn của con gọi tới.”

“Cô gái nhà họ Hạ đấy à?”

“Đi ra ngoài giải sầu một chút cũng được, chứ ở trong nhà buồn bực suốt cũng không tốt đâu.”

“Chân con đi đứng không tiện… Nên vẫn là thôi mẹ ạ.” Từ khi gặp tai nạn xe cộ tới nay, sắp ba tháng rồi cô không hề đi ra khỏi nhà hoạt động, kỳ thực cô cũng cảm thấy buồn bực khó chịu lắm, nhưng không còn cách nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện