Cậu muốn cứu Thẩm Tễ Nguyệt.
Đến tận lúc này, Mục Tư Thần mới hoàn toàn hiểu về logic căn bản của trấn nhỏ và Mắt to.
Thứ nhất, mặc dù không biết nguyên nhân vì sao, nhưng Mắt to cần đủ tín đồ để ca tụng bản thân, đây cũng chính là ý nghĩa tồn tại của tín đồ và Thân cận.
Thứ hai, Mắt to cần phải có linh hồn của kẻ sa đọa để tăng cường sức mạnh. Linh hồn không tín ngưỡng Thần, linh hồn càng tự do và kiên cường thì càng có lợi cho Mắt to.
Thứ ba, để tránh bị các quái vật cấp Thần khác tấn công, Mắt to cần duy trì hoạt động của trấn nhỏ này để bảo vệ bản thân. Chính vì vậy, "Trụ" có vai trò vô cùng quan trọng ở trấn nhỏ. Để duy trì hoạt động của "Trụ" thì cần phải có những cảm xúc tiêu cực của người bình thường như tuyệt vọng, bi thương...
Sau khi biết rõ logic này, việc tìm kiếm vị trí của "Trụ" liền trở nên đơn giản hơn.
Mục Tư Thần vừa nghĩ, vừa nghe Thẩm Tễ Nguyệt nói về chuyện sau khi hắn vào viện điều dưỡng.
Thẩm Tễ Nguyệt tìm được viện điều dưỡng cùng với một người đồng hành, hai người đều trở thành bệnh nhân, và cũng vì chuyện có nên biến thành bác sĩ hay không mà nảy sinh bất đồng.
Thẩm Tễ Nguyệt kiên quyết không đồng ý làm tổn thương những người khác, không cần biết là ô nhiễm người nhà, hay là làm cho một bệnh nhân đang tỉnh táo phát điên, hắn đều không chịu làm.
Người đồng hành của hắn lại cho rằng nhất định cần phải có hy sinh.
Vì thế Thẩm Tễ Nguyệt án binh bất động ở trong phòng, còn người đồng hành của hắn thì thuận lợi trở thành bác sĩ.
Cho dù không ủng hộ cách làm của bạn đồng hành, nhưng hai người vẫn bàn bạc ổn thỏa các đối sách. Người đồng hành trở thành bác sĩ tìm kiếm "Trụ" ở trong viện điều dưỡng, còn Thẩm Tễ Nguyệt lại đảm nhiệm làm một thực thể có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào, ở lại trong phòng bệnh.
"Bị hy sinh?" Mục Tư Thần hỏi.
Thẩm Tễ Nguyệt tuy xấu nhưng lại có nụ cười thong dong nói: "Nơi hội tụ nhiều tuyệt vọng nhất chính là vị trí của "Trụ". Bởi vậy chúng tôi phân tích, vô cùng có khả năng là văn phòng dưới tầng ngầm mà bệnh nhân làm thủ tục xuất viện chính là vị trí của "Trụ"."
"Vì sao lại nghĩ như vậy?"
Thẩm Tễ Nguyệt giải thích: "Cái bệnh viện này vốn không hề đưa ra một cách thức để rời đi hoàn toàn nào cả. Cái gọi là điểm cống hiến, chẳng qua chỉ là điều kiện mỗi ngày được rời khỏi viện điều dưỡng để trở lại chỗ ở nghỉ ngơi, ngày hôm sau vẫn phải quay lại bệnh viện, lặp lại chuyện đã làm một ngày trước.
Cậu nghĩ rằng con người sẽ tuyệt vọng nhất trong hoàn cảnh nào?"
"Lúc hy vọng sắp thành hiện thực lại tan biến mất." Mục Tư Thần quả quyết đáp.
Mắt ếch của Thẩm Tễ Nguyệt đảo tròn, tựa như đang nhìn Mục Tư Thần với ánh mắt tán thưởng, hắn gật đầu nói: "Đúng là như thế. Chúng tôi đã phân tích, ở bệnh viện này chỉ có một cách duy nhất để rời đi hoàn toàn, đó chính là xuất viện."
Mục Tư Thần hiểu ý của hắn, nhưng đồng thời cũng đưa ra nghi vấn: "Tôi hiểu ý của anh, các anh cho rằng bệnh nhân xuất viện là lúc họ cho là cuối cùng mình cũng được giải thoát, không ngờ rằng thứ đạt được sau khi làm thủ tục xuất viện lại không phải là xuất viện, mà là sự hủy diệt.
Nhưng điều kiện tiên quyết để bệnh nhân hết bệnh là thờ phụng Mắt to, biến thành kẻ điên. Ở tình huống này, bệnh nhân sẽ trở nên cam tâm tình nguyện vì Mắt to mà hy sinh, sao lại sinh ra tuyệt vọng chứ?"
Trong mắt của Thẩm Tễ Nguyệt tràn ngập hoài nghi: "Cậu đúng là đến kiến thức đơn giản cũng không có, chẳng lẽ cậu không biết, tín ngưỡng và ích kỷ không mâu thuẫn với nhau, điên cuồng và khao khát được sống cũng không mâu thuẫn với nhau sao?"
"Mọi thứ đều có cái giá của nó, tín đồ tôn thờ Thực thể vĩ đại, cũng chỉ là muốn tìm kiếm sự che chở, tìm người bảo vệ mình mà thôi.
Không cần biết là trở nên điên cuồng cỡ nào, bản chất tín ngưỡng của bọn họ là đi theo Thực thể vĩ đại sẽ có thể sống sót, tín ngưỡng càng kiên định thì khi gặp phải gì uy hiếp đến tính mạng sẽ càng trở nên tuyệt vọng hơn.
Bệnh nhân vốn chính là những người có ý chí kiên định, không muốn khuất phục Mắt to. Mà khi bọn họ đã khuất phục, nhất định phải trả một cái giá rất đắt. Với tình huống khi bệnh nhân phát hiện rằng dù có vi phạm nguyên tắc của bản thân để tín ngưỡng Mắt to, cuối cùng vẫn không có cách nào rời khỏi bệnh viện, lúc đó sẽ rơi vào tuyệt vọng như thế nào đây? Những điều này là chuyện bình thường mà mọi người đều biết sau đại thảm họa, rốt cuộc cậu là cái giống quái gì từ đâu tới thế, sao sống được đến tận hôm nay vậy?"
Mục Tư Thần cũng chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.
Cậu không muốn nói chuyện người chơi, xuyên qua với Thẩm Tễ Nguyệt, mà thực ra trong một thế giới điên cuồng như vậy, nói cũng không được gì.
Ở thế giới này người chơi cũng không có bất kỳ một đặc quyền gì ở thế giới này, bất kể là người chơi nào, đã tới đây thì cũng giống như cư dân trong tiểu trấn, cũng phải đối mặt với nguy hiểm như thế.
Thẩm Tễ Nguyệt thấy Mục Tư Thần không muốn nói rõ thì quan tâm nói: "Được rồi, dù sao trên người của cậu cũng có đồ đằng, Ngài tin tưởng cậu, vậy tôi cũng tin tưởng cậu."
Mục Tư Thần thở phào.
Ở cùng với Thẩm Tễ Nguyệt là một chuyện làm người ta cảm thấy thoải mái, hắn là người thông minh, bình tĩnh, cơ trí lại biết quan tâm, chỉ cần không chú ý đến bọng nước hình con mắt trên người của hắn, Mục Tư Thần thực sự rất vui lòng nói chuyện với Thẩm Tễ Nguyệt.
"Xem ra trong một tuần này anh đã nắm bắt đầy đủ thông tin, nếu đã như vậy, vì sao còn muốn tôi làm đồng đội của anh?" Mục Tư Thần hỏi, "Anh đã là bệnh nhân, chỉ cần anh thờ phụng Mắt to liền có thể tìm được "Trụ", không phải sao?"
Thẩm Tễ Nguyệt nói: "Cậu quên à, một khi thờ ngài, tôi sẽ trở nên điên cuồng, đến lúc đó không thể nào phá hư "Trụ được nữa".
Với cả, phá hư "Trụ" cần phải có đồ đằng, nếu tôi muốn xuất viện, trước hết cần phải xóa hết đồ đằng này, đến lúc đó tôi không còn năng lực để phá hư "Trụ" nữa.
Tôi cần một đồng đội có ý chí kiên định, năng lực ứng biến mạnh, thông minh, tỉnh táo, cơ trí, cậu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu này của tôi."
Mục Tư Thần bị hắn khen đến mức thấy hơi xấu hổ.
Nương theo ý nghĩ của Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần hiểu được kế hoạch của hắn: "Mục đích cuối cùng của anh là tôi giúp anh xuất viện, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với "Trụ", tôi chịu trách nhiệm phá hủy nó."
"Nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn công." Thẩm Tễ Nguyệt nói.
Mục Tư Thần cau mày nói: "Nhưng nếu làm như vậy, anh sẽ..."
Thẩm Tễ Nguyệt ung dung mà cười: "Tôi trước nay đều không sợ hy sinh, chỉ sợ sự hy sinh đó không có giá trị mà thôi."
Giờ khắc này, xuyên qua bề ngoài đáng sợ của Thẩm Tễ Nguyệt, trong thoáng chốc Mục Tư Thần nhìn thấy một người có tướng mạo anh tuấn tiêu sái, đức hạnh cao thượng ngồi ở trong phòng bệnh này.
Cho dù đã sớm không còn giống người, nhưng Thẩm Tễ Nguyệt vẫn như cũ là người cũng như tên, là một người tễ nguyệt phong quang.
Mục Tư Thần siết chặt nắm đấm, cậu không muốn Thẩm Tễ Nguyệt cứ như vậy bị hy sinh.
"Cậu biết phải làm gì không?" Thẩm Tễ Nguyệt hỏi.
Mục Tư Thần gật gật đầu: "Tìm cách bổ sung thêm quy tắc, bổ sung điều: "khi một bệnh nhân xuất viện thì người nhà cũng phải đi cùng làm thủ tục", sau đó dựa theo kế hoạch của chúng ta mà hành động."
Thẩm Tễ Nguyệt nghe xong, thả lỏng cười: "Xem ra ông trời thật sự có mắt, để cho tôi trước khi sắp phát điên gặp được cậu, một đồng đội tốt nhất. Nếu may mắn thì chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ ngay trong "Đêm tối" này, đúng không?"
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Mục Tư Thần nói xong, âm thầm siết chặt nắm tay.
Dựa theo tin tức mà Diêu Vọng Bình cung cấp, Mục Tư Thần biết được, trước 14 giờ, các bác sĩ sẽ không ở trong viện điều dưỡng, bọn họ sẽ tìm kiếm bệnh nhân ở trong trấn Đồng Chi, để tránh ngày mai bị hạ cấp xuống thành người nhà.
Từ 14 giờ đến 19:30, chính là thời gian bác sĩ chữa bệnh, nghe nói thỉnh thoảng còn có Thân cận đến giúp bác sĩ chữa trị.
Trước 14 giờ, Mục Tư Thần nhất định phải nhanh chóng tìm ra cách bổ sung quy tắc, thêm vào quy tắc "Khi bệnh nhân xuất viện, người nhà phải đi cùng để làm thủ tục", sau 14 giờ, Thẩm Tễ Nguyệt sẽ chủ động tiếp nhận trị liệu, rồi Mục Tư Thần sẽ đưa hắn xuống tầng 1.
Sau khi vạch rõ kế hoạch, Mục Tư Thần rời khỏi phòng bệnh, hiện tại là 11 giờ, cậu không có nhiều thời gian, chỉ có ba tiếng.
Ngoại trừ bổ sung quy tắc, Mục Tư Thần còn có một kế hoạch.
Cậu muốn cứu Thẩm Tễ Nguyệt.
Nói cậu ngây thơ cũng được, ngu ngốc cũng được, là một sinh viên vô dụng được sống trong thời bình cũng được, Mục Tư Thần vẫn phải làm như vậy.
Thẩm Tễ Nguyệt khiến cho Mục Tư Thần hiểu ra rằng trong thế giới quỷ dị này, việc giữ vững lòng không dao động quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Mục Tư Thần là người lớn lên trong thế giới hoà bình, cậu không thể đồng tình với logic cơ bản của thế giới này, đây là sự cố chấp của cậu.
Cậu quyết định gìn giữ sự cố chấp này, đây là cách duy nhất để cậu có thể phân biệt mình với thế giới này.
Có Cuốc chữ thập và đồ đằng của Tần Trụ, Mục Tư Thần nghĩ cậu cũng không phải là mơ mộng hão huyền (空中楼阁), chưa chắc đã không có tỷ lệ thành công.
Mục Tư Thần che ngực, âm thầm hạ quyết tâm.
-
Tất cả các phòng bệnh trong viện điều dưỡng đều đóng chặt, nhưng ngoại trừ bệnh nhân bị nhốt trong phòng không thể tự do đi lại, bất kể là người nhà, tình nguyện viên hay là bác sĩ thì đều có thể hoạt động bình thường trong viện điều dưỡng, chỉ là phạm vi khác nhau.
Bác sĩ trước 14 giờ có thể rời khỏi viện điều dưỡng, tình nguyện viên cần phải tuân thủ nghiêm ngặt giờ hành chính mà đi đến hay đi về viện điều dưỡng hoặc nơi ở, còn người nhà thì chỉ có thể ở tầng một, tầng có văn phòng của bác sĩ chính và tầng có phòng bệnh.
Mục Tư Thần muốn xuống tầng, lại bị một đám sương mù cản trở, đến cầu thang ở đâu cũng không nhìn thấy.
Bên trong bệnh viện có thang máy, nhưng cậu chỉ có thể ấn nút ba tầng 1, 4, 7.
"Thang máy đang đi xuống, muốn xuống tầng mấy?" Có một tình nguyện viên ở bên trong thang máy, ngoại hình của hắn rất kỳ quái, hai mắt nhắm nghiền, trên trán lại mọc ra thứ gì đó giống như cái vòi vậy, trên cái vòi lủng lẳng hai con mắt.
Nếu là những người nhà khác, khi nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng của tình nguyện viên này, chỉ sợ là sẽ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, thân thể sẽ càng bị ô nhiễm nghiêm trọng hơn.
Nhưng Mục Tư Thần sau khi đã đối diện với Thẩm Tễ Nguyệt thì cảm thấy ngoại hình của tình nguyện viên này cũng coi như còn nhìn tạm được, ít nhất là không có mùi hôi thối, vẫn duy trì được hình người.
"Tầng 4." Mục Tư Thần nghĩ một chút, quyết định đến tầng 4 tìm manh mối.
tình nguyện viên có vòi mắt ấn nút thang máy.
Mục Tư Thần nhìn hắn một lúc, chủ động mở miệng bắt chuyện nói: "Đôi mắt của anh rất độc đáo, làm sao anh có được vậy?"
Hầu hết tình nguyện viên đều có vẻ ngoài bình thường, rất ít có hình thù kỳ quái, câu hỏi của Mục Tư Thần cũng không quái lạ.
Dựa theo sở thích của tình nguyện viên, kỳ thật Mục Tư Thần hẳn là nên khen đôi mắt của tình nguyện viên "đẹp", "đáng yêu". Nhưng cậu thật sự không có cách nào trái lương tâm mà nói ra được, chỉ có thể lựa chọn từ "độc đáo" tương đối khách quan lại có ý khen ngợi này.
"Nhỉ?" Nghe được Mục Tư Thần khen hai con mắt của mình, tình nguyện viên quả nhiên rất vui vẻ, hắn sờ sờ đôi mắt trên đỉnh đầu nói, "Trước kia tôi là người mù, sau khi sinh ra thì mắt không mở được, không biết thế giới này trông như thế nào. Đây là sau khi tôi giúp Thân cận Vũ Mục chữa trị cho một bệnh nhân, Thân cận Vũ Mục đã thưởng cho tôi đôi mắt của bệnh nhân kia!"
Bảo sao đôi mắt này trông giống mắt ếch của Thẩm Tễ Nguyệt, hóa ra là từ trên người của bệnh nhân.
"Bệnh nhân đã xuất viện rồi, còn có thể lấy mắt được sao?" Mục Tư Thần hỏi.
"Có thể chứ, dù sao mắt của bọn họ cũng nhiều." Tình nguyện viên rất tự nhiên mà nói, "Thân cận Vũ Mục còn thường xuyên trộm mắt của bệnh nhân nữa mà. Nếu cậu muốn có được một đôi mắt đẹp giống như tôi thì có thể giúp Thân cận Vũ Mục làm một số chuyện trong khả năng cho phép, nói không chừng khi đó tâm trạng của họ tốt thì sẽ có thể ban cho cậu một đôi mắt đấy. Cậu xem, đôi mắt của cậu bất tiện thế còn gì, chỉ có thể nhìn đến phía trước, không nhìn được đằng sau, nên trang bị thêm một đôi ở sau gáy ấy."
Mục Tư Thần nghe được mấy câu này thì suýt nữa đã tụt San, cậu lấy tay đè ngực, tiếp tục hỏi: "Thân cận Vũ Mục có nhiều mắt như vậy, có phải là vì nguyên nhân này không?"
"Cũng có thể đó." Tình nguyện viên mắt râu tiến đến bên tai Mục Tư Thần, nhỏ giọng nói.
Lúc này thang máy đã đến tầng 4, Mục Tư Thần đi ra khỏi thang máy, vẫn không quên nói với tình nguyện viên có vòi mắt: "Lần sau nếu đi cùng thang máy lại nói chuyện tiếp nhé!"
"Được đấy, tôi ở chỗ này rất chán, cũng không có ai nói chuyện phiếm với tôi cả." Tình nguyện viên có vòi mắt nhiệt tình nói.
Cửa thang máy khép lại, vẻ mặt nhiệt tình của Mục Tư Thần lập tức trở nên lạnh lùng.
Cậu cứ cảm thấy mắt của Thân cận Vũ Mục có hơi nhiều, còn tưởng rằng Mắt to ban cho hắn. Bây giờ nghĩ lại, mấy con mắt của Thân cận Vũ Mục không khéo đều là lấy từ trên người của bệnh nhân.
Viện điều dưỡng này, ngoại trừ là chỗ đặt "Trụ", nói không chừng còn là nơi lợi dụng ý chí kiên định của nhóm bệnh nhân để thai nghén ra ác ma.
Tầng 4 ngoại trừ văn phòng của bác sĩ ra cũng có không ít phòng bệnh. Mục Tư Thần đi ngang qua những phòng bệnh đó, cậu đi thẳng về phía phòng làm việc của bác sĩ điều trị cho Thẩm Tễ Nguyệt.
Cậu nhớ rõ rằng Diêu Vọng Bình từng bổ sung quy tắc có lợi cho mình, còn tìm kiếm cái gì đó trong văn phòng của bác sĩ, nói không chừng ở phòng làm việc của bác sĩ có manh mối về việc bổ sung quy tắc.
Mục Tư Thần nhìn qua bệnh án, biết bác sĩ chính của Thẩm Tễ Nguyệt tên là Kha Y.
Cậu tìm được văn phòng viết tên Kha Y, gõ cửa.
Vào thời điểm này, khả năng cao là bác sĩ không có ở trong viện điều dưỡng. Chỉ cần không ai lên tiếng, Mục Tư Thần sẽ xông vào.
Ai ngờ mới vừa gõ hai cái liền có người ở trong mở cửa ra, còn là người mà Mục Tư Thần quen biết.
Đó là nữ sinh từng bị Mắt to ảnh hưởng, sinh ra ảo giác, suýt nữa đã tự móc hai mắt của mình.
Mục Tư Thần cúi đầu bản tên trên ngực của cô, thấy phía trên thế mà lại viết: "Bác sĩ: Kha Y".
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tần Trụ: Mục Tư Thần hôm nay sờ ngực, nói cho vuông thì chính là em ấy sờ đồ đằng của tôi, lại nói luôn cho nó vuông thì chính là sờ tôi!
Mục Tư Thần: Anh vui là được.
Đến tận lúc này, Mục Tư Thần mới hoàn toàn hiểu về logic căn bản của trấn nhỏ và Mắt to.
Thứ nhất, mặc dù không biết nguyên nhân vì sao, nhưng Mắt to cần đủ tín đồ để ca tụng bản thân, đây cũng chính là ý nghĩa tồn tại của tín đồ và Thân cận.
Thứ hai, Mắt to cần phải có linh hồn của kẻ sa đọa để tăng cường sức mạnh. Linh hồn không tín ngưỡng Thần, linh hồn càng tự do và kiên cường thì càng có lợi cho Mắt to.
Thứ ba, để tránh bị các quái vật cấp Thần khác tấn công, Mắt to cần duy trì hoạt động của trấn nhỏ này để bảo vệ bản thân. Chính vì vậy, "Trụ" có vai trò vô cùng quan trọng ở trấn nhỏ. Để duy trì hoạt động của "Trụ" thì cần phải có những cảm xúc tiêu cực của người bình thường như tuyệt vọng, bi thương...
Sau khi biết rõ logic này, việc tìm kiếm vị trí của "Trụ" liền trở nên đơn giản hơn.
Mục Tư Thần vừa nghĩ, vừa nghe Thẩm Tễ Nguyệt nói về chuyện sau khi hắn vào viện điều dưỡng.
Thẩm Tễ Nguyệt tìm được viện điều dưỡng cùng với một người đồng hành, hai người đều trở thành bệnh nhân, và cũng vì chuyện có nên biến thành bác sĩ hay không mà nảy sinh bất đồng.
Thẩm Tễ Nguyệt kiên quyết không đồng ý làm tổn thương những người khác, không cần biết là ô nhiễm người nhà, hay là làm cho một bệnh nhân đang tỉnh táo phát điên, hắn đều không chịu làm.
Người đồng hành của hắn lại cho rằng nhất định cần phải có hy sinh.
Vì thế Thẩm Tễ Nguyệt án binh bất động ở trong phòng, còn người đồng hành của hắn thì thuận lợi trở thành bác sĩ.
Cho dù không ủng hộ cách làm của bạn đồng hành, nhưng hai người vẫn bàn bạc ổn thỏa các đối sách. Người đồng hành trở thành bác sĩ tìm kiếm "Trụ" ở trong viện điều dưỡng, còn Thẩm Tễ Nguyệt lại đảm nhiệm làm một thực thể có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào, ở lại trong phòng bệnh.
"Bị hy sinh?" Mục Tư Thần hỏi.
Thẩm Tễ Nguyệt tuy xấu nhưng lại có nụ cười thong dong nói: "Nơi hội tụ nhiều tuyệt vọng nhất chính là vị trí của "Trụ". Bởi vậy chúng tôi phân tích, vô cùng có khả năng là văn phòng dưới tầng ngầm mà bệnh nhân làm thủ tục xuất viện chính là vị trí của "Trụ"."
"Vì sao lại nghĩ như vậy?"
Thẩm Tễ Nguyệt giải thích: "Cái bệnh viện này vốn không hề đưa ra một cách thức để rời đi hoàn toàn nào cả. Cái gọi là điểm cống hiến, chẳng qua chỉ là điều kiện mỗi ngày được rời khỏi viện điều dưỡng để trở lại chỗ ở nghỉ ngơi, ngày hôm sau vẫn phải quay lại bệnh viện, lặp lại chuyện đã làm một ngày trước.
Cậu nghĩ rằng con người sẽ tuyệt vọng nhất trong hoàn cảnh nào?"
"Lúc hy vọng sắp thành hiện thực lại tan biến mất." Mục Tư Thần quả quyết đáp.
Mắt ếch của Thẩm Tễ Nguyệt đảo tròn, tựa như đang nhìn Mục Tư Thần với ánh mắt tán thưởng, hắn gật đầu nói: "Đúng là như thế. Chúng tôi đã phân tích, ở bệnh viện này chỉ có một cách duy nhất để rời đi hoàn toàn, đó chính là xuất viện."
Mục Tư Thần hiểu ý của hắn, nhưng đồng thời cũng đưa ra nghi vấn: "Tôi hiểu ý của anh, các anh cho rằng bệnh nhân xuất viện là lúc họ cho là cuối cùng mình cũng được giải thoát, không ngờ rằng thứ đạt được sau khi làm thủ tục xuất viện lại không phải là xuất viện, mà là sự hủy diệt.
Nhưng điều kiện tiên quyết để bệnh nhân hết bệnh là thờ phụng Mắt to, biến thành kẻ điên. Ở tình huống này, bệnh nhân sẽ trở nên cam tâm tình nguyện vì Mắt to mà hy sinh, sao lại sinh ra tuyệt vọng chứ?"
Trong mắt của Thẩm Tễ Nguyệt tràn ngập hoài nghi: "Cậu đúng là đến kiến thức đơn giản cũng không có, chẳng lẽ cậu không biết, tín ngưỡng và ích kỷ không mâu thuẫn với nhau, điên cuồng và khao khát được sống cũng không mâu thuẫn với nhau sao?"
"Mọi thứ đều có cái giá của nó, tín đồ tôn thờ Thực thể vĩ đại, cũng chỉ là muốn tìm kiếm sự che chở, tìm người bảo vệ mình mà thôi.
Không cần biết là trở nên điên cuồng cỡ nào, bản chất tín ngưỡng của bọn họ là đi theo Thực thể vĩ đại sẽ có thể sống sót, tín ngưỡng càng kiên định thì khi gặp phải gì uy hiếp đến tính mạng sẽ càng trở nên tuyệt vọng hơn.
Bệnh nhân vốn chính là những người có ý chí kiên định, không muốn khuất phục Mắt to. Mà khi bọn họ đã khuất phục, nhất định phải trả một cái giá rất đắt. Với tình huống khi bệnh nhân phát hiện rằng dù có vi phạm nguyên tắc của bản thân để tín ngưỡng Mắt to, cuối cùng vẫn không có cách nào rời khỏi bệnh viện, lúc đó sẽ rơi vào tuyệt vọng như thế nào đây? Những điều này là chuyện bình thường mà mọi người đều biết sau đại thảm họa, rốt cuộc cậu là cái giống quái gì từ đâu tới thế, sao sống được đến tận hôm nay vậy?"
Mục Tư Thần cũng chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.
Cậu không muốn nói chuyện người chơi, xuyên qua với Thẩm Tễ Nguyệt, mà thực ra trong một thế giới điên cuồng như vậy, nói cũng không được gì.
Ở thế giới này người chơi cũng không có bất kỳ một đặc quyền gì ở thế giới này, bất kể là người chơi nào, đã tới đây thì cũng giống như cư dân trong tiểu trấn, cũng phải đối mặt với nguy hiểm như thế.
Thẩm Tễ Nguyệt thấy Mục Tư Thần không muốn nói rõ thì quan tâm nói: "Được rồi, dù sao trên người của cậu cũng có đồ đằng, Ngài tin tưởng cậu, vậy tôi cũng tin tưởng cậu."
Mục Tư Thần thở phào.
Ở cùng với Thẩm Tễ Nguyệt là một chuyện làm người ta cảm thấy thoải mái, hắn là người thông minh, bình tĩnh, cơ trí lại biết quan tâm, chỉ cần không chú ý đến bọng nước hình con mắt trên người của hắn, Mục Tư Thần thực sự rất vui lòng nói chuyện với Thẩm Tễ Nguyệt.
"Xem ra trong một tuần này anh đã nắm bắt đầy đủ thông tin, nếu đã như vậy, vì sao còn muốn tôi làm đồng đội của anh?" Mục Tư Thần hỏi, "Anh đã là bệnh nhân, chỉ cần anh thờ phụng Mắt to liền có thể tìm được "Trụ", không phải sao?"
Thẩm Tễ Nguyệt nói: "Cậu quên à, một khi thờ ngài, tôi sẽ trở nên điên cuồng, đến lúc đó không thể nào phá hư "Trụ được nữa".
Với cả, phá hư "Trụ" cần phải có đồ đằng, nếu tôi muốn xuất viện, trước hết cần phải xóa hết đồ đằng này, đến lúc đó tôi không còn năng lực để phá hư "Trụ" nữa.
Tôi cần một đồng đội có ý chí kiên định, năng lực ứng biến mạnh, thông minh, tỉnh táo, cơ trí, cậu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu này của tôi."
Mục Tư Thần bị hắn khen đến mức thấy hơi xấu hổ.
Nương theo ý nghĩ của Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần hiểu được kế hoạch của hắn: "Mục đích cuối cùng của anh là tôi giúp anh xuất viện, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với "Trụ", tôi chịu trách nhiệm phá hủy nó."
"Nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn công." Thẩm Tễ Nguyệt nói.
Mục Tư Thần cau mày nói: "Nhưng nếu làm như vậy, anh sẽ..."
Thẩm Tễ Nguyệt ung dung mà cười: "Tôi trước nay đều không sợ hy sinh, chỉ sợ sự hy sinh đó không có giá trị mà thôi."
Giờ khắc này, xuyên qua bề ngoài đáng sợ của Thẩm Tễ Nguyệt, trong thoáng chốc Mục Tư Thần nhìn thấy một người có tướng mạo anh tuấn tiêu sái, đức hạnh cao thượng ngồi ở trong phòng bệnh này.
Cho dù đã sớm không còn giống người, nhưng Thẩm Tễ Nguyệt vẫn như cũ là người cũng như tên, là một người tễ nguyệt phong quang.
Mục Tư Thần siết chặt nắm đấm, cậu không muốn Thẩm Tễ Nguyệt cứ như vậy bị hy sinh.
"Cậu biết phải làm gì không?" Thẩm Tễ Nguyệt hỏi.
Mục Tư Thần gật gật đầu: "Tìm cách bổ sung thêm quy tắc, bổ sung điều: "khi một bệnh nhân xuất viện thì người nhà cũng phải đi cùng làm thủ tục", sau đó dựa theo kế hoạch của chúng ta mà hành động."
Thẩm Tễ Nguyệt nghe xong, thả lỏng cười: "Xem ra ông trời thật sự có mắt, để cho tôi trước khi sắp phát điên gặp được cậu, một đồng đội tốt nhất. Nếu may mắn thì chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ ngay trong "Đêm tối" này, đúng không?"
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Mục Tư Thần nói xong, âm thầm siết chặt nắm tay.
Dựa theo tin tức mà Diêu Vọng Bình cung cấp, Mục Tư Thần biết được, trước 14 giờ, các bác sĩ sẽ không ở trong viện điều dưỡng, bọn họ sẽ tìm kiếm bệnh nhân ở trong trấn Đồng Chi, để tránh ngày mai bị hạ cấp xuống thành người nhà.
Từ 14 giờ đến 19:30, chính là thời gian bác sĩ chữa bệnh, nghe nói thỉnh thoảng còn có Thân cận đến giúp bác sĩ chữa trị.
Trước 14 giờ, Mục Tư Thần nhất định phải nhanh chóng tìm ra cách bổ sung quy tắc, thêm vào quy tắc "Khi bệnh nhân xuất viện, người nhà phải đi cùng để làm thủ tục", sau 14 giờ, Thẩm Tễ Nguyệt sẽ chủ động tiếp nhận trị liệu, rồi Mục Tư Thần sẽ đưa hắn xuống tầng 1.
Sau khi vạch rõ kế hoạch, Mục Tư Thần rời khỏi phòng bệnh, hiện tại là 11 giờ, cậu không có nhiều thời gian, chỉ có ba tiếng.
Ngoại trừ bổ sung quy tắc, Mục Tư Thần còn có một kế hoạch.
Cậu muốn cứu Thẩm Tễ Nguyệt.
Nói cậu ngây thơ cũng được, ngu ngốc cũng được, là một sinh viên vô dụng được sống trong thời bình cũng được, Mục Tư Thần vẫn phải làm như vậy.
Thẩm Tễ Nguyệt khiến cho Mục Tư Thần hiểu ra rằng trong thế giới quỷ dị này, việc giữ vững lòng không dao động quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Mục Tư Thần là người lớn lên trong thế giới hoà bình, cậu không thể đồng tình với logic cơ bản của thế giới này, đây là sự cố chấp của cậu.
Cậu quyết định gìn giữ sự cố chấp này, đây là cách duy nhất để cậu có thể phân biệt mình với thế giới này.
Có Cuốc chữ thập và đồ đằng của Tần Trụ, Mục Tư Thần nghĩ cậu cũng không phải là mơ mộng hão huyền (空中楼阁), chưa chắc đã không có tỷ lệ thành công.
Mục Tư Thần che ngực, âm thầm hạ quyết tâm.
-
Tất cả các phòng bệnh trong viện điều dưỡng đều đóng chặt, nhưng ngoại trừ bệnh nhân bị nhốt trong phòng không thể tự do đi lại, bất kể là người nhà, tình nguyện viên hay là bác sĩ thì đều có thể hoạt động bình thường trong viện điều dưỡng, chỉ là phạm vi khác nhau.
Bác sĩ trước 14 giờ có thể rời khỏi viện điều dưỡng, tình nguyện viên cần phải tuân thủ nghiêm ngặt giờ hành chính mà đi đến hay đi về viện điều dưỡng hoặc nơi ở, còn người nhà thì chỉ có thể ở tầng một, tầng có văn phòng của bác sĩ chính và tầng có phòng bệnh.
Mục Tư Thần muốn xuống tầng, lại bị một đám sương mù cản trở, đến cầu thang ở đâu cũng không nhìn thấy.
Bên trong bệnh viện có thang máy, nhưng cậu chỉ có thể ấn nút ba tầng 1, 4, 7.
"Thang máy đang đi xuống, muốn xuống tầng mấy?" Có một tình nguyện viên ở bên trong thang máy, ngoại hình của hắn rất kỳ quái, hai mắt nhắm nghiền, trên trán lại mọc ra thứ gì đó giống như cái vòi vậy, trên cái vòi lủng lẳng hai con mắt.
Nếu là những người nhà khác, khi nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng của tình nguyện viên này, chỉ sợ là sẽ sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, thân thể sẽ càng bị ô nhiễm nghiêm trọng hơn.
Nhưng Mục Tư Thần sau khi đã đối diện với Thẩm Tễ Nguyệt thì cảm thấy ngoại hình của tình nguyện viên này cũng coi như còn nhìn tạm được, ít nhất là không có mùi hôi thối, vẫn duy trì được hình người.
"Tầng 4." Mục Tư Thần nghĩ một chút, quyết định đến tầng 4 tìm manh mối.
tình nguyện viên có vòi mắt ấn nút thang máy.
Mục Tư Thần nhìn hắn một lúc, chủ động mở miệng bắt chuyện nói: "Đôi mắt của anh rất độc đáo, làm sao anh có được vậy?"
Hầu hết tình nguyện viên đều có vẻ ngoài bình thường, rất ít có hình thù kỳ quái, câu hỏi của Mục Tư Thần cũng không quái lạ.
Dựa theo sở thích của tình nguyện viên, kỳ thật Mục Tư Thần hẳn là nên khen đôi mắt của tình nguyện viên "đẹp", "đáng yêu". Nhưng cậu thật sự không có cách nào trái lương tâm mà nói ra được, chỉ có thể lựa chọn từ "độc đáo" tương đối khách quan lại có ý khen ngợi này.
"Nhỉ?" Nghe được Mục Tư Thần khen hai con mắt của mình, tình nguyện viên quả nhiên rất vui vẻ, hắn sờ sờ đôi mắt trên đỉnh đầu nói, "Trước kia tôi là người mù, sau khi sinh ra thì mắt không mở được, không biết thế giới này trông như thế nào. Đây là sau khi tôi giúp Thân cận Vũ Mục chữa trị cho một bệnh nhân, Thân cận Vũ Mục đã thưởng cho tôi đôi mắt của bệnh nhân kia!"
Bảo sao đôi mắt này trông giống mắt ếch của Thẩm Tễ Nguyệt, hóa ra là từ trên người của bệnh nhân.
"Bệnh nhân đã xuất viện rồi, còn có thể lấy mắt được sao?" Mục Tư Thần hỏi.
"Có thể chứ, dù sao mắt của bọn họ cũng nhiều." Tình nguyện viên rất tự nhiên mà nói, "Thân cận Vũ Mục còn thường xuyên trộm mắt của bệnh nhân nữa mà. Nếu cậu muốn có được một đôi mắt đẹp giống như tôi thì có thể giúp Thân cận Vũ Mục làm một số chuyện trong khả năng cho phép, nói không chừng khi đó tâm trạng của họ tốt thì sẽ có thể ban cho cậu một đôi mắt đấy. Cậu xem, đôi mắt của cậu bất tiện thế còn gì, chỉ có thể nhìn đến phía trước, không nhìn được đằng sau, nên trang bị thêm một đôi ở sau gáy ấy."
Mục Tư Thần nghe được mấy câu này thì suýt nữa đã tụt San, cậu lấy tay đè ngực, tiếp tục hỏi: "Thân cận Vũ Mục có nhiều mắt như vậy, có phải là vì nguyên nhân này không?"
"Cũng có thể đó." Tình nguyện viên mắt râu tiến đến bên tai Mục Tư Thần, nhỏ giọng nói.
Lúc này thang máy đã đến tầng 4, Mục Tư Thần đi ra khỏi thang máy, vẫn không quên nói với tình nguyện viên có vòi mắt: "Lần sau nếu đi cùng thang máy lại nói chuyện tiếp nhé!"
"Được đấy, tôi ở chỗ này rất chán, cũng không có ai nói chuyện phiếm với tôi cả." Tình nguyện viên có vòi mắt nhiệt tình nói.
Cửa thang máy khép lại, vẻ mặt nhiệt tình của Mục Tư Thần lập tức trở nên lạnh lùng.
Cậu cứ cảm thấy mắt của Thân cận Vũ Mục có hơi nhiều, còn tưởng rằng Mắt to ban cho hắn. Bây giờ nghĩ lại, mấy con mắt của Thân cận Vũ Mục không khéo đều là lấy từ trên người của bệnh nhân.
Viện điều dưỡng này, ngoại trừ là chỗ đặt "Trụ", nói không chừng còn là nơi lợi dụng ý chí kiên định của nhóm bệnh nhân để thai nghén ra ác ma.
Tầng 4 ngoại trừ văn phòng của bác sĩ ra cũng có không ít phòng bệnh. Mục Tư Thần đi ngang qua những phòng bệnh đó, cậu đi thẳng về phía phòng làm việc của bác sĩ điều trị cho Thẩm Tễ Nguyệt.
Cậu nhớ rõ rằng Diêu Vọng Bình từng bổ sung quy tắc có lợi cho mình, còn tìm kiếm cái gì đó trong văn phòng của bác sĩ, nói không chừng ở phòng làm việc của bác sĩ có manh mối về việc bổ sung quy tắc.
Mục Tư Thần nhìn qua bệnh án, biết bác sĩ chính của Thẩm Tễ Nguyệt tên là Kha Y.
Cậu tìm được văn phòng viết tên Kha Y, gõ cửa.
Vào thời điểm này, khả năng cao là bác sĩ không có ở trong viện điều dưỡng. Chỉ cần không ai lên tiếng, Mục Tư Thần sẽ xông vào.
Ai ngờ mới vừa gõ hai cái liền có người ở trong mở cửa ra, còn là người mà Mục Tư Thần quen biết.
Đó là nữ sinh từng bị Mắt to ảnh hưởng, sinh ra ảo giác, suýt nữa đã tự móc hai mắt của mình.
Mục Tư Thần cúi đầu bản tên trên ngực của cô, thấy phía trên thế mà lại viết: "Bác sĩ: Kha Y".
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Tần Trụ: Mục Tư Thần hôm nay sờ ngực, nói cho vuông thì chính là em ấy sờ đồ đằng của tôi, lại nói luôn cho nó vuông thì chính là sờ tôi!
Mục Tư Thần: Anh vui là được.
Danh sách chương