Mang theo chỗ dựa, đến nhà khiêu chiến?

Võ công của thư đồng này cực kỳ hỗn tạp, chiêu thức nhà nào cũng biết, hiếm thấy là y có thể dung hoà thông suốt tất cả, tuổi còn trẻ mà đã trở thành cao thủ thế hệ mới, tuy không so được với Hoắc Quyết, nhưng dưới tầm siêu cao thủ nhất lưu như Hạ Cô Phong thì cũng coi như khó gặp địch thủ rồi. Có người này ở bên Cao Mạc, y hoàn toàn có thể yên tâm.

Mộ Chẩm Lưu bình tĩnh thở phào, ngẩng đầu trông thấy Túc Sa Bất Thác nhìn mình không chớp mắt, dường như đang kiếm tìm dấu hiệu thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt y, trong lòng khẽ động, nói: “Sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa? Sao ngươi lại bị thương?” Y phát hiện ra, chỉ cần mình không đề cập tới Cao Mạc, chỉ cần quan tâm đến hắn, tâm tình Túc Sa Bất Thác sẽ rất tốt.

Túc Sa Bất Thác lầm bầm: “Không phải ngươi nói muốn đưa thư cho hắn sao? Nếu hắn đã đi hướng bắc, ta còn có thể làm gì khác ngoài đuổi theo hướng bắc nữa chứ.”

Mộ Chẩm Lưu hơi ngạc nhiên. Y tưởng rằng, Túc Sa Bất Thác không tìm thấy Cao Mạc, tất nhiên sẽ quay về, không ngờ vậy mà hắn còn đuổi theo.

“Ai ngờ nửa đường đụng trúng mai phục…” Túc Sa Bất Thác hơi nhíu mày, “Đám người đó võ công tầm thường nhưng hết sức ăn ý, mười mấy người cùng lên một lúc, cũng hơi khó chơi.”

Hắn nói một cách qua loa hời hợt nhưng Mộ Chẩm Lưu lại có thể tưởng tượng được tình cảnh khốc liệt khi đó, mắt dán chặt vào ngực hắn, nói: “Cho ta xem thử vết thương của ngươi.”

Túc Sa Bất Thác nghiêng người tránh khỏi ánh mắt của y, “Xem cái gì mà xem, ta muốn đi ngủ.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Vậy cũng phải tắm rửa sạch sẽ với thay thuốc đã.”

Túc Sa Bất Thác dừng bước, nói: “Ngươi chê ta?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Không…”

“Cũng đúng, ta bẩn thỉu, ngươi ngủ cũng không thoải mái.” Túc Sa Bất Thác quay người đi tìm dì nấu bếp đun nước nóng.

Mộ Chẩm Lưu lại càng cảm thấy hắn có điều giấu giếm, rất khó nắm bắt.

Sáng sớm hôm sau, người gác cổng chạy tới nói, Du đại nhân đã dẫn hai tên nha dịch quay về, lão để lại lời nhắn nói Mộ đại nhân đã có cao thủ bảo vệ, lão yên tâm rồi.

Mộ Chẩm Lưu nhớ tới hai tên nha dịch bị Túc Sa Bất Thác đánh cho một trận no đòn ngày hôm qua, có phần áy náy, sai người đặt mua ít quà cáp tới nha môn Tri phủ nói lời cảm tạ, người tặng lễ khỗng lâu sau đã quay về, còn mang theo quà đáp lễ của Du Đông Hải, so với quà y tặng còn hậu hĩ hơn một chút.

Túc Sa Bất Thác vừa trông thấy đã tán dương: “Biện pháp kiếm lời này được lắm.”

Mộ Chẩm Lưu dở khóc dở cười.

Túc Sa Bất Thác ăn bánh bao nhân đậu, ánh mắt vẫn luôn dõi về phía y: “Thành thật khai báo đi, ngươi và Du Đông Hải thân thiết từ bao giờ?”

Ân sư phái hắn đến đây, ngoại trừ để giúp đỡ mình ra, chắc hẳn cũng có ý muốn bảo vệ mình, hai người ngồi chung một thuyền, Mộ Chẩm Lưu cũng vui vì có người để trao đổi, liền kể hết vụ thảm án xảy ra ở Liêu phủ, cũng nói luôn việc mình với Du Đông Hải lần lượt tới thư phòng nhà lão chưởng cục, cùng với suy đoán của Du Đông Hải.

Sau khi Túc Sa Bất Thác nghe xong, hắn cầm đũa khua mấy lần trong bát rồi mới chọc một cái bánh bao nhân đậu lên, nói: “Đường Trì Châu đáng nghi, Du Đông Hải cũng đáng nghi!”

Lời nói ra khiến người ta kinh động! Mộ Chẩm Lưu hiển nhiên chưa từng nghĩ tới phương diện này, nhưng mà ngay khi vừa mở lối suy nghĩ này ra, y cũng cảm thấy hoàn toàn có lý.

Túc Sa Bất Thác nói: “Du Đông Hải chỉ cần mượn danh nghĩa cứu hỏa, phái nha dịch canh chừng hết cửa ra vào Liêu phủ, liền có thể ở trong đó muốn làm gì thì làm. Người không biết còn tưởng bọn chúng xông vào để cứu hỏa.”

Mộ Chẩm Lưu nhớ lại khuôn mặt đen sì lúc tới của Du Đông Hải, lòng khẽ thắt lại.

Túc Sa Bất Thác nói: “Vả lại, lý do Đường Trì Châu giết cả nhà họ Liêu là gì?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Giết người… Diệt khẩu?”

“Diệt cái gì khẩu?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Du đại nhân cho rằng, việc Liêu phủ tham ô thu hối lộ có liên quan đến Đường đại nhân.”

Túc Sa Bất Thác tách đôi bánh bao nha đậu: “Ta thừa nhận ta ghét Đường Trì Châu, gã cũng như cái bánh bao nhân đậu này, bên ngoài trông vô cùng trắng trẻo, bên trong lòng dạ đen tối. Có điều, gã vẫn chưa sa đọa đến mức giết cả người già phụ nữ trẻ em chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt thế này.”

Mộ Chẩm Lưu hơi bất ngờ: “Ngươi cho rằng không phải gã?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Gã không phải vì dựa vào Phương Hoành Tà mới bò lên được vị trí hôm nay. Là gã bò lên được vị trí hôm nay mới về dưới trướng Phương Hoành Tà.”

Mộ Chẩm Lưu mơ hồ.

“Đường Trì Châu là loại người cực kỳ cổ hủ.” Túc Sa Bất Thác đánh giá.

Mộ Chẩm Lưu hoàn toàn không nghĩ ra Đường Trì Châu cổ hủ ở chỗ nào.

Túc Sa Bất Thác nói: “Không cổ hủ thì sẽ không cả năm bốn mùa đều cầm một cái quạt hương bồ.”

Mộ Chẩm Lưu vẫn không nghĩ thông nổi mối quan hệ giữa hai tên này.

Túc Sa Bất Thác hỏi: “Ngươi không cảm thấy quạt hương bồ rất giống cái quạt dùng để thổi bếp lò sao? Cái thứ đồ nhà quê như thế, cũng chỉ có mình gã chịu coi như bảo bối mà mang theo.” Hắn nhìn thẳng vào y, dường như đang nói, đồng tình với ta, đồng ý với ta, mau tán đồng ta đi.

Mộ Chẩm Lưu đỡ trán. Sao y lại cảm thấy lý do Túc Sa Bất Thác sắp nói ra cực kỳ có lý cơ chứ.

Túc Sa Bất Thác nói: “Hoàng hậu họ Đường.”

Mộ Chẩm Lưu giật mình: “Hắn là…hoàng hậu”

“Một tên họ hàng xa tận ba ngàn dặm của hoàng hậu. Nhưng mà toàn bộ Đường gia chỉ sinh được mỗi một kẻ có tiền đồ là gã thôi, đương nhiên phải hết sức nâng đỡ. Gã quen biết Phương Hoành Tà cũng là chuyện xảy ra sau khi đã lên làm Tổng binh rồi.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu đã như thế, vì sao gã còn muốn về dưới trướng Phương Hoành Tà?” Tuy Phương Hoành Tà quyền lực khuynh đảo triều chính, nhưng rất ít khi nhúng tay can thiệp vào việc của võ tướng, nhất là trọng thần nắm giữ binh quyền trong tay, đây cũng là nguyên nhân vì sao những năm gần đây hoàng thượng hết lòng yên tâm tin tưởng Phương Hoành Tà. Theo lời Túc Sa Bất Thác nói, Đường Trì Châu có bối cảnh hùng hậu như vậy, lại giữ chức Tổng binh, hoàn toàn không cần về phe Phương Hoành Tà, hoàn toàn có thể giữ vị trí trung lập, thoải mái làm một người tự do tự tại.

Túc Sa Bất Thác nhún vai, nói: “Đã nói gã cổ hủ mà. Đừng nói ăn hối lộ phạm pháp, kể cả có giết người phóng hỏa đi nữa, cả cái thành Bình Ba này cũng không có ai làm gì được gã. Về phần hoàng thượng, chắc hẳn cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà làm hoàng hậu mất vui.”

Hoàng thượng và hoàng hậu là vợ chồng từ thuở thiếu niên, không thể coi là tình thâm ý trọng, nhưng cũng có mấy phần tình nghĩa cũ, từng có một phi tần tự cho bản thân được sủng ái, dám diễu võ giương oai ngay trước mặt hoàng hậu, tuyên bố chiếm đoạt địa vị. Ngày hôm sau, hoàng thượng lập tức đày nàng ta vào lãnh cung, không lâu sau cũng hương tiêu ngọc vẫn, thẳng thừng khẳng định địa vị quốc mẫu hoàng hậu không thể lung lay. Sau đó, Mẫu Đơn Phi – một trong tứ đại mỹ nhân thiên hạ vào cung, được sủng ái nhất hậu cung, vẫn phải cung kính với hoàng hậu như trước.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nói vậy thì, nếu chỉ vì tham ô nhận hối lộ, Đường Trì Châu sẽ không động đến Liêu phủ.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Trừ phi, có một nguyên do càng không thể cho người ta thấy.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu có nguyên do càng không thể cho người ta thấy, vậy thì cả Đường Trì Châu, Du Đông Hải đều thuộc diện đáng nghi.”

Túc Sa Bất Thác gật đầu, nói: “Xét về động cơ mà nói, hai người bọn họ đích thực là kẻ tình nghi lớn nhất.”

Mộ Chẩm Lưu độc thoại: “Xét về động cơ mà nói, đến cùng thì cái gì có thể khiến con người ta ra tay độc ác như vậy, ngay cả người già phụ nữ trẻ em cũng không tha?”

“Liêu phủ.”

“Cục Quân Khí.”

“Lão chưởng cục, nhận hối lộ.”

“Cục thừa…”

Mộ Chẩm Lưu đột nhiên đứng dậy.

Túc Sa Bất Thác suýt thì tống cả bánh bao nhân đậu vào trong lỗ mũi, “Ngươi…”

“Ta phải kiểm tra sổ sách.”

Cục thừa từng nói, ông ta cùng với năm tay thất lệnh đứng giữa thu lời bỏ túi chứ không tham ô nhận hối lộ, vậy thì sổ sách của Cục Quân Khí nhất định có vấn đề!

Túc Sa Bất Thác đứng trước cửa, nhìn đống sổ sách chiếm tới một nửa thư phòng, lông mày nhíu lại thành một hàng: “Ngươi muốn tra đống sổ sách này sao?” Rõ ràng là tự mình làm khổ mình mà.

Mộ Chẩm Lưu biết, trong cục có không ít người phe cục thừa bất mãn việc mình thân cận Du Đông Hải, cho nên mới dở trò ngáng chân trong bóng tối, bằng không thì chỉ cần giao nộp sổ sách tổng kết hàng năm là được rồi. Nhưng bọn họ không thể ngờ, thứ mà Mộ Chẩm Lưu muốn xem chính là mỗi một khoản mục lớn nhỏ không sót cái nào.

Y chìa tay cầm lên sổ tổng kết vào năm Cục Quân Khí thành Bình Ba mới thành lập.

Túc Sa Bất Thác trừng mắt nhìn y, con ngươi trừng đến mức sắp lồi hết ra ngoài: “Ngươi thật sự định tiếp tục xem từng quyển từng quyển như thế này à?”

Mộ Chẩm Lưu đưa tay ra dấu xuỵt.

Túc Sa Bất Thác ngồi một lúc trong phòng, thấy đối phương từ đầu đến cuối không ngừng tập trung, không nhịn được mà tạo ra một vài tiếng vang, thấy y vẫn không có phản ứng, tức giận đóng sập cửa ra ngoài.

Sau khi hắn đã đi, Mộ Chẩm Lưu mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng hắn bỏ đi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Túc Sa Bất Thác rời đi không lâu, Du Đông Hải lại tới, lại không phải chỉ có mình lão.

Lúc Mộ Chẩm Lưu nhìn thấy Du Đông Hải dẫn theo quận chúa Thanh Hoành nghênh ngang xuất hiện, không thể không có phần bội phục vị quận chúa này. Không phải ai cũng có thể sau khi gặp khó lập tức chỉnh đốn cờ trống, mặc giáp tái chiến như nàng.

“Mộ lão đệ bận rộn công vụ, ca ca ta lại tới quấy rầy rồi.” Du Đông Hải cười ha ha, vẫn nồng nhiệt y như trước đây.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Hai vị sai gia hôm qua phải chịu uất ức, Mộ mỗ thật sự áy náy.”

“Hai cái thùng cơm ấy mà, vị với gia cái gì chứ.” Du Đông Hải xua tay nói, “Việc nhỏ nhặt thế này, cũng xứng khiến cho lão đệ quan tâm sao? Nào nào nào, ta giới thiệu một vị khách quý cho ngươi.”

Quận chúa Thanh Hoành thẹn thùng tiến lên nửa bước theo ra hiệu của lão.

“Vị này là…”

Du Đông Hải còn chưa nói hết câu thì đã bị người ta chặn họng giữa chừng: “Quận chúa nấu bếp đây mà, hôm qua vừa gặp rồi.”

Trước cửa, Túc Sa Bất Thác chảy một đầu mồ hôi nóng nực, nói giọng không cảm xúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện