Ả đã tính toán một cách chu toàn, để cho Hạ Thiên xuất hiện tại lầu xanh, sau đó đưa ra tin tức khiến cho Ân Dã Thần biết Hạ Thiên đang ở đó, khi đó, hai người bọn họ sẽ chạy tới cứu người.

Cứ như vậy, Ân Dã Thần chắc chắn sẽ phát hiện Hạ Thiên đã là một tàn hoa bại liễu ( không còn trong trắng ), đến lúc đó, ả sẽ cầu xin Thần để cho Hạ Thiên lên kiệu hoa, nếu thế, không những bản thân mình sẽ được ở bên cạnh Thần mà còn có thể chiếm được sự tin tưởng của hắn nữa.

Còn Hạ Thiên, sang đến Hoằng Việt quốc, đêm động phòng nếu để cho phu quân biết được nàng ta không còn trong trắng thì nhất định hắn sẽ xử tử tiện nhân này, vậy thì cái bí mật này cũng sẽ không bị ai phát hiện!

“Giao cho ta?” Gã áo đen sửng sốt, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Hạ Thiên, mà lúc này, bởi vì trúng xuân dược mà hai mắt của nàng trở nên mông lung, gò má đỏ bừng trông thật mê người, khiến cho gã áo đen nhìn vào cũng cảm thấy tâm hồn phơi phới, vội vàng chắp tay cảm tạ: “Đa tạ tiểu thư!”

Hạ Thiên lắc đầu, cố gắng mở to mắt nhìn hai người trước mặt, lúc này nàng đã bắt đầu rơi vào trạng thái mê man, không thể nhìn rõ người trước mắt mình là ai, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói của Hướng Linh Lung, đầu óc nhất thời trở nên ngây dại, cả người cuộn lại một chỗ.

“Đừng, đừng đến đây. . . . . .Ngươi đừng đến đây. . . . .”

Bóng người trước mắt càng lúc càng tới gần, toàn thân Hạ Thiên trở nên yếu ớt, không còn một chút sức lực nào, cơ thể càng lúc càng nóng rực, giống như là đang bị ném vào trong nồi hấp, mà nơi nào đó trong cơ thể nàng lại có một sự thèm khát dục vọng mãnh liệt khiến cho nàng không có cách nào kiếm chế lại, toàn thân vặn vẹo.

“Đừng đến đây. . . . . xin ngươi . . . . .”  Hạ Thiên gấp đến độ sắp khóc, nhưng trước mắt nàng vẫn là một mảnh mênh mang, dần dần nàng phát hiện, đừng nói đến chuyện không nhìn thấy gì nữa mà đến cả âm thanh cũng chỉ nghe được từng đợt đứt quãng, ý thức của nàng càng lúc càng trở nên mơ hồ, thậm chí Hạ Thiên cũng không biết rốt cuộc bản thân mình là đang tỉnh hay mơ, nàng chỉ biết là mình sắp mất đi cái gì rồi . . . . . .

Nàng không muốn bị người khác chạm vào. . . . . đại thúc. . . . . . vì sao vẫn không đến cứu nàng. . . . . .

Trước mắt càng trở nên mơ hồ, Hạ Thiên đã hoàn toàn không còn nhìn thấy gì nữa, nàng chưa từng uống xuân dược nhưng cũng biết dường như đây không phải là một loại xuân dược bình thường, nếu không thì sao có thể khiến cho người uống vào sẽ không còn có thể nghe và nhìn thấy gì nữa? Trên khuôn mặt của Hạ Thiên đầm đìa nước mắt, nàng xuyên đến Vũ Trinh này đã được nửa năm, ngay cả lúc ban đầu cảm thấy hoang mang lạ lẫm, vậy mà nàng cũng chưa hề khóc, nhưng lúc này, nàng đã thật sự vô cùng sợ hãi.

Gã áo đen nhìn thấy nước mắt của Hạ Thiên, trong lòng lại có chút không nỡ, nhưng tầm mắt của hắn lại chú ý đến vạt áo của Hạ Thiên bởi vì quá nóng mà bị nàng chật vật kéo ra, ánh mắt của hắn tối sầm lại, dục hỏa cứ thế mà bốc cháy hừng hực, cuối cùng hắn cũng quyết định liều lĩnh xé toang áo của Hạ Thiên.

“Dừng tay ——!”

Bàn tay của gã áo đen vừa mới chạm tới góc áo của Hạ Thiên, đột nhiên một luồng sát khí bén nhọn mãnh liệt không ngừng vọt tới, gã áo đen theo bản năng lui về phía sau, một thanh kiếm sắc bén xẹt qua đỉnh đầu, cắt đứt một mớ tóc ở trên đầu hắn. Nhưng khi hắn vừa dừng lại, bỗng có một thanh kiếm lại ép sát hắn từ phía sau, gã áo đen vội vàng nhảy ra, đáng tiếc, lần này thanh kiếm sắc bén đã chém đứt một lỗ tai của hắn.

Ân Tịch Ly và Ân Dã Thần tiến vào bên trong mật thất, nhìn thấy gã áo đen có ý đồ với Hạ Thiên, cơn tức giận trong lòng cả hai người bỗng nhiên bùng phát, đồng thời rút ra hai thanh kiếm, phóng về phía trước và sau lưng của gã áo đen.

“Đáng chết! Tên khốn kiếp này!” Ân Tịch Ly giống như Tu La hiện thân, cả người tỏa ra đầy sát khí, giống như hắn vừa mới đến từ chín tầng địa ngục, đôi mắt đỏ rực đến đáng sợ.

Mà tên áo đen bị cắt mất một lỗ tai thì đã hoảng sợ đến nỗi khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, đối đầu với cơn thịnh nộ tràn ngập sát ý của Ân Tịch Ly và Ân Dã Thần, hắn chỉ biết quỳ xuống: “Không phải là ta, không phải là ta, ta chỉ nghe theo lệnh của người khác mà thôi! Ta chỉ nghe theo sự sắp đặt của người khác mà thôi!”

Ân Dã Thần run lên, đôi mắt khẽ chuyển, dừng trên một người khác cũng đang đứng ở bên trong mật thất.

Lúc này, Hướng Linh Lung đã sợ hãi đến mức không nói được câu nào, vào cái khoảnh khắc mà Ân Dã Thần và Ân Tịch Ly tiến vào mật thất, ả đã biết, tất cả mọi thứ đều đã xong rồi.

“Linh Lung. . . . . .” Ân Dã Thần nhìn ả, từng bước từng bước tiêu sái đến gần: “Ta thật không ngờ, quả nhiên là ngươi.”

“Không. . . .Không . . . .Thần, ta. . . . ta không cố ý. . . .là nàng ta, là do nàng ta đánh ta. . . . . Chàng nhìn mặt ta đi, chàng hãy nhìn mặt ta mà xem. . . . .” Ả chỉ vào một bên má bởi vì bị Hạ Thiên đánh mà trở nên bầm tím của mình, khóc toáng lên: “Ta thật sự là không có cố ý. . . . .”

“Làm sao để cho ta có thể tin tưởng ngươi thêm một lần nữa. . . . .” Ân Dã Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh như băng, giờ phút này lại trở nên bất đắc dĩ, lúc Ân Tịch Ly đến tìm hắn, hắn vẫn không muốn tin, để rồi đến khi hắn nhìn thấy Hướng Linh Lung một mình rời phủ, đi tới cái nơi bí mật này.

Bọn họ nhìn Hướng Linh Lung đi vào, trực giác mách bảo hai người rằng Hạ Thiên nhất định là đang ở bên trong mật thất kia, bọn họ đứng bên ngoài chờ đợi, đợi đến khi Hướng Linh Lung rời đi thì sẽ xông vào cứu Hạ Thiên ra.

Chờ đợi rồi lại chờ đợi, dường như là qua một canh giờ nhưng vẫn chưa thấy Hướng Linh Lung xuất hiện, Ân Tịch Ly rất sợ Hạ Thiên sẽ xảy ra chuyện gì, rốt cuộc hai người cũng không thể đợi nổi nữa, vì vậy liền vội vàng tiến vào, không ngờ lại chứng kiến một màn như vậy.

Hạ Thiên suy sụp, nàng cuộn cả người vào hai chân, cảm giác có người đang chạm vào mình, theo bản năng, nàng vùng vẫy loạn xạ, tay đấm chân đá, dốc hết sức lực tấn công người kia: “Tránh ra! Không được tới gần ta! Cút ——!”

Ân Tịch Ly cảm thấy đau lòng, hắn hối hận vì sao mình không đi tìm nàng sớm hơn một chút, để cho nàng phải chịu đau khổ như thế này? Hắn dè dặt, cẩn thận tới gần nàng từng chút một, dịu dàng nói: “Hạ Thiên. . . . .nha đầu, là ta. . . . .”

“Cút —— không được chạm vào ta —— không được chạm vào ta ——”  Hạ Thiên không còn nghe thấy gì nữa, cũng không nhìn thấy được người trước mắt, tất cả đều trở nên mơ hồ, thân thể của nàng giống như là đang bốc cháy, ngay cả ý thức cũng đã không còn tỉnh táo.

Nàng muốn khóc nhưng lại khóc không thành tiếng, nước mắt cứ thế ùa ra, Ngôn Hoan, rốt cuộc là cậu ấy đang ở đâu? Vì sao không đến cứu mình? Vì sao lại không đến. . . .Còn đại thúc . . . . đại thúc đang ở đâu? Bọn họ rốt cuộc là đang ở nơi nào. . . . . . hãy mau tới cứu nàng đi. . . . . .

“Đáng chết!” Ân Tịch Ly không chịu được mỗi lần đến gần nàng sẽ bị nàng đấm đấm đá đá, tuy rằng lúc này, mỗi cú đấm của nàng căn bản là không có một chút sức lực nào, nhưng hắn vẫn không hy vọng nàng cứ đẩy hắn ra như vậy.

Lại có người tới gần mình rồi! Hạ Thiên cảm thấy một đôi bàn tay đang ôm chặt lấy mình, dường như có một luồng khí lạnh chậm rãi lướt qua, từ từ hòa vào trong cơ thể, nàng lưu luyến cái hơi lạnh này, nó khiến cho dục hỏa nóng rực trong người nàng lắng xuống, nhưng lại sợ bản thân mình sẽ chìm đắm trong cái cảm giác kia thì sẽ không còn cách nào thoát ra được nữa.

Hạ Thiên cố gắng kìm chế cái cảm giác thoải mái này, nàng dùng sức vung tay, cầu xin nói: “Buông ta ra. . . . . buông ta ra. . . . . .”

Ân Tịch Ly đi đến trước mặt Hướng Linh Lung, hắn nâng tay nhấc cả người ả lên, bàn tay to bóp chặt cổ của ả, lạnh lùng nói: “Khai mau! Rốt cuộc ngươi đã cho Hạ Thiên ăn cái quỷ gì?”

Hướng Linh Lung sợ tới mức cả người run lên, Ân Tịch Ly trước mắt không hề giống với dáng vẻ ôn hòa như mọi ngày, giờ phút này hắn như một Sát Thần, hai mắt đỏ rực như Tu La tái thế, Hướng Linh Lung hoàn toàn có thể khẳng định, nếu ả không thể giải thích rõ ràng thì nhất định ả sẽ chết ở trước mặt hắn, hơn nữa, sẽ là chết một cách cực kỳ thảm khốc.

Ả bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, thật sự sợ hãi, ánh mắt cầu cứu nhìn sang Ân Dã Thần: “Thần. . . .Khụ khụ. . . . .cứu ta. . . . .”

Ân Dã Thần nhìn khuôn mặt của Hướng Linh Lung dần dần mất đi huyết sắc, ánh mắt chậm rãi dời đi chỗ khác, lúc nhìn đến Hạ Thiên, ngay cả hắn còn muốn ra tay giết nàng ta chứ đừng nói chi là hoàng thúc.

Vì vậy, hắn quay đầu đi, thật sự là hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, khuôn mặt ấy đã từng khiến cho lòng mình dao động, bây giờ lại khiến cho mình cảm thấy vô cùng chán ghét.

“Thần. . . . .”  Nhìn thấy Ân Dã Thần chán ghét quay mặt đi, Hướng Linh Lung cảm thấy tất cả mọi thứ dường như sụp đổ, đè ở trên người ả, khiến cho ả hít thở không thông, cũng không thể nào tức giận nổi, mình làm tất cả đều là vì hắn mà thôi, nếu. . . .nếu như ngay cả hắn cũng chán ghét mình, thì tất cả những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa?

“Nói mau!” Ân Tịch Ly trầm giọng hỏi, sâu thẳm trong đôi con ngươi đen sắc bén kia, cuồng phong tích tụ mỗi lúc một nhiều, càng lúc càng trở nên dày đặc, tựa như hắn có thể bất chấp tất cả mà giết Hướng Linh Lung, mặc kệ điều đó có phải là đắc tội với Hoằng Việt quốc hay không, cũng không quan tâm rằng mình đang chống lại thánh chỉ, chỉ bởi vì ả ta dám làm tổn thương đến Hạ Thiên, cho nên ả ta đáng chết!

“Ta nói. . . .ta nói. . . . .” Hướng Linh Lung ho sặc sụa: “Ta. . . .cho nàng. . . .uống. . . .xuân. . . .dược. . . .”

Xuân – dược!

Nghe vậy, Ân Dã Thần và Ân Tịch Ly lập tức chấn động, nhìn Hạ Thiên đang cuộn mình ngồi trong góc, ý thức đã không còn thanh tỉnh, cả hai đều cảm thấy không thể nào tin được.

Thì ra là xuân dược!

Đây là một loại xuân dược vô cùng lợi hại, cũng có thể nói là một loại thuốc độc, một khi ăn phải thì nhất định phải giao hợp với người khác để giải độc, nhưng cho dù độc có được giải thì cái loại xuân dược này độc tính cũng vô cùng mạnh, sẽ phá hủy ngũ quan của người ăn nó, không có cách nào cứu chữa.

Nói cách khác, năm giác quan của Hạ Thiên, sau này, rất có khả năng mắt sẽ bị mù hoặc tai sẽ bị điếc, hay cũng có thể là sẽ trở thành câm điếc.

Ân Dã Thần trợn to hai mắt, bước chân hốt hoảng tiến về phía Hạ Thiên.

“Dừng lại!” Ân Tịch Ly quát to một tiếng chói tai, buông Hướng Linh Lung ra, đi đến bên cạnh Ân Dã Thần, sau đó tát cho hắn một cái bạt tai: “Bởi vì sơ sẩy của ngươi, bởi vì ngươi quá tin tưởng nàng ta, cho nên Hạ Thiên mới trở nên như vậy, tuy rằng ta là thúc thúc của ngươi, không thể giết ngươi, nhưng mà ngươi cũng đừng mơ tưởng đến gần nàng thêm một bước!”

Ân Dã Thần đứng im bất động tại chỗ, đúng vậy. . . . . đều là sai lầm của hắn, nếu không phải vì hắn. . . . Hạ Thiên cũng sẽ không trở thành cái bộ dạng như thế này. . . . .

Ân Tịch Ly thu tay lại, chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Thiên, lúc này, khắp người nàng giống như đang bốc cháy, lúc tỉnh lúc mê, chỉ còn sót lại một chút ý thức, Ân Tịch Ly thật sự sợ đầu óc của nàng sẽ bị hỏng mất, hắn không nói hai lời liền bế nàng lên, bước ra khỏi mật thất.

Lúc đi ngang qua Ân Dã Thần, hắn dừng lại một chút, lạnh lùng nói: “Ta giao Hướng Linh Lung cho ngươi xử lý, tốt nhất là. . . . .ngươi đừng làm cho ta thất vọng!”

Dứt lời, hắn kiên quyết rời đi, bỏ lại Ân Dã Thần đang cúi đầu, Hướng Linh Lung thì thấp thỏm lo lắng cùng với thi thể của gã áo đen đang nằm trên mặt đất.

Ân Dã Thần từ từ ngẩng đầu lên, đưa tay chạm lên một bên mặt nóng rát, vẻ mặt không còn chút khí thế, cũng không còn chút biểu cảm nào, bầu không khí xung quanh không hề có một tia dao động, trầm tĩnh đến đáng sợ.

Hắn từng bước, từng bước, tiêu sái bước đến gần Hướng Linh Lung, bước chân thong thả, chậm rãi, lại mang theo áp lực của một tảng đá nặng ngàn cân.

Hướng Linh Lung sợ hãi mở to mắt nhìn hắn, sau đó lại hét lên một tiếng thảm thiết: “Không! Thần! A ———!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện