“Tránh ra!”
Trong khu rừng mưa bão ầm ầm. Mặc Tử Hiên đã đội mưa tìm được Nam Môn Thần một gốc cây to, đỡ hắn dậy nhưng bị đẩy ra.
“Về nhà! Tôi có chuyện muốn nói với anh!” Mặc Tử Hiên cởi áo vest lên người hắn.
Nam Môn Thần ném áo đi, đè Mặc Tử Hiên xuống nền lá cây ẩm ướt, giằng co đến áo quần cả hai bung bét.
Mặc Tử Hiện ngượng chính mặt, còn Nam Môn Thần thản nhiên giữ chặt hai tay đối phương khoé miệng cong lên tỏ vẻ khinh thường:
“Mặc Tử Hiên…! Anh đừng giả nhân giả nghĩa… Anh thắng rồi đấy, muốn đến đây sỉ nhục tôi à? Anh nằm mơ đi!”
Nam Môn Thần vươn tay bứt nhánh dây leo, cột Mặc Tử Hiên vào gốc cây to, cười tà ác: “Anh tận hưởng chiến thắng ở đây đi!”
“Nam Môn Thần! Anh bị điên à! Thả tôi ra!”
Nam Môn Thần đi được một đoạn xa, thì ngoảnh đầu lại, cười ngạo mạng:
“Giữa anh và tôi, chỉ có một người được sống tiếp!” Dứt câu hắn đi khuất trước tầm mắt dõi theo vô vọng của Mặc Tử Hiên.
Mưa ngày một to, sấm đánh vang trời, Nam Môn Thần lên xe bên được rời khỏi…
[…]
Bên này.
An Ngôn tỉnh lại, không thấy Mặc Tử Hiên đâu, ngoài trời mưa vẫn rất to. Theo tin dự báo thời tiết thì hôm nay có cơn bão lớn.
“Kỳ lạ! Anh ấy đi đâu rồi?”
An Ngôn xuống quầy lễ tân hỏi, thì nữ nhân viên nhìn cô mỉm cười, kiểu ái mộ.
“Chị hạnh phúc thật, có anh chồng chu đáo thế!”
“Chu đáo?” An Ngôn tròn mắt không hiểu.
Lúc này lễ tân đẩy cho cô một chiếc hộp vuông, cô dở ra xem, đó là một bộ quần áo thanh lịch. An Ngôn cũng vô thức mỉm cười, hoá ra Mặc Tử Hiên chỉ trêu chọc cô.
“Nhưng mà anh ấy đi đâu rồi chứ?” An Ngôn vừa lên cầu thang vừa săm soi bộ đồ vừa suy ngẫm…
- “Cạch.”
An Ngôn vừa đóng cửa phòng, thì bên ngoài Hàn Hạo xông vào, lục tìm mọi ngõ ngách, đẩy cửa phòng tắm cũng không thấy bóng dáng Mặc Tử Hiên, quay ra nhìn An Ngôn tra hỏi:
“Mặc thiếu đâu?”
“Tôi không biết!” An Ngôn thấp giọng trong căng thẳng, người đàn ông trước mắt cô, mang ánh mắt sắc lẻm, đến hành động cũng hung tàn.
“Cô!” Hàn Hạo vươn nắm đấm vào mặt An Ngôn, thật sự hắn rất lo cho Mặc Tử Hiên, vì hắn mới phát hiện ra một âm mưu thâm độc mà Nam Môn Thần sẽ là nạn nhân, thế nào thì Mặc Tử Hiên cũng đang đi giúp tên khốn họ Nam đó rồi, e là dữ nhiều lành ít.
Hàn Hạo thu lại nắm đấm rời khỏi, đóng của một cái “rầm.”
Thấy Hàn Hạo hậm hực rời khỏi, Từ Hoa Kiều chậm rãi bước vào. An Ngôn xoay người thấy ả, cô hốt hoảng lùi bước.
“Hoa Kiều, cô muốn gì?”
Từ Hoa Kiều chểnh chệ ngồi xuống sofa, thản nhiên uống trà, liếc bộ y phục trong hộp giấy sang trọng, trong lòng lại ngập tràn đố kỵ.
An Ngôn dò xét thái độ của và cử chỉ của Từ Hoa Kiều, cứ thấy quen quen.
“An Ngôn… Nếu cô ly hôn với Nam Môn Thần, thì tôi sẽ không gây khó dễ nữa!”
Trước ý định của Từ Hoa Kiều, An Ngôn có chút bối rối, giờ phút này tự nhiên cô thấy tim mình nhói đau…
[…]
Cùng lúc này Nam Môn Thần ngã xuống nền lá khô, máu chảy ra từ ngực trái.
Đám người mặc đồ đen bao vây, Nam Môn Thần nằm im bất động, bỗng phía trên đỉnh đầu là hàng vạn tiếng súng ồ ạt lên đạn.
Đang lúc Nam Môn Thần nghĩ mình sẽ vùi thây trong rừng này…
“Được rồi, lui cả đi!”
Nam Môn Thần ngẩn lên thấy loáng thoáng nam nhân vô thức hỏi:
“Là Mặc Tử Hiên ư?”
Nhìn dáng vóc rất giống, chỉ có điều giọng nói lại trầm hơn, nhưng lúc này Nam Môn Thần dần mất đi ý thức, ánh nhìn chìm dần vào hố đen…
[…]
“Tỉnh rồi sao?” Mặc Tử Hiên đẩy cửa vào, ngồi xuống cạnh Nam Môn Thần thân trên trần trụi, vết đạn thấu ngực đã được băng bó kỹ lưỡng.
Nam Môn Thần muốn ngồi dậy thế là Mặc Tử Hiên nhanh nhẩu đỡ, còn cẩn thận tránh động vào vết thương.
“Tại sao anh quay lại?” Lúc này Mặc Tử Hiên hỏi lý do Nam Môn Thần đã rời khỏi rừng rồi, vậy mà trở lại để bị tấn công tơi tả.
“Tôi không muốn An Ngôn hận tôi!”
Nam Môn Thần trả lời chỉ một phần của nguyên nhân quay lại, phần nữa là nghĩ tới em trai của An Ngôn đang cần Mặc Tử Hiên chạy chữa tinh thần, với tự nhiên hắn thấy Mặc Tử Hiên tốt với hắn, đội mưa vào rừng tìm hắn, đồng thời nhớ câu nói “Tôi có chuyện muốn nói với anh.” Thế là hắn quay xe gấp.
“Anh thật sự rất yêu An Ngôn sao?” Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng thổi muỗng thuốc vừa hỏi tình địch, vì trên thực tế anh rất muốn An Ngôn hạnh phúc, dù người nàng chọn không phải anh.
“Tất nhiên, không yêu thì tôi sẽ không cưới!”
Nam Môn Thần nói năng luôn đi thẳng vào trọng tâm, hắn không thích vẽ vời dài dòng, chỉ là không thể nói rõ với An Ngôn trong lúc này được. Huống gì An Ngôn lại không yêu hắn, giờ nhượng bộ thế nào tên Mặc Tử Hiên này cũng dành lại nàng.
Đang châm chú nhìn Mặc Tử Hiên, thì rất nhanh đối phương đã đút muỗng thuốc vừa nguội vào miệng hắn, cười tà tứ:
“Chăm sóc bản thân trước đi! Đừng để người ta tưởng anh cũng thích tôi đấy!”
“Mặc Tử Hiên!” Nam Môn Thần gằn giọng, thì chén thuốc đã được đặt trên tay.
- “Rầm.”
Lúc này cửa phòng bị đạp tung, Hàn Hạo xông vào túm cổ Nam Môn Thần.
“Khốn kiếp! Sao anh luôn đeo bám Tử Hiên vậy hả?”
Nam Môn Thần dịch ánh mắt qua Mặc Tử Hiên đứng cạnh, mối quan hệ vệ sỹ với thiếu gia này không bình thường chút nào, hắn thấy tên này đúng là đang ghen thì phải? “Hàn Hạo… Thả ra…”
Nghe câu mệnh lệnh từ Mặc Tử Hiên, Hàn Hạo đứng hình vài giây rồi buông tay, quay lại sợ mó xem thiếu gia có mất miếng thịt nào không.
Mặc Tử Hiên lạnh giọng: “Hàn Hạo… Anh có thôi cái kiểu nóng nảy này không?”
Hàn Hạo lui ra xa nhìn Nam Môn Thần nở nụ cười khiêu khích, hai bàn tay anh cuộn tròn cơn tức giận, thật muốn bâm tên khốn đó ra trăm mảnh. Rốt cuộc là Mặc Tử Hiên quá tốt, hay kiếp trước nợ nhà họ Nam và họ Ngôn.
“Thiếu gia… Tôi là muốn tốt cho anh, đừng để lão gia nỗi giận.”
Mặc Tử Hiên đứng hình vài giây, đúng là hiện tại anh đã chọc giận cha mình, hôm nay Nam Môn Thần thoát được 1 kiếp nhưng…
“Về thôi!” Mặc Tử Hiên lôi Hàn Hạo rời khỏi.
Trên xe Hàn Hạo vừa xoay vô lăn vừa nói: “Tốt nhất thiếu gia không nên về nhà! Chuyện trong rừng e là…”
Mặc Tử Hiên không trốn cha mình được cả đời, và anh muốn hỏi cho rõ những khúc mắc trong lòng, nhất định anh phải về…
Mộc Bình đến nơi Nam Môn Thần nghỉ dưỡng theo tin nhắn của Mặc Tử Hiên, khi bà vào Nam Môn Thần kinh ngạc, bà nói rõ là đã nhắn tin nhờ Mặc Tử Hiên đi tìm hắn, rốt cuộc ai bên cạnh hắn cũng bị Mặc Tử Hiên thuần phục hết rồi sao?
“Môn Thần… Mặc thiếu là người tốt, cậu ấy đã dặn tôi chăm sóc tốt cho cậu, thuốc men và bác sĩ cũng do cậu ấy gọi.”
[…]
Nam Môn Thần về đến nhà đã thấy Từ Hoa Kiểu ở phòng khách, trên bàn là tờ đơn ly hôn.
Nam Môn Thần cầm lên xem, quả nhiên An Ngôn đã ký tên rồi, lẽ nào nàng không sợ hắn giết chết An Ngữ sao?
“Cô bày trò đúng không?” Nam Môn Thần bóp cổ Từ Hoa Kiều gặn hỏi.
Cuộc hôn nhân của hắn, ngoài trừ hắn từ bỏ thì không một ai được phép ép hắn từ bỏ.
“Cô ta đã đi khách sạn với Mặc Tử Hiên, đã ngủ với nhau…”
Từ Hoa Kiều đưa ra chứng cứ chụp được, khi Mặc Tử Hiên ép An Ngôn lên giường, ả cười gian xảo Nam Môn Thần rất độc đoán chắn chắn không tha thứ cho An Ngôn, phần thắng ả nắm chắc trong tay.
Nam Môn Thần nhàu nát đơn ly hôn ném đi.
“Thiệu Phong!” Hắn gọi Thiệu Phong vào.
“Tìm An Ngôn về đây cho tôi!”
Thiệu Phong nhìn sợ qua biểu cảm của Nam Môn Thần và Từ Hoa Kiều, rồi anh chấp hành mệnh lệnh.
“Tiễn khách!” Nam Môn Thần ra lệnh cho hầu gái mở cổng đuổi Từ Hoa Kiều khỏi tầm mắt hắn.
Nam Môn Thần lập tức gọi điện cho người phụ nữ trung niên kia:
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, Tin tức ngày may sẽ đưa tin bà cần.”
[…]
“Tốt!” Bên này người phụ nữ ngồi hóng gió ở ban công, trên tay là bức hình cưới người phụ nữ rất giống An Ngôn và một người đàn ông trong bộ âu phục lịch lãm, khoé miệng bà cong lên hài lòng.
“Phu nhân… Lão gia mời người sang phòng sách uống trà ạ!” Nữ hầu gái bước vào thấp giọng cung kính.
Ngựa Thần, em đã báo thù cho anh. Nhanh thôi con gái chúng ta sẽ trở về.
Người phụ nữ cất tấm ảnh vào ngăn tủ bí mật…
- “Cốc cốc.”
“Vào đi!” Từ Viên ngồi ở bàn đọc sách, hướng ra cửa lên tiếng.
Cửa đẩy vào, người phụ nữ mang nét đẹp kiều diễm, dù đã 45 tuổi nhưng nhan sắc vẫn như thuở đôi mươi khiến Từ Viên mê mẩn.
“Hạ Thương,… Anh muốn hỏi em…” Từ Viên tỉ mỉ dò xét sắc thái vợ mình: “Mấy hôm trước em có đến nhà hàng bờ sông không?”
“Trước giờ em không ra ngoài!” Hạ Thương cười chiếu lệ, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng rót trà đẩy về hướng Từ Viên.
Nhưng Từ Viên nghĩ mình không nghi ngờ sai, bởi người con gái ông yêu, thì dáng vóc đó làm sao có thể nhầm lẫn.
Trong khu rừng mưa bão ầm ầm. Mặc Tử Hiên đã đội mưa tìm được Nam Môn Thần một gốc cây to, đỡ hắn dậy nhưng bị đẩy ra.
“Về nhà! Tôi có chuyện muốn nói với anh!” Mặc Tử Hiên cởi áo vest lên người hắn.
Nam Môn Thần ném áo đi, đè Mặc Tử Hiên xuống nền lá cây ẩm ướt, giằng co đến áo quần cả hai bung bét.
Mặc Tử Hiện ngượng chính mặt, còn Nam Môn Thần thản nhiên giữ chặt hai tay đối phương khoé miệng cong lên tỏ vẻ khinh thường:
“Mặc Tử Hiên…! Anh đừng giả nhân giả nghĩa… Anh thắng rồi đấy, muốn đến đây sỉ nhục tôi à? Anh nằm mơ đi!”
Nam Môn Thần vươn tay bứt nhánh dây leo, cột Mặc Tử Hiên vào gốc cây to, cười tà ác: “Anh tận hưởng chiến thắng ở đây đi!”
“Nam Môn Thần! Anh bị điên à! Thả tôi ra!”
Nam Môn Thần đi được một đoạn xa, thì ngoảnh đầu lại, cười ngạo mạng:
“Giữa anh và tôi, chỉ có một người được sống tiếp!” Dứt câu hắn đi khuất trước tầm mắt dõi theo vô vọng của Mặc Tử Hiên.
Mưa ngày một to, sấm đánh vang trời, Nam Môn Thần lên xe bên được rời khỏi…
[…]
Bên này.
An Ngôn tỉnh lại, không thấy Mặc Tử Hiên đâu, ngoài trời mưa vẫn rất to. Theo tin dự báo thời tiết thì hôm nay có cơn bão lớn.
“Kỳ lạ! Anh ấy đi đâu rồi?”
An Ngôn xuống quầy lễ tân hỏi, thì nữ nhân viên nhìn cô mỉm cười, kiểu ái mộ.
“Chị hạnh phúc thật, có anh chồng chu đáo thế!”
“Chu đáo?” An Ngôn tròn mắt không hiểu.
Lúc này lễ tân đẩy cho cô một chiếc hộp vuông, cô dở ra xem, đó là một bộ quần áo thanh lịch. An Ngôn cũng vô thức mỉm cười, hoá ra Mặc Tử Hiên chỉ trêu chọc cô.
“Nhưng mà anh ấy đi đâu rồi chứ?” An Ngôn vừa lên cầu thang vừa săm soi bộ đồ vừa suy ngẫm…
- “Cạch.”
An Ngôn vừa đóng cửa phòng, thì bên ngoài Hàn Hạo xông vào, lục tìm mọi ngõ ngách, đẩy cửa phòng tắm cũng không thấy bóng dáng Mặc Tử Hiên, quay ra nhìn An Ngôn tra hỏi:
“Mặc thiếu đâu?”
“Tôi không biết!” An Ngôn thấp giọng trong căng thẳng, người đàn ông trước mắt cô, mang ánh mắt sắc lẻm, đến hành động cũng hung tàn.
“Cô!” Hàn Hạo vươn nắm đấm vào mặt An Ngôn, thật sự hắn rất lo cho Mặc Tử Hiên, vì hắn mới phát hiện ra một âm mưu thâm độc mà Nam Môn Thần sẽ là nạn nhân, thế nào thì Mặc Tử Hiên cũng đang đi giúp tên khốn họ Nam đó rồi, e là dữ nhiều lành ít.
Hàn Hạo thu lại nắm đấm rời khỏi, đóng của một cái “rầm.”
Thấy Hàn Hạo hậm hực rời khỏi, Từ Hoa Kiều chậm rãi bước vào. An Ngôn xoay người thấy ả, cô hốt hoảng lùi bước.
“Hoa Kiều, cô muốn gì?”
Từ Hoa Kiều chểnh chệ ngồi xuống sofa, thản nhiên uống trà, liếc bộ y phục trong hộp giấy sang trọng, trong lòng lại ngập tràn đố kỵ.
An Ngôn dò xét thái độ của và cử chỉ của Từ Hoa Kiều, cứ thấy quen quen.
“An Ngôn… Nếu cô ly hôn với Nam Môn Thần, thì tôi sẽ không gây khó dễ nữa!”
Trước ý định của Từ Hoa Kiều, An Ngôn có chút bối rối, giờ phút này tự nhiên cô thấy tim mình nhói đau…
[…]
Cùng lúc này Nam Môn Thần ngã xuống nền lá khô, máu chảy ra từ ngực trái.
Đám người mặc đồ đen bao vây, Nam Môn Thần nằm im bất động, bỗng phía trên đỉnh đầu là hàng vạn tiếng súng ồ ạt lên đạn.
Đang lúc Nam Môn Thần nghĩ mình sẽ vùi thây trong rừng này…
“Được rồi, lui cả đi!”
Nam Môn Thần ngẩn lên thấy loáng thoáng nam nhân vô thức hỏi:
“Là Mặc Tử Hiên ư?”
Nhìn dáng vóc rất giống, chỉ có điều giọng nói lại trầm hơn, nhưng lúc này Nam Môn Thần dần mất đi ý thức, ánh nhìn chìm dần vào hố đen…
[…]
“Tỉnh rồi sao?” Mặc Tử Hiên đẩy cửa vào, ngồi xuống cạnh Nam Môn Thần thân trên trần trụi, vết đạn thấu ngực đã được băng bó kỹ lưỡng.
Nam Môn Thần muốn ngồi dậy thế là Mặc Tử Hiên nhanh nhẩu đỡ, còn cẩn thận tránh động vào vết thương.
“Tại sao anh quay lại?” Lúc này Mặc Tử Hiên hỏi lý do Nam Môn Thần đã rời khỏi rừng rồi, vậy mà trở lại để bị tấn công tơi tả.
“Tôi không muốn An Ngôn hận tôi!”
Nam Môn Thần trả lời chỉ một phần của nguyên nhân quay lại, phần nữa là nghĩ tới em trai của An Ngôn đang cần Mặc Tử Hiên chạy chữa tinh thần, với tự nhiên hắn thấy Mặc Tử Hiên tốt với hắn, đội mưa vào rừng tìm hắn, đồng thời nhớ câu nói “Tôi có chuyện muốn nói với anh.” Thế là hắn quay xe gấp.
“Anh thật sự rất yêu An Ngôn sao?” Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng thổi muỗng thuốc vừa hỏi tình địch, vì trên thực tế anh rất muốn An Ngôn hạnh phúc, dù người nàng chọn không phải anh.
“Tất nhiên, không yêu thì tôi sẽ không cưới!”
Nam Môn Thần nói năng luôn đi thẳng vào trọng tâm, hắn không thích vẽ vời dài dòng, chỉ là không thể nói rõ với An Ngôn trong lúc này được. Huống gì An Ngôn lại không yêu hắn, giờ nhượng bộ thế nào tên Mặc Tử Hiên này cũng dành lại nàng.
Đang châm chú nhìn Mặc Tử Hiên, thì rất nhanh đối phương đã đút muỗng thuốc vừa nguội vào miệng hắn, cười tà tứ:
“Chăm sóc bản thân trước đi! Đừng để người ta tưởng anh cũng thích tôi đấy!”
“Mặc Tử Hiên!” Nam Môn Thần gằn giọng, thì chén thuốc đã được đặt trên tay.
- “Rầm.”
Lúc này cửa phòng bị đạp tung, Hàn Hạo xông vào túm cổ Nam Môn Thần.
“Khốn kiếp! Sao anh luôn đeo bám Tử Hiên vậy hả?”
Nam Môn Thần dịch ánh mắt qua Mặc Tử Hiên đứng cạnh, mối quan hệ vệ sỹ với thiếu gia này không bình thường chút nào, hắn thấy tên này đúng là đang ghen thì phải? “Hàn Hạo… Thả ra…”
Nghe câu mệnh lệnh từ Mặc Tử Hiên, Hàn Hạo đứng hình vài giây rồi buông tay, quay lại sợ mó xem thiếu gia có mất miếng thịt nào không.
Mặc Tử Hiên lạnh giọng: “Hàn Hạo… Anh có thôi cái kiểu nóng nảy này không?”
Hàn Hạo lui ra xa nhìn Nam Môn Thần nở nụ cười khiêu khích, hai bàn tay anh cuộn tròn cơn tức giận, thật muốn bâm tên khốn đó ra trăm mảnh. Rốt cuộc là Mặc Tử Hiên quá tốt, hay kiếp trước nợ nhà họ Nam và họ Ngôn.
“Thiếu gia… Tôi là muốn tốt cho anh, đừng để lão gia nỗi giận.”
Mặc Tử Hiên đứng hình vài giây, đúng là hiện tại anh đã chọc giận cha mình, hôm nay Nam Môn Thần thoát được 1 kiếp nhưng…
“Về thôi!” Mặc Tử Hiên lôi Hàn Hạo rời khỏi.
Trên xe Hàn Hạo vừa xoay vô lăn vừa nói: “Tốt nhất thiếu gia không nên về nhà! Chuyện trong rừng e là…”
Mặc Tử Hiên không trốn cha mình được cả đời, và anh muốn hỏi cho rõ những khúc mắc trong lòng, nhất định anh phải về…
Mộc Bình đến nơi Nam Môn Thần nghỉ dưỡng theo tin nhắn của Mặc Tử Hiên, khi bà vào Nam Môn Thần kinh ngạc, bà nói rõ là đã nhắn tin nhờ Mặc Tử Hiên đi tìm hắn, rốt cuộc ai bên cạnh hắn cũng bị Mặc Tử Hiên thuần phục hết rồi sao?
“Môn Thần… Mặc thiếu là người tốt, cậu ấy đã dặn tôi chăm sóc tốt cho cậu, thuốc men và bác sĩ cũng do cậu ấy gọi.”
[…]
Nam Môn Thần về đến nhà đã thấy Từ Hoa Kiểu ở phòng khách, trên bàn là tờ đơn ly hôn.
Nam Môn Thần cầm lên xem, quả nhiên An Ngôn đã ký tên rồi, lẽ nào nàng không sợ hắn giết chết An Ngữ sao?
“Cô bày trò đúng không?” Nam Môn Thần bóp cổ Từ Hoa Kiều gặn hỏi.
Cuộc hôn nhân của hắn, ngoài trừ hắn từ bỏ thì không một ai được phép ép hắn từ bỏ.
“Cô ta đã đi khách sạn với Mặc Tử Hiên, đã ngủ với nhau…”
Từ Hoa Kiều đưa ra chứng cứ chụp được, khi Mặc Tử Hiên ép An Ngôn lên giường, ả cười gian xảo Nam Môn Thần rất độc đoán chắn chắn không tha thứ cho An Ngôn, phần thắng ả nắm chắc trong tay.
Nam Môn Thần nhàu nát đơn ly hôn ném đi.
“Thiệu Phong!” Hắn gọi Thiệu Phong vào.
“Tìm An Ngôn về đây cho tôi!”
Thiệu Phong nhìn sợ qua biểu cảm của Nam Môn Thần và Từ Hoa Kiều, rồi anh chấp hành mệnh lệnh.
“Tiễn khách!” Nam Môn Thần ra lệnh cho hầu gái mở cổng đuổi Từ Hoa Kiều khỏi tầm mắt hắn.
Nam Môn Thần lập tức gọi điện cho người phụ nữ trung niên kia:
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, Tin tức ngày may sẽ đưa tin bà cần.”
[…]
“Tốt!” Bên này người phụ nữ ngồi hóng gió ở ban công, trên tay là bức hình cưới người phụ nữ rất giống An Ngôn và một người đàn ông trong bộ âu phục lịch lãm, khoé miệng bà cong lên hài lòng.
“Phu nhân… Lão gia mời người sang phòng sách uống trà ạ!” Nữ hầu gái bước vào thấp giọng cung kính.
Ngựa Thần, em đã báo thù cho anh. Nhanh thôi con gái chúng ta sẽ trở về.
Người phụ nữ cất tấm ảnh vào ngăn tủ bí mật…
- “Cốc cốc.”
“Vào đi!” Từ Viên ngồi ở bàn đọc sách, hướng ra cửa lên tiếng.
Cửa đẩy vào, người phụ nữ mang nét đẹp kiều diễm, dù đã 45 tuổi nhưng nhan sắc vẫn như thuở đôi mươi khiến Từ Viên mê mẩn.
“Hạ Thương,… Anh muốn hỏi em…” Từ Viên tỉ mỉ dò xét sắc thái vợ mình: “Mấy hôm trước em có đến nhà hàng bờ sông không?”
“Trước giờ em không ra ngoài!” Hạ Thương cười chiếu lệ, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng rót trà đẩy về hướng Từ Viên.
Nhưng Từ Viên nghĩ mình không nghi ngờ sai, bởi người con gái ông yêu, thì dáng vóc đó làm sao có thể nhầm lẫn.
Danh sách chương