Mục Tư Thần thừa nhận, cậu đang mong chờ nằm mơ thấy Tần Trụ.
Cậu muốn dựa vào dấu ấn mờ trong lòng bàn tay, xây dựng cầu nối giữa thế giới thực và thế giới game để gặp Tần Trụ trong giấc mơ như trước đây, trò chuyện một chút, đặt ra một số câu hỏi.
Chẳng hạn, trong trận chiến giữa con bướm và biển sâu lần này, Tần Trụ đã phải trả giá bao nhiêu.
Cậu còn mơ hồ có một chút mong đợi, mong rằng Tần Trụ có thể lại chạm vào ngực cậu một lần nữa, gửi một con bạch tuộc nhỏ đến.
Dù chỉ là một xúc tu cũng được.
Phải nói là nếu tính theo số ngày, thời gian Mục Tư Thần quen biết với bạch tuộc nhỏ không quá một tháng.
Nhưng thời gian chỉ là cảm nhận của con người, có lúc một ngày rất dài, có lúc một năm lại rất ngắn.
Có những người chỉ cần một cái nhìn đã trở thành bạn bè cả đời, có những người sống chung nửa đời cũng chỉ là quen biết qua đường.
Mặc dù thời gian ở bên bạch tuộc nhỏ không dài, nhưng chỉ trong ba ngày đầu tiên, cậu đã có chút thích nó.
Mục Tư Thần mang trong mình một ước muốn rất mơ hồ, nhưng đêm nay cậu lại ngủ rất say, là một đêm hiếm hoi không có mộng mị.
Trong giấc mơ, cậu mơ hồ nghe thấy một tiếng than thở thật dài, có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua đỉnh đầu cậu.
Cảm giác này quá mờ nhạt, nhẹ đến nỗi Mục Tư Thần tỉnh dậy cũng không còn nhớ gì.
Nhưng tâm trạng cậu rất tốt.
Dù không mơ thấy Tần Trụ, bạch tuộc nhỏ cũng không đến, Mục Tư Thần vẫn cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Có lẽ là do ngủ từ 3 giờ chiều đến 8 giờ sáng hôm sau, giấc ngủ đầy đủ đã giúp tinh thần lực của cậu hồi phục không ít.
Sáng dậy, Mục Tư Thần nhìn hai búp bê nhái chết dí trong chăn, không khỏi tự giễu mà cười một tiếng.
Cậu thật sự không biết hôm qua mình đã phát điên cái gì mà lại có ý tưởng ôm gối ôm mà ngủ, khao khát mơ thấy Tần Trụ.
Có lẽ là do hôm qua đã quá mệt mỏi, khi cơ thể không khỏe, tâm trạng sẽ rất chán nản, sẽ khao khát được an ủi và có người bên cạnh, như một đứa trẻ vậy.
Giờ đây đã nghỉ ngơi đủ, sự yếu đuối ngắn ngủi của Mục Tư Thần cũng đã biến mất.
Thực ra, việc bạch tuộc nhỏ không ở bên cạnh mới là điều tốt.
Dù sao Tần Trụ cũng là một quái vật cấp Thần có ý đồ khó lường, lòng tốt của Ngài đầy toan tính và mục đích, Mục Tư Thần cảm thấy mình không nên vì sự dễ thương và thẳng thắn của bạch tuộc nhỏ mà lơ là cảnh giác đối với Tần Trụ.
Bạch tuộc nhỏ sẽ gây ô nhiễm tinh thần cho những người ở thế giới thực, không đi theo mới là điều tốt.
Sau khi tự an ủi mình một hồi, tâm trạng của Mục Tư Thần đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Ném hai con búp bê nhái vô dụng trở lại giường của Hạ Phi, chuẩn bị xuống giường rửa mặt.
Búp bê nhái nhẹ nhàng rơi lên người Hạ Phi, Hạ Phi lại phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
“Đau…” Hạ Phi nửa mở mắt, lẩm bẩm nói.
Mục Tư Thần nhìn tay mình, nghi hoặc nói: “Tôi không ném mạnh mà, hơn nữa cho dù tôi có ném mạnh, búp bê cũng không thể làm ông quá đau được, chúng đều mềm mà.”
“Không phải… bị… đập… đau, toàn thân… tôi… như bị… xe lu… cán… qua… vậy…” Hạ Phi thều thào nói, lời nói ngắt quãng, không thành câu.
“Sao ông lại bị như vậy?” Mục Tư Thần hỏi.
Sau một đêm nghỉ ngơi, toàn thân cậu cảm thấy dễ chịu, cảm giác tốt hơn nhiều. Tại sao Hạ Phi lại ngủ một đêm mà lại càng khó chịu hơn? “Đêm qua ông không ngủ mà thức khuya à?” Mục Tư Thần đoán.
Hạ Phi miễn cưỡng mở mắt, cố gắng nói một cách trôi chảy: “Không, tôi đã ngủ một giấc đến giờ, cả đêm mơ thấy bị truy sát, hoàn toàn không ngủ ngon. Bây giờ trên người giống như hôm qua đã vận động gì đó rất mạnh vậy, cơ bắp và xương đều đau, cứu tôi với…”
“Vậy thì ông nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi mua cơm cho ông.” Mục Tư Thần nói.
Triệu chứng của Hạ Phi có phần giống với di chứng do hệ thống đề cập, hao tổn tinh thần quá mức. Nhưng cậu và Hạ Phi cùng vào trấn Mộng Điệp, rồi cùng ra, cậu còn vào “thức hải tâm linh” một lần, sức tinh thần tiêu hao gần hết, lẽ ra phải nghiêm trọng hơn Hạ Phi mới đúng.
Nhưng hôm nay cậu vẫn hoạt bát, còn Hạ Phi thì lại có vẻ như đang lâm bệnh nặng.
Có phải Hạ Phi hồi phục quá kém không?
Mục Tư Thần mua bữa sáng trở về, đỡ Hạ Phi xuống giường, chờ cậu đi vệ sinh và ăn sáng xong, lại đỡ người lên giường.
Lúc này đã là chín rưỡi rưỡi, hôm nay là thứ Hai, tính thời gian thì Trì Liên và Trình Húc Bác cũng nên đi làm rồi.
Mục Tư Thần gửi tin nhắn trong nhóm: [Hôm nay sức khỏe mọi người thế nào?]
Trình Húc Bác: [Tinh thần phấn chấn. Hôm qua tôi đã ở thư viện cả ngày, tương đương với việc có thêm một ngày nghỉ, nghỉ ba ngày và nghỉ hai ngày quả thật không giống nhau, hôm nay trạng thái thật tốt!]
Trì Liên không phản hồi tin nhắn.
Sáng thứ Hai thường không có đơn kéo team, Mục Tư Thần tranh thủ lúc số người online ít, đồng thời mở hai máy tính, làm nhiệm vụ luyện cấp cả buổi sáng.
Cho đến trưa, Mục Tư Thần cảm thấy hơi đói nên đi ăn bữa trưa thì Trì Liên mới phản hồi tin nhắn trong nhóm.
Trì Liên: [Xin nghỉ một ngày, người sắp tèo rồi, toàn thân đau đớn đến mức thở cũng thấy đau.]
Vừa lúc Trì Liên gửi tin nhắn, Hạ Phi cũng mở mắt nói: “Đói quá… mua cho tôi chút… bữa trưa… được không?”
Mục Tư Thần: “…”
Trạng thái của Trình Húc Bác rất bình thường, anh ta ở lại thị trấn Hy Vọng, không đến thị trấn Mộng Điệp, cơ thể và tinh thần không bị tách rời, lại có thêm một ngày nghỉ ngơi, tự nhiên trạng thái rất tốt.
Trì Liên và Hạ Phi không chỉ 28 giờ liên tục không ngủ, cơ thể và tinh thần cũng đã tách rời hơn một ngày.
Dù là điều dưỡng tinh thần hay là cơ thể và tinh thần tái hòa nhập, đều cần một quá trình cần phải nghỉ ngơi nhiều, cảm thấy khó chịu là điều rất bình thường.
Người không bình thường là cậu.
Hệ thống đã để lại cho họ bảy ngày nghỉ ngơi, có nghĩa là họ cần bảy ngày để hoàn toàn hồi phục.
Mục Tư Thần hồi phục quá nhanh.
“Có chuyện gì xảy ra với tôi à?” Mục Tư Thần nhíu mày suy nghĩ.
Cậu cố gắng nhớ lại tình hình tối qua, ngoài việc ngủ rất say thì không nhớ gì cả.
Mục Tư Thần suy nghĩ một lúc, bên kia Hạ Phi vẫn đang kêu đói, cậu chỉ đành tạm thời ngừng suy nghĩ và xuống lầu giúp Hạ Phi mua cơm.
Khi Mục Tư Thần cầm bữa trưa trở về, không khỏi lo lắng cho Trì Liên, Hạ Phi ít nhất còn có cậu chăm sóc, còn Trì Liên thì sống một mình trong nhà thuê, còn bị ảnh hưởng đến công việc.
Dù không phải lỗi của Mục Tư Thần, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Nếu lúc đó hai người không chờ cậu một ngày một đêm, sớm trở về thư viện, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên như bây giờ.
Mục Tư Thần không khỏi tự giễu cười, trong trò chơi cậu gánh vác sinh mạng của hàng vạn người, quản lý đất đai của một thị trấn, nhưng trong thực tế lại không thể giúp đỡ một người bạn, còn khiến Trì Liên bị trừ lương.
“Giá như tôi thực sự là một người tai to mặt lớn thì tốt biết mấy.” Mục Tư Thần lẩm bẩm một mình.
Ít nhất có thể cho Trì Liên vài ngày nghỉ có lương, nói với cô ấy đừng lo lắng về công việc, hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Đáng tiếc cậu chỉ là một sinh viên nghèo, những gì cậu có thể làm chỉ là gửi vài tin nhắn an ủi Trì Liên, ngay cả việc chạy đến chăm sóc cô ấy cũng không thể.
Chỗ cậu ở cách nơi Trì Liên đang ở hơn hai nghìn km, không phải muốn đi là đi được.
Trì Liên thì không trách Mục Tư Thần, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Không sao đâu, kỳ nghỉ năm của tôi vẫn chưa dùng, lần này vừa đúng lúc xin nghỉ để nghỉ ngơi. Đừng lo lắng cho tôi, tôi đã rủ bạn thân đến ở cùng vài ngày.]
Lúc này Mục Tư Thần mới hơi yên tâm.
Lần này cậu không có kinh nghiệm, lần sau nhất định phải nhanh chóng trở lại thư viện, đợi hồi phục tốt rồi mới trở về thế giới thực, tránh làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người trong thế giới thực.
Nghĩ lại trước đây cậu còn vội vàng muốn lập tức đi khám phá “trụ” thứ hai, may mà hệ thống đã ngăn cản cậu.
Hạ Phi và Trì Liên nằm liệt giường ba ngày mới miễn cưỡng có thể bò dậy.
Trong mấy ngày này, Mục Tư Thần luôn chăm sóc Hạ Phi, mua cơm cho cậu ta, đỡ cậu ta lên xuống giường.
Trì Liên thì còn tốt hơn, nghe nói bạn thân của cô ấy chăm sóc cô ấy rất chu đáo, trực tiếp đút cơm vào miệng, còn nhất quyết muốn giúp cô ấy tắm rửa.
Điều này khiến Trì Liên cảm thấy rất buồn bã, cơ thể cô chỉ yếu ớt, không phải là tàn phế, cô cảm thấy bạn thân đã coi cô như người tàn phế mà chăm sóc.
Trì Liên: [Có gì đó không đúng, bạn thân của tôi sẽ không yêu thầm tôi chứ? Ai lại chăm sóc người khác như vậy?]
Trì Liên: [Tôi đã nói với cô ấy rằng cô ấy chăm sóc tôi quá vất vả, tôi đã có thể tự lo cho mình, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được, cô ấy có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô ấy không đồng ý!]
Mục Tư Thần cảm nhận được thứ gì đó hơi sai sai từ dấu chấm than của Trì Liên.
Quả nhiên vào lúc 2 giờ sáng, Trì Liên lại gửi một tin nhắn.
Trì Liên: [Bạn thân của tôi nói rằng ngày mai sẽ nấu canh xương cho tôi, nhưng tại sao lại phải chặt xương vào giữa đêm? Cô ấy chặt xương gì vậy, thật đáng sợ!]
May hôm nay Mục Tư Thần nhận được một đơn chơi game, chơi đến 2 giờ sáng mới nghỉ, vừa khéo lúc này còn thức nên đã thấy tin nhắn này.
Từ tin nhắn mà Trì Liên gửi, Mục Tư Thần đã có thể tưởng tượng ra một bộ phim kinh dị.
Bản năng của cậu cảm nhận được bên Trì Liên gặp chuyện rồi.
Không thể tiếp tục nằm trong ký túc xá nữa, tranh thủ kỳ nghỉ hè có thời gian, cậu nhất định phải đến chỗ Trì Liên một chuyến.
Mục Tư Thần xem vé máy bay cả đêm, muốn đặt chuyến bay sớm nhất vào ngày mai.
Vừa định đặt vé, thì thấy Trình Húc Bác gửi tin nhắn trong nhóm: [Đừng sợ, tôi đã đến ngoài khu nhà của cô rồi, cô chỉ cần mở cửa cho tôi là được.]
Hóa ra từ sớm, khi Trì Liên nghi ngờ bạn thân của mình đã phát sinh tình cảm vượt qua tình bạn, đã quyết tâm từ chối bạn thân.
Vì bạn thân không thổ lộ tình cảm, Trì Liên không thể nói thẳng, nên đã nhờ chiến hữu Trình Húc Bác đến đây, giả làm bạn trai của cô ấy.
Cách này vừa có thể từ chối bạn thân một cách bạn thân, vừa có thể lấy lý do “có bạn trai chăm sóc tôi” để mời bạn thân về nhà.
Trình Húc Bác ở gần chỗ của Trì Liên, chỉ mất hai giờ đi tàu hỏa là đến. Đêm đó sau khi tan ca, anh ta đã mua vé tàu và lập tức lên đường.
Trình Húc Bác đã đến, Mục Tư Thần tạm thời hoãn việc mua vé.
Dù có mua vé máy bay chuyến sáng mai thì cũng phải tận chiều mai mới tới thành phố nơi Trì Liên, nước xa không cứu được lửa gần. Trình Húc Bác đã đến, có vấn đề gì thì hai người vẫn tốt hơn một người.
Cậu theo dõi sát sao thông tin trong nhóm.
Sau khi đã ngủ ba ngày, tinh thần của Hạ Phi đã tốt hơn nhiều, ban ngày đã ngủ liên tục, giờ lại không ngủ được, đang xem điện thoại.
Cậu ta cũng đã chú ý đến tin nhắn trong nhóm.
“Vãi, bên chị Trì thật kích thích.” Hạ Phi nói một cách vô tư, “Bạn thân của cô ấy là như nào vậy? Vì yêu mà sinh hận sao?”
“Nếu thật sự là vì yêu mà sinh hận thì tốt.” Mục Tư Thần nhíu mày nói.
Điều cậu lo lắng là những điểm đen thẩm thấu vào thế giới thực.
Nếu Hạ Phi có thể gặp con bướm, thì Trì Liên cũng có khả năng gặp phải sức mạnh của những quái vật cấp Thần khác đang thẩm thấu.
Suy nghĩ kỹ lại thì những người chơi như họ là những người đầu tiên bị sức mạnh từ thế giới khác kéo đến đó. Hệ thống không nói rõ lý do họ bị đưa vào thế giới game, nhưng Mục Tư Thần nghĩ, chắc chắn liên quan đến sức mạnh thẩm thấu vào thế giới thực.
Nếu như vậy, việc có sức mạnh thẩm thấu xung quanh họ là điều rất bình thường.
Mục Tư Thần hỏi: [Trì Liên, trò chơi “Thị Trấn Lý Tưởng Của Tôi” này là do cô tự phát hiện trên mạng hay là ai đó đã chia sẻ cho cô?]
Bên đó đã lâu không có ai trả lời.
Hạ Phi và Mục Tư Thần đều đứng ngồi không yên nổi, họ muốn gọi điện, nhưng lại sợ rằng việc gọi điện sẽ làm Trì Liên và Trình Húc Bác phân tâm, lo lắng đến mức đi đi lại lại trong ký túc xá.
May mắn là trong ứng dụng game có thể thấy tình trạng của các thành viên trong thị trấn, Mục Tư Thần mở ứng dụng, thấy trạng thái của Trì Liên và Trình Húc Bác hiển thị rằng cả hai vẫn còn sống, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều Mục Tư Thần nhận thấy, thanh trạng thái năng lượng của Trình Húc Bác đã giảm đi một chút.
Trình Húc Bác đã sử dụng kỹ năng game trong thế giới thực.
Mục Tư Thần và Hạ Phi cùng lúc thay đổi sắc mặt.
[Có chuyện gì vậy? Tại sao Trình Húc Bác lại sử dụng kỹ năng?] Mục Tư Thần lo lắng hỏi trong nhóm.
Một lúc sau, Trình Húc Bác cuối cùng cũng trả lời tin nhắn: [Xin lỗi, vừa rồi Trì Liên khóc rất nhiều, tôi cũng bị dọa rất nhiều, không có thời gian xem điện thoại.]
[Xảy ra chuyện gì vậy?!!!] Hạ Phi lo lắng đến nỗi gửi đi mấy dấu chấm than liền.
Trì Liên thực hiện cuộc gọi nhóm, Mục Tư Thần và Hạ Phi vội vàng nhận cuộc gọi.
Khi cuộc gọi vừa kết nối, đã nghe thấy tiếng khóc của Trì Liên từ điện thoại truyền đến: “Bạn, bạn thân của tôi đã chết rồi, phải làm sao? Tại sao lại như vậy?”
“Không thể nào…” Hạ Phi lẩm bẩm.
Từ biểu cảm của cậu ta có thể thấy, Hạ Phi đã tưởng tượng ra một kịch bản mà bạn thân thổ lộ tình cảm không thành, gặp phải bạn trai thì tức giận, trong cơn kích động đã đánh nhau và bị phản đòn.
“Vậy Trình Húc Bác chẳng phải đã phạm tội ngộ sát sao?” Hạ Phi hỏi.
“Cậu đang nói gì vậy!” Giọng nói tức giận của Trình Húc Bác từ ống nghe truyền đến, “Tôi không giết người, là bạn thân của cô ấy… bạn thân của cô ấy đã chết từ lâu rồi! Trời đất ơi, mấy ngày qua ai đang chăm sóc Trì Liên vậy?”
Những chuyện như thế xảy ra trong thế giới thực, còn mang lại nỗi sợ kinh khủng hơn nhiều so với thế giới game.
Mục Tư Thần vội vàng nói: “Đừng lo lắng, hai người nói từ từ thôi.”
Tâm trạng của Trì Liên bình tĩnh lại một chút, liền kể lại những trải nghiệm trong những ngày qua.
Ba ngày trước, Trì Liên vì không khỏe, đã nhờ bạn thân đến chăm sóc cô, bạn thân vui vẻ đồng ý.
Khi gặp bạn thân, Trì Liên mở miệng nói cũng khó khăn, chỉ chào một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, cô mơ hồ cảm thấy khuôn mặt bạn thân quá tái nhợt, nhưng cũng không để tâm.
Bạn thân tên là Dương Vân Vân, rất xinh đẹp, bình thường cũng là một cô gái thích làm đẹp, không trang điểm thì không ra khỏi nhà, Trì Liên chỉ nghĩ là bạn thân đánh phấn quá dày khiến khuôn mặt không tự nhiên.
Trong những ngày sau đó, bữa ăn của Trì Liên đều do Dương Vân Vân nấu, mỗi ngày đều nấu canh tiết gà, tiết lợn, nói rằng ăn như vậy sẽ bổ khí huyết.
Trì Liên là một người rất dễ nuôi, có người nấu ăn thì ăn hết, không kén chọn.
Nhưng mà món ăn Dương Vân Vân nấu luôn không chín.
Canh tiết lợn chín năm phần, một nửa máu còn nổi trên mặt canh, Trì Liên uống xong thật sự cảm thấy buồn nôn, không hiểu Dương Vân Vân đang làm gì.
Nhưng vì đã nhờ người ta đến giúp đỡ, Trì Liên cũng không phàn nàn gì, cứ như vậy mà uống từng bát canh do Dương Vân Vân nấu.
Cho đến hôm nay, Trì Liên càng cảm thấy không ổn, khuyên Dương Vân Vân rời đi nhưng không thành công, chỉ có thể mời Trình Húc Bác đến giúp diễn kịch.
Tối hôm đó, Trì Liên nghe tiếng Dương Vân Vân chặt xương mà run rẩy, sợ hãi đến mức lấy một con dao trái cây giấu trong chăn, dùng chăn che đầu, cầu nguyện Trình Húc Bác nhanh chóng đến.
Lúc này, giọng nói của Dương Vân Vân đột nhiên vang lên từ trên đầu cô: “Sao tớ nghe thấy tiếng thang máy, có ai đó ở ngoài cửa nhà chúng ta à?”
Điện thoại của Trì Liên vừa đúng lúc sáng lên, chính là tin nhắn từ Trình Húc Bác: [Tôi đã đến trước cửa nhà cô, nửa đêm rồi không nên gõ cửa, mở cửa cho tôi nhé.]
Trì Liên muốn đẩy Dương Vân Vân chạy đi mở cửa, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng chặt xương trong nhà bếp.
Dương Vân Vân đang nói chuyện trên đầu cô, ai đang chặt xương?
Trong chốc lát, Trì Liên toát mồ hôi lạnh, nắm chặt dao trái cây, nhanh chóng gửi mật mã khóa thông minh cho Trình Húc Bác.
May mắn thay, cô ấy đã đổi sang khóa thông minh để tiện lợi, Trình Húc Bác có thể tự mở cửa.
“Cậu đang làm gì vậy?” Dương Vân Vân đặt tay lên chăn của Trì Liên, “Có người bên ngoài đang mở cửa, sao anh ta biết mật khẩu nhà cậu? Cậu đã nói cho anh ta biết?”
Chăn bị Dương Vân Vân kéo ra, cùng lúc đó, cửa cũng mở ra.
Dương Vân Vân thấy Trình Húc Bác lập tức tức giận không chịu nổi, một tay siết chặt cổ Trình Húc Bác nói: “Tên này là ai? Tại sao cậu lại gọi một người đàn ông hói đến? Giữa đêm khuya anh ta muốn làm gì?”
Trình Húc Bác bị cô siết đến không thở nổi, vội vàng nắm chặt cánh tay Dương Vân Vân, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc.
Ai ngờ chỉ một cái nắm, cánh tay của Dương Vân Vân đã rơi mất.
Trình Húc Bác và Trì Liên đều ngẩn người.
Âm thanh chặt xương trong nhà bếp vẫn còn vang lên.
Hai người mới nhận ra, Dương Vân Vân rõ ràng chỉ bị rơi mất một cánh tay, nhưng phần thân trên của cô ấy, cả hai cánh tay đều không còn.
Ai đang cắt rau trong nhà bếp, đã rõ ràng.
Cái này… còn có thể là người sống sao? Mấy ngày qua chăm sóc Trì Liên, lại là cái gì vậy?
Trì Liên run rẩy nói: “Vân Vân, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, sao lại… kích động như vậy?”
“Bị cậu phát hiện rồi.” Dương Vân Vân tức giận nhìn Trì Liên, nhưng rồi biểu cảm trở nên lạnh nhạt, cô bình tĩnh nói: “Thực ra tớ chỉ muốn đến thăm cậu một chút. Nghe nói cậu không khỏe, tớ rất lo lắng.”
Đù sao Trì Liên cũng là người đã chiến đấu ở thế giới khác, sau khi vượt qua sự sợ hãi ban đầu, trái lại lại trở nên can đảm hơn. Cô đẩy Trình Húc Bác ra, cẩn thận tiến đến trước mặt Dương Vân Vân, nhìn vào bả vai không chảy chút máu nào của bạn thân, không khỏi hỏi: “Vân Vân, cậu bị làm sao vậy?”
Cô đưa tay ra, lòng bàn tay đặt lên vai Dương Vân Vân, trong đầu thoáng nghĩ đến kỹ năng cắt dán của mình, nghĩ rằng liệu cánh tay này có thể dán lại được không.
“Cậu không sợ tớ, thật là tốt quá.” Dương Vân Vân cười khổ một chút, nhẹ nhàng nói, “Là tớ đã hại cậu, xin lỗi cậu. Tớ đã phải trả giá đắt rồi, giờ chỉ muốn gặp cậu, chăm sóc cho cậu.”
Dương Vân Vân nhìn Trình Húc Bác với chút oán hận, nhẹ nhàng nói: “Anh ta đã đến, tớ nên đi rồi.”
Nói xong, cô ấy nặng nề ngã xuống, tiếng chặt xương trong nhà bếp cũng ngừng lại.
[Tác giả có điều muốn nói]
Bạch tuộc nhỏ: Em ấy nhớ tôi, tôi muốn ở bên em ấy.
Tần Trụ (nén lại trái tim đang xao động): Không được, em ấy bị thương, phải để em ấy nghỉ ngơi cho tốt.
–
Hôm nay có ba lần cập nhật, lần thứ hai vào khoảng sáu giờ tối, yêu mọi người, moa moa~
Cậu muốn dựa vào dấu ấn mờ trong lòng bàn tay, xây dựng cầu nối giữa thế giới thực và thế giới game để gặp Tần Trụ trong giấc mơ như trước đây, trò chuyện một chút, đặt ra một số câu hỏi.
Chẳng hạn, trong trận chiến giữa con bướm và biển sâu lần này, Tần Trụ đã phải trả giá bao nhiêu.
Cậu còn mơ hồ có một chút mong đợi, mong rằng Tần Trụ có thể lại chạm vào ngực cậu một lần nữa, gửi một con bạch tuộc nhỏ đến.
Dù chỉ là một xúc tu cũng được.
Phải nói là nếu tính theo số ngày, thời gian Mục Tư Thần quen biết với bạch tuộc nhỏ không quá một tháng.
Nhưng thời gian chỉ là cảm nhận của con người, có lúc một ngày rất dài, có lúc một năm lại rất ngắn.
Có những người chỉ cần một cái nhìn đã trở thành bạn bè cả đời, có những người sống chung nửa đời cũng chỉ là quen biết qua đường.
Mặc dù thời gian ở bên bạch tuộc nhỏ không dài, nhưng chỉ trong ba ngày đầu tiên, cậu đã có chút thích nó.
Mục Tư Thần mang trong mình một ước muốn rất mơ hồ, nhưng đêm nay cậu lại ngủ rất say, là một đêm hiếm hoi không có mộng mị.
Trong giấc mơ, cậu mơ hồ nghe thấy một tiếng than thở thật dài, có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua đỉnh đầu cậu.
Cảm giác này quá mờ nhạt, nhẹ đến nỗi Mục Tư Thần tỉnh dậy cũng không còn nhớ gì.
Nhưng tâm trạng cậu rất tốt.
Dù không mơ thấy Tần Trụ, bạch tuộc nhỏ cũng không đến, Mục Tư Thần vẫn cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Có lẽ là do ngủ từ 3 giờ chiều đến 8 giờ sáng hôm sau, giấc ngủ đầy đủ đã giúp tinh thần lực của cậu hồi phục không ít.
Sáng dậy, Mục Tư Thần nhìn hai búp bê nhái chết dí trong chăn, không khỏi tự giễu mà cười một tiếng.
Cậu thật sự không biết hôm qua mình đã phát điên cái gì mà lại có ý tưởng ôm gối ôm mà ngủ, khao khát mơ thấy Tần Trụ.
Có lẽ là do hôm qua đã quá mệt mỏi, khi cơ thể không khỏe, tâm trạng sẽ rất chán nản, sẽ khao khát được an ủi và có người bên cạnh, như một đứa trẻ vậy.
Giờ đây đã nghỉ ngơi đủ, sự yếu đuối ngắn ngủi của Mục Tư Thần cũng đã biến mất.
Thực ra, việc bạch tuộc nhỏ không ở bên cạnh mới là điều tốt.
Dù sao Tần Trụ cũng là một quái vật cấp Thần có ý đồ khó lường, lòng tốt của Ngài đầy toan tính và mục đích, Mục Tư Thần cảm thấy mình không nên vì sự dễ thương và thẳng thắn của bạch tuộc nhỏ mà lơ là cảnh giác đối với Tần Trụ.
Bạch tuộc nhỏ sẽ gây ô nhiễm tinh thần cho những người ở thế giới thực, không đi theo mới là điều tốt.
Sau khi tự an ủi mình một hồi, tâm trạng của Mục Tư Thần đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Ném hai con búp bê nhái vô dụng trở lại giường của Hạ Phi, chuẩn bị xuống giường rửa mặt.
Búp bê nhái nhẹ nhàng rơi lên người Hạ Phi, Hạ Phi lại phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
“Đau…” Hạ Phi nửa mở mắt, lẩm bẩm nói.
Mục Tư Thần nhìn tay mình, nghi hoặc nói: “Tôi không ném mạnh mà, hơn nữa cho dù tôi có ném mạnh, búp bê cũng không thể làm ông quá đau được, chúng đều mềm mà.”
“Không phải… bị… đập… đau, toàn thân… tôi… như bị… xe lu… cán… qua… vậy…” Hạ Phi thều thào nói, lời nói ngắt quãng, không thành câu.
“Sao ông lại bị như vậy?” Mục Tư Thần hỏi.
Sau một đêm nghỉ ngơi, toàn thân cậu cảm thấy dễ chịu, cảm giác tốt hơn nhiều. Tại sao Hạ Phi lại ngủ một đêm mà lại càng khó chịu hơn? “Đêm qua ông không ngủ mà thức khuya à?” Mục Tư Thần đoán.
Hạ Phi miễn cưỡng mở mắt, cố gắng nói một cách trôi chảy: “Không, tôi đã ngủ một giấc đến giờ, cả đêm mơ thấy bị truy sát, hoàn toàn không ngủ ngon. Bây giờ trên người giống như hôm qua đã vận động gì đó rất mạnh vậy, cơ bắp và xương đều đau, cứu tôi với…”
“Vậy thì ông nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi mua cơm cho ông.” Mục Tư Thần nói.
Triệu chứng của Hạ Phi có phần giống với di chứng do hệ thống đề cập, hao tổn tinh thần quá mức. Nhưng cậu và Hạ Phi cùng vào trấn Mộng Điệp, rồi cùng ra, cậu còn vào “thức hải tâm linh” một lần, sức tinh thần tiêu hao gần hết, lẽ ra phải nghiêm trọng hơn Hạ Phi mới đúng.
Nhưng hôm nay cậu vẫn hoạt bát, còn Hạ Phi thì lại có vẻ như đang lâm bệnh nặng.
Có phải Hạ Phi hồi phục quá kém không?
Mục Tư Thần mua bữa sáng trở về, đỡ Hạ Phi xuống giường, chờ cậu đi vệ sinh và ăn sáng xong, lại đỡ người lên giường.
Lúc này đã là chín rưỡi rưỡi, hôm nay là thứ Hai, tính thời gian thì Trì Liên và Trình Húc Bác cũng nên đi làm rồi.
Mục Tư Thần gửi tin nhắn trong nhóm: [Hôm nay sức khỏe mọi người thế nào?]
Trình Húc Bác: [Tinh thần phấn chấn. Hôm qua tôi đã ở thư viện cả ngày, tương đương với việc có thêm một ngày nghỉ, nghỉ ba ngày và nghỉ hai ngày quả thật không giống nhau, hôm nay trạng thái thật tốt!]
Trì Liên không phản hồi tin nhắn.
Sáng thứ Hai thường không có đơn kéo team, Mục Tư Thần tranh thủ lúc số người online ít, đồng thời mở hai máy tính, làm nhiệm vụ luyện cấp cả buổi sáng.
Cho đến trưa, Mục Tư Thần cảm thấy hơi đói nên đi ăn bữa trưa thì Trì Liên mới phản hồi tin nhắn trong nhóm.
Trì Liên: [Xin nghỉ một ngày, người sắp tèo rồi, toàn thân đau đớn đến mức thở cũng thấy đau.]
Vừa lúc Trì Liên gửi tin nhắn, Hạ Phi cũng mở mắt nói: “Đói quá… mua cho tôi chút… bữa trưa… được không?”
Mục Tư Thần: “…”
Trạng thái của Trình Húc Bác rất bình thường, anh ta ở lại thị trấn Hy Vọng, không đến thị trấn Mộng Điệp, cơ thể và tinh thần không bị tách rời, lại có thêm một ngày nghỉ ngơi, tự nhiên trạng thái rất tốt.
Trì Liên và Hạ Phi không chỉ 28 giờ liên tục không ngủ, cơ thể và tinh thần cũng đã tách rời hơn một ngày.
Dù là điều dưỡng tinh thần hay là cơ thể và tinh thần tái hòa nhập, đều cần một quá trình cần phải nghỉ ngơi nhiều, cảm thấy khó chịu là điều rất bình thường.
Người không bình thường là cậu.
Hệ thống đã để lại cho họ bảy ngày nghỉ ngơi, có nghĩa là họ cần bảy ngày để hoàn toàn hồi phục.
Mục Tư Thần hồi phục quá nhanh.
“Có chuyện gì xảy ra với tôi à?” Mục Tư Thần nhíu mày suy nghĩ.
Cậu cố gắng nhớ lại tình hình tối qua, ngoài việc ngủ rất say thì không nhớ gì cả.
Mục Tư Thần suy nghĩ một lúc, bên kia Hạ Phi vẫn đang kêu đói, cậu chỉ đành tạm thời ngừng suy nghĩ và xuống lầu giúp Hạ Phi mua cơm.
Khi Mục Tư Thần cầm bữa trưa trở về, không khỏi lo lắng cho Trì Liên, Hạ Phi ít nhất còn có cậu chăm sóc, còn Trì Liên thì sống một mình trong nhà thuê, còn bị ảnh hưởng đến công việc.
Dù không phải lỗi của Mục Tư Thần, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút áy náy.
Nếu lúc đó hai người không chờ cậu một ngày một đêm, sớm trở về thư viện, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên như bây giờ.
Mục Tư Thần không khỏi tự giễu cười, trong trò chơi cậu gánh vác sinh mạng của hàng vạn người, quản lý đất đai của một thị trấn, nhưng trong thực tế lại không thể giúp đỡ một người bạn, còn khiến Trì Liên bị trừ lương.
“Giá như tôi thực sự là một người tai to mặt lớn thì tốt biết mấy.” Mục Tư Thần lẩm bẩm một mình.
Ít nhất có thể cho Trì Liên vài ngày nghỉ có lương, nói với cô ấy đừng lo lắng về công việc, hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Đáng tiếc cậu chỉ là một sinh viên nghèo, những gì cậu có thể làm chỉ là gửi vài tin nhắn an ủi Trì Liên, ngay cả việc chạy đến chăm sóc cô ấy cũng không thể.
Chỗ cậu ở cách nơi Trì Liên đang ở hơn hai nghìn km, không phải muốn đi là đi được.
Trì Liên thì không trách Mục Tư Thần, cô nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Không sao đâu, kỳ nghỉ năm của tôi vẫn chưa dùng, lần này vừa đúng lúc xin nghỉ để nghỉ ngơi. Đừng lo lắng cho tôi, tôi đã rủ bạn thân đến ở cùng vài ngày.]
Lúc này Mục Tư Thần mới hơi yên tâm.
Lần này cậu không có kinh nghiệm, lần sau nhất định phải nhanh chóng trở lại thư viện, đợi hồi phục tốt rồi mới trở về thế giới thực, tránh làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người trong thế giới thực.
Nghĩ lại trước đây cậu còn vội vàng muốn lập tức đi khám phá “trụ” thứ hai, may mà hệ thống đã ngăn cản cậu.
Hạ Phi và Trì Liên nằm liệt giường ba ngày mới miễn cưỡng có thể bò dậy.
Trong mấy ngày này, Mục Tư Thần luôn chăm sóc Hạ Phi, mua cơm cho cậu ta, đỡ cậu ta lên xuống giường.
Trì Liên thì còn tốt hơn, nghe nói bạn thân của cô ấy chăm sóc cô ấy rất chu đáo, trực tiếp đút cơm vào miệng, còn nhất quyết muốn giúp cô ấy tắm rửa.
Điều này khiến Trì Liên cảm thấy rất buồn bã, cơ thể cô chỉ yếu ớt, không phải là tàn phế, cô cảm thấy bạn thân đã coi cô như người tàn phế mà chăm sóc.
Trì Liên: [Có gì đó không đúng, bạn thân của tôi sẽ không yêu thầm tôi chứ? Ai lại chăm sóc người khác như vậy?]
Trì Liên: [Tôi đã nói với cô ấy rằng cô ấy chăm sóc tôi quá vất vả, tôi đã có thể tự lo cho mình, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được, cô ấy có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô ấy không đồng ý!]
Mục Tư Thần cảm nhận được thứ gì đó hơi sai sai từ dấu chấm than của Trì Liên.
Quả nhiên vào lúc 2 giờ sáng, Trì Liên lại gửi một tin nhắn.
Trì Liên: [Bạn thân của tôi nói rằng ngày mai sẽ nấu canh xương cho tôi, nhưng tại sao lại phải chặt xương vào giữa đêm? Cô ấy chặt xương gì vậy, thật đáng sợ!]
May hôm nay Mục Tư Thần nhận được một đơn chơi game, chơi đến 2 giờ sáng mới nghỉ, vừa khéo lúc này còn thức nên đã thấy tin nhắn này.
Từ tin nhắn mà Trì Liên gửi, Mục Tư Thần đã có thể tưởng tượng ra một bộ phim kinh dị.
Bản năng của cậu cảm nhận được bên Trì Liên gặp chuyện rồi.
Không thể tiếp tục nằm trong ký túc xá nữa, tranh thủ kỳ nghỉ hè có thời gian, cậu nhất định phải đến chỗ Trì Liên một chuyến.
Mục Tư Thần xem vé máy bay cả đêm, muốn đặt chuyến bay sớm nhất vào ngày mai.
Vừa định đặt vé, thì thấy Trình Húc Bác gửi tin nhắn trong nhóm: [Đừng sợ, tôi đã đến ngoài khu nhà của cô rồi, cô chỉ cần mở cửa cho tôi là được.]
Hóa ra từ sớm, khi Trì Liên nghi ngờ bạn thân của mình đã phát sinh tình cảm vượt qua tình bạn, đã quyết tâm từ chối bạn thân.
Vì bạn thân không thổ lộ tình cảm, Trì Liên không thể nói thẳng, nên đã nhờ chiến hữu Trình Húc Bác đến đây, giả làm bạn trai của cô ấy.
Cách này vừa có thể từ chối bạn thân một cách bạn thân, vừa có thể lấy lý do “có bạn trai chăm sóc tôi” để mời bạn thân về nhà.
Trình Húc Bác ở gần chỗ của Trì Liên, chỉ mất hai giờ đi tàu hỏa là đến. Đêm đó sau khi tan ca, anh ta đã mua vé tàu và lập tức lên đường.
Trình Húc Bác đã đến, Mục Tư Thần tạm thời hoãn việc mua vé.
Dù có mua vé máy bay chuyến sáng mai thì cũng phải tận chiều mai mới tới thành phố nơi Trì Liên, nước xa không cứu được lửa gần. Trình Húc Bác đã đến, có vấn đề gì thì hai người vẫn tốt hơn một người.
Cậu theo dõi sát sao thông tin trong nhóm.
Sau khi đã ngủ ba ngày, tinh thần của Hạ Phi đã tốt hơn nhiều, ban ngày đã ngủ liên tục, giờ lại không ngủ được, đang xem điện thoại.
Cậu ta cũng đã chú ý đến tin nhắn trong nhóm.
“Vãi, bên chị Trì thật kích thích.” Hạ Phi nói một cách vô tư, “Bạn thân của cô ấy là như nào vậy? Vì yêu mà sinh hận sao?”
“Nếu thật sự là vì yêu mà sinh hận thì tốt.” Mục Tư Thần nhíu mày nói.
Điều cậu lo lắng là những điểm đen thẩm thấu vào thế giới thực.
Nếu Hạ Phi có thể gặp con bướm, thì Trì Liên cũng có khả năng gặp phải sức mạnh của những quái vật cấp Thần khác đang thẩm thấu.
Suy nghĩ kỹ lại thì những người chơi như họ là những người đầu tiên bị sức mạnh từ thế giới khác kéo đến đó. Hệ thống không nói rõ lý do họ bị đưa vào thế giới game, nhưng Mục Tư Thần nghĩ, chắc chắn liên quan đến sức mạnh thẩm thấu vào thế giới thực.
Nếu như vậy, việc có sức mạnh thẩm thấu xung quanh họ là điều rất bình thường.
Mục Tư Thần hỏi: [Trì Liên, trò chơi “Thị Trấn Lý Tưởng Của Tôi” này là do cô tự phát hiện trên mạng hay là ai đó đã chia sẻ cho cô?]
Bên đó đã lâu không có ai trả lời.
Hạ Phi và Mục Tư Thần đều đứng ngồi không yên nổi, họ muốn gọi điện, nhưng lại sợ rằng việc gọi điện sẽ làm Trì Liên và Trình Húc Bác phân tâm, lo lắng đến mức đi đi lại lại trong ký túc xá.
May mắn là trong ứng dụng game có thể thấy tình trạng của các thành viên trong thị trấn, Mục Tư Thần mở ứng dụng, thấy trạng thái của Trì Liên và Trình Húc Bác hiển thị rằng cả hai vẫn còn sống, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều Mục Tư Thần nhận thấy, thanh trạng thái năng lượng của Trình Húc Bác đã giảm đi một chút.
Trình Húc Bác đã sử dụng kỹ năng game trong thế giới thực.
Mục Tư Thần và Hạ Phi cùng lúc thay đổi sắc mặt.
[Có chuyện gì vậy? Tại sao Trình Húc Bác lại sử dụng kỹ năng?] Mục Tư Thần lo lắng hỏi trong nhóm.
Một lúc sau, Trình Húc Bác cuối cùng cũng trả lời tin nhắn: [Xin lỗi, vừa rồi Trì Liên khóc rất nhiều, tôi cũng bị dọa rất nhiều, không có thời gian xem điện thoại.]
[Xảy ra chuyện gì vậy?!!!] Hạ Phi lo lắng đến nỗi gửi đi mấy dấu chấm than liền.
Trì Liên thực hiện cuộc gọi nhóm, Mục Tư Thần và Hạ Phi vội vàng nhận cuộc gọi.
Khi cuộc gọi vừa kết nối, đã nghe thấy tiếng khóc của Trì Liên từ điện thoại truyền đến: “Bạn, bạn thân của tôi đã chết rồi, phải làm sao? Tại sao lại như vậy?”
“Không thể nào…” Hạ Phi lẩm bẩm.
Từ biểu cảm của cậu ta có thể thấy, Hạ Phi đã tưởng tượng ra một kịch bản mà bạn thân thổ lộ tình cảm không thành, gặp phải bạn trai thì tức giận, trong cơn kích động đã đánh nhau và bị phản đòn.
“Vậy Trình Húc Bác chẳng phải đã phạm tội ngộ sát sao?” Hạ Phi hỏi.
“Cậu đang nói gì vậy!” Giọng nói tức giận của Trình Húc Bác từ ống nghe truyền đến, “Tôi không giết người, là bạn thân của cô ấy… bạn thân của cô ấy đã chết từ lâu rồi! Trời đất ơi, mấy ngày qua ai đang chăm sóc Trì Liên vậy?”
Những chuyện như thế xảy ra trong thế giới thực, còn mang lại nỗi sợ kinh khủng hơn nhiều so với thế giới game.
Mục Tư Thần vội vàng nói: “Đừng lo lắng, hai người nói từ từ thôi.”
Tâm trạng của Trì Liên bình tĩnh lại một chút, liền kể lại những trải nghiệm trong những ngày qua.
Ba ngày trước, Trì Liên vì không khỏe, đã nhờ bạn thân đến chăm sóc cô, bạn thân vui vẻ đồng ý.
Khi gặp bạn thân, Trì Liên mở miệng nói cũng khó khăn, chỉ chào một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, cô mơ hồ cảm thấy khuôn mặt bạn thân quá tái nhợt, nhưng cũng không để tâm.
Bạn thân tên là Dương Vân Vân, rất xinh đẹp, bình thường cũng là một cô gái thích làm đẹp, không trang điểm thì không ra khỏi nhà, Trì Liên chỉ nghĩ là bạn thân đánh phấn quá dày khiến khuôn mặt không tự nhiên.
Trong những ngày sau đó, bữa ăn của Trì Liên đều do Dương Vân Vân nấu, mỗi ngày đều nấu canh tiết gà, tiết lợn, nói rằng ăn như vậy sẽ bổ khí huyết.
Trì Liên là một người rất dễ nuôi, có người nấu ăn thì ăn hết, không kén chọn.
Nhưng mà món ăn Dương Vân Vân nấu luôn không chín.
Canh tiết lợn chín năm phần, một nửa máu còn nổi trên mặt canh, Trì Liên uống xong thật sự cảm thấy buồn nôn, không hiểu Dương Vân Vân đang làm gì.
Nhưng vì đã nhờ người ta đến giúp đỡ, Trì Liên cũng không phàn nàn gì, cứ như vậy mà uống từng bát canh do Dương Vân Vân nấu.
Cho đến hôm nay, Trì Liên càng cảm thấy không ổn, khuyên Dương Vân Vân rời đi nhưng không thành công, chỉ có thể mời Trình Húc Bác đến giúp diễn kịch.
Tối hôm đó, Trì Liên nghe tiếng Dương Vân Vân chặt xương mà run rẩy, sợ hãi đến mức lấy một con dao trái cây giấu trong chăn, dùng chăn che đầu, cầu nguyện Trình Húc Bác nhanh chóng đến.
Lúc này, giọng nói của Dương Vân Vân đột nhiên vang lên từ trên đầu cô: “Sao tớ nghe thấy tiếng thang máy, có ai đó ở ngoài cửa nhà chúng ta à?”
Điện thoại của Trì Liên vừa đúng lúc sáng lên, chính là tin nhắn từ Trình Húc Bác: [Tôi đã đến trước cửa nhà cô, nửa đêm rồi không nên gõ cửa, mở cửa cho tôi nhé.]
Trì Liên muốn đẩy Dương Vân Vân chạy đi mở cửa, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng chặt xương trong nhà bếp.
Dương Vân Vân đang nói chuyện trên đầu cô, ai đang chặt xương?
Trong chốc lát, Trì Liên toát mồ hôi lạnh, nắm chặt dao trái cây, nhanh chóng gửi mật mã khóa thông minh cho Trình Húc Bác.
May mắn thay, cô ấy đã đổi sang khóa thông minh để tiện lợi, Trình Húc Bác có thể tự mở cửa.
“Cậu đang làm gì vậy?” Dương Vân Vân đặt tay lên chăn của Trì Liên, “Có người bên ngoài đang mở cửa, sao anh ta biết mật khẩu nhà cậu? Cậu đã nói cho anh ta biết?”
Chăn bị Dương Vân Vân kéo ra, cùng lúc đó, cửa cũng mở ra.
Dương Vân Vân thấy Trình Húc Bác lập tức tức giận không chịu nổi, một tay siết chặt cổ Trình Húc Bác nói: “Tên này là ai? Tại sao cậu lại gọi một người đàn ông hói đến? Giữa đêm khuya anh ta muốn làm gì?”
Trình Húc Bác bị cô siết đến không thở nổi, vội vàng nắm chặt cánh tay Dương Vân Vân, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc.
Ai ngờ chỉ một cái nắm, cánh tay của Dương Vân Vân đã rơi mất.
Trình Húc Bác và Trì Liên đều ngẩn người.
Âm thanh chặt xương trong nhà bếp vẫn còn vang lên.
Hai người mới nhận ra, Dương Vân Vân rõ ràng chỉ bị rơi mất một cánh tay, nhưng phần thân trên của cô ấy, cả hai cánh tay đều không còn.
Ai đang cắt rau trong nhà bếp, đã rõ ràng.
Cái này… còn có thể là người sống sao? Mấy ngày qua chăm sóc Trì Liên, lại là cái gì vậy?
Trì Liên run rẩy nói: “Vân Vân, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng, sao lại… kích động như vậy?”
“Bị cậu phát hiện rồi.” Dương Vân Vân tức giận nhìn Trì Liên, nhưng rồi biểu cảm trở nên lạnh nhạt, cô bình tĩnh nói: “Thực ra tớ chỉ muốn đến thăm cậu một chút. Nghe nói cậu không khỏe, tớ rất lo lắng.”
Đù sao Trì Liên cũng là người đã chiến đấu ở thế giới khác, sau khi vượt qua sự sợ hãi ban đầu, trái lại lại trở nên can đảm hơn. Cô đẩy Trình Húc Bác ra, cẩn thận tiến đến trước mặt Dương Vân Vân, nhìn vào bả vai không chảy chút máu nào của bạn thân, không khỏi hỏi: “Vân Vân, cậu bị làm sao vậy?”
Cô đưa tay ra, lòng bàn tay đặt lên vai Dương Vân Vân, trong đầu thoáng nghĩ đến kỹ năng cắt dán của mình, nghĩ rằng liệu cánh tay này có thể dán lại được không.
“Cậu không sợ tớ, thật là tốt quá.” Dương Vân Vân cười khổ một chút, nhẹ nhàng nói, “Là tớ đã hại cậu, xin lỗi cậu. Tớ đã phải trả giá đắt rồi, giờ chỉ muốn gặp cậu, chăm sóc cho cậu.”
Dương Vân Vân nhìn Trình Húc Bác với chút oán hận, nhẹ nhàng nói: “Anh ta đã đến, tớ nên đi rồi.”
Nói xong, cô ấy nặng nề ngã xuống, tiếng chặt xương trong nhà bếp cũng ngừng lại.
[Tác giả có điều muốn nói]
Bạch tuộc nhỏ: Em ấy nhớ tôi, tôi muốn ở bên em ấy.
Tần Trụ (nén lại trái tim đang xao động): Không được, em ấy bị thương, phải để em ấy nghỉ ngơi cho tốt.
–
Hôm nay có ba lần cập nhật, lần thứ hai vào khoảng sáu giờ tối, yêu mọi người, moa moa~
Danh sách chương