Người này là một nam tử trung niên để râu kẽm, gương mặt thanh tú, khí độ bất phàm, thân mặc trường bào màu trắng, ánh mắt mang theo một tia tinh quang, đây là một loại cường giả tinh quang, cũng là một loại cường giả khí tức.

“ Nhận ra được ta cũng tính không tệ, các ngươi là người của Thiên Môn?” người trung niên hai tay chắp sau lưng, cả người tỏa ra khí tức cường đại nhưng không kém phần thần bí.

“ Không sai, không biết các hạ tôn tính đại danh?” Dịch Phong mỉm cười nhìn người trung niên nói, thấy khí tức người này, hắn đã biết không phải là nhân vật tầm thường.

“ Ta tên Võ Vô Địch... tiểu tử, ngươi đã là chủ nhân của Đại Tà Vương, ngộ được Tà Vương Thập Kiếp, vậy hôm nay phải đấu với ta một trận chiến sống chết” người trung niên quan sát một lượt Dịch Phong, ánh mắt dừng lại Đại Tà Vương trên tay của hắn rồi lớn giọng nói đầy bá khí.

“ Thì ra các hạ chính là Thập Cường Võ giả, cửu ngưỡng đại danh đã lâu” Thần Tướng nghe người trung niên nói vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

“ Võ Vô Địch, ngươi ẩn cư đã lâu, ngày hôm nay tái xuất giang hồ, không phải vì muốn tranh đoạt Đại Tà Vương chứ?” Phá Quân cầm Tham Lang và Thiên Nhẫn chỉ về Võ Vô Địch nói thẳng thừng.

Hoàng Ảnh và Hoài Không cũng tỏ vẻ vô cùng cảnh giác, đứng che chắn trước người Dịch Phong, tay lăm lăm Kinh Tịch và Thiên Tội. Chỉ cần Võ Vô Địch xuất thủ, lập tức hai thanh hung khí này sẽ hướng Võ Vô Địch đánh tới.

Phong Vân thế giới có rất nhiều cường giả, đều cùng Thần Thú có liên quan, giống như Từ Phúc thôn phệ Phượng Hoàng tinh huyết, sống hơn hai ngàn năm, trở thành nửa bước Thần Ma cường giả, Tiếu Tam Tiếu thôn phệ Long Quy tinh huyết, sống hơn ba ngàn năm, là một Thần Ma cường giả. Võ Vô Địch không có thôn phệ cái gì thần thú, chỉ dùng tự thân thực lực, cùng với cảm ngộ bất phàm, sáng tạo ra Thập Cường Võ Đạo, đưa bản thân trở thành cường giả bất bại, một nhất đại tôn sư.

Võ gia tộc vốn bị lời nguyền của Đại Tà Vương mấy trăm năm, làm cho các thế hệ con cháu Võ gia không thể xuất hiện kỳ tài võ học. Để hóa giải lời nguyền, Võ Vô Địch đã chờ đợi cho Đại Tà Vương xuất thế và đánh bại chủ nhân của nó, đó là nguyên nhân hôm nay Võ Vô Địch đến đây khiêu chiến Dịch Phong.

“ Được, ta cũng muốn lãnh giáo thử Thập Cường Võ giả có gì lợi hại” Dịch Phong nắm chặt Đại Tà Vương, tiến tới trước mặt Võ Vô Địch, ngông cuồng nói.

“ Thiếu chủ, không nên lỗ mãng, Võ Vô Địch là chân chính cường giả, Thập Cường Võ Đạo của ông ta thập phần cường đại, ngươi hiện tại chưa phải là đối thủ” Hoài Không vỗ vai Dịch Phong nhắc nhở.

“ Chưa đánh làm sao biết?” Dịch Phong bỏ qua lời khuyên của Hoài Không, tiếp tục bước đến đứng đối diện Võ Vô Địch.

Bốn người bọn Hoài Không, Hoàng Ảnh biết không thể khuyên nhủ được Dịch Phong thì cũng lui xuống, chừa chỗ cho hai người quyết đấu.

“ Tiểu tử, khẩu khí không nhỏ, xuất chiêu đi” Võ Vô Địch hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lóe lên tinh quang, lớn tiếng nói.

Dịch Phong mỉm cười tà dị, khí thế trên thân thể lập tức phun trào như núi lửa, trong tích tắc thân ảnh đã bay lên cao mười mét, đánh ra mười kiếp của Tà Vương Thập Kiếp.

“ Thiên Khốc Diệt Tuyệt”

“Đoạn Phật Vong Đạo”

“Tà Tuyệt Thiên Hạ”

“Luân Hồi Lục Đạo”

“Tứ Đại Giai Hung”

“Cuồng Tà Phiên Thiên”

“Lôi Động Cửu Thiên”



“Tứ Tình Quy Nhất”

“Vạn Kiếp Khung Thương”

“Tuyệt Ác Bất Xá”

Bầu trời trong xanh ngay tức khắc trở nên tối sầm, mây gió kéo đến ầm ĩ, sấm rung chớp giật liên hồi. Dịch Phong hai mắt rực cháy, thi triển ra đao chiêu thiên biến vạn hóa, lực lượng như muốn hủy thiên diệt địa.

“ Đao ý thật khủng khiếp” Hoàng Ảnh thấy một màn này thì giật mình thốt lên, chưa bao giờ ông ta chứng kiến được những đao chiêu tuyệt ác, tuyệt tình, tuyệt nghĩa đến như vậy.

Đao chiêu của thập kiếp hợp nhất, đánh xuống đầu của Võ Vô Địch.

“ Đây là võ công Tà Vương Thập Kiếp?” Võ Vô Địch lúc này cũng cảm thấy âm thầm chấn kinh. Tuy nhiên, đây là thời khắc then chốt phá bỏ lời nguyền đối với Võ gia nên Võ Vô Địch quyết không thối lui.

Võ Vô Địch hét lên, hai tay xoay gấp, đao, thương, kiếm, kích, chảo, quyền, chưởng, cước, bổng, trảo, mười thế hợp nhất cùng xuất ra, đây là chiêu mạnh nhất của ông ta.

“ Thập Phương Vô Địch”

“ Ầm... ầm...”

Tà Vương Thập Kiếp hợp nhất vô cùng bá đạo, Thập Phương Vô Địch khí thế cường hoành. Hai cỗ lực lượng va vào nhau phát ra vụ nổ lớn như hủy diệt thiên địa.

Lúc này, Võ Vô Địch đã bị Đại Tà Vương kéo vào Cửu Không Vô Giới. Võ Vô Địch ngước nhìn lên, ông ta thấy trên trời là vô số gương mặt yêu ma ác quỷ, dưới đất là những gương mặt quỷ nhô lên thành gò núi, quang cảnh vô cùng ghê rợn. Nơi đây là đáy tận cùng của địa ngục, Cửu Không Vô giới.

Võ Vô Địch vô cùng ngạc nhiên vì khả năng này của Đại Tà Vương, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh như không vì ông ta tự tin vào thực lực của mình.

Dịch Phong ánh mắt đỏ tươi, lúc này đã hoàn toàn bị Đại Tà Vương điều khiển, cứ như là trong Cửu Không Vô giới, Đại Tà Vương mới chính là chủ nhân.

Dịch Phong huy đao, Đại Tà Vương xuất động, hàng vạn ma quỷ lập tức xuất hiện cuốn lấy Võ Vô Địch.

Dưới sự thúc động của Đại Tà Vương, Tà Vương Thập Kiếp chém xuống đầu Võ Vô Địch, uy lực gấp mấy lần so với ngoài hiện thực.

Vô số tà ma cuốn lấy Võ Vô Địch, muốn cho ông ta chịu chết dưới đao này. Nhưng Võ Vô Địch nào dễ dàng bị khống chế, thập võ xuất ra, hàng vạn tà ma bị đánh nát.

Tuy nhiên, dưới sự tấn công dồn dập của Đại Tà Vương, Võ Vô Địch càng ngày càng rơi vào thế yếu, liên tục bại lui.

“ Cửu Không Vô giới tồn tại trong ý niệm, nên thắng bại cũng do ý niệm, Võ Vô Địch ta cũng có thể dùng niệm để tạo ra một binh khí chống lại Đại Tà Vương” Võ Vô Địch thầm nghĩ.

Theo ý nghĩ của Võ Vô Địch, một chiếc hộp bỗng xuất hiện trong hư không.

Đại Tà Vương cảm thấy lo sợ, lập tức chém thẳng tới.

Chiếc hộp mở ra, mười loại binh khí ngay lập tức vây quanh lấy người Võ Vô Địch, mười thanh binh khí này ứng với Thập Cường Võ Đạo.

Mười loại binh khí tạo ra vô số cách tổ hợp, nhưng với thiên phú võ học của bản thân, Võ Vô Địch đã tổ hợp thành một tuyệt thế thần binh, đủ sức đối kháng với Đại Tà Vương.

Binh khí của Võ Vô Địch như khai thiên tích địa, chấn động cửu thiên, Đại Tà Vương cũng không tỏ ra yếu thế, tà khí tung hoành, nuốt chửng tất cả.

Mười thanh binh khí ngay tức khắc khóa chặt Đại Tà Vương, hai bên cấp tốc ngã xuống. Võ Vô Địch đã sớm có ý nghĩ cùng tận với Đại Tà Vương nên càng ra sức khóa chặt. Cửu Không Vô giới là chỗ sâu tận cùng của địa ngục, tất cả mọi ân oán đều phải kết thúc tại đây.

“ Ầm... ầm...”

Tất cả mọi chuyện từ nãy tới giờ chỉ là nháy mắt ở ngoài thực tại, trên thân thể của Dịch Phong và Võ Vô Địch đã có vô số vết thương, cả hai người đều miệng chảy máu tươi.

Dịch Phong lúc này đã bất tỉnh, nằm gục dưới đất còn Võ Vô Địch thì ngồi sụp xuống, rõ ràng hai người đã bị trọng thương.

“ Phong thiếu gia... Phong thiếu gia...” Hoài Không vội vàng tiến tới lay gọi Dịch Phong nhưng lúc này hắn đã bất tỉnh.

“ Hắn thế nào rồi?” Hoàng Ảnh thấy vậy thì dò hỏi.

“ Phong thiếu gia đã ngất đi, hắn tuy bị thương nguyên khí nhưng không nguy hiểm tính mạng” Hoài Không kiểm tra thân thể của Dịch Phong rồi nói.

“ Thập Cường Võ giả, xem ra ngươi cũng chỉ có vậy, đỡ chiêu này của ta” Phá Quân chỉ Tham Lang và Thiên Nhẫn vào Võ Vô Địch đang ngồi dưới đất nói.

“ Sát Phá Lang”

Đao khí, kiếm khí ào ào đánh tới ngưng tụ thành những con sói nhe nanh trợn mắt bổ lên người Võ Vô Địch.

“ Vô Thiên Tuyệt Đao”

Một đao ý khổng lồ chặn ngang Võ Vô Địch với đòn Sát Phá Lang của Phá Quân, rõ ràng Hoàng Ảnh đã ra tay ngăn cản.

“ Phá Quân, hắn đã bị thương, bây giờ ngươi xuất thủ thật không hợp đạo lý” Hoàng Ảnh bước ra chặn đường Phá Quân.

“ Ha ha ha... đạo lý, Hoàng Ảnh ngươi nói đạo lý với ta?” Phá Quân vác hai thanh thần binh trên vai, cười lên ha hả, ánh mắt đầy tiếu ý.

“ Hai ngươi thôi đi, Phong thiếu gia đã bị thương nặng, chúng ta mau về Thiên Môn để kịp thời chữa trị cho hắn, nếu để hắn xảy ra chuyện, chúng ta sẽ bị Môn chủ trách tội” Thần Tướng phất tay nói.

“ Thần Tướng nói phải, chúng ta mau ly khai nơi này” Hoài Không tay dìu Dịch Phong, gật đầu hưởng ứng nói.

“ Võ Vô Địch, xem như ngươi mạng lớn, chúng ta đi” Phá Quân cất Tham Lang và Thiên Nhẫn, hướng Võ Vô Địch đang ngồi dưới đất nói, nhưng lúc này Võ Vô Địch hai mắt nhắm nghiền, hai tay bắt quyết điều tức, hầu như không để ý gì đến Phá Quân nói.

Năm người bọn Hoàng Ảnh, Phá Quân nhanh như thiểm điện tức khắc rời khỏi cánh rừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện