Hơi thở nóng rực, quét khắp ốc tai, giống như con rắn trêu chọc người.
Trái tim Hứa Minh Tâm run lên, thân thể mềm mại một chút, để cho Hắc Ảnh ôm lấy chính mình.
Nhưng lý trí vẫn còn đó.
6ô giận dữ dẫm lên giày của anh và nói: “Không thể! Hiện tại chúng ta vẫn đang ly hôn. Nếu bị giới truyền thông nhìn thấy em ở đây qua đêm, thì phải làm sao? Cho dù dì đã biết chúng ta vẫn ở bên nhau, nhưng… nhưng dì ấy luôn để ý chuyện của dượng có liên quan đến anh, em không muốn ngày mai lên báo, lại làm dì không vui.”
“Em thật sự không ở lại?”
Hắc Ảnh khẽ nhướng mày, vốn tưởng rằng sẽ rất dễ dàng có được Hứa Minh Tâm, anh ta không muốn chiếm dụng thân phận của Cố Gia Huy lâu như vậy, nhưng vẫn không có được lợi gì.
“Được rồi, em đi đây, tạm biệt.”
Cô cười nói, và cô cũng không hiểu tại sao cô không muốn ở lại.
Không có bất kỳ lý do gì cả, đó là sự phản kháng từ tận đáy lòng cô, cũng không biết mình đang kháng cự cái gì.
“Được rồi, anh tiên em.”
Hắc Ảnh thỏa hiệp, cũng không cần quá vội vàng, háo hức, dù sao cũng phải từ từ, từng bước mội.
Trên xe, Hứa Minh Tâm trò chuyện với anh vê một số chuyện trước đây, anh đều có thể trả lời mà không thiếu sót.
Nỗi lo lắng trong lòng cô cũng triệt để được buông bỏ.
Ngày hôm sau, Hắc Ảnh đang giải quyết công việc, Khương Tuấn tiến đến hỏi.
“Thưa ngài, ngài còn nhớ nhà họ Dương của Ngân hàng Trang sức không? Dương Việt xảy ra tai nạn ở nước ngoài, hiện tại trở thành một người thực vật, khuôn mặt bị biến dạng. Mấy nhà có tiếng ở Đà Nẵng đều mang quà đến thăm, nếu anh không có gì dặn dò, buổi chiều tôi sẽ đi qua đó thăm hỏi, dù gì cũng phải làm cho có lê, thay mặt cho Tập đoàn Cố Linh.”
“Nhà họ Dương.”
Nghe được cái tên quen thuộc, Hắc Ảnh nhíu mày.
Trong sâu thẳm tâm trí, một khuôn mặt tươi sáng chợt lóe lên.
Châu Vũ…
Cô gái nhỏ lúc đầu cũng không có cảm giác sâu sắc gì, nhưng đột nhiên nhớ tới khuôn mặt cô là vì những lời mà Hứa Minh Tâm nói hôm qua.
Anh ta chỉ gặp dịp thì chơi với cô mấy chục ngày, thế mà lại đổi được một tấm chân tình không rời không bỏ.
“Cậu đi chuẩn bị một ít đồ bồi bổ, buổi chiều đi cùng tôi.”
Anh nhàn nhạt nói.
“Ngài định đích thân đến đó?”
Khương Tuấn hơi kinh ngạc.
“Ừ, trước đây Tập đoàn Cố Linh cũng có hợp tác với nhà họ Dương, để cậu đi có chút không đủ tôn trọng, tôi cũng đi vậy.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.”
.. Buổi chiều, Hắc Ảnh đến nhà họ Dương, mấy ngày nay nhà họ Dương khách khứa nườm nượp, ông Dương Cường không hề thích xã giao trong tình cảnh này nên đã đuổi đi khá nhiều người.
Nhưng thân phận và địa vị của Cố Gia Huy đặt tại đây, ông Dương Cường cũng không dám khước từ, cung kính mời người vào.
“Được Anh Huy đích thân đến thăm, Dương Việt đúng là rất có phúc.”
Ông Dương Cường dẫn người đến phòng bệnh, Hắc Ảnh nhìn thấy Châu Vũ đang ngồi trước giường, dùng nước ấm lau vùng da còn nguyên vẹn lộ ra bên ngoài của Dương Việt.
Trái tim Hứa Minh Tâm run lên, thân thể mềm mại một chút, để cho Hắc Ảnh ôm lấy chính mình.
Nhưng lý trí vẫn còn đó.
6ô giận dữ dẫm lên giày của anh và nói: “Không thể! Hiện tại chúng ta vẫn đang ly hôn. Nếu bị giới truyền thông nhìn thấy em ở đây qua đêm, thì phải làm sao? Cho dù dì đã biết chúng ta vẫn ở bên nhau, nhưng… nhưng dì ấy luôn để ý chuyện của dượng có liên quan đến anh, em không muốn ngày mai lên báo, lại làm dì không vui.”
“Em thật sự không ở lại?”
Hắc Ảnh khẽ nhướng mày, vốn tưởng rằng sẽ rất dễ dàng có được Hứa Minh Tâm, anh ta không muốn chiếm dụng thân phận của Cố Gia Huy lâu như vậy, nhưng vẫn không có được lợi gì.
“Được rồi, em đi đây, tạm biệt.”
Cô cười nói, và cô cũng không hiểu tại sao cô không muốn ở lại.
Không có bất kỳ lý do gì cả, đó là sự phản kháng từ tận đáy lòng cô, cũng không biết mình đang kháng cự cái gì.
“Được rồi, anh tiên em.”
Hắc Ảnh thỏa hiệp, cũng không cần quá vội vàng, háo hức, dù sao cũng phải từ từ, từng bước mội.
Trên xe, Hứa Minh Tâm trò chuyện với anh vê một số chuyện trước đây, anh đều có thể trả lời mà không thiếu sót.
Nỗi lo lắng trong lòng cô cũng triệt để được buông bỏ.
Ngày hôm sau, Hắc Ảnh đang giải quyết công việc, Khương Tuấn tiến đến hỏi.
“Thưa ngài, ngài còn nhớ nhà họ Dương của Ngân hàng Trang sức không? Dương Việt xảy ra tai nạn ở nước ngoài, hiện tại trở thành một người thực vật, khuôn mặt bị biến dạng. Mấy nhà có tiếng ở Đà Nẵng đều mang quà đến thăm, nếu anh không có gì dặn dò, buổi chiều tôi sẽ đi qua đó thăm hỏi, dù gì cũng phải làm cho có lê, thay mặt cho Tập đoàn Cố Linh.”
“Nhà họ Dương.”
Nghe được cái tên quen thuộc, Hắc Ảnh nhíu mày.
Trong sâu thẳm tâm trí, một khuôn mặt tươi sáng chợt lóe lên.
Châu Vũ…
Cô gái nhỏ lúc đầu cũng không có cảm giác sâu sắc gì, nhưng đột nhiên nhớ tới khuôn mặt cô là vì những lời mà Hứa Minh Tâm nói hôm qua.
Anh ta chỉ gặp dịp thì chơi với cô mấy chục ngày, thế mà lại đổi được một tấm chân tình không rời không bỏ.
“Cậu đi chuẩn bị một ít đồ bồi bổ, buổi chiều đi cùng tôi.”
Anh nhàn nhạt nói.
“Ngài định đích thân đến đó?”
Khương Tuấn hơi kinh ngạc.
“Ừ, trước đây Tập đoàn Cố Linh cũng có hợp tác với nhà họ Dương, để cậu đi có chút không đủ tôn trọng, tôi cũng đi vậy.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.”
.. Buổi chiều, Hắc Ảnh đến nhà họ Dương, mấy ngày nay nhà họ Dương khách khứa nườm nượp, ông Dương Cường không hề thích xã giao trong tình cảnh này nên đã đuổi đi khá nhiều người.
Nhưng thân phận và địa vị của Cố Gia Huy đặt tại đây, ông Dương Cường cũng không dám khước từ, cung kính mời người vào.
“Được Anh Huy đích thân đến thăm, Dương Việt đúng là rất có phúc.”
Ông Dương Cường dẫn người đến phòng bệnh, Hắc Ảnh nhìn thấy Châu Vũ đang ngồi trước giường, dùng nước ấm lau vùng da còn nguyên vẹn lộ ra bên ngoài của Dương Việt.
Danh sách chương