- "Chuyện của Phó gia, bổn cung tự nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, rốt cuộc thì nếu như người nhà họ Phó làm ra chuyện gì, không thể không liên lụy tới bổn cung.
Cho nên, bổn cung muốn để Phó gia lựa chọn một trong ba điều."
Phó hoàng hậu cười tự giễu, Phó thái phu nhân lại bởi vì lời này của nàng mà nhẹ nhàng thở ra.
Không đợi Phó thái phu nhân chỉ giáo Phó hoàng hậu nên làm như thế nào, Phó hoàng hậu liền nói:
- "Hiện giờ, Phó gia các người có ba cái lựa chọn.
Một là xử lý Phó thập, chủ động thỉnh tội với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có lẽ sẽ nể mặt Phó gia chỉ ra hung thủ, chủ động để Phó thập thỉnh tội Hoàng Thượng, dốc hết sức gánh tội danh này.
Ba là chờ Hoàng Thượng điều tra rõ việc này, liền lấy Phó gia khai đao."
Phó thái phu nhân một hơi nghẹn ở cổ họng, thượng cũng không thượng được, hạ cũng không thể đi xuống.
Phó hoàng hậu đưa mắt ra hiệu với cung nữ hầu hạ bên người, cung nữ vội vàng tiến lên nâng trụ Phó thái phu nhân lên:
- "Thái phu nhân hãy suy nghĩ thật kỹ, tuy nói là con cháu Phó gia đều là một đám không hiếu thuận, không thể tranh sĩ diện cùng mặt mũi cho gia tộc, cũng chỉ làm cho gia tộc càng thêm phiền toái.
Nhưng Thái phu nhân vẫn là phải bảo trọng thân thể chính mình.
Vạn nhất Thái phu nhân ngã bệnh, bọn con cháu Phó gia phải làm sao bây giờ?"
Nói giống như là Phó thái phu nhân chính là dạy dỗ ra đám con cháu khiến Phó gia liên lụy mà phải chịu tai họa.
Cung nữ này hiển nhiên chính là tâm phúc của Phó hoàng hậu, nên thập phần hiểu biết tình huống của Phó gia.
Bên ngoài thì nhìn như là đang khuyên Phó thái phu nhân đừng suy nghĩ nhiều, kỳ thật chính là đem Phó thái phu nhân làm cho tức chết.
Bởi vậy, nàng liền đỡ Phó thái phu nhân hiện đang tức giận đến run run người không đứng vững.
- "Hoàng hậu, đây là ngươi vì gia tộc mà tính toán?"
Phó thái phu nhân run rẩy giơ tay, chỉ hướng Hoàng hậu.
- "Thái phu nhân đừng kích động, ngài vẫn là trước hết vẫn nên bỏ tay xuống đi.
Tuy nói nương nương chúng ta biết ngài là bởi vì bị những con cháu không nên thân trong nhà làm cho tức chết nên mới có thể thất thố như vậy.
Nhưng đây là trong Phượng Nghi cung, nhiều người nhiều miệng.
Nếu là một màn này bị người khác nhìn thấy ngài chỉ vào nương nương nhà chúng ta truyền đi ra ngoài, không chừng ngày mai liền có ngự sử liền trình lên tội danh đại bất kính của ngài a."
Nói đoạn, động tác của cung nữ nhìn như là nhu hòa, kỳ thật lại là cường ngạnh mà đem tay Phó thái phu nhân đè ép xuống dưới, trên mặt vẫn là một bộ dáng khiêm cung trung phó, khiến người xem quả thật là muốn phát hỏa.
Nhưng cuối cùng, Phó thái phu nhân cái gì cũng nói không nên lời.
- "Chuyện này bất quá nếu là giấu đi, bổn cung còn có thể đoán được việc này, Thái phu nhân cho rằng Hoàng Thượng chẳng lẽ sẽ không đoán được sao? Cho dù đoán không được, chẳng lẽ hắn còn chưa tra ra cái gì sao? Nói thật, Phó thập tuy rằng có chút thông minh, nhưng nàng về tiểu thủ đoạn này đặt ở trong cung còn xa xa không đủ nhìn.
Nàng ở trong cung còn có thể vận dụng được nhân thủ hữu hạn, Hoàng Thượng nếu đã nghiêm túc tra ra thì không phải chỉ hai ba chuyện là có thể tìm hiểu nguồn gốc, liền nhanh chóng tra ra được việc này là nàng làm."
- "Thái phu nhân nếu là muốn vì Phó thập cầu tình, lời này liền cho qua.
Đừng nói là từ chỗ Hoàng Thượng, ngay cả chỗ này của bổn cung cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Phó thập muốn mưu hại nhi tử của bổn cung, bổn cung không tính sổ với nàng đã là xem phân thượng nàng là đường muội của bổn cung mà miễn tội cho nàng rồi.
Thái phu nhân chẳng lẽ còn muốn để cho bổn cung lấy ơn báo oán? Xin lỗi, bổn cung không rộng lượng được như vậy.
Lần này, hoàng muội gặp tai họa chính là vì cứu nhi tử của bổn cung.
Muốn để bổn cung vì kẻ đã mưu hại nhi tử mình mà đi thương tổn người cứu nhi tử mình, thật xin lỗi, bổn cung làm không được!"
- "Hoàng hậu, ngươi quả thực nhẫn tâm đến mức đó ư? Ngươi có biết Phó gia sẽ bởi vì chuyện này mà hoàn toàn bị Hoàng Thượng ghét bỏ hay không? Ngươi có thể mặc kệ Phó thập, nhưng ngươi cũng không thể mặc kệ Phó gia a!"
- "Cái đó cùng bổn cung có quan hệ gì sao? Là bổn cung để người Phó gia ban ngày ban mặt làm những chuyện đó sao? Là bổn cung ra lệnh cho Phó thập tới tính kế hài tử của bổn cung sao?"
Phó hoàng hậu chán ghét nói:
- "Những thứ nên nói, bổn cung đều đã nói hết rồi.
Nếu là Thái phu nhân nghe lọt tai những lời này, liền dựa theo lời bổn cung nói mà làm đi.
Nếu là Thái phu nhân nghe không vào, bổn cung cũng không thể nề hà.
Thái phu nhân cũng đừng cả ngày nói tới cái gì mà hiếu đạo tới áp đặt bổn cung.
Nếu không phải bởi vì duyên cớ của Phó gia, bổn cung một chữ cũng sẽ không nói."
- "Đây là lần cuối cùng bổn cung cho phép người nhà họ Phó tiến cung cùng bổn cung nói chuyện, ngày sau..
Các ngươi vẫn là đừng tiến cung nữa."
- "Mỗi một lần chỉ cần có người Phó gia tiến cung, bổn cung liền phải lo lắng các ngươi có phải ở sau lưng mưu tính cái gì hay không, ngày nào cũng phải lo lắng, đề phòng như vậy nhật tử, bổn cung đã quá mệt mỏi."
- "Nếu Hoàng muội không có việc gì, bổn cung có thể bảo đảm, trừ bỏ Phó thập ra, những người khác trong phủ không đến mức không giữ được tánh mạng, nhưng vinh hoa phú quý, Phó gia cũng đừng lại trông cậy vào.
Phó gia còn không phải là bởi vì không cam lòng với hiện trạng, khao khát vinh hoa phú quý, không ngừng tính kế mới có thể lưu lạc tới tình trạng cho tới ngày hôm nay hay sao?"
- "Nếu là hoàng muội có cái gì không hay xảy ra, đừng nói là các ngươi, ngay cả bổn cung cũng đều phải lấy cái chết tạ tội.
Cho nên, các ngươi vẫn là cầu nguyện hoàng muội có thể bình yên vô sự đi."
Phó hoàng hậu không lưu tình chút nào, một câu một câu mà chọc thủng sự ảo tưởng của Phó thái phu nhân.
Sau khi tiễn Phó Thái phu nhân đi, Phó hoàng hậu ngồi tại chỗ, đột nhiên cảm thấy huyệt Thái Dương rất đau.
Một cỗ thủy triều mệt mỏi kéo lên khiến nàng uể oải mà ngồi ở trên giường, thần sắc uể oải.
Có người có ý đồ mưu hại con trai của nàng, nàng lại ngại với đối phương là người nhà mẹ đẻ nàng, cái gì cũng không thể làm, nếu không chính là bỏ đá xuống giếng.
Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế..
Cùng nàng quan hệ thật vất vả lắm mới có thể hòa hoãn được một ít, lại bởi vì người nhà mẹ đẻ nàng làm ra loại chuyện hỗn trướng này, chỉ sợ quan hệ cùng nàng lại quay về thời điểm ban đầu đi? - "Nương nương, ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, ngài đã sớm có ý tưởng muốn ước thúc hành vi người nhà họ Phó, nhưng bọn họ lại không nghe ngài, ngài lại có thể làm sao bây giờ đâu? Chuyện này không phải ngài sai."
- "Ta không dám nhìn vào trong lòng chính mình.."
Phó hoàng hậu cười khổ lắc lắc đầu:
- "Hoàng muội đối đãi với ta thành tâm thành ý như vậy, lần này càng là vì cứu hài tử của ta mới gặp phải cục diện cửu tử nhất sinh như thế, tạo thành loại cục diện này lại là người nhà mẹ đẻ ta.."
Thật sự là làm nàng..
Sao mà chịu nổi.
Đừng nhìn Phó hoàng hậu ở trước mặt Phó thái phu nhân trấn định như vậy, nói chuyện nói có sách mách có chứng, kỳ thật nàng một lòng đã sớm không biết ở chỗ nào suy sụp biết bao nhiêu lần rồi.
- "Nương nương, nếu Trường Thọ trưởng công chúa thật sự gặp bất trắc..
Kia ngài.."
Cung nữ do do dự dự nói.
- "Lúc đó, bổn cung liền đem mệnh này của mình bồi cho nàng."
Phó hoàng hậu kiên định mà nói, lý do thoái thác này lại là cùng với lời nói mới vừa rồi cùng lý do thoái thác trước mặt Phó thái phu nhân cũng không sai chút nào.
Có thể thấy được, nàng là thật sự có tồn tại tâm tư như vậy.
Cung nữ biết tính tình chủ tử nhà mình là cái nói được làm được, tức khắc nóng nảy:
- "Nương nương a, Hoàng tử điện hạ hắn vẫn còn nhỏ như vậy, ngài như thế nào liền có thể bỏ được hắn lưu lại một mình như vậy? Nếu là ngài không còn nữa, ngày sau Hoàng Thượng tất nhiên là muốn lập tân hậu khác, đến lúc đó, Hoàng tử điện hạ lại nên làm cái gì bây giờ?"
- "Nếu thật sự tới nông nỗi kia, bổn cung sẽ thượng sổ con thỉnh Hoàng Thượng đem Đại hoàng tử làm con thừa tự của hoàng muội, kể từ đó, hoàng muội cũng coi như là có hậu thế."
Phó hoàng hậu ôm Đại hoàng tử trong lòng ngực hãy còn ngủ say, cân nhắc thật lâu sau mới nói ra một câu như vậy.
Kế tiếp mấy ngày, Phó hoàng hậu ngày ngày đều đi thăm Bảo Lạc, mỗi lần đi đều mang theo bát canh do chính mình tự làm, một ngày cũng không quên.
Hứa thái hậu quả nhiên bởi vì sự việc của Bảo Lạc mà giận chó đánh mèo lên Phó hoàng hậu, đối với Phó hoàng hậu so với ban đầu càng thêm lãnh đạm, Phó hoàng hậu lại hoàn toàn không để ý, mỗi ngày như cũ đều đúng giờ qua thăm.
Nàng làm điều này không phải vì làm cho Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế đối với nàng có cái nhìn khác, hoặc là hoàn toàn đem chuyện nàng là người nhà họ Phó quên đi, nàng chỉ cầu không thẹn với lương tâm của mình là được rồi.
- "Hoàng Thượng, hôm nay ngày mười lăm, ấn lệ là muốn nghỉ ở trong cung của Hoàng hậu nương nương, ngài xem.."
Tiểu thái giám bên người Vĩnh Gia Đế chần chờ mà dò thử Vĩnh Gia Đế.
Nếu là ngày trước, gặp phải chuyện như vậy, Vĩnh Gia Đế tất nhiên không nói hai lời liền sẽ đi tới chỗ của Phó hoàng hậu.
Cho dù là quan hệ giữa Vĩnh Gia Đế cùng Phó hoàng hậu lãnh đạm một đoạn thời gian, nhưng Vĩnh Gia Đế vẫn cứ đều đặn dùng hai ngày mùng một và mười lăm cũng đều sẽ nghỉ ở chỗ Phó hoàng hậu, cho Phó hoàng hậu thể diện.
Trước mắt, quan hệ giữa Phó hoàng hậu cùng Vĩnh Gia Đế sớm đã được cải thiện, theo lý mà nói, chuyện này hẳn là không có nghi vấn.
Nhưng là, gần đây Vĩnh Gia Đế chỉ cần vừa được nghỉ ngơi liền đi Từ Ninh Cung, hoặc là tự mình chiếu cố muội muội, hoặc là trấn an Hứa thái hậu.
Cho nên, thái giám nhất thời cũng có chút không xác định được Vĩnh Gia Đế gần đây còn có thể đi tới chỗ của Phó hoàng hậu hay không.
Vĩnh Gia Đế dùng sức ngón trỏ mà nắm lấy cái nhẫn ban chỉ ở ngón tay cái, một lát sau mới nói:
- "Không đi.
Hoàng muội đến nay còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, trẫm không có tâm tư đi nơi khác."
Lời này tuy là nói như thế, nhưng trong lòng Vĩnh Gia Đế liền tự mình rõ ràng đây chỉ là nguyên nhân nhất thời.
Nhưng điều càng quan trọng nhất là Vĩnh Gia Đế sợ chính mình sẽ không nhịn được mà giận chó đánh mèo lên Phó hoàng hậu.
Tuy rằng lý trí của hắn nói cho hắn biết chuyện này cùng Phó hoàng hậu không có quan hệ gì, thậm chí Phó hoàng hậu cũng là người bị hại.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến kẻ hại con của hắn rơi xuống nước, và muội muội hắn nửa chết nửa sống mà nằm ở trên giường là người nhà họ Phó, hắn liền không biết nên như thế nào mà đối mặt với Phó hoàng hậu.
- "Vâng, bọn nô tài liền đi báo cho Hoàng hậu nương nương không cần chờ giá."
Người phía dưới trao đổi một ánh mắt.
Gần đây, Đại hoàng tử bị người ám toán, cùng với Trường Thọ trưởng công chúa rơi xuống nước, nguyên nhân đều đã điều tra ra, đúng là việc làm của ân nhân cứu mạng Trường Thọ trưởng công chúa - Phó Thập cô nương.
Hoàng hậu nương nương hay là bị người nhà mẹ đẻ liên lụy mà thất sủng đi?
Một buổi tối ba ngày sau, trong Từ Ninh Cung bỗng nhiên truyền đến một tin tức, nói là Trường Thọ trưởng công chúa không có hô hấp.
Lam Thừa Vũ nghe xong lời này, trực tiếp vọt vào nhà tù, đem đầu sỏ gây tội là Phó Thập cô nương mang giết.
Án này tiến độ điều tra thực nhanh, sự tình phát sinh sau hai, thủ hạ bên người Vĩnh Gia Đế liền tra ra được việc này là một vở diễn do Phó Thập cô nương tự đạo tự diễn, liền đem Phó Thập cô nương bắt lại, giam vào nhà tù.
Mà lúc này, Phó gia còn không có kịp dựa theo lời Phó hoàng hậu nói mà chủ động hướng Vĩnh Gia Đế thỉnh tội.
Vĩnh Gia Đế sau khi điều tra rõ kết quả, dưới sự giận dữ, không những hạ chỉ đem Phó Thập cô nương mang đi, chọn ngày trảm thị chúng, còn bãi miễn chức quan của phụ thân Phó hoàng hậu, đem người Phó gia hoàn toàn từ một gia đình thế gia biến thành gia đình bình dân áo vải.
Theo lý mà nói, Phó Thập cô nương nếu đã bị định tử tội rồi, Lam Thừa Vũ căn bản không cần phải tự mình vào trong nhà lao làm thịt nàng.
Nhưng là thời điểm Lam Thừa Vũ nhận được tin tức người mình yêu rời đi, căn bản không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, chỉ hận không thể lôi toàn bộ người Phó gia chôn cùng Bảo Lạc.
Bảo Lạc của hắn tốt đẹp, lại kiên cường như vậy, từ trước cho tới nay, tuy rằng ốm đau vẫn luôn quấn lấy thân, nhưng vẫn lần lượt ngoan cường mà chống chọi, lúc này đây, lại bởi vì kẻ súc sinh Phó gia kia mà làm hại đến tính mạng của nàng.
Nếu không phải là một tia lý trí cuối cùng ngăn trở Lam Thừa Vũ, chỉ sợ Lam Thừa Vũ giờ phút này đã vọt tới Phó gia mà đại khai sát giới.
Chờ đến khi An Quốc Công biết được tin tức Lam Thừa Vũ nhất thời xúc động mà làm ra loại chuyện này, thì Lam Thừa Vũ đều đã đem việc gì nên làm, việc gì không nên làm đều làm hết rồi, khiến An Quốc Công tức giận đến mức muốn động gia pháp:
- "Hoàng Thượng đã phán nàng tử tội, ngươi vì cái gì liền không thể chờ thêm một lát đâu? Ngươi biết sấm thiên lao, giết người là phạm phải tội danh gì hay sao? Ngươi thật là muốn tức chết cha ngươi a!"
- "Bảo Lạc chết, nàng ta là đầu sỏ gây tội vì cái gì còn có thể tồn tại? Ta muốn mệnh của nàng, ta liền một ngày đều không nghĩ lại phải chờ thêm nữa!"
Lam Thừa Vũ lạnh lùng thốt lên.
Hiển nhiên, hắn đã từ trong trạng thái xúc động mà hồi phục lại tinh thần, nhưng hắn một chút cũng không hối hận.
- "Ngươi không thể chịu đựng a, chẳng lẽ Hoàng Thượng liền muốn nhẫn nhịn xuống sao? Không cần ngươi động thủ, Hoàng Thượng chính mình liền sẽ tự mình thay đổi chủ ý, trước tiên thời gian hành hình, ngươi vì cái gì liền không thể lại đợi thêm chút nữa?"
- "Ta chính là chờ không được."
Lam Thừa Vũ lợn chết không sợ nước sôi, vẫn là câu nói kia:
- "Nếu là Hoàng Thượng muốn bởi vì chuyện này mà trị ta tội, cũng vừa lúc đưa ta đi gặp Bảo Lạc luôn đi."
Một khắc kia nhận được tin tức Bảo Lạc không còn hô hấp, hắn thật sự có loại cảm giác nản lòng, thoái chí.
An Quốc Công nhìn Lam Thừa Vũ đồi bại như vậy, rốt cuộc nói không nên lời.
Người Lam gia bọn họ như thế nào đều lại là những kẻ si tình như vậy đây? Bản thân hắn liền không nói, cả đời bị An Quốc Công phu nhân cấp ăn đến gắt gao.
Con hắn là Lam Thừa Vũ càng tốt hơn, trò giỏi hơn thầy, lúc trước muốn chết muốn sống cưới Trường Thọ trưởng công chúa về nhà không nói, lúc này Trường Thọ trưởng công chúa tạo ngộ bất trắc, hắn còn muốn cùng Trường Thọ trưởng công chúa đồng sinh cộng tử!
Trong cung, sau khi Phó hoàng hậu biết được việc này, sầu thảm cười:
- "Đây đều là ý trời a.."
Nếu là nàng có thể sớm một ngày hạ quyết tâm cấm người nhà họ Phó vào cung, thậm chí ác tâm hơn một ít, cho dù có liều mạng mà bị người ngoài thóa mạ cũng muốn cùng người Phó gia phân rõ giới hạn, có lẽ, liền sẽ không phát sinh ra sự tình như vậy.
- "Nương nương, ngài.."
Cung nữ lo lắng mà nhìn Phó hoàng hậu, lại nhìn Phó hoàng hậu tĩnh tọa nửa ngày, trên mặt rơi xuống một hàng thanh lệ tới:
- "Hoàng muội, ta xin lỗi ngươi."
Người Phó gia đều là một đám người ở dưới nước bùn lăn lộn, Bảo Lạc là kim chi ngọc diệp như vậy, lại bởi vì người nhà họ Phó mà tánh mạng cũng không còn.
Phó hoàng hậu lẳng lặng nằm ở một bên mà nhìn Đại hoàng tử ở một bên vô tư lự mà đem ngón tay của mình cắn cắn, đem hắn ôm lại đây, nhẹ nhàng hôn hắn một trận, trong ánh mắt có chút quyến luyến không rời:
- "Đem hắn ôm đi đi."
Cuối cùng, Phó hoàng hậu nói với cung nữ bên cạnh.
Hài tử trong lòng ngực tựa hồ cảm giác được hơi thở bất tường, vừa rời khỏi cái ôm ấp ấm áp của mẫu thân, liền bắt đầu oa oa kêu khóc không ngừng, khóc đến tê tâm liệt phế, làm người lo lắng.
- "Nương nương, ngài xem, Hoàng tử điện hạ luyến tiếc ngài đây."
Cung nữ ôm Đại hoàng tử ở một bên khóc nỉ non không ngừng, vẻ mặt khó xử mà nhìn Phó hoàng hậu.
Nàng đương nhiên biết chủ tử nhà mình tính toán làm cái gì, bởi vậy, nàng trông cậy vào việc thông qua thân tình mẫu tử tới ràng buộc Phó hoàng hậu.
Đáng tiếc, Phó hoàng hậu tuy rằng cũng đồng dạng luyến tiếc Đại hoàng tử, nhưng ở phương diện này, nàng lại cực kỳ kiên quyết.
- "Đem hắn ôm đi đi, hình ảnh kế tiếp không thích hợp để hắn nhìn đến.
Đi thôi, đừng để bổn cung lặp lại lần thứ ba."
Phó hoàng hậu đối với cung nữ lại lặp lại một lần.
Đích xác mà nói để một tiểu hài tử chứng kiến cảnh mẫu thân mình chết ở trước mặt mình, thật sự là quá mức tàn nhẫn.
Chẳng sợ đứa nhỏ này chỉ là một đứa trẻ con không hiểu chuyện, nhưng những ác mộng này đối với tiểu hài tử là không tốt một chút nào.
Cung nữ nghe vậy cũng minh bạch Phó hoàng hậu là tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý, tức khắc lã chã rơi lệ:
- "Chuyện này rõ ràng không phải nương nương ngài sai, nô tỳ không rõ vì cái gì ngài lại muốn rơi vào kết cục như vậy.
Sự tình..
đâu đến nỗi này?"
Kết cục Phó gia cũng chỉ là xét nhà đoạt tước vị, trừ bỏ Phó Thập cô nương ra, những người còn lại của nhà họ Phó ít nhất còn có thể giữ lại tánh mạng.
Vì sao người nhà họ Phó xúi giục Phó Thập cô nương vào cung tranh phú quý ngập trời đều có thể giữ được tánh mạng, còn chủ tử nhà mình lại muốn lấy cái chết tạ tội đây?
- "Bổn cung đã nói qua việc bổn cung làm chính là không thẹn với lương tâm.
Việc này tuy nói là do người nhà họ Phó làm, nhưng Phó thập nếu không phải lợi dụng bổn cung thì lại như thế nào có thể làm được việc này? Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, chuyện này là thứ nhất.
Thứ hai, người Phó thập tính kế nguyên bản là con ta, hiện giờ con ta bình yên vô sự, hoàng muội lại thay thế hắn chịu chết..
Chuyện này, tổng phải có cái cách nói.
Ta vô pháp giữ lại mệnh của hoàng muội cho nàng, chỉ có dùng chính mệnh của ta tới hoàn lại.."
- "Nương nương.."
Thanh âm khụt khịt không ngừng ở bên tai vang lên, Phó hoàng hậu lại nói:
- "Nha đầu ngốc, đừng khóc.
Ngày sau bổn cung không còn nữa, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình thật tốt.
Nếu là ngươi còn khóc giống như bây giờ, ngày sau làm thế nào bây giờ?"
- "Ô..
Ô ô.."
Cung nữ kiệt lực cắn chặt môi dưới chính mình, lại vẫn là không thể ức chế mà truyền ra một chút tiếng động nức nở.
- "Trước khi bổn cung lên đường, không thể để cho bất luận người nào biết chuyện này, ngươi có hiểu không?"
Cung nữ rơi lệ đầy mặt mà hướng về phía Phó hoàng hậu gật gật đầu..
Cho nên, bổn cung muốn để Phó gia lựa chọn một trong ba điều."
Phó hoàng hậu cười tự giễu, Phó thái phu nhân lại bởi vì lời này của nàng mà nhẹ nhàng thở ra.
Không đợi Phó thái phu nhân chỉ giáo Phó hoàng hậu nên làm như thế nào, Phó hoàng hậu liền nói:
- "Hiện giờ, Phó gia các người có ba cái lựa chọn.
Một là xử lý Phó thập, chủ động thỉnh tội với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có lẽ sẽ nể mặt Phó gia chỉ ra hung thủ, chủ động để Phó thập thỉnh tội Hoàng Thượng, dốc hết sức gánh tội danh này.
Ba là chờ Hoàng Thượng điều tra rõ việc này, liền lấy Phó gia khai đao."
Phó thái phu nhân một hơi nghẹn ở cổ họng, thượng cũng không thượng được, hạ cũng không thể đi xuống.
Phó hoàng hậu đưa mắt ra hiệu với cung nữ hầu hạ bên người, cung nữ vội vàng tiến lên nâng trụ Phó thái phu nhân lên:
- "Thái phu nhân hãy suy nghĩ thật kỹ, tuy nói là con cháu Phó gia đều là một đám không hiếu thuận, không thể tranh sĩ diện cùng mặt mũi cho gia tộc, cũng chỉ làm cho gia tộc càng thêm phiền toái.
Nhưng Thái phu nhân vẫn là phải bảo trọng thân thể chính mình.
Vạn nhất Thái phu nhân ngã bệnh, bọn con cháu Phó gia phải làm sao bây giờ?"
Nói giống như là Phó thái phu nhân chính là dạy dỗ ra đám con cháu khiến Phó gia liên lụy mà phải chịu tai họa.
Cung nữ này hiển nhiên chính là tâm phúc của Phó hoàng hậu, nên thập phần hiểu biết tình huống của Phó gia.
Bên ngoài thì nhìn như là đang khuyên Phó thái phu nhân đừng suy nghĩ nhiều, kỳ thật chính là đem Phó thái phu nhân làm cho tức chết.
Bởi vậy, nàng liền đỡ Phó thái phu nhân hiện đang tức giận đến run run người không đứng vững.
- "Hoàng hậu, đây là ngươi vì gia tộc mà tính toán?"
Phó thái phu nhân run rẩy giơ tay, chỉ hướng Hoàng hậu.
- "Thái phu nhân đừng kích động, ngài vẫn là trước hết vẫn nên bỏ tay xuống đi.
Tuy nói nương nương chúng ta biết ngài là bởi vì bị những con cháu không nên thân trong nhà làm cho tức chết nên mới có thể thất thố như vậy.
Nhưng đây là trong Phượng Nghi cung, nhiều người nhiều miệng.
Nếu là một màn này bị người khác nhìn thấy ngài chỉ vào nương nương nhà chúng ta truyền đi ra ngoài, không chừng ngày mai liền có ngự sử liền trình lên tội danh đại bất kính của ngài a."
Nói đoạn, động tác của cung nữ nhìn như là nhu hòa, kỳ thật lại là cường ngạnh mà đem tay Phó thái phu nhân đè ép xuống dưới, trên mặt vẫn là một bộ dáng khiêm cung trung phó, khiến người xem quả thật là muốn phát hỏa.
Nhưng cuối cùng, Phó thái phu nhân cái gì cũng nói không nên lời.
- "Chuyện này bất quá nếu là giấu đi, bổn cung còn có thể đoán được việc này, Thái phu nhân cho rằng Hoàng Thượng chẳng lẽ sẽ không đoán được sao? Cho dù đoán không được, chẳng lẽ hắn còn chưa tra ra cái gì sao? Nói thật, Phó thập tuy rằng có chút thông minh, nhưng nàng về tiểu thủ đoạn này đặt ở trong cung còn xa xa không đủ nhìn.
Nàng ở trong cung còn có thể vận dụng được nhân thủ hữu hạn, Hoàng Thượng nếu đã nghiêm túc tra ra thì không phải chỉ hai ba chuyện là có thể tìm hiểu nguồn gốc, liền nhanh chóng tra ra được việc này là nàng làm."
- "Thái phu nhân nếu là muốn vì Phó thập cầu tình, lời này liền cho qua.
Đừng nói là từ chỗ Hoàng Thượng, ngay cả chỗ này của bổn cung cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Phó thập muốn mưu hại nhi tử của bổn cung, bổn cung không tính sổ với nàng đã là xem phân thượng nàng là đường muội của bổn cung mà miễn tội cho nàng rồi.
Thái phu nhân chẳng lẽ còn muốn để cho bổn cung lấy ơn báo oán? Xin lỗi, bổn cung không rộng lượng được như vậy.
Lần này, hoàng muội gặp tai họa chính là vì cứu nhi tử của bổn cung.
Muốn để bổn cung vì kẻ đã mưu hại nhi tử mình mà đi thương tổn người cứu nhi tử mình, thật xin lỗi, bổn cung làm không được!"
- "Hoàng hậu, ngươi quả thực nhẫn tâm đến mức đó ư? Ngươi có biết Phó gia sẽ bởi vì chuyện này mà hoàn toàn bị Hoàng Thượng ghét bỏ hay không? Ngươi có thể mặc kệ Phó thập, nhưng ngươi cũng không thể mặc kệ Phó gia a!"
- "Cái đó cùng bổn cung có quan hệ gì sao? Là bổn cung để người Phó gia ban ngày ban mặt làm những chuyện đó sao? Là bổn cung ra lệnh cho Phó thập tới tính kế hài tử của bổn cung sao?"
Phó hoàng hậu chán ghét nói:
- "Những thứ nên nói, bổn cung đều đã nói hết rồi.
Nếu là Thái phu nhân nghe lọt tai những lời này, liền dựa theo lời bổn cung nói mà làm đi.
Nếu là Thái phu nhân nghe không vào, bổn cung cũng không thể nề hà.
Thái phu nhân cũng đừng cả ngày nói tới cái gì mà hiếu đạo tới áp đặt bổn cung.
Nếu không phải bởi vì duyên cớ của Phó gia, bổn cung một chữ cũng sẽ không nói."
- "Đây là lần cuối cùng bổn cung cho phép người nhà họ Phó tiến cung cùng bổn cung nói chuyện, ngày sau..
Các ngươi vẫn là đừng tiến cung nữa."
- "Mỗi một lần chỉ cần có người Phó gia tiến cung, bổn cung liền phải lo lắng các ngươi có phải ở sau lưng mưu tính cái gì hay không, ngày nào cũng phải lo lắng, đề phòng như vậy nhật tử, bổn cung đã quá mệt mỏi."
- "Nếu Hoàng muội không có việc gì, bổn cung có thể bảo đảm, trừ bỏ Phó thập ra, những người khác trong phủ không đến mức không giữ được tánh mạng, nhưng vinh hoa phú quý, Phó gia cũng đừng lại trông cậy vào.
Phó gia còn không phải là bởi vì không cam lòng với hiện trạng, khao khát vinh hoa phú quý, không ngừng tính kế mới có thể lưu lạc tới tình trạng cho tới ngày hôm nay hay sao?"
- "Nếu là hoàng muội có cái gì không hay xảy ra, đừng nói là các ngươi, ngay cả bổn cung cũng đều phải lấy cái chết tạ tội.
Cho nên, các ngươi vẫn là cầu nguyện hoàng muội có thể bình yên vô sự đi."
Phó hoàng hậu không lưu tình chút nào, một câu một câu mà chọc thủng sự ảo tưởng của Phó thái phu nhân.
Sau khi tiễn Phó Thái phu nhân đi, Phó hoàng hậu ngồi tại chỗ, đột nhiên cảm thấy huyệt Thái Dương rất đau.
Một cỗ thủy triều mệt mỏi kéo lên khiến nàng uể oải mà ngồi ở trên giường, thần sắc uể oải.
Có người có ý đồ mưu hại con trai của nàng, nàng lại ngại với đối phương là người nhà mẹ đẻ nàng, cái gì cũng không thể làm, nếu không chính là bỏ đá xuống giếng.
Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế..
Cùng nàng quan hệ thật vất vả lắm mới có thể hòa hoãn được một ít, lại bởi vì người nhà mẹ đẻ nàng làm ra loại chuyện hỗn trướng này, chỉ sợ quan hệ cùng nàng lại quay về thời điểm ban đầu đi? - "Nương nương, ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, ngài đã sớm có ý tưởng muốn ước thúc hành vi người nhà họ Phó, nhưng bọn họ lại không nghe ngài, ngài lại có thể làm sao bây giờ đâu? Chuyện này không phải ngài sai."
- "Ta không dám nhìn vào trong lòng chính mình.."
Phó hoàng hậu cười khổ lắc lắc đầu:
- "Hoàng muội đối đãi với ta thành tâm thành ý như vậy, lần này càng là vì cứu hài tử của ta mới gặp phải cục diện cửu tử nhất sinh như thế, tạo thành loại cục diện này lại là người nhà mẹ đẻ ta.."
Thật sự là làm nàng..
Sao mà chịu nổi.
Đừng nhìn Phó hoàng hậu ở trước mặt Phó thái phu nhân trấn định như vậy, nói chuyện nói có sách mách có chứng, kỳ thật nàng một lòng đã sớm không biết ở chỗ nào suy sụp biết bao nhiêu lần rồi.
- "Nương nương, nếu Trường Thọ trưởng công chúa thật sự gặp bất trắc..
Kia ngài.."
Cung nữ do do dự dự nói.
- "Lúc đó, bổn cung liền đem mệnh này của mình bồi cho nàng."
Phó hoàng hậu kiên định mà nói, lý do thoái thác này lại là cùng với lời nói mới vừa rồi cùng lý do thoái thác trước mặt Phó thái phu nhân cũng không sai chút nào.
Có thể thấy được, nàng là thật sự có tồn tại tâm tư như vậy.
Cung nữ biết tính tình chủ tử nhà mình là cái nói được làm được, tức khắc nóng nảy:
- "Nương nương a, Hoàng tử điện hạ hắn vẫn còn nhỏ như vậy, ngài như thế nào liền có thể bỏ được hắn lưu lại một mình như vậy? Nếu là ngài không còn nữa, ngày sau Hoàng Thượng tất nhiên là muốn lập tân hậu khác, đến lúc đó, Hoàng tử điện hạ lại nên làm cái gì bây giờ?"
- "Nếu thật sự tới nông nỗi kia, bổn cung sẽ thượng sổ con thỉnh Hoàng Thượng đem Đại hoàng tử làm con thừa tự của hoàng muội, kể từ đó, hoàng muội cũng coi như là có hậu thế."
Phó hoàng hậu ôm Đại hoàng tử trong lòng ngực hãy còn ngủ say, cân nhắc thật lâu sau mới nói ra một câu như vậy.
Kế tiếp mấy ngày, Phó hoàng hậu ngày ngày đều đi thăm Bảo Lạc, mỗi lần đi đều mang theo bát canh do chính mình tự làm, một ngày cũng không quên.
Hứa thái hậu quả nhiên bởi vì sự việc của Bảo Lạc mà giận chó đánh mèo lên Phó hoàng hậu, đối với Phó hoàng hậu so với ban đầu càng thêm lãnh đạm, Phó hoàng hậu lại hoàn toàn không để ý, mỗi ngày như cũ đều đúng giờ qua thăm.
Nàng làm điều này không phải vì làm cho Hứa thái hậu cùng Vĩnh Gia Đế đối với nàng có cái nhìn khác, hoặc là hoàn toàn đem chuyện nàng là người nhà họ Phó quên đi, nàng chỉ cầu không thẹn với lương tâm của mình là được rồi.
- "Hoàng Thượng, hôm nay ngày mười lăm, ấn lệ là muốn nghỉ ở trong cung của Hoàng hậu nương nương, ngài xem.."
Tiểu thái giám bên người Vĩnh Gia Đế chần chờ mà dò thử Vĩnh Gia Đế.
Nếu là ngày trước, gặp phải chuyện như vậy, Vĩnh Gia Đế tất nhiên không nói hai lời liền sẽ đi tới chỗ của Phó hoàng hậu.
Cho dù là quan hệ giữa Vĩnh Gia Đế cùng Phó hoàng hậu lãnh đạm một đoạn thời gian, nhưng Vĩnh Gia Đế vẫn cứ đều đặn dùng hai ngày mùng một và mười lăm cũng đều sẽ nghỉ ở chỗ Phó hoàng hậu, cho Phó hoàng hậu thể diện.
Trước mắt, quan hệ giữa Phó hoàng hậu cùng Vĩnh Gia Đế sớm đã được cải thiện, theo lý mà nói, chuyện này hẳn là không có nghi vấn.
Nhưng là, gần đây Vĩnh Gia Đế chỉ cần vừa được nghỉ ngơi liền đi Từ Ninh Cung, hoặc là tự mình chiếu cố muội muội, hoặc là trấn an Hứa thái hậu.
Cho nên, thái giám nhất thời cũng có chút không xác định được Vĩnh Gia Đế gần đây còn có thể đi tới chỗ của Phó hoàng hậu hay không.
Vĩnh Gia Đế dùng sức ngón trỏ mà nắm lấy cái nhẫn ban chỉ ở ngón tay cái, một lát sau mới nói:
- "Không đi.
Hoàng muội đến nay còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, trẫm không có tâm tư đi nơi khác."
Lời này tuy là nói như thế, nhưng trong lòng Vĩnh Gia Đế liền tự mình rõ ràng đây chỉ là nguyên nhân nhất thời.
Nhưng điều càng quan trọng nhất là Vĩnh Gia Đế sợ chính mình sẽ không nhịn được mà giận chó đánh mèo lên Phó hoàng hậu.
Tuy rằng lý trí của hắn nói cho hắn biết chuyện này cùng Phó hoàng hậu không có quan hệ gì, thậm chí Phó hoàng hậu cũng là người bị hại.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến kẻ hại con của hắn rơi xuống nước, và muội muội hắn nửa chết nửa sống mà nằm ở trên giường là người nhà họ Phó, hắn liền không biết nên như thế nào mà đối mặt với Phó hoàng hậu.
- "Vâng, bọn nô tài liền đi báo cho Hoàng hậu nương nương không cần chờ giá."
Người phía dưới trao đổi một ánh mắt.
Gần đây, Đại hoàng tử bị người ám toán, cùng với Trường Thọ trưởng công chúa rơi xuống nước, nguyên nhân đều đã điều tra ra, đúng là việc làm của ân nhân cứu mạng Trường Thọ trưởng công chúa - Phó Thập cô nương.
Hoàng hậu nương nương hay là bị người nhà mẹ đẻ liên lụy mà thất sủng đi?
Một buổi tối ba ngày sau, trong Từ Ninh Cung bỗng nhiên truyền đến một tin tức, nói là Trường Thọ trưởng công chúa không có hô hấp.
Lam Thừa Vũ nghe xong lời này, trực tiếp vọt vào nhà tù, đem đầu sỏ gây tội là Phó Thập cô nương mang giết.
Án này tiến độ điều tra thực nhanh, sự tình phát sinh sau hai, thủ hạ bên người Vĩnh Gia Đế liền tra ra được việc này là một vở diễn do Phó Thập cô nương tự đạo tự diễn, liền đem Phó Thập cô nương bắt lại, giam vào nhà tù.
Mà lúc này, Phó gia còn không có kịp dựa theo lời Phó hoàng hậu nói mà chủ động hướng Vĩnh Gia Đế thỉnh tội.
Vĩnh Gia Đế sau khi điều tra rõ kết quả, dưới sự giận dữ, không những hạ chỉ đem Phó Thập cô nương mang đi, chọn ngày trảm thị chúng, còn bãi miễn chức quan của phụ thân Phó hoàng hậu, đem người Phó gia hoàn toàn từ một gia đình thế gia biến thành gia đình bình dân áo vải.
Theo lý mà nói, Phó Thập cô nương nếu đã bị định tử tội rồi, Lam Thừa Vũ căn bản không cần phải tự mình vào trong nhà lao làm thịt nàng.
Nhưng là thời điểm Lam Thừa Vũ nhận được tin tức người mình yêu rời đi, căn bản không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, chỉ hận không thể lôi toàn bộ người Phó gia chôn cùng Bảo Lạc.
Bảo Lạc của hắn tốt đẹp, lại kiên cường như vậy, từ trước cho tới nay, tuy rằng ốm đau vẫn luôn quấn lấy thân, nhưng vẫn lần lượt ngoan cường mà chống chọi, lúc này đây, lại bởi vì kẻ súc sinh Phó gia kia mà làm hại đến tính mạng của nàng.
Nếu không phải là một tia lý trí cuối cùng ngăn trở Lam Thừa Vũ, chỉ sợ Lam Thừa Vũ giờ phút này đã vọt tới Phó gia mà đại khai sát giới.
Chờ đến khi An Quốc Công biết được tin tức Lam Thừa Vũ nhất thời xúc động mà làm ra loại chuyện này, thì Lam Thừa Vũ đều đã đem việc gì nên làm, việc gì không nên làm đều làm hết rồi, khiến An Quốc Công tức giận đến mức muốn động gia pháp:
- "Hoàng Thượng đã phán nàng tử tội, ngươi vì cái gì liền không thể chờ thêm một lát đâu? Ngươi biết sấm thiên lao, giết người là phạm phải tội danh gì hay sao? Ngươi thật là muốn tức chết cha ngươi a!"
- "Bảo Lạc chết, nàng ta là đầu sỏ gây tội vì cái gì còn có thể tồn tại? Ta muốn mệnh của nàng, ta liền một ngày đều không nghĩ lại phải chờ thêm nữa!"
Lam Thừa Vũ lạnh lùng thốt lên.
Hiển nhiên, hắn đã từ trong trạng thái xúc động mà hồi phục lại tinh thần, nhưng hắn một chút cũng không hối hận.
- "Ngươi không thể chịu đựng a, chẳng lẽ Hoàng Thượng liền muốn nhẫn nhịn xuống sao? Không cần ngươi động thủ, Hoàng Thượng chính mình liền sẽ tự mình thay đổi chủ ý, trước tiên thời gian hành hình, ngươi vì cái gì liền không thể lại đợi thêm chút nữa?"
- "Ta chính là chờ không được."
Lam Thừa Vũ lợn chết không sợ nước sôi, vẫn là câu nói kia:
- "Nếu là Hoàng Thượng muốn bởi vì chuyện này mà trị ta tội, cũng vừa lúc đưa ta đi gặp Bảo Lạc luôn đi."
Một khắc kia nhận được tin tức Bảo Lạc không còn hô hấp, hắn thật sự có loại cảm giác nản lòng, thoái chí.
An Quốc Công nhìn Lam Thừa Vũ đồi bại như vậy, rốt cuộc nói không nên lời.
Người Lam gia bọn họ như thế nào đều lại là những kẻ si tình như vậy đây? Bản thân hắn liền không nói, cả đời bị An Quốc Công phu nhân cấp ăn đến gắt gao.
Con hắn là Lam Thừa Vũ càng tốt hơn, trò giỏi hơn thầy, lúc trước muốn chết muốn sống cưới Trường Thọ trưởng công chúa về nhà không nói, lúc này Trường Thọ trưởng công chúa tạo ngộ bất trắc, hắn còn muốn cùng Trường Thọ trưởng công chúa đồng sinh cộng tử!
Trong cung, sau khi Phó hoàng hậu biết được việc này, sầu thảm cười:
- "Đây đều là ý trời a.."
Nếu là nàng có thể sớm một ngày hạ quyết tâm cấm người nhà họ Phó vào cung, thậm chí ác tâm hơn một ít, cho dù có liều mạng mà bị người ngoài thóa mạ cũng muốn cùng người Phó gia phân rõ giới hạn, có lẽ, liền sẽ không phát sinh ra sự tình như vậy.
- "Nương nương, ngài.."
Cung nữ lo lắng mà nhìn Phó hoàng hậu, lại nhìn Phó hoàng hậu tĩnh tọa nửa ngày, trên mặt rơi xuống một hàng thanh lệ tới:
- "Hoàng muội, ta xin lỗi ngươi."
Người Phó gia đều là một đám người ở dưới nước bùn lăn lộn, Bảo Lạc là kim chi ngọc diệp như vậy, lại bởi vì người nhà họ Phó mà tánh mạng cũng không còn.
Phó hoàng hậu lẳng lặng nằm ở một bên mà nhìn Đại hoàng tử ở một bên vô tư lự mà đem ngón tay của mình cắn cắn, đem hắn ôm lại đây, nhẹ nhàng hôn hắn một trận, trong ánh mắt có chút quyến luyến không rời:
- "Đem hắn ôm đi đi."
Cuối cùng, Phó hoàng hậu nói với cung nữ bên cạnh.
Hài tử trong lòng ngực tựa hồ cảm giác được hơi thở bất tường, vừa rời khỏi cái ôm ấp ấm áp của mẫu thân, liền bắt đầu oa oa kêu khóc không ngừng, khóc đến tê tâm liệt phế, làm người lo lắng.
- "Nương nương, ngài xem, Hoàng tử điện hạ luyến tiếc ngài đây."
Cung nữ ôm Đại hoàng tử ở một bên khóc nỉ non không ngừng, vẻ mặt khó xử mà nhìn Phó hoàng hậu.
Nàng đương nhiên biết chủ tử nhà mình tính toán làm cái gì, bởi vậy, nàng trông cậy vào việc thông qua thân tình mẫu tử tới ràng buộc Phó hoàng hậu.
Đáng tiếc, Phó hoàng hậu tuy rằng cũng đồng dạng luyến tiếc Đại hoàng tử, nhưng ở phương diện này, nàng lại cực kỳ kiên quyết.
- "Đem hắn ôm đi đi, hình ảnh kế tiếp không thích hợp để hắn nhìn đến.
Đi thôi, đừng để bổn cung lặp lại lần thứ ba."
Phó hoàng hậu đối với cung nữ lại lặp lại một lần.
Đích xác mà nói để một tiểu hài tử chứng kiến cảnh mẫu thân mình chết ở trước mặt mình, thật sự là quá mức tàn nhẫn.
Chẳng sợ đứa nhỏ này chỉ là một đứa trẻ con không hiểu chuyện, nhưng những ác mộng này đối với tiểu hài tử là không tốt một chút nào.
Cung nữ nghe vậy cũng minh bạch Phó hoàng hậu là tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý, tức khắc lã chã rơi lệ:
- "Chuyện này rõ ràng không phải nương nương ngài sai, nô tỳ không rõ vì cái gì ngài lại muốn rơi vào kết cục như vậy.
Sự tình..
đâu đến nỗi này?"
Kết cục Phó gia cũng chỉ là xét nhà đoạt tước vị, trừ bỏ Phó Thập cô nương ra, những người còn lại của nhà họ Phó ít nhất còn có thể giữ lại tánh mạng.
Vì sao người nhà họ Phó xúi giục Phó Thập cô nương vào cung tranh phú quý ngập trời đều có thể giữ được tánh mạng, còn chủ tử nhà mình lại muốn lấy cái chết tạ tội đây?
- "Bổn cung đã nói qua việc bổn cung làm chính là không thẹn với lương tâm.
Việc này tuy nói là do người nhà họ Phó làm, nhưng Phó thập nếu không phải lợi dụng bổn cung thì lại như thế nào có thể làm được việc này? Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, chuyện này là thứ nhất.
Thứ hai, người Phó thập tính kế nguyên bản là con ta, hiện giờ con ta bình yên vô sự, hoàng muội lại thay thế hắn chịu chết..
Chuyện này, tổng phải có cái cách nói.
Ta vô pháp giữ lại mệnh của hoàng muội cho nàng, chỉ có dùng chính mệnh của ta tới hoàn lại.."
- "Nương nương.."
Thanh âm khụt khịt không ngừng ở bên tai vang lên, Phó hoàng hậu lại nói:
- "Nha đầu ngốc, đừng khóc.
Ngày sau bổn cung không còn nữa, ngươi phải hảo hảo chiếu cố chính mình thật tốt.
Nếu là ngươi còn khóc giống như bây giờ, ngày sau làm thế nào bây giờ?"
- "Ô..
Ô ô.."
Cung nữ kiệt lực cắn chặt môi dưới chính mình, lại vẫn là không thể ức chế mà truyền ra một chút tiếng động nức nở.
- "Trước khi bổn cung lên đường, không thể để cho bất luận người nào biết chuyện này, ngươi có hiểu không?"
Cung nữ rơi lệ đầy mặt mà hướng về phía Phó hoàng hậu gật gật đầu..
Danh sách chương