Suất Chinh biết mình lui đội như vậy làm mất mặt Thủy Tiên hòa thượng nhưng hắn cảm thấy mình không sai. Vậy nên, hắn vẫn hy vọng Thủy Tiên hòa thượng chủ động bắt chuyện. Nhưng liên tục một tuần chăm chỉ login, ẩn hiện thật lâu, thậm chí ngay cả bang hội vốn ít lên cũng lộ mặt mấy lần vẫn không thu được tin từ Thủy Tiên hòa thượng, hắn biết, Thủy Tiên hòa thượng đã phát hiện tâm tư của hắn, chủ động tránh xa.
Hoặc là, muốn chặt đứt tình cảm của hắn.
Suất Chinh nhìn ngã tư đường đông đúc người qua lại trên màn hình, đầu óc có điểm mông lung.
Đến khi Chiến Hồn Vô Cực login mời hắn tổ đội, lý trí của hắn mới chậm rãi sát nhập cùng hiện thực.
Gia nhập đội ngũ, ngoài ý muốn thấy Thủy Tiên hòa thượng đã ở, trống ngực đột nhiên nhanh hơn vài nhịp.
Thủy Tiên hòa thượng dường như không ý thức được có thêm một người, vẫn hi hi ha ha tám chuyện như trước.
Hắn trầm mặc nhìn, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, thẳng đến khi Chiến Hồn Vô Cực gọi hắn mới tìm được đột phá khẩu. Nhưng, trả lời xong, Chiến Hồn Vô Cực không lên tiếng, Thủy Tiên hòa thượng cũng trầm mặc.
Hắn có điểm xấu hổ, gửi đi không ít dấu hỏi, không ngừng gia tăng cảm giác tồn tại của bản thân. Đợi đến khi Chiến Hồn Vô Cực trả lời, Thủy Tiên hòa thượng lập tức cũng theo sau với giọng điệu tích cực.
Trong tích tắc, lửa giận lòng hắn tựa như suối phun dũng mãnh bốc ra.
Cảm giác bị lờ đi, bị bỏ quên tựa như lưỡi dao, từng đao từng đao quát vào mặt hắn.
Màn trêu đùa ầm ĩ của Thủy Tiên hòa thượng vẫn tiếp tục —-
Thủy Tiên hòa thượng: -_-||| thực ra ta rất kiều nhược.
Suất Chinh nheo mắt, ngón tay linh hoạt di chuyển.
Suất suất suất: ta ghét chữ ‘kiều’.
Bầu không khí nhất thời đông cứng.
Suất Chinh nhìn đi nhìn lại khung đối thoại trong đội, đột nhiên cảm thấy bản thân rất buồn cười. Hắn nhanh chóng nói lời từ biệt rồi tắt đi kênh đội ngũ, tốc độ nhanh như thể có người đuổi theo sau.
Có lẽ để che giấu sự chột dạ của bản thân, hắn cố ý nói nhảm vài câu cùng Chiến Hồn Vô Cực. Thực ra, nếu không phải mấy hôm trước tình cờ thấy Trương Tri trên tivi, hắn cũng không biết chiến hữu của mình lại là thái tử gia Trương thị, trách không được sau khi về nước ít vào game như vậy. Suất Chinh nghĩ đến Tiểu Thuyền, cô gái vừa đáng yêu lại vừa ngốc ngếch kia, không biết giờ nàng cùng Trương Tri thế nào rồi.
Lấy gia thế Trương Tri, muốn cùng một chỗ sợ không dễ dàng.
Suất Chinh vốn định nói bóng nói gió hỏi một hồi, ai biết Trương Tri tiên thủ hạ vi cường, hỏi ngược lại chuyện hắn cùng Thủy Tiên hòa thượng. Hắn có lệ vài câu rồi lại chạy trối chết.
Ra khỏi game, hắn nhìn hình nền “Bát nháo giang hồ”, đột nhiên di chuột, đổi sang hình nền thông thường.
Trí nhớ hẳn cũng sẽ theo đó mà biến mất đi.
Dù tồn tại, chỉ cần không bị khơi ra, lâu dần cũng sẽ bị bỏ quên trong góc. Tỷ như thằng bạn hồi mẫu giáo ngồi cùng bàn từng khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, giờ ngay cả tên cũng còn chẳng nhớ nổi.
Người với người là bình đẳng, trí nhớ cũng vậy, Thủy Tiên hòa thượng giờ cùng bạn mẫu giáo không khác nhau là bao rồi.
Suất Chinh quyết định, từ bây giờ, sẽ không nghĩ đến con người này nữa.
***
Theo lời bạn cùng phòng Vi Thạc nói, Hồ Long Uy mấy ngày nay tựa như bọ chét, cả ngày bất an nhảy tới nhảy lui, cực khiến người chán ghét.
Đánh giá của Khổng Quân Tử thì hàm súc hơn nhiều, hắn nói biểu hiện mấy ngày nay của Hồ Long Uy là mùa xuân đến muộn.
Tóm lại, Hồ Long Uy gần đây rất khác thường, vô cùng khác thường, cực độ khác thường.
Nói thật, tự Hồ Long Uy cũng biết sự khác thường của hắn không phải mấy ngày nay mới bắt đầu mà là từ khi hắn biết quan hệ giữa Vi Thạc và Khổng Quân Tử. Tính ra cũng là cuối năm thứ hai đại học, hắn trốn tiết, đang định mở cửa thì nghe thấy tiếng mút mát dinh dính từ bên trong truyền ra.
Chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, mấy cuốn phim thời trung học không phải phí công xem. Lúc đấy, hắn nghĩ tưởng ai đó trong phòng lén lút dẫn bạn gái về cũng không để tâm, cố tình lui ra sau, ho khan một tiếng mới mở cửa. Nào ngờ, bên trong không có bạn gái nào cả, chỉ có một đôi bạn cùng phòng mặt đỏ tai đỏ.
Kinh qua chuyện này, hắn bắt đầu lưu ý cử chỉ của Vi Thạc cùng Khổng Quân Tử mới phát hiện hai người này có nhiều dấu vết khiến người khác phẫn nộ. Đây cũng chưa phải thê thảm nhất, thê thảm nhất chính là các bạn cùng phòng khác vì hoàn thành nhiệm vụ luyến ái, từng cái từng cái chuyển ra ngoài, chỗ này chỉ có độc bọn họ. Hắn, vừa là một người cô đơn, không có động lực ra ngoài, lại là tộc ví rỗng, toàn bộ tiền đổ hết vào game, ăn cơm còn phải tính toán chứ đừng nói tới thuê phòng.
Vốn, hắn mắt nhắm mắt mở mặc kệ, cuộc sống vẫn là chịu đựng được. Dù sao Vi Thạc cùng Khổng Quân Tử cũng không định ra quỹ, bóng đèn điện hắn đây cũng không quá chói mắt, ba người ở chung không tệ lắm.
Nhưng vấn đề là có một ngày hắn mộng xuân, diễn viên còn lại trong mộng cũng là một nam nhân!
Tỉnh lại, hắn không nhớ nổi mặt người kia nhưng khẳng định, đó là một nam nhân!
Hắn sợ bản thân trong tình hình nghe quen tai nhìn quen mắt cũng vô thức bị ảnh hưởng, bắt đầu liều mạng theo đuổi bạn gái tại trường học. Béo lùn xấu ngu, không từ một ai. Sự thật chứng minh, chọn bừa như vậy có hậu quả rất nghiêm trọng. Thanh danh hắn rất nhanh lan xa, trở thành đại sắc lang nổi tiếng toàn trường. Từ nay về sau, trong bán kính mười thước quanh hắn, giống cái tuyệt diệt.
Không còn cách nào, hắn bắt đầu xem xét trong game.
Kiểu chọn lựa này có nhiều chỗ tốt. Thứ nhất, chi tiêu không lớn. Thứ hai, số lượng khổng lồ. Vì vậy, hắn rất nhanh lao vào như cá gặp nước. Lão bà lần lượt từng người từng người qua, dù số lần bị đá nhiều nhưng số lần kết hôn cũng nhiều.
Nói đến kỳ quái, từ khi hắn lao vào cuộc sống phóng đãng như vậy, cái mộng xuân kia không xuất hiện qua.
Thẳng đến một ngày, người hắn vẫn coi là bằng hữu trong tất cả bằng hữu, trung chân hữu tình Suất suất suất nói muốn luyện ID nữ gả cho hắn, bức tường vất vả lắm mới dựng lên trong lòng hắn sụp đổ.
Màn đêm buông xuống, cơn ác mộng XXX với người cùng giới lại xông vào giấc ngủ của hắn.
Lần này hắn nhớ rõ khuôn mặt nọ.
Mặt của Suất suất suất.
Dù hắn chỉ gặp qua ở tiệc kết hôn của Thiên Đấu nhưng trong mộng, nó vẫn rõ ràng đến vậy. Khi tỉnh lại, hắn còn có thể tinh tế miêu tả ngũ quan của Suất suất suất. Hắn biết, vấn đề lớn rồi.
Vì vậy, hắn lập tức đầu nhập vào bể tình cùng thê tử trong game.
Dù biết rõ Kiều Kiều Mẫn tính cách vô cùng tệ, giáo dục vô cùng tệ, hắn tự buộc bản thân vong ngã. Mấy ngày nay, hắn đều thấy ID của Suất suất suất sáng lên trong danh sách bạn tốt nhưng không kích. Hắn rất rõ ràng, Suất suất suất mỗi ngày bị công việc hành mệt đến chết nhưng vẫn kiên nhẫn chờ chính là cho hắn cơ hội chủ động bắt chuyện. Nhưng hắn cũng hiểu, tuyệt đối không thể.
Thật giống như hải thị thận lâu*, thoạt nhìn rất mỹ lệ, hấp dẫn nhưng rơi vào sẽ vạn kiếp bất phục.
* Dùng để chỉ ảo ảnh trên mặt biển. Người xưa thường thấy những ảo ảnh về thành quách làng mạc trên mặt biển nhưng không đến được nên cho rằng đó là do một con sò thần tạo ra.
Loại kiên trì này thu được hiệu quả.
Sau khi Chiến Hồn Vô Cực cùng Tiểu Thuyền login nói chuyện phiếm, Suất suất suất biến mất.
Triệt để biến mất.
Chỉ là trong game.
Hồ Long Uy cảm thấy bản thân sắp nổi điên. Rõ ràng Suất suất suất đã không vào game, chính mình cũng thật lâu thật lâu không liên lạc với hắn nhưng sao mộng không biến mất? Chẳng những vậy còn duy trì tần suất đều đặn vài ngày truyền tin một lần.
Hắn không ngại dùng phương thức này xem một ít phim nhưng điều kiện tiên quyết là có thể đổi diễn viên được hay không? Đổi hắn hoặc đổi Suất suất suất, tóm lại, có thể đừng để bọn họ cũng một chỗ mãi thế có được không? Để thay đổi hiên trạng, hắn đặc biệt hướng Kiều Kiều Mẫn xin ảnh chân dung đã qua PS hoàn toàn sau đó in ra dán lên đầu giường, ngày xem đêm xem, hy vọng có thể vào mộng nhưng hết lần này tới lần khác, trong mộng vẫn là người kia.
Nhìn hắn ngày qua ngày dần dần tiều tụy, Khổng Quân Tử lo lắng: “Gần đây ngươi gầy rất nhiều.”
Hồ Long Uy nằm trên giường, vô lực khoát khoát tay: “Giảm béo.”
Vi Thạc cười nhạo: “Lấy chiều cao của ngươi, nếu thực giảm béo thành công, chẳng phải thành sào tre rồi.”
Hồ Long Uy hữu khí vô lực nói: “Đó là ngươi ghen tị.”
Hai người bọn họ từ khi vào ký túc xá một ngày không đấu võ mồm không chịu nổi nên Khổng Quân Tử đã sớm quen: “Được rồi, cuối tuần này khóa ta tổ chức đi dã ngoại ở thành phố A, ngươi đi không?” Kỳ thực hắn chỉ đúng theo chức trách lớp trưởng mà hỏi cho có lệ. Kiểu hoạt động như thế này căn bản rất ít người đi, trừ phi tiện đường về nhà.
“Chỗ nào?” Hồ Long Uy trong mắt có tức giận.
“Thành phố A.”
Thành phố A?
Trong đầu Hồ Long Uy bất thần hiện lên khuôn mặt người kia, ma xui quỷ khiến mà đáp: “Ta đi.”
Kỳ thật đó chỉ là xúc động nhất thời, đến khi thực sự đặt chân đến thành phố A, mới cảm giác bản thân đang ở trong cùng thành phố với người kia.
Mấy người bạn đi cùng chỉ chào hỏi mấy câu, kêu hắn có việc thì gọi điện rồi bắt taxi về nhà, vứt lại hắn mờ mịt nhìn thành phố xa lạ này.
Xúc động là ma quỷ a.
Hồ Long Uy vừa nghĩ vậy vừa rút di động ra, tìm tới số của Suất suất suất, im lặng đứng nhìn.
Lâu như vậy rồi, có lẽ tình cảm hắn dành cho mình đã nhạt mất rồi?
Hồ Long Uy tự an ủi.
Nhưng có thể hắn còn đang giận, dù sao lúc đầu bản thân làm có điểm tuyệt.
Cũng có thể căn bản đã quên mình.
Ý nghĩ này khiến cho lòng hắn thắt lại.
***
Suất Chinh bỏ mũ bảo hộ ra, dùng tay áo lau mồ hôi trán.
Dù là mùa đông nhưng công trường vẫn như cái lò thiêu.
Di động đột ngột vang lên. Đừng bảo cái phiền toái nào tìm tới chứ?
Hắn không nhịn được bắt máy: “Alô.”
“Alô.” Đầu kia truyền tới giọng điệu khẩn trương, “Xin chào.”
…
Kẻ ngu ngốc nào dùng cách này lãng phí thời gian của hắn đây?!
Suất Chinh rất muốn chửi người nhưng câu tiếp theo lại khiến hắn giật mình sững sờ.
“Ta là Hồ Long Uy, ách, Thủy Tiên hòa thượng.”
Hoặc là, muốn chặt đứt tình cảm của hắn.
Suất Chinh nhìn ngã tư đường đông đúc người qua lại trên màn hình, đầu óc có điểm mông lung.
Đến khi Chiến Hồn Vô Cực login mời hắn tổ đội, lý trí của hắn mới chậm rãi sát nhập cùng hiện thực.
Gia nhập đội ngũ, ngoài ý muốn thấy Thủy Tiên hòa thượng đã ở, trống ngực đột nhiên nhanh hơn vài nhịp.
Thủy Tiên hòa thượng dường như không ý thức được có thêm một người, vẫn hi hi ha ha tám chuyện như trước.
Hắn trầm mặc nhìn, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, thẳng đến khi Chiến Hồn Vô Cực gọi hắn mới tìm được đột phá khẩu. Nhưng, trả lời xong, Chiến Hồn Vô Cực không lên tiếng, Thủy Tiên hòa thượng cũng trầm mặc.
Hắn có điểm xấu hổ, gửi đi không ít dấu hỏi, không ngừng gia tăng cảm giác tồn tại của bản thân. Đợi đến khi Chiến Hồn Vô Cực trả lời, Thủy Tiên hòa thượng lập tức cũng theo sau với giọng điệu tích cực.
Trong tích tắc, lửa giận lòng hắn tựa như suối phun dũng mãnh bốc ra.
Cảm giác bị lờ đi, bị bỏ quên tựa như lưỡi dao, từng đao từng đao quát vào mặt hắn.
Màn trêu đùa ầm ĩ của Thủy Tiên hòa thượng vẫn tiếp tục —-
Thủy Tiên hòa thượng: -_-||| thực ra ta rất kiều nhược.
Suất Chinh nheo mắt, ngón tay linh hoạt di chuyển.
Suất suất suất: ta ghét chữ ‘kiều’.
Bầu không khí nhất thời đông cứng.
Suất Chinh nhìn đi nhìn lại khung đối thoại trong đội, đột nhiên cảm thấy bản thân rất buồn cười. Hắn nhanh chóng nói lời từ biệt rồi tắt đi kênh đội ngũ, tốc độ nhanh như thể có người đuổi theo sau.
Có lẽ để che giấu sự chột dạ của bản thân, hắn cố ý nói nhảm vài câu cùng Chiến Hồn Vô Cực. Thực ra, nếu không phải mấy hôm trước tình cờ thấy Trương Tri trên tivi, hắn cũng không biết chiến hữu của mình lại là thái tử gia Trương thị, trách không được sau khi về nước ít vào game như vậy. Suất Chinh nghĩ đến Tiểu Thuyền, cô gái vừa đáng yêu lại vừa ngốc ngếch kia, không biết giờ nàng cùng Trương Tri thế nào rồi.
Lấy gia thế Trương Tri, muốn cùng một chỗ sợ không dễ dàng.
Suất Chinh vốn định nói bóng nói gió hỏi một hồi, ai biết Trương Tri tiên thủ hạ vi cường, hỏi ngược lại chuyện hắn cùng Thủy Tiên hòa thượng. Hắn có lệ vài câu rồi lại chạy trối chết.
Ra khỏi game, hắn nhìn hình nền “Bát nháo giang hồ”, đột nhiên di chuột, đổi sang hình nền thông thường.
Trí nhớ hẳn cũng sẽ theo đó mà biến mất đi.
Dù tồn tại, chỉ cần không bị khơi ra, lâu dần cũng sẽ bị bỏ quên trong góc. Tỷ như thằng bạn hồi mẫu giáo ngồi cùng bàn từng khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, giờ ngay cả tên cũng còn chẳng nhớ nổi.
Người với người là bình đẳng, trí nhớ cũng vậy, Thủy Tiên hòa thượng giờ cùng bạn mẫu giáo không khác nhau là bao rồi.
Suất Chinh quyết định, từ bây giờ, sẽ không nghĩ đến con người này nữa.
***
Theo lời bạn cùng phòng Vi Thạc nói, Hồ Long Uy mấy ngày nay tựa như bọ chét, cả ngày bất an nhảy tới nhảy lui, cực khiến người chán ghét.
Đánh giá của Khổng Quân Tử thì hàm súc hơn nhiều, hắn nói biểu hiện mấy ngày nay của Hồ Long Uy là mùa xuân đến muộn.
Tóm lại, Hồ Long Uy gần đây rất khác thường, vô cùng khác thường, cực độ khác thường.
Nói thật, tự Hồ Long Uy cũng biết sự khác thường của hắn không phải mấy ngày nay mới bắt đầu mà là từ khi hắn biết quan hệ giữa Vi Thạc và Khổng Quân Tử. Tính ra cũng là cuối năm thứ hai đại học, hắn trốn tiết, đang định mở cửa thì nghe thấy tiếng mút mát dinh dính từ bên trong truyền ra.
Chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, mấy cuốn phim thời trung học không phải phí công xem. Lúc đấy, hắn nghĩ tưởng ai đó trong phòng lén lút dẫn bạn gái về cũng không để tâm, cố tình lui ra sau, ho khan một tiếng mới mở cửa. Nào ngờ, bên trong không có bạn gái nào cả, chỉ có một đôi bạn cùng phòng mặt đỏ tai đỏ.
Kinh qua chuyện này, hắn bắt đầu lưu ý cử chỉ của Vi Thạc cùng Khổng Quân Tử mới phát hiện hai người này có nhiều dấu vết khiến người khác phẫn nộ. Đây cũng chưa phải thê thảm nhất, thê thảm nhất chính là các bạn cùng phòng khác vì hoàn thành nhiệm vụ luyến ái, từng cái từng cái chuyển ra ngoài, chỗ này chỉ có độc bọn họ. Hắn, vừa là một người cô đơn, không có động lực ra ngoài, lại là tộc ví rỗng, toàn bộ tiền đổ hết vào game, ăn cơm còn phải tính toán chứ đừng nói tới thuê phòng.
Vốn, hắn mắt nhắm mắt mở mặc kệ, cuộc sống vẫn là chịu đựng được. Dù sao Vi Thạc cùng Khổng Quân Tử cũng không định ra quỹ, bóng đèn điện hắn đây cũng không quá chói mắt, ba người ở chung không tệ lắm.
Nhưng vấn đề là có một ngày hắn mộng xuân, diễn viên còn lại trong mộng cũng là một nam nhân!
Tỉnh lại, hắn không nhớ nổi mặt người kia nhưng khẳng định, đó là một nam nhân!
Hắn sợ bản thân trong tình hình nghe quen tai nhìn quen mắt cũng vô thức bị ảnh hưởng, bắt đầu liều mạng theo đuổi bạn gái tại trường học. Béo lùn xấu ngu, không từ một ai. Sự thật chứng minh, chọn bừa như vậy có hậu quả rất nghiêm trọng. Thanh danh hắn rất nhanh lan xa, trở thành đại sắc lang nổi tiếng toàn trường. Từ nay về sau, trong bán kính mười thước quanh hắn, giống cái tuyệt diệt.
Không còn cách nào, hắn bắt đầu xem xét trong game.
Kiểu chọn lựa này có nhiều chỗ tốt. Thứ nhất, chi tiêu không lớn. Thứ hai, số lượng khổng lồ. Vì vậy, hắn rất nhanh lao vào như cá gặp nước. Lão bà lần lượt từng người từng người qua, dù số lần bị đá nhiều nhưng số lần kết hôn cũng nhiều.
Nói đến kỳ quái, từ khi hắn lao vào cuộc sống phóng đãng như vậy, cái mộng xuân kia không xuất hiện qua.
Thẳng đến một ngày, người hắn vẫn coi là bằng hữu trong tất cả bằng hữu, trung chân hữu tình Suất suất suất nói muốn luyện ID nữ gả cho hắn, bức tường vất vả lắm mới dựng lên trong lòng hắn sụp đổ.
Màn đêm buông xuống, cơn ác mộng XXX với người cùng giới lại xông vào giấc ngủ của hắn.
Lần này hắn nhớ rõ khuôn mặt nọ.
Mặt của Suất suất suất.
Dù hắn chỉ gặp qua ở tiệc kết hôn của Thiên Đấu nhưng trong mộng, nó vẫn rõ ràng đến vậy. Khi tỉnh lại, hắn còn có thể tinh tế miêu tả ngũ quan của Suất suất suất. Hắn biết, vấn đề lớn rồi.
Vì vậy, hắn lập tức đầu nhập vào bể tình cùng thê tử trong game.
Dù biết rõ Kiều Kiều Mẫn tính cách vô cùng tệ, giáo dục vô cùng tệ, hắn tự buộc bản thân vong ngã. Mấy ngày nay, hắn đều thấy ID của Suất suất suất sáng lên trong danh sách bạn tốt nhưng không kích. Hắn rất rõ ràng, Suất suất suất mỗi ngày bị công việc hành mệt đến chết nhưng vẫn kiên nhẫn chờ chính là cho hắn cơ hội chủ động bắt chuyện. Nhưng hắn cũng hiểu, tuyệt đối không thể.
Thật giống như hải thị thận lâu*, thoạt nhìn rất mỹ lệ, hấp dẫn nhưng rơi vào sẽ vạn kiếp bất phục.
* Dùng để chỉ ảo ảnh trên mặt biển. Người xưa thường thấy những ảo ảnh về thành quách làng mạc trên mặt biển nhưng không đến được nên cho rằng đó là do một con sò thần tạo ra.
Loại kiên trì này thu được hiệu quả.
Sau khi Chiến Hồn Vô Cực cùng Tiểu Thuyền login nói chuyện phiếm, Suất suất suất biến mất.
Triệt để biến mất.
Chỉ là trong game.
Hồ Long Uy cảm thấy bản thân sắp nổi điên. Rõ ràng Suất suất suất đã không vào game, chính mình cũng thật lâu thật lâu không liên lạc với hắn nhưng sao mộng không biến mất? Chẳng những vậy còn duy trì tần suất đều đặn vài ngày truyền tin một lần.
Hắn không ngại dùng phương thức này xem một ít phim nhưng điều kiện tiên quyết là có thể đổi diễn viên được hay không? Đổi hắn hoặc đổi Suất suất suất, tóm lại, có thể đừng để bọn họ cũng một chỗ mãi thế có được không? Để thay đổi hiên trạng, hắn đặc biệt hướng Kiều Kiều Mẫn xin ảnh chân dung đã qua PS hoàn toàn sau đó in ra dán lên đầu giường, ngày xem đêm xem, hy vọng có thể vào mộng nhưng hết lần này tới lần khác, trong mộng vẫn là người kia.
Nhìn hắn ngày qua ngày dần dần tiều tụy, Khổng Quân Tử lo lắng: “Gần đây ngươi gầy rất nhiều.”
Hồ Long Uy nằm trên giường, vô lực khoát khoát tay: “Giảm béo.”
Vi Thạc cười nhạo: “Lấy chiều cao của ngươi, nếu thực giảm béo thành công, chẳng phải thành sào tre rồi.”
Hồ Long Uy hữu khí vô lực nói: “Đó là ngươi ghen tị.”
Hai người bọn họ từ khi vào ký túc xá một ngày không đấu võ mồm không chịu nổi nên Khổng Quân Tử đã sớm quen: “Được rồi, cuối tuần này khóa ta tổ chức đi dã ngoại ở thành phố A, ngươi đi không?” Kỳ thực hắn chỉ đúng theo chức trách lớp trưởng mà hỏi cho có lệ. Kiểu hoạt động như thế này căn bản rất ít người đi, trừ phi tiện đường về nhà.
“Chỗ nào?” Hồ Long Uy trong mắt có tức giận.
“Thành phố A.”
Thành phố A?
Trong đầu Hồ Long Uy bất thần hiện lên khuôn mặt người kia, ma xui quỷ khiến mà đáp: “Ta đi.”
Kỳ thật đó chỉ là xúc động nhất thời, đến khi thực sự đặt chân đến thành phố A, mới cảm giác bản thân đang ở trong cùng thành phố với người kia.
Mấy người bạn đi cùng chỉ chào hỏi mấy câu, kêu hắn có việc thì gọi điện rồi bắt taxi về nhà, vứt lại hắn mờ mịt nhìn thành phố xa lạ này.
Xúc động là ma quỷ a.
Hồ Long Uy vừa nghĩ vậy vừa rút di động ra, tìm tới số của Suất suất suất, im lặng đứng nhìn.
Lâu như vậy rồi, có lẽ tình cảm hắn dành cho mình đã nhạt mất rồi?
Hồ Long Uy tự an ủi.
Nhưng có thể hắn còn đang giận, dù sao lúc đầu bản thân làm có điểm tuyệt.
Cũng có thể căn bản đã quên mình.
Ý nghĩ này khiến cho lòng hắn thắt lại.
***
Suất Chinh bỏ mũ bảo hộ ra, dùng tay áo lau mồ hôi trán.
Dù là mùa đông nhưng công trường vẫn như cái lò thiêu.
Di động đột ngột vang lên. Đừng bảo cái phiền toái nào tìm tới chứ?
Hắn không nhịn được bắt máy: “Alô.”
“Alô.” Đầu kia truyền tới giọng điệu khẩn trương, “Xin chào.”
…
Kẻ ngu ngốc nào dùng cách này lãng phí thời gian của hắn đây?!
Suất Chinh rất muốn chửi người nhưng câu tiếp theo lại khiến hắn giật mình sững sờ.
“Ta là Hồ Long Uy, ách, Thủy Tiên hòa thượng.”
Danh sách chương