“Hóa ra vật. Ambrose, cậu đúng thật là…”

Dứt lời, Fayola nhìn tên xui xẻo nói:

“Ta đã biết, người lui sang một bên.”

Rồi cô đưa ánh mắt về phía Max và những người còn lại nghiêm giọng bảo:

“Xin mọi người lùi lại.”

Giọng của cô cố kìm nén sự kích động, vừa rồi cô bất an nghĩ là Ambrose xảy ra bất trắc, chín phần mười là… là có thể đã chết… kể cả khi nghe được chuyện về Hermione, cô nhóc rồng và người đàn ông dân Telmarine kia, Fayola chỉ dám mang lên một chút hi vọng là Ambrose vẫn ổn.

Nhưng giờ thì khác, dấu hiệu trong lòng bàn tay Sfiga xui xẻo rõ ràng là lời nhắn Ambrose gửi cho cô, cậu ra vẫn còn sống và đang ở thế giới kia...

Đúng vậy, nhân vật chính của chúng ta làm sao không để lại đường lui cho mình, Ambrose đã tĩnh toán và đề phòng một số bước đi của lão cha mình, đặc biệt là lúc ông ta đưa cho cậu cái đồng hồ bằng kim cường kia…

Nhiều phương án đã được đặt ra, và việc Ambrose chủ động đưa tên xui xẻo trở lại hiện tại cũng được cậu tính toán trước… Và Ambrose cùng Fayola đã có một sự nhất trí nhất định nào đó.

Trở lại.

Giáo sư Dumbledore ngay lập tức lùi lại, ông trong lòng không hiểu gì cho lắm, nhưng với kinh nghiệm sống cả trăm năm của mình, ông biết ai là người ông không thể không đắc tội lúc này. Chỗ dựa lớn nhất của ông là thân phận hiệu trưởng Hogwarts với phù thủy sáng lập Ravenclaw vẫn còn ngồi ở kia.

Chỉ mỗi tội bà ta không ổn chút nào… và cô học sinh Hogwarts kia, Fayola, cô bé mạnh hơn ông rất… rất nhiều… và nữa… cuộc chiến vừa rồi…

Nó hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của lão hiệu trưởng, buồn cười và chỉ chục năm trước đây thôi ông nghĩ mình vô địch trái đất chứ. Ai biết được trên quả tinh cầu này lại ẩn dấu nhiều vị phù thủy, pháp sư mạnh mẽ như vậy.

Thời đại của ông - Thời đại Dumbledore - đã triệt để qua rồi.

Ông hiệu trưởng lắc đầu nghĩ… nhưng khi đi tới bước thứ hai, ông lại chợt nhận ra rằng:

Mình chỉ là một tên hề nhảy nhót nông cạn được mọi người ca tụng mà thôi, chân chính người mạnh, cường giả chính là Ambrose và Fayola đám người…

Lão giáo sư già tự diễu cười, rồi không hiểu sao ông ánh mắt phức tạp nhìn Tom Marvolo Riddle…

Ngược loại hoàn toàn với vẻ khiêm nhường của giáo sư Dumbledore, rồng Eulalia lại hất mặt lên ‘hư’ một tiếng rõ to, biểu thị Fayola là thứ gì mà dám ra lệnh cho cô. Một bên, Hermione đã bình tĩnh lại, cô khá hiểu chị Fayola, chưa bao giờ cô thấy chị ta nghiêm túc như vậy, kể cả khi đối mặt với những thứ mà cô cho là khó nhằm nhất, nên đưa tay kéo cô bạn rồng của mình lại phía sau.

Chờ đến khi mọi người rời xa hết, Fayola rung tay quét một vòng, chiến trường lộn xộn ban nãy biến mất, một mặt đất bằng phẳng hình tròn có bán kính mười mét tính từ tâm là Fayola hiện ra.

Fayola khuôn mặt càng ngày càng nghiêm túc hơn, cô đưa tay làm thế rút thứ gì đó ra trong không khí, bất thình lình trên tay cô nàng này là một thanh pháp trượng - Đó là cây ma pháp trượng Aquaetigni.

Fayola cầm pháp trượng xoay nó một vòng, một vòng chậm rãi nhưng tức cây pháp trượng lại càng bùng nổ, sục sôi một nguồn năng lượng khủng bố.

Vạn vật xung quanh sau trận chiến đã yên ắng nay bị quấy động trở lại, gió lốc lại bắt đầu nổi lên, ánh sáng rực rỡ vô số màu sắc lóe lên từ trên người nữ hoàng thần thánh.

Phía xa, đám người Hermione ánh mắt không giấu vẻ kinh ngạc, bọn họ đều muốn biết Fayola đang làm gì, bà cụ già Ravenclaw cũng hé mở hai mắt, một vẻ mặt khác lạ hiện trên khuôn mặt của bà ta.

Trong khi tên xui xẻo liên tục gập dầu cầu nguyện, cuồng nhiệt hô vang: “Nữ hoàng thần thánh vĩ đại.” “Nữ hoàng thần thánh vạn tuế vĩ đại.”

Rất nhanh bọn họ biết Fayola định làm gì rồi, cô sau một hồi bất động bất chợt xoay cổ tay cắm thẳng cây pháp trượng xuống mặt đất. Một ma pháp trận bùng nổ lóe lên hất tất cả bụi bặm ra xung quanh.

Đám người quan sát xung quanh bị ánh sáng chói mắt chiếu tới không thể không nhắm mắt lại được… đến lúc cả đám mở mắt ra thì phía trước mặt không phải chỉ có một mình Fayola nữa mà có cả một đám đông nhỏ.

Mà nổi bất trong đó nhất, một người thiếu niên ăn mặc không khác nào một vị hoàng tử, với bể ngoài đẹp trai chói mắt trong mọi hoàn cảnh.

Tên thiếu niên này đang ôm Fayola, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cô bé, trong lúc đó, Fayola - người con gái cứng rắn kia - lại như một đứa trẻ khóc lóc nức nở.

“Không sao rồi, mình đã trở lại.” Ambrose nói.

Một bên khác thấy cảnh này, Hermione khuôn mặt vừa nín lại chảy nước mắt, cô bé muốn chạy tới, nhưng Fayola đã chiếm hết lồng ngực của Ambrose rồi.

Đột nhiên Hermione cảm thấy tủi thân, cô muốn thay thế Fayola… cô tin mình cũng quan tâm anh Ambrose không kém chị Fayola… Nhìn hai người ôm nhau thế kia, trong sâu thẳm Hermione nổi lên một cảm giác không ‘cam lòng’.

Cô nhóc cả nghìn tuổi này bắt đầu nghĩ lung tung, may là cô không có cơ hội nghĩ tiếp, Ambrose đã nhìn thấy cô, cậu ta vẫy tay gọi cô bước tới và nở một nụ cười ấm áp quen thuộc.

Hermione hoàn toàn ném cảm giác vừa rồi đi, cô bé chạy tới, Ambrose cũng hơi hé người sang một tay ôm Fayola, một tay nhẹ xóa đi giọt nước mắt trên má cô em gái tóc nâu xù.

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Hermione mà trong lòng Ambrose càng thấy xót xa, rõ ràng tên này biết tương lai đau khổ của cô nhóc này với tên cha đẻ độc ác kia (Con ma quét rác)... nhưng cậu không thể ngăn cản được…

Hermione dường như cũng cảm nhận được gì đó, cô bé nghẹn ngào nói:

“Cuối cùng em cũng gặp lại anh rồi, anh Ambrose.”

Nghe lời này, Ambrose trong lòng thắt lại, cậu không nói nên lời:

“Hermione, em nhớ lại tất cả sao…”

Cô bé không trả lời, nhưng khuôn mặt, phản ứng đã nói lên tất cả.

Được rồi, với tình huống như thế này, Ambrose cũng không biết làm gì hơn mà kéo Hermione vào bờ vai bên cạnh, dùng thân thể và tình cảm không lời của mình an ủi cô bé.

Một nam hai nữ đứng đó không biết bao lâu, giáo sư hiệu trưởng đám người cảm xúc pha lẫn kì lạ. Max thì vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt, cậu chủ đã an toàn trở lại.

Sfiga xui xẻo thì càng như một cuồng tín đồ cầu khẩn quỳ gối một chỗ: Đức vua thần thánh, ngài thực sự an toàn trở lại. Hu Hu…

Đến lượt Ravenclaw, bà ta ánh mặt không thể nào phức tạp hơn, hết nhìn Ambrose tới Fayola rồi lại sang Hermione… cuối cùng thì lắc đầu thở dài như buông bỏ một chuyện uất ức nào đó trong đầu.

Giáo sư Dumbledore thì lại chú ý đám người phía sau Ambrose, bọn họ ai nấy đều cho ông ta một cảm giác nguy hiểm tột cùng… bọn họ và ông hoàn toàn không ở một tầng thứ sức mạnh.

Đúng lúc này, ông hiệu trưởng quay phắt mắt về một hướng, vốn là chỗ Tom Marvolo Riddle bắt Harry Potter làm con tin nửa giờ trước.

Ở đó, không gian trở lên văn vẹo, xoay vòng tròn theo chiều kim đồng hồ, rồi từ tâm cơn lốc xoáy đó, một cậu nhóc bất thình lình nhảy ra.

Dumbledore liền hô lên và chạy tới:

“Harry… con…”

Nhóc Potter trông không khác nào một tù bình mới từ trạm tra tấn thời trung cổ trở về, trên người nó không có chỗ nào là nguyên vẹn, rõ ràng thằng nhóc đã trải qua một chuyện cực kì kinh khủng.

Nó nhìn thấy ông hiệu trưởng chạy tới, miệng run lên vô lực nói:

“Gi… Giáo... sư Dumbledore… Hắn trở lại… Vol… Voldermort trở lại.”

Dumbledore giữ lấy thằng bé, khuôn mặt tỏ rõ vẻ không thể tưởng tượng được, lão ta nghĩ mình nghe nhầm, liếc một chút Tom Marvolo Riddle đang co quắc nằm một chỗ, lại nhìn xuống một vết thương dài trên cánh tay của Potter.

“Ha ha… lão già… khuôn mặt lão thật đặc sắc… ha ha…” Tom Marvolo Riddle cố ngẩng đầu lên cười khan trào phúng nói.

“Im miệng.” Giáo sư gầm lên, ông đang cố giữ bản thân mình bình tĩnh nhất có thể.

“Ông nghĩ ông là ai, tôi chẳng phải tù binh của ông… ông không có quyền!!!”

Tom Marvolo Riddle đáp trả, hắn vốn ngoan ngoãn nhưng khi nhìn thấy Potter xuất hiện, trở lên to gan hơn, có vẻ hắn đã thành công mưu mô chuyện gì đó.

Dumbledore không nhìn Tom Marvolo Riddle nữa mà hai tay nắm chặt đôi vai của nhóc Potter, giọng nghiêm nghị hỏi:

“Potter. Trò nói cho ta, chuyện gì đã xảy ra??”

“Chuyện này.. giáo sư… trò….” Potter đầu vẹo sang một bên, khuôn mặt tái đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường…

“Thằng nhóc mất màu quá nhiều… giờ nó cần nghỉ ngơi.” Ravenclaw chợt lên tiếng, và quăng cho Potter một bùa chú cứu trị.

Dumbledore cảm ơn một tiếng, nhưng khuôn mặt không hề giấu vẻ lo lắng.

Ông biết thừa mình không là gì trong mắt đám người mạnh mẽ kia, kể cả với Ambrose và Fayola cũng vậy. Tuy mọi chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, nhưng ông biết được một điều, đám người thần bí mạnh mẽ kia, ẩn thế không ra không khác gì phù thủy với dân Muggle.

Và với cái cách bọn chúng nhìn ông, Dumbledore có thể khẳng định bọn chúng coi thường phù thủy không khác gì thái độ phù thủy coi thường muggle.

Tất nhiên trừ Ambrose, Fayola đám người thế lực. Với lại, nghe giọng điệu của bọn này thì một trận chiến đang tới.

Trận chiến mà phù thủy và muggle chỉ là con sâu cái kiến, bị giết lúc nào không biết, không hay và hai bên tham gia kia cũng chẳng thèm để ý.

Dumbledore hiểu ra rất nhiều điều, ông muốn đứng về phía phù thủy, kể cả quyết định bảo hộ dân muggle bằng các luật ông soạn hay hành động của Hội phượng hoàng nhằm chống lại đám Tử thần thực tử của Voldermort cũng là bắt nguồn từ nguyên nhân sâu xa bảo hộ giới phù thủy.

Đơn giản vì ông biết muggle đã phát triển tới mức cực kì đáng sợ… nhưng giờ, giới phù thủy còn đang đối đầu với một thứ còn đáng sợ hơn thế gấp nhiều lần
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện