Nguyên Thủy đã chết, cứ như vậy bị giết chết rồi ném vào trong giếng ma, một chút dấu vết cũng không lưu lại trong Tử Thành. Thân là Bán Tổ nổi danh trong thiên địa, tọa trấn Côn Lôn, đệ tử môn đồ vô số, được cúng bái bởi ngàn vạn kẻ trong mắt của hắn chỉ là con kiến hôi , cuối cùng lại có kết quả như vậy.

Bàn tay khổng lồ trên bầu trời kia đang cầm Thông Thiên tử kiều. Sau khi giằng co ngắn ngủi cùng bóng dáng cao lớn hư hư thực thực của Toại Nhân thị kia thì bỗng nhiên biến mất, rồi sau đó đột nhiên xuất hiện ở trong không trung trên đỉnh đầu Tiêu Thần. Sấm sét giáng xuống đẩy Tiêu Thần về phía giếng ma, một lực lượng có tính hủy diệt làm cho thân hình hắn gần như tiêu tan. Nhưng mà, vào giờ khắc này Hoàng Nê Thai nở rộ ráng lành bao bọc hắn ở bên trong. Tám ngọn đèn vĩnh cửu cũng đồng thời chiếu rọi, giữ cứng đờ Thông Thiên tử kiều để bảo vệ tính mạng của hắn.

Trong nháy mắt, hắn cảm nhận rõ ràng sức mạnh to lớn của Tổ Thần. Đúng vậy, đó hoàn toàn là một loại trực giác. Từ trong Hoàng Nê Thai phát ra sức mạnh to lớn của Tổ Thần khiến cho thần xác hắn đang sắp sụp đổ được ổn định lại, rồi sau đó nhanh chóng rời xa giếng ma.

Thông Thiên tử kiều lại nện đến lần nữa. Nhưng mà giờ phút này tấm vải liệm bay phất phới, thân ảnh cao lớn kia đi từng bước đến, phong bế bầu trời nên lại một lần nữa chặn đứng Thông Thiên tử kiều.

Đột nhiên, từ vòm trời xa xôi bên ngoài kia truyền những đợt khí tức hủy diệt loại khủng bố, dao động mạnh mẽ làm cho sông núi Cửu Châu đều bắt đầu lay động.

Bàn tay khổng lồ trên bầu trời đang cầm Thông Thiên tử kiều rung động một hồi, rồi sau đó xé gió mãnh liệt bay đi về phía bầu trời bên ngoài.

Nơi chiến trường xa xôi bên ngoài tựa hồ có biến cố phát sinh, làm hắn không thể không rút đi.

Xa xa trên bầu trời, đám người Lão Tử, Hình Thiên, Đại Vũ, Trang Chu cũng cảm giác được sự dị thường ở ngoài bầu trời. Tất cả đều hóa thành cầu vồng muốn lao ra phía ngoài bầu trời. Nhưng mà, một lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối đã phong tỏa vòm trời, chặn lối của mọi người làm bọn họ căn bản không xông qua được.

Biết rõ bên ngoài bầu trời đang có chuyện không hề tốt phát sinh, nhưng ngay cả là Bán Tổ cũng chịu bó tay. Chỉ có thể mắt nhìn bi kịch phát sinh.

"Boong. . ."

Chuông tang lại lần nữa vang lên, Thông Thiên giáo chủ đang đại chiến phát ra một tiếng hét thảm, thân thể chia năm xẻ bảy, bị giếng ma cứ như vậy nuốt vào, nháy mắt biến mất không thấy.

Mười vạn đại quân trong Tử Thành ngửa mặt lên trời gầm rống. Lực lượng của bọn họ càng thêm cường thịnh. Chỉ có cái chân thật thì lưu lại xứ sở. Cùng với chuông tang ngân nga, Bán Tổ càng không ngừng bỏ mạng. Tất cả đều phải đến điểm cuối.

Nhưng mà cái hư ảo đến tận cùng thì muôn đời khó diệt. Bên ngoài bầu trời đang đại chiến kịch liệt.

Trong thiên hạ tất cả mọi người đều cảm giác được một sự đau buồn khó tả. Mỗi người đều cảm giác hình như có người cực kì gần gũi thân thiết sắp sửa bỏ mạng .

Đây là tiếng gọi đau xót xuất phát từ dòng máu. Đó là. . . huyết thống kế thừa từ tổ tiên. Rất nhiều người đều đã cảm giác rằng có Tổ Thần đang bỏ mạng .

Bóng dáng cao lớn hư hư thực thực Toại Nhân thị trong Tử Thành. Mái tóc đen dày đang bay loạn trông hình dáng như điên cuồng. Lớp vải khoác tạo nên màn sương đen vô tận. Từ trong đôi mắt bắn ra những tia chớp xanh, nước mắt bắt đầu tuôn ra. Ngài phóng lên cao. Nhưng vừa mới bốc lên độ ngàn trượng thì thân thể ngài liền tan rã, vỡ vụn nên rơi xuống mãnh liệt từ trên trời cao. Sau khi nặng nề té xuống trong Tử Thành. Ngài đập xuống đất tạo ra một cái hố to hình người. Qua thật lâu mới chậm rãi đứng lên.

Ngài không thể rời khỏi Tử Thành!

Trên bầu trời xa, Hình Thiên rống to một tiếng nhằm phía vòm trời, hai tay múa búa, sát khí động trời cao, mãnh liệt dốc lực chém vòm trời. Tất cả các vị Lão Tử, Tôn Vũ, Trang Tử cũng thân mặc áo giáp đồng, vung binh khí Thượng Cổ mà bắt đầu hợp lực phá vòm trời.

Nhưng mà, vòm trời bị phong bế nên không người nào có khả năng rung chuyển.

Trong Tử Thành lại có những phiến lấp lánh đang nhấp nháy, đó là cái gì?

Không ngờ là. . . cánh hoa lấp lánh dính huyết . Tiêu Thần cảm giác trong lòng cực đau thương, nước mắt không tự kìm hãm được mà chảy ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trên trời cao vô tận tựa hồ có một màn bi kịch đang trình diễn. Nhưng hắn lại vô lực thay đổi điều gì, chỉ có thể mặc cho thiên địa buồn rầu rắc hoa khắp chốn nhân gian.

Điều hiện tại duy nhất mà hắn có thể làm chính là mau chóng bình ổn mọi thứ trong Tử Thành. Mười vạn anh linh bạo động, Tử Thành sôi sùng sục, Bán Tổ cứ người nọ tiếp người kia ngã xuống.

Tiêu Thần cất bước ở trên không trung, trong tay cầm Chiến Kiếm nhuốm máu đuổi theo Đại Ma vương Tát Đán ma vương. Bát Tướng, Bát Đăng (tám đèn), Bát Âm cùng chiến. Tay nâng kiếm rồi chém xuống, đầu lâu của Tát Đán ma vương bay vào trong giếng ma, thân thể không đầu phun ra vòi máu ngút trời rồi sau đó chia năm xẻ bảy, lần lượt rơi vào trong vực sâu.

Vào giờ khắc này, chuông tang liên tục ngân vang, giếng ma tự chủ nuốt hết Bán Tổ hư ảo.

"Thần Nông tội gì phải thế? Hà tất như vậy? Ngươi chỉ còn tàn hồn thì làm sao tranh giành nổi với ta. Không bằng hãy trở lại, được phong thần làm tổ, yên lòng giữ một chốn." Âm thanh to lớn từ bên ngoài vòm trời truyền đến, nó vang vọng Cửu Châu, chấn động sơn hà đến rung rinh.

Âm thanh bình tĩnh của Thần Nông không có vui buồn yêu ghét chút nào, ngài nói: "Sinh làm Tổ Thần, hết lực thì bỏ mạng, chết cũng không ân hận."

"Vì con kiến hôi mà chết, thật đáng buồn và đáng tiếc." Âm thanh vô tình rung động vòm trời.

"Đạo không giống nhau, ta vốn là đã chết, không cần lại hơi tàn. Trên đời không có người không chết, cũng không có vị thần bất tử. Bất kể là con trời vô song hay là chúng sinh, kết quả cuối cùng chẳng qua là một nắm đất mà thôi.

"Ai nói lần này là hư ảo sẽ tan biến. Vì không phá đi thì không xây được, ta bất diệt thì hư ảo bất diệt. Ta muôn đời trường tồn, hôm nay sẽ điên đảo Càn Khôn." Âm thanh to lớn rung động Cửu Châu, lời nói lạnh lẽo vô tình từ bên ngoài bầu trời truyền đến: "Thần Nông đã bỏ mạng. Từ hôm nay trở đi, thiên hạ sẽ không còn Tổ Thần, tất cả chỉ là con kiến hôi. Ta sẽ thay đổi trật tự thiên địa, thành lập thần quốc trên mặt đất."

"Dốc hết một phần lực cuối cùng cho con dân của ta . . ." Lời nói cuối cùng của Thần Nông bất chợt im bặt, hào quang thần thánh hào hùng bùng phát lan ra trên bầu trời nhằm phía cái hư ảo đến tột cùng.

"Ầm "

Trong không trung xa xôi truyền đến muôn vàn chùm tia sáng rực rỡ, rồi sau đó khắp trong thiên địa rơi lả tả những giọt lệ, đất trời cùng khóc.

Vào giờ khắc này, tất cả thiên hạ đau buồn, tất cả mọi người nhìn lên trời cao. Ngay cả những người không biết cái gì đang xảy ra, nhưng bởi vì trong cơ thể đang chảy dàng máu của tổ tiên nên bản năng khiến trong lòng bọn họ vô cùng đau đớn, mỗi người đều tuôn trào nước mắt.

Trong thiên địa những cánh hoa điêu linh bay đầy trời. Trên mỗi cánh hoa lấp lánh đều dính lấm tấm những vết máu, màu đỏ cực kì thê lương động lòng làm nhìn thấy gai người, khiến cho lòng người đau thương, mắt tuôn lệ nóng.

Đã chết, Tổ Thần đã chết, Thần Nông tiêu tan làm trái tim chết ngất. Không ngờ trong điêu linh trong tàn lụi, mùa thu đau thương tràn ngập thế gian loài nguời, những cánh hoa dính máu rơi lả tả khắp nơi.

Hoàn toàn đau thương, làm cho tâm hồn người ta tan nát.

Một đời Tổ Thần Thần Nông đã bỏ mạng!

Bỗng dưng, vô tận hào quang phóng lên cao. Nở rộ ra ngàn vạn đạo ngọc bích, điềm lành ngút trời!

Vừa lúc đó, thiên địa được phủ kín bởi những vầng sáng thần thánh vô tận. Đây là. . . Tổ Thần vừa mới biến mất, làm sao lại có ráng lành hiện lên nhỉ?

"Ầm ầm ầm "

Từ chín tầng trời sấm sét vang rền, vạn vật gặp xuân, hoa và cây cối điêu linh giờ phút này không ngờ đâm chồi nảy lộc, lại được hồi sinh.

Đây là vì sao?

Bỗng nhiên, tất cả Bán Tổ tỉnh ngộ.

Tổ Thần!

Trong thiên địa có Tổ Thần mới đã sinh ra

Tiên nhạc bình yên vang vọng khắp bầu trời, vô tận hào quang chiếu khắp thập phương. Ráng lành đầy trời trải khắp nhân gian, hy vọng mạnh mẽ phấn chấn tràn đầy trái tim mỗi người .

Đây là một quang cảnh cực kỳ quái dị , tất cả có người đều đang mỉm cười đến rơi lệ, trong lòng có sự đau thương cực kỳ, lại có niềm vui sướng hòa trộn chung một chỗ. Đau thương và phúc lành cùng tồn tại.

Một thanh thánh kiếm lấp lánh phát ra hào quang chói lọi chém về phía vòm trời, lập tức phá vỡ sự phong bế vòm trời cao.

"Hiên Viên thánh kiếm!"

"Hoàng Đế. Là Hoàng Đế!"

"Hiên Viên đại đế đã trở thành cảnh giới Tổ Thần."

Trong thời kỳ Thượng Cổ, bản thân Hoàng Đế cũng đã tiếp cận vô hạn cảnh giới Tổ Thần, nhưng rồi trong trận đánh năm đó lại bỏ mạng ở Tử Thành, chỉ có một hồn chạy thoát ra ngoài. Trải qua vô tận năm tháng, Hiên Viên đại đế rốt cuộc đã tấn chức Tổ Thần.

Trong tuyệt vọng ngài đã mang đến hy vọng. Hiên Viên thánh kiếm chém vỡ vòm trời rồi nhảy vào bầu trời. Các vị Lão Tử, Hình Thiên, Nhân Ngoại Nhân, Trang Chu cũng đi theo thánh kiếm, nhằm phía bên ngoài bầu trời.

"Thần Nông chết rất là đúng lúc, đoán ra ngươi ở phía sau tấn chức Tổ Thần. . ."

"Hư ảo rốt cuộc sẽ tan biến!"

"Ta đem muôn đời trường tồn tới, hôm nay phá rồi sau đó lại lập, sáng lập thần quốc vĩnh hằng, cũng không ai có cách nào ngăn cản nổi."

Bên ngoài bầu trời liên tục mạnh mẽ đâm vào nhau. Mỗi một lần giao đấu đều phát ra một vùng hắc động, đó là quyết đấu đỉnh cao thuộc về Tổ Thần mà người ngoài không thể phỏng đoán được.

Trên đất Cửu Châu, hoa rơi nhuốm máu và ráng lành đầy trời đồng thời phất phới, trong đại bi lại ẩn chứa hy vọng.

Mà giờ phút này, trong Tử Thành hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ Bán Tổ bên trong thành bỏ mạng. Mười vạn anh linh như đã hoá đá đứng sừng sững trong thành.

Tiêu Thần cảm giác vô cùng suy yếu , trong giếng ma có một cỗ lực lượng vô cùng cường đại đang triệu hoán hắn, làm hắn khó có thể tự chế ngự. Linh hồn hắn tựa hồ lúc nào cũng có thể rời khỏi thân xác.

Ngọn đèn cổ bất diệt rời khỏi hắn, nó bay đến bên trên giếng ma rồi bắt đầu chậm rãi xoay tròn. Thân thể đã hóa đá từ từ phục hồi như cũ, Thạch Nhân bị hư hại lại xuất hiện ở trong cơ thể, hắn đã mất đi lực lượng cường đại.

Hoàng Nê Thai cũng không còn bảo hộ hắn, Tiêu Thần vô lực yếu đuối nằm trên đài, ở rất gần giếng ma. Sau trận đại chiến, đã mất đi trọng bảo nên hắn giống như bị thương nặng, ho khan phun ra một ngụm máu tươi, cười to mà tự nhủ: "Thế giới này nơi nào có thần thánh gì, chỉ là người có một chút thực lực cường đại. Chẳng qua là có nhiều người muốn làm thần thôi, vậy mà cũng sinh ra cái gọi là thần."

Ở ngoài vòm trời đại chiến vẫn còn tiếp tục, nhưng mà cũng không quan hệ với hắn. Nếu hắn muốn hỗ trợ cũng không thể.

Không xa trên bầu trời, một người thiếu nữ giống như Tinh Linh, bạch y trắng tinh mang theo một con tiểu thú linh động cười khẽ bay tới.

"Tiêu Thần ngươi rốt cục còn sống bình an , tất cả đều kết thúc. . ." Thanh Thanh khẽ cười, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên hai lúm đồng tiền.

"Y nha y nha. . ." Kha Kha chớp chớp đôi mắt to, vui mừng lẩm bẩm.

Bọn họ đã thấy tất cả điều này, khi đại chiến thì mấy lần đã xông lại đây, nhưng thấy Tiêu Thần thoát được nguy hiểm thì mới nhịn được xúc động.

"Ta. . ." Tiêu Thần lau máu tươi trên khóe miệng, muốn cười lại không cười nổi. Hắn bị giếng ma giam giữ, lúc nào cũng có thể bị nuốt vào.

Mười vạn anh linh không một tiếng động biến mất, trên con đường lớn trống trải của Tử Thành vọng đến tiếng bước chân nặng nề, vang đi rất xa rất xa.

Toại Nhân thị toàn thân được mây mù bao phủ, từng bước từng bước đi về phía giếng ma, một ngón tay điểm lên không trung.

Quanh thân Thanh Thanh lập tức bộc phát ra hào quang ngàn vạn trượng, nàng giống như lẩm bẩm kiểu đang nói mê: "Ta là. . . do hào quang sinh mệnh của Tổ Thần đã qua đời ngưng tụ mà thành. Hoàng Nê Thai là huyết nhục Tổ Thần biến thành, hôm nay chỉ còn sinh mệnh hào quang rót vào, để hoàn toàn phong ấn phong ấn vực sâu."

"Nàng đang nói cái gì? !" Tiêu Thần cảm giáccả người lạnh toát

"Y nha y nha. . ." Tiểu thú Kha Kha cũng kêu lên kinh hãi.

Toại Nhân thị rốt cục truyền ra tinh thần dao động, ngài nói: "Vực sâu phải hoàn toàn được bịt lại, nếu không sẽ là mối họa vô biên."

"Ta. . . hiểu ." Thanh Thanh được Toại Nhân thị thức tỉnh linh quang nên lập tức hiểu rõ. Nàng không hề đau thương, lại mỉm cười lẩm bẩm: "Thì ra . . . Ta cũng vĩ đại như vậy à."

"Không có khả năng!" Tiêu Thần cả kinh nói: "Ta không tin!"

"Ta tin, ta vốn từ thiên địa tinh khí ngưng tụ mà sinh ra . . ." Thanh Thanh cười khẽ mà đáp: "Không cần đau lòng. Nếu như có kiếp sau, chúng ta còn có thể gặp lại." Nàng là thoải mái như thế, hoàn toàn không sợ.

"Tinh khí của nàng, Huyết Hồn của ngươi cùng Hoàng Nê Thai hợp nhất thì sẽ vĩnh viễn phong bế vực sâu."

"Huyết Hồn của ta?" Tiêu Thần nhìn về phía Toại Nhân thị.

"Đúng vậy, ngươi sinh ra ở Cổ Thôn Hoàng Hà, đã sớm phù hợp với Hoàng Nê Thai."

Thanh Thanh mỉm cười ngọt ngào, nàng đứng lên bảo: "Như vậy ta sẽ không cô độc, không nghĩ tới chúng ta lại sẽ cùng chết . . ."

"Chính là. . . Ta không muốn nàng chết." Tiêu Thần vô cùng mất mát .

"Y nha y nha. . ." Kha Kha kinh hoảng quát to, nó không muốn một ngày liên tục mất đi hai người thân.

"Lấy Hoàng Nê Thai thu nạp hào quang sinh mệnh của nàng ta . . ." Sóng dao động tinh thần của Toại Nhân thị hơi trầm thấp.

Tiêu Thần rốt cuộc vẫn phải khống chế Hoàng Nê Thai chậm rãi bay vút lên, Bản Nguyên Bát Âm cùng chấn động, Thanh Thanh trên bầu trời từ từ mờ nhạt đi, hóa thành muôn vàn hào quang bay tới rồi nhập vào trong Hoàng Nê Thai.

Tuyết Bạch Tiểu Thú khóc lớn, âm thanh "y nha" nghe sao mà buồn rầu, Toại Nhân thị vững vàng giữ chặt lấy nó.

Thanh Thanh khẽ cười, hình ảnh tựa hồ trong nháy mắt đã vĩnh viễn cố định lại .

Tiêu Thần cảm giác trên mặt có nước mắt lăn xuống. Không ngờ là hắn phải giết chết Thanh Thanh. Thực tế rất tàn khốc cùng vô tình, hắn thì thào: "Có một nàng Thanh Thanh, sao linh hoạt kỳ ảo. Hàng mi khơi vần điệu, mắt huyền nảy ý thơ. Làn môi mềm quyến rũ, hàm răng ngọc long lanh. Vạn trượng hồng trần động, Chiến Kiếm kêu leng keng. Hồn nát hư ảo tan, ta chết không ân hận Chỉ vì thương Thanh Thanh, ta cô độc thê lương. Băng cơ chứa ngọc cốt, phấn hồng hóa đất bùn. Hôm nay xa Thanh Thanh, kiếp sau xin gặp lại. . ." Hắn chia năm xẻ bẩy, huyết quang văng tóe, thi thể rơi xuống trong vực sâu.

Máu tươi nhuộm đỏ Hoàng Nê Thai, huyết nhục Tổ Thần sau khi thu nạp hào quang sinh mệnh thì tỏa hào quang mãnh liệt mà bay về phía vực sâu.

"Ầm "

Vực sâu tội ác bị phong bế vĩnh viễn.

"Y nha y nha. . ." Tiểu thú khóc lớn, nó bị Toại Nhân thị gắt gao ôm ở trong lòng.

Chỉ là, chả mấy chốc mà Toại Nhân thị liền biến thành một đám cát vàng. Tính mạng của ngài từ thời thượng cổ đã đi tới điểm cuối, hoàn toàn chỉ là một niềm tin bất diệt đang gắng sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện