Nghe được tiếng kêu thảm thiết khi bị tan thành mây khói của Tần Tâm Nhu, đang quan sát nhau với Thương Sùng, trong mắt đứa bé lướt qua vẻ kinh ngạc. Nó lạnh lùng nhìn Thương Sùng vẫn chưa có bất kỳ động tác nào từ lúc đi lên đến bây giờ, con ngươi màu đen đầy điên cuồng.

Không phải là bàn tay và bàn chân nhỏ mềm yếu, từng sợi thịt mềm chui ra từ tứ chi của nó. Trên từng đoạn lần lượt hiện ra những cái miệng đầy răng nanh, kêu két két phóng về phía Thương Sùng.

Thương Sùng cười lạnh một tiếng, thân thể bất động đứng đó.

Đợi đến khi những sợi thịt kia quấn đầy thân thể, anh mới nâng đôi mắt chẳng biết đã biến thành đỏ rực từ lúc nào lên. Một tay xuyên qua lồng ngực của quỷ nhỏ, không để cho nó có cơ hội thét chói tai, mở to miệng, răng nanh cắn vào cổ nó.

Thân thể co rút khiến cho con quỷ nhỏ hoảng sợ trợn to hai mắt, nó không có cách nào vặn vẹo cổ, chỉ có thể giãy giụa, vặn vẹo các sợi thịt khắp thân thể.

Nó không thể tin được, người đàn ông trước mắt này đang hút hồn phách của mình, nó càng thêm không thể tin được, Thương Sùng lại là thứ ấy.....

Lúc trước đứa bé còn ngủ say trong thân thể của Lưu Di Na, cho dù dung nhập oán khí của mình vào thân thể Lưu Di Na. Nhưng, còn chưa tận mắt thấy Thương Sùng đối phó với Lưu Di Na như thế nào.

Nếu sớm biết Thương Sùng là loại sinh vật này, nó sẽ không khinh địch, cứng đối cứng với anh. Anh là ma, mà nó chỉ là một oán linh mới được trăm năm mà thôi.

Đối với Thương Sùng mà nói, oán linh chỉ là thuốc bổ.---,,,..ll,,ê,,quy,,,don,,,,----Vì sao nó lại muốn phá hủy năng lực vất vả tích tụ qua ngày trong suốt trăm năm qua? Vì sao nó lại ngu ngốc như thế!

Nó chỉ muốn một người mẹ thôi mà....Vì sao cuối cùng lại rơi vào kết quả này.

Hối hận, tuyệt vọng lấp đầy con ngươi của nó, nó không giãy dụa vô ích nữa, như một khối thạch hoa quả bị hút gần cạn, trong chớp mắt liền biến mất trong bóng tối.

Nhìn vũng máu còn lưu lại trên đất, Thương Sùng lạnh lùng nhếch khóe môi.

Bóng tối bao phủ bóng dáng thon dài của anh, giống như một Quốc vương cao quý trong bóng đêm. Anh lấy một chiếc khăn tay trắng bằng lụa từ trong túi áo ra, tao nhã lau đi vết máu ở khóe miệng.

Răng nanh sắc bén giống như mũi dao lóe lên ánh sáng lạnh đến cực điểm, nhấp nhẹ đầu lưỡi, màu đỏ trong mắt anh và răng nanh đồng thời rút đi.

Một lần nữa xuất hiện ở phòng khách, anh không còn như Đế vương mà giống một người đàn ông bình thường.

Đối diện với ánh mắt của Sở Niệm đang đứng dưới cầu thang, Thương Sùng liền cười dịu dàng. Anh giẫm từng bước xuống cầu thang, vẻ tôn quý làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn cúi đầu xưng thần.

Cánh mũi động khẽ vài cái, anh cầm lấy ba lô của Sở Niệm, hỏi: "Giải quyết rồi sao?"

"Đương nhiên." 

Sở Niệm nhìn về phía Thương Sùng, hỏi: "Tên quỷ nhỏ đó...."

Trong không khí lan tràn ánh sáng màu xanh lam mà mắt thường không thể nhìn thấy, oán khí tản đi, hơi thở của con quỷ nhỏ biến mất, Thương Sùng đúng là không khiến cô thất vọng.

Chỉ là.......Làm sao anh làm được vậy? Thương Sùng nhìn ra sự hoài nghi trong mắt cô, xoay người vừa đi về phía mấy người đàn ông mơ màng ngủ say vì bị Sở Niệm điểm huyệt, vừa nói: "Quỷ nhỏ đúng là rất mạnh, nhưng bọn nó đều có chung một nhược điểm.---ll..,,ê,quy,,,do,,,,---Oán khí mạnh mẽ đồng thời còn có thực thể. Em am hiểu là dùng pháp thuật đối phó với những thứ chưa tu luyện thành hình, anh am hiểu chính là công kích những thứ có thực thể. Về phần dùng cách gì, anh chỉ có thể nói anh đã đánh tan nó rồi."

Được rồi, thứ khó dây dưa như vậy lại bị anh đánh nát, Sở Niệm chỉ có thể hoài nghi có phải thân thể của quỷ nhỏ kia làm bằng thủy tinh hay không.

Cũng không muốn nghĩ đến sự mờ ám bên trong nữa, dù sao bây giờ giải quyết xong chuyện là tốt rồi.

Nhấc chân bước đến trước mặt Chu Vũ Hạo còn đang uể oải, Sở Niệm khoanh tay trước ngực, nói: "Nhớ rõ anh còn thiếu tôi năm triệu, về phần ba người họ, anh cũng hiểu rồi."

Chu Vũ Hạo sững sờ, mở mắt ra dè dặt nhìn xung quanh, hỏi: "Cô ta, đã giải quyết xong cô ta rồi?"

"Nói nhảm." Sở Niệm trừng mắt, sau đó nhìn gã rướn cổ lên, ánh mắt ngó loạn. Cô rất là ghét bỏ nhăn mày, hừ lạnh một tiếng.

Lúc trước, cô chỉ nghĩ là tên đàn ông ngu ngốc này có IQ thấp, giờ mới phát hiện gã còn là con rùa rụt đầu.

Thật vất vả ngó hết hoàn cảnh chung quanh, Chu Vũ Hạo mới vừa rụt đầu liền thấy được ánh mắt ghét bỏ của cô. Lúng túng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, gã thẳng lưng lên trở về hình tượng cậu chủ kiêu ngạo lúc trước.

Gã nói: "Cô yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cô. Ba người bọn họ cũng sẽ ra tự thú vào sớm mai."

Sở Niệm cũng không nghi ngờ lời gã nói, dù sao gã cũng nhìn rõ vài chuyện vừa xảy ra rồi.

Đối nghịch với người trừ ma sẽ có kết cục không tốt, Chu Vũ Hạo sẽ không mạo hiểm như vậy.

Nhàn nhạt gật đầu một cái với gã coi như từ biệt, Sở Niệm và Thương Sùng liền rời khỏi căn biệt thự.

Ngay lúc đi ra cửa chính, Sở Niệm dừng bước, quay đầu nhìn lại.--;;;ll,,ê,quy,,d,onn,,Trong giọng nói mang theo chút đáng tiếc: "Biệt thự thật đẹp, có lẽ sau này sẽ biến thành chốn cô quạnh."

Thương Sùng nhìn cô, trong đôi mắt màu đen thoáng qua vẻ kinh ngạc, hỏi: "Em thích kiểu nhà này sao?"

"Không thích." 

Sở Niệm lắc lắc đầu, cong môi cười nói: "Chẳng qua chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi, anh cũng biết người Trung Quốc rất mê tín, kiểu nhà từng bị quỷ ám như vậy, sẽ chẳng có ai dám ở cả."

Đối với người bình thường mà nói, quỷ trạch (nhà bị quỷ ám) là một chỗ rất kinh khủng, nhưng đối với người trừ ma mà nói, cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Nếu không phải cô có khái niệm khác với người bình thường về phòng ốc, cô nhất định sẽ chờ mấy ngày nữa, đợi căn biệt thự này bị thanh lý, hạ giá, sẽ mua nó dưới danh nghĩa của mình.

Thương Sùng nâng tay vuốt ve mái tóc dài của cô, nói: "Nếu như em thích kiểu nhà này, anh có thể mua một căn để tặng cho em."

"Hay là thôi đi, một mình em ở căn nhà lớn như vậy quá lãng phí. Anh không biết câu nói: ‘Phòng ở càng lớn, người lại càng cô đơn’ sao?" Sở Niệm nở nụ cười, lông mi thật dài phủ lấp sự yếu đuối thoáng qua của cô.

Trong lòng Thương Sùng căng thẳng, khẽ thở dài mở cửa xe ra. Đợi Sở Niệm ngồi tốt, lúc này mới quay về chỗ ghế lái.

Nổ máy xe, bọn họ rời khỏi khu biệt thự Dương Minh.

Trên đường, có lẽ do hai người đều hơi mệt, cho nên liền im lặng khá lâu.

Cho đến khi xe tiến vào khu nhà của Sở Niệm, cô mới nghiêng đầu nhìn Thương Sùng bên ghế lái, nói: "Có hai chuyện còn cần anh hỗ trợ."

Thương Sùng thản nhiên liếc cô một cái, đáp: "Địa chỉ bệnh viện của mẹ Tần Tâm Nhu đang ở và nhà của ba người Lý Cường, đúng không?"

"Anh quá thông minh!" Sở Niệm sững sờ một chút, sau đó thở dài, tự đáy lòng nói.

"Không phải là thông minh, là em đã viết hết tâm sự lên mặt thôi."

Anh vẫn hiểu rõ tính tình của cô, cô đòi Chu Vũ Hạo mười triệu,---ll,,ê..quy,,,do,..nn--không phải vì lòng tham mà là phải giúp đỡ người khác.

Trước đó cô đã nói với anh là muốn trích ra năm triệu để phụng dưỡng mẹ của Tần Tâm Nhu. Về phần còn lại, phần lớn đều sẽ cho vợ con của đám người Lý Cường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện