Hạ Phi chùi thật mạnh chỗ bị cậu ta hôn hôm qua trên người búp bê, ba ngón của tay phải đặt lên trên trán, hành lễ thật thành kính với búp bê nhái.

Tình cảnh này thật sự quá là khó đỡ, may mà Mục Tư Thần đã trải qua một phen sinh tử ở thế giới khác, tôi luyện được bản lĩnh gặp biến không sợ, lừa Hạ Phi một chút cũng không phải là vấn đề lớn.

Thế là Mục Tư Thần dùng ánh mắt rất chính trực nhìn Hạ Phi, một tay cầm búp bê nhái ném qua giường Hạ Phi, thản nhiên nói: "Tại tư thế ngủ của ông hỗn quá đấy, nửa đêm đạp nó xuống đất."

Hạ Phi tiếp lấy búp bê nhái rồi ôm vào trong ngực, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nói: "Vậy ông nhặt lên để trên giường tôi hoặc là đặt trên bàn học của tôi cũng được, sao lại ôm đến giường của mình thế?"

Cậu đặt ở trên giường của Hạ Phi, nhưng con búp bê hàng nhái tự mọc chân chạy đến giường của cậu, Mục Tư Thần có thể làm gì được nữa chứ? "Tôi cũng ngủ mê mệt, nhìn nhầm nó thành búp bê của tôi, ai bảo ông đặt làm giống hệt búp bê của tôi như vậy? Trong bóng tối hoàn toàn không thể phân biệt được! Tại sao ông phải làm giống như vậy? Không phải ông có ý định muốn lấy giả làm thật, lén đổi của tôi đó chứ?"

Mục Tư Thần dứt khoát lấy lui làm tiến, trả đũa, trước hết cứ ụp nồi lên đầu Hạ Phi đã.

Hạ Phi lập tức đỏ bừng mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: "Ông, ông, ông vu khống cho người trong sạch! Ai, ai muốn đổi chứ? Cho dù búp bê của cậu có đáng yêu hơn của tôi... tôi cũng... không muốn đổi."

Mục Tư Thần: "..."

Cậu chỉ là nói bừa lấy lệ để cho qua chuyện xấu hổ này mới nghĩ ra cái lý lo ném nồi, nhưng nhìn cái kiểu mắt lấm lét đầy vẻ chột dạ của Hạ Phi, không phải là cậu đã đoán đúng đấy chứ?

Mục Tư Thần dùng ánh mắt dò xét nhìn Hạ Phi.

"Ha, ha, ha!" Hạ Phi cười gượng ba tiếng, lau mặt nói, "Không nói nhảm với ông nữa, tôi còn phải đi làm đây."

Cuối cùng thì chuyện này cũng sang trang trong sự chột dạ của hai người.

Bởi vì Hạ Phi vội đi làm, cho nên cậu ta đi rửa mặt trước, Mục Tư Thần thì nhìn búp bê nhái ở giường bên kia.

Nếu cảm giác của cậu không nhầm, vừa rồi khi cậu ném búp bê nhái cho Hạ Phi, xúc tu có thể cử động kia dường như còn rất là không ưng, cuốn lấy cổ tay của cậu một chút.

Hoặc như hiện tại, đôi mắt plastic của búp bê nhái tựa như còn có chút cảm xúc như đang lên án, dường như đang trách cứ Mục Tư Thần tại sao lại ném nó cho người khác.

Mục Tư Thần lắc lắc đầu, cảm thấy đau hết cả đầu.

Sau khi Hạ Phi rửa mặt trở lại ký túc xá, cậu ta lấy búp bê hàng nhái từ trên giường, ôm nó rồi muốn hôn lên.

Tim Mục Tư Thần bỗng nhiên như vọt lên tận cổ họng, định quát lên câu "Buông con búp bê đó ra, đừng có hôn nó".

Ai ngờ Hạ Phi lại chợt ngừng giữa chừng, nghiêm túc ngắm nhìn búp bê nhái, lẩm bẩm nói một câu: "Nhìn nó thật thần thánh, sao mình có thể tùy tiện khinh nhờn chứ."

Dứt lời Hạ Phi chùi thật mạnh chỗ bị cậu ta hôn hôm qua trên người búp bê, ba ngón của tay phải đặt lên trên trán, hành lễ thật thành kính với búp bê nhái.

Mục Tư Thần sầu đến mức muốn đập đầu vào tường.

Cố gắng mấy ngày nay của cậu hoàn toàn uổng phí rồi.

Vì không để cho Hạ Phi bị búp bê bạch tuộc mê hoặc, cậu tiêu tiền như nước để cuốn gói khỏi ký túc xá ba ngày. Vất vả lắm mới hoàn thành giao ước với Tần Trụ, búp bê bạch tuộc lúc ở trong trụ cũng bị Diêu Vọng Bình biến thành đồ đằng triệu hoán Tần Trụ, cuối cùng giải quyết xong cái thứ phiền toái này.

Sau đó hẳn là bởi vì đã tránh xa bạch tuộc búp bê, Hạ Phi sẽ càng ngày càng bình thường trở lại, chờ bảy ngày sau cậu tiến vào game lần nữa, Hạ Phi đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Ai ngờ hoa văn xúc tu do bạch tuộc nhỏ để lại khi chữa trị cánh tay của cậu lại cùng về thế giới hiện thực.

Tối hôm qua khi Hạ Phi hôn búp bê nhái, nó thật sự chỉ là một con búp bê có hình dáng giống nhưng chất liệu kém xa, Hạ Phi thích hôn kiểu gì thì hôn, Mục Tư Thần hoàn toàn không để ý.

Nhưng hiện giờ, sức mạnh của đồ đằng xúc tu trên cánh tay của Mục Tư Thần có vẻ đã di dời đến trên người của búp bê nhái, Hạ Phi theo bản năng không còn dám khinh nhờn búp bê hàng nhái nữa.

Mục Tư Thần không cần lo lắng Hạ Phi bởi vì bất kính với búp bê hàng nhái mà mang đến phiền phức gì. Nhưng tình huống hôm nay thì khác, vất vả lắm Hạ Phi mới bình thường một chút, hiện giờ lại trở nên không bình thường.

Chuyện càng khó hơn chính là, búp bê bạch tuộc suy cho cùng thì cũng là của Mục Tư Thần, cậu thích mang nó đi đâu thì tuy, Hạ Phi có sốt ruột cũng không có cách nào.

Nhưng mà búp bê nhái này là của Hạ Phi, Mục Tư Thần không có quyền xen vào.

Thế là Mục Tư Thần chỉ đành trơ mắt nhìn Hạ Phi thành kính bỏ búp bê nhái vào trong balo, ngân nga hất mang búp bê đi làm.

Đi làm...

Bản thân Hạ Phi cũng đã biến thành bộ dạng kia, cậu ta còn muốn mang búp bê nhái đến công ty, đến nơi có nhiều người như vậy sao?!

Vậy nhân viên trong công ty của Hạ Phi sẽ biến thành thế nào?

Mục Tư Thần có hơi đứng ngồi không yên.

Cậu phải nghĩ cách lấy búp bê nhái về.

Nhưng với mức độ mê muội của Hạ Phi, nếu như cậu cưỡng ép cướp búp bê nhái đi rồi trốn đi, Hạ Phi nhất định sẽ báo cảnh sát.

Đến lúc đó cậu không chỉ hết đường chối cãi mà búp bê nhái cũng sẽ trở về trong tay của Hạ Phi.

Không thể xúc động như vậy, phải nghĩ ra cách tốt hơn. Mục Tư Thần cố bình tĩnh mà nghĩ.

Thật ra cách có sẵn rồi, trực tiếp làm giống như Hạ Phi là được

Hạ Phi làm búp bê nhái chính là vì muốn tráo đổi búp bê bạch tuộc của cậu, vậy cậu cứ làm thêm một con búp bê nhái số 2, thế chẳng phải là có thể lặng lẽ đổi búp bê nhái về rồi sao?

Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.

Mục Tư Thần âm thầm khen ngợi chính mình.

Nhưng Hạ Phi đặt làm búp bê ở đâu?

Tay nghề của mỗi người khác nhau, muốn làm giống hệt nhau thì phải chọn cùng một cửa hàng. Cạnh trường của họ có rất nhiều cửa hàng quà tặng DIY nhỏ, không biết Hạ Phi đến cửa hàng nào.

Mục Tư Thần lục tung giường và bàn của Hạ Phi, cũng không tìm được danh thiếp nào.

Ngay khi nghĩ mãi không ra cách nào khả thi thì cậu sờ thấy hộp kính trên bàn học của Hạ Phi.

Hạ Phi cận nhẹ, số độ không cao, khoảng 1.50 độ, cậu ta không đeo kính thường xuyên, hộp kính luôn đặt ở trên bàn học, trừ lúc thi ra thì bình thường không đeo.

Mục Tư Thần lập tức nghĩ tới đến chiếc kính gọng vàng.

Cũng là một phần sức mạnh của quái vật Thần, một cái đồ đằng xúc tu nho nhỏ của Tần Trụ cũng gây ra một mớ hỗn độn lớn như vậy, Mục Tư Thần cũng không tin di vật chiếc kính của Con Mắt To sẽ không có hiệu quả.

Cậu quyết đoán lấy chiếc kính ra, đeo lên.

Chiếc kính không có độ, nhưng sau khi đeo lên thì vật nhìn thấy còn rõ ràng hơn trước, chỉ là không nhìn thấy thứ muốn thấy.

Mục Tư Thần đứng ở vị trí búp bê nhái nằm đêm qua, hơi thở dài, tự nhủ: "Muốn nhìn thấy bạch tuộc nhái thôi mà sao lại khó như vậy."

Lời vừa dứt, Mục Tư Thần liền cảm thấy huyệt thái dương đau nhói, giống như bị cái gì đó đâm một cái.

Mục Tư Thần vừa định tháo chiếc kính xuống để nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, trước mắt bỗng nhiên tối đen như mực.

Cảnh tượng trước mắt dường như quay về đêm qua, một cái xúc tu phát quang của bạch tuộc nhái ở trên giường của Hạ Phi giật giật.

Nó di chuyển cơ thể dựa vào cái xúc tu này, bò ra khỏi giường của Hạ Phi từng chút một, rồi leo lên giường của Mục Tư Thần từng chút một.

Xuống giường rất dễ dàng, chỉ cần không bám chắc là có thể rơi xuống.

Nhưng lên giường lại khó khăn hơn, do chỉ có một cái xúc tu cử động được nên búp bê nhái leo lên rất khó khăn, hơi bất cẩn sẽ rớt xuống ngay. Nhưng nó cũng không nhụt chí, nỗ lực chống thân thể, tiếp tục bò lên, ngã bốn lần liên tiếp mới đến được đầu giường của Mục Tư Thần.

Ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà cảm thán thật sự là thân tàn chí kiên.

Mục Tư Thần nhớ tới hành động ném búp bê nhái cho Hạ Phi của bản thân lúc vừa tỉnh dậy, cảm thấy mình có hơi giống trai đểu, phụ tấm chân tình của búp bê nhái.

Đương nhiên, những thứ này không quan trọng, quan trọng là: "Hạ Phi làm bạch tuộc búp bê ở cửa hàng nào?"

Huyệt thái dương của Mục Tư Thần lại bị đau như kim châm, sau đó cậu nhìn thấy Hạ Phi đang bước vào một cửa tiệm đồ handmade "Trào Lưu DIY" ở trước cổng trường.

Chính là chỗ đó!

Mục Tư Thần gỡ chiếc kính xuống rồi bỏ vào túi áo, nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá.

Hạ Phi thích búp bê nhái như vậy, nói không chừng sẽ không để búp bê ra ngoài, chỉ cần nhanh chóng làm thêm một con búp bê nhái thì sẽ ngăn cản ảnh hưởng lan rộng.

Mục Tư Thần chạy như bay thẳng một mạch đến cổng trường, may là cửa hàng mở cửa.

Cậu thở hồng hộc xông vào, tìm ảnh chụp của bạch tuộc nhỏ trên điện thoại, nói: "Tôi muốn làm một con búp bê giống hệt con này, hôm qua hẳn là đã có người đã làm rồi."

Nhân viên cửa hàng là một cô gái, ngoại hình rất ngọt ngào, cô nhìn thoáng qua liền cười nói: "Tôi nhớ ra rồi, ba ngày trước cậu ta có đến cửa hàng đặt làm búp bê, tối hôm qua cậu ta đã đợi rất lâu mới lấy được búp bê."

"Cần đến ba ngày cơ á?" Mục Tư Thần đang rất vội.

Cô gái kia nói: "À không phải, chúng tôi chờ nguyên liệu mất ba ngày, hiện tại đã có nguyên vật liệu đầy đủ nên có thể ba, bốn tiếng sau đã làm xong rồi, nếu cậu cần gấp thì chúng tôi có thể lập tức làm cho cậu, có điều sẽ phải trả thêm phí bôi trơn."

"Làm làm, làm ngay lập tức!" Mục Tư Thần nói.

Cô gái báo giá, Mục Tư Thần tối tăm mặt mũi, cậu lại phải tiêu hết toàn bộ số tiền chơi game mới kiếm được ngày hôm qua, bạch tuộc nhỏ quả thực chính là một con thôn kim thú mà.

Tối hôm qua Tần Trụ còn báo mộng muốn cậu thu hồi sức mạnh về, Mục Tư Thần thật sự rất muốn nói với Tần Trụ: "Xin hãy rủ lòng thương hộ cái, rốt cuộc là sức mạnh của ai cứ bám dính lấy ai không chịu đi hả? Phiền anh thu hồi sức mạnh của mình về mới đúng ấy."

Đáng tiếc lời này nếu nhìn gặp Tần Trụ nguyên bản, chưa chắc Mục Tư Thần đã dám nói ra.

Lòng nóng như lửa đốt chờ đến giữa trưa, cuối cùng búp bê nhái số 2 cũng được làm xong.

Mục Tư Thần còn tiện tay mua hộp kính có hai ổ khóa, cô nàng ngọt ngào kia nói: "Chiếc hộp này có kèm giấy ước nguyện, dùng để tặng cho bạn gái, có thể để cô ấy viết ra một số điều ước rồi gấp thành ngôi sao ước nguyện bỏ vào trong hộp khóa kỹ lại, sau đó cậu có thể lén mở hộp để thực hiện mong ước của cô ấy, lãng mạn lắm đúng không?"

Mục Tư Thần cười gượng hai tiếng, kiên định nói: "Tôi chỉ cần hộp, không cần giấy."

Cậu không thể nói, cậu phải dùng thứ đồ chơi này phong ấn đạo cụ cấp Thần đâu.

"Không cần giấy, chỉ dùng giấy A4 thì không đẹp đâu." Cô gái nói, "Cậu là khách hàng đặt làm búp bê của chúng tôi, tôi cho anh một gói giấy ước nguyện vậy."

Dứt lời, cô ấy thật sự tặng cho Mục Tư Thần một tệp giấy gấp đủ màu sắc.

Nếu là miễn phí, Mục Tư Thần liền nhận lấy, biết đâu sau này sẽ dùng đến thì sao.

Thành công làm xong búp bê nhái số 2 và mua hộp phong ấn, Mục Tư Thần đi đến chỗ không có người, đeo chiếc kính lên rồi nhỏ giọng nói: "Bây giờ búp bê nhái đang ở đâu?"

Hi vọng Hạ Phi vì tôn kính búp bê nhái nên không lấy nó ra, vẫn cất ở trong balo.

Huyệt thái dương vẫn bị đau, mỗi lần chiếc kính này phát huy tác dụng đều sẽ lấy đi một giọt máu Mục Tư Thần, mấy lần nhói nhói lúc trước chính là gọng kính thò ra một chiếc gai, đâm vào Mục Tư Thần một cái.

Hình ảnh trước mắt Mục Tư Thần thay đổi, là công ty Hạ Phi.

Chỉ thấy trên bàn làm việc của Hạ Phi trưng bày một con búp bê nhái cao 20cm, thỉnh thoảng cậu ta sẽ ngẩng đầu nhìn búp bê nhái một chút, sau đó lộ ra nụ cười như được sếp khích lệ, rồi cúi đầu cố gắng làm việc.

Búp bê nhái ở trên bàn làm việc không nhúc nhích, bảy cái xúc tua ngoan ngoãn chống lên bàn, chỉ có chiếc xúc tu linh hoạt giống như đang cuộn lại nấp ở bên dưới.

Tuy Hạ Phi đặt búp bê ở trên bàn làm việc, nhưng búp bê nhái còn biết dùng ổ bánh mèo để che giấu, may ghê may ghê.

Dựa trên tình hình này, Mục Tư Thần có thể chờ buổi tối Hạ Phi trở về rồi mới đổi búp bê. Nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn nên nghĩ cách trà trộn vào công ty đổi búp bê ra thì sẽ ổn hơn.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Tần Trụ (ôm mặt): Nghe nói đàn ông tiêu tiền cho ai bao nhiêu thì sẽ càng yêu người đó bấy nhiêu, Thần Thần vì tôi mà bỏ ra thật nhiều tiền đó.

Mục Tư Thần: Mệt quá, cái con thú nuốt vàng này rốt cuộc bao giờ mới có thể trở về?

Hạ Phi: Tôi chính là bạn cùng phòng siêu oan khổng lồ nhất trên thế giới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện