Mạc Chi Dương bị đánh thức, có chút tức giận, mở chăn bông đứng dậy, đi mở cửa, nhìn thấy người tới là ai, biết rõ còn cố hỏi: "Ngươi là?"



"Tiểu nữ tên là Như Tâm, là đại đệ tử của Già Lạc Cung, được cung chủ đặc biệt ra lệnh, đến rửa mặt cho Minh chủ.” Nói xong, còn hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra cần cổ thiên nga xinh đẹp.



“Ồ, ta còn chưa tỉnh ngủ.” Mạc Chi Dương nói xong, đóng sầm cửa lại, vui vẻ trở về nằm xuống ngủ tiếp.



Như Tâm bị nhốt ngoài cửa, cũng không biết nên làm gì cho đúng, ban đầu còn nghĩ rằng Minh chủ này trông đơn thuần, không rành thế sự sẽ rất dễ xử lý. Kết quả không chỉ không rành thế sự mà còn không biết đến tình yêu nam nữ, như vậy rất khó để xử lý.



Như Tâm nhìn cái chậu đồng trong tay, nước phản chiếu gương mặt bản thân, lại lần nữa khẳng định là rất đẹp, chẳng lẽ là do Minh chủ còn nhỏ tuổi, không biết gì sao?



Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy bực mình, làm sao mới có thể khiến y thông suốt?



Ngủ đủ rồi dậy đi đả toạ vận công, phải nói thân thể này đúng là kỳ tài luyện võ thiên hạ ngàn năm khó gặp, sau khi được sư phụ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nội công tâm pháp càng tiến triển cực nhanh.



Ngay cả Giang Hạ Niên tích lũy cả hai kiếp này cũng không thể so với mình, cho nên võ công cao cường thì không ai có thể bắt nạt được.



Đến buổi chiều, mới ra khỏi cửa liền gặp phải chưởng môn Chiêu Càn của Tiêu Dao Phái, Chiêu Càn là chưởng môn nhỏ tuổi nhất, lớn lên cũng xem như xuất chúng



Ước chừng 30 tuổi xuất đầu, vẻ ngoài ổn trọng tuấn lãng, là một mỹ nam, nhưng khi nhìn kỹ vào khóe mắt của hắn ta, luôn mang theo một vẻ phong lưu, khiến người ta luôn nghi ngờ động cơ của hắn ta.



Mạc Chi Dương không có hảo cảm với hắn ta, người này luôn thích động tay động chân với y, ngày thường rất che giấu rất tốt, nhưng cố tình y còn phải bảo trì vẻ mặt ngây ngốc đơn thuần, không dễ vạch trần.



Một ngày nào đó, liền đem móng heo của ngươi ngâm muối.



Chiêu Càn nhìn thâye Minh chủ, trước mắt sáng lên, Minh chủ này thoạt nhìn không còn như xưa nữa, những nếp gấp trên khuôn mặt của Minh chủ có thể kẹp chết ruồi bọ.



Trái lại còn rất thơm tho mềm mại, nhưng võ công cực cao, tuy mới trưởng thành nhưng đã là cao thủ có thể đập nát tảng đá lớn bằng một chưởng.



Cùng thực lực không hợp tới tính cách non nớt, làm lòng người ngứa ngáy, mặt khác các chưởng môn trong võ lâm đều xem y như nhi tử mà sủng, nhưng hắn ta không muốn như vậy, thực rõ ràng là hắn ta muốn có được y.



"Minh chủ, tối hôm qua ngủ ngon không?” Chiêu Càn cười khanh khách chào hỏi, người xem đều không giải thích được.



Mạc Chi Dương ngáp một cái, ánh mắt của người này nhìn thoáng qua đã biết muốn làm cái gì, không mặn không nhạt đáp một câu: "Còn rốt, Chiêu chưởng môn còn có chuyện gì sao?"



“Vậy là tốt rồi, ta còn đang suy nghĩ lung tung, sợ ngươi ngủ không ngon.” Chiêu Càn lôi kéo làm quen, cảm thấy thiếu niên này thật dễ lừa, nếu không phải có các lão già này cản đường, đã sớm lừa tới tay.



Nhưng không nghĩ tới, dưới vẻ ngoài đơn thuần này lại chứa đầy tâm cơ.



Thấy ý tứ của hắn ta, Mạc Chi Dương hiểu rõ, cũng không chọc thủng, gật đầu: "Ừm, chỗ nào cũng giống nhau, ta ngủ rất ngon."



"Minh chủ, đã ăn sáng chưa?” Khuôn mặt Chiêu Càn lộ rõ ý cười lừa gạt, thoạt nhìn thì hiền lành và điềm đạm, nhưng thật ra không phải như vậy.



Mạc Chi Dương có chút không vui, nếu ngươi cứ như vậy tặng cái đầu đi, vậy thì đừng trách ta, lắc đầu: "Còn chưa có."



"Vậy thì cùng nhau đi ăn sáng đi? Nghe nói ở Thương Châu có một nhà bán hoành thánh rất ngon." Chiêu Càn thấy hai mắt y sáng lấp lánh, thầm nghĩ: quả nhiên rất dễ lừa.



“Thật sao?” Mạc Chi Dương cười đến mi mắt cong cong, chỉ xem tiếp theo hắn ta nói gì.



Chiêu Càn vừa nói vừa muốn kéo tay y: "Tất nhiên."



Mạc Chi Dương né tránh động tác của hắn ta, có chút khó khăn: "Nhưng mà, Thanh Dương chưởng môn, không có cho ta đi ra ngoài, nói rằng yêu nghiệt Ma giáo đang hoành hành tại đây."



“Không sao, ta có thể bảo vệ ngươi.” Chiêu Càn nói, đôi mắt đào hoa lộ ra ý vị phong lưu, khiến người nhìn có chút mắc nợ.



“Như vậy không được, chúng ta trước tiên phải hỏi Thanh Dương chưởng môn, sau đó chúng ta lại đi ra ngoài.” Mạc Chi Dương nói xong quay đầu muốn đi, sân viện của Thanh Dương chưởng môn ở bên cạnh, cũng liền kêu một tiếng.



Thấy y định kêu người, Chiêu Càn ta sửng sốt, vội vàng ngăn lại: "Không được, nếu Thanh Dương chưởng môn biết, thì chúng ta không thể ra ngoài được."



“Không sao, kêu Thanh Dương chưởng môn đi cùng là được rồi.” Mạc Chi Dương biết, mấy vị chưởng môn này, đều do Thanh Dương chưởng môn đứng đầu, Chiêu Càn cũng sợ người đó, không phải vừa lúc sao? Có chương môn ở đó, hắn ta làm sao có thể được như ý nguyện, đây là do bản thân hắn ta tự muốn chịu tội.



Đang suy nghĩ, có một giọng nói gầm lên: "Thanh Dương chưởng môn!"



Thanh Dương chưởng môn ngồi thiền ở sân bên cạnh, vốn được ngăn cách bởi một bức tường, nghe thấy giọng nói của Minh chủ, liền mang giày vào, đi ra ngoài.



Không xong!



Chiêu Càn lúc này hận không thể dùng gậy đánh y, kêu Thanh Dương đi cùng còn có thể vui vẻ chơi sao? Vốn muốn dỗ người ra ngoài, nhưng cuối cùng lại có một người khác đến, hối hận còn kịp sao.



Quả nhiên Thanh Dương nghe nói hai người muốn đi ra ngoài, quay đầu liếc nhìn Chiêu Càn, lại nhìn y: "Vậy Minh chủ nghĩ như thế nào?"



“Ta nghĩ đi xem một chút cũng không sao, nói không chừng còn có thể gặp được tàn dư của Ma giáo?” Mạc Chi Dương nói xong, còn nghiêm nghị gật đầu: "Đánh bọn họ ra khỏi Thương Châu là được rồi.



Nghe y nói như vậy, Thanh Dương chưởng môn không khỏi vuốt râu cười to một tiếng: "Minh chủ có ý này cũng tốt, vậy ta đi cùng Minh chủ."



Mạc Chí Dương vui vẻ gật đầu: "Vâng."



Ngược lại là Chiêu Càn, chỉ muốn mắng bản thân, không thích Thanh Dương chưởng môn đi cùng, bây giờ còn phải cùng nhau đi, đây là chuyện gì a, nếu biết trước cũng sẽ không tới lừa y đi ra ngoài.



Nhưng chuyện cũng đã đến nước này, ngoại trừ đi cùng cũng không còn cách nào khác.



Ba người, mỗi người đều có tâm tư khác cùng ngau đi ra ngoài.



Ra ngoài đi dạo một vòng, Thương Châu không có thay đổi gì vì người của Ma giáo, vẫn phồn hoa náo nhiệt như vậy.



Đi một vòng cũng không phát hiện cái gì, cả ba người quay trở lại, chủ yếu là Mạc Chi Dương, ăn no rồi trở về, Thanh Dương chưởng môn đối với y thực sự rất tốt, có thể mua hết mọi thứ, món nào cũng ngon.



Chỉ là Chiêu Càn, cả người ngẩn ra, tay cũng chưa có nắm được, ánh mắt trông mong nhìn hai người phía trước, Thanh Dương chưởng môn trước mặt, nơi nào dám làm càn.



Mãi cho đến giữa trưa, mới cùng nhau trở lại thôn trang, kết quả vừa đến ngoài thôn trang, mới nhận ra có điều gì đó không ổn.



Mạc Chi Dương ngửi được mùi máu tươi, nhíu mày: "Hình như có mùi máu tươi."



“Cái gì?” Thanh Dương chưởng môn ngưng thần ngửi ngửi, xác thật như thế, bước nhanh tới cửa, gõ cửa: "Có người trong phòng không?"



Bên trong không có động tĩnh gì, Mạc Chi Dương vểnh tai lên cũng không nghe thấy cái gì, đề nghị nói: "Nếu không ta đi vào xem thử trước?"



Thanh Dương chưởng môn vốn là muốn nói gì đó, nhưng khi nghĩ tới người trong võ lâm ai có thể tới gần y, liền thả lỏng: "Vậy cũng được, Minh chủ cẩn thận một chút."



“Ừm.” Mạc Chi Dương gật đầu, nhảy lên tường viện rồi quay xuống, quả nhiên càng đi vào mùi máu càng nặng, cau mày.



Thôn trang khá lớn, có mười mấy tiểu viện, Mạc Chi Dương cuối cùng đi theo phương hướng có mùi máu tươi.



Quả nhiên, khi bước đến bên ngoài sảnh, liền nhìn thấy hai xác chết nằm trên mặt đất, nhìn trang phục trên người họ xem ra đều là người của Võ Lâm Minh, hơn nữa còn bị một kiếm cắt đứt cổ họng, xem ra người nọ có kiếm pháp cao siêu.



Băng qua bên ngoài sảnh, đi về phía sân trong, nhưng kỳ lạ là dọc đường không có xác người nào, đi qua cổng trăng*, đến hoa viên nhỏ.



(*)Cổng trăng: cái cổng hình tròn như ánh trăng



Mạc Chi Dương đứng ở ngã rẽ, bên trái là Quý Liệt chưởng môn, bên phải là cung chủ, suy nghĩ xong vẫn đi bên phải.



Hoa viên không lớn, sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút, dọc theo con đường lát đá xanh bao quanh bởi hoa cỏ, liền nhìn thấy tiểu viện kia, cửa sân đóng chặt.



Bước nhanh tới, nhẹ nhàng gõ cửa kêu: "Cung chủ? Người còn ở đó không?"



Trong phòng không có ai trả lời, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng lưỡi kiếm phá gió mà tới, Mạc Chi Dương ánh mắt chợt lóe, né một kiếm, lùi lại một bước nhỏ, nhảy xuống bậc thang.



Bị hai tên hắc y nhân tấn công, toàn thân chỉ lộ ra đôi mắt đỏ như máu, khiến người nhìn vào không rét mà run.



"Các ngươi là ai?” Mạc Chi Dương lùi về phía sau, nhưng trong tay không có vũ khí.



Nhìn thấy hắn y nhân tiếp tục công kích, một bên tránh mũi kiếm, tay trái không có kiếm, đối với người trước mặt thủ đoạn nhẹ nhàng hơn một chút.



Kiếm trong tay hắc y nhân rơi khỏi tay rơi xuống, Mạc Chi Dương nhân cơ hội này, tay phải nhanh hơn, cầm lấy chuôi kiếm rơi xuống.



Sau khi đoạt được thanh kiếm, y trực tiếp đâm thẳng vào bụng của hắn y nhân.



Một người khác thấy vậy, biết mình không phải đối thủ, lập tức dùng khinh công rời đi ngay khi y quay đầu lại.



Mạc Chi Dương không cho hắc y nhân cơ hội, trở tay rút kiếm ra, ném kiếm về phía sau lưng người nọ, hắc y nhân như chim én gãy cánh, thẳng tắp rơi xuống, nằm trên mặt đất.



“Người này là ai?” Mạc Chi Dương nhìn thi thể trên mặt đất, mới vừa rồi nhìn thấy hai mắt của bọn họ là màu đỏ, loại đỏ như máu, bộ dạng đó nhìn không giống như đang tỉnh táo.



“Không biết.” Hệ thống trả lời, vị diện này đã làm mới nhiều lần, nhưng vẫn như vậy, xem ra là bug, vẫn là đừng nói với kí chủ, nếu không y sẽ phải chửi bới.



Duỗi chân đá đá thi thể, không phản ứng, đi ngang qua bước lên bậc thềm, gõ cửa: "Có ở đó không? Đừng trốn bên trong mà không phát ra tiếng động, ta biết ngươi đang ở nhà! Mở cửa a, mở cửa!"



Phong cách vẫn quỷ dị như cũ.....



Kêu một hồi lâu, mới nghe thấy bên trong có âm thanh sột soạt, sau đó là giọng nói quen thuộc của cung chủ: "Là Minh chủ sao?"



“Là ta, hắc y nhân đã bị ta giết, cung chủ tới mở cửa.” Mạc Chi Dương đáp lại, ghé tai vào tấm cửa, xác định có tiếng bước chân rồi mới đứng thẳng người dậy.



Một lúc sau, cung chủ tới mở cửa, vừa thấy Minh chủ ngoài cửa liền thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy thi thể trên mặt đất, tiến lên hai bước, nắm lấy tay y nhìn từ trên xuống dưới: "Minh chủ bị thương?"



“Không có, nhưng bọn họ đều đã chết, các ngươi động đến ai sao?” Mạc Chi Dương lắc đầu, để nàng tùy ý kéo mình.



Nguy cơ bên trong đã được giải quyết, vài người vội vàng ra ngoài, để hai người tiến vào, những người còn lại vội vàng lau sạch sẽ thôn trang rồi chôn cất thi thể.



Sáu người ở bên trong đại sảnh thảo luận vài chuyện, năm vị chưởng môn trong lòng mỗi người đều tràn ngập phẫn nộ.



“Người của Ma giáo kia, sao dám làm càn như vậy!” Sa Tuyên vỗ bàn, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem những người đó thiên đao vạn quả*.



(*) Thiên đao vạn quả: băm thành trăm mảnh.



Quý Liệt chưởng môn cũng như vậy: "Lá gan thật lớn, vậy mà dám ngang nhiên mà đến!"



Mạc Chi Dương ngồi ở phía trên nghe bọn họ lảm nhảm, lại cảm thấy có gì đó không ổn, hai người dùng thuốc tự sát, nhưng theo thái độ của Giang Hạ Niên đối với mình, rất thành thật sẽ không bao giờ ra lệnh như vậy, có thể thấy được không phải hắn làm.



Nhưng nếu không phải hắn thì là ai?



Suy nghĩ, ngồi thẳng dậy, ho nhẹ một tiếng, rất có phong thái già dặn: "Các vị chưởng môn, nói một chút xem chuyện gì đang xảy ra, chúng ta mới có thể đoán xem đó là ai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện