Lưu thị vừa vực dậy sau cơn bịnh thì được tin nữ nhi chào đón quý nữ trai gái song toàn, còn trưởng tức thì cho mình tôn tử, quan trọng nhất là trượng phu suýt lâm vào cảnh "da ngựa bọc thây" còn có thể chuyển bại thành thắng. Thình lình được tam hỉ lâm môn, tâm tình Lưu thị dĩ nhiên rất sảng khoái, sức khỏe càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp hơn. Hôm nay vào Đông Cung, bà vô cùng cao hứng bế ngoại tôn nữ ngắm một hồi rồi nhìn Chương Hàm xúc động nói: “Giống con lắm, đứa nhỏ này rất giống con khi còn nhỏ, mặt mày cứ như đúc ra từ một khuôn. Thật là ông trời phù hộ, tuy sinh non hơn một tháng nhưng rốt cuộc vẫn khỏe mạnh!”
Chương Hàm nhìn Trần Kiểu được ngoại tổ mẫu bế vẫn không khóc không nháo, trong lòng vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy cao hứng thay Đại tẩu. Rốt cuộc tâm tình của Đại tẩu và nàng rất giống nhau -- -- Tống Tú tài phụ tá Chương Phong cũng đang ở Khai Bình, lại còn là thư sinh tay trói gà không chặt, nếu thành trì bị phá tất nhiên không thể thoát được! Cho nên khi nghe tin vui, chuyện thứ nhất là nàng chọn vài bộ y phục trước kia Trần Hi đã mặc gởi đi, bởi vì phần tâm ý này vượt xa kim ngọc gấm vóc! “Đúng là ông trời phù hộ bất luận cho con hay cha hay Đại tẩu hoặc Tống tiên sinh. Đây là thai đầu của Đại tẩu, hiện giờ Đại tẩu vẫn khỏe chứ ạ?”
“Tốt lắm, Đại tẩu con là người ngoài mềm trong cứng. Lúc đó ta cũng bị bệnh, tiểu đệ con tuy cố gắng giấu nhưng vẫn có người tiết lộ tin tức cho Doanh nhi. Tiểu đệ con lần đầu tiên nổi trận lôi đình trực tiếp đuổi người kia đi ngay.” Lưu thị nói tới đây trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi: “Loại tin tức "trời sụp đất nứt" như vậy mà một người trẻ tuổi như Doanh nhi có thể chịu đựng, thật là cha nào con nấy! May mà cha con mời Tống tiên sinh ở bên cạnh giúp đỡ, còn kết thông gia, nếu không sao có thể may mắn như thế!”
“Cha thông tuệ biết nhìn người, chọn cho chính mình một thông gia tốt, chọn cho Đại ca một thê tử tốt!”
Chương Hàm không tiếp xúc nhiều với Tống gia, lúc này tâm tình rất tốt mà trêu đùa rất nhiều. Nàng nhớ khi một nhà Tống Tú tài đến kinh thành, ông ấy nói đã chọc phải một ít phiền toái khi ở Quy Đức phủ. Lúc ấy nàng không để ý đến chuyện đó, nhưng lần này phụ thân có thể lập được kỳ công, mưu kế kỳ diệu kia nàng tin tưởng nhất định do Tống Tú tài đề xuất, công lao xác định thuộc về hai người nên càng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Vì thế, nàng nghĩ nghĩ rồi trầm ngâm hỏi: “Đúng rồi, nương có biết chút gì khác về Tống tiên sinh hay không?”
“Chuyện này...” Lưu thị ngẫm nghĩ, ngoại trừ biết Tống Tú tài bình dị gần gũi làm hàng xóm với nhà mình nhiều năm, là tú tài thi cử nhiều lần không đậu, nương tử cũng rất thân thiện, còn những chuyện khác thật sự không biết bao nhiêu, vì thế lắc đầu: “Ta không hỏi nhiều lắm đâu. Tiểu đệ con mỗi ngày theo học với Tống tiên sinh, có lẽ biết được nhiều hơn... À, suýt nữa ta đã quên mất, hiện giờ Sưởng nhi đã lớn không thể tùy tiện tiến cung, cho nên nó nhờ ta tiện thể mang phong thư cho con.”
Chương Hàm hơi sửng sốt, tiếp nhận phong thơ Lưu thị cất trong người vẫn còn mang theo hơi ấm, nàng tự nhiên gỡ niêm phong trước mặt mẫu thân rồi nhìn lướt qua. Sắc mặt nàng lập tức nghiêm trọng, tỉ mỉ đọc lại bức thư cân nhắc mỗi một chữ. Mặc dù Chương Sưởng nói một cách mơ hồ, nhưng chỉ cần nhắc đến người tự xưng là ân nhân cứu mạng của Thu Vận và Phi Hoa tới tìm, nàng có thể nhận ra ngay đấy là ai. Tuy nhiên, hiện giờ Hoàng đế chưa ban lệnh đại xá, cho dù thật sự theo lời Trần Thiện Chiêu Thái Thượng Hoàng có lưu lại di mệnh trước lúc lâm chung muốn đặc xá không ít người, nhưng tiếp xúc chỉ sợ cũng...
“Thái Tử điện hạ đã trở lại!”
Nghe tiếng thông báo, Chương Hàm gật đầu với Lưu thị rồi dắt mẫu thân ra ngoài nghênh đón. Trần Thiện Chiêu mặt mày hớn hở cởi bỏ áo choàng lụa trơn đi tới, Chương Hàm tự mình giúp chàng nhấc mũ cánh chuồn ra khỏi đầu, cởi ra áo ngoài màu trắng, chỉnh lại áo tang sổ gấu, lúc này mới đưa người tới Đông Noãn các ngồi xuống. Lưu thị thấy Trần Thiện Chiêu khí sắc không tồi bèn cười nói: “Rốt cuộc trông Thái Tử điện hạ khỏe hơn nhiều so với lúc trước.”
“Buồn thương quá độ cố nhiên là cách thể hiện hiếu để, nhưng Thái Tổ gia trên trời có linh thiêng chắc sẽ cảm thấy quá mức. Rốt cuộc chính Thái Tổ gia đã hạ lệnh trong di chiếu không được nghiêm cấm hôn tang gả cưới của dân gian.” Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng thở dài, sau đó tiếp nhận chén trà do Thu Vận dâng lên, uống một ngụm rồi nói: “Hôm nay phụ hoàng thực hiện di mệnh của Thái Tổ gia, đại xá toàn bộ gia quyến tội nhân lưu đày biên cương cho hồi kinh, chỉ trừ người Thư gia.”
Thu Vận đang khoanh tay đứng hầu bên cạnh, ngẩn ra một hồi lâu mới tỉnh ngộ điều này có ý nghĩa gì, hai đầu gối bỗng nhũn ra cả người run rẩy, cuối cùng thất thố chậm rãi ngồi xổm xuống. Chương Hàm thấy Thu Vận che mặt khóc òa, vội vàng kéo cô nàng lên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai, quay về phía Phương Thảo có chút sững sờ chứng kiến một màn như vậy: “Đừng thất thần, mau đỡ Thu Vận lui xuống!”
Thu Vận vội ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái rồi mới vịn tay Phương Thảo chậm rãi đứng lên, cảm động nức nở cúi đầu rời phòng. Lưu thị không rõ nguyên do, tất nhiên cẩn thận không thắc mắc, ai ngờ Trần Thiện Chiêu lập tức nhìn bà gật đầu: “Còn một tin tức tốt xin báo cho nhạc mẫu, lần này nhạc phụ lập được công lớn, đã định xong phong thưởng rồi ạ. Lại bộ kiến nghị thăng chính nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình Hành Đô ty, sửa thành Đại Ninh vệ, nhưng phụ hoàng cho rằng thưởng như vậy không đủ để khích lệ sĩ khí, cho nên bác bỏ. Hiện giờ đã quyết định phong Tuy Dương Bá, bổ nhiệm thành Tổng binh trấn thủ Khai Bình; thụ phong Sưởng đệ thành Huân vệ Tán kỵ xá nhân.”
Đây chính là dùng quân công phong Bá tước!
Lời này vừa nói ra, chẳng những Lưu thị trợn mắt há hốc mồm mà cả Chương Hàm cũng hít hà một hơi. Biết Trần Thiện Chiêu quả quyết sẽ không nói ra điều chưa phê chuẩn, Chương Hàm hỏi: “Đây là Hoàng Thượng độc đoán dùng biện pháp cứng? Văn võ bá quan chưa từng dị nghị?”
“Vốn là có, nhưng phụ hoàng không chỉ thưởng một mình nhạc phụ.” Trần Thiện Chiêu lại uống một ngụm trà giải khát, lúc này mới nhàn nhạt kể: “Trước đây công huân chinh phạt Tần phiên chưa thưởng, còn có những tướng sĩ dưới trướng phụ hoàng cho tới nay đều ôm công huân chất chồng, hiện giờ lôi ra thưởng một lượt. Trương Minh phong Hà Âm Hầu, Chu Phùng Xuân phong Bình Dương Hầu, Từ Chí Hoa phong Vĩnh Thanh Hầu, ngoài ra có năm người được phong Bá. Còn Võ Ninh Hầu chiến công hiển hách được phong Vệ Quốc Công, phụ thân Tứ đệ muội là Định Viễn Hầu được phong Định Quốc Công.”
Trong một lúc, hai nhà huân quý lâu đời của kinh thành được tấn tước Quốc Công, còn các Hầu tước và Bá tước bao gồm phụ thân Chương Phong tổng cộng thêm tám!
Lưu thị ngồi ngây ngẩn, Chương Hàm nhìn vẻ mặt cười như không cười của Trần Thiện Chiêu, biết vụ tấn phong này mặc kệ là do chính Hoàng đế sớm lên kế hoạch hay do người khác gợi lên ý nghĩ, tóm lại là không liên quan đến Trần Thiện Chiêu. Biết mẫu thân cần thời gian để tiêu hóa tin vui quá đột ngột, nàng bước đến nắm tay mẫu thân cười nói: “Đây là chuyện tốt tuyệt vời. Nhưng khi nương trở về nhớ nhắc nhở Sưởng đệ, thân là huân vệ thì phải vào cung làm việc, sang năm có kỳ thi huyện vào tháng hai, nếu đệ ấy nắm chắc thì dự thi, nếu không nắm chắc thì không cần cưỡng cầu. Chuyện đệ ấy nhắn con đã biết, cha và Đại ca đều không ở kinh thành, đệ ấy chính là bộ mặt Chương gia, quyết không thể để người ta tóm lấy nhược điểm!”
“Được được, trở về ta sẽ nói với nó.”
Chương Hàm đưa mẫu thân ra đến tận cửa Lệ Chính điện, chờ Đan ma ma tiễn người ra ngoài, nàng mới quay lại Đông Noãn các, nhìn Trần Thiện Chiêu hỏi: “Phụ hoàng chắc hẳn không thưởng cho cha mà thôi, Tống tiên sinh thì sao?”
“Phụ hoàng đương nhiên không nặng bên này nhẹ bên kia. Nhưng Tống tiên sinh không phải võ tướng, cho nên phụ hoàng hạ chiếu triệu Tống tiên sinh hồi triều, giáp mặt nghị luận.” Trần Thiện Chiêu nghĩ tới những lần nghị sự ở Văn Hoa Điện, chính mình cùng Trần Thiện Gia Trần Thiện Duệ tuy là Thái Tử thân vương nhưng chỉ xem như bàng thính, còn những quan lớn lão thành dưới sự độc đoán chuyên chính của phụ hoàng, thanh âm phản đối cực kỳ yếu ớt, anh không khỏi âm thầm thở dài một hơi.
Không phải anh thiên vị nhạc phụ để rồi bạc đãi những bộ hạ cũ của phụ hoàng đã từng Nam chinh Bắc chiến cùng ngài đánh Đông dẹp Bắc, nhưng thật sự mà suy xét thì chiến tích của nhạc phụ kỳ này vốn là chuyển bại thành thắng trước mắt bao người, trong khi chiến tích của đám người Trương Minh lúc trước đã bị lu mờ bởi chiến công hiển hách của phụ hoàng nên có vẻ không xuất chúng. Thế mà hiện giờ chẳng những bọn họ được phong tước phong hầu, khó tránh khỏi có người lôi ra đánh đồng với Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong và Định Viễn Hầu Vương Thành năm xưa, như vậy không thể phục chúng. Theo ý của anh, tốt hơn là phát người đi trấn thủ một phương, sau đó có chút chiến công thì ban thưởng một cách danh chính ngôn thuận.
Đương nhiên anh cũng biết, phụ hoàng nhìn văn võ cả triều hơn phân nửa đều đã già, chắc chắn muốn đề bạt thân tín của chính mình là thành viên trong ban tổ chức. Rốt cuộc phụ hoàng không giống Đường Thái Tông giúp đỡ Đường Cao Tổ đánh hạ giang sơn, khi khai phủ kiến nha vơ vét đông đảo văn võ. Các thành viên trong ban tổ chức của phụ hoàng được thành lập dưới mí mắt của tổ phụ, ngôi vị Hoàng đế tất nhiên tới tay một cách danh chính ngôn thuận, thực lực cũng là nhất đẳng trong số chư phiên, nhưng khó tránh khỏi sẽ có thói quen sót lại khi còn là phiên vương. Mà các lão thần như Hạ Thủ Nghĩa Trương Tiết dĩ nhiên đáng tin cậy nhưng lại không tiện nói thẳng. Anh là Thái Tử nhưng cũng không khuyên được, chỉ còn Trần Thiện Duệ luận theo thân sơ thì có thể khuyên, nhưng vị Tứ đệ này... Ngoài ra chỉ còn mẫu hậu có thể thường thường khuyên can, nhưng đây là vấn đề dùng người trong triều đình nên quá mẫn cảm!
“Thái Tử điện hạ?”
Nghe bên tai có tiếng gọi giật, Trần Thiện Chiêu lập tức phục hồi tinh thần, thấy vẻ mặt Chương Hàm lộ rõ quan tâm, anh lắc đầu trấn an: “Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ một vài vấn đề. Tuy nhiên, ta phải báo trước với nàng một tiếng -- -- lần này Tống tiên sinh vào kinh, bất luận có thụ chức quan hay không, ta e rằng khó có thể trở về sóng vai với nhạc phụ trấn thủ Khai Bình. Hơn nữa, nếu ông ấy thật sự chỉ có cái danh tú tài... xét theo kinh nghiệm cần có cho quan văn, ngoại trừ ông ấy chịu đổi sang quan võ, nếu không khó có thể được phong phẩm cao chức trọng. Cho nên ta sẽ có chút an bài khác.”
“Lúc trước thiếp vẫn luôn ở Quy Đức phủ nha, không quen thuộc mấy với Tống tiên sinh.” Chương Hàm lắc đầu xin lỗi, “Thiếp sẽ sai người đi hỏi thăm Sưởng đệ, bất luận đến lúc đó Tống tiên sinh được thăng thưởng thế nào thì dù sao cũng nên chuẩn bị cho tốt.”
“Mặt khác...” Trần Thiện Chiêu ngừng lại một chút rồi cười như không cười nói: “Hoàng gia gia thật sự đến khi qua đời vẫn phù hộ ta. Hiện giờ đang có quốc tang, dân gian không cấm kết hôn nhưng hoàng tộc tông thất đều mặc tang phục sổ gấu, nếu không thì có vài chuyện hỉ sự chỉ sợ muốn ngăn cũng không được. Lần trước chuyện của Chu Phùng Xuân bị nàng nhờ Tam đệ chọc thủng, sau đó ông ta có vẻ không được tự nhiên. Mà vì năm xưa mẫu hậu rất yêu thích hai chất nữ được ông ta nhận về nuôi nấng như nữ nhi, phụ hoàng đã từng nói đùa nhận họ làm con dâu cho nên ông ta ở trước mặt phụ hoàng ướm lời rất nhiều lần, có vẻ muốn đưa một người cho ta một người cho Tứ đệ, hiện tại dĩ nhiên là công dã tràng giỏ tre múc nước. Bây giờ hai cô nương kia đều mười sáu, chẳng lẽ ông ta có thể giữ họ lại đến mười tám?”
Chương Hàm nhìn Trần Kiểu được ngoại tổ mẫu bế vẫn không khóc không nháo, trong lòng vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy cao hứng thay Đại tẩu. Rốt cuộc tâm tình của Đại tẩu và nàng rất giống nhau -- -- Tống Tú tài phụ tá Chương Phong cũng đang ở Khai Bình, lại còn là thư sinh tay trói gà không chặt, nếu thành trì bị phá tất nhiên không thể thoát được! Cho nên khi nghe tin vui, chuyện thứ nhất là nàng chọn vài bộ y phục trước kia Trần Hi đã mặc gởi đi, bởi vì phần tâm ý này vượt xa kim ngọc gấm vóc! “Đúng là ông trời phù hộ bất luận cho con hay cha hay Đại tẩu hoặc Tống tiên sinh. Đây là thai đầu của Đại tẩu, hiện giờ Đại tẩu vẫn khỏe chứ ạ?”
“Tốt lắm, Đại tẩu con là người ngoài mềm trong cứng. Lúc đó ta cũng bị bệnh, tiểu đệ con tuy cố gắng giấu nhưng vẫn có người tiết lộ tin tức cho Doanh nhi. Tiểu đệ con lần đầu tiên nổi trận lôi đình trực tiếp đuổi người kia đi ngay.” Lưu thị nói tới đây trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi: “Loại tin tức "trời sụp đất nứt" như vậy mà một người trẻ tuổi như Doanh nhi có thể chịu đựng, thật là cha nào con nấy! May mà cha con mời Tống tiên sinh ở bên cạnh giúp đỡ, còn kết thông gia, nếu không sao có thể may mắn như thế!”
“Cha thông tuệ biết nhìn người, chọn cho chính mình một thông gia tốt, chọn cho Đại ca một thê tử tốt!”
Chương Hàm không tiếp xúc nhiều với Tống gia, lúc này tâm tình rất tốt mà trêu đùa rất nhiều. Nàng nhớ khi một nhà Tống Tú tài đến kinh thành, ông ấy nói đã chọc phải một ít phiền toái khi ở Quy Đức phủ. Lúc ấy nàng không để ý đến chuyện đó, nhưng lần này phụ thân có thể lập được kỳ công, mưu kế kỳ diệu kia nàng tin tưởng nhất định do Tống Tú tài đề xuất, công lao xác định thuộc về hai người nên càng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Vì thế, nàng nghĩ nghĩ rồi trầm ngâm hỏi: “Đúng rồi, nương có biết chút gì khác về Tống tiên sinh hay không?”
“Chuyện này...” Lưu thị ngẫm nghĩ, ngoại trừ biết Tống Tú tài bình dị gần gũi làm hàng xóm với nhà mình nhiều năm, là tú tài thi cử nhiều lần không đậu, nương tử cũng rất thân thiện, còn những chuyện khác thật sự không biết bao nhiêu, vì thế lắc đầu: “Ta không hỏi nhiều lắm đâu. Tiểu đệ con mỗi ngày theo học với Tống tiên sinh, có lẽ biết được nhiều hơn... À, suýt nữa ta đã quên mất, hiện giờ Sưởng nhi đã lớn không thể tùy tiện tiến cung, cho nên nó nhờ ta tiện thể mang phong thư cho con.”
Chương Hàm hơi sửng sốt, tiếp nhận phong thơ Lưu thị cất trong người vẫn còn mang theo hơi ấm, nàng tự nhiên gỡ niêm phong trước mặt mẫu thân rồi nhìn lướt qua. Sắc mặt nàng lập tức nghiêm trọng, tỉ mỉ đọc lại bức thư cân nhắc mỗi một chữ. Mặc dù Chương Sưởng nói một cách mơ hồ, nhưng chỉ cần nhắc đến người tự xưng là ân nhân cứu mạng của Thu Vận và Phi Hoa tới tìm, nàng có thể nhận ra ngay đấy là ai. Tuy nhiên, hiện giờ Hoàng đế chưa ban lệnh đại xá, cho dù thật sự theo lời Trần Thiện Chiêu Thái Thượng Hoàng có lưu lại di mệnh trước lúc lâm chung muốn đặc xá không ít người, nhưng tiếp xúc chỉ sợ cũng...
“Thái Tử điện hạ đã trở lại!”
Nghe tiếng thông báo, Chương Hàm gật đầu với Lưu thị rồi dắt mẫu thân ra ngoài nghênh đón. Trần Thiện Chiêu mặt mày hớn hở cởi bỏ áo choàng lụa trơn đi tới, Chương Hàm tự mình giúp chàng nhấc mũ cánh chuồn ra khỏi đầu, cởi ra áo ngoài màu trắng, chỉnh lại áo tang sổ gấu, lúc này mới đưa người tới Đông Noãn các ngồi xuống. Lưu thị thấy Trần Thiện Chiêu khí sắc không tồi bèn cười nói: “Rốt cuộc trông Thái Tử điện hạ khỏe hơn nhiều so với lúc trước.”
“Buồn thương quá độ cố nhiên là cách thể hiện hiếu để, nhưng Thái Tổ gia trên trời có linh thiêng chắc sẽ cảm thấy quá mức. Rốt cuộc chính Thái Tổ gia đã hạ lệnh trong di chiếu không được nghiêm cấm hôn tang gả cưới của dân gian.” Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng thở dài, sau đó tiếp nhận chén trà do Thu Vận dâng lên, uống một ngụm rồi nói: “Hôm nay phụ hoàng thực hiện di mệnh của Thái Tổ gia, đại xá toàn bộ gia quyến tội nhân lưu đày biên cương cho hồi kinh, chỉ trừ người Thư gia.”
Thu Vận đang khoanh tay đứng hầu bên cạnh, ngẩn ra một hồi lâu mới tỉnh ngộ điều này có ý nghĩa gì, hai đầu gối bỗng nhũn ra cả người run rẩy, cuối cùng thất thố chậm rãi ngồi xổm xuống. Chương Hàm thấy Thu Vận che mặt khóc òa, vội vàng kéo cô nàng lên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai, quay về phía Phương Thảo có chút sững sờ chứng kiến một màn như vậy: “Đừng thất thần, mau đỡ Thu Vận lui xuống!”
Thu Vận vội ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái rồi mới vịn tay Phương Thảo chậm rãi đứng lên, cảm động nức nở cúi đầu rời phòng. Lưu thị không rõ nguyên do, tất nhiên cẩn thận không thắc mắc, ai ngờ Trần Thiện Chiêu lập tức nhìn bà gật đầu: “Còn một tin tức tốt xin báo cho nhạc mẫu, lần này nhạc phụ lập được công lớn, đã định xong phong thưởng rồi ạ. Lại bộ kiến nghị thăng chính nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình Hành Đô ty, sửa thành Đại Ninh vệ, nhưng phụ hoàng cho rằng thưởng như vậy không đủ để khích lệ sĩ khí, cho nên bác bỏ. Hiện giờ đã quyết định phong Tuy Dương Bá, bổ nhiệm thành Tổng binh trấn thủ Khai Bình; thụ phong Sưởng đệ thành Huân vệ Tán kỵ xá nhân.”
Đây chính là dùng quân công phong Bá tước!
Lời này vừa nói ra, chẳng những Lưu thị trợn mắt há hốc mồm mà cả Chương Hàm cũng hít hà một hơi. Biết Trần Thiện Chiêu quả quyết sẽ không nói ra điều chưa phê chuẩn, Chương Hàm hỏi: “Đây là Hoàng Thượng độc đoán dùng biện pháp cứng? Văn võ bá quan chưa từng dị nghị?”
“Vốn là có, nhưng phụ hoàng không chỉ thưởng một mình nhạc phụ.” Trần Thiện Chiêu lại uống một ngụm trà giải khát, lúc này mới nhàn nhạt kể: “Trước đây công huân chinh phạt Tần phiên chưa thưởng, còn có những tướng sĩ dưới trướng phụ hoàng cho tới nay đều ôm công huân chất chồng, hiện giờ lôi ra thưởng một lượt. Trương Minh phong Hà Âm Hầu, Chu Phùng Xuân phong Bình Dương Hầu, Từ Chí Hoa phong Vĩnh Thanh Hầu, ngoài ra có năm người được phong Bá. Còn Võ Ninh Hầu chiến công hiển hách được phong Vệ Quốc Công, phụ thân Tứ đệ muội là Định Viễn Hầu được phong Định Quốc Công.”
Trong một lúc, hai nhà huân quý lâu đời của kinh thành được tấn tước Quốc Công, còn các Hầu tước và Bá tước bao gồm phụ thân Chương Phong tổng cộng thêm tám!
Lưu thị ngồi ngây ngẩn, Chương Hàm nhìn vẻ mặt cười như không cười của Trần Thiện Chiêu, biết vụ tấn phong này mặc kệ là do chính Hoàng đế sớm lên kế hoạch hay do người khác gợi lên ý nghĩ, tóm lại là không liên quan đến Trần Thiện Chiêu. Biết mẫu thân cần thời gian để tiêu hóa tin vui quá đột ngột, nàng bước đến nắm tay mẫu thân cười nói: “Đây là chuyện tốt tuyệt vời. Nhưng khi nương trở về nhớ nhắc nhở Sưởng đệ, thân là huân vệ thì phải vào cung làm việc, sang năm có kỳ thi huyện vào tháng hai, nếu đệ ấy nắm chắc thì dự thi, nếu không nắm chắc thì không cần cưỡng cầu. Chuyện đệ ấy nhắn con đã biết, cha và Đại ca đều không ở kinh thành, đệ ấy chính là bộ mặt Chương gia, quyết không thể để người ta tóm lấy nhược điểm!”
“Được được, trở về ta sẽ nói với nó.”
Chương Hàm đưa mẫu thân ra đến tận cửa Lệ Chính điện, chờ Đan ma ma tiễn người ra ngoài, nàng mới quay lại Đông Noãn các, nhìn Trần Thiện Chiêu hỏi: “Phụ hoàng chắc hẳn không thưởng cho cha mà thôi, Tống tiên sinh thì sao?”
“Phụ hoàng đương nhiên không nặng bên này nhẹ bên kia. Nhưng Tống tiên sinh không phải võ tướng, cho nên phụ hoàng hạ chiếu triệu Tống tiên sinh hồi triều, giáp mặt nghị luận.” Trần Thiện Chiêu nghĩ tới những lần nghị sự ở Văn Hoa Điện, chính mình cùng Trần Thiện Gia Trần Thiện Duệ tuy là Thái Tử thân vương nhưng chỉ xem như bàng thính, còn những quan lớn lão thành dưới sự độc đoán chuyên chính của phụ hoàng, thanh âm phản đối cực kỳ yếu ớt, anh không khỏi âm thầm thở dài một hơi.
Không phải anh thiên vị nhạc phụ để rồi bạc đãi những bộ hạ cũ của phụ hoàng đã từng Nam chinh Bắc chiến cùng ngài đánh Đông dẹp Bắc, nhưng thật sự mà suy xét thì chiến tích của nhạc phụ kỳ này vốn là chuyển bại thành thắng trước mắt bao người, trong khi chiến tích của đám người Trương Minh lúc trước đã bị lu mờ bởi chiến công hiển hách của phụ hoàng nên có vẻ không xuất chúng. Thế mà hiện giờ chẳng những bọn họ được phong tước phong hầu, khó tránh khỏi có người lôi ra đánh đồng với Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong và Định Viễn Hầu Vương Thành năm xưa, như vậy không thể phục chúng. Theo ý của anh, tốt hơn là phát người đi trấn thủ một phương, sau đó có chút chiến công thì ban thưởng một cách danh chính ngôn thuận.
Đương nhiên anh cũng biết, phụ hoàng nhìn văn võ cả triều hơn phân nửa đều đã già, chắc chắn muốn đề bạt thân tín của chính mình là thành viên trong ban tổ chức. Rốt cuộc phụ hoàng không giống Đường Thái Tông giúp đỡ Đường Cao Tổ đánh hạ giang sơn, khi khai phủ kiến nha vơ vét đông đảo văn võ. Các thành viên trong ban tổ chức của phụ hoàng được thành lập dưới mí mắt của tổ phụ, ngôi vị Hoàng đế tất nhiên tới tay một cách danh chính ngôn thuận, thực lực cũng là nhất đẳng trong số chư phiên, nhưng khó tránh khỏi sẽ có thói quen sót lại khi còn là phiên vương. Mà các lão thần như Hạ Thủ Nghĩa Trương Tiết dĩ nhiên đáng tin cậy nhưng lại không tiện nói thẳng. Anh là Thái Tử nhưng cũng không khuyên được, chỉ còn Trần Thiện Duệ luận theo thân sơ thì có thể khuyên, nhưng vị Tứ đệ này... Ngoài ra chỉ còn mẫu hậu có thể thường thường khuyên can, nhưng đây là vấn đề dùng người trong triều đình nên quá mẫn cảm!
“Thái Tử điện hạ?”
Nghe bên tai có tiếng gọi giật, Trần Thiện Chiêu lập tức phục hồi tinh thần, thấy vẻ mặt Chương Hàm lộ rõ quan tâm, anh lắc đầu trấn an: “Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ một vài vấn đề. Tuy nhiên, ta phải báo trước với nàng một tiếng -- -- lần này Tống tiên sinh vào kinh, bất luận có thụ chức quan hay không, ta e rằng khó có thể trở về sóng vai với nhạc phụ trấn thủ Khai Bình. Hơn nữa, nếu ông ấy thật sự chỉ có cái danh tú tài... xét theo kinh nghiệm cần có cho quan văn, ngoại trừ ông ấy chịu đổi sang quan võ, nếu không khó có thể được phong phẩm cao chức trọng. Cho nên ta sẽ có chút an bài khác.”
“Lúc trước thiếp vẫn luôn ở Quy Đức phủ nha, không quen thuộc mấy với Tống tiên sinh.” Chương Hàm lắc đầu xin lỗi, “Thiếp sẽ sai người đi hỏi thăm Sưởng đệ, bất luận đến lúc đó Tống tiên sinh được thăng thưởng thế nào thì dù sao cũng nên chuẩn bị cho tốt.”
“Mặt khác...” Trần Thiện Chiêu ngừng lại một chút rồi cười như không cười nói: “Hoàng gia gia thật sự đến khi qua đời vẫn phù hộ ta. Hiện giờ đang có quốc tang, dân gian không cấm kết hôn nhưng hoàng tộc tông thất đều mặc tang phục sổ gấu, nếu không thì có vài chuyện hỉ sự chỉ sợ muốn ngăn cũng không được. Lần trước chuyện của Chu Phùng Xuân bị nàng nhờ Tam đệ chọc thủng, sau đó ông ta có vẻ không được tự nhiên. Mà vì năm xưa mẫu hậu rất yêu thích hai chất nữ được ông ta nhận về nuôi nấng như nữ nhi, phụ hoàng đã từng nói đùa nhận họ làm con dâu cho nên ông ta ở trước mặt phụ hoàng ướm lời rất nhiều lần, có vẻ muốn đưa một người cho ta một người cho Tứ đệ, hiện tại dĩ nhiên là công dã tràng giỏ tre múc nước. Bây giờ hai cô nương kia đều mười sáu, chẳng lẽ ông ta có thể giữ họ lại đến mười tám?”
Danh sách chương