Nhược nhi đứng trong đám người, đem bàn tay bị cắn nâng lên, nghiêng đầu dưới ánh mặt trời tinh tế nhìn.

Tôn Nhạc mới lao ra chưa đến trăm mét, thấy Nhược nhi không có đuổi theo, liền đỏ mặt khẽ hừ một tiếng, mỗi lần nàng ở trước mặt Nhược nhi đều có điểm không khống chế được, biểu hiện thập phần ngây thơ.

Thấy Nhược nhi không đuổi theo, Tôn Nhạc cho là mình tự do rồi, liền nhanh chóng đi thẳng về phía trước, chuẩn bị làm cho tên kia quýnh lên.

Nào biết đâu rằng, nàng mới đi chưa đến mười bước, liền nhìn đến phía trước xuất hiện một hán tử áo tang, hán tử kia đứng trong đám người cách nàng không đến mười thước, đang lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm!

Hán tử kia Tôn Nhạc đã từng gặp qua, hắn là người bên cạnh Nhược nhi!

Tôn Nhạc trừng mắt nhìn hắn!

Hán tử kia mặt không thay đổi đón ánh mắt của nàng, tựa hồ không nhận thấy được Tôn Nhạc đang trừng mình.

Tôn Nhạc hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi qua bên cạnh.

Nàng rời đi lần này. Hán tử kia cũng không đuổi theo, vẫn đứng trong đám người lẳng lặng nhìn như cũ.

Tôn Nhạc đi về phía bên trái không đến năm bước. Liền nhìn đến ngã tư đường bên trái cũng đứng một hán tử áo tang. Hán tử này cũng là người bên cạnh Nhược nhi!

Bảo sao tiểu tử đó không đuổi tới! Thì ra hắn hoàn toàn không lo lắng mình sẽ chạy trốn!

Tôn Nhạc hừ nhẹ một tiếng, buồn bực quay đầu bước đi.

Nàng đi đến bên cạnh Nhược nhi. Nhược nhi còn đang nghiêng đầu dưới ánh mặt trời tinh tế nhìn miệng vết thương của mình. Tôn Nhạc liếc mắt một cái nhìn thấy biểu tình tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) của hắn, không khỏi xấu hổ. Nàng nhanh chóng vọt tới trước người Nhược nhi, nặng nề mà kéo bàn tay hắn xuống, thấp giọng nói: “Cái này có gì đẹp?” Tôn Nhạc đưa mắt nhìn chung quanh, đỏ mặt tiếp tục nói: “Tất cả mọi người đang nhìn đệ đó.”

Nhược nhi nhìn dấu răng rõ ràng trên bàn tay kia. Hắn công khai thưởng thức trước mặt mọi người như vậy. Đương nhiên sẽ dẫn tới người qua đường liên tiếp chú ý.

Nhược nhi cười dài nhìn lướt qua Tôn Nhạc mắc cỡ đỏ mặt, lại giơ tay lên thưởng thức, “Tỷ tỷ, tỷ cắn ta rồi!”

Tôn Nhạc nhịn không được ném cho hắn một cái liếc mắt, buồn buồn nói: “Vô nghĩa! Cắn đệ thì kỳ lạ lắm sao? “

Trong sự buồn bực của Tôn Nhạc, Nhược nhi vui sướng hài lòng nói: “Tỷ tỷ, khi mẫu thân cùng phụ thân của ta ân ái thì bọn họ cũng cắn tới cắn lui như vậy. Tỷ tỷ, có phải tỷ rốt cục phát hiện Nhược nhi trưởng thành, là một đại trượng phu rồi, cho tỷ vừa giận lại vừa yêu rồi hay không?”

Vèo một cái!

Tôn Nhạc lại đỏ mặt tới gáy!

Thanh âm của Nhược nhi tuyệt đối không nhỏ, hắn nói những lời này ra, khiến mọi người nghe được kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía hai người, đặc biệt khi nhìn đến Tôn Nhạc là nữ tử dung mạo xấu xí bình thường như thế này thì mỗi người đều là vẻ mặt là không dám tin!

Tôn Nhạc vừa thẹn vừa vội, vội vàng dắt tay hắn đi thẳng về phía trước. Nhược nhi cười híp mắt mặc cho nàng nắm.

Tôn Nhạc vẫn đem hắn kéo đến trong ngõ, mới nhìn trái nhìn phải đỏ mặt cả giận nói: “Nhược nhi, đệ, đệ sao lại nói lớn như vậy?”

Nhược nhi nghe vậy hai mắt mở thật lớn, hắn kỳ quái kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ cư nhiên chỉ trách cứ ta nói lớn thôi sao?”

Mặt Tôn Nhạc càng đỏ hơn, nàng thở phì phò, trợn to hai mắt oán hận cố gắng trừng mắt nhìn nhược Nhi, xấu hổ đến nói không ra lời.

Nhược nhi nhìn thấy bộ dáng nàng tức giận thở phì phò, trừng mắt nhìn, hai tay duỗi ra liền đem nàng nặng nề mà kéo vào trong lòng. Hắn giống như trấn an tiểu hài tử vỗ lưng Tôn Nhạc, ôn nhu dỗ dành nói:“Tỷ tỷ đừng xấu hổ nữa! Ngoan, đừng xấu hổ nữa! Nhược nhi biết tỷ cũng thích Nhược nhi rồi, Nhược nhi rất vui mừng, sẽ không cười tỷ đâu.”

Đây là cái chuyện ma quỷ gì!

Tôn Nhạc nghẹn đến mắt trắng dã, nàng ngay cả khí lực răn dạy Nhược nhi cũng không có.

Nhược nhi gắt gao ôm Tôn Nhạc, từng chút từng chút vỗ nhẹ trên lưng nàng.

Khi hai người gắt gao ôm thành một đoàn, thân mật khăng khít trong mắt người ngoài thì lúc này, một thanh âm truyền vào trong tai hai người, “Phía trước phát sinh chuyện gì? Tại sao lại phong tỏa cửa thành?”

Phong tỏa cửa thành?

Đây cũng không phải là việc nhỏ!

Tôn Nhạc cùng Nhược nhi đồng thời rùng mình, hai người vội vàng buông nhau ra, nghiêng tai lắng nghe.

“Theo tin tức truyền đến từ Mặc giả, nói là Sở tù trưởng Sở Nhược tự phong là vương kia cư nhiên đến Lâm thành!”

“Còn có việc này sao?”

“Tên kia thật to gan!”

“Chậc chậc, thật đúng là đại trượng phu!”

Tiếng nghị luận của mọi người không dứt bên tai, Tôn Nhạc cùng Nhược nhi liếc mắt nhìn lẫn nhau, đồng thời trong lòng cả kinh: đáng chết! Lúc trước Mặc hiệp lấy Nhược nhi làm đề mục, vì bảo đảm không có người ngoài xen vào gây phiền toái tất nhiên là sẽ không tiết lộ tin tức hắn ở đây ra. Bây giờ nếu bọn hắn không lấy Nhược nhi làm đề tài nữa, vậy tất yếu sẽ không giữ bí mật hành tung của hắn nữa! Chuyện rõ ràng như thế, bọn họ đúng là một chút cũng chưa từng nghĩ đến!

“Nhược nhi!”

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn hướng Nhược nhi, vẻ mặt lo lắng.

Nhược nhi vươn ngón trỏ để xuống trên môi nàng, giương môi cười nói:“Tỷ tỷ không cần lo lắng, nếu ta dám đến, tất nhiên là đã sớm chuẩn bị chu toàn.”

Khóe miệng hắn khẽ cong, tiến đến bên tai Tôn Nhạc nhẹ giọng nói:“Trong số những người ta mang đến, có người tinh thông thuật dịch dung sửa hình dạng. Nhược nhi bất cứ lúc nào cũng có thể giả trang đi ra ngoài.”

Tôn Nhạc thở ra một hơi, biểu tình buông lỏng.

Nàng vừa thở dài một hơi, đột nhiên cổ tay căng thẳng, là Nhược nhi gắt gao nắm tay nàng.

Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn hướng Nhược nhi.

Nhược nhi nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, mắt nháy cũng không nháy nói:“Tỷ tỷ, cùng Nhược nhi rời đi đi!”

Ánh mắt của hắn sáng quắc, biểu tình kiên định, trong tiếng nói mang theo thỉnh cầu.

Tôn Nhạc cảm thấy lòng mềm nhũn, không khỏi có chút khó xử.

Nhược nhi liếc mắt một cái liền nhìn ra sự khó xử của nàng, hắn cúi đầu xuống, đặt ở trên vai Tôn Nhạc bất lực nói: “Tỷ tỷ, Nhược nhi tuy rằng có thể thay đổi dung mạo, nhưng mà Nhược nhi bị trọng thương nha! Đoạn đường này bôn ba quay về Sở quốc, cũng không biết vết thương của Nhược nhi có thể tăng thêm hay không. . . . . .”

Hắn nói xong lời cuối cùng, âm cuối kéo dài, mang theo một tia yếu ớt.

Tôn Nhạc biết rõ, lời này của Nhược nhi có chút giả bộ, nàng thậm chí không cần ngẩng đầu, cũng có thể khẳng định trên mặt Nhược nhi không có một tia bất lực. Nhưng mà, nàng nghe xong lời này, trong lòng chính là bất an, chính là lo lắng.

Trong khi nội tâm đấu tranh, tia bất an này của nàng bất tri bất giác mở rộng, bất tri bất giác càng ngày càng rõ ràng.

Tôn Nhạc cắn cắn môi dưới, hạ quyết tâm nói: “Được rồi.”

Nàng vừa phun ra hai chữ này, Nhược nhi đem đầu đặt trên vai nàng liền cứng đờ cả người!

Một lát sau, Nhược nhi cúi đầu nói: “Tỷ tỷ, tỷ đáp ứng rồi?”

“Ừa.”

Nhược nhi thở dài thườn thượt, cười nhẹ nói: “Tốt lắm, chúng ta sẽ lập tức lên đường.” Hắn không đợi Tôn Nhạc mở miệng, liền nói tiếp: “Ta sẽ cho người đem việc này chuyển cáo Cơ Ngũ.”

Nhược nhi sau khi nhắc tới Ngũ công tử, sợ Tôn Nhạc đổi ý, đầu vừa nhấc liền đem hai tay Tôn Nhạc đặt trên lồng ngực của mình, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ, Nhược nhi thật khoái hoạt.”

Tôn Nhạc do dự mà cười cười.

Hai người tay nắm tay, nhanh chóng đi thẳng về phía trước.

Lúc này, bọn họ tất nhiên là sẽ không trở về chổ ở của Nhược nhi.

Nhược nhi cùng Tôn Nhạc đi chưa đến hai trăm thước, hơn mười người luôn đi theo Nhược nhi trong lúc vô tình đã vây quanh lại.

Nhược nhi cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Hành tung đã lộ, phân phó mọi người nhanh chóng rời đi, sớm định ra địa phương gặp gỡ.”

“Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện