Sau bữa ăn vội, Turan đưa tay tóm lấy quyển sách kỹ năng ‘Gọi hồn’. Đây là quyển sách kỹ năng đầu tiên của nó, nhưng lại là quyển sách kỹ năng duy nhất còn sót lại trong số ba quyển sách nó đã đọc mà tới giờ vẫn chưa thể thi triển được.
Phẩm chất cùng cấp độ của kỹ năng ‘Gọi hồn’ so với ‘Đấm mạnh’ và ‘Cào’ là không có khác nhau. Dù độ hiếm của kỹ năng ‘Gọi hồn’ là ‘Hiếm’, cao hơn ‘Thông thường’ tới hai bậc, nhưng theo Turan biết thì độ hiếm không hề thể hiện giá trị thực của một vật, chỉ là khó tìm mà thôi, nên tất nhiên là không thể nào khiến cho kỹ năng này khó học hơn.
Tuy nhiên, Turan cũng hiểu là không thể chỉ dựa vào phẩm chất cùng cấp độ để xác định một kỹ năng có thể học được nhanh hay không. Giống như kỹ năng ‘Cào’, dựa vào kiến thức có từ kỹ năng ‘Đấm mạnh’, có thể bớt được không ít thời gian. Vậy nên khả năng cao là kiến thức từ kỹ năng ‘Gọi hồn’ đối với nó quá mới mẻ, nên tiêu tốn thêm thời gian là không thể tránh khỏi.
Turan rất đồng tình với lối suy nghĩ này. Nó, thông qua sách kỹ năng ‘Gọi hồn’, đã nắm biết phần nào về linh và hồn, hai thứ mà trước đây vốn là vô cùng mơ hồ, khó mà hình dung được. Hẳn là chỉ tiêu tốn thêm một lượng thời giờ nữa thôi thì nó liền sẽ có thể sử dụng kỹ năng này rồi.
Nghĩ như vậy, Turan lật sách ra, bắt đầu đắm chìm vào cơn lũ tri thức đang đổ dồn vào trong tâm trí mình.
Linh tử, thường tồn tại rất rời rạc, khi liên kết với nhau một cách hòa hợp và mạnh mẽ thì mới thành linh. Linh là nắm rõ, là biết hiểu, là phân biệt và nhận định. Linh càng mạnh thì nhận thức càng rõ, khả năng điều khiển càng vững vàng.
Hồn là bản chất có trong mỗi cá thể. Có hồn mới có thể sinh. Hồn vong tức là tử. Hồn là cội nguồn ý nghĩ, cốt lõi của của hành động và quyết định. Hồn mạnh liền có thể trấn áp, triệt hạ và nuốt chửng hồn kẻ khác.
Linh và hồn tồn tại thành một chỉnh thể, gọi là linh hồn. Linh hồn bản thân là yếu đuối, dễ bị thương tổn bởi môi trường, cần được bao bọc bởi cơ thể để không mất đi. Linh hồn đối với cơ thể cần có sự phù hợp nhất định mới có thể nhập vào, nếu không sẽ bài trừ lẫn nhau, khiến cho cuối cùng một bên bị tổn hại nghiêm trọng.
Kẻ chết đi, sẽ ít nhiều để lại một phần linh và hồn của mình ở nơi ngã xuống, theo thời gian sẽ dần tiêu tán mất, trở thành linh tử và hồn vô định. Gọi hồn là bắt lấy một đầu mối, lần theo đó để kết nối lại các linh tử và hồn vô định đã bị phân tách, từ đó thu thập về phần mong muốn.
Gọi hồn, không yêu cầu quá nhiều về nguyên khí, mà tập trung ở linh hồn người sử dụng. Nếu linh hồn người sử dụng không đủ mạnh mẽ, sẽ không lần theo được dấu vết mà đạt được hiệu quả; nếu linh hồn người sử dụng không đủ vững chắc, lâu dài thi triển, hoặc gặp phải linh hồn hung ác liền sẽ chịu tổn thương.
Để sử dụng thành thục, cần không ngừng tẩm bổ linh hồn.
Turan mở mắt ra, bất giác cất một tiếng thở dài. Kỹ năng ‘Gọi hồn’, căn bản là quá khó học, còn chưa kể đến yêu cầu sử dụng cũng rất là khắt khe. Turan chưa bao giờ luyện tập qua cái gì liên quan tới linh hay hồn cả, càng không nói đến linh hồn nó có đủ vững chắc hay lớn mạnh không.
Rõ ràng là, chỉ dựa vào kỹ năng ‘Thông hiểu’ là không đủ để học kỹ năng. Thế mới thấy, khả năng khiến một người trực tiếp đạt được một kỹ năng nào đó của Đại Thánh Tôn là khủng bố cỡ nào.
– Có lẽ, nên làm theo cách thông thường thôi…
Turan nói nhỏ, giọng hơi có vẻ chán nản. Nó là rất mong muốn dựa vào kỹ năng chủ đạo của mình để học kỹ năng, nhưng quá khó, cố chấp theo đuổi ngược lại không thông minh.
Tuy nhiên, nói Turan cam tâm, thì là không thể nào. Hiện tại cũng không phải là không có cơ hội, chỉ là đường đi có phần quanh co, nhiều chướng ngại vật mà thôi.
Kì thực, Turan không hề bận tâm người khác đánh giá mình thông minh hay ngu dốt. Cái nó quan tâm, chỉ một mực là theo đuổi mong muốn của chính mình, cho dù là thất bại, thì đó cũng là chính mình lựa chọn.
Turan cười nhạt, đóng quyển sách lại đặt trên bàn. Nó nhìn một lượt mười tám quyển sách nằm lẫn lộn cùng nhau kia, lòng không chịu được mang lên cảm giác áp lực. Học hết đống sách kỹ năng này, nhanh hẳn cũng tiêu tốn của nó mấy tháng trời, chậm thì có khi mất cả năm chưa cũng chưa hết được.
“Thôi thì tới đâu hay tới đó…” Turan tự nhủ. Nó căn bản cũng không gấp gáp gì. Du hành giả bình thường sở hữu vài kỹ năng đã là rất khó rồi, huống gì nó là đang nhắm tới tận mười tám kỹ năng.
Trên thực tế, một người có thể sở hữu một lượng rất lớn các kỹ năng, nhưng không phải ai cũng đều mù quáng mua sách kỹ năng mà học lấy. Điều quan trọng nhất của kỹ năng học được là phải phù hợp với bản thân, cụ thể hơn chính là kỹ năng chủ đạo. Kỹ năng nếu không phù hợp, sẽ dễ sinh ra mâu thuẫn, không sớm thì muộn sẽ bị thui chột.
Mặt khác, kỹ năng bù đắp điểm yếu cũng là một sự lựa chọn không tồi, nhưng nếu không phù hợp với kỹ năng chủ đạo thì không cần phải chọn, vì dù có học được thì cũng không phát huy tốt được, đồng thời lâu dần cũng sẽ bị mai một đi. Tình huống thường thấy là kỹ năng bù đắp điểm yếu được học trước một cuộc du hành quan trọng, hoặc trận đánh lớn. Nhưng do chi phí cao cùng hiệu quả không quá rõ rệt nên trừ các tinh anh của quân đoàn lớn ra thì chẳng ai lại dám bỏ tiền cùng công sức vào chuyện này.
Ngoài ra thì, việc tìm thấy sách kỹ năng tương ứng không phải dễ dàng. Turan ở thành Kyrult đã phải rất may mắn mới tìm được một quyển sách kỹ năng phẩm chất ‘Anh hùng’, nhưng đó cũng chỉ là một quyển sách đã hỏng, không thể dùng trong ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn được.
Nghĩ lại, Turan không rõ lắm kỹ năng chủ đạo của mình là dạng gì. ‘Thông hiểu’ có thể tạm xác định là một loại hình giám định đặc thù, nhưng nếu vậy thì nó không hình dung được bản thân phù hợp với những loại kỹ năng nào.
Đây cũng không phải là điều gì xấu. Kỹ năng không thiên về một bên nào, đồng thời cũng không kiêng kỵ bên nào, kì thực có thể cho phép Turan mang lấy tất cả các kỹ năng, chỉ là toàn bộ chúng đều không thể phát huy tối ưu được mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, học nhiều cái không bằng học kỹ một cái. Turan sở hữu đa dạng các loại kỹ năng có thể giúp nó có nhiều lựa chọn xử lý cho tình huống hơn, nhưng nó cũng cần tập trung trau dồi một vài kỹ năng nhất định để không lâm vào bế tắc khi gặp phải đối thủ quá mạnh, hoặc quá cứng cáp mà các kỹ năng đều không đủ sức xuyên phá.
– Nếu có thể luyện chiêu kiếm thành kỹ năng được thì tốt.
Turan thì thầm một câu. Nó từ trước tới giờ luôn rất tự tin về khả năng dùng kiếm của mình, thậm chí tự sáng tạo ra một vài chiêu thức. Dù hiện tại hiệu quả chưa đủ tốt, nhưng nó tin chắc chỉ cần kiên trì luyện tập thêm thì chắc chắn sẽ đạt được thành quả như mong đợi.
Nhắc đến, đã rất lâu rồi Turan không tập kiếm. Lần sử dụng gần đây nhất là lúc đối phó với đám sói đuổi theo xe chạy đến thành Kyrult, nhưng lần luyện tập gần đây nhất cũng đã xấp xỉ ba năm trước rồi.
Turan nghĩ, liền thấy có hứng thú. Nó thu dọn một chút rồi cất bước ra khỏi phòng, hướng thẳng tới sân sau mà đi.
Trời đổ nắng chiều vàng ươm. Hai gốc cây Talna cao lớn với tán lá rộng lay động theo từng cơn gió thổi kêu xào xạc.
Thời tiết này thật là tốt.
Turan đứng ở trong sân, cách bức tường chừng ba đến bốn mét. Mắt nó nhắm hờ, tay cầm kiếm hướng xuống, hơi chếch về trước.
Gió lại thổi, mát rượi.
Kiếm của Turan, hay đúng hơn là cách mà nó luyện tập, chú trọng tốc độ cùng độ chuẩn xác, trong nháy mắt xông phá vị trí hiểm yếu của mục tiêu, cắt qua một cách dứt khoát. Đạt được tốc độ nhanh không khó, Turan cũng có thể sử dụng nhiều loại kỹ năng hoặc bùa chú hỗ trợ để bổ sung nếu thấy chưa đủ. Tuy nhiên, độ chuẩn xác thì không dễ dàng bù đắp như thế.
Để có thể khiến nhát kiếm chém ra đi đúng theo quỹ đạo mà mình mong muốn, cắt đúng vị trí mà mình nhắm tới, Turan phải rất bình tĩnh, đồng thời cũng rất tập trung. Ngoài ra, nó cũng phải hình dung được mọi thứ xảy ra khi mình hành động, cùng với đó là dự đoán di chuyển của kẻ địch, nếu không sẽ trượt mất. Nhát chém của Turan vốn là rất nhanh, nếu đơn thuần dựa vào giác quan sẽ không theo kịp, mà chỉ cần lệch một đoạn nhỏ so với dự tính, liền sẽ không mang lại được hiệu quả mong muốn.
Tốc độ không thể thiếu, độ chuẩn xác càng không thể thiếu. Để xuất ra được một nhát kiếm như vậy, hao tổn lực lượng là điều không thể tránh khỏi, nên thường thì sau khi chém, Turan rất khó có thể lại ra tiếp một đòn nữa trong thời gian ngắn.
Hơi thở của Turan vốn đều đặn từng nhịp, bất chợt ngừng lại. Nó vẫn chưa có ra đòn, mà đang cẩn thận cảm nhận từng sự thay đổi một.
Tình huống thực tế, thường thì kẻ địch sẽ không cho Turan thời gian suy tính, càng sẽ không dại dột tiếp cận nếu thấy nó định ra đòn sát thủ. Thế nên, Turan phải tự tạo cho mình một tình huống bất ngờ, sau đó tương ứng mà xuất ra nhát chém phù hợp.
Một chiếc lá rơi, Turan liền ra quyết định. Nó mở trừng mắt, không có chăm chú vào mỗi chiếc lá mà là bao quát toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, đồng thời dùng tất cả giác quan cùng trí óc của mình tính toán.
Rồi khi chiếc lá rơi tới ngang tầm mắt, tay Turan lập tức xoay chuyển, bước chân hơi tiến về trước, cả cánh tay bắt đầu hướng lên trên. Một nhát kiếm cứ như vậy được chém ra, vô cùng dứt khoát.
Nhát kiếm rất nhanh, dừng lại ở phía trên bên trái. Mắt Turan vẫn còn đang trừng nhìn, chiếc lá thì giờ đã phân thành hai, rơi lất phất, chốc thì bị một cơn gió thổi đến cuốn bay đi.
Độ chuẩn xác đạt được gần tốt, tốc độ thì đáng tiếc thay có hơi chậm. Turan đối với kết quả này không có vui vẻ gì, cũng không có thất vọng. Nó hiện tại không dùng thêm kỹ năng, phép hay bùa chú phụ trợ gì, làm được đến nước này tuy là chưa đủ nhưng đã có thể coi là không tệ.
– Đối phó với lũ quái vẫn còn thiếu rất nhiều. – Turan nói nhỏ.
Kì thực, nếu không phải tình huống bắt buộc, Turan nhất định sẽ không dùng tới chiêu thức này để đấu với lũ quái. Lượng sinh lực của những con quái thường cao hơn du hành giả nhiều, và chúng cũng hoạt động thành đoàn.
Mặt khác, trong một phó bản, số lượng quái là rất nhiều. Turan có thể giết một nhóm, lại không thể liên tục dùng chiêu thức này càn quét cả phó bản.
Đối phó với quái trùm càng không thể dùng được. Lượng sinh lực của quái trùm luôn là cao vượt trội so với các quái cùng phó bản, nên một chiêu kiếm tất nhiên là không đủ để đánh giết. Thậm chí, Turan nghi ngờ rằng chiêu kiếm của nó có khi còn chẳng thể khiến con quái cảm thấy bị đe dọa. Mà nếu con quái sau khi bị Turan chém trúng, không chết, cũng chẳng lùi về mà tiếp tục tấn công thì nó không nghi ngờ gì sẽ chịu thiệt lớn.
May thay, tổ đội hiện tại chủ công không phải là Turan, không cần nó phải liều mình gây sát thương cho kẻ địch. Chiêu kiếm này có lẽ phù hợp giải quyết nhanh một con quái nào đó lẻn đến được đến chỗ của nó, khiến con quái hối hận vì đã tìm tới.
Phẩm chất cùng cấp độ của kỹ năng ‘Gọi hồn’ so với ‘Đấm mạnh’ và ‘Cào’ là không có khác nhau. Dù độ hiếm của kỹ năng ‘Gọi hồn’ là ‘Hiếm’, cao hơn ‘Thông thường’ tới hai bậc, nhưng theo Turan biết thì độ hiếm không hề thể hiện giá trị thực của một vật, chỉ là khó tìm mà thôi, nên tất nhiên là không thể nào khiến cho kỹ năng này khó học hơn.
Tuy nhiên, Turan cũng hiểu là không thể chỉ dựa vào phẩm chất cùng cấp độ để xác định một kỹ năng có thể học được nhanh hay không. Giống như kỹ năng ‘Cào’, dựa vào kiến thức có từ kỹ năng ‘Đấm mạnh’, có thể bớt được không ít thời gian. Vậy nên khả năng cao là kiến thức từ kỹ năng ‘Gọi hồn’ đối với nó quá mới mẻ, nên tiêu tốn thêm thời gian là không thể tránh khỏi.
Turan rất đồng tình với lối suy nghĩ này. Nó, thông qua sách kỹ năng ‘Gọi hồn’, đã nắm biết phần nào về linh và hồn, hai thứ mà trước đây vốn là vô cùng mơ hồ, khó mà hình dung được. Hẳn là chỉ tiêu tốn thêm một lượng thời giờ nữa thôi thì nó liền sẽ có thể sử dụng kỹ năng này rồi.
Nghĩ như vậy, Turan lật sách ra, bắt đầu đắm chìm vào cơn lũ tri thức đang đổ dồn vào trong tâm trí mình.
Linh tử, thường tồn tại rất rời rạc, khi liên kết với nhau một cách hòa hợp và mạnh mẽ thì mới thành linh. Linh là nắm rõ, là biết hiểu, là phân biệt và nhận định. Linh càng mạnh thì nhận thức càng rõ, khả năng điều khiển càng vững vàng.
Hồn là bản chất có trong mỗi cá thể. Có hồn mới có thể sinh. Hồn vong tức là tử. Hồn là cội nguồn ý nghĩ, cốt lõi của của hành động và quyết định. Hồn mạnh liền có thể trấn áp, triệt hạ và nuốt chửng hồn kẻ khác.
Linh và hồn tồn tại thành một chỉnh thể, gọi là linh hồn. Linh hồn bản thân là yếu đuối, dễ bị thương tổn bởi môi trường, cần được bao bọc bởi cơ thể để không mất đi. Linh hồn đối với cơ thể cần có sự phù hợp nhất định mới có thể nhập vào, nếu không sẽ bài trừ lẫn nhau, khiến cho cuối cùng một bên bị tổn hại nghiêm trọng.
Kẻ chết đi, sẽ ít nhiều để lại một phần linh và hồn của mình ở nơi ngã xuống, theo thời gian sẽ dần tiêu tán mất, trở thành linh tử và hồn vô định. Gọi hồn là bắt lấy một đầu mối, lần theo đó để kết nối lại các linh tử và hồn vô định đã bị phân tách, từ đó thu thập về phần mong muốn.
Gọi hồn, không yêu cầu quá nhiều về nguyên khí, mà tập trung ở linh hồn người sử dụng. Nếu linh hồn người sử dụng không đủ mạnh mẽ, sẽ không lần theo được dấu vết mà đạt được hiệu quả; nếu linh hồn người sử dụng không đủ vững chắc, lâu dài thi triển, hoặc gặp phải linh hồn hung ác liền sẽ chịu tổn thương.
Để sử dụng thành thục, cần không ngừng tẩm bổ linh hồn.
Turan mở mắt ra, bất giác cất một tiếng thở dài. Kỹ năng ‘Gọi hồn’, căn bản là quá khó học, còn chưa kể đến yêu cầu sử dụng cũng rất là khắt khe. Turan chưa bao giờ luyện tập qua cái gì liên quan tới linh hay hồn cả, càng không nói đến linh hồn nó có đủ vững chắc hay lớn mạnh không.
Rõ ràng là, chỉ dựa vào kỹ năng ‘Thông hiểu’ là không đủ để học kỹ năng. Thế mới thấy, khả năng khiến một người trực tiếp đạt được một kỹ năng nào đó của Đại Thánh Tôn là khủng bố cỡ nào.
– Có lẽ, nên làm theo cách thông thường thôi…
Turan nói nhỏ, giọng hơi có vẻ chán nản. Nó là rất mong muốn dựa vào kỹ năng chủ đạo của mình để học kỹ năng, nhưng quá khó, cố chấp theo đuổi ngược lại không thông minh.
Tuy nhiên, nói Turan cam tâm, thì là không thể nào. Hiện tại cũng không phải là không có cơ hội, chỉ là đường đi có phần quanh co, nhiều chướng ngại vật mà thôi.
Kì thực, Turan không hề bận tâm người khác đánh giá mình thông minh hay ngu dốt. Cái nó quan tâm, chỉ một mực là theo đuổi mong muốn của chính mình, cho dù là thất bại, thì đó cũng là chính mình lựa chọn.
Turan cười nhạt, đóng quyển sách lại đặt trên bàn. Nó nhìn một lượt mười tám quyển sách nằm lẫn lộn cùng nhau kia, lòng không chịu được mang lên cảm giác áp lực. Học hết đống sách kỹ năng này, nhanh hẳn cũng tiêu tốn của nó mấy tháng trời, chậm thì có khi mất cả năm chưa cũng chưa hết được.
“Thôi thì tới đâu hay tới đó…” Turan tự nhủ. Nó căn bản cũng không gấp gáp gì. Du hành giả bình thường sở hữu vài kỹ năng đã là rất khó rồi, huống gì nó là đang nhắm tới tận mười tám kỹ năng.
Trên thực tế, một người có thể sở hữu một lượng rất lớn các kỹ năng, nhưng không phải ai cũng đều mù quáng mua sách kỹ năng mà học lấy. Điều quan trọng nhất của kỹ năng học được là phải phù hợp với bản thân, cụ thể hơn chính là kỹ năng chủ đạo. Kỹ năng nếu không phù hợp, sẽ dễ sinh ra mâu thuẫn, không sớm thì muộn sẽ bị thui chột.
Mặt khác, kỹ năng bù đắp điểm yếu cũng là một sự lựa chọn không tồi, nhưng nếu không phù hợp với kỹ năng chủ đạo thì không cần phải chọn, vì dù có học được thì cũng không phát huy tốt được, đồng thời lâu dần cũng sẽ bị mai một đi. Tình huống thường thấy là kỹ năng bù đắp điểm yếu được học trước một cuộc du hành quan trọng, hoặc trận đánh lớn. Nhưng do chi phí cao cùng hiệu quả không quá rõ rệt nên trừ các tinh anh của quân đoàn lớn ra thì chẳng ai lại dám bỏ tiền cùng công sức vào chuyện này.
Ngoài ra thì, việc tìm thấy sách kỹ năng tương ứng không phải dễ dàng. Turan ở thành Kyrult đã phải rất may mắn mới tìm được một quyển sách kỹ năng phẩm chất ‘Anh hùng’, nhưng đó cũng chỉ là một quyển sách đã hỏng, không thể dùng trong ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn được.
Nghĩ lại, Turan không rõ lắm kỹ năng chủ đạo của mình là dạng gì. ‘Thông hiểu’ có thể tạm xác định là một loại hình giám định đặc thù, nhưng nếu vậy thì nó không hình dung được bản thân phù hợp với những loại kỹ năng nào.
Đây cũng không phải là điều gì xấu. Kỹ năng không thiên về một bên nào, đồng thời cũng không kiêng kỵ bên nào, kì thực có thể cho phép Turan mang lấy tất cả các kỹ năng, chỉ là toàn bộ chúng đều không thể phát huy tối ưu được mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, học nhiều cái không bằng học kỹ một cái. Turan sở hữu đa dạng các loại kỹ năng có thể giúp nó có nhiều lựa chọn xử lý cho tình huống hơn, nhưng nó cũng cần tập trung trau dồi một vài kỹ năng nhất định để không lâm vào bế tắc khi gặp phải đối thủ quá mạnh, hoặc quá cứng cáp mà các kỹ năng đều không đủ sức xuyên phá.
– Nếu có thể luyện chiêu kiếm thành kỹ năng được thì tốt.
Turan thì thầm một câu. Nó từ trước tới giờ luôn rất tự tin về khả năng dùng kiếm của mình, thậm chí tự sáng tạo ra một vài chiêu thức. Dù hiện tại hiệu quả chưa đủ tốt, nhưng nó tin chắc chỉ cần kiên trì luyện tập thêm thì chắc chắn sẽ đạt được thành quả như mong đợi.
Nhắc đến, đã rất lâu rồi Turan không tập kiếm. Lần sử dụng gần đây nhất là lúc đối phó với đám sói đuổi theo xe chạy đến thành Kyrult, nhưng lần luyện tập gần đây nhất cũng đã xấp xỉ ba năm trước rồi.
Turan nghĩ, liền thấy có hứng thú. Nó thu dọn một chút rồi cất bước ra khỏi phòng, hướng thẳng tới sân sau mà đi.
Trời đổ nắng chiều vàng ươm. Hai gốc cây Talna cao lớn với tán lá rộng lay động theo từng cơn gió thổi kêu xào xạc.
Thời tiết này thật là tốt.
Turan đứng ở trong sân, cách bức tường chừng ba đến bốn mét. Mắt nó nhắm hờ, tay cầm kiếm hướng xuống, hơi chếch về trước.
Gió lại thổi, mát rượi.
Kiếm của Turan, hay đúng hơn là cách mà nó luyện tập, chú trọng tốc độ cùng độ chuẩn xác, trong nháy mắt xông phá vị trí hiểm yếu của mục tiêu, cắt qua một cách dứt khoát. Đạt được tốc độ nhanh không khó, Turan cũng có thể sử dụng nhiều loại kỹ năng hoặc bùa chú hỗ trợ để bổ sung nếu thấy chưa đủ. Tuy nhiên, độ chuẩn xác thì không dễ dàng bù đắp như thế.
Để có thể khiến nhát kiếm chém ra đi đúng theo quỹ đạo mà mình mong muốn, cắt đúng vị trí mà mình nhắm tới, Turan phải rất bình tĩnh, đồng thời cũng rất tập trung. Ngoài ra, nó cũng phải hình dung được mọi thứ xảy ra khi mình hành động, cùng với đó là dự đoán di chuyển của kẻ địch, nếu không sẽ trượt mất. Nhát chém của Turan vốn là rất nhanh, nếu đơn thuần dựa vào giác quan sẽ không theo kịp, mà chỉ cần lệch một đoạn nhỏ so với dự tính, liền sẽ không mang lại được hiệu quả mong muốn.
Tốc độ không thể thiếu, độ chuẩn xác càng không thể thiếu. Để xuất ra được một nhát kiếm như vậy, hao tổn lực lượng là điều không thể tránh khỏi, nên thường thì sau khi chém, Turan rất khó có thể lại ra tiếp một đòn nữa trong thời gian ngắn.
Hơi thở của Turan vốn đều đặn từng nhịp, bất chợt ngừng lại. Nó vẫn chưa có ra đòn, mà đang cẩn thận cảm nhận từng sự thay đổi một.
Tình huống thực tế, thường thì kẻ địch sẽ không cho Turan thời gian suy tính, càng sẽ không dại dột tiếp cận nếu thấy nó định ra đòn sát thủ. Thế nên, Turan phải tự tạo cho mình một tình huống bất ngờ, sau đó tương ứng mà xuất ra nhát chém phù hợp.
Một chiếc lá rơi, Turan liền ra quyết định. Nó mở trừng mắt, không có chăm chú vào mỗi chiếc lá mà là bao quát toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, đồng thời dùng tất cả giác quan cùng trí óc của mình tính toán.
Rồi khi chiếc lá rơi tới ngang tầm mắt, tay Turan lập tức xoay chuyển, bước chân hơi tiến về trước, cả cánh tay bắt đầu hướng lên trên. Một nhát kiếm cứ như vậy được chém ra, vô cùng dứt khoát.
Nhát kiếm rất nhanh, dừng lại ở phía trên bên trái. Mắt Turan vẫn còn đang trừng nhìn, chiếc lá thì giờ đã phân thành hai, rơi lất phất, chốc thì bị một cơn gió thổi đến cuốn bay đi.
Độ chuẩn xác đạt được gần tốt, tốc độ thì đáng tiếc thay có hơi chậm. Turan đối với kết quả này không có vui vẻ gì, cũng không có thất vọng. Nó hiện tại không dùng thêm kỹ năng, phép hay bùa chú phụ trợ gì, làm được đến nước này tuy là chưa đủ nhưng đã có thể coi là không tệ.
– Đối phó với lũ quái vẫn còn thiếu rất nhiều. – Turan nói nhỏ.
Kì thực, nếu không phải tình huống bắt buộc, Turan nhất định sẽ không dùng tới chiêu thức này để đấu với lũ quái. Lượng sinh lực của những con quái thường cao hơn du hành giả nhiều, và chúng cũng hoạt động thành đoàn.
Mặt khác, trong một phó bản, số lượng quái là rất nhiều. Turan có thể giết một nhóm, lại không thể liên tục dùng chiêu thức này càn quét cả phó bản.
Đối phó với quái trùm càng không thể dùng được. Lượng sinh lực của quái trùm luôn là cao vượt trội so với các quái cùng phó bản, nên một chiêu kiếm tất nhiên là không đủ để đánh giết. Thậm chí, Turan nghi ngờ rằng chiêu kiếm của nó có khi còn chẳng thể khiến con quái cảm thấy bị đe dọa. Mà nếu con quái sau khi bị Turan chém trúng, không chết, cũng chẳng lùi về mà tiếp tục tấn công thì nó không nghi ngờ gì sẽ chịu thiệt lớn.
May thay, tổ đội hiện tại chủ công không phải là Turan, không cần nó phải liều mình gây sát thương cho kẻ địch. Chiêu kiếm này có lẽ phù hợp giải quyết nhanh một con quái nào đó lẻn đến được đến chỗ của nó, khiến con quái hối hận vì đã tìm tới.
Danh sách chương