Cuối cùng Khả Phương vẫn bị Thế Trường đuổi ra ngoài, cô ta đang tức tối thì đụng phải Minh Châu đang khập khiễng đỡ tường bước ra cửa.
Cô ta lập tức hét lên:
“Minh Châu, cô đứng lại đó cho tôi!”
Minh Châu quay đầu lại thì thấy Khả Phương đã hất mặt kênh kiệu nhìn cô, sau đó lại nghe cô ta ra lệnh:
“Cô đi nấu cơm đi, tôi đói rồi.”
Minh Châu nhíu mày hỏi:
“Tại sao tôi phải nấu cho cô ăn?”
“Bởi vì tôi thích.”
Khóe miệng của Khả Phương nhếch lên, trông dáng vẻ cứ như cô ta là chủ nhân của căn nhà này vậy.
Minh Châu lạnh lùng nói:
“Trong nhà này không tới phiên cô quyết định đâu.”
Không ngờ Minh Châu lại dám phản bác mình, mắt thấy Thế Trường ra khỏi phòng, cô ta nhào tới ôm lấy cánh tay của anh nũng nịu:
“Thế Trường, anh xem cô ta không nghe lời em nói kìa, một chút việc nhỏ cũng làm không xong.”
Thế Trường ghét bỏ nhìn Khả Phương, không biết cô ta đang giở trò gì nhưng vẫn cau có quát Minh Châu:
“Kêu cô làm gì thì cô cứ làm đi, lằng nhằng ở đây còn ra thể thống gì?”
Minh Châu mím chặt môi nhìn Thế Trường, trong lòng nghẹn khuất đến cực điểm, cô nên sớm biết anh sẽ không bênh vực mình, hà cớ gì vừa rồi còn hy vọng chứ?
“Được, chỉ cần anh yêu cầu, em đều sẽ đi làm.”
Minh Châu hơi cúi đầu xuống chậm rãi bước vào phòng bếp, Khả Phương cực kỳ đắc ý, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Thế Trường, nụ cười lập tức đông cứng.
Hừ, con nhỏ Minh Châu kia thật quá đáng ghét.
Lúc trước bởi vì Thế Trường có bệnh về dạ dày nên Minh Châu từng học qua khóa nấu ăn, bây giờ vào bếp không phải là quá khó đối với cô, chỉ là hiện giờ cơ thể của cô lúc lạnh lúc nóng, có vẻ như sắp phát sốt rồi vậy nên đầu óc tay chân của cô có phần chậm chạp.
“Minh Châu, cô chết ở bên trong đó rồi hay sao vậy? Tôi đói bụng muốn chết rồi nè!”
Bên ngoài phòng ăn truyền tới tiếng thúc giục của Khả Phương, lại nhớ đến biểu cảm lạnh nhạt của Thế Trường, trong lòng Minh Châu càng thêm ấm ức.
Lúc sau, cô cố gắng làm đầu óc thanh tỉnh một chút rồi bưng đồ ăn ra ngoài.
Khả Phương làm bộ làm tịch cầm đũa gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng, chưa nhai được vài cái đã nhổ ra, sau đó quăng đôi đũa xuống bàn rồi hét to:
“Đồ ăn ghê tởm như vậy mà cô cũng dám bưng ra cho tôi ăn sao?”
Minh Châu đang định nói vừa rồi cô đã nếm thử, hoàn toàn không có vấn đề thì chỉ thấy Khả Phương nhếch môi cười nhạo một cái, sau đó đứng dậy cầm tô canh nóng ụp lên đầu cô.
Nước canh nóng hổi khiến da thịt đau đớn, Minh Châu vội vàng giũ giũ quần áo của mình, nhìn cô chật vật, Khả Phương vô cùng đắc ý.
Thế Trường ngồi bên cạnh xụ mặt, hóa ra mục đích của Khả Phương khi kêu Minh Châu đi nấu cơm là thế này.
Khả Phương cảm thấy chưa đủ, đang định tiếp tục cầm đĩa thức ăn lên tiếp tục ụp vào người Minh Châu thì con Honey ở trong chuồng đột nhiên lao ra sủa to về phía cô ta.
Cô ta sợ hãi lui lại, nhìn con chó này cực kỳ hung ác, cô ta sợ nó sẽ nhào lên cắn mình.
Lúc này giọng nói của quản gia vang lên:
“Cô Phương, hy vọng lần sau cô đừng làm vậy nữa, nơi này dọn dẹp rất cực khổ đấy.”
Khả Phương không ngờ một quản gia nho nhỏ lại dám ăn nói với mình như vậy, nếu không phải có con chó đang gầm gừ với cô ta thì cô ta đã dạy cho quản gia một bài học rồi.
Cô ta lập tức hét lên:
“Minh Châu, cô đứng lại đó cho tôi!”
Minh Châu quay đầu lại thì thấy Khả Phương đã hất mặt kênh kiệu nhìn cô, sau đó lại nghe cô ta ra lệnh:
“Cô đi nấu cơm đi, tôi đói rồi.”
Minh Châu nhíu mày hỏi:
“Tại sao tôi phải nấu cho cô ăn?”
“Bởi vì tôi thích.”
Khóe miệng của Khả Phương nhếch lên, trông dáng vẻ cứ như cô ta là chủ nhân của căn nhà này vậy.
Minh Châu lạnh lùng nói:
“Trong nhà này không tới phiên cô quyết định đâu.”
Không ngờ Minh Châu lại dám phản bác mình, mắt thấy Thế Trường ra khỏi phòng, cô ta nhào tới ôm lấy cánh tay của anh nũng nịu:
“Thế Trường, anh xem cô ta không nghe lời em nói kìa, một chút việc nhỏ cũng làm không xong.”
Thế Trường ghét bỏ nhìn Khả Phương, không biết cô ta đang giở trò gì nhưng vẫn cau có quát Minh Châu:
“Kêu cô làm gì thì cô cứ làm đi, lằng nhằng ở đây còn ra thể thống gì?”
Minh Châu mím chặt môi nhìn Thế Trường, trong lòng nghẹn khuất đến cực điểm, cô nên sớm biết anh sẽ không bênh vực mình, hà cớ gì vừa rồi còn hy vọng chứ?
“Được, chỉ cần anh yêu cầu, em đều sẽ đi làm.”
Minh Châu hơi cúi đầu xuống chậm rãi bước vào phòng bếp, Khả Phương cực kỳ đắc ý, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Thế Trường, nụ cười lập tức đông cứng.
Hừ, con nhỏ Minh Châu kia thật quá đáng ghét.
Lúc trước bởi vì Thế Trường có bệnh về dạ dày nên Minh Châu từng học qua khóa nấu ăn, bây giờ vào bếp không phải là quá khó đối với cô, chỉ là hiện giờ cơ thể của cô lúc lạnh lúc nóng, có vẻ như sắp phát sốt rồi vậy nên đầu óc tay chân của cô có phần chậm chạp.
“Minh Châu, cô chết ở bên trong đó rồi hay sao vậy? Tôi đói bụng muốn chết rồi nè!”
Bên ngoài phòng ăn truyền tới tiếng thúc giục của Khả Phương, lại nhớ đến biểu cảm lạnh nhạt của Thế Trường, trong lòng Minh Châu càng thêm ấm ức.
Lúc sau, cô cố gắng làm đầu óc thanh tỉnh một chút rồi bưng đồ ăn ra ngoài.
Khả Phương làm bộ làm tịch cầm đũa gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng, chưa nhai được vài cái đã nhổ ra, sau đó quăng đôi đũa xuống bàn rồi hét to:
“Đồ ăn ghê tởm như vậy mà cô cũng dám bưng ra cho tôi ăn sao?”
Minh Châu đang định nói vừa rồi cô đã nếm thử, hoàn toàn không có vấn đề thì chỉ thấy Khả Phương nhếch môi cười nhạo một cái, sau đó đứng dậy cầm tô canh nóng ụp lên đầu cô.
Nước canh nóng hổi khiến da thịt đau đớn, Minh Châu vội vàng giũ giũ quần áo của mình, nhìn cô chật vật, Khả Phương vô cùng đắc ý.
Thế Trường ngồi bên cạnh xụ mặt, hóa ra mục đích của Khả Phương khi kêu Minh Châu đi nấu cơm là thế này.
Khả Phương cảm thấy chưa đủ, đang định tiếp tục cầm đĩa thức ăn lên tiếp tục ụp vào người Minh Châu thì con Honey ở trong chuồng đột nhiên lao ra sủa to về phía cô ta.
Cô ta sợ hãi lui lại, nhìn con chó này cực kỳ hung ác, cô ta sợ nó sẽ nhào lên cắn mình.
Lúc này giọng nói của quản gia vang lên:
“Cô Phương, hy vọng lần sau cô đừng làm vậy nữa, nơi này dọn dẹp rất cực khổ đấy.”
Khả Phương không ngờ một quản gia nho nhỏ lại dám ăn nói với mình như vậy, nếu không phải có con chó đang gầm gừ với cô ta thì cô ta đã dạy cho quản gia một bài học rồi.
Danh sách chương