Nói tới chạy cự ly dài, Phương Giải không xa lạ gì. Tuy từ nhỏ tới lớn lúc gặp phải nguy hiểm, phần lớn là Mộc Tiểu Yêu xách theo hắn chạy trốn. Nhưng từ nhỏ Phương Giải đã xác định dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình, cho nên hắn am hiểu nhất là chạy trốn. Hơn nữa trong đầu hắn có sẵn tư tưởng của người hiện đại, nên hắn hiểu về chạy cự ly dài hơn những thí sinh khác.
Ít nhất, không phải tất cả mọi người đều biết một điều rằng, bắt đầu chạy cự ly dài mà dùng toàn lực, kiểu gì cũng thua.
Lúc chạy ra ngoài thành Trường An, đội ngũ đã bắt đầu thể hiện ra người giỏi người kém. Trước sau cách nhau chừng hai dặm. Phương Giải không nhanh không chậm chạy sau nhóm đầu. Không vượt lên, cũng không bị bỏ xa quá. Phương Giải vừa chạy vừa quan sát. Sau đó phát hiện không chỉ có mình hắn là hiểu cách hậu phátchế nhân.
Có bốn người chạy cách hắn không xa, cũng không vội vàng xông về phía trước.
Phương Giải biết bốn người đó.
Cách hắn gần nhất, thỉnh thoảng nói vài câu nói đùa với hắn chính là Lữ Suất của thành An Nguyên, Trương Cuồng. Chạy ngang với Trương Cuồng, là công tử của Bùi gia Bùi Sơ Hành và Thôi Bình Châu của Thôi gia. Mà ở đằng sau Phương Giải, cách hắn không xa, là Tạ Phù Diêu của Tạ gia Giang Nam. Ở giữa Tạ Phù Diêu và Phương Giải, là Lưu Phàm của Sâm Châu.
Hiển nhiên mấy vị công tử áo gấm có thanh danh hiển hách này không phải là hạng người chỉ biết sống an nhàn sung sướng. Từ cách chạy của bọn họ, Phương Giảicó thể xác định được rằng, bọn họ phải luyện tập cực khổ từ nhỏ mới có thân thể tốt như vậy. Thậm chí Phương Giải cảm thấy được thể chất của bọn họ còn mạnh hơn mình một chút. Sở dĩ hắn nghĩ như vậy, bởi vì tới tận bây giờ, hắn vẫn hoàn toàn không biết mình thuộc loại thể chất nào.
Mấy người kia đều biết tầm quan trọng của hô hấp khi chạy cự ly dài. Cho nên miệng hơi mở, hô hấp đều đều.
Phương Giải không thể không thừa nhận học thức uyên sâu của những công tử áo gấm này. Dù sao được thế gia bồi dưỡng ưu thế hơn con cháu hàn môn tự học thành tài bao nhiêu lần, không nói cũng biết. Người như bọn họ, lúc bốn, năm tuổi đã được đọc rất nhiều điển tịch, được giáo sư nổi tiếng dạy bảo. Lúc mười mấy tuổi đã tinh thông cầm kỳ thi họa. Võ công thì được cao thủ chỉ điểm.Khi bọn họ đang cầm cuốn điển tịch dày cộm từ từ đọc, thì phần lớn con cháu hàn môn còn đang làm nũng trong ngực mẫu thân. Khi bọn họ cầm đao thương tu luyện, thì phần lớn con cháu hàn môn phải xuống ruộng trợ giúp cha mẹ lao động. Mà lúc còn trẻ con, người với người thông minh hơn được bao nhiêu? Nhưng điểm xuất phát bất đồng, khiến cho con cháu hàn môn đã bị vượt qua mấy con phố.
Cho nên, trong lòng Phương Giải vẫn có vài phần bội phục những người như Bùi Sơ Hành, Tạ Phù Diêu, Thôi Bình Châu. Xuất thân ưu việt, lại cố gắng hơn bất kỳ ai khác. Từ nhỏ thời gian học tập đã chiếm phần lớn thời gian. Không chỉ học mấy thứ tu dưỡng đạo đức như cầm kỳ thi họa, còn phải làm sao phân biệt được đồ cổ thật giả, học sử dụng cái mũi để phân biệt nơi sản xuất son phấn. Học làm sao liếc mắt có thể nhận ra trang sức mà các cô nương đeo là sản phẩm của cửa hàng nào.
Dùng lời của Phương Giải, thì những học vấn đó là để con cháu quý tộc lấy ratrang bức.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng, muốn trở thành một công tử ca trang bức được, thì không phải là chuyện đơn giản. Quả thực, phần lớn con cháu quý tộc không có nghị lực như thế. Không có mấy người có thể không ngừng học tập từ nhỏ tới lớn. Bởi vì bọn họ xuất thân cao quý, cho nên bọn họ có thể tiếp xúc được rất nhiều thứ hấp dẫn bọn họ. Rượu ngon, đồ ăn ngon, mỹ nhân, những thứ mà con cháu hàn môn khó với tới được, thì chỉ như cơm bữa đối với bọn họ.
Lúc bọn họ tiêu tiền như nước, thì con cháu hàn môn đang vung mồ hôi như mưa.
Ở kiếp trước, Phương Giải thường xuyên nghe được những lời như vậy. Người so với người thật là tức chết. Đó là sự thật, sự thật rất khó bị đánh vỡ. Cái gọi là thếgiới đại đồng, chỉ là mơ ước xa vời. Có vô số người ca ngợi, rồi điên cuồng tranh giành. Cuối cùng, nó vẫn chỉ là một xã hội phân chia giai cấp mà thôi.
Người có trăm nghìn có thể tiếp xúc với người có trăm triệu, nhưng chắc chắn sẽ không hòa đồng được với nhau. Người có trăm triệu có thể tiếp xúc được với người có trăm tỷ, nhưng cũng thể hòa đồng được với nhau. Người có tiền luôn nói tiền là thứ tục khí gì đó. Nhưng bọn họ phải dựa vào thứ tục khí đó mua cái khí chất cao quý bao bọc bên ngoài.
Phương Giải nghĩ tới mình, sau đó nhìn sang những thí sinh xuất thân từ quân đội đang cắn răng kiên trì kia
Diễn Vũ Viện là một cửa chính. Đẩy cửa đi vào chưa chắc có thể đạt được tiền đồ sáng rọi. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, ngươi vào được nơi này mới nhìn thấyđược hy vọng lớn nhất. Mà đối với biên quân mà nói, tiến vào Diễn Vũ Viện còn có một ưu đãi. Bọn họ có thể sống ba năm ổn định. Mà không cần phải đối mặt với nỗi lo bị chém giết. Có ba năm không phải lo lắng sinh tử, là một chuyện rất hạnh phúc.
Phương Giải vừa điều chỉnh hô hấp của mình, vừa tính toán cự ly. Hắn đã từng đi qua diễn võ trường. Mà nhiều năm chạy trốn đã tạo cho hắn một thói quen. Tới bất kỳ đầu, việc đầu tiên hắn làm là quan sát địa hình. Tuy lần trước từ Diễn Vũ Viện trốn về có chút chật vật. Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ những địa hình đặc thù ở nơi này. Chẳng hạn như bụi cỏ mà hắn trốn lúc trước. Chẳng hạn như ven đường có một cánh rừng nhỏ nhưng rất rậm rạp. Chẳng hạn như bên trái cách quan đạo chừng nửa dặm có một ngọn đồi.
Lại nói tiếp, chạy bộ là môn thể thao đơn giản nhất. Không ai ngờ võ khoa năm nay lại có một môn như vậy. Hiện tượng nôn mửa từ lúc chạy ra thành Trường Ancàng ngày càng nhiều. Sau nửa tiếng, những người bị bỏ lại đằng sau cơ hồ đã không còn cơ hội chuyển bại thành thắng.
Mắt thấy Diễn Vũ Viện đã ở phía trước, vài người nhóm đầu lập tức tăng tốc. Bỗng nhiên ở phía sau có một giáo thụ Diễn Vũ Viện cưỡi ngựa chạy tới, vừa phóng ngựa vừa hô to.
- Cuộc thi thứ hai bắt đầu. Cố gắng ngăn cản những người khác không tới được đích! Không được gây tổn thương tính mạng, không được sử dụng vũ khí, không được sử dụng độc dượcThông báo vừa vang lên, những người nghe thấy đều ngây ra một lúc.
Nhưng bọn họ chỉ ngây ra một lúc mà thôi. Trong chốc lát, Phương Giải đã cảm thấy có lực lượng đánh úp đằng sau mình. Hắn gần như là theo bản năng dậm chân một cái, bộc phát ra lực lượng cực lớn. Thân mình giống như đạn pháo bắn về phía trước. Hắn không quay đầu lại cũng biết người đánh lén mình là ai. Cách phía sau hắn gần nhất chính là Lư Phàm, công tử Lư gia ở Sâm Châu.
Người này thuở nhỏ cũng đã có tài danh. Tuy ở Đại Tùy, Lư gia không tính là thế gia hạng nhất, nhưng cũng phải đứng đầu hạng hai. Với thân phận như vậy mà không hề bận tâm thanh danh của mình, đánh lén sau lưng Phương Giải. Bởi vậy có thể thấy được Phương Giải có sức nặng như thế nào trong mắt đám con cháu quý tộc kia.Lư Phàm không ngờ Phương Giải có thể tránh được một chiêu đánh lén của mình, y hơi kinh hãi. Ngay từ lúc đầu y đã âm thầm tụ lực rồi. Cho dù không được lệnh của giáo thụ Diễn Vũ Viện, y cũng tính toán trước khi tới Diễn Vũ Viện sẽ khiến cho Phương Giải rời bỏ cuộc thi.
Trong mắt y, cái tên thiếu niên biên quân tiểu tốt này đã đoạt hết nổi bật trong cuộc thi hôm qua. Nếu hôm nay hắn lại đạt điểm cao trong cuộc thi võ khoavậy thì mình đừng mong chen chân vào tam giáp. Dù sao trong suy nghĩ của y, y chỉ kém hơn Bùi Sơ Hành và Tạ Phù Diêu một chút mà thôi.
Y không cho rằng võ nghệ của mình sẽ thua trong tay một tên tiểu tốt.
Một kích toàn lực thất bại, y khó tránh khỏi thất thần. Nhưng chỉ một phút thất thần này, y liền từ thợ săn biến thành con mồi.Y đánh hụt một quyền, còn chưa kịp thu tay, Lữ Suất thành An Nguyên Trương Cuồng đã tung chân đá vào ngực y. Một cước này mang theo nội kình, tuy đã khống chế, nhưng thế công bất thình lình như vậy, khiến cho Lư Phàm bị thiệt hại nặng. Y chỉ cảm thấy đau đớn ở ngực, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Trương Cuồng đá trúng một cước nhưng không dừng lại, lập tức đuổi theo hướng Phương Giải.
- Tụ!
Vừa chạy Trương Cuồng vừa hô.
Rất nhiều người không hiểu y hô cái gì. Nhưng tất cả thí sinh xuất thân từ quân đội đều hiểu hàm nghĩa trong đó. Chữ tụ vừa nói ra, những quân nhân này lập tứctăng tốc chạy về hướng Trương Cuồng, tập hợp lại. Rất nhanh, mười mấy quân nhân đã tập hợp vào một chỗ.
- Tên nhọn!
Trương Cuồng lại hô hai chữ, mười mấy quân nhân chỉ dùng hơn mười giây ngắn ngủi xếp thành trận hình mũi tên. Lúc quân đội Đại Tùy tập luyện, có hai mươi mấy trận hình cơ bản. Đám quân nhân đã thuộc nằm lòng những trận hình này. Tuy bọn họ tới từ các nơi Đại Tùy, tuy trước đó bọn họ chưa từng phối hợp với nhau bao giờ, nhưng Trương Cuồng vừa phát ra hiệu lệnh, ở thời khắc này, tố chất của quân nhân Đại Tùy được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
- Phương Giải! Đi vào giữa trận hình đi.Trương Cuồng rống lên một tiếng, sau đó tăng tốc chạy tới phần đầu trận hình.
Phương Giải quay lại nhìn, lớn tiếng nói:
- Để đệ làm mũi nhọn!
Trương Cuồng còn chưa kịp cự tuyệt, Phương Giải đã giảm tốc độ hòa mình vào trận hình mũi tên. Trận hình không bị phá vỡ khi có thêm Phương Giải. Trương Cuồng đành phải giao vị trí mũi nhọn cho hắn.
- Đại Tùy hùng binh, thẳng tiến không lùi!
Trương Cuồng lui vào trong trận hình, hô lên khẩu hiệu của biên quân. Mười mấy quân nhân lập tức đồng thành hô theo:
- Thẳng tiến!Trương Cuồng vừa chạy vừa nói với Phương Giải:
- Chớ miễn cưỡng. Nếu có cao thủ đánh về phía đệ, thì đệ cứ lùi tới đằng sau ta. Cũng chớ tranh giành với ta làm gì. Đệ là quân nhân có hy vọng chen vào tam giáp nhất. Quân nhân chúng ta từ khi tham dự cuộc thi Diễn Vũ Viện tới nay, chưa từng có người nào có thể tiến vào tam giáp. Đệ đã đạt được năm điểm xuất sắc ở văn khoa. Võ khoa chỉ cần thêm một điểm xuất sắc nữa thôi, là không khó để vào tam giáp! Bọn ta đã thảo luận trước. Bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ đệ vượt qua chướng ngại vật này!
Trong lòng Phương Giải nóng lên, không quay đầu lại, hô một câu:
- Đa tạ! Nhưng chúng ta đã kết trận rồi, vậy thì cùng nhau tới đích, không để mất một ai!
- Được!Lời này của Phương Giải khơi dậy sự hào hùng trong lòng Trương Cuồng. Y chỉ tay về hướng diễn võ trường, hô lớn:
- Cùng nhau xông tới đích. Để cho bọn họ thấy được sự uy vũ của quân nhân Đại Tùy chúng ta!
Lư Phàm cố nhịn đau ở ngực, lau vết máu trên miệng, cắn răng đuổi theo. Y vừa chạy vừa nói với Tạ Phù Diêu đang hờ hững chạy bên cạnh:
- Mẫn Nhiên huynh, huynh và ta hợp tác được không? Xem tình hình, thì những kẻ đơn độc sẽ trở thành đối tượng công kích của người khác. Chỉ có kết hợp, mới khiến cho người khác kiêng kỵ.Tạ Phù Diêu chẳng thèm liếc y một cái, chân vừa dùng lực, liền lao vút về phía trước.
- Ta không cần hợp tác với bất kỳ kẻ nào. Không muốn bị ta đánh ngất xỉu thì đừng tới gần ta.
Thanh âm bình thản lộ ra một sự lạnh lùng kiêu ngạo. Dường như trong mắt Tạ Phù Diêu, Lư Phàm căn bản không xứng hợp tác với y. Lư Phàm cắn chặt môi, cúi đầu mắng một câu. Thấy phía trước Bác Lăng Thôi Bình Châu và Bùi Sơ Hành vẫn sóng vai đi về phía trước không hề đấu đá, y lập tức tăng tốc chạy tới.
- Hai vị huynh trưởng, ba chúng ta hợp tác được không?
- Nếu không có chuyện ngươi đánh lén Phương Giải, thì ta còn suy xét.Thôi Bình Châu quay đầu lại nhìn y, thanh âm cũng rất lạnh lùng:
- Một quyền vừa rồi của ngươi, bất kể như thế nào đều không quang minh chính đại.
- Không thể nói như vậy. Đánh lén cũng là một phần của binh pháp!
Lư Phàm lớn tiếng giải thích.
Bịch một tiếng.
Lư Phàm còn chưa dứt lời, ngực đã bị chấn động rồi bay ra ngoài. Chỉ có điều cỗ lực lượng này hết sức kỳ quái. Rõ ràng là hùng hậu, nhưng không làm y bị thương. Nội kình này mạnh mẽ mà nhẹ nhàng, khiến y bay ra ngoài rồi ngã xuống đất, nhưng không ảnh hưởng gì tới nội tạng của y. Nếu không phải người ra tay còn nể tình. Thìmột kích này đã đánh chết y rồi.
- Ngươi nói không sai.
Bùi gia Bùi Sơ Hành thu hồi tay trái, nhìn thoáng qua Lư Phàm bị đánh sang một bên quan đạo, lạnh nhạt nói
- Đánh lén cũng là một loại chiến thuật. Nhưng đánh lén mà còn thất bại, thì ta không có hứng thú hợp tác. Chỉ thêm gánh nặng mà thôi.
Thôi Bình Châu cười cười, chỉ mười mấy người phía trước, hỏi:
- Đằng đó thế nào?
Bùi Sơ Hành vừa chạy vừa đáp:
- Đợi gần tới diễn võ trường thì hẵng ra tay. Với tu vị của bọn họ, lúc chạy tớidiễn võ trường thì khí lực cũng đã gần hao hết rồi. Cái gọi là trận hình mũi tên, không chịu nổi một kích.
Trên quan đạo, đã triển khai đấu đá.
Bởi một mệnh lệnh bất ngờ của vị giáo thụ kia, mà trong nháy mắt, nhân tính lộ ra không sót lại chút gì.
Ít nhất, không phải tất cả mọi người đều biết một điều rằng, bắt đầu chạy cự ly dài mà dùng toàn lực, kiểu gì cũng thua.
Lúc chạy ra ngoài thành Trường An, đội ngũ đã bắt đầu thể hiện ra người giỏi người kém. Trước sau cách nhau chừng hai dặm. Phương Giải không nhanh không chậm chạy sau nhóm đầu. Không vượt lên, cũng không bị bỏ xa quá. Phương Giải vừa chạy vừa quan sát. Sau đó phát hiện không chỉ có mình hắn là hiểu cách hậu phátchế nhân.
Có bốn người chạy cách hắn không xa, cũng không vội vàng xông về phía trước.
Phương Giải biết bốn người đó.
Cách hắn gần nhất, thỉnh thoảng nói vài câu nói đùa với hắn chính là Lữ Suất của thành An Nguyên, Trương Cuồng. Chạy ngang với Trương Cuồng, là công tử của Bùi gia Bùi Sơ Hành và Thôi Bình Châu của Thôi gia. Mà ở đằng sau Phương Giải, cách hắn không xa, là Tạ Phù Diêu của Tạ gia Giang Nam. Ở giữa Tạ Phù Diêu và Phương Giải, là Lưu Phàm của Sâm Châu.
Hiển nhiên mấy vị công tử áo gấm có thanh danh hiển hách này không phải là hạng người chỉ biết sống an nhàn sung sướng. Từ cách chạy của bọn họ, Phương Giảicó thể xác định được rằng, bọn họ phải luyện tập cực khổ từ nhỏ mới có thân thể tốt như vậy. Thậm chí Phương Giải cảm thấy được thể chất của bọn họ còn mạnh hơn mình một chút. Sở dĩ hắn nghĩ như vậy, bởi vì tới tận bây giờ, hắn vẫn hoàn toàn không biết mình thuộc loại thể chất nào.
Mấy người kia đều biết tầm quan trọng của hô hấp khi chạy cự ly dài. Cho nên miệng hơi mở, hô hấp đều đều.
Phương Giải không thể không thừa nhận học thức uyên sâu của những công tử áo gấm này. Dù sao được thế gia bồi dưỡng ưu thế hơn con cháu hàn môn tự học thành tài bao nhiêu lần, không nói cũng biết. Người như bọn họ, lúc bốn, năm tuổi đã được đọc rất nhiều điển tịch, được giáo sư nổi tiếng dạy bảo. Lúc mười mấy tuổi đã tinh thông cầm kỳ thi họa. Võ công thì được cao thủ chỉ điểm.Khi bọn họ đang cầm cuốn điển tịch dày cộm từ từ đọc, thì phần lớn con cháu hàn môn còn đang làm nũng trong ngực mẫu thân. Khi bọn họ cầm đao thương tu luyện, thì phần lớn con cháu hàn môn phải xuống ruộng trợ giúp cha mẹ lao động. Mà lúc còn trẻ con, người với người thông minh hơn được bao nhiêu? Nhưng điểm xuất phát bất đồng, khiến cho con cháu hàn môn đã bị vượt qua mấy con phố.
Cho nên, trong lòng Phương Giải vẫn có vài phần bội phục những người như Bùi Sơ Hành, Tạ Phù Diêu, Thôi Bình Châu. Xuất thân ưu việt, lại cố gắng hơn bất kỳ ai khác. Từ nhỏ thời gian học tập đã chiếm phần lớn thời gian. Không chỉ học mấy thứ tu dưỡng đạo đức như cầm kỳ thi họa, còn phải làm sao phân biệt được đồ cổ thật giả, học sử dụng cái mũi để phân biệt nơi sản xuất son phấn. Học làm sao liếc mắt có thể nhận ra trang sức mà các cô nương đeo là sản phẩm của cửa hàng nào.
Dùng lời của Phương Giải, thì những học vấn đó là để con cháu quý tộc lấy ratrang bức.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng, muốn trở thành một công tử ca trang bức được, thì không phải là chuyện đơn giản. Quả thực, phần lớn con cháu quý tộc không có nghị lực như thế. Không có mấy người có thể không ngừng học tập từ nhỏ tới lớn. Bởi vì bọn họ xuất thân cao quý, cho nên bọn họ có thể tiếp xúc được rất nhiều thứ hấp dẫn bọn họ. Rượu ngon, đồ ăn ngon, mỹ nhân, những thứ mà con cháu hàn môn khó với tới được, thì chỉ như cơm bữa đối với bọn họ.
Lúc bọn họ tiêu tiền như nước, thì con cháu hàn môn đang vung mồ hôi như mưa.
Ở kiếp trước, Phương Giải thường xuyên nghe được những lời như vậy. Người so với người thật là tức chết. Đó là sự thật, sự thật rất khó bị đánh vỡ. Cái gọi là thếgiới đại đồng, chỉ là mơ ước xa vời. Có vô số người ca ngợi, rồi điên cuồng tranh giành. Cuối cùng, nó vẫn chỉ là một xã hội phân chia giai cấp mà thôi.
Người có trăm nghìn có thể tiếp xúc với người có trăm triệu, nhưng chắc chắn sẽ không hòa đồng được với nhau. Người có trăm triệu có thể tiếp xúc được với người có trăm tỷ, nhưng cũng thể hòa đồng được với nhau. Người có tiền luôn nói tiền là thứ tục khí gì đó. Nhưng bọn họ phải dựa vào thứ tục khí đó mua cái khí chất cao quý bao bọc bên ngoài.
Phương Giải nghĩ tới mình, sau đó nhìn sang những thí sinh xuất thân từ quân đội đang cắn răng kiên trì kia
Diễn Vũ Viện là một cửa chính. Đẩy cửa đi vào chưa chắc có thể đạt được tiền đồ sáng rọi. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, ngươi vào được nơi này mới nhìn thấyđược hy vọng lớn nhất. Mà đối với biên quân mà nói, tiến vào Diễn Vũ Viện còn có một ưu đãi. Bọn họ có thể sống ba năm ổn định. Mà không cần phải đối mặt với nỗi lo bị chém giết. Có ba năm không phải lo lắng sinh tử, là một chuyện rất hạnh phúc.
Phương Giải vừa điều chỉnh hô hấp của mình, vừa tính toán cự ly. Hắn đã từng đi qua diễn võ trường. Mà nhiều năm chạy trốn đã tạo cho hắn một thói quen. Tới bất kỳ đầu, việc đầu tiên hắn làm là quan sát địa hình. Tuy lần trước từ Diễn Vũ Viện trốn về có chút chật vật. Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ những địa hình đặc thù ở nơi này. Chẳng hạn như bụi cỏ mà hắn trốn lúc trước. Chẳng hạn như ven đường có một cánh rừng nhỏ nhưng rất rậm rạp. Chẳng hạn như bên trái cách quan đạo chừng nửa dặm có một ngọn đồi.
Lại nói tiếp, chạy bộ là môn thể thao đơn giản nhất. Không ai ngờ võ khoa năm nay lại có một môn như vậy. Hiện tượng nôn mửa từ lúc chạy ra thành Trường Ancàng ngày càng nhiều. Sau nửa tiếng, những người bị bỏ lại đằng sau cơ hồ đã không còn cơ hội chuyển bại thành thắng.
Mắt thấy Diễn Vũ Viện đã ở phía trước, vài người nhóm đầu lập tức tăng tốc. Bỗng nhiên ở phía sau có một giáo thụ Diễn Vũ Viện cưỡi ngựa chạy tới, vừa phóng ngựa vừa hô to.
- Cuộc thi thứ hai bắt đầu. Cố gắng ngăn cản những người khác không tới được đích! Không được gây tổn thương tính mạng, không được sử dụng vũ khí, không được sử dụng độc dượcThông báo vừa vang lên, những người nghe thấy đều ngây ra một lúc.
Nhưng bọn họ chỉ ngây ra một lúc mà thôi. Trong chốc lát, Phương Giải đã cảm thấy có lực lượng đánh úp đằng sau mình. Hắn gần như là theo bản năng dậm chân một cái, bộc phát ra lực lượng cực lớn. Thân mình giống như đạn pháo bắn về phía trước. Hắn không quay đầu lại cũng biết người đánh lén mình là ai. Cách phía sau hắn gần nhất chính là Lư Phàm, công tử Lư gia ở Sâm Châu.
Người này thuở nhỏ cũng đã có tài danh. Tuy ở Đại Tùy, Lư gia không tính là thế gia hạng nhất, nhưng cũng phải đứng đầu hạng hai. Với thân phận như vậy mà không hề bận tâm thanh danh của mình, đánh lén sau lưng Phương Giải. Bởi vậy có thể thấy được Phương Giải có sức nặng như thế nào trong mắt đám con cháu quý tộc kia.Lư Phàm không ngờ Phương Giải có thể tránh được một chiêu đánh lén của mình, y hơi kinh hãi. Ngay từ lúc đầu y đã âm thầm tụ lực rồi. Cho dù không được lệnh của giáo thụ Diễn Vũ Viện, y cũng tính toán trước khi tới Diễn Vũ Viện sẽ khiến cho Phương Giải rời bỏ cuộc thi.
Trong mắt y, cái tên thiếu niên biên quân tiểu tốt này đã đoạt hết nổi bật trong cuộc thi hôm qua. Nếu hôm nay hắn lại đạt điểm cao trong cuộc thi võ khoavậy thì mình đừng mong chen chân vào tam giáp. Dù sao trong suy nghĩ của y, y chỉ kém hơn Bùi Sơ Hành và Tạ Phù Diêu một chút mà thôi.
Y không cho rằng võ nghệ của mình sẽ thua trong tay một tên tiểu tốt.
Một kích toàn lực thất bại, y khó tránh khỏi thất thần. Nhưng chỉ một phút thất thần này, y liền từ thợ săn biến thành con mồi.Y đánh hụt một quyền, còn chưa kịp thu tay, Lữ Suất thành An Nguyên Trương Cuồng đã tung chân đá vào ngực y. Một cước này mang theo nội kình, tuy đã khống chế, nhưng thế công bất thình lình như vậy, khiến cho Lư Phàm bị thiệt hại nặng. Y chỉ cảm thấy đau đớn ở ngực, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Trương Cuồng đá trúng một cước nhưng không dừng lại, lập tức đuổi theo hướng Phương Giải.
- Tụ!
Vừa chạy Trương Cuồng vừa hô.
Rất nhiều người không hiểu y hô cái gì. Nhưng tất cả thí sinh xuất thân từ quân đội đều hiểu hàm nghĩa trong đó. Chữ tụ vừa nói ra, những quân nhân này lập tứctăng tốc chạy về hướng Trương Cuồng, tập hợp lại. Rất nhanh, mười mấy quân nhân đã tập hợp vào một chỗ.
- Tên nhọn!
Trương Cuồng lại hô hai chữ, mười mấy quân nhân chỉ dùng hơn mười giây ngắn ngủi xếp thành trận hình mũi tên. Lúc quân đội Đại Tùy tập luyện, có hai mươi mấy trận hình cơ bản. Đám quân nhân đã thuộc nằm lòng những trận hình này. Tuy bọn họ tới từ các nơi Đại Tùy, tuy trước đó bọn họ chưa từng phối hợp với nhau bao giờ, nhưng Trương Cuồng vừa phát ra hiệu lệnh, ở thời khắc này, tố chất của quân nhân Đại Tùy được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
- Phương Giải! Đi vào giữa trận hình đi.Trương Cuồng rống lên một tiếng, sau đó tăng tốc chạy tới phần đầu trận hình.
Phương Giải quay lại nhìn, lớn tiếng nói:
- Để đệ làm mũi nhọn!
Trương Cuồng còn chưa kịp cự tuyệt, Phương Giải đã giảm tốc độ hòa mình vào trận hình mũi tên. Trận hình không bị phá vỡ khi có thêm Phương Giải. Trương Cuồng đành phải giao vị trí mũi nhọn cho hắn.
- Đại Tùy hùng binh, thẳng tiến không lùi!
Trương Cuồng lui vào trong trận hình, hô lên khẩu hiệu của biên quân. Mười mấy quân nhân lập tức đồng thành hô theo:
- Thẳng tiến!Trương Cuồng vừa chạy vừa nói với Phương Giải:
- Chớ miễn cưỡng. Nếu có cao thủ đánh về phía đệ, thì đệ cứ lùi tới đằng sau ta. Cũng chớ tranh giành với ta làm gì. Đệ là quân nhân có hy vọng chen vào tam giáp nhất. Quân nhân chúng ta từ khi tham dự cuộc thi Diễn Vũ Viện tới nay, chưa từng có người nào có thể tiến vào tam giáp. Đệ đã đạt được năm điểm xuất sắc ở văn khoa. Võ khoa chỉ cần thêm một điểm xuất sắc nữa thôi, là không khó để vào tam giáp! Bọn ta đã thảo luận trước. Bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ đệ vượt qua chướng ngại vật này!
Trong lòng Phương Giải nóng lên, không quay đầu lại, hô một câu:
- Đa tạ! Nhưng chúng ta đã kết trận rồi, vậy thì cùng nhau tới đích, không để mất một ai!
- Được!Lời này của Phương Giải khơi dậy sự hào hùng trong lòng Trương Cuồng. Y chỉ tay về hướng diễn võ trường, hô lớn:
- Cùng nhau xông tới đích. Để cho bọn họ thấy được sự uy vũ của quân nhân Đại Tùy chúng ta!
Lư Phàm cố nhịn đau ở ngực, lau vết máu trên miệng, cắn răng đuổi theo. Y vừa chạy vừa nói với Tạ Phù Diêu đang hờ hững chạy bên cạnh:
- Mẫn Nhiên huynh, huynh và ta hợp tác được không? Xem tình hình, thì những kẻ đơn độc sẽ trở thành đối tượng công kích của người khác. Chỉ có kết hợp, mới khiến cho người khác kiêng kỵ.Tạ Phù Diêu chẳng thèm liếc y một cái, chân vừa dùng lực, liền lao vút về phía trước.
- Ta không cần hợp tác với bất kỳ kẻ nào. Không muốn bị ta đánh ngất xỉu thì đừng tới gần ta.
Thanh âm bình thản lộ ra một sự lạnh lùng kiêu ngạo. Dường như trong mắt Tạ Phù Diêu, Lư Phàm căn bản không xứng hợp tác với y. Lư Phàm cắn chặt môi, cúi đầu mắng một câu. Thấy phía trước Bác Lăng Thôi Bình Châu và Bùi Sơ Hành vẫn sóng vai đi về phía trước không hề đấu đá, y lập tức tăng tốc chạy tới.
- Hai vị huynh trưởng, ba chúng ta hợp tác được không?
- Nếu không có chuyện ngươi đánh lén Phương Giải, thì ta còn suy xét.Thôi Bình Châu quay đầu lại nhìn y, thanh âm cũng rất lạnh lùng:
- Một quyền vừa rồi của ngươi, bất kể như thế nào đều không quang minh chính đại.
- Không thể nói như vậy. Đánh lén cũng là một phần của binh pháp!
Lư Phàm lớn tiếng giải thích.
Bịch một tiếng.
Lư Phàm còn chưa dứt lời, ngực đã bị chấn động rồi bay ra ngoài. Chỉ có điều cỗ lực lượng này hết sức kỳ quái. Rõ ràng là hùng hậu, nhưng không làm y bị thương. Nội kình này mạnh mẽ mà nhẹ nhàng, khiến y bay ra ngoài rồi ngã xuống đất, nhưng không ảnh hưởng gì tới nội tạng của y. Nếu không phải người ra tay còn nể tình. Thìmột kích này đã đánh chết y rồi.
- Ngươi nói không sai.
Bùi gia Bùi Sơ Hành thu hồi tay trái, nhìn thoáng qua Lư Phàm bị đánh sang một bên quan đạo, lạnh nhạt nói
- Đánh lén cũng là một loại chiến thuật. Nhưng đánh lén mà còn thất bại, thì ta không có hứng thú hợp tác. Chỉ thêm gánh nặng mà thôi.
Thôi Bình Châu cười cười, chỉ mười mấy người phía trước, hỏi:
- Đằng đó thế nào?
Bùi Sơ Hành vừa chạy vừa đáp:
- Đợi gần tới diễn võ trường thì hẵng ra tay. Với tu vị của bọn họ, lúc chạy tớidiễn võ trường thì khí lực cũng đã gần hao hết rồi. Cái gọi là trận hình mũi tên, không chịu nổi một kích.
Trên quan đạo, đã triển khai đấu đá.
Bởi một mệnh lệnh bất ngờ của vị giáo thụ kia, mà trong nháy mắt, nhân tính lộ ra không sót lại chút gì.
Danh sách chương