Tổng giám đốc đột ngột qua đời, lập tức có người gọi điện báo cảnh sát, hiện trường hỗn loạn, Mục Tư Thần và Hạ Phi ngồi bên cạnh im lặng chờ đợi cảnh sát.
Dù đã trải qua sinh tử ở thế giới khác, nhưng việc tận mắt chứng kiến trong thực tại vẫn là lần đầu tiên.
Cả hai đều cảm thấy nặng nề, Mục Tư Thần đưa tay vào balo, xúc tu mát lạnh của bạch tuộc nhỏ quấn lấy ngón tay cậu, thỉnh thoảng cọ cọ hai cái, giúp tâm trạng của cậu dần bình tĩnh lại.
Tổng giám đốc không phải là do họ hại chết, từ khi ông ta bị ô nhiễm bởi con bướm, để xây dựng "Trụ" mà đi tổn thương người khác, tiếng chuông báo tử của ông đã vang lên.
Tuy nhiên, Tổng giám đốc cũng là nạn nhân.
Mục Tư Thần, người đã trải qua ô nhiễm tinh thần hiểu rằng đó không phải là thứ có thể chống lại chỉ bằng ý chí. Ô nhiễm sẽ thay đổi một người từ bên trong ra bên ngoài, bất kể người đó từng tốt hay xấu, linh hồn sẽ bị xói mòn, cuối cùng bước đến bờ vực diệt vong.
Đây là một bi kịch do ô nhiễm thâm nhập từ thế giới khác gây ra, Mục Tư Thần và Hạ Phi chỉ đơn giản là người chấm dứt sớm sự lan rộng của bi kịch, giảm thiểu tổn thất đến mức tối thiểu.
Mục Tư Thần vỗ vai Hạ Phi, thì thầm nói: "Nhìn những người còn sống này đi, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi."
"Đúng vậy." Người có tâm hồn vô tư như Hạ Phi cũng thở dài, "Cậu nghĩ họ có còn nhớ những giấc mơ đã từng có, đặc biệt là bà chị họ Tô đó không?"
Bà chị họ Tô kia nhớ, nhưng cũng không nhớ.
Chị ta có mối quan hệ thân thiết với Tổng giám đốc, người đầu tiên mà nhân viên thi hành pháp luật hỏi sau khi đến là chị.
Chị ta lờ mờ nhớ rằng mình đã có một mối quan hệ vô cùng hỗn loạn với Tổng giám đốc, có một thời gian hai người rất thân thiết, như thể cùng nhau nỗ lực vì một điều gì đó, cùng chia sẻ một giấc mơ.
Chị Tô và Tổng giám đốc đều chưa kết hôn, nhân viên thi hành pháp luật sau khi hỏi han, phát hiện tinh thần của chị Tô có chút rối loạn, miệng liên tục lặp lại những câu như "cùng nhau nỗ lực", "khiến nhiều nhân viên tham gia hơn", "cùng nhau xây dựng ngôi nhà lý tưởng".
Theo kết quả giám định pháp y, nguyên nhân cái chết của Tổng giám đốc là do nhiều ngày không ngủ không nghỉ dẫn đến kiệt sức, thuộc về cái chết tự nhiên.
Nhìn từ những manh mối này, trông có vẻ như bà chị họ Tô và Tổng giám đốc định kết hôn, hai người vì muốn kết hôn nên đã nỗ lực kiếm tiền, còn kéo theo nhiều nhân viên cùng làm dự án, cuối cùng dẫn đến cái chết đột ngột của Tổng giám đốc vì kiệt sức.
Thật là một bi kịch khiến người ta phải thở dài.
Nhân viên thi hành pháp luật còn chưa kết thúc điều tra thì tối hôm đó bà chị họ Tô đã qua đời.
Nguyên nhân cái chết của chị ta cũng rất kỳ lạ.
Do Tổng giám đốc là chết tự nhiên, nhân viên thi hành pháp luật đã hỏi han qua loa cho đúng với quy định, rồi cho mọi người về.
Bà chị họ Tô sống một mình, tối hôm đó chị ta rất buồn ngủ, nhưng dù thế nào cũng không dám ngủ, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
Để chống lại cơn buồn ngủ, chị ta đã lôi hết cà phê trong nhà ra, pha tới 5L cà phê đặc, và uống một lần hết sạch.
Liều lượng cà phê lớn như vậy đã gây ra chứng tim đập nhanh, chị ta ôm gối, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ trwoj trừng mắt như vậy ra đi.
Người bạn quan tâm đến chị ta nên hôm sau đến thăm, gõ cửa mãi mà không có ai trả lời, rất lo lắng nên đã báo cảnh sát.
Khi nhân viên thi hành pháp luật phá cửa vào, họ thấy chị Tô đang nhìn xa xăm, đôi mắt mở to chết đi.
Các nhân viên khác ít nhiều cũng xuất hiện tình trạng sức khỏe không tốt, một số người có triệu chứng nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian thì hồi phục; một số người thì không hiểu vì sao lại mắc phải bệnh tâm lý, dưỡng bệnh rất lâu cũng không thể vượt qua.
Kẻ thù lần này thực sự dễ đối phó hơn so với những gì đã gặp ở thế giới khác, nhưng hậu quả lại vô cùng đau lòng.
Điều đáng sợ nhất là, ngoài những người biết sự thật về thế giới khác, những người khác đều coi sự kiện này như một sự cố bất ngờ, tuy đau lòng nhưng không thể đưa ra lời cảnh báo.
Giống như một hạt bụi, chỉ cần gió của thời gian thổi qua là nó hòa vào không khí, không còn dấu vết.
Chỉ có những người bị bụi làm mờ mắt mới biết họ đã đau đớn đến mức nào vào thời điểm đó.
Ngày hôm đó, vì Mục Tư Thần và Hạ Phi chỉ là hai nhân viên tạm thời, hơn nữa mới đến công ty chưa được bao lâu, nên không có mối quan hệ nào với Tổng giám đốc, thậm chí còn chưa nói chuyện. Nhân viên thi hành pháp luật sau khi hỏi han theo quy trình đã cho họ về.
Sau khi Tổng giám đốc qua đời, công ty tạm thời dừng hoạt động, nhân viên trở về nghỉ ngơi, việc thực tập của Hạ Phi cũng tan thành mây khói.
Hai người trở về ký túc xá, Hạ Phi liên tục nhận được cuộc gọi từ cha mẹ, nhấn mạnh rằng mình không sao. Cha mẹ lo lắng cho cậu ta, yêu cầu cậu ta về nhà, Hạ Phi cuối cùng cũng nhận ra rằng vận may của mình đối với Mục Tư Thần và những người chơi khác đang mắc kẹt trong trò chơi giống như một radar dò Tà thần, nhưng đối với người bình thường thì chính là một ngôi sao chổi. Thế nên cậu ta từ chối về nhà và cho biết sẽ tìm một công việc khác gần trường, khiến cha mẹ yên tâm.
Khi Hạ Phi đang nói chuyện với cha mẹ, Mục Tư Thần bồn chồn nằm trên giường lướt điện thoại.
Bạch tuộc nhỏ dựa vào vai cậu, duỗi xúc tu chạm vào phần mềm trò chuyện.
Mục Tư Thần lúc này mới nhớ ra chuyện bạch tuộc nhỏ gõ vào điện thoại của cậu.
Bạch tuộc nhỏ tuy nghịch ngợm, hay khóc, thích uống đồ ngọt và ăn cay, lại còn cứ đòi cậu phải dỗ dành, nhưng lúc quan trọng thì không bao giờ gây rối, cũng không bao giờ lục lọi đồ đạc của cậu.
Mục Tư Thần tin rằng bạch tuộc nhỏ chọc vào điện thoại của cậu, và còn đặc biệt chỉ cho cậu xem, chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Cậu mở phần mềm trò chuyện, xúc tu của bạch tuộc nhỏ chạm vào khung đối thoại giữa cậu và Trác Hoài Sơ.
Mục Tư Thần mở ra xem, ôi trời ơi, đây là cuộc trò chuyện quỷ quái gì vậy!
Mục Tư Thần vào giấc mơ khoảng một giờ, trong một giờ đó, bạch tuộc nhỏ lại liên tục trò chuyện với Trác Hoài Sơ.
Mục Tư Thần cuộn lên, tin nhắn cuối cùng mà cậu gửi trước khi ngủ là "Tôi chỉ là một nhân viên tạm thời thôi, nhận tiền là đi, yên tâm đi", sau đó có lẽ vào lúc cậu ngủ, Trác Hoài Sơ đã gửi một tin nhắn, nhưng giờ đây hiển thị đã bị thu hồi.
Cuộc trò chuyện tiếp theo là giữa bạch tuộc nhỏ và Trác Hoài Sơ, bạch tuộc nhỏ liên tục gửi "Anh là ai", "Ai vậy", "Ai" và các câu tương tự, trong khi bên Trác Hoài Sơ, toàn bộ tin nhắn đều là "Đã thu hồi một tin nhắn."
Cho đến tin nhắn cuối cùng, Trác Hoài Sơ đã gửi là "Mục Tư Thần rất dễ thương, tôi rất thích cậu ấy", bạch tuộc nhỏ lúc đó đang dùng xúc tu gõ bùm bùm trên màn hình, lúc này Mục Tư Thần tỉnh dậy, thấy bạch tuộc nhỏ đang động vào điện thoại của mình, bạch tuộc nhỏ liền xóa thông tin đã nhập và không trả lời nữa.
Trác Hoài Sơ cũng không thu hồi tin nhắn cuối cùng.
Nếu là trước đây, Mục Tư Thần có khi còn nghi ngờ rằng tin nhắn này của Trác Hoài Sơ là một lời tỏ tình, sẽ cảm thấy ngại ngùng và cũng sẽ cảm thấy phiền phức.
Không liên quan đến nam hay nữ, Mục Tư Thần không thích rơi vào những rắc rối tình cảm như vậy, cậu rất lạnh lùng với mọi người, rất khó để thích ai đó.
Đột ngột mất đi người quan trọng, con người thường dễ rơi vào hai cực đoan, một là không ngừng tìm kiếm tình yêu, bù đắp cho khoảng trống trong lòng; hoặc là sợ hãi việc lại phải nếm trải nỗi đau mất mát, từ đó đóng kín trái tim, không muốn gần gũi với bất kỳ ai, cũng không hy vọng có thêm người quan trọng xuất hiện bên cạnh.
Mục Tư Thần chính là người thuộc về trường hợp sau.
Nếu ai đó có vẻ thích cậu, phản ứng đầu tiên của Mục Tư Thần chính là tránh né, lạnh lùng, cố gắng khiến đối phương biết khó mà lui.
Cậu biết mình như vậy là không đúng, nhưng đúng hay sai đều là một cách sống, chỉ cần không ảnh hưởng đến xã hội, không ảnh hưởng đến những người xung quanh, thì cách sống như thế nào là lựa chọn của Mục Tư Thần.
Câu nói này của Trác Hoài Sơ rất phiền phức, nhưng bạch tuộc nhỏ và đối phương đã trò chuyện rất nhiều, chắc chắn không chỉ vì câu bày tỏ này.
Thực tế, những lời nói khác Trác Hoài Sơ đều đã rút lại, chỉ để lại câu này, lại giống như đây mới là câu không quan trọng nhất.
"Anh ta có vấn đề sao?" Mục Tư Thần hỏi búp bê bạch tuộc.
Bạch tuộc nhỏ vung xúc tu "bốp" một cái vào trán Mục Tư Thần, lần này lực đánh rất lớn, thậm chí có hơi đau.
"Sao vậy?" Mục Tư Thần ôm đầu nói.
Bạch tuộc nhỏ thấy cậu vẫn còn mê muội như vậy, lại "bốp" một cái vào gáy cậu.
"Tôi bị cái gì ô nhiễm sao?"Mục Tư Thần hỏi.
Bạch tuộc nhỏ liền "chiu chiu chiu" bò lên đỉnh đầu Mục Tư Thần, sáu cái xúc tu thi nhau đánh vào đầu Mục Tư Thần, nhiệt độ của nó ngày càng lạnh, lạnh đến mức Mục Tư Thần cảm thấy trên đỉnh đầu có cảm giác như bị kim châm.
"Đây là đang làm gì vậy? Bạo lực gia đình à!" Hạ Phi cúp cuộc điện thoại với cha mẹ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bạch tuộc nhỏ đang đánh vào Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần nhìn thấy Hạ Phi ở phía dưới, bỗng nhớ đến một câu nói không mấy nổi bật.
Sáng nay khi họ đến công ty của Hạ Phi, Hạ Phi đã nói: "Gần đây đơn vị chúng tôi cứ phải thuê lao động tạm thời để làm việc, hôm nay máy in hỏng phải sửa, ngày mai máy tính không có mạng phải sửa..."
"Chính là câu này! Đừng đánh nữa, tôi đã nghĩ thông suốt." Mục Tư Thần đưa tay kéo bạch tuộc nhỏ xuống, nắm chặt cả sáu xúc tu của nó lại, ôm chặt vào lòng, không cho bạch tuộc nhỏ tiếp tục đánh mình.
"Hạ Phi, trước đây chỗ các ông sửa mạng, người được thuê là ai?" Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi suy nghĩ một chút: "Là người thuê ngoài đúng không nhỉ? Là người bên nhân sự tìm đến."
"Thuê từ bên ngoài? Tên gì, trông như thế nào?" Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi: "Tôi không biết anh ta tên gì, chỉ nhớ là thấp béo, còn hơi hói, trông khoảng ba mươi mấy tuổi, gần bốn mươi."
Ba bốn mươi tuổi, còn hói... không đúng, Trác Hoài Sơ là một người rất trẻ, chỉ lớn hơn Mục Tư Thần hai ba tuổi.
"Không phải tòa văn phòng của công ty ông đã mời một nhân viên sửa chữa mạng, tên là Trác Hoài Sơ, người quản lý nhân sự không nhờ anh ta mà lại thuê người từ bên ngoài sao?" Mục Tư Thần hỏi.
"Ông nói linh tinh gì vậy?"Hạ Phi nói, "Bảo sao thánh Bạch tuộc muốn đánh ông, tôi cũng muốn đánh ông đó. Tòa văn phòng của công ty chúng tôi có nhiều công ty khác thuê, mỗi công ty có một mạng khác nhau, có công ty còn phân chia mạng nội bộ và mạng bên ngoài, tất nhiên là công ty tự thuê nhân viên cho mình, mỗi công ty đều có đối tác cố định, làm sao tòa nhà văn phòng có thể thuê một nhân viên sửa chữa mạng chung được? Tư bản đâu có tốt bụng như vậy."
Lời Hạ Phi như một đòn thông não, đánh thức Mục Tư Thần.
Một lý do đơn giản như vậy, cậu lại không hề nghĩ đến, vẫn còn nhắn tin cho Trác Hoài Sơ, nhờ anh ta quan sát hộ tình trạng của Hạ Phi.
"Người tên Trác Hoài Sơ mà cậu nói là ai? Trông như thế nào? Quen biết nhau như thế nào?" Hạ Phi hỏi.
"Gặp lúc đi làm, lớn hơn chúng ta ba bốn tuổi, trông..." Mục Tư Thần nói đến đây thì ngừng lại.
Cậu không nhớ.
Cậu chỉ có ấn tượng về Trác Hoài Sơ là "bạn quen khi làm việc", "rất trẻ", "chắc hẳn rất đẹp trai", "quan hệ khá tốt", còn về việc trông như thế nào, cao bao nhiêu, quen nhau ở đâu, Mục Tư Thần hoàn toàn không nhớ.
"Đây là chuyện gì vậy?" Mục Tư Thần buông bạch tuộc nhỏ, đối diện với đôi mắt long lanh kia, không nhịn được hỏi, "Tôi lại bị ai ô nhiễm sao?"
Đôi mắt tròn tròn của bạch tuộc nhỏ ngay lập tức chuyển sang chế độ liếc xéo tạo thành góc 45 độ, cả khuôn mặt như một cái icon tức giận, một chiếc xúc tu cong lại, chỉ vào đầu của nó.
Mục Tư Thần lại như đọc được ý nghĩa của nó.
"Có mày ở đây, tao lại nghi ngờ bản thân bị ô nhiễm, đó là một sự không tin tưởng đối với mày, mày rất tức giận sao?"Mục Tư Thần cố gắng dịch lời của bạch tuộc nhỏ.
Bạch tuộc nhỏ gật đầu mạnh, nó không có cổ, chỉ có đầu và xúc tu, tư thế gật đầu đối với nó rất khó khăn, may mắn là cơ thể nó đàn hồi, nếu không thì thật sự không thể thực hiện động tác này.
Mục Tư Thần lẩm bẩm: "... Nhưng khi tao bị mặt trăng ô nhiễm, mày cũng không phát hiện ra mà."
Vừa dứt lời, vẻ mặt tức giận của bạch tuộc nhỏ lập tức trở lại trạng thái ban đầu, đôi mắt tròn như được vẽ bằng compa, miệng hình tròn cong lên, đôi mắt to vốn ướt át giờ mất đi ánh sáng, tạo thành một biểu cảm nụ cười đúng chuẩn mực, nhưng trông rất công nghiệp, dường như đang cố gắng che giấu điều gì bằng nụ cười.
Mục Tư Thần lập tức hiểu ý nghĩa của bạch tuộc nhỏ, lúc đó nó đã phát hiện ra.
Không, phải nói là, Ngài, kẻ đứng đằng sau bạch tuộc nhỏ, đã phát hiện ra.
Không bao lâu sau khi Mục Tư Thần gặp Thẩm Tễ Nguyệt, Diêu Vọng Bình đã khắc đồ đằng lên ngực cậu, sau đó Mục Tư Thần mang theo đồ đằng của Tần Trụ tiếp xúc với Thẩm Tễ Nguyệt vô số lần, thậm chí còn nhờ vào sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt để tạm thời trở thành người theo đuổi Mắt to.
Khi cậu cố gắng tiếp nhận sức mạnh của Mắt to, đồ đằng trên ngực cậu đã truyền đến cảm giác đau nhói, suy nghĩ trong đầu mà Tần Trụ cũng có thể đọc được, làm sao có thể không phát hiện ra Thẩm Tễ Nguyệt đang động tay động chân trên người cậu? Tại sao Tần Trụ không nhắc nhở cậu vào lúc đó?
Câu trả lời này quá đơn giản, Mục Tư Thần chỉ cần suy nghĩ một chút đã đoán ra.
Bởi vì không quan trọng, nhờ có gợi ý của Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần dễ dàng tìm ra "Trụ".
Đối với Tần Trụ, kẻ có lý trí tuyệt đối và lúc nào cũng phải cân nhắc lợi hại bất cứ lúc nào, cách làm đơn giản nhất lúc đó là để Thẩm Tễ Nguyệt làm ô nhiễm Mục Tư Thần, chờ hai người liên tiếp phá hủy hai "Trụ" rồi giết Mục Tư Thần là xong.
Mục Tư Thần chết, Thẩm Tễ Nguyệt sẽ không thể xuất hiện tại nhà máy chế biến, lúc đó Tần Trụ có thể dễ dàng thông qua Diêu Vọng Bình để giáng lâm, việc nuốt chửng Mắt to thực sự là chuyện dễ như trở bàn tay.
Và vào thời điểm đó, việc giết Mục Tư Thần lại càng là một chuyện rất dễ dàng.
Lúc đó Mục Tư Thần liên tục phải đối phó với Thân cận Trọng Đồng, Thân cận Vũ Mục, không chỉ bị thương nặng mà còn hoàn toàn không phòng bị trước Diêu Vọng Bình và Tần Trụ.
Mà bạch tuộc nhỏ thì có sức mạnh, nó đã chữa lành vết thương cho Diêu Vọng Bình, để lại một xúc tu trên cánh tay trái của Mục Tư Thần, nó còn có thể điều khiển xúc tu của Diêu Vọng Bình đã chuyển hóa thành cánh tay cơ khí.
So với việc tin tưởng Mục Tư Thần, chờ đợi Mục Tư Thần tự phát hiện ra ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt, rồi tìm cách thanh tẩy ô nhiễm, giết chết cậu là phương pháp nhanh nhất và tiết kiệm thời gian nhất.
Thực tế là, nếu hành động sớm hơn một chút, ngay sau khi Mục Tư Thần vừa chiếm được "Trụ", Thẩm Tễ Nguyệt thậm chí còn không có cơ hội giáng lâm, huống chi là có thể tận dụng sức mạnh lúc giáng lâm để chiếm lấy thư viện.
Đây mới là thực thể sắp thăng cấp thành Di Thiên, sở hữu thị trấn lớn nhất, đứng đầu trong các quái vật cấp Thần, một tồn tại tuyệt đối lý trí và lạnh lùng.
Dù là Thẩm Tễ Nguyệt, khi cố gắng giáng xuống trấn Đồng Chi thông qua Mục Tư Thần, cũng không ngờ rằng có một thực thể còn suy nghĩ sâu xa hơn cả Ngài.
Nhưng bạch tuộc nhỏ không hành động.
Nó hóa thân thành đồ đằng dưới thân Diêu Vọng Bình, dùng sức mạnh này để gọi Tần Trụ.
Điều này trực tiếp dẫn đến việc mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, khiến Thẩm Tễ Nguyệt giáng lâm, Tần Trụ chỉ nhận được một nửa sức mạnh của Mắt to, nửa còn lại bị Thẩm Tễ Nguyệt chiếm đoạt.
Nhưng Mục Tư Thần đã giữ được mạng sống.
Cậu thậm chí không biết mình đã từng bước trên lằn ranh giữa sống và chết.
Thảo nào sau trận chiến tại nhà máy chế biến, đánh giá của hệ thống về Tần Trụ đã từ "Đấng lý trí tuyệt đối" chuyển thành "Đấng lý trí tương đối", Mục Tư Thần lúc đó còn cười trộm cái danh hiệu này.
Không ngờ, sau cái danh hiệu châm biếm nhè nhẹ của hệ thống lại ẩn chứa một sự thật kinh hoàng như vậy.
Mục Tư Thần nhìn bạch tuộc nhỏ đang giả vờ ngoan ngoãn, nhất thời không biết nên sợ hãi hay tức giận.
Cậu đặt tay lên cái đầu tròn tròn của bạch tuộc nhỏ, cảm nhận được sự rung động dưới lòng bàn tay, cuối cùng bạch tuộc nhỏ cũng run lên, biên độ rất nhỏ, âm thanh rất nhỏ, nếu không chạm vào thì khó mà nhận ra.
Mục Tư Thần ôm bạch tuộc nhỏ, chợt nghĩ đến người đàn ông cao lớn ẩn mình trong sương mù, chỉ cần nghĩ đến việc bạch tuộc nhỏ là cái tôi đã thức tỉnh và không thể tách ra được nữa của Ngài, chỉ cần nghĩ đến sự run rẩy của bạch tuộc nhỏ chính là nỗi sợ hãi của Ngài, hình dung Ngài cũng run rẩy như bạch tuộc nhỏ, lập tức không còn tức giận nữa.
Lúc đó, có thể hình dung về Tần Trụ giống như một siêu máy tính có khả năng tính toán chính xác vượt trội, sử dụng Mục Tư Thần, và bỏ rơi Mục Tư Thần, cũng chỉ là một phần trong quá trình vận hành của máy tính mà thôi.
Nếu có một ngày, việc vứt bỏ sinh mạng của chính Tần Trụ có lợi đối với nhiều người, thì Tần Trụ cũng sẽ không do dự mà vứt bỏ chính mình.
Thậm chí còn không thể coi là ác ý, tất cả chỉ là những phép tính lạnh lùng vô tình, là sự lựa chọn tối ưu dựa trên lợi ích và thiệt hại mà thôi.
Còn bị cái bug là bạch tuộc nhỏ này phá hỏng.
"Tao rất tức giận, cũng rất sợ hãi, không ngờ tao đã từng gần với cái chết đến vậy," Mục Tư Thần nói với bạch tuộc nhỏ, "Nhưng khi nghĩ đến phong cách hành động của những người thuộc trấn nhỏ của mấy người, những gì Tần Trụ đã làm với chính mình, tao lại không thể tức giận được nữa, chỉ cảm thấy rất bất lực và rất chán nản."
Cũng không biết bạch tuộc nhỏ có hiểu lời của Mục Tư Thần hay không, chỉ là khi Mục Tư Thần nhắc đến sự chán nản, nó liền nâng xúc tu lên, nhẹ nhàng chạm vào má của Mục Tư Thần.
Dù lúc này xúc tu vẫn rung rung như đang run rẩy.
Mục Tư Thần đặt cái xúc tu mát lạnh của bạch tuộc nhỏ lên trán, dựa vào cái cảm giác mát lạnh này để giữ bình tĩnh, xua tan sự chán nản.
"Lần đầu tiên tao sử dụng sức mạnh của Tần Trụ để có được giấy dán bản ngã, tao đã có cảm giác không lành như khi vay nặng lãi vậy, không biết máy chém treo trên đầu sẽ rơi xuống lúc nào." Mục Tư Thần mỉm cười, trên gương mặt có chút nhẹ nhõm, "Tao không ngờ rằng, hóa ra chủ nợ đã sớm thu lưỡi đao lại."
Bạch tuộc nhỏ không còn run rẩy nữa, đặt xúc tu lên ấn đường của Mục Tư Thần.
"Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Một giọng nói trẻ trung hòa lẫn với âm thanh uy nghiêm, vang vọng trong đầu Mục Tư Thần.
Giống như Tần Trụ và bạch tuộc nhỏ cùng hứa hẹn với Mục Tư Thần.
"Hiện tại tôi có lẽ không có tư cách để nói những lời này, nhưng ánh sáng của ngọn đèn dầu, ít nhất cũng có thể chiếu sáng một góc nhỏ, tôi cũng sẽ cố gắng bảo vệ anh." Mục Tư Thần nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của cậu xuyên qua cơ thể bạch tuộc nhỏ, vượt qua thời gian, không gian, truyền đến một thế giới vừa xa xôi vừa vô cùng gần gũi.
Trong cung điện lạnh lẽo của trấn Tường Bình, vang lên tiếng thở dài lặng lẽ.
Tiếng thở dài ấy vừa giống như sự thanh thản sau khi được ai đó vỗ về, vừa giống như một cái thờ phào nhẹ nhõm.
[Tác giả có lời muốn nói]
Dung dịch dinh dưỡng sắp đầy 46.000 rồi, hôm nay sẽ có ba chương, chương tiếp theo chúng ta gặp nhau trước 6 giờ chiều.
Tiếp tục cầu xin dung dịch dinh dưỡng nhé~
–
Bạch tuộc nhỏ: Lo lắng, sợ hãi, lỡ lời, tôi từng là bạch tuộc hư, phải làm sao đây?
Mục Tư Thần: Vô tình vay nặng lãi, cả ngày lo lắng, hôm nay mới biết chủ nợ đã xóa nợ, yên tâm rồi!
Tần Trụ: Tôi trước khi được dán và sau khi được dán giấy dán bản ngã, không phải là một người, mà là hai người!
Dù đã trải qua sinh tử ở thế giới khác, nhưng việc tận mắt chứng kiến trong thực tại vẫn là lần đầu tiên.
Cả hai đều cảm thấy nặng nề, Mục Tư Thần đưa tay vào balo, xúc tu mát lạnh của bạch tuộc nhỏ quấn lấy ngón tay cậu, thỉnh thoảng cọ cọ hai cái, giúp tâm trạng của cậu dần bình tĩnh lại.
Tổng giám đốc không phải là do họ hại chết, từ khi ông ta bị ô nhiễm bởi con bướm, để xây dựng "Trụ" mà đi tổn thương người khác, tiếng chuông báo tử của ông đã vang lên.
Tuy nhiên, Tổng giám đốc cũng là nạn nhân.
Mục Tư Thần, người đã trải qua ô nhiễm tinh thần hiểu rằng đó không phải là thứ có thể chống lại chỉ bằng ý chí. Ô nhiễm sẽ thay đổi một người từ bên trong ra bên ngoài, bất kể người đó từng tốt hay xấu, linh hồn sẽ bị xói mòn, cuối cùng bước đến bờ vực diệt vong.
Đây là một bi kịch do ô nhiễm thâm nhập từ thế giới khác gây ra, Mục Tư Thần và Hạ Phi chỉ đơn giản là người chấm dứt sớm sự lan rộng của bi kịch, giảm thiểu tổn thất đến mức tối thiểu.
Mục Tư Thần vỗ vai Hạ Phi, thì thầm nói: "Nhìn những người còn sống này đi, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi."
"Đúng vậy." Người có tâm hồn vô tư như Hạ Phi cũng thở dài, "Cậu nghĩ họ có còn nhớ những giấc mơ đã từng có, đặc biệt là bà chị họ Tô đó không?"
Bà chị họ Tô kia nhớ, nhưng cũng không nhớ.
Chị ta có mối quan hệ thân thiết với Tổng giám đốc, người đầu tiên mà nhân viên thi hành pháp luật hỏi sau khi đến là chị.
Chị ta lờ mờ nhớ rằng mình đã có một mối quan hệ vô cùng hỗn loạn với Tổng giám đốc, có một thời gian hai người rất thân thiết, như thể cùng nhau nỗ lực vì một điều gì đó, cùng chia sẻ một giấc mơ.
Chị Tô và Tổng giám đốc đều chưa kết hôn, nhân viên thi hành pháp luật sau khi hỏi han, phát hiện tinh thần của chị Tô có chút rối loạn, miệng liên tục lặp lại những câu như "cùng nhau nỗ lực", "khiến nhiều nhân viên tham gia hơn", "cùng nhau xây dựng ngôi nhà lý tưởng".
Theo kết quả giám định pháp y, nguyên nhân cái chết của Tổng giám đốc là do nhiều ngày không ngủ không nghỉ dẫn đến kiệt sức, thuộc về cái chết tự nhiên.
Nhìn từ những manh mối này, trông có vẻ như bà chị họ Tô và Tổng giám đốc định kết hôn, hai người vì muốn kết hôn nên đã nỗ lực kiếm tiền, còn kéo theo nhiều nhân viên cùng làm dự án, cuối cùng dẫn đến cái chết đột ngột của Tổng giám đốc vì kiệt sức.
Thật là một bi kịch khiến người ta phải thở dài.
Nhân viên thi hành pháp luật còn chưa kết thúc điều tra thì tối hôm đó bà chị họ Tô đã qua đời.
Nguyên nhân cái chết của chị ta cũng rất kỳ lạ.
Do Tổng giám đốc là chết tự nhiên, nhân viên thi hành pháp luật đã hỏi han qua loa cho đúng với quy định, rồi cho mọi người về.
Bà chị họ Tô sống một mình, tối hôm đó chị ta rất buồn ngủ, nhưng dù thế nào cũng không dám ngủ, như thể đang sợ hãi điều gì đó.
Để chống lại cơn buồn ngủ, chị ta đã lôi hết cà phê trong nhà ra, pha tới 5L cà phê đặc, và uống một lần hết sạch.
Liều lượng cà phê lớn như vậy đã gây ra chứng tim đập nhanh, chị ta ôm gối, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ trwoj trừng mắt như vậy ra đi.
Người bạn quan tâm đến chị ta nên hôm sau đến thăm, gõ cửa mãi mà không có ai trả lời, rất lo lắng nên đã báo cảnh sát.
Khi nhân viên thi hành pháp luật phá cửa vào, họ thấy chị Tô đang nhìn xa xăm, đôi mắt mở to chết đi.
Các nhân viên khác ít nhiều cũng xuất hiện tình trạng sức khỏe không tốt, một số người có triệu chứng nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian thì hồi phục; một số người thì không hiểu vì sao lại mắc phải bệnh tâm lý, dưỡng bệnh rất lâu cũng không thể vượt qua.
Kẻ thù lần này thực sự dễ đối phó hơn so với những gì đã gặp ở thế giới khác, nhưng hậu quả lại vô cùng đau lòng.
Điều đáng sợ nhất là, ngoài những người biết sự thật về thế giới khác, những người khác đều coi sự kiện này như một sự cố bất ngờ, tuy đau lòng nhưng không thể đưa ra lời cảnh báo.
Giống như một hạt bụi, chỉ cần gió của thời gian thổi qua là nó hòa vào không khí, không còn dấu vết.
Chỉ có những người bị bụi làm mờ mắt mới biết họ đã đau đớn đến mức nào vào thời điểm đó.
Ngày hôm đó, vì Mục Tư Thần và Hạ Phi chỉ là hai nhân viên tạm thời, hơn nữa mới đến công ty chưa được bao lâu, nên không có mối quan hệ nào với Tổng giám đốc, thậm chí còn chưa nói chuyện. Nhân viên thi hành pháp luật sau khi hỏi han theo quy trình đã cho họ về.
Sau khi Tổng giám đốc qua đời, công ty tạm thời dừng hoạt động, nhân viên trở về nghỉ ngơi, việc thực tập của Hạ Phi cũng tan thành mây khói.
Hai người trở về ký túc xá, Hạ Phi liên tục nhận được cuộc gọi từ cha mẹ, nhấn mạnh rằng mình không sao. Cha mẹ lo lắng cho cậu ta, yêu cầu cậu ta về nhà, Hạ Phi cuối cùng cũng nhận ra rằng vận may của mình đối với Mục Tư Thần và những người chơi khác đang mắc kẹt trong trò chơi giống như một radar dò Tà thần, nhưng đối với người bình thường thì chính là một ngôi sao chổi. Thế nên cậu ta từ chối về nhà và cho biết sẽ tìm một công việc khác gần trường, khiến cha mẹ yên tâm.
Khi Hạ Phi đang nói chuyện với cha mẹ, Mục Tư Thần bồn chồn nằm trên giường lướt điện thoại.
Bạch tuộc nhỏ dựa vào vai cậu, duỗi xúc tu chạm vào phần mềm trò chuyện.
Mục Tư Thần lúc này mới nhớ ra chuyện bạch tuộc nhỏ gõ vào điện thoại của cậu.
Bạch tuộc nhỏ tuy nghịch ngợm, hay khóc, thích uống đồ ngọt và ăn cay, lại còn cứ đòi cậu phải dỗ dành, nhưng lúc quan trọng thì không bao giờ gây rối, cũng không bao giờ lục lọi đồ đạc của cậu.
Mục Tư Thần tin rằng bạch tuộc nhỏ chọc vào điện thoại của cậu, và còn đặc biệt chỉ cho cậu xem, chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Cậu mở phần mềm trò chuyện, xúc tu của bạch tuộc nhỏ chạm vào khung đối thoại giữa cậu và Trác Hoài Sơ.
Mục Tư Thần mở ra xem, ôi trời ơi, đây là cuộc trò chuyện quỷ quái gì vậy!
Mục Tư Thần vào giấc mơ khoảng một giờ, trong một giờ đó, bạch tuộc nhỏ lại liên tục trò chuyện với Trác Hoài Sơ.
Mục Tư Thần cuộn lên, tin nhắn cuối cùng mà cậu gửi trước khi ngủ là "Tôi chỉ là một nhân viên tạm thời thôi, nhận tiền là đi, yên tâm đi", sau đó có lẽ vào lúc cậu ngủ, Trác Hoài Sơ đã gửi một tin nhắn, nhưng giờ đây hiển thị đã bị thu hồi.
Cuộc trò chuyện tiếp theo là giữa bạch tuộc nhỏ và Trác Hoài Sơ, bạch tuộc nhỏ liên tục gửi "Anh là ai", "Ai vậy", "Ai" và các câu tương tự, trong khi bên Trác Hoài Sơ, toàn bộ tin nhắn đều là "Đã thu hồi một tin nhắn."
Cho đến tin nhắn cuối cùng, Trác Hoài Sơ đã gửi là "Mục Tư Thần rất dễ thương, tôi rất thích cậu ấy", bạch tuộc nhỏ lúc đó đang dùng xúc tu gõ bùm bùm trên màn hình, lúc này Mục Tư Thần tỉnh dậy, thấy bạch tuộc nhỏ đang động vào điện thoại của mình, bạch tuộc nhỏ liền xóa thông tin đã nhập và không trả lời nữa.
Trác Hoài Sơ cũng không thu hồi tin nhắn cuối cùng.
Nếu là trước đây, Mục Tư Thần có khi còn nghi ngờ rằng tin nhắn này của Trác Hoài Sơ là một lời tỏ tình, sẽ cảm thấy ngại ngùng và cũng sẽ cảm thấy phiền phức.
Không liên quan đến nam hay nữ, Mục Tư Thần không thích rơi vào những rắc rối tình cảm như vậy, cậu rất lạnh lùng với mọi người, rất khó để thích ai đó.
Đột ngột mất đi người quan trọng, con người thường dễ rơi vào hai cực đoan, một là không ngừng tìm kiếm tình yêu, bù đắp cho khoảng trống trong lòng; hoặc là sợ hãi việc lại phải nếm trải nỗi đau mất mát, từ đó đóng kín trái tim, không muốn gần gũi với bất kỳ ai, cũng không hy vọng có thêm người quan trọng xuất hiện bên cạnh.
Mục Tư Thần chính là người thuộc về trường hợp sau.
Nếu ai đó có vẻ thích cậu, phản ứng đầu tiên của Mục Tư Thần chính là tránh né, lạnh lùng, cố gắng khiến đối phương biết khó mà lui.
Cậu biết mình như vậy là không đúng, nhưng đúng hay sai đều là một cách sống, chỉ cần không ảnh hưởng đến xã hội, không ảnh hưởng đến những người xung quanh, thì cách sống như thế nào là lựa chọn của Mục Tư Thần.
Câu nói này của Trác Hoài Sơ rất phiền phức, nhưng bạch tuộc nhỏ và đối phương đã trò chuyện rất nhiều, chắc chắn không chỉ vì câu bày tỏ này.
Thực tế, những lời nói khác Trác Hoài Sơ đều đã rút lại, chỉ để lại câu này, lại giống như đây mới là câu không quan trọng nhất.
"Anh ta có vấn đề sao?" Mục Tư Thần hỏi búp bê bạch tuộc.
Bạch tuộc nhỏ vung xúc tu "bốp" một cái vào trán Mục Tư Thần, lần này lực đánh rất lớn, thậm chí có hơi đau.
"Sao vậy?" Mục Tư Thần ôm đầu nói.
Bạch tuộc nhỏ thấy cậu vẫn còn mê muội như vậy, lại "bốp" một cái vào gáy cậu.
"Tôi bị cái gì ô nhiễm sao?"Mục Tư Thần hỏi.
Bạch tuộc nhỏ liền "chiu chiu chiu" bò lên đỉnh đầu Mục Tư Thần, sáu cái xúc tu thi nhau đánh vào đầu Mục Tư Thần, nhiệt độ của nó ngày càng lạnh, lạnh đến mức Mục Tư Thần cảm thấy trên đỉnh đầu có cảm giác như bị kim châm.
"Đây là đang làm gì vậy? Bạo lực gia đình à!" Hạ Phi cúp cuộc điện thoại với cha mẹ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bạch tuộc nhỏ đang đánh vào Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần nhìn thấy Hạ Phi ở phía dưới, bỗng nhớ đến một câu nói không mấy nổi bật.
Sáng nay khi họ đến công ty của Hạ Phi, Hạ Phi đã nói: "Gần đây đơn vị chúng tôi cứ phải thuê lao động tạm thời để làm việc, hôm nay máy in hỏng phải sửa, ngày mai máy tính không có mạng phải sửa..."
"Chính là câu này! Đừng đánh nữa, tôi đã nghĩ thông suốt." Mục Tư Thần đưa tay kéo bạch tuộc nhỏ xuống, nắm chặt cả sáu xúc tu của nó lại, ôm chặt vào lòng, không cho bạch tuộc nhỏ tiếp tục đánh mình.
"Hạ Phi, trước đây chỗ các ông sửa mạng, người được thuê là ai?" Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi suy nghĩ một chút: "Là người thuê ngoài đúng không nhỉ? Là người bên nhân sự tìm đến."
"Thuê từ bên ngoài? Tên gì, trông như thế nào?" Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi: "Tôi không biết anh ta tên gì, chỉ nhớ là thấp béo, còn hơi hói, trông khoảng ba mươi mấy tuổi, gần bốn mươi."
Ba bốn mươi tuổi, còn hói... không đúng, Trác Hoài Sơ là một người rất trẻ, chỉ lớn hơn Mục Tư Thần hai ba tuổi.
"Không phải tòa văn phòng của công ty ông đã mời một nhân viên sửa chữa mạng, tên là Trác Hoài Sơ, người quản lý nhân sự không nhờ anh ta mà lại thuê người từ bên ngoài sao?" Mục Tư Thần hỏi.
"Ông nói linh tinh gì vậy?"Hạ Phi nói, "Bảo sao thánh Bạch tuộc muốn đánh ông, tôi cũng muốn đánh ông đó. Tòa văn phòng của công ty chúng tôi có nhiều công ty khác thuê, mỗi công ty có một mạng khác nhau, có công ty còn phân chia mạng nội bộ và mạng bên ngoài, tất nhiên là công ty tự thuê nhân viên cho mình, mỗi công ty đều có đối tác cố định, làm sao tòa nhà văn phòng có thể thuê một nhân viên sửa chữa mạng chung được? Tư bản đâu có tốt bụng như vậy."
Lời Hạ Phi như một đòn thông não, đánh thức Mục Tư Thần.
Một lý do đơn giản như vậy, cậu lại không hề nghĩ đến, vẫn còn nhắn tin cho Trác Hoài Sơ, nhờ anh ta quan sát hộ tình trạng của Hạ Phi.
"Người tên Trác Hoài Sơ mà cậu nói là ai? Trông như thế nào? Quen biết nhau như thế nào?" Hạ Phi hỏi.
"Gặp lúc đi làm, lớn hơn chúng ta ba bốn tuổi, trông..." Mục Tư Thần nói đến đây thì ngừng lại.
Cậu không nhớ.
Cậu chỉ có ấn tượng về Trác Hoài Sơ là "bạn quen khi làm việc", "rất trẻ", "chắc hẳn rất đẹp trai", "quan hệ khá tốt", còn về việc trông như thế nào, cao bao nhiêu, quen nhau ở đâu, Mục Tư Thần hoàn toàn không nhớ.
"Đây là chuyện gì vậy?" Mục Tư Thần buông bạch tuộc nhỏ, đối diện với đôi mắt long lanh kia, không nhịn được hỏi, "Tôi lại bị ai ô nhiễm sao?"
Đôi mắt tròn tròn của bạch tuộc nhỏ ngay lập tức chuyển sang chế độ liếc xéo tạo thành góc 45 độ, cả khuôn mặt như một cái icon tức giận, một chiếc xúc tu cong lại, chỉ vào đầu của nó.
Mục Tư Thần lại như đọc được ý nghĩa của nó.
"Có mày ở đây, tao lại nghi ngờ bản thân bị ô nhiễm, đó là một sự không tin tưởng đối với mày, mày rất tức giận sao?"Mục Tư Thần cố gắng dịch lời của bạch tuộc nhỏ.
Bạch tuộc nhỏ gật đầu mạnh, nó không có cổ, chỉ có đầu và xúc tu, tư thế gật đầu đối với nó rất khó khăn, may mắn là cơ thể nó đàn hồi, nếu không thì thật sự không thể thực hiện động tác này.
Mục Tư Thần lẩm bẩm: "... Nhưng khi tao bị mặt trăng ô nhiễm, mày cũng không phát hiện ra mà."
Vừa dứt lời, vẻ mặt tức giận của bạch tuộc nhỏ lập tức trở lại trạng thái ban đầu, đôi mắt tròn như được vẽ bằng compa, miệng hình tròn cong lên, đôi mắt to vốn ướt át giờ mất đi ánh sáng, tạo thành một biểu cảm nụ cười đúng chuẩn mực, nhưng trông rất công nghiệp, dường như đang cố gắng che giấu điều gì bằng nụ cười.
Mục Tư Thần lập tức hiểu ý nghĩa của bạch tuộc nhỏ, lúc đó nó đã phát hiện ra.
Không, phải nói là, Ngài, kẻ đứng đằng sau bạch tuộc nhỏ, đã phát hiện ra.
Không bao lâu sau khi Mục Tư Thần gặp Thẩm Tễ Nguyệt, Diêu Vọng Bình đã khắc đồ đằng lên ngực cậu, sau đó Mục Tư Thần mang theo đồ đằng của Tần Trụ tiếp xúc với Thẩm Tễ Nguyệt vô số lần, thậm chí còn nhờ vào sức mạnh của Thẩm Tễ Nguyệt để tạm thời trở thành người theo đuổi Mắt to.
Khi cậu cố gắng tiếp nhận sức mạnh của Mắt to, đồ đằng trên ngực cậu đã truyền đến cảm giác đau nhói, suy nghĩ trong đầu mà Tần Trụ cũng có thể đọc được, làm sao có thể không phát hiện ra Thẩm Tễ Nguyệt đang động tay động chân trên người cậu? Tại sao Tần Trụ không nhắc nhở cậu vào lúc đó?
Câu trả lời này quá đơn giản, Mục Tư Thần chỉ cần suy nghĩ một chút đã đoán ra.
Bởi vì không quan trọng, nhờ có gợi ý của Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần dễ dàng tìm ra "Trụ".
Đối với Tần Trụ, kẻ có lý trí tuyệt đối và lúc nào cũng phải cân nhắc lợi hại bất cứ lúc nào, cách làm đơn giản nhất lúc đó là để Thẩm Tễ Nguyệt làm ô nhiễm Mục Tư Thần, chờ hai người liên tiếp phá hủy hai "Trụ" rồi giết Mục Tư Thần là xong.
Mục Tư Thần chết, Thẩm Tễ Nguyệt sẽ không thể xuất hiện tại nhà máy chế biến, lúc đó Tần Trụ có thể dễ dàng thông qua Diêu Vọng Bình để giáng lâm, việc nuốt chửng Mắt to thực sự là chuyện dễ như trở bàn tay.
Và vào thời điểm đó, việc giết Mục Tư Thần lại càng là một chuyện rất dễ dàng.
Lúc đó Mục Tư Thần liên tục phải đối phó với Thân cận Trọng Đồng, Thân cận Vũ Mục, không chỉ bị thương nặng mà còn hoàn toàn không phòng bị trước Diêu Vọng Bình và Tần Trụ.
Mà bạch tuộc nhỏ thì có sức mạnh, nó đã chữa lành vết thương cho Diêu Vọng Bình, để lại một xúc tu trên cánh tay trái của Mục Tư Thần, nó còn có thể điều khiển xúc tu của Diêu Vọng Bình đã chuyển hóa thành cánh tay cơ khí.
So với việc tin tưởng Mục Tư Thần, chờ đợi Mục Tư Thần tự phát hiện ra ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt, rồi tìm cách thanh tẩy ô nhiễm, giết chết cậu là phương pháp nhanh nhất và tiết kiệm thời gian nhất.
Thực tế là, nếu hành động sớm hơn một chút, ngay sau khi Mục Tư Thần vừa chiếm được "Trụ", Thẩm Tễ Nguyệt thậm chí còn không có cơ hội giáng lâm, huống chi là có thể tận dụng sức mạnh lúc giáng lâm để chiếm lấy thư viện.
Đây mới là thực thể sắp thăng cấp thành Di Thiên, sở hữu thị trấn lớn nhất, đứng đầu trong các quái vật cấp Thần, một tồn tại tuyệt đối lý trí và lạnh lùng.
Dù là Thẩm Tễ Nguyệt, khi cố gắng giáng xuống trấn Đồng Chi thông qua Mục Tư Thần, cũng không ngờ rằng có một thực thể còn suy nghĩ sâu xa hơn cả Ngài.
Nhưng bạch tuộc nhỏ không hành động.
Nó hóa thân thành đồ đằng dưới thân Diêu Vọng Bình, dùng sức mạnh này để gọi Tần Trụ.
Điều này trực tiếp dẫn đến việc mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, khiến Thẩm Tễ Nguyệt giáng lâm, Tần Trụ chỉ nhận được một nửa sức mạnh của Mắt to, nửa còn lại bị Thẩm Tễ Nguyệt chiếm đoạt.
Nhưng Mục Tư Thần đã giữ được mạng sống.
Cậu thậm chí không biết mình đã từng bước trên lằn ranh giữa sống và chết.
Thảo nào sau trận chiến tại nhà máy chế biến, đánh giá của hệ thống về Tần Trụ đã từ "Đấng lý trí tuyệt đối" chuyển thành "Đấng lý trí tương đối", Mục Tư Thần lúc đó còn cười trộm cái danh hiệu này.
Không ngờ, sau cái danh hiệu châm biếm nhè nhẹ của hệ thống lại ẩn chứa một sự thật kinh hoàng như vậy.
Mục Tư Thần nhìn bạch tuộc nhỏ đang giả vờ ngoan ngoãn, nhất thời không biết nên sợ hãi hay tức giận.
Cậu đặt tay lên cái đầu tròn tròn của bạch tuộc nhỏ, cảm nhận được sự rung động dưới lòng bàn tay, cuối cùng bạch tuộc nhỏ cũng run lên, biên độ rất nhỏ, âm thanh rất nhỏ, nếu không chạm vào thì khó mà nhận ra.
Mục Tư Thần ôm bạch tuộc nhỏ, chợt nghĩ đến người đàn ông cao lớn ẩn mình trong sương mù, chỉ cần nghĩ đến việc bạch tuộc nhỏ là cái tôi đã thức tỉnh và không thể tách ra được nữa của Ngài, chỉ cần nghĩ đến sự run rẩy của bạch tuộc nhỏ chính là nỗi sợ hãi của Ngài, hình dung Ngài cũng run rẩy như bạch tuộc nhỏ, lập tức không còn tức giận nữa.
Lúc đó, có thể hình dung về Tần Trụ giống như một siêu máy tính có khả năng tính toán chính xác vượt trội, sử dụng Mục Tư Thần, và bỏ rơi Mục Tư Thần, cũng chỉ là một phần trong quá trình vận hành của máy tính mà thôi.
Nếu có một ngày, việc vứt bỏ sinh mạng của chính Tần Trụ có lợi đối với nhiều người, thì Tần Trụ cũng sẽ không do dự mà vứt bỏ chính mình.
Thậm chí còn không thể coi là ác ý, tất cả chỉ là những phép tính lạnh lùng vô tình, là sự lựa chọn tối ưu dựa trên lợi ích và thiệt hại mà thôi.
Còn bị cái bug là bạch tuộc nhỏ này phá hỏng.
"Tao rất tức giận, cũng rất sợ hãi, không ngờ tao đã từng gần với cái chết đến vậy," Mục Tư Thần nói với bạch tuộc nhỏ, "Nhưng khi nghĩ đến phong cách hành động của những người thuộc trấn nhỏ của mấy người, những gì Tần Trụ đã làm với chính mình, tao lại không thể tức giận được nữa, chỉ cảm thấy rất bất lực và rất chán nản."
Cũng không biết bạch tuộc nhỏ có hiểu lời của Mục Tư Thần hay không, chỉ là khi Mục Tư Thần nhắc đến sự chán nản, nó liền nâng xúc tu lên, nhẹ nhàng chạm vào má của Mục Tư Thần.
Dù lúc này xúc tu vẫn rung rung như đang run rẩy.
Mục Tư Thần đặt cái xúc tu mát lạnh của bạch tuộc nhỏ lên trán, dựa vào cái cảm giác mát lạnh này để giữ bình tĩnh, xua tan sự chán nản.
"Lần đầu tiên tao sử dụng sức mạnh của Tần Trụ để có được giấy dán bản ngã, tao đã có cảm giác không lành như khi vay nặng lãi vậy, không biết máy chém treo trên đầu sẽ rơi xuống lúc nào." Mục Tư Thần mỉm cười, trên gương mặt có chút nhẹ nhõm, "Tao không ngờ rằng, hóa ra chủ nợ đã sớm thu lưỡi đao lại."
Bạch tuộc nhỏ không còn run rẩy nữa, đặt xúc tu lên ấn đường của Mục Tư Thần.
"Tôi sẽ bảo vệ cậu."
Một giọng nói trẻ trung hòa lẫn với âm thanh uy nghiêm, vang vọng trong đầu Mục Tư Thần.
Giống như Tần Trụ và bạch tuộc nhỏ cùng hứa hẹn với Mục Tư Thần.
"Hiện tại tôi có lẽ không có tư cách để nói những lời này, nhưng ánh sáng của ngọn đèn dầu, ít nhất cũng có thể chiếu sáng một góc nhỏ, tôi cũng sẽ cố gắng bảo vệ anh." Mục Tư Thần nhẹ nhàng nói.
Giọng nói của cậu xuyên qua cơ thể bạch tuộc nhỏ, vượt qua thời gian, không gian, truyền đến một thế giới vừa xa xôi vừa vô cùng gần gũi.
Trong cung điện lạnh lẽo của trấn Tường Bình, vang lên tiếng thở dài lặng lẽ.
Tiếng thở dài ấy vừa giống như sự thanh thản sau khi được ai đó vỗ về, vừa giống như một cái thờ phào nhẹ nhõm.
[Tác giả có lời muốn nói]
Dung dịch dinh dưỡng sắp đầy 46.000 rồi, hôm nay sẽ có ba chương, chương tiếp theo chúng ta gặp nhau trước 6 giờ chiều.
Tiếp tục cầu xin dung dịch dinh dưỡng nhé~
–
Bạch tuộc nhỏ: Lo lắng, sợ hãi, lỡ lời, tôi từng là bạch tuộc hư, phải làm sao đây?
Mục Tư Thần: Vô tình vay nặng lãi, cả ngày lo lắng, hôm nay mới biết chủ nợ đã xóa nợ, yên tâm rồi!
Tần Trụ: Tôi trước khi được dán và sau khi được dán giấy dán bản ngã, không phải là một người, mà là hai người!
Danh sách chương