Rốt cuộc thì ai là ai?
Hai ngày trôi qua như thế, sư gia của Tri phủ dẫn một chàng tú tài tìm tới tận cửa, tiến cử hắn tạm thay chức cục thừa hoặc thất lệnh. Nội tâm Mộ Chẩm Lưu khẽ lay chuyển, một mặt y đồng ý, mặt khác lại phái người đi tìm Đường Trì Châu, xin gã cho mượn một người.
Đường Trì Châu hỏi rõ nguyên do, tìm một người biết chữ đưa tới.
Mộ Chẩm Lưu lần lượt sắp xếp hai người này vào cung thất và giáp thất, nếu có việc gì thì có thể hội ý kỹ càng với nhau trước khi quyết định. Hai người bề ngoài đều không có dị nghị gì cả, ai về chỗ nấy.
Đến ngày xuất phát, Du Đông Hải tới đón y, một câu vào thẳng vấn đề: “Không hổ là đồ đệ xuất sắc của Thẩm Chính Hòa, một chiêu kìm giữ cán cân này thật sự đúng là chơi đến xuất thần nhập hóa.”
Mộ Chẩm Lưu cười ha hả, nói: “Cục Quân Khí làm văn sự, quản võ sự, phải đủ cả văn võ chiếu cố. Bây giờ, đã có một văn một võ do Du huynh với Đường đại nhân đề cử, thật sự khiến người ta không thể nào yên tâm hơn được nữa.”
Du Đông Hải nghe y gọi Đường Trì Châu là Đường đại nhân, sắc mặt hơi nguôi ngoai.
Mộ Chẩm Lưu theo lão lên xe ngựa, thấy quận chúa Thanh Hoành bất ngờ ngồi chễm trệ bên trong, y vội vàng lui về phía sau.
Du Đông Hải theo sau thấy y lui ra, vội hỏi: “Sao vậy?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Cái này, quận chúa Thanh Hoành…”
Du Đông Hải thấy sắc mặt y đỏ lên, cười to: “Ra khỏi nhà rồi, nên làm gì thì làm nha.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta đến thành Bình Ba lâu như vậy, còn chưa thưởng thức kỹ lưỡng cảnh đẹp non sông, nhân cơ hội này, vừa hay lĩnh hội một phen.”
Du Đông Hải thấy thần sắc y kiên quyết, đành phải tuỳ theo ý y.
Màn xe vén lên, lộ ra ánh mắt u oán của quận chúa Thanh Hoành.
Mộ Chẩm Lưu áy náy khẽ cười, tự mình ngồi cạnh phu xe.
Đường tới trấn Cổ Đường xóc nảy khó đi. Ngồi trên càng xe tất nhiên là mỏi eo đau lưng, cực kỳ khổ sở, cũng may phong cảnh dọc đường lại hợp lòng người, Mộ Chẩm Lưu đặt hết sự chú ý lên trên non xanh nước biếc, ngược lại cũng vui vẻ thoả mãn.
Tiến vào trấn Cổ Đường, Du Đông Hải tìm quán trọ dừng lại, sau khi rửa mặt, mời Mộ Chẩm Lưu và quận chúa Thanh Hoành cùng nhau dùng bữa.
Lúc dùng bữa trong đại sảnh quán trọ, Mộ Chẩm Lưu thấy phu xe từ bên ngoài trở về, nói thầm mấy câu bên tai Du Đông Hải, Du Đông Hải không đổi sắc mặt gật đầu.
Chờ sau khi phu xe rời đi, Du Đông Hải nói: “Lão đệ bình tĩnh đừng nóng, chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ sớm có tin tức thôi.”
Mộ Chẩm Lưu đoán lão có người ở trấn Cổ Đường, liền nghe sắp xếp của lão, theo lão du ngoạn núi sông, dạo một lượt khắp trấn Cổ Đường.
Đến ngày thứ năm, Du Đông Hải nói: “Có tin tức rồi. Mỗi lần Liêu đại nhân tới đây đều sẽ đến ở quán trọ Hải Phúc.”
Quán trọ Hải Phúc nằm ở sát phía nam trấn Cổ Đường, là một quán trọ cũ kỹ cải tạo lại từ một gian nhà, tổng cộng có sáu căn phòng, chủ quán là một đôi vợ chồng tính tình trầm mặc, không thích nói chuyện. Du Đông Hải và bọn họ nói mãi mà vẫn chưa đạt được đáp án muốn biết, cũng không chán nản chút nào, cười khổ với Mộ Chẩm Lưu, nói: “Liêu đại nhân này thật biết chọn chỗ ở!”
Mộ Chẩm Lưu tự nhủ: “Đúng thế, quá biết cách chọn chỗ ở.”
Hai người ra khỏi quán trọ thì thấy quận chúa Thanh Hoành ngồi trước cửa hàng bánh bao đối diện, ngốn bánh nhanh như gió.
Du Đông Hải cười nói: “Quận chúa cũng thật biết cách hưởng thụ.”
Quận chúa Thanh Hoành ngượng ngùng đứng lên, nói: “Ta, ta nghe nói bánh bao ở đây rất thơm, chủ quầy lại rất nhiệt tình, liền…”
“Ai yo! Hàng bánh bao nhà chúng ta tất nhiên là đệ nhất hương thơm nhá! Ngươi không biết nha, rất nhiều người trên trấn nửa đêm đói bụng, còn phải chạy tới gõ cửa nhà chúng ta nha! Nhà chúng ta nha, nhất định không thể đóng cửa hàng được!” Chủ quầy là một đại thẩm khoảng chừng năm mươi tuổi.
Nội tâm Du Đông Hải hơi lay động, nói: “Hàng bánh bao này mở bao lâu rồi?”
“Ba bốn năm rồi nhé. Hàng bán lâu năm rồi, yên tâm ăn yên tâm ăn đi! Không ngon không lấy tiền nha!”
Du Đông Hải lôi kéo Mộ Chẩm Lưu ngồi xuống, cười nói: “Đại thẩm kia có thể là cái người tinh thông vạn sự vùng này đấy.”
“Đương nhiên nha, ở đây không có việc gì thoát khỏi mắt ta!” Đại thẩm hết sức tự hào.
Năm lồng bánh bao, một phen tâm tình.
Trong lúc đó, Mộ Chẩm Lưu trước sau luôn chú ý động tĩnh phía đối diện, cho đến tận khi bọn họ đứng dậy cáo từ, nhà đối diện vẫn không có động tĩnh gì hết.
Lên xe ngựa rồi, Du Đông Hải đắc ý cười nói: “Liêu đại nhân cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót nha. Ông ta chọn ra ngoài lúc nửa đêm, tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không biết hàng bánh bao đối diện cũng làm bánh bao từ lúc nửa đêm. Thật là, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt!”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nhưng mà không biết Liêu đại nhân nửa đêm đi đâu?”
Du Đông Hải nói: “Tuy người ra ngoài lúc nửa đêm ít, nhưng không phải là không có.”
Mộ Chẩm Lưu khẽ cười.
Quả nhiên, Du Đông Hải mau chóng có tin tức: “Tên gõ mõ báo canh nói từng thấy ông ta tới hẻm Dương Liễu!”
Bấy giờ Mộ Chẩm Lưu mới phát hiện ra vậy mà y lại đang vẽ chân dung Liêu đại nhân.
Du Đông Hải thấy y nhìn ngắm bức chân dung trong tay, thở dài nói: “Vốn để tưởng nhớ Liêu đại nhân, không ngờ lại dùng vào việc này!”
Mộ Chẩm Lưu khẽ mỉm cười, cũng không truy cứu kỹ xem lời lão nói là thật hay giả.
Du Đông Hải nói: “Vậy thì hôm đó chúng ta điều tra vào ban ngày hay ban đêm?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu nơi Liêu đại nhân đi đến thật sự bất thường, phòng bị ban đêm sẽ chỉ càng nghiêm ngặt hơn thôi.”
“Nói cũng có lý.” Du Đông Hải phái người chuẩn bị xe.
Hẻm Dương Liễu hẻm cũng như nhà trọ lúc trước, nằm ở sát rìa trấn Cổ Đường, chỉ là khách sạn sát phía nam, hẻm dựa sát phía bắc. Cho dù giữa trưa mặt trời chói chang, trong hẻm vẫn vắng tanh vắng ngắt. Xe dừng ở đầu hẻm, phu xe cầm chân dung vừa đi vừa hỏi, rốt cuộc cũng tìm được căn nhà Liêu đại nhân từng ra vào.
Trong nhà có một quả phụ họ Tông, thủ tiết bảy năm, một mình nuôi một đứa con gái.
Du Đông Hải thương lượng với Mộ Chẩm Lưu một chút, quyết định để Mộ Chẩm Lưu một mình gặp mặt bà ta. Vừa tới nơi, y với Du Đông Hải chia thành hai nhóm một sáng một tối, tiến có thể công, lui có thể thủ, chỗ thừa ra để hòa giải lớn hơn rất nhiều. Còn nữa, thời gian Mộ Chẩm Lưu đến Tây Nam vẫn còn ngắn, là gương mặt xa lạ, sẽ không khiến người ta hoài nghi.
Sau khi Mộ Chẩm Lưu và Du Đông Hải bàn bạc xong, trở về quán trọ tự chuẩn bị việc của mình.
Đến nửa đêm, y từ từ tỉnh lại, chẳng dễ dàng gì mới quen được với việc có thêm một người nằm bên khi đi ngủ, mấy ngày nay lại thay đổi, y ngủ hơi không yên giấc.
Y đứng dậy rót trà, thình lình nghe thấy từ phòng Du Đông Hải ngay cạnh truyền đến tiếng chén trà rơi xuống đất, trong thời khắc đêm khuya thanh vắng vô cùng rõ ràng.
Y dừng tay, vểnh tai nghe ngóng một lúc, gian phòng lại không có động tĩnh gì nữa.
Ngày hôm sau, Mộ Chẩm Lưu chuẩn bị quà xuất hành, từ xa đã trông thấy quận chúa Thanh Hoành đi về phía mình, chân lập tức quay ngoắt, tránh đi chỗ khác. Dù quận chúa Thanh Hoành tiếp cận mình vì cái gì đi nữa, bây giờ y đều không có tâm sức ứng phó.
Lúc ra khỏi cửa, sắc trời vẫn tốt, đi được nửa đường, mưa bắt đầu rơi tí ta tí tách trên mặt đất.
Mộ Chẩm Lưu bước nhanh hơn, đến trước cửa nhà Tông quả phụ, người đã bị dội ướt một nửa. Y đang định sửa soạn lại sơ qua thì cửa đã mở ra, một người phụ nữ già nua tóc bạc khom lưng nhìn y: “Cậu là ai?”
Mộ Chẩm Lưu hành lễ, nói: “Đã quấy rầy rồi. Trời đột nhiên đổ mưa, ta nhất thời không tìm được chỗ trú mưa, mới mượn mái hiên quý phủ tạm lánh.”
Lão phụ nói: “Trong nhà chỉ có phụ nữ trẻ em, nhiều bất tiện, mong khách quý thứ lỗi.”
Mộ Chẩm Lưu đưa lễ vật ra, mỉm cười nói: “Ta vốn ra ngoài thăm bạn, đáng tiếc người bạn lại ra ngoài. Nghìn gia vạn hộ, gặp được quý phủ cũng là có duyên, món quà cảm ơn nhỏ bé này không thể hiện được tấm lòng thành, xin đừng chê bai.”
Lão phụ chối từ: “Tiện cho người cũng tiện cho mình. Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Món quà cảm ơn này tuyệt đối không thể nhận.”
Mộ Chẩm Lưu với bà không ngừng nhường nhịn, mưa rơi càng lúc càng lớn.
Bà già thở dài nói: “Khách quý lễ độ như vậy, lại làm lão bà này hổ thẹn. Mời vào trong ngồi tạm một lát, chờ mưa tạnh lại lên đường.”
“Vậy làm phiền rồi.” Mộ Chẩm Lưu không ngờ việc này lại tiến hành thuận lợi như vậy, lòng hơi thả lỏng.
Bà lão dẫn y vào phòng bên, nói: “Không dám quấy rầy chủ nhân, thiệt thòi khách quý.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nào có nào có. Có mái che mưa là đã vô cùng cảm kích rồi.”
Cột nước hẹp dài chảy xuôi theo mái hiên, xếp thành một màn nước trong suốt, mưa rơi không có vẻ gì là sắp tạnh.
Bà lão liền bắt chuyện với Mộ Chẩm Lưu. Bà thấy Mộ Chẩm Lưu anh tuấn nhã nhặn, phong thái bất phàm, tính tình không kiêu không nóng, tao nhã lễ độ, trong lòng hết sức vui vẻ, không tự chủ được bật luôn máy nói lên. Trong phủ toàn là phụ nữ, tất nhiên không thể dốc hết ra nói với đàn ông bên ngoài, nhưng toàn bộ sinh hoạt ngày thường đều nói mãi không xong.
Mộ Chẩm Lưu nghiêm túc lắng nghe, không có chút mất kiên nhẫn nào hết.
Cho đến tận khi mưa dần tạnh dần ráo, bà lão vẫn còn chưa thỏa mãn, lúc tiễn y ra cửa, vẻ mặt lưu luyến hết sức không nỡ, thở dài cởi một chiếc vòng bằng ngọc phỉ thúy đeo trên cổ tay, đưa cho y nói: “Ta không có con cái, nói chuyện với cậu lại rất là hợp ý, ta tặng cậu vật này, xin đừng chê bai.”
Mộ Chẩm Lưu không từ chối được, lấy một miếng ngọc bội trắng từ trong lòng ra, coi như giữ làm kỷ niệm.
Y ra khỏi con hẻm thì thấy xe ngựa dừng ở đầu ngõ, đang định lên xe, màn xe bỗng nhiên vén lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú mỹ miều của quận chúa Thanh Hoành.
“Quận chúa?” Y vội vàng lui lại, lại thấy quận chúa Thanh Hoành đưa tay chộp lấy vòng ngọc trong tay y.
Nàng lấy quá đột ngột, Mộ Chẩm Lưu hoàn toàn chưa kịp phòng bị, bị nàng tóm gọn.
Quận chúa Thanh Hoành cầm vòng ngọc, đặt dưới mũi ngắm thử, con ngươi đột nhiên co lại, nàng nắm chặt vòng ngọc, bất thình lình quẳng trên mặt đất. Ngọc vỡ bắn tung toé, bắn lên trên vạt áo Mộ Chẩm Lưu, bị nàng một tay gạt đi.
Trước tiên Mộ Chẩm Lưu bị hành động của nàng doạ giật nảy mình, ngẫu nhiên nhìn về phía vòng tay vỡ vụn.
Giữa những mảnh vỡ màu xanh biếc, mấy con trùng trắng sữa mình dây to nhỏ đủ cỡ đang chậm chạp ngọ nguậy, Mộ Chẩm Lưu trông thấy thì thầm phát ra từng cơn ớn lạnh.
Quận chúa Thanh Hoành nói: “Đây là Bạch Tuyến Trùng chỉ Tây Vực mới có, tính thích ấm áp, nó sẽ thần không biết quỷ không hay cắn phá da người, chui vào trong cơ thể người ta. Chờ đến khi nó bò lên trên đầu, chính là thời điểm mất mạng.”
Mộ Chẩm Lưu ngẩng đầu nhìn nàng, tựa như lần đầu quen biết.
“Ta biết ngài có rất nhiều lời muốn hỏi, để sau hãy nói, trước tiên rời khỏi đây đã.” Ánh mắt nàng đảo qua đầu hẻm cực nhanh, biểu hiện đó như thể đang nhìn một con dã thú ngủ say vậy.
Lần này Mộ Chẩm Lưu không kiên trì nam nữ thụ thụ bất thân nữa, mau chóng chui vào trong xe, xe ngựa lập tức phi chạy như bay.
Lúc này Mộ Chẩm Lưu mới nhớ ra, phu xe bên ngoài cũng không phải là phu xe Du Đông Hải đưa tới, chiếc xe này hôm nay cũng không phải xe của Du Đông Hải.
Dường như cảm nhận được sự bất an của y, quận chúa Thanh Hoành chống tay phải lên vách xe, mắt nhìn không chớp dán chặt vào màn xe, mặt không đổi sắc mà nói: “Thiên Tuế Gia phái ta đến bảo vệ ngươi.”
Hai ngày trôi qua như thế, sư gia của Tri phủ dẫn một chàng tú tài tìm tới tận cửa, tiến cử hắn tạm thay chức cục thừa hoặc thất lệnh. Nội tâm Mộ Chẩm Lưu khẽ lay chuyển, một mặt y đồng ý, mặt khác lại phái người đi tìm Đường Trì Châu, xin gã cho mượn một người.
Đường Trì Châu hỏi rõ nguyên do, tìm một người biết chữ đưa tới.
Mộ Chẩm Lưu lần lượt sắp xếp hai người này vào cung thất và giáp thất, nếu có việc gì thì có thể hội ý kỹ càng với nhau trước khi quyết định. Hai người bề ngoài đều không có dị nghị gì cả, ai về chỗ nấy.
Đến ngày xuất phát, Du Đông Hải tới đón y, một câu vào thẳng vấn đề: “Không hổ là đồ đệ xuất sắc của Thẩm Chính Hòa, một chiêu kìm giữ cán cân này thật sự đúng là chơi đến xuất thần nhập hóa.”
Mộ Chẩm Lưu cười ha hả, nói: “Cục Quân Khí làm văn sự, quản võ sự, phải đủ cả văn võ chiếu cố. Bây giờ, đã có một văn một võ do Du huynh với Đường đại nhân đề cử, thật sự khiến người ta không thể nào yên tâm hơn được nữa.”
Du Đông Hải nghe y gọi Đường Trì Châu là Đường đại nhân, sắc mặt hơi nguôi ngoai.
Mộ Chẩm Lưu theo lão lên xe ngựa, thấy quận chúa Thanh Hoành bất ngờ ngồi chễm trệ bên trong, y vội vàng lui về phía sau.
Du Đông Hải theo sau thấy y lui ra, vội hỏi: “Sao vậy?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Cái này, quận chúa Thanh Hoành…”
Du Đông Hải thấy sắc mặt y đỏ lên, cười to: “Ra khỏi nhà rồi, nên làm gì thì làm nha.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta đến thành Bình Ba lâu như vậy, còn chưa thưởng thức kỹ lưỡng cảnh đẹp non sông, nhân cơ hội này, vừa hay lĩnh hội một phen.”
Du Đông Hải thấy thần sắc y kiên quyết, đành phải tuỳ theo ý y.
Màn xe vén lên, lộ ra ánh mắt u oán của quận chúa Thanh Hoành.
Mộ Chẩm Lưu áy náy khẽ cười, tự mình ngồi cạnh phu xe.
Đường tới trấn Cổ Đường xóc nảy khó đi. Ngồi trên càng xe tất nhiên là mỏi eo đau lưng, cực kỳ khổ sở, cũng may phong cảnh dọc đường lại hợp lòng người, Mộ Chẩm Lưu đặt hết sự chú ý lên trên non xanh nước biếc, ngược lại cũng vui vẻ thoả mãn.
Tiến vào trấn Cổ Đường, Du Đông Hải tìm quán trọ dừng lại, sau khi rửa mặt, mời Mộ Chẩm Lưu và quận chúa Thanh Hoành cùng nhau dùng bữa.
Lúc dùng bữa trong đại sảnh quán trọ, Mộ Chẩm Lưu thấy phu xe từ bên ngoài trở về, nói thầm mấy câu bên tai Du Đông Hải, Du Đông Hải không đổi sắc mặt gật đầu.
Chờ sau khi phu xe rời đi, Du Đông Hải nói: “Lão đệ bình tĩnh đừng nóng, chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ sớm có tin tức thôi.”
Mộ Chẩm Lưu đoán lão có người ở trấn Cổ Đường, liền nghe sắp xếp của lão, theo lão du ngoạn núi sông, dạo một lượt khắp trấn Cổ Đường.
Đến ngày thứ năm, Du Đông Hải nói: “Có tin tức rồi. Mỗi lần Liêu đại nhân tới đây đều sẽ đến ở quán trọ Hải Phúc.”
Quán trọ Hải Phúc nằm ở sát phía nam trấn Cổ Đường, là một quán trọ cũ kỹ cải tạo lại từ một gian nhà, tổng cộng có sáu căn phòng, chủ quán là một đôi vợ chồng tính tình trầm mặc, không thích nói chuyện. Du Đông Hải và bọn họ nói mãi mà vẫn chưa đạt được đáp án muốn biết, cũng không chán nản chút nào, cười khổ với Mộ Chẩm Lưu, nói: “Liêu đại nhân này thật biết chọn chỗ ở!”
Mộ Chẩm Lưu tự nhủ: “Đúng thế, quá biết cách chọn chỗ ở.”
Hai người ra khỏi quán trọ thì thấy quận chúa Thanh Hoành ngồi trước cửa hàng bánh bao đối diện, ngốn bánh nhanh như gió.
Du Đông Hải cười nói: “Quận chúa cũng thật biết cách hưởng thụ.”
Quận chúa Thanh Hoành ngượng ngùng đứng lên, nói: “Ta, ta nghe nói bánh bao ở đây rất thơm, chủ quầy lại rất nhiệt tình, liền…”
“Ai yo! Hàng bánh bao nhà chúng ta tất nhiên là đệ nhất hương thơm nhá! Ngươi không biết nha, rất nhiều người trên trấn nửa đêm đói bụng, còn phải chạy tới gõ cửa nhà chúng ta nha! Nhà chúng ta nha, nhất định không thể đóng cửa hàng được!” Chủ quầy là một đại thẩm khoảng chừng năm mươi tuổi.
Nội tâm Du Đông Hải hơi lay động, nói: “Hàng bánh bao này mở bao lâu rồi?”
“Ba bốn năm rồi nhé. Hàng bán lâu năm rồi, yên tâm ăn yên tâm ăn đi! Không ngon không lấy tiền nha!”
Du Đông Hải lôi kéo Mộ Chẩm Lưu ngồi xuống, cười nói: “Đại thẩm kia có thể là cái người tinh thông vạn sự vùng này đấy.”
“Đương nhiên nha, ở đây không có việc gì thoát khỏi mắt ta!” Đại thẩm hết sức tự hào.
Năm lồng bánh bao, một phen tâm tình.
Trong lúc đó, Mộ Chẩm Lưu trước sau luôn chú ý động tĩnh phía đối diện, cho đến tận khi bọn họ đứng dậy cáo từ, nhà đối diện vẫn không có động tĩnh gì hết.
Lên xe ngựa rồi, Du Đông Hải đắc ý cười nói: “Liêu đại nhân cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót nha. Ông ta chọn ra ngoài lúc nửa đêm, tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không biết hàng bánh bao đối diện cũng làm bánh bao từ lúc nửa đêm. Thật là, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt!”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nhưng mà không biết Liêu đại nhân nửa đêm đi đâu?”
Du Đông Hải nói: “Tuy người ra ngoài lúc nửa đêm ít, nhưng không phải là không có.”
Mộ Chẩm Lưu khẽ cười.
Quả nhiên, Du Đông Hải mau chóng có tin tức: “Tên gõ mõ báo canh nói từng thấy ông ta tới hẻm Dương Liễu!”
Bấy giờ Mộ Chẩm Lưu mới phát hiện ra vậy mà y lại đang vẽ chân dung Liêu đại nhân.
Du Đông Hải thấy y nhìn ngắm bức chân dung trong tay, thở dài nói: “Vốn để tưởng nhớ Liêu đại nhân, không ngờ lại dùng vào việc này!”
Mộ Chẩm Lưu khẽ mỉm cười, cũng không truy cứu kỹ xem lời lão nói là thật hay giả.
Du Đông Hải nói: “Vậy thì hôm đó chúng ta điều tra vào ban ngày hay ban đêm?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu nơi Liêu đại nhân đi đến thật sự bất thường, phòng bị ban đêm sẽ chỉ càng nghiêm ngặt hơn thôi.”
“Nói cũng có lý.” Du Đông Hải phái người chuẩn bị xe.
Hẻm Dương Liễu hẻm cũng như nhà trọ lúc trước, nằm ở sát rìa trấn Cổ Đường, chỉ là khách sạn sát phía nam, hẻm dựa sát phía bắc. Cho dù giữa trưa mặt trời chói chang, trong hẻm vẫn vắng tanh vắng ngắt. Xe dừng ở đầu hẻm, phu xe cầm chân dung vừa đi vừa hỏi, rốt cuộc cũng tìm được căn nhà Liêu đại nhân từng ra vào.
Trong nhà có một quả phụ họ Tông, thủ tiết bảy năm, một mình nuôi một đứa con gái.
Du Đông Hải thương lượng với Mộ Chẩm Lưu một chút, quyết định để Mộ Chẩm Lưu một mình gặp mặt bà ta. Vừa tới nơi, y với Du Đông Hải chia thành hai nhóm một sáng một tối, tiến có thể công, lui có thể thủ, chỗ thừa ra để hòa giải lớn hơn rất nhiều. Còn nữa, thời gian Mộ Chẩm Lưu đến Tây Nam vẫn còn ngắn, là gương mặt xa lạ, sẽ không khiến người ta hoài nghi.
Sau khi Mộ Chẩm Lưu và Du Đông Hải bàn bạc xong, trở về quán trọ tự chuẩn bị việc của mình.
Đến nửa đêm, y từ từ tỉnh lại, chẳng dễ dàng gì mới quen được với việc có thêm một người nằm bên khi đi ngủ, mấy ngày nay lại thay đổi, y ngủ hơi không yên giấc.
Y đứng dậy rót trà, thình lình nghe thấy từ phòng Du Đông Hải ngay cạnh truyền đến tiếng chén trà rơi xuống đất, trong thời khắc đêm khuya thanh vắng vô cùng rõ ràng.
Y dừng tay, vểnh tai nghe ngóng một lúc, gian phòng lại không có động tĩnh gì nữa.
Ngày hôm sau, Mộ Chẩm Lưu chuẩn bị quà xuất hành, từ xa đã trông thấy quận chúa Thanh Hoành đi về phía mình, chân lập tức quay ngoắt, tránh đi chỗ khác. Dù quận chúa Thanh Hoành tiếp cận mình vì cái gì đi nữa, bây giờ y đều không có tâm sức ứng phó.
Lúc ra khỏi cửa, sắc trời vẫn tốt, đi được nửa đường, mưa bắt đầu rơi tí ta tí tách trên mặt đất.
Mộ Chẩm Lưu bước nhanh hơn, đến trước cửa nhà Tông quả phụ, người đã bị dội ướt một nửa. Y đang định sửa soạn lại sơ qua thì cửa đã mở ra, một người phụ nữ già nua tóc bạc khom lưng nhìn y: “Cậu là ai?”
Mộ Chẩm Lưu hành lễ, nói: “Đã quấy rầy rồi. Trời đột nhiên đổ mưa, ta nhất thời không tìm được chỗ trú mưa, mới mượn mái hiên quý phủ tạm lánh.”
Lão phụ nói: “Trong nhà chỉ có phụ nữ trẻ em, nhiều bất tiện, mong khách quý thứ lỗi.”
Mộ Chẩm Lưu đưa lễ vật ra, mỉm cười nói: “Ta vốn ra ngoài thăm bạn, đáng tiếc người bạn lại ra ngoài. Nghìn gia vạn hộ, gặp được quý phủ cũng là có duyên, món quà cảm ơn nhỏ bé này không thể hiện được tấm lòng thành, xin đừng chê bai.”
Lão phụ chối từ: “Tiện cho người cũng tiện cho mình. Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Món quà cảm ơn này tuyệt đối không thể nhận.”
Mộ Chẩm Lưu với bà không ngừng nhường nhịn, mưa rơi càng lúc càng lớn.
Bà già thở dài nói: “Khách quý lễ độ như vậy, lại làm lão bà này hổ thẹn. Mời vào trong ngồi tạm một lát, chờ mưa tạnh lại lên đường.”
“Vậy làm phiền rồi.” Mộ Chẩm Lưu không ngờ việc này lại tiến hành thuận lợi như vậy, lòng hơi thả lỏng.
Bà lão dẫn y vào phòng bên, nói: “Không dám quấy rầy chủ nhân, thiệt thòi khách quý.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Nào có nào có. Có mái che mưa là đã vô cùng cảm kích rồi.”
Cột nước hẹp dài chảy xuôi theo mái hiên, xếp thành một màn nước trong suốt, mưa rơi không có vẻ gì là sắp tạnh.
Bà lão liền bắt chuyện với Mộ Chẩm Lưu. Bà thấy Mộ Chẩm Lưu anh tuấn nhã nhặn, phong thái bất phàm, tính tình không kiêu không nóng, tao nhã lễ độ, trong lòng hết sức vui vẻ, không tự chủ được bật luôn máy nói lên. Trong phủ toàn là phụ nữ, tất nhiên không thể dốc hết ra nói với đàn ông bên ngoài, nhưng toàn bộ sinh hoạt ngày thường đều nói mãi không xong.
Mộ Chẩm Lưu nghiêm túc lắng nghe, không có chút mất kiên nhẫn nào hết.
Cho đến tận khi mưa dần tạnh dần ráo, bà lão vẫn còn chưa thỏa mãn, lúc tiễn y ra cửa, vẻ mặt lưu luyến hết sức không nỡ, thở dài cởi một chiếc vòng bằng ngọc phỉ thúy đeo trên cổ tay, đưa cho y nói: “Ta không có con cái, nói chuyện với cậu lại rất là hợp ý, ta tặng cậu vật này, xin đừng chê bai.”
Mộ Chẩm Lưu không từ chối được, lấy một miếng ngọc bội trắng từ trong lòng ra, coi như giữ làm kỷ niệm.
Y ra khỏi con hẻm thì thấy xe ngựa dừng ở đầu ngõ, đang định lên xe, màn xe bỗng nhiên vén lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú mỹ miều của quận chúa Thanh Hoành.
“Quận chúa?” Y vội vàng lui lại, lại thấy quận chúa Thanh Hoành đưa tay chộp lấy vòng ngọc trong tay y.
Nàng lấy quá đột ngột, Mộ Chẩm Lưu hoàn toàn chưa kịp phòng bị, bị nàng tóm gọn.
Quận chúa Thanh Hoành cầm vòng ngọc, đặt dưới mũi ngắm thử, con ngươi đột nhiên co lại, nàng nắm chặt vòng ngọc, bất thình lình quẳng trên mặt đất. Ngọc vỡ bắn tung toé, bắn lên trên vạt áo Mộ Chẩm Lưu, bị nàng một tay gạt đi.
Trước tiên Mộ Chẩm Lưu bị hành động của nàng doạ giật nảy mình, ngẫu nhiên nhìn về phía vòng tay vỡ vụn.
Giữa những mảnh vỡ màu xanh biếc, mấy con trùng trắng sữa mình dây to nhỏ đủ cỡ đang chậm chạp ngọ nguậy, Mộ Chẩm Lưu trông thấy thì thầm phát ra từng cơn ớn lạnh.
Quận chúa Thanh Hoành nói: “Đây là Bạch Tuyến Trùng chỉ Tây Vực mới có, tính thích ấm áp, nó sẽ thần không biết quỷ không hay cắn phá da người, chui vào trong cơ thể người ta. Chờ đến khi nó bò lên trên đầu, chính là thời điểm mất mạng.”
Mộ Chẩm Lưu ngẩng đầu nhìn nàng, tựa như lần đầu quen biết.
“Ta biết ngài có rất nhiều lời muốn hỏi, để sau hãy nói, trước tiên rời khỏi đây đã.” Ánh mắt nàng đảo qua đầu hẻm cực nhanh, biểu hiện đó như thể đang nhìn một con dã thú ngủ say vậy.
Lần này Mộ Chẩm Lưu không kiên trì nam nữ thụ thụ bất thân nữa, mau chóng chui vào trong xe, xe ngựa lập tức phi chạy như bay.
Lúc này Mộ Chẩm Lưu mới nhớ ra, phu xe bên ngoài cũng không phải là phu xe Du Đông Hải đưa tới, chiếc xe này hôm nay cũng không phải xe của Du Đông Hải.
Dường như cảm nhận được sự bất an của y, quận chúa Thanh Hoành chống tay phải lên vách xe, mắt nhìn không chớp dán chặt vào màn xe, mặt không đổi sắc mà nói: “Thiên Tuế Gia phái ta đến bảo vệ ngươi.”
Danh sách chương