Vứt bỏ Xích Mục Huyền Ưng, đám Tiêu Phàm tìm một mảnh đất trống rồi ngồi xuống, trên đường đi Tiêu Phàm cũng đã dần hồi phục lại Hồn Lực đầy đủ.

- Lão Nhị, nàng thế nào rồi?

Tiêu Phàm nhìn Tuyết Lung Giác bên cạnh Bàn Tử hỏi.

Tuyết Lung Giác hiện tại máu me khắp người, tóc dài trên đầu bị dính máu kết thành một cục, bộ dạng không còn thoát tục như trước mà trở nên có chút điềm đạm đáng yêu.

- Tuyết Lung Giác thụ thương tương đối nặng, Lão Tam, ngươi có biện pháp nào cứu nàng không?

Bàn Tử hít sâu nhìn Tiêu Phàm, trịnh trọng chưa bao giờ có.

- Lão Nhị, không phải ngươi thật sự đã nhìn trúng nào rồi chứ? Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dáng Bàn Tử trịnh trọng như vậy liền không khỏi muốn trêu hắn một chút.

Bàn Tử lắc đầu nói:

- Ta chỉ cảm thấy người sau lưng Tam Hoàng Tử Tuyết Nguyệt Hoàng Triều rất chướng mắt.

- Huh?

Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, trong lòng bắt đầu suy đoán thân phận Bàn Tử.

- Kỳ thật cũng không quan trọng gì.

Bàn Tử đột nhiên mở miệng nói, tựa như sợ Tiêu Phàm tiếp tục hỏi thăm.

Tiêu Phàm hít một hơi đem lòng hiếu kì của mình ép xuống, hắn đi đến bên cạnh Tuyết Lung Giác đặt tay lên mạch của nàng.

- Như thế nào?

Bàn Tử hỏi.

- Chỉ là kinh mạch bị hao tổn, vấn đề không lớn lắm.

Tiêu Phàm lấy ra mấy cái bình ngọc đưa cho mập mạp nói:

- Đây là kim sang dịch, trị được ngoại thương, cũng có thể trị liệu nội thương, ngươi cho nàng uống là được, sau đó đem Mỹ Dung Dịch thoa lên trên da nàng.

- Muốn ta làm?

Âm thanh Bàn Tử bỗng bén nhọn không ít.

- Chẳng lẽ muốn ta làm?

Tiêu Phàm nhún vai đi ra chỗ khác, phi lễ chớ nhìn, Bàn Tử muốn làm thế nào thì làm.

Nhìn thấy một màn vừa rồi, trong đầu Tiêu Phàm lại nghĩ tới Tiểu Ma Nữ.

Trên mặt Bàn Tử khổ sở vô cùng, hồi lâu mới cảm thán một hơi:

- Ài, tự tạo nghiệp phải tự mình chịu thôi.

Tiêu Phàm ngồi bên trên một gốc cổ thụ, Tiểu Kim đi tới bên cạnh hắn không ngừng gầm nhẹ, Tiêu Phàm sờ sờ đầu Tiểu Kim:

- Được rồi, ta biết đồ này ngươi có công rất lớn, nhưng nếu cứ ăn không như thế thì sẽ rất lãng phí.

Nhìn thấy Tiểu Kim nhe răng trợn mắt gầm nhẹ, Tiêu Phàm trợn mắt nhìn lại một cái, nói:

- Lừa ngươi? Ta đã lừa ngươi lần nào chưa, ngươi không tin cũng đừng vũ nhục nhân phẩm của bổn thiếu, còn nữa, Băng Hỏa Xà Lân Quả này có thể cho ngươi, bất quá về sau nếu ta tìm được thứ tốt thì đừng mò đến đấy.

Tiểu Kim thấy thế lập tức chịu thua, ghé vào một bên lờ Tiêu Phàm đi.

- Yên tâm đi, chờ ta đem Băng Hỏa Xà Lân Quả này ủ thành Băng Hỏa Xà Lân Tửu thì ngươi tuyệt đối có lộc ăn lớn.

Tiêu Phàm cười ha ha, lập tức ngồi xuống tiến vào trạng thái nhập định.

Lúc Tiêu Phàm trở về trời đã gần tối, không khí trong rừng càng thêm vô cùng u ám.

- Lão Tam, cả ngày nay ngươi ở đâu?

Bàn Tử tức giận nói.

- Sợ quấy rầy các ngươi cho nên đi tu luyện.

Tiêu Phàm cười ha ha.

- Đúng rồi, Băng Hỏa Xà Lân Quả đâu?

Bàn Tử vội ho một tiếng, đi đến bên cạnh Tiêu Phàm nhẹ giọng hỏi:

- Còn nữa, lúc ấy ngươi làm sao không đem cây Băng Hỏa Xà Lân Quả nhổ tận gốc?

- Ngươi cho rằng ta không muốn? Ngươi không biết Băng Hỏa Xà Lân Quả lúc thành thục thì cây cũng chết đi sao?

Tiêu Phàm trắng mắt nhìn Bàn Tử, sau đó lại đem sự tình Băng Hỏa Xà Lân Quả dùng để ngâm rượu nói với Bàn Tử, Bàn Tử so với Tiểu Kim thì dễ nói nói nhiều.

Ban đêm, bên trong núi rừng truyền đến âm thanh chim thú tê minh, hai người Tiêu Phàm và Bàn Tử bị một trận ho khan đánh thức, Tuyết Lung Giác rốt cục tỉnh lại, trong miệng không tuyệt vọng lẩm bẩm lấy nước.

- Nước đến đây.

Bàn Tử xuất ra một cái ấm nước đặt vào bên miệng Tuyết Lung Giác, nào biết Tuyết Lung Giác bỗng nhiên mở hai mắt, sát khí đằng đằng nhìn Bàn Tử, một chưởng bá đạo đánh về hướng Bàn Tử.

Bàn Tử lảo đảo một cái lách mình lui ra sau mấy bước, vừa lúc tránh thoát một chưởng của Tuyết Lung Giác.

Tuyết Lung Giác đứng dậy, vội vàng kiểm tra y phục trên người và thương thế, sau khi phát hiện bản thân hoàn hảo không chút tổn hại mới buông lỏng một hơi.

- Là các ngươi cứu ta?

Tuyết Lung Giác nháy mắt đánh giá Tiêu Phàm cùng Bàn Tử, khi ánh mắt nàng rơi vào trên người Tiểu Kim liền tỏa sáng:

- Con mèo nhỏ thật đáng yêu.

- Hô hô!

Tiểu Kim nhe răng trợn mắt hướng về phía Tuyết Lung Giác.

- Hừ, dám ra tay với Bản Quận Chúa, ngươi tự tìm cái chết!

Đôi mắt đẹp của Tuyết Lung Giác lạnh lẽo, uy nghiêm thượng vị giả tản ra, đáng tiếc, uy thế này đối bọn Tiêu Phàm căn bản không dùng được.

Tiểu Kim tựa như nhìn thằng ngốc nhìn Tuyết Lung Giác, ánh mắt kia làm Tuyết Lung Giác càng thêm phẫn nộ:

- Linh Miêu của ngươi bán thế nào?

- Không bán.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, trước đó hắn còn cảm thấy Tuyết Lung Giác khá ổn, yêu hận rõ ràng, nhưng ấn tượng hiện tại hắn đối với Tuyết Lung Giác giảm đi nhiều.

- Lão Tam, chúng ta đi.

Bàn Tử liếc Tuyết Lung Giác một cái, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, chúng ta cứu ngươi không nói, mém chút còn bị ngươi đánh bị thương, hiện tại thì hay rồi, còn muốn khi dễ trên đầu chúng ta.

- Các ngươi.

Sắc mặt Tuyết Lung Giác hơi trầm xuống, nàng không nghĩ tới đối phương hoàn toàn không đem Quận Chúa nàng để vào mắt, cho dù bỏ thân phận Quận Chúa thì mình cũng là mỹ nữ số một số hai a.

- Trở lại cho ta!

Tuyết Lung Giác rống to, nhưng mấy người Tiêu Phàm đã mất dạng trong rừng sâu.

- Lão Tam...

Bàn Tử hơi xấu hổ nhìn Tiêu Phàm, nhưng lời còn chưa nói thì đã bị Tiêu Phàm cắt ngang.

- Ta nói Lão Nhị này, ngươi làm sao lại lề mề như đàn bà vậy, nàng cũng không phải là gì với chúng ta, ngươi cũng không cần xin lỗi giúp nàng a. Còn nữa, coi như ngươi làm sai cũng không cần xin lỗi, huy đệ của ta vô luận làm đúng hay sai thì ta vẫn luôn ủng hộ ngươi! Nếu mà còn như thế vậy thì không coi ta là huynh đệ rồi.

Tiêu Phàm khoát tay, ngữ khí thập phần kiên quyết, hắn biết Bàn Tử đã có chút động tâm với Tuyết Lung Giác.

Bàn Tử nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, hít sâu một hơi nói:

- Yên tâm, ta hiểu rồi.

- Lúc này mới giống ngươi a.

Tiêu Phàm vịn bả vai Bàn Tử, cười ha ha nói:

- Lão béo à, ngươi nói thật cho ta biết có phải ngươi đã động tâm với Tuyết Lung Giác rồi không?

- Không.

Bàn Tử không chút do dự lắc đầu, vỗ lồng ngực bảo đảm nói:

- Ca ca là ai ngươi còn không biết! Vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người, đây mới chính là ta!

- Chém gió.

Tiêu Phàm một mặt xem thường nhìn Bàn Tử, sau đó lại nghiêm túc nói ra:

- Bất quá nói đi cũng nó lại, các phương diện của Tuyết Lung Giác đều không sai, bộ dạng không tệ, dáng người cũng không kém, chỉ là tính khí đại tiểu thư quá lớn một chút, hơn nữa còn ngang ngược vô lý.

- Lão Tam, ngươi không phải đang nói Tiểu Ma Nữ đấy chứ?

Bàn Tử cười đểu nói.

- Tiểu Ma Nữ so với Tuyết Lung Giác tốt hơn nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa từng nổi tính khí đại tiểu thư, cũng chưa từng điêu ngoa tùy hứng.

Tiêu Phàm bộ dáng cao ngạo, trong lòng không khỏi xuất hiện khuôn mặt của Tiểu Ma Nữ.

Hắn phát hiện những ngày qua, Tiểu Ma Nữ đã chậm rãi chiếm cứ lấy tâm hắn, bất quá trong lòng lại cười khổ một hồi, nhỏ giọng thầm thì nói:

- Có lẽ thực sự là trong mắt người tình biến thành Tây Thi, Tuyết Lung Giác trong mắt của ta ngang ngược vô lý, không chỗ nào là tốt, nhưng ở trong mắt Lão Nhị nói không chừng còn rất khả ái đây.

- Lão Tam, ngươi nói cái gì?

Bàn Tử không có nghe rõ Tiêu Phàm nói, lớn tiếng hỏi.

- Không có gì.

Tiêu Phàm lắc đầu vỗ vỗ vai Bàn Tử, nhếch miệng cười nói:

- Lão Nhị, ngươi đang yêu.

MềuSiuBự -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện